Hôn Nhân Máu: Gặp Gỡ Ác Ma Đội Lốt Người - Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc)

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc), 28 Tháng tư 2019.

  1. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Hôn nhân máu: Gặp gỡ ác ma đội lốt người.

    Tác giả: Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc)

    Thể loại: Ngôn tình, ngược, SE

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc)

    Giới thiệu:

    Ai đó vẫn nghe xôn xao về những vụ bắt cóc nữ giới bán sang các khu vực để làm các ngành nghề trái pháp luật.

    Trong câu chuyện này nữ chính có số phận không mấy may mắn khi cô bị bọn buôn bán người bắt lần lượt qua tay những kẻ đầu trâu mặt ngựa khác nhau.

    Đến khi cô - Hồng Thất, thấy được một tia hi vọng chính là khi Uông Hy Vấn - người chấp nhận thu nhận cô.

    Cứ nghĩ hạnh phúc may mắn đã đến với mình, nhưng định mệnh trớ trêu, liên tiếp các sự kiện xảy ra làm cô rời xa Uông Hy Vấn.

    5 năm sau, cô gặp lại hắn. Thân phận mới, con người mới, cô không còn nhớ Uông Hy Vấn là ai. Nhưng ác ma kia không buông cô, quyết ép cô trở thành người của hắn.

    Cô sẽ phải làm gì với những mảng kí ức không rõ ràng và những mối quan hệ ràng buộc kia?

    Câu chuyện trên được lấy cảm hứng từ một chiều tôi dạo phố, chợt nhớ về một ý tưởng của mình ba năm trước. Ba năm trước, tôi đã định viết từ lâu nhưng chưa xâu chuỗi được các sự kiện nên đã dừng lại. Đến năm nay, tôi bất chợt tìm được lối riêng cho ý tưởng này và chấp bút khá lâu. Đã có lúc tôi muốn từ bỏ nhưng lại nghĩ đến những tác phẩm khác của mình nên quyết liều một phen, xem như bỏ công ra viết một tác phẩm theo đúng sở thích của mình.

    Cảm ơn Yên, bạn thân gợi cho tôi nhiệt huyết viết tiếp.

    Cảm ơn em gái, người em góp ý cho tôi về tên truyện.

    Cảm ơn tiệm cà phê Phố Hoa, bối cảnh tôi lấy được cảm hứng.

    Tịch.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2019
  2. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn mưa đổ xuống tầm tã.

    Mưa cuối đông lạnh lẽo, Hồng Thất ra khỏi trung tâm, dắt xe đạp trở về nhà. Ánh đèn đường ban đêm hắt xuống lòng đường làm mặt đường sáng óng ánh như một lớp vàng.

    Vi vu cái miệng nhỏ, cô gái hát bài Someone like you của Adele, vừa đi vừa ngắm nhìn thành phố về đêm.

    Thành phố T là thành phố khá nhỏ, phát triển kinh tế không cao, trọng điểm là một khi công nghiệp ở vùng trung tâm, nơi bố mẹ Hồng Thất đang làm việc.

    Rẽ vào một con ngõ nhỏ, cô đạp xe thật nhanh vào cửa nhà.

    Chống xe kĩ càng xong cô mới cởi chiếc áo mưa đang ướt đẫm ra khỏi người rồi đi trong nhà.

    Bố mẹ cô đều đi làm đêm, cô phải ở nhà một mình. Cũng giống như nhiều đêm khác, cô học bài và dự định sẽ đi ngủ sớm.

    Chương trình thời sự đang phát trên tivi, cô biên tập viên xinh đẹp với giọng nói bắt tai đang điểm qua thông tin:

    "Gần đây, các vụ mất tích liên tiếp xảy ra. Ngày hôm qua, chiều ngày 25 tháng 10 một nữ sinh đã bị bắt cóc. Theo camera ghi lại được, cô gái này bị bắt cóc bởi một nhóm người trong một chiếc xe mười sáu chỗ hiệu Toyota. Đến hôm nay vẫn chưa tìm thấy manh mối, nghi ngờ rằng đây là đường dây buôn bán người đa quốc gia.."

    Hồng Thất nghe cô phát thanh viên nói cũng hết sức bàng hoàng. Buôn bán người ư? Kinh khủng quá!

    Trước đây cũng nghe nói có nhiều cô gái bị bắt bán sang những nước khác làm trâu làm ngựa cho lũ giàu có, còn có người chết không thấy xác.

    Bỗng cô thấy lạnh cả sống lưng. Con người ra không cần đẹp đẽ, đẹp thì chúng bắt làm "gái làng chơi", xấu xí thì xui xẻo hơn, bị đem bán làm tay sai cho người khác, cuối cùng chính là bị lấy nội tạng, còn thân xác thì sẽ bị ném đến một nơi xa xôi hẻo lánh, người nhà không tìm thấy, hay bị bỏ vào thùng rác như súc vật.

    Ai cũng có số phận, người sinh ra dù trong hoàn cảnh nào, nếu đã bị định đoạt là chịu khổ, thì có cố gắng mấy cũng chỉ có thể khích lệ bản thân vượt qua mà thôi, còn nỗi khổ thì vẫn còn ở đó, chẳng bao giờ ta thoát được.

    Gió thổi nhè nhẹ, cô nằm lên giường, đồng hồ điểm mười một giờ tối. Điện thoại cô bỗng rung lên, một dãy số lạ hiện ra. Côi hơi dè dặt khi có số lạ gọi đến, tuy nhiên cô vẫn bắt máy.

    Bên kia đầu vang lên giọng phụ nữ:

    "Có phải Hồng Thất không? Bố mẹ cháu bị tai nạn trên đường đi làm về, cháu mau tới đi, ba mẹ cháu đang ở bệnh viện X."

    Cô như kẻ điên mở cửa lao ra ngoài, chỉ kịp khóa cửa lại, dắt xe đạp, đạp hết sức để chạy đến bệnh viện X.

    Gió thổi rất mạnh, mưa rơi, cô trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ lạnh đến co hết cả ngón tay ngón chân lại.

    Đi qua một khoảng tối, cô nhìn thấy phía trước là một chiếc xe nhưng tối quá cô không thấy rõ hiệu xe là gì, trong lòng lại đang lo lắng cho ba mẹ, cô chẳng quan tâm đến chiếc xe.

    Nhưng dường như cô cũng quên, chiếc xe đó là chiếc xe được cảnh báo trên tivi lúc tối.

    - -- ------ ------

    Cô mở mắt, xung quanh tối đen, chỉ nghe thấy tiếng xe chạy, cô sợ hãi không biết phải làm thế nào, ú ớ được vài tiếng, cô chợt nghe tiếng người đàn ông bên ngoài vọng vào:

    "Mau đi trói chúng, bịt miệng lại, có lẽ thuốc đã hết tác dụng rồi!"

