Truyện kể em nghe (Thơ viết dựa theo một truyện trong bộ truyện cổ tích ngàn lẻ một đêm mà mình rất thích, vì truyện đọc đã lâu, chỉ nhớ điểm chính, nên kể lại cũng có thiếu sót). Ngày xửa ngày xưa ở Bat Đa Có anh vua trẻ đẹp trai nha Hiên ngang anh tuấn như thiên sứ Tiêu chuẩn thời nay gọi soái ca Ba ngàn giai lệ ở hậu cung Nhan sắc kiêu sa cũng tỏ tường Nào ai lọt mắt anh vua trẻ Lòng dạ quân vương mấy kẻ lường Một hôm vua ngự bước lầu cao Đôi mắt tinh anh ngắm nơi nào Bốn phương tám hướng mênh mông đó Giang sơn hùng vĩ đẹp biết bao Có chàng thương lái ở nhà bên Vang danh giàu có lừng lẫy tên Chơi ngông nên muốn làm hàng xóm Ở cạnh cung vua cũng chẳng phiền Nhà chàng giàu có tiếng hơn vua Báu vật kể ra chỉ có thừa Ba ngàn người đẹp trong cung cấm So với vợ chàng chỉ có thua Vợ chàng chỉ có một người thôi Xứng danh đẹp nhất ở trên đời Chị Hằng cung trăng mà đối diện Cũng phải vội vàng trốn mất thôi (ý là hoa nhường nguyệt thẹn) Làm sao để cản anh vua ta Nhà bên hàng xóm đừng ngó qua Đang yên đang lặng mà sao lại Trước mắt nhà vua bỗng sáng ngời Cô vợ hàng xóm đi ngang qua Thơ thẩn dạo chơi trong vườn hoa Nụ cười kiềm diễm hơn hoa thắm Người đẹp trong tranh vừa bước ra Mũi tên tình ái lao vút qua Cắm phập vào tim anh vua ta Mà người vợ trẻ làm sao biết Trời xanh vừa mới nổi phong ba Chuyện đã xảy ra biết trách ai Trách thần tình ái sao quá tay Sắc đẹp của nàng là vô tội Mà sao hạnh phúc phải lung lay? Nhà vua ngơ ngẩn đứng lầu cao Người đẹp đã đi từ lúc nào Giây phút tình cờ mà nghiệt ngã Để lại lòng vua nỗi đớn đau Vợ của người ta sao ước ao? (sai rồi) Quyền lực tối cao thì thế nào? (hết cách) Ngai vàng sừng sững giờ vô nghĩa (bó tay) Nhà vua lặng lẽ lệ tuôn trào (tội nghiệp quá) Vua ốm tương tư đến liệt giường Bỏ ăn bỏ uống thật đáng thương Ngự y hết cách đành bó gối Thần tiên hạ thế cũng bí đường (vô phương cứu chữa) Vị vua uy vũ nay còn đâu Non sông gấm vóc khóc thương sầu Các nhà thông thái mau nghĩ cách Mưu hèn kế bẩn giở ra mau.. Cảm thương trời đất nổi phong ba Vợ chồng thắm thiết phải lìa xa Chia uyên rẽ thúy, còn phải nói Từ trong cung đình chiếu truyền ra Lệnh chàng thương nhân phải ra đi Bí mật quốc gia hỏi làm chi? Giúp vua mang hàng ra biên ải Vì nước quên thân có sá gì. Tội chàng thương nhân sao hiểu ra Vội vàng lên ngựa vượt đường xa Một câu từ tạ chưa kịp nói Vợ hiền đành phải để lại nhà Người chồng vừa cất bước ra đi Anh vua sửa soạn tới tức thì Bệnh tình đã khỏi.. thôi đừng hỏi Tiên đơn diệu dược nói làm chi Anh vua chỉ còn xương với da Mặc lên gấm lụa với ngọc ngà Khí chất uy nghi đà sẳn có Lập tức khôi phục vẻ soái ca Chập choạng trời chưa kịp tối nhanh Nhà vua liền tới thăm nhà dân Cần mẫn chăm lo cho quốc sự? Người xưa vẫn gọi là vi hành Người chồng bây giờ đã đi xa Cô vợ túng thế đành bước ra Đón tiếp quân vương cho trọn lễ Chúa thánh tôi hiền chớ có la Nhìn nàng yêu kiều dáng thước tha Sau lớp màng che khóe thu ba Hồn lỡ sa vào đôi mắt ấy Dù mất giang sơn chẳng kêu ca Cô vợ ngoài nét đẹp hơn hoa Thêm trí