Truyện Teen Nhật Ký Thanh Xuân - Tiểu Đan

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tiểu Đan, 16 Tháng hai 2021.

  1. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Tác phẩm: Nhật ký thanh xuân

    Tác giả: Tiểu Đan.

    Thể loại: Truyện teen

    Link góp ý: Các Tác Phẩm Của Tiểu Đan

    Văn án: Đây là một câu chuyện xảy ra trong cuộc sống của cô gái tên Diêu Lạc. Cô ấy đã dành thời gian để ghi lại tất cả những biến cố, vui buồn, hạnh phúc xảy ra trong cuộc đời cô trong suốt ba mươi năm. Cho đến khi cô ấy năm mươi tuổi, bị tai nạn và mất đi, lúc ấy cuốn sách mới được phát hiện. Bên trong là cả một thời thanh xuân tươi đẹp hiện lên, có yêu, có ghét, có hận, có vui buồn, hạnh phúc, nhưng người con gái cầm bút khắc lên những dòng chữ ấy lại chẳng thể dành thời gian để sống lại trong nó.

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng hai 2021
  2. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương I - Nhật ký của Diêu Lạc số 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [ Ngày 20/12/1988]

    Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Diêu Lạc, cũng chính là ngày đầu tiên đi học tại ngôi trường đại học mới. Vì có nhiều thứ thay đổi quá, lớn rồi, giữ mãi ở trong lòng cũng không được, đành gửi vào những trang giấy này, mong rằng hãy cất giữ nó giùm tôi nhé!

    Xuất thân ở thôn quê, đây là lần thứ hai lên thành phố, mà sao bỡ ngỡ quá. Lần đầu lên để nhận trường, còn phải tìm đường tận ba mươi phút, loang quanh mà không biết hỏi ai, cảm giác xấu hổ quá. Vì không có ai đi cùng, cũng chẳng có ai để nương tựa, lên đành tự thân đi tiếp thôi.

    Nếu biết sớm viết ra sẽ nhẹ nhõm như vậy, có lẽ, tủ của tôi sẽ chật kín nhật ký mất. Còn có chuyện này nữa, nhớ giữ kín giùm tôi. Hãy nhớ:

    Ba mất vào ngày 2/3/1980 do bị tai nạn xe, còn mẹ, mới mất năm ngoái đó, tức là ngày 10/7/1987 do bị bệnh ung thư. Tại trí nhớ đôi khi không được tốt cho lắm, nếu nhớ nhầm ngày thì ba mẹ trách phạt mất! Sao nói đến đây, nước mắt rơi nhiều thế, đừng khóc, đâu còn ai lau nước mắt cho nữa đâu, phải thật mạnh mẽ!

    Tiếp tục câu chuyện đến trường nào. Hôm ấy, không cong bối rối như ngày đầu nữa, nhưng cảm giác lại không được thoải mái cho lắm. Nghĩ lại, thành phố ồn ào quá, sao không được yên tĩnh như ở quê, ở nơi xa lạ như vậy, tôi đang nghĩ nên sinh tồn kiểu gì đây?

    Tiền mẹ để lại cho năm ngoái đủ để học và chi tiêu ăn ở hết bốn năm đại học đó, nhưng nghĩ lại, mẹ vì để dành tiền cho mình mà không chữa bệnh, thấy có lỗi với mẹ vô cùng. Vậy nên, Diêu Lạc đã hứa, sẽ chi tiêu tiết kiệm, dành ra một khoản để nhớ tới ngày giỗ của ba mẹ.

    Tới trường rồi, vừa rộng vừa đẹp, nhưng lại vô cùng xa lạ. Dẫu biết sẽ gắn bó với nó bốn năm, nhưng lại không có đủ can đảm để bước vào. Trong đầu đang hỏi tại sao, tại sao đột nhiên lại nhút nhát đến thế, hay lại không nỡ rời xa mái trường cấp ba cũ.