    Cô giật thót mình, chỉ có cách nín thở vờ như chưa tỉnh, để người kia trói mình. Qua ánh sáng le lói ở cửa, cô ti hí mắt nhìn người đàn ông kia, một gã vừa lùn vừa mập nhưng khuôn mặt vô cùng dữ tợn, trên người xăm rổ hình một con hổ, cô bị nhân hình không ra nhân hình của hắn làm vào sợ đến tái mặt.

    Lâm vào tình trạng này cô không biết rồi cuộc sống của mình sẽ ra sao, rồi cũng giống như trên ti vi vào tối hôm đó?

    Qua ánh sáng bên ngoài, hình như đã là buổi trưa.

    Trong đầu cô chỉ còn hình ảnh lúc cô ngang qua chiếc xe trong bóng tối đó, cô bị bọn họ kéo vào trong xe, đúng lúc đó bố mẹ cô vừa đi ngang qua, cô tuyệt vọng gọi hai người, nhưng chẳng ai để ý cả.

    Đó là những gì cô còn nhớ.

    Thực ra, cuộc gọi đó là lừa cô thôi.

    Trong đầu cô chỉ xuất hiện qua lại những hình ảnh kinh dị, trống ngực đập thình thịch.

    Gã kia đi ra khỏi nơi cô đang bị trói, cô bắt đầu nhìn quanh. Qua khe sáng nhỏ bé ở cửa rọi vào, cô nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

    Dung Hoa!

    Cô ấy là bạn học của Hồng Thất.

    Cùng mười bảy tuổi, Hồng Thất ngoài gia đình ra thì không còn gì khác.

    Nhưng Dung Hoa tuy không phải là tiểu thư nhà giàu lại chẳng phải con nhà quyền quý, Dung Hoa so với Hồng Thất lại hơn về mọi mặt, ngoại hình, học lực, tiền bạc, bạn bè đều nhiều hơn.

    Trong lớp, Hồng Thất khá ít nói, bạn bè vì thế mà chỉ đến được trên đầu ngón tay. Đã học chung với nhau được hai năm nhưng Hồng Thất và Dung Hoa cũng chưa bao giờ thực sự nói chuyện như những người bạn thật sự.

    Lúc này, cô gái xinh đẹp trước mặt Hồng Thất thật sự chính là Dung Hoa, cưỡng cầu mấy thì Hồng Thất vẫn cảm thấy mình có hi vọng trốn thoát.

    Chiếc xe đó di chuyển mãi, cô bị trói cả người nên không cách nào thoát được. Nhìn qua khe cửa bên ngoài, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy ánh trăng sáng. Bị bắt bán, cô tự hỏi làm sao mình còn có tâm trí để ngắm trăng? Trong khi rất nhiều cô gái cũng bị bắt giống cô vẫn đang nhắm nghiền mắt.

    Bọn họ vẫn không biết, có một kiểu người giống như cô vậy, với người khác, thuốc mê có tác dụng rất lâu, còn đối với cô, nó chỉ là vài tiếng. Trước đây, trong lần tiểu phẫu cắt amidan, bác sĩ xét nghiệm máu của cô và cho biết cô có lượng hoạt chất chống gây mê trong máu, kết quả của một hội chứng không quá phổ biến. Lần đó cô bị gây mê gấp đôi người thường, thế nhưng cô vẫn là người tỉnh dậy sớm nhất.

    Trong xe, chẳng ai tỉnh dậy cả.

    Cô tranh thủ lúc mình còn tỉnh mà suy nghĩ cách trốn chạy.

    Họ sẽ đưa cô đi đâu? Sang nước khác? Vượt biên ư?

    Cô cho rằng phải bỏ trốn trước khi họ đưa các nạn nhân vượt biên. Bây giờ xe vẫn chạy bình thường, có lẽ họ đang đi qua con đường lên phía Bắc. Vì qua hết con đường này, cửa khẩu ở ngay trước mặt.

    Làm sao họ qua mặt được hết cảnh sát giao thông?

    Cô vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

    Đến sáng hôm sau.

    Cô được họ mở trói, tất cả những cô gái kia đều đã tỉnh lại.

    Những người hoảng loạn la hét liền bị bọn người hung tợn đánh cho mấy bạt tai ngã nhào xuống sàn xe. Những cô gái sợ hãi nép hết vào một góc, người thút thít khóc, người cố gắng chạy ra ngoài nhưng trước những tên to cao vạm vỡ và sẵn sàng đánh họ mọi lúc thì lòng can đảm kia cũng tự nhiên bay biến.

    Gã ném cho những cô gái tội nghiệp vài hộp cơm, qua ra bằng chất giọng khàn đặc khó nghe do hút thuốc lá nhiều:

    "Ăn đi. Đưa nào không ăn ông cho chết."

    Rồi ai cũng ăn, một phần vì sợ gã bặm trợn kia, một phần họ cũng đói rã rời vì mấy ngày chưa có gì vào bụng.

    Hồng Thất nhìn Dung Hoa. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dung Hoa đã ướt đẫm nước mắt. Dung Hoa run rẩy ôm lấy cô, khóc lóc thảm thiết:

    "Có phải tớ sẽ chết không? Bon họ sẽ làm gì chúng ta vậy?"

    Hồng Thất mặc dù chưa bao giờ thân thiết với Dung Hoa như thế nhưng trong lòng cũng trỗi dậy một chút dịu dàng, bàn tay vỗ vỗ vào vai Dung Hoa, nói:

    "Cứ ăn no cái đã, chúng ta nhất định phải bỏ trốn. Cậu yên tâm, chúng ta không sao cả."

    Cô ăn được một ít cơm, Hồng Thất lại nghiên cứu phải bỏ trốn thế nào.

    Các cô bị đem đến một căn nhà kì lạ giữa mảnh đất trống. Một người phụ nữ xinh đẹp với lối trang điểm loè loẹt bước vào trong căn nhà, bà ta yêu cầu bật đèn sáng lên.

    Đôi mắt chuốt macara dày cộm bắt đầu quan sát những thiếu nữ xinh đẹp, đôi mắt cong chẳng khác nào một con cáo bắt đầu xem xét.

    Cánh tay bao bởi một chiếc bao tay màu đen bí ẩn, bà ta chỉ lần lượt những người mà mình chọn. Đến phiên cô, bà ta suy nghĩ rất lâu. Chẳng ai biết bà ta nghĩ gì cả, rồi bà ta cất giọng ngọt ngào đến khó chịu mà nói:

    "Những cô gái tôi không chọn thì cho qua bên kia hết, còn những cô được chọn thì ở lại chỗ tôi!"

