Không trăng Tác giả: Nguyễn Thị Mỹ Hiên -------------------- Đêm nay không có trăng Cả một vầng trăng ai lấy mất rồi Mất trăng bóng tối đầy đường Người đây không thấy biết đi nẻo nào Trăng đi không nói chẳng rằng Chỉ một cơn gió cuốn trăng đi mất Làm trăng quên cả lối về Quên đi tri kĩ đang chờ trăng Trách ai ngoài gió vô tình Cuốn trăng đi làm đứt đoạn dây tơ.
Đêm nay trời đổ mưa ngâu Nhìn đâu cũng thấy mưa buồn bóng đêm Lim dim nhưng chẳng ngủ say Nhìn mây bao kín cả vầng trăng kia Nhâm nhia một chút rượu nồng Tơ hồng chợt đứt rượu càng đắng thêm Nhấp môi nêm thử chén này Nhẹ nhàng buông xuống nay mày đắng thế! Rượu đế đắng hay lòng đắng Uống sao cứ mãi say rồi lại tỉnh Đêm buông tĩnh mịch lệ tuông Chẳng muốn khóc sao nước mắt mãi trào Lao xao gió đưa cành dừa Đưa cả nước mưa lẫn vào nước mắt Người lạnh ngắt lệ vẫn rơi Cảm giác chơ vơi chẳng thể bước ra Khóc chi mối tình đã xa Là ta chưa quên hay là ngốc nghếch..
Em chỉ còn anh trong nỗi nhớ Nắng chiều chiếu qua bờ vai nhỏ Ngửa mặt lên nhìn mây lẻ loi Cánh chim đơn độc bay về tổ. Mặt trời bỗng chạy xuống tán cây Đêm đen lại bắt đầu lan tỏa Cánh đồng cheo veo đứng lặng im Là thời điểm thỏa sức trải lòng. Xung quanh chẳng còn bóng người qua Là cà trước sân chỉ mình ta Bóng tối tràn ngập trước sân nhà Đầu ta tràn ngập hình bóng ai. Người đi không cách nào níu giữ Như gió qua, quay lại bao giờ Vô tình tàn nhẫn vẫn là gió Người với gió có gì khác nhau.
Trăng gió cuối cùng cũng tan Trăng níu, gió bay tàn phai cuộc tình Gió đi trăng lại một mình Tri kĩ ngồi đây lén rình lấy trăng Trăng ơi! Trăng có nhớ rằng Có người thức trắng chỉ để nhìn trăng Có lẽ trăng chẳng để tâm Tri kĩ đây đã khóc thầm vì ai Có lẽ là ta đã sai Tại sao biết vậy lại không quay đầu Buồn rầu vì chữ tương tư Đau lòng cố chấp vì chữ đa tình.
Những điều mà người đi bỏ lại Chỉ toàn nỗi đau tận sâu thẩm Tỏ vẻ tang thương để ai xem Nếu nhìn thì chỉ có khinh bỉ Nên chỉ đành tỏ vẻ bình thường Không tiếc, không níu, cố gượng cười.
Rơi anh! Tác giả: Nguyễn Thị Mỹ Hiên -------------------- Em đã bất cẩn đánh rơi anh Nơi phồn hoa vạn người tranh đấu Người cầm tay anh chạy giấu em Em vội đi tìm nơi hẻm nhỏ Chạy lòng vòng trên con đường đó Bỗng chốc hơi lạnh của gió qua Khí lạnh vội chạy khắp người ta Giật mình ánh mắt nhìn xa xâm Hình ảnh người quen đứng lặng câm Gặp người nhưng chẳng thấy tâm vui Chỉ thấy nỗi đau thấm vào tâm Ai trong tay cùng nhau say đấm Quên người, bỏ mặc chẳng dám nhìn Nắm tay vội chen mươi nghìn người Qua ánh mắt môi cười cũng không Người đi trong lòng bỗng trống rỗng Em tỉnh giấc nhủ chỉ là mộng Em và anh chẳng còn để trông Hối hận, tiếc nuối cũng chỉ một bất cẩn mà em đã vô tình đánh rơi mất anh vào tay người khác..
Ngồi gần mà lòng vời vợi Tâm run muốn nói nhưng thôi vì ngại Cứ thế chẳng nói chẳng cười Người từng thân cứ tưởng rằng xa lạ Người nói muôn chuyện với ai Ta đây một câu chào hỏi chẳng hề Ngoảnh mặt đi trong nháy mắt Bóng lưng vừa khuất, hồn hóa cô đơn..
Đêm dần buông, không gian tĩnh mịch Nỗi nhớ ai dợn vời con nước Bóng ai trong đầu hiện rõ ra À! Thì ra là người từng thương Sao đêm xuống người lại xuất hiện Bao nỗi nhớ bất chợt ùa về Lẫn nỗi đau cùng với tiếc nuối Tiếc vì ngày vui em bỏ lỡ Tiếc vì đã vội vàng buông anh
Gió đông gió ở nơi đâu Tại sao gió lại đi ngang nơi này Lòng lạnh lẽo nay có gió Gió lạnh, lòng lạnh chợt quyện cùng nhau Hơi lạnh vội chạy khắp người Cõi lòng như băng, không còn cảm giác Nỗi đau bất chợt đứng yên Chẳng lăn tăn gợn sóng như mọi ngày Gió lạnh dẫn lối ta đi Xung quanh lạnh lẽo thôi nhói vì người