    Có lẽ đúng vậy, sao tự nhiên thấy nhớ bạn cũ, trường cũ quá. Mới ngày nào, chúng ta còn nói chuyện cười đùa vui vẻ lắm, mới ngày nào, cậu còn là động lực để tôi phấn đấu hết mình, chỉ đáng tiếc, chúng ta không có duyên đến với nhau. Tôi vẫn nhớ, hôm ấy bạn và tôi cùng nắm tay nhau chụp kỉ yếu, tà áo vẫn tung bay trong gió, nhưng giờ, chiếc áo ấy, có còn được mặc lại không?

    Ngày đầu tiên đi học, mọi thứ đều mới mẻ lắm, nhưng chắc chắn sẽ quen thôi. Cứ lựa lúc nào rảnh là viết vài lời vào đây, thấy an ủi lắm, cùng đi về thôi.

    "Những ngày khác cũng đều như vậy, nhưng ngày càng bận rộn hơn, mệt mỏi hơn, nhiều lúc nản quá!"

    [ Ngày 31/12/1988]

    Hôm nay mệt quá đi. Vừa đi học, vừa đi làm thêm tới khuya mới về, cũng chẳng dám đi ăn chơi với bạn bè, vì sợ tốn tiền. Đã mấy ngày toàn ăn mì tôm thôi, rồi hôm nào có khoai, có ngô thì ăn tạm, hôm nào rảnh lắm thì mới ăn cơm, không phải không có tiền, mà do bản thâm vốn rất tiết kiệm, mà còn bao nhiêu thứ phải chi, nên vô cùng lo lắng.

    Hôm nào cũng hơn hai giờ sáng mới ngủ, vì nếu không hoàn thành xong đống bào tập, thấy có lỗi nhiều lắm. Cả cái cảm giác nhớ nhà, muốn quay về với lũ bạn quanh làng, nhưng nay đường ai nấy đi, hụt hẫng quá. Viết đến đây cũng đã hai giờ rồi, phải đi ngủ thôi. Hãy theo dõi những cố gắng, vất vả của bản thân nhé, để có động lực mà cố gắng.

    [ Ngày 1/1/1989]

    Hôm nay chắc chắn phải vui rồi, vì là ngày đầu của năm mới mà. Chúc cho bản thân luôn cố gắng phấn đấu như vậy, phải kiên trì nhé, và cố gắng chăm sóc bản thân một chút.

    Hôm nay tự dành cho bản thân một ngày buông thả vì những ngày đã cố gắng qua. Biết là mới được có mười mấy ngày thôi, khó khăn còn dài, đừng chớ than vãn, ông trời đâu có ngó lơ sự cố gắng của ta đúng không? Ăn thôi, rồi xem phim một chút. Hãy sống một ngày thật ý nghĩa, không có đống bài tập kia, cũng chẳng phải chạy hết hơi để kịp giờ làm nữa, cũng gạt hết nhớ nhung ra khỏi đầu nữa, sống cho hiện tại thật tốt, như thế mới có thể tiếp tục bước tiếp được. Hôm nay sẽ ngủ sớm từ chín giờ tối nhé, hẹn gặp Diêu Lạc vào những ngày tiếp theo của hành trình này!

    [ Ngày 12/1/1989]

    Quyển nhật ký sắp hết rồi này. Hôm nay, Diêu Lạc sẽ dành thời gian để đọc lại chúng, để thấy bản thân đã thật sự cố gắng thế nào. Chuẩn bị lên đường mua thêm cuốn mới để kể lể thôi.

    [ Ngày 20/1/1989]

    Tôi phải lòng anh ấy, đúng vậy, là anh chàng chơi bóng rổ khóa trên, anh ấy tên Hứa Lam Thần.

    Lúc ấy, tôi suýt bị bóng đạp vào đầu, anh ấy vội lấy tay đỡ thay tôi, cảm giác được che chở sau bao lâu mới được cảm nhận lại, chỉ muốn khóc thôi.

    Anh ấy vừa đẹp, vừa cao, chơi bóng giỏi, không biết bản thân có thể thử một lần không?

    [ Ngày 21/1/1989]

    Hôm nay kém may mắn quá, nhưng bù lại được cái, tặng quà Lam Thần thành công. Sáng nay đi học, do không để ý nên vấp ngã chảy máu ở đầu gối, vì mải nghĩ tặng quà cho Lam Thần. Nhưng may mắn, anh ấy nhận quà và cười rất tươi, với lại, còn cho Diêu Lạc băng để cầm máu, còn chính tay dán cho nữa, đúng là vui muốn chết thôi.