    Cô đảo mắt, bà ta chỉ chọn được vài người, có cả Dung Hoa.

    Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng đến mức cô lạnh toát cả sống lưng mà không dám quay đầu đi hướng khác. Bà ta cúi người xuống, cánh tay nâng cằm của cô lên, nói:

    "Cô gái này không đặc biệt nhưng có người cần một cô gái như cô ta. Các người nhớ phải trong coi cô gái này cẩn thận!"

    Rồi quay sang nhìn Dung Hoa, nói tiếp:

    "Cả cô gái kia nữa."

    Trong số các thiếu nữ ở đó có một cô bé còn rất nhỏ tuổi, hình như chỉ mới chín mười tuổi. Cô bé đó giương đôi mắt ngây thơ nhìn mọi thứ đang xảy ra.

    Lòng cô đau như cắt, cô bé đó còn nhỏ quá, những thứ đang xảy ra dường như quá xa lạ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2019
  3. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Sự xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm hôm đó là một đêm mưa lớn, cô thức giấc khi nghe tiếng động bên ngoài và ngẩng đầu nhòm qua cửa sổ.

    Trong màn mưa mờ nhạt, cô nhìn thấy hai kẻ lúc sáng lôi sềnh sệch một người. Hoảng hốt, cô tung cửa chạy ra ngoài, chẳng có đi canh giữ cả, nhưng ngoảnh đầu lại nhìn cô thấy Dung Hoa phía sau.

    Cô đưa tay lên miệng 'xuỵt' một tiếng rồi nói:

    "Không ai canh cửa cả. Mau mở trói cho mọi người."

    Nói rồi cô thoăn thoắt đánh thức những người khác, giúp họ cởi trói.

    Mọi người túa ra trong cơn mưa. Dung Hoa nhìn cô nói:

    "Chúng ta mau đi thôi!"

    Hồng Thất nhìn ra cửa sổ, rồi nói:

    "Cậu đi trước đi, nhớ tìm cảnh sát, gọi điện thoại cho ai đó khi có thể nhé, tớ sẽ đi sau, tiếp sau cậu thôi!"

    Dung Hoa hơi do dự nhưng cũng chạy đi.

    Hồng Thất ngay tức khắc chạy về hướng lúc nãy hai kẻ kia đã kéo một người, cô biết đó là cô bé kia.

    Cô đi qua một hàng cây cỏ lau cao hơn vai, đến một khu tối đen như mực, chỉ có ánh trăng rọi xuống, cô nép vào một bụi cây, nhìn hai gã trước mặt.

    "Con bé này tuy còn bé nhưng ngon ra phết!"

    "Thôi đi! Cũng nay là lần trước không đếm con bé này nên chị Cả không biết, chúng ta mới có cơ hội, nếu không chỉ cần nó qua được cửa khẩu, số tiền sẽ đủ đè chết mày!"

    Hồng Thất giật bắn mình khi nghe cuộc nói chuyện của họ, cô bé đó.. họ đã..

    Hai gã đang đào một cái hố, đem thi thể nhỏ xíu còn đang trần truồng chôn xuống đất.

    Cô chợt lạnh cả sống lưng. Cô bé đó.. tội nghiệp quá, cho dù là ai, cũng đang cùng hoàn cảnh như cô, cô càng ham muốn được sống, được quay về nhờ pháp luật trừng trị những kẻ hung ác này, đem bọn họ phơi bày ra ánh sáng.

    Cô bắt đầu quay lưng chạy, chạy thật nhanh, hết sức có thể. Ngay lúc cô vừa chạy đi, hai người kia dường như cũng phát giác điều gì đó.

    Họ bắt đầu đuổi theo.

    Trong một đám cỏ lau rất cao, cô rẽ ra đi theo con đường cũ. Nhưng cô vẫn không thể chạy hơn hai người thanh niên dày dạn sương gió kia.

    Cô chợt va phải một người mà bật ngửa ra sau, đúng lúc hai người kia túm lấy tóc cô. Cô giương mắt giơ cánh tay lên cầu cứu người đàn ông đối diện. Anh ra khuất dưới cái ô màu đen che nửa phần mặt, đôi giày da bị dính một ít bùn đất, anh mặc một chiếc áo khoát màu đen.

    Anh cất giọng nói lạnh nhạt nói:

    "Mau đi tìm những người đã chạy trốn, nếu không.."

    Bọn họ bắt đầu lôi cô đi, ngay trước mặt người đàn ông đó.

    "Con bé chị Cả nói phải chăm sóc đây mà, đúng là láo, chạy theo chúng ta.. Không phải nó nhìn thấy.."

    "Im đi! Cho người truy quét ngay, nếu không mất một đứa mày đền cái mạng này cũng không đủ!"

    Cô chỉ nghe được như thế rồi bị đánh ngất đi.

    * * *

    Dung Hoa cắm đầu chạy, cũng chẳng biết mình đang chạy đi đâu nữa. Rồi cô chợt nghe thấy tiếng hò hét ở phía khu nhà đó:

    "Mau tìm bọn chúng, có tất cả hai mươi lăm người, tìm cho đủ."

    Cô còn run sợ hơn khi mà người đàn ông nào đó đang đứng trước mắt mình, hắn ta đứng đó và được một người bên cạnh che ô.

    Hắn nhìn cô, cô cũng khựng lại, chẳng thể nhúc nhích trước ánh mắt lang sói của hắn. Mưa làm ướt cả người của Dung Hoa, cô lạnh đến phát run, trong mắt người đàn ông kia, cô bỗng trở thành con thỏ không tìm được nơi trú mưa nên lạnh đến run lẩy bẩy vậy.

    "Ông chủ.." Người bên cạnh nói.

    "Đem cô ta đi cùng tôi!". Giọng nói âm trầm của người đàn ông làm Dung Hoa cụp cả người lại, chỉ biết đi theo sau hắn ta.

    Cho dù bây giờ cô có muốn chạy cũng không thoát khỏi mười mấy người đi theo sau hắn.

    Mưa mỗi lúc một to hơn, Dung Hoa chợt hắt xì một cái, người đàn ông phía trước đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn cô hỏi:

    "Em tên gì?"

    Cô vì lạnh mà giọng nói cũng trở nên ngập ngừng:

    "Dun.. g Ho.. a!"

    Hắn không có biểu cảm gì cả, một mạch quay đầu đi về phía chiếc xe sang trọng, kéo cô ngồi vào trong xe, hắn quay sang nói với thuộc hạ bên cạnh:

    "Gọi bác sĩ đến tòa thành đi!"

    Dung Hoa run rẩy ở bên cạnh hắn, khó khăn lâm mới dám cất miệng hỏi một câu:

    "Ông là ai?"