thông minh đáng gọi là Nhìn vua đã đoán ra tình ý Chân thành khuyên nhủ nói gần xa Lời nàng cởi bỏ mọi tâm ma Nhà vua cúi mặt đã hiểu ra Thẹn thùng đỏ ửng đôi gò má Xấu hổ thua thay chí đàn bà Khen thay đức hạnh vợ người ta Gìn lòng son sắc đáng ngợi ca Quyền uy tột phẩm nào nghiêng ngả Trong ấm ngoài êm giữ đạo nhà Nhà vua vội vã quay trở về Xx oo không có nghe Đời người mấy ai không lầm lỡ Chúc mừng dừng bước trước bến mê Nhà vua lên ngựa chạy như bay Vội vã làm chi để rớt giày Rơi ngay trước ngỏ không ai thấy Trách cho số phận đã an bày Người chồng sau khi đã đi xa Vào quán ăn cơm phát hiện ra Tiền bạc quên mang, sao có thể? Việc quân dù gấp phải về nhà. Sáng sớm tinh sương nào ai hay Người chồng đã quay trở lại đây Kìa chiếc giày vua ngay trước cửa Chứng cứ đã bị bắt tận tay Dù chẳng thông minh cũng đoán ra Anh chồng im lặng không hỏi tra Lặng lẽ vào phòng lấy hành lý Tiếp tục lên ngựa vượt đường xa Tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi Đức hạnh gia phong chẳng giữ rồi Khuê phòng không gìn lòng son sắc Lòng chàng quặng thắc chẳng nên lời Công việc vua giao đã hoàn thành Anh chồng hành động cũng thật nhanh Tờ thư ly dị đà đưa tới Cô vợ nào đâu hiểu ngọn ngành Một nháo hai nhào chẳng ăn thua Anh chồng đâu để vợ phân bua Bảo nàng mau đi lấy chồng khác Quà mừng đám cưới nhận được chưa? Oan uổng nàng đâu có hiểu chi. Vì sao cư xử chẳng ra gì? Vợ chồng ân ái đang nồng thắm, Vì cớ làm sao bị đuổi đi? Thương thay cho số phận đàn bà Một đóa trà mi chịu phong ba Hoa rơi, gương vỡ nào ai biết Tủi nhục trăm đường chẳng nói ra Ấm ức lòng nàng chẳng hở môi Trách sao tình nghĩa bạc như vôi Thao thức năm canh sầu lệ tủi Tình nghĩa vợ chồng chỉ thế thôi Cha mẹ thương con dạ xót đau Nhìn nàng vóc ngọc sớm gầy hao Bèn bảo anh nàng làm cáo trạng Đem lên vua xử rõ trăng sao. Minh quân chi chúa ngự trên cao Hàng lính ngự lâm tay cầm đao Quần thần văn võ đều đông đủ Việc quân việc nước phải đa lao Anh nàng sớm được gọi vào đây "Nguyên đơn oan ức hãy trình bày. Luật pháp công bằng theo lẽ phải Cán cân công lý giữ thẳng ngay" "Lời thật xin thưa trước bệ rồng Nhà tôi vốn có một vườn hồng Chúng tôi yêu quý hơn châu ngọc Tặng cho chàng đây tưới vun trồng Tưởng đâu chàng ta cũng yêu hoa Nâng niu chăm sóc để gọi là Ngờ đâu chàng ra tay tàn phá Vùi hoa dập liễu chẳng thiết tha. Mong nhờ ơn trên phân xử qua Sao đem vườn hoa trả lại nhà? Lỗi gì xin nói cho ra lẽ Vườn hoa tan nát bởi phong ba." Anh chồng vội vã lời thưa qua: "Nào đâu xử tệ với vườn hoa Ban đầu cũng quý như châu ngọc Ngày đêm chăm sóc chẳng rời xa. Khi đem vườn hoa trả lại anh Tặng thêm khoản phí bồi thường nhanh Hoa vẫn xinh tươi khoe sắc thắm Nụ thì mơn mởn, lá vẫn xanh. Lý do tôi trả lại vườn hoa Là vì khi tôi dạo bước qua Kinh hoàng thấy dấu chân sư tử Chỉ vì an toàn mà phải xa Tôn kính sư tử khỏi nói ra Biết rằng sư tử thích vườn hoa Dấu chân lưu lại làm minh chứng Một lòng rời khỏi chẳng lại qua" Nhà vua anh minh ở trên ngai Nãy giờ lim dim chẳng ngó ai Đột nhiên ngồi dậy lên