    Sẽ tìm cách liên lạc với anh ấy, có lẽ anh ấy đang muốn cho mình cơ hội.
     
  3. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương II

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [ Ngày 22/1/1998]

    Đến hôm nay mới nhận ra, hóa ra, không nên tin một người dễ dàng như vậy. Anh ta cho tôi cơ hội, nhưng lại lỡ lòng dập tắt nó. Hôm trước, anh ta còn vui vẻ cười nói, rồi nhận quà của Diêu Lạc, vậy mà hôm nay, anh ta còn tay trong tay, ôm hôn cô gái khác, anh ta, có phải rất đáng ghét không?

    Nếu đã không muốn mối quan hệ này đi quá xa, nếu đã không muốn tôi hiểu lầm, vậy tại sao không chịu rõ ràng, lại đi mập mờ như thế? Là anh ta trêu đùa tình cảm của tôi, hay tại tôi đa tình?

    Cô gái ấy xinh đẹp hơn tôi nhiều, lại còn dịu dàng, bảo sao anh ta không thích cho được, nhưng cũng đâu thể tùy ý đi trêu đùa tình cảm của tôi thế?

    [ Ngày 24/1/1998]

    Bây giờ tôi mới nhận ra, đâu phải không có anh ta là không sống được. Qua một ngày rồi, cuộc sống dần trở lại bình thường. Bởi công việc cũng đâu phải ít, học tập, làm thêm.. chúng cũng đã đủ để tôi bù đầu mà không còn chỗ chứa cái tên Lam Thần đáng ghét kia.

    [ Ngày 30/1/1998]

    Hôm nay được thưởng, vì những ngày tháng làm việc không ngừng nghỉ ở quán cà phê. Nói ra cũng thấy vui, hôm nay phải tự thưởng cho bản thân một chút gì đấy. Đúng rồi, mình thích ăn pizza từ lâu nhưng không dám ăn, nên hôm nay sẽ tặng cho bản thân để lấy động lực để cố gắng.

    (Cứ như thế, những ngày tháng của Diêu Lạc cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Cô ấy đã từng tuyệt vọng, rồi lại hi vọng, kiên nhẫn để phấn đấu. Cô áy đã từng vấp ngã rất nhiều, từng mất ngủ liên tục, từng thức trắng đêm vì đống bài tập nhiều chất đống, từng ngất xỉu ở quán làm thêm vì kiệt sức. Cô ấy, cũng đã từng tuyệt vọng, đau khổ vì một mối tình mà đáng lẽ, nó không nên xảy ra. Từng bị trêu đùa tình cảm, để rồi cô ấy nhận ra trong cuộc sống này, đâu phải ai cũng tốt, đâu phải ai cũng sẵn sàng cho không một thứ gì đó. Ra ngoài thế giới ngoài kia phải thật sự thông minh và tỉnh táo, để có thể chống chọi được với cái chông gai của cuộc đời. Cuối cùng, mọi sự cố gắng cũng được đền đáp)

    [ Ngày 12/12/2002]

    Ra trường, tìm được việc làm rồi, một công việc thuận lợi, đó chính là làm phiên dịch viên như đã mong muốn. Cuộc sống bây giờ vô cùng ổn thỏa, không quá ồn ào, cũng không quá nặng nhọc, đủ để mình sống vui vẻ và thoải mái với những ngày tháng hiện tại.

    (Cuộc sống của cô ấy, bây giờ vấn đề tài chính đã không là gì nữa, vì mọi sự cố gắng của cô ấy đã được đền đáp, chỉ là, cô ấy còn thiếu một mối tình để cuộc đời cô ấy thêm trọn vẹn hơn.

    Nhưng thật kém may mắn, hôm ấy, trên đường đi làm về, không may bị xe hơi đụng phải. Cô ấy đã mất rất nhiều máu, cô ấy dường như cố gắng gượng để với thứ gì đó, nhưng đôi tay lại buông xuống không lâu sau. Thì ra, cô ấy đưa ngón tay chỉ lên phía bầu trời xanh thẳm trên kia, đó là tự do, là giấc mơ bay bổng mà cô ấy vẫn hằng mong ước. Cuộc sống của hiện tại không phải quá vô vị, nhưng đó lại không phải thứ mà cô vẫn luôn với tới. Cô ấy khao khắt sự tự do, chứ không phải cuộc sống yên bình nhưng trong đầu luôn phải suy nghĩ.