    "Ta ư? Là, người chọn em!"

    Đôi mặt màu xanh đẹp đến kì lạ của hắn như thu hút hết tâm tư của Dung Hoa, cô thừ người một hồi lâu. Hắn là con lai sao? Vẻ quý tộc lãnh ngạo đó, khiến người ra đắm đuối ngay từ lúc gặp gỡ.

    Trong tâm hồn của cô gái mười bảy tuổi, người ta chưa hẳn đã trưởng thành nhưng trái tim cũng đã biết rung động, trái tim nhỏ bé lần đầu biết dao động trước một người khác giới.

    Chiếc Roll Royce lăn bánh chầm chậm, rời khỏi đó.

    Trong đêm mưa hôm đó, tất cả các cô gái bỏ trốn đều bị bắt lại ngoại trừ Dung Hoa. Chị Cả đi qua đi lại trên sàn nhà, nhìn một loạt thiếu nữ bị đánh ném trên sàn, rút một điếu thuốc trong bao ra hút, một tia khói trắng cũng lượn lờ.

    Đêm đã về khuya, mưa vẫn rả rích, không khí đột ngột trở nên lạnh lẽo vô cùng, bà ta nhìn Hồng Thất vẫn nằm yên trong một góc, nhíu mày:

    "Làm sao cô gái kia lại ngất như vậy? Chẳng phải tôi đã nói là phải chăm sóc cô ấy hay sao? Một vị khách đặc biệt đang tìm cô ấy, nếu không xong các cậu có nghĩ mình giữ được mạng không?"

    Hai tên kia ngay lập tức rụt cả người lại, rối tít xin lỗi cùng giải thích:

    "Chị Cả đừng trách tụi em, cô gái này chạy trốn thì bị chúng em bắt lại, buộc phải đánh ngất đi để tránh cô ta lại bỏ trốn tiếp."

    "Thôi đi.. Đem những cô gái tôi chọn về chỗ của tôi, còn những người còn lại đem cho Vĩ Thanh, cậu ta sẽ lo liệu ngay lập tức."

    Chợt chị Cả khựng lại, đếm số người rồi hỏi:

    "Khoan đã, lần trước báo lại cho tôi là hai mươi người, sao bây giờ chỉ còn có mười tám người?"

    Hai gã nhìn nhau rồi nói:

    "Uông tiên sinh đem một cô gái kia đi rồi! Còn một cô bé.. đã chết trên đường đi!"

    Chị Cả nhíu mày:

    "Vậy sao? Hắn vẫn còn tìm người nữa để làm gì?"

    Như một phản xạ, cô nhìn về phía Hồng Thất trên người chỉ có một bộ đồ ngủ mỏng manh bị bẩn quá nửa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2019
  4. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Vị khách của cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồng Thất tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn phòng bị khóa kín, hai người đàn ông lạ mặt đang đứng sẵn ở đó, cô thất kinh lùi về một góc.

    Chị Cả xuất hiện, trên tay cầm theo một bộ váy màu trắng tinh khiết, bà ta cúi người xuống trước mặt Hồng Thất.

    Giọng nói ả nhẹ nhàng nhưng cũng đầy uy hiếp:

    "Thay bộ váy này ra, nếu không.. Con nhìn thấy cô bé đêm hôm đó không? Có muốn mình cũng có kết cục như vậy không?"

    Quả nhiên câu nói tác động rất mạnh vào Hồng Thất, cô run rẩy đón lấy bộ váy, đi theo sự hướng dẫn của "mẹ".

    Mất một lúc lâu cô mới thay xong bộ váy. Khác với tưởng tượng của cô, chiếc váy rất bình thường, đáng nhẽ ra thì đó hẳn phải là bộ quần áo hở hang nhất kia.

    Cô dù sao cũng cho rằng phải sống trước đã, những chuyện khác sẽ làm sau, cho nên lúc này nếu cãi lại, cô sẽ thật sự không có hi vọng quay về.

    Bước ra khỏi căn phòng đó, cô đi theo sau "mẹ".

    Bà ta dẫn cô đến một căn phòng, ở đó, nhiều thiếu nữ cũng mặc như cô. Trước cửa sổ sát đất của căn phòng có một người đàn ông quay lưng về phía cô, hắn đang chạm rãi hút thuốc, rất từ tốn, phong thái vương giả cao ngạo độc tôn. Rồi hắn quay lại, nhìn một lượt.

    Chị Cả từ lúc nào đã ra khỏi đó, để Hồng Thất với nỗi lo lắng kinh hoàng, không phải là "tiếp khách" chứ?

    Cô cứ nghĩ về điều đó. Cô còn quá trẻ để chết, còn chưa kịp báo hiếu cho cha mẹ, bây giờ lại chẳng biết mình sẽ đi đâu.

    Dung Hoa không có ở đó, Hồng Thất cũng không dám nhìn thẳng, chỉ dám cúi đầu nhìn ngón chân của mình. Ai cũng như vậy, lâm vào tình cảnh này, không những hoang mang mà còn không có cách suy nghĩ rõ ràng.

    "Cô.." Hắn cất giọng.

    Chẳng ai biết hắn đang gọi ai cả, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, mỗi Hồng Thất vẫn chỉ đang trốn tránh. Ngón tay thon dài đang chỉ về hướng cô gái cúi đầu đó.

    Những thiếu nữ bên cạnh cô bặm môi nói nhỏ với Hồng Thất:

    "Là gọi cô đó!"

    Hồng Thất ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp đôi mắt màu xanh thăm thẳm đang nhìn mình.

    Hắn không giống như cô tưởng tượng, chẳng phải một ông già khó nhìn, một kẻ xấu xa, phải nói là hắn rất.. cao quý. Khuôn mặt tựa như được tạc một cách tỉ mỉ với tỉ lệ tuyệt đối, giọng nói đó trước nay cô chưa từng nghe một thứ âm thanh hay đến vậy.

    Hắn lại chầm chậm lên tiếng:

    "Những người khác ra ngoài!"

    Những cô gái vừa buồn vừa vui đi ra ngoài. Hồng Thất ngoảnh đầu nhìn những người khác dần dần ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại mình cô và hắn. Chỉ có tiếng thở nhẹ của hắn và mùi nước hoa thoang thoảng đầy nam tính.

    Cô chẳng biết nó là hương gì cả, nhưng đặc biệt khác với những loại cô đã từng biết.

    Mùi long đản hương thoang thoảng, hắn đứng lên, dáng đứng đặc biệt cao ráo, cao hơn cô cả mấy cái đầu, ngoài dáng vẻ đàng hoàng của hắn ra, cô chẳng biết thực chất con người của hắn như thế nào.

    "Em có muốn được ra khỏi đây không?" Hắn hỏi.

    Cô gật đầu.

    "Vậy thì trở thành người phụ nữ của tôi, tôi sẵn sàng đưa em ra khỏi đây!"

    "Tôi.." Cô ngập ngừng.

    "Tôi có thể trở thành người mà anh có thể trọng dụng!"

    Hắn nhếch môi, ngồi xuống ghế, hỏi ngược lại cô:

    "Trọng dụng như thế nào?"

    "Chỉ cần anh cho tôi một công việc." Cô nói:

    "Tôi sẽ hoàn thành!"

    "Vậy sao?" Hắn nhếch môi.

    Hắn đứng lên, nắm lấy cổ tay cô kéo cô ra ngoài.

    Hắn ném cô vào một chiếc xe sang trọng đậu bên ngoài, qua mặt kính, cô nhìn thấy nơi mình vừa mới ra khỏi chính là một quán bar có tên Thủy Tinh.

    Hắn khởi động xe, xe chạy rất nhanh. Bên ngoại là màn đêm của một thành phố xa lạ, trời không mưa, không khí cũng êm dịu.

    Hắn đưa cô đến một tòa thành cao và rộng, trong khi cô còn đang trố mắt nhìn thì hắn đã gọi cô đi theo mình đến tầng ba.

    Đến nơi, cô nhìn xuống bên dưới, ánh đèn sáng trưng, hai kẻ mặc áo đen đang lôi một người đàn ông đang bị trói, máu me bê bết.

    "Bắn hắn ta đi!"

    Hắn đưa cho cô một khẩu súng có gắn ống giảm thanh, mắt hướng về người đàn ông dưới mặt đất.

    Cô cầm lấy khẩu súng mà trống ngực đập thình thịch, phải làm gì để sống, cô biết, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình một ngày sẽ nắm lấy một khẩu súng như thế, và chuẩn bị giết một người, dù không biết cô có thể bắn trúng hay không nhưng cô còn chẳng có can đảm bóp cò nữa là.

    Hắn kiên nhẫn đứng sau lưng cô, chờ cô hành động.

    Đến cuối cùng, Hồng Thất cắn môi bóp cò, súng giật lại rất mạnh, nhưng hoàn toàn viên đạn không trúng vào người phía dưới.

    Cô chỉ tưởng tượng ra cảnh mình sắp bị ném đi như một tấm gấm rách, không ngờ hắn không nói gì cả, lấy khẩu súng khỏi tay cô, thay vào đó bằng khẩu hắn lấy ra từ trong người mình.

    "Phải bắn như thế này!"

    Hắn nói rồi nắm lấy bàn tay cô, đơn thuần hướng xuống dưới tầng.

    "Đoàng!"

    Cô choáng váng với âm thanh súng nỗ viên đạn bay vun vút ghim thẳng vào đầu, máu phun ra như xối.

    Cô chỉ thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng. Hắn cúi người đỡ lấy cô gái đang ngất đi.

    "Nhát gan như vậy lại muốn được tôi dùng làm thuộc hạ, ngốc!"

    Lần đầu tiên, đồ ăn dâng tới miệng hắn lại bỏ xuống. Cô gái này, thật quá khác biệt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2019
  5. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Thẩm Dịch Đình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng!"

    Hồng Thất giật mình thức giấc, bàn tay lạnh ngắt, khung cảnh máu me kia lại hiệm về.

    Ngoài khung cửa sổ tuyết rơi lất phất, tuyết đầu mùa ư? Cô tự hỏi. Bước xuống giường, cô ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, đi nhanh ra khỏi phòng.

    Bước ra một khi sảnh lớn, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đèn chùm lấp lánh như vô vàn viên kim cương, bậc cầu thang dài được lát bằng loại đá sang trọng, không gian rộng rãi hoa lệ khiến cô như ngạt thở.

    Hắn từ cửa chính đi vào trong theo sau là một người nhìn rất quen, cô đang cố nhớ ra thì chợt vụt lại hình ảnh buổi tối cô bỏ trốn, người che ô khi cô bị hai gã bặm trợn kia túm tóc kéo đi, chính là hắn, dù lúc ấy hắn che ô gần hết khuôn mặt, nhưng cô vẫn nhận ra.

    Cô chỉ nghe loáng thoáng trong cuộc nói chuyện của hai người, người cứu cô khỏi quán bar được gọi là Uông tiên sinh, còn người kia là Thẩm Dịch Đình, họ nói chuyện rất tôn ti.

    Thẩm Dịch Đình rời đi.

    "Cô còn đứng đó!" Hắn nói.

    Cô giật cả mình, vội chạy xuống lầu.

    Nền nhà khá lạnh nhưng cô không mang dép nên càng cảm thấy buốt cả bàn chân.

    Uông Hy Vấn lạnh lùng nhìn lướt qua cô, âm trầm cất giọng hỏi:

    "Em tên gì?"

    "Hồng Thất!" Cô đáp.

    Hắn nói tiếp:

    "Vậy như mong muốn của em, tôi giữ em lại làm thuộc hạ của mình. Từ nay về sau, phải hoàn thành tất cả những nhiệm vụ mà tôi giao phó. Đi theo Thẩm Dịch Đình, hắn sẽ huấn luyện cho em!"

    Cô gật đầu, quay đi, để lại Uông Hy Vấn ngồi chễm chệ trên chiếc ghế màu đen sang trọng, trong lòng vô số suy tư.

    Làm sao hắn có thể chọn cô trong khi cô không có tài cán gì, tuổi đời còn khá nhỏ?

    Vị bác sĩ Hoàng từ trên lầu đi xuống, cúi đầu trước Uông Hy Vấn, nói:

    "Dung tiểu thư đã hạ sốt!"

    "Tốt! Chăm sóc cô ấy cho thật tốt! Mọi việc ở bệnh viện, đã có người khác ứng phó!"

    Uông Hy Vấn nhìn ly rượu vừa mới rót ra, nói.

    "Tôi hiểu, Uông tiên sinh!"

    Bác sĩ Hoàng cúi đầu rồi rời đi. Đây không phải lần đầu hắn tới Thương Thành, có điều thường là tới để điều trị cho Uông Hy Vấn, còn lần này lại điều trị cho một cô bé, còn đặc biệt hơn, Dung tiểu thư rất giống một người thân đã mất trước đây của Uông tiên sinh, thật kì lạ.

    Chưa có cô gái nào được hắn chăm sóc lúc đến vậy, chẳng lẽ, Uông Hy Vấn xem Dung tiểu thư chính là em gái mình sao?

    Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, trong Thương Thành, người nhiều vô số, nam có, nữ có, người chú ý tới Hồng Thất lại càng nhiều hơn.

    Đa phần họ không hiểu vì sao Uông Hy Vấn nhận thuộc hạ nữ, nhưng không ai dám nói gì nhiều cả.

    Thẩm Dịch Đình đưa cô tới bãi tập, trong khi cô đang mặc váy, giữa đêm tuyết rơi rất lạnh, mà cô cũng đi khá chậm, vì thế mà chân như đông cứng trong lớp tuyết.

    Anh đi chậm lại, để ta cô đang đi ở phía sau, rồi đột nhiên cởi áo khoát của mình ra, đưa cho cô.

    Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh phủi những bông tuyết trên đầu cô xuống, giọng nói êm nhẹ cất lên:

    "Tôi gọi em là Hồng Thất được không? À.. tôi là Thẩm Dịch Đình."

    Cô gật đầu.

    Anh bắt đầu đi tiếp.

    Cô vì hành động ấy mà khựng lại hồi lâu. Trong lòng nhen nhóm một đóm lửa nhỏ nhoi đầy ấm áp.

    Anh ngoảnh đầu lại, trên môi là nụ cười nhẹ, tuyết trắng phủ đầy trên mái tóc đen bóng:

    "Còn không đi mau?"

    "Vâng, em đến ngay!"

    Hai bóng đang nhỏ nhắn trong tuyết đi qua để lại những dấu chân in trên tuyết rất sâu, nhìn từ xa thấy rất rõ.

    Ánh mắt màu xanh nước biển nhìn xuyên qua màn tuyết, thoáng chốc chỉ thấy thân ảnh cao ngạo đang say sưa nhấp một ngụm rượu vang màu đỏ như máu.

    Hai chiếc bóng cứ khuất dần, Thương Thành rộng lớn đến vậy, chẳng có một nơi nào trong mắt Uông Hy Vấn lại xa xôi đến như vậy. Tuyết vẫn lất phất bay.

    * * *

    Suốt một tháng liền cô không ngừng tập súng dưới sự huấn luyện của Thẩm Dịch Đình, cho dù trong lòng không biết mình đang làm gì nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm vì được tiếp tục sống.

    Chỉ nhớ đến những cô gái cũng rơi vào tình trạng như mình trước đây, Dung Hoa và cô bé bị giết ấy, cô không sao thở nổi.

    Con người ta sinh ra bằng xương bằng thịt, cũng là người giống nhau, cũng được mẹ cha sinh thành, vì sao lại có thể đem bán như một loại đồ vật như vậy?

    "Nghiêm túc! Bắn vào bia!"

    Anh hét lớn.

    Cô giật mình, nhìn những người khác đang cười cợt mình, trong lòng có chút tức giận cùng xấu hổ.

    Không biết nhờ động lực nào, cô lại một phát bắn trúng ngay vào tâm, ngay cả tin cô còn không dám.

    Thẩm Dịch Đình im lặng cả đám người kia cũng im lặng, rồi cả đám người bắt đầu tung hô, điều đáng nói ở đây chính là cô đã dành một tháng để lắp ráp súng và tra đạn, dùng thêm hai tuần sau để tập bắn, những lần trước ngoài trượt ra ngoài thì chẳng bao giờ trúng vào bia. Cô cũng la lớn ăn mừng giống như chiến thắng lớn nhất cuộc đời.

    Cô gái nhỏ cũng vui mừng mà cầm súng chạy lung tung. Đột nhiên mọi người đều im lặng. Cô hớn hở hỏi:

    "Sao vậy?"

    Càng lùi về sau, mọi người càng im lặng, bỗng cô và phải một bức tường cứng ngắc, toàn thân như lan ra một thứ lạnh lẽo, cô không dám quay đầu lại.

    Bên tai chỉ có cảm giác như hơi lạnh chen vào vào, giọng nói còn lạnh hơn tuyết ngoài trời lúc bấy giờ:

    "Trời lạnh thế này, vẫn tập sao?"

    Mọi người đều im lặng, nhìn cánh tay dài hữu lực của Uông Hy Vấn vòng qua người Hồng Thất. Thẩm Dịch Đình bước đến, cúi người nói:

    "Tuyết rơi rất lạnh nhưng việc làm ấm người lên cũng rất tốt cho sức khỏe!"

    "Vậy sao? Xem ra, cần phải kiểm tra Thất Thất xem sao?"

    Hắn vừa nói vừa bước lùi ra sau mấy bước. Một người phía sau biết ý liền chạy đi lấy một chiếc ghế.

    Nơi tập súng nho nhỏ này được chắn bên trên bằng một loại tôn lạnh, bên dưới vẫn là mặt đất lạnh ngắt, Hồng Thất một phần vì sợ đôi mắt xanh biển ngoài kia, một phần bì sợ mình không bắn trúng, có phải hắn sẽ trừng phạt cô không?

    "Bắn đi! Thất Thất."

    Cô lại tự hỏi vì sao hắn lại mình như vậy.

    Thật kì lạ! Tâm hồn của cô gái ngây thơ không hẳn đã ngốc, nhưng chưa đủ sâu sắc để đọc được tâm tư mỗi người.

    Nhắm thẳng, thay đổi tư thế, chỉ tập trung vào tấm bia phía trước, Thẩm Dịch Đình đứng bên cạnh cô, trong lòng luôn tin tưởng hơn một tháng qua cô đã dạy dỗi cô rất ổn.

    "Đoàng" - Vòng 7

    "Đoàng" - Vòng 4

    "Tốt lắm!"

    Uông Hy Vấn đứng lên, đi về hướng cô đang đứng.

    Hắn nói tiếp:

    "Nhưng để đứng bên cạnh tôi như vậy chưa đủ! Cần phải ít nhất bắn liên tiếp vào tâm của lần lượt nhiều tấm bia khác nhau!"

    Hắn hướng mắt nhìn Thẩm Dịch Đình nói:

    "Cậu tập trung một chút."

    Nói xong hắn liền quay đi, bóng dáng cao lướt qua màn tuyết trắng, trên chiếc áo lông sang trọng vẫn đọng lại bông tuyết lạnh lẽo.

    Trong lòng của những kẻ thuộc hạ đang được huấn luyện ở đó, có chút gì đó nhận thức được về sự quan tâm đặc biệt của Uông tiên sinh dành cho cô gái này. Trước nay, Uông Hy Vấn ngoài đến để loại người thì hắn chẳng đến bãi tập để làm gì khác.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2019
  6. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô sống trong một căn phòng nhỏ phía sau Thương Thành, cô quen được một cô gái trong nhà bếp.

    Tiểu Tuyết là cô gái rất hiền lành, cũng rất gần gũi với Hồng Thất, cô ấy luôn kể với cô về cô gái mà cậu chủ mang về. Từ đêm hôm đó, cô gái kia bị sốt không thuyên giảm, đến cả hơn một tuần, cậu chủ lúc nào cũng chăm sóc cho cô ấy, nhưng đến bây giờ vẫn chưa được gặp mặt vị tiểu thư may mắn đó.

    Hồng Thất bề ngoài không mấy quan tâm nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, tiểu thư ư?

    Cô trở về dọn phòng của mình như thường lệ, chỉ một lát dọn dẹp xong, Hồng Thất đi vào bếp cùng Tiểu Tuyết.

    Nửa buổi chiều, dì Hà cũng đi ra ngoài, cả căn bếp rộng lớn chỉ có mỗi hai cô gái trẻ.

    Tiểu Tuyết là con gái của dì Hà, chỉ mới mười bảy tuổi, cùng trang lứa của cô.

    Tiểu Tuyết nấu ăn rất ngon, vừa đúng gặp một cô gái đam mê ăn uống như Hồng Thất, đúng là như cá gặp nước.

    Tiểu Tuyết cũng mấy lần nấu ăn cho cô.

    "Cậu thấy thế nào?"

    Tiểu Tuyết nhìn Hồng Thất bằng ánh mắt đáng yêu nói:

    "Ngon tuyệt!"

    Hồng Thất giơ ngón tay cái tán thưởng.

    Trên dưới Thương Thành người tính ra tới mất mươi người, nhưng họ chỉ xuất hiện đúng giờ, đúng vị trí mình được giao việc, Hồng Thất không có cơ hội gặp mặt.

    Cô kể chuyện của mình cho Tiểu Tuyết nghe, dự là sẽ nhờ cô chỉ đường cho mình. Người trong Thương Thành tuyệt đối không liên lạc với những mối quan hệ bên ngoài. Cho nên Tiểu Tuyết chỉ có thể vẽ giúp cô một số con đường mà Tiểu Tuyết biết được khi ra ngoài theo kì hằng tháng cùng dì Hà.

    Hồng Thất giấu đi tờ giấy đó. Bốn giờ chiều, tuyết mỗi lúc một lớn, cả khoảng trống trước Thương Thành ngập một lớp tuyết dày.

    Dung Hoa xuống giường, đứng bên khung cửa sổ ngắm tuyết lay bay, đôi mắt buồn rười rượi.

    Nữ nhân đẹp nhất chính là ở đôi mắt, chỉ một ánh nhìn lại khiến cho người ta khó lòng nào quên được.

    Không giống đôi mắt to tròn đen láy của Hồng Thất, Dung Hoa có đôi mắt cân xứng như viên ngọc, một ánh nhìn như nắng chiều tà, đó là đôi mắt của kẻ sinh ra mang sứ mệnh làm chủ một cách cao quý.

    Màn tuyết mờ che khuất tầm nhìn, nhưng Dung Hoa vẫn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô vội vã chạy xuống dưới lầu, đến sảnh chính, không che chắn mà chạy ra màn tuyết, miệng gọi với theo:

    "Hồng Thất, có phải là cậu không?"

    Bóng dáng kia dần hiện rõ qua mỗi bước chân chạy tới cua Dung Hoa, rồi người kia quay lại, vẫn là đôi mắt đen, ánh mắt đáng yêu và bướng bỉnh, nụ cười bật ra:

    "Dung Hoa, là cậu sao?" Hồng Thất hỏi.

    "Là tớ!"

    Hồng Thất chỉ kịp lao vút tới ôm lấy Dung Hoa, có chút nghẹn ngào mà rưng rức nói:

    "Ngày hôm ấy tớ không trốn kịp. Tớ nhìn thấy họ chạy đi tìm mọi người, khi tỉnh dậy tớ không nhìn thấy cậu đâu nữa.."

    Dung Hoa cũng nghẹn ngào, tuyết rơi nhiều, Dung Hoa liền nói:

    "Chúng ta đi đâu đó nói chuyện!"

    Ngồi xuống một dãy ghế ở phía Bắc, Dung Hoa liền hỏi:

    "Làm sao cậu có thể đến đây được?"

    Hồng Thất đáp:

    "Ngày hôm đó người đàn bà kia đem tớ và những cô gái khác cho một người đàn ông chọn lựa, tớ cứ nghĩ mình không xong rồi. Nhưng tớ nói hắn ra rằng tớ muốn làm việc cho hắn, rồi hắn thật sự cho tớ làm thuộc hạ của hắn, còn cho người huấn luyện tớ. Còn cậu?"

    "Đêm hôm đó.. hắn đưa tớ về!"

    "Vì sao hắn làm vậy?" Hồng Thất hỏi.

    "Tớ không biết!" Dung Hoa đáp.

    Hồng Thất chợt nắm lấy hai cánh tay của Dung Hoa, nói:

    "Tớ có sẵn kế hoạch rồi, có một con đường sau tòa thành này mà Tiểu Tuyết chỉ cho tớ, đi được khỏi đây chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát khai báo sự việc, rồi ta sẽ trở về nhà. Cậu đi cùng tớ nhé?

    Tớ không biết Uông Hy Vấn là người như thế nào, nhưng hắn ta thật không an toàn một chút nào.

    Thời gian qua, cậu sống ổn chứ? Hắn rốt cuộc có ý định gì lại giữ chúng ta lại, tớ lo quá!"

    Dung Hoa yên lặng hồi lâu.

    Đến khi có ánh đèn xe rọi vào, Dung Hoa mới thất kinh nói:

    "Hắn về rồi! Tớ phải đi đây, tối ngày kia, gặp nhau ở trong khu vườn phía Tây."

    Dung Hoa chạy rất nhanh vào trong. Uông Hy Vấn bước ra khỏi xe, tuyết lay bay rơi vãi trên nền áo khoác màu đen của hắn, hắn nhìn thấy Hồng Thất ngồi trên ghế, nhưng hắn không nói gì.

    Khoảnh khắc hắn đi lướt qua cô, cô thấy lòng hơi hụt hẫng, cô không hiểu vì sao nữa.

    Trên đời này, cái nhìn đầu tiên vẫn là thứ đẹp và được giữ mãi trong lòng, lần đầu tiên cô thấy lòng mình rạo rực vì một người đàn ông.

    Cô chỉ mới mười bảy tuổi, tâm tư này làm sao có thể hiểu nổi, hắn chưa bao giờ tỏ ra một chút suy nghĩ của mình, vì sao hắn cứu Dung Hoa?

    Hồng Thất chạy thật nhanh về bãi tập.

    Cô lao đầu vào điên cuồng tập luyện, chạy hơn chục vòng sân, đến khi không thể chạy được nữa mới vật ra nằm dài trên nền.