giọng phán: "Anh kia, hẳn là anh nghĩ sai Vườn hồng kia vẫn thuộc về anh Chẳng ai có thể tới xâm lăng Cổng đóng then cài ngăn sư tử Son sắc giữ gìn chỉ chờ anh." Anh chồng vui vẻ đã hiểu ra Nắm tay anh vợ xin về nhà Anh nàng rút đơn không kiện nữa Hòa thuận như chưa từng xảy ra Quần thần văn võ hiểu gì đâu. Thắc mắc trong lòng chỉ nhìn nhau Nhà vua như cũ lim dim mắt Án tình kỳ dị, cho qua mau. Chuyện vua xử án thật thần kỳ Thông minh sáng suốt chẳng ai bì Oan tình sáng tỏ nhờ minh chúa Chẳng mấy mà lan khắp kinh kỳ Truyện kể đến đây đã hết rồi Vợ chồng hạnh phúc đến tàn hơi Chuyện vua vi hành ngày hôm đó Bí mật nằm lòng chớ nói chơi Thơ Thơ
Người đẹp và quái vật (hôm nay kể cho em nghe truyện người đẹp và quái vật, truyện đọc lâu lắm rồi nên mình cũng không nhớ rõ lắm). Ngày xưa có một người thương gia Làm ăn buôn bán thật tài ba Trong nhà có ba cô con gái Đến tuổi lấy chồng đẹp như hoa Một lần trước khi phải đi xa Người gọi ba con yêu quý ra "Cha phải vắng nhà đi xa xứ Mơ ước quà gì nói với cha." Người cha mất vợ từ lâu rồi Niềm vui duy nhất là con thôi Dồn hết tình thương cho con trẻ Lòng cha cao quý nhất trên đời. Hai chị thì thôi cứ ước ao Son phấn điểm tô đẹp má đào Quần là, áo lụa thêm châu báu Trao chuốt dung nhan thêm ngọt ngào Cô út thương cha chẳng nói ra Tuổi già còn phải vượt đường xa Gian nan vất vả nào ai thấu Xin cha bình an trở về nhà. "Út ơi sao con chẳng ước gì? Đừng ngại tốn hao nói ra đi Cho dù trèo non hay lội suối Chỉ cần con thích nào tiếc chi." Cô út đâu cần gấm lụa là Thỏ thẻ lời thưa ở bên cha "Con xin một đóa hoa hồng thắm Để cài lên mái tóc mượt mà." Công việc mua bán đã gần xong Quà mua cho con vẫn ghi lòng Thứ hai chị muốn thì không khó Nhưng biết ở đâu tìm hoa hồng? Khẳng định phải là đẹp nhất rồi Đóa hoa đỏ thắm nhất trên đời Thứ mà con gái yêu mơ ước Đâu thể tầm thường mà chọn chơi. Đường về gian nan lắm chông gai Lạc lối rừng hoang nào có ai Thấp thoáng xa xa lâu đài cổ Phải chăng thượng đế đã an bài Lâu đài sừng sững thật uy nghi Thiếp vàng chạm bạc chẳng đâu bì Kim cương mã não không hề thiếu Sao vắng hơi người quá lạ kỳ Người cha dạo bước tìm khắp nơi Chủ nhân chẳng biết ở đâu rồi? Phòng ăn bày tiệc còn đang nóng Sơn hào hải vị như gọi mời Đói quá cho nên chẳng từ nan Người cha đành phải bước lại bàn Chén vàng đũa bạc ai bày sẳn Ăn trước cho dù lòng bất an Ăn xong tìm chỗ nghỉ ngơi thôi Phòng ngủ xa hoa có đây rồi Chăn êm, nệm ấm chờ chi nữa Quẳng gánh âu lo phó mặc trời Hôm sau khi vừa mở mắt ra Quần áo kề bên thật đẹp nha Phòng ăn cơm nước ai bày sẳn Sắp đặt linh đình hơn hôm qua Cho dù chẳng thấy mặt chủ nhân Người cha vẫn lên tiếng ân cần Đa tạ thịnh tình người tiếp đãi Nếu không rừng hoang phải bỏ thân Người cha rời khỏi tòa lâu đài Vườn hoa trước mặt níu chân ai Trước mắt một đóa hoa hồng thắm Kiêu sa lộng lẫy trong nắng mai Người cha mừng rỡ ở trong lòng Đây quà con út đang ước mong Chẳng nghĩ xa gần đưa tay hái Tai họa tới rồi, thế là xong Một tiếng ầm vang nổ bên tai Quái vật từ đâu