    Vậy là, người con gái ấy đã trút hơi thở cuối cùng khi chưa hoàn thành tâm nguyện. Cô ấy còn chưa kịp nhìn lại những trang giấy do chính tay mình viết, những giọt mồ hôi nước mắt đã trút xuống nhiều đến thế nào. Người ta tìm thấy cuốn sổ cuối cùng mà Diêu Lạc đang viết dở dang, cô ấy còn đang viết tiếp những dòng chữ để lưu giữ thanh xuân, nhưng không còn cơ hội nữa rồi)

    Trời hôm ấy trong xanh lắm, có mây, có cả nắng vàng. Nhưng đôi mắt long lanh ngày nào lại chẳng bao giờ được cảm nhận nó nữa. Cái đau khổ, dằn vặt cũng đã kết thúc một cuộc đời đầy nặng nề.

    Vài tháng sau khi Diêu Lạc mất, mọi thứ đã trở lại bình thường. Nhưng mọi người cũng đã tìm ra được những cuốn nhật kí mà Diêu Lạc dành cả cuộc đời mình để viết nhưng chính tác giả của nó cũng chẳng được nhìn lại. Nuối tiếc biết bao, từng chữ, từng chữ đều khắc họa lên những khung cảnh khó khăn mà cô ấy phải trải qua. Thật đáng tiếc cho một cuộc đời. Cô ấy đã chịu yêu thương bản thân mình một chút, nhưng lại chẳng thể tận hưởng được sự sung sướng từ những đau khổ mà mình đã trải qua. Mong ở một thế giới khác, cô gái nhỏ nhắn đầy nghị lực ấy sẽ không đau khổ, không suy nghĩ nhiều nữa, phải yêu thương lấy mình, phải sống cho bản thân mình để không thấy hối tiếc khi nhìn lại.

    Cuộc sống của cô ấy, có đau thương, có mất mát, có kiên nhẫn. Dù trong những lúc chán nản nhất cô gái ấy vẫn đứng lên, và hơn hết là chưa bao giờ nghĩ đến hai từ bỏ cuộc. Vậy mà Diêu Lạc, người con gái đáng thương với đầy nghị lực ấy lại phải chịu một số phận thảm thương như vậy sao? Cô còn chưa kịp hưởng thụ tất cả những trái ngọt do chính tay mình làm ra sau bao nhiêu ngày cố gắng đầy mồ hôi nước mắt, cô ấy thậm chí còn không được ra đi một cách trọn vẹn. Cả thanh xuân cố gắng không ngừng nghỉ, là gia cảnh khiến cô phải cố gắng, là bố mẹ đã mất khiến cô ấy nhìn vào mà lòng đau không thở được, càng nhất định phải cố gắng, là thời thế, nếu không kiên trì, sẽ bị đẩy lùi lại phía sau. Những chồng nhật kí dài, cao xếp lên khiến ai nấy đọc đều rơi lệ. Mỗi một trang, một tờ là một ngày cố gắng không ngừng nghỉ, cô gái của tôi, có lẽ đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi, ngay cả khi đã ra ngoài làm việc, đạt được ước mơ, nhưng gương mặt lại không có nổi một nụ cười thật sự. Có lẽ cô đã mệt mỏi rồi, cần được nghỉ ngơi đúng không? Nhưng tại sao không sống hết những gì mà mình có thể, tại sao không gạt đi mà sống chứ, tại sao lại ra đi thảm như thế? Là cô ấy muốn một cái chết lặng kẽ chứ không phải một cái chết đau đớn, ai ai cũng thấy như vậy. Thứ cô ấy cần là họ nhìn thấy sự cố gắng, mệt mỏi tới mức nào chứ không phải là nhìn thấy cô ấy nằm bất động một cách đáng thương như thế!

    * END*
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng bảy 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...