    Cô thở hổn hển, chợt bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Thẩm Dịch Đình đang nhìn mình, anh ta chầm chậm bước về phía cô, ngồi xuống bên cạnh, nói:

    "Có chuyện gì sao? Tôi không buộc em phải tập luyện như thế!"

    "Thẩm Dịch Đình." Đột nhiên cô gọi tên anh.

    "Gì?" Đôi mắt đen sâu hun hút của Thẩm Dịch Đình nhìn chằm chằm cô.

    Hồng Thất ngồi dậy, cách anh một khoảng, hỏi khẽ:

    "Vì sao anh làm việc cho Uông Hy Vấn?"

    Thẩm Dịch Đình hơi yên lặng, anh xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay trỏ của mình, nói:

    "Em có biết trước đây tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm việc cho hắn. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn phải quy phục. Vì sao ư? Vì tôi là kẻ tệ hại."

    Anh nói rất bi quan, nhưng đôi mắt thì lại rất kiên cường.

    "Vậy bây giờ anh hối hận ư?" Cô hỏi.

    "Không! Tôi luôn chấp nhận những quyết định của mình, tôi luôn tin vào chính mình, Tiểu Thất ạ!"

    Anh cốc một cái rõ kêu vào đầu cô rồi nói tiếp:

    "Ăn tối đi? Chạy cả buổi chiều chắc là rất đói!"

    Hồng Thất uất ức xoa xoa trán, nhăn nhó nói:

    "Đau đấy! Tôi cho anh nhừ đòn bây giờ!"

    "Vậy sao?" Anh cười nói.

    Cô vừa giơ tay lên định đánh lên vai anh nhưng cuối cùng lại trượt mất, Thẩm Dịch Đình nhanh chóng chạy mất dạng.

    "Này! Thẩm Dịch Đình anh mau đứng lại cho tôi!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2019
  7. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Đó là tất cả khả năng của em ư?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn tối xong, Hồng Thất đi dạo trong vườn, những người vệ sĩ lúc này đã lơ là canh giữ, cô nhìn đồng hồ, tâm giờ tối ư?

    Lúc này là thời điểm vệ sĩ buông lỏng canh giữ. Vậy ngày mốt cô có thể thử nhân lúc họ lơ là mà bỏ trốn.

    Cô đi về phòng. Đó là một căn phòng riêng khá nhỏ, tách ra riêng với các khu xung quanh, có một cậu hoa đang cố gắng duy trì sự sống trên khung cửa sổ. Tủ quần áo, một chiếc giường vuông ở góc phòng, tấm chăn màu đen phủ lên trên, cô nằm xuống giường.

    Trong lòng cứ nhộn nhạo, đầu có không ngừng hiện lên bóng dáng cao lớn của Uông Hy Vấn. Hắn bao nhiêu tuổi với vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng đó? Cô tự hỏi. Rồi cô lại giật mình khi bản thân lại đang suy nghĩ đi đâu rất xa. Hắn đến quan bar kia để giải khuây sao? Tại sao hắn lại chấp nhận một người như cô, vốn đi đã không có tài và cũng chưa thực sự trưởng thành?

    Tuổi mười bảy của cô cứ ngỡ sẽ trôi qua êm đềm, cho tới ngày hôm đó, cuộc đời cô bước đến con đường này, bạn bè, gia đình và còn tương lai của cô nữa, cô còn nhớ rất rõ thời gian trước, khi cô còn tự do tự tại. Cô hay mơ mộng, bởi ở độ tuổi xinh đẹp này cô vẫn luôn hi vọng cho một tương lai rất đẹp đẽ, về người bạn trai trong mơ, một mối tình cũng đẹp như mơ vậy. Rồi từ đâu nước mặt cô lăn dài, cô sợ nếu như mình không thể quay về được, thời gian tiếp theo cô sẽ làm gì. Cha mẹ cô, họ sẽ thế nào nếu mất đi cô con gái duy nhất.

    Cô thiếp đi từ lúc nào, nước mắt vẫn còn đọng trên má. Trong một lúc mơ hồ, cô nhìn thấy dáng người cao cao trên người hắn nồng đượm mùi thuốc lá, hơi thở ấm áp có lúc quẩn quanh mặt cô, rồi chợt xa, nhưng bàn tay ấm ấp lại nắm lấy bàn tay cô như nhung nhớ, rồi lại rời xa.

    Cô chợt mở mắt. Chỉ có ánh đèn mờ từ chiếc đèn ngủ xung quanh cô, chẳng có ai cả.

    Tuyết vẫn rơi thật đều. Tuyết rơi gần một tháng nay, nhưng chưa có dấu hiệu ngừng lại.

    * * * ----

    Khi cô thức giấc đã nhìn thấy Trịnh thiên đứng chờ cô ngoài cửa.

    Hắn cách qua một khoảng, không nhìn trực tiếp cô, nói:

    "Uông tiên sinh hội cô làm nhiệm vụ."

    Hắn đi mất.

    Cô chẳng kịp suy nghĩ lao như tên bắn vệ sinh cá nhân, thay quần áo, đến phòng tập trung.

    Phòng tập tung cách xa bãi tập mười mấy mét, là một căn phòng lớn, rộng, khi tất cả thuộc hạ đều tập trung ở đây, Uông Hy Vấn sẽ xuất hiện.

    Nhưng chẳng ai cả, chẳng ai ở đây cả, Hồng Thất chỉ đi một mình, tất cả im lặng như tờ.

    Uông Hy Vấn ngồi trên chiếc ghế bành, dường như đã chờ cô lâu lắm vì cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn hạt trong phòng và chiếc gạt tàn đã chứa cái ba mẫu tàn thuốc.

    "Anh gọi tôi." Cô nghiêm trang nói.

    "Nhiệm vụ đầu tiên cho em. Em thấy thứ trên bàn chứ?" Hắn nói.

    "Thấy!" Cô đáp.

    "Biết là gì không?" Hắn lấy chiếc túi có chất bột màu trắng bên trong đưa tới cho cô. Cô quan sát, còn không hết bàng hoàng, nó là:

    ".. Ma túy!"

    Hắn nhếch mép:

    "Em thông minh đấy, vậy em có dám đem nó đi không?"

    Cô hơi run, đó là lần đầu tiên cô chạm trúng thứ quái quỷ này, hơn nữa, vận chuyển ma túy là trái pháp luật, điều này khiến cho cô rụt rè, cô không muốn phạm pháp. Nhưng.. cô không muốn trở thành người phụ nữ của hắn, đánh mất bản thân chỉ sống và chờ tới ngày mình bị vứt bỏ.

    Cô là người biết tự lượng sức mình, