Chương 3
[BOOK]- Mẹ, ba không sao đâu.
Cô nắm lấy tay bà, Trương phu nhân ngẩng mặt lên nhìn cô con gái của mình, bà ôm lấy cô khóc dữ dội
- Ba con.. ông ấy.. ông ấy..
- Mẹ, chỉ là tim ba không được khỏe thôi, không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.
Rốt cuộc một lúc sau bác sĩ cũng đi ra
- Trương tiên sinh tạm thời đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Mọi người tránh làm ông ấy kích động, nếu không khó mà vượt qua được.
Cô ngồi túc trực bên ba cả đêm, điện thoại hết pin lúc nào không biết, vừa mở lên đã có hàng chục cuộc gọi nhỡ, là của Đằng Tư Hạo. Cô đi ra ngoài cửa để gọi cho anh nhưng đã thấy anh đứng ở cuối hành lang. Cô chạy đến lao vào vòng tay anh khóc nức nở.
- Tư Hạo, ba em ông ấy phải nhập viện, công ty nhà em cũng phá sản rồi.
Anh ôm lấy cô thật chặt, bao cô trong vòng tay của mình, nước mắt của cô đã thấm ướt một mảng ở áo sơ mi của anh, ấm nóng rồi lạnh buốt. Cái lạnh ấy như thấm vào sâu trong tim anh, trong xương tủy của anh. Anh biết cô rất đau lòng vì anh đã từng trải qua việc này, thậm chí nó còn tồi tệ hơn. Anh ôm cô càng chặt hơn, bỗng nhiên điện thoại anh reo lên, anh vẫn ôm cô mà nghe máy. Tiếng quát vọng ra từ điện thoại:
- Đằng Tư Hạo, mày biết mày đang làm gì không?
Là bố của anh, anh lạnh nhạt trả lời điện thoại
- Đằng tiên sinh, tôi nghĩ ông không cần biết tôi đang làm gì, với lại không phải ông cho người theo dõi tôi sao? Ông biết rồi còn hỏi. Đằng tiên sinh, tôi và ông không bao giờ đi cùng một con đường.
- Mày lập tức về Mỹ ngay cho tao, đừng để tao phải động tay động chân với con bé đấy.
Giọng ông ta càng ngày càng to, anh phải để xa điện thoại ra mà nói chuyện. Khi nghe ông ta nói đông đến cô, mặt anh tối sầm lại
- Nếu ông động đến cô ấy, đừng trách tôi cho con đường phía trước của ông trở thành đen tối. Đằng tiên sinh à, đừng nghĩ tôi là sinh viên mà ông làm gì được tôi.
Đằng Tư Hạo liền cúp máy, anh thấy cô đang đứng nói chuyện với bác sĩ. Anh tiến tới khoác vai cô, bác sĩ cũng lặng lẽ rời đi. Anh cúi xuống nhìn cô
- Ninh Tuyết, ba cũng khỏe rồi, em cũng phải ăn chút gì đi. Nào, anh đưa em đi.
Cô cầm lấy tay anh, đang chuẩn bị đi thì điện thoại cô reo lên. Ba cô đã tỉnh. Đằng Tư Hạo cùng Trương Ninh Tuyết chạy thật nhanh về phòng bệnh
- Ba, ba tỉnh rồi sao?
Cô ôm chầm lấy ba cô, ông xoa đầu cô nhưng mắt lại hướng về phía sau cô
- Con gái, chàng trai kia là ai?
Trương Ninh Tuyết giật mình quay lại, cô mừng quá nên quên mất anh còn đang đứng ngoài cửa, cô quay lại kéo lấy tay của anh
- Ba, đây là bạn trai con.
- Con chào bác, con là Đằng Tư Hạo.
Cái tên Đằng Tư Hạo bỗng hiện lên trong đầu Trương lão gia rồi biến mất, cái tên này dường như ông đã nghe qua. Khuôn mặt trầm tư của ông nhanh chóng trở nên vui vẻ. Ông kêu hai người ngồi xuống nói chuyện, ấn tượng đầu tiên mà anh để lại trong ông chính là sự khiêm tốn biết điều, cách nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến đối phương không cách nào chối bỏ. Một lúc sau, Trương lão gia kêu Trương Ninh Tuyết cùng Đằng Tư Hạo đi về nghỉ ngơi, ông cũng đã khỏe hơn rồi.
Khi hai người vừa đi khỏi, ông liền lục lại trong trí nhớ của mình về cái tên Đằng Tư Hạo. Tổng giám đốc Đằng thị.. Ông nhớ không nhầm thì chính là vậy nhưng không thể nào, chỉ là trùng tên. Đằng Tư Hạo cùng Trương Ninh Tuyết đi về, cô muốn đi bộ nên anh cũng cùng cô dạo trên đường phố, bàn tay hai người đan chặt vào nhau dường như chúng không thể bị chia cắt. Bỗng nhiên cô lên tiếng:
- Em nghĩ lại lại thấy tên của anh rất quen, giống cái tên tổng giám đốc của công ty nào đấy.
- Vậy sao?
- Phải, anh có họ hàng gì với tên đấy không, đợt trước trong buổi tiệc hóa trang em đã bị tên đó trêu chọc, hắn ta che mặt làm em không nhìn được bộ dáng hắn ra sao mà trả thù.
Sáng hôm sau, Trương Ninh Tuyết vẫn đi học như bình thường, ánh mắt mọi người vẫn nhìn cô như vậy, khinh rẻ có, thương hại có, nhưng cũng có không ít những đôi mắt đồng cảm. Bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy tay cô, là Đằng Tư Hạo, anh nhìn cô mỉm cười như đang tiếp sức mạnh cho cô. Đúng, trên đoạn đường lên lớp, cô chỉ nhìn anh, cảnh vật xung quanh, những ánh mắt đều trở nên mờ nhạt và biến mất. Cả buổi học anh đều đi cạnh cô, nói chuyện với cô, bảo vệ cô khỏi sự khinh thường.
Đến lúc ra về, hôm nay cô muốn đi bộ về nhà, anh có việc bận đột xuất nên phải đi trước, chỉ còn cô trên đoạn đường này. Đã giữa trưa, trời nắng oi ả, người đi đường cũng đã vơi dần. Bỗng nhiên một chiếc xe ô tô đi tới, Trương Ninh Tuyết dừng chân chờ xe đi qua rồi qua đường nhưng chiếc xe lại quay lại, lao về phía cô với tốc độ thật nhanh. Thân thể cô bay lên rồi rơi xuống làn đường nóng nực. Cơn đau ập đến, mùi máu tanh hòa với hơi nóng từ mặt đường phả ra. Cô nằm đó, nhìn những giọt máu đỏ tươi nhuốm đỏ mặt đường.
Đằng Tư Hạo
Hình ảnh anh hiện lên trong tâm trí cô rồi mờ dần, cô ngất đi.
Tại Đằng thị
Choang
Tiếng ly vỡ tan vang lên, Đằng Tư Hạo ngây người nhìn từng mảnh thủy tinh cùng những giọt cà phê trên nền nhà một lúc lâu, không hiểu sao nỗi lo lắng trong lòng anh ập tới, bàn tay run run nhặt từng mảnh thủy tinh. Miếng thủy tinh cứa nhẹ vào tay anh, màu đỏ tươi của máu liền trở nên nổi bật. Anh bị làm sao vậy?[/BOOK]