hiện hình hài Cao to hung dữ như mãnh thú Túm lấy người cha muốn xé hai. "Ngươi đây quả thật kẻ vong ân Thấy ngươi rừng thẳm phải sa chân Kiệt sức, lạc đường không lối thoát Cho ngươi tá túc khỏi thiệt thân. Vì sao dám hái hoa ta trồng? Niềm vui duy nhất ngươi biết không? Chăm sóc mỗi ngày chờ hoa nở Một đóa hồng thôi chẳng ngại công." Người cha đau khổ đành kể ra: "Món quà muốn tặng con thứ ba Hái hoa không hỏi thăm gia chủ Mắc phải tội tình chẳng thể tha Chỉ biết cầu xin ngài xót thương Cho tôi tiếp tục được lên đường Trở về từ biệt ba con gái Nói rõ đầu đuôi cho tỏ tường Để cho con trẻ khỏi lo âu Phải chờ đợi cha khóc thương sầu Rồi tôi quay lại xin đền tội Mặc tình tha giết chẳng từ đâu." Quái vật suy nghĩ rồi bằng lòng "Cho mi ba ngày làm cho xong Thu xếp việc nhà cho êm ấm Tới đây chịu tội hái trộm bông." Người cha đau khổ quay về nhà Ríu rít ba con đón mừng cha Hạnh phúc trong ngày vui sum họp Hai chị hân hoan vì có quà Cô út thương cha đã nhận ra Thấp thoáng u buồn trong mắt cha Dịu dàng bên cha mà thăm hỏi, Lo lắng việc gì xin nói ra.. Người cha đau xót khóc nghẹn ngào Kể câu chuyện lạ chốn rừng sâu Chỉ vì hái hoa mà phải chịu Tai họa trên cao giáng xuống đầu. Hai chị quay sang trách mắng em "Đòi hoa hồng thắm, giờ em xem Tai họa gây ra em phải gánh Thế tội cho cha, khỏi nói thêm." Cô út bằng lòng thay thế cha Đầu xanh mà phải chịu phong ba Phận gái đâu màng câu sinh tử Đem thân đền tội chẳng kêu ca Cô út đăng trình vượt đường xa Một lòng hiếu thảo quyết xông pha Giây phút cô vào lâu đài cổ Bỗng dậy vang lên tiếng hát ca "Chào mừng cô chủ đã tới đây Cần gì xin cô lên tiếng ngay Một lòng cúc cung vì cô chủ Bầy tôi đợi cô đã bao ngày." Cô út ngỡ ngàng hóa ngu ngơ Cửa tự mở ra như đang chờ Quái vật hung tàn đâu chẳng thấy Trang hoàng lộng lẫy tựa trong mơ Cô út rụt rè lên tiếng chào "Quái vật ông đang ở nơi nào? Thay cha, tôi đến đây nộp mạng Đền tội hái hoa ngày hôm nao." Quái vật ồm ồm lên tiếng ngay: "Người đẹp xin cô ở lại đây Làm bạn cùng ta nơi rừng vắng Tội tình bỏ qua, chẳng xuống tay. Cô cứ coi mình chủ nơi đây Mệnh lệnh của cô thực hiện ngay Thân tôi cũng nguyện làm tôi tớ Cô cứ mặc tình thoải mái sai." Cô út cũng đành ở lại thôi Chỉ buồn một mình phải đơn côi Châu báu, lụa là đây chẳng thiếu Cuộc sống sang giàu bước lên ngôi Từ đó an nhàn sướng biết bao Chẳng hiểu quái vật ẩn nơi nao Chỉ biết âm thầm theo chăm sóc Chẳng để lòng cô phải ước ao (muốn gì có đó) Ngày tháng bình yên lặng lẽ qua Cả hai cùng dưới một mái nhà Quái vật cận kề bên người đẹp Có điều chẳng dám hiện thân ra. Một hôm cô út bỗng hoài nghi Yêu cầu quái vật hiện ra đi Đã sống cùng cô sao lại tránh Quái vật giấu mình để làm chi? Nghe cô nài nỉ cũng núng nao Quái vật kêu cô nhìn xuống ao Kinh hoàng cô ngã lăn ra đất Bây giờ cô đã hiểu tại sao.. Dịu dàng cô cất tiếng thiết tha: "Xin ông xuất hiện trước mặt nha, Hình dáng xấu xa tôi không ngại Chỉ cần chân thành đối với ta." Trong lòng quái vật như nở hoa Lần đầu đem dáng vẻ ác ma Nhẹ nhàng quỳ dưới chân người đẹp Đôi mắt chân tình mà thiết tha Một tấm lòng son đặt dưới chân Dù rằng xấu xí chẳng thể thân Khoảnh khắc con tim như ngừng đập Chân tình lay động cả thế nhân Trái tim thiên sứ thật thiện lương Cảm thấy quái vật rất đáng thương Mỉm cười giống như tia nắng sáng Xua đuổi đêm tàn hết tai ương Thiên sứ ngày ngày bên ác ma Một tình bạn đẹp nở đơm hoa Hết dạ chân thành mà đối đãi Dần dần thuần phục trái tim ma Đũa mốc mà muốn ngự mâm vàng Tình yêu ngang trái lỡ đeo mang Quái vật đem tim mình thổ lộ Để nhận câu từ chối phũ phàng Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau Lửa ở bên rơm chưa bén vào Trái tim mỹ nhân như sắt đá Vậy mà có lúc cũng xôn xao Một hôm cô út bỗng nhớ ra Tấm lòng cao cả của người cha Nỉ non thỏ thẻ cùng yêu quái Hãy để cho cô về thăm nhà Anh hùng khó qua ải mỹ nhân Nhìn cô buồn bã dạ sao đành Nhưng vắng cô rồi, sao có thể? Bầu trời sụp đổ dưới gót chân. Cô út đành hứa trong ba ngày Thăm cha xong sẽ quay lại ngay Quái vật yêu cô sao lại nỡ Giam cầm cô mãi chốn tù đày. Cuối cùng quái vật để cô đi Lưu luyến ân cần lúc phân ly: "Đúng hẹn ba ngày xin quay lại Vắng cô tôi sống nữa mà chi." Một ngày đằng đẳng ngỡ ba thu Bóng chim tăm cá vẫn mịt mù Quái vật ra vào lâu đài vắng Cõi lòng đau đớn bởi tương tư Có khổ gì hơn vắng người thương! Trái tim tan nát mấy ai tường Quái vật oai hùng đà gục ngã Thoi thóp hơi tàn như khói sương Người đẹp vô tư nào nhớ ra Mãi vui sum họp với người nhà Đến lúc tạ từ quay trở lại Cách ngày hẹn ước đã quá xa Cô út hoảng hốt tìm khắp nơi Quái vật ông ơi ông đâu rồi? Lâu đài im ắng không lời đáp Đau lòng hối hận mãi không thôi. Cuối cùng người đẹp cũng tìm ra Quái vật bất tỉnh trong vườn hoa Trong tay là đóa hoa hồng thắm Khóe mắt tuôn trào lệ xót xa. "Quái vật xin ông mở mắt ra Từ nay em nguyện chẳng rời xa Yêu chàng đến khi tim ngừng đập Xin trời chứng giám hộ lòng ta." Cô út vòng tay ôm người thương Đau xé lòng cô nỗi đoạn trường Đến khi cô hiểu thì sao phải Âm dương đôi ngã biệt đôi đường. Lời yêu vừa mới thốt trên môi Giọt lệ đau thương động lòng trời Ầm vang một tiếng nghe kinh hoảng Quái vật bỗng nhiên biến mất rồi. Thay thế vào đây một chàng trai Khôi ngô tuấn tú như ban mai Quái vật của cô sao tan biến Cô út nghẹn ngào chỉ ngó ai. Chàng trai mỉm cười nhìn cô ta Khắp nơi vang dậy tiếng hoan ca "Hoàng tử, chúc mừng chàng trở lại Từ đây cởi bỏ lốt xấu xa." Thì ra quái vật là chàng ta Cũng bởi lòng tà tâm ác ma Lời nguyền giáng lên thân hoàng tử Khiến chàng mang hình dáng quỷ ma Lời nguyền chỉ mất khi có ai Trao trọn con tim nguyện chẳng sai Chẳng ngại yêu chàng khi xấu xí Chàng sẽ khôi phục lại hình hài. Cô út thẹn thùng má đỏ hây Nhìn tay hoàng tử nắm chặt tay Lời yêu vừa thốt xin ghi nhớ Hạnh phúc rộn ràng tình đắm say. Cuối cùng đám cưới được diễn ra Dưới sự chúc phúc của người cha Người đẹp sánh duyên cùng hoàng tử Một đời một kiếp chẳng lìa xa Truyện kể đến đây là hết rồi Chúc mừng hai người được đẹp đôi Tình yêu có trải qua sóng gió Thì mới trân quý mãi không rời.