Quê hương tôi có con sông xanh biếc Nước gương trong soi tóc những hàng tre Tâm hồn tôi là 1 buổi trưa hè Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ Sông của quê hương sông của tuổi trẻ Sông của miền Nam đất Việt thân yêu Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu Khi mặt nước dập dềnh con cá nhảy Bạn bè tôi túm 5 tụm 7 Bầy chim non bơi lội trên sông Tôi giang tay ôm nước vào lòng Sông mở nước ôm tôi vào dạ Chúng tôi lớn lên mỗi người một ngả Kẻ sớm hôm chài lưới bên sông Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến Nhưng lòng tôi như mưa nguồn gió biển Vẫn trở về lưu luyến bên sông Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc Hai tiếng thiêng liêng hai tiếng miền Nam Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc Tôi nhớ cả những người không quen biết Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy Hình ảnh con sông quê mát rượi Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông Tình Bắc Nam chung chảy một dòng Không ghềnh thác nào ngăn cản được Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước Tôi sẽ về sông nước của quê hương Tôi sẽ về sông nước của tình thương Tế Hanh Xem thêm: Những Bài Thơ Hay Nhất Về Quê Hương, Đất Nước Việt Nam
Nhớ con sông quê hương là bài thơ nổi tiếng nhất trong sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Tế Hanh. Hình ảnh con sông được nhắc đến trong bài thơ chính là dòng sông Thu Bồn – Quãng Nam – quê hương của nhà thơ. Trong bài thơ nỗi nhớ của người con xa xứ khắc khoải tâm can đã được nhà thơ hồi tưởng qua dòng sông êm đêm, mềm mượt. Những luồng ký ức về thời ấu thơ với những tiếng chim kêu, đám bạn tụm năm tụm bảy, cá lội bên sông.. hiện ra sinh động qua nhưng câu từ giản đơn nhưng sâu sắc. Nhân vật trữ tình "tôi" cũng là một đứa bé như bao đứa bé khác trong làng lớn lên cùng dòng sông, gắn bó với những kỷ niệm không thể ngọt ngào hơn. Bài thơ không đơn thuần là tiếng lòng của một cá nhân mà là tiếng nói chung của những người con xa quê. Họ có thể ra bắc vào nam, có thể rất lâu rồi không về thăm quê nhưng tình yêu với mảnh đất quê hương vẫn cháy trong lồng ngực. Mỗi cậu bé, cô bé ngày nào tụm năm tụm bảy lớn lên rồi đi xa không gắn bó với dòng sông nhưng trong tâm hồn họ nó vẫn là một miền ký ức tươi đẹp. Quê hương đơn giản lắm đôi khi chỉ là một vài hình ảnh quen thuộc dòng sông, bờ tre, mương cá.. nhưng đậm đà tình thương. Phải nó rằng nhà thơ Tế Hanh đã rất tinh tế trong cách sử dụng ngôn từ, hình ảnh để nỗi nhớ quê nhà được thể hiện một cách tinh tế nhất và sâu sắc nhất. Tôi đã biết đến bài thơ này khi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường nhưng đến tận hôm nay thi thoảng vẫn tìm lại xem và bồi hồi xúc động. Hẳn tất cả những ai xa xứ đều sẽ có lúc nhớ quê nhà. Có người sẽ thổ lộ, có người sẽ giấu kín nhưng cách mà họ nghĩ về nó vẫn luôn tươi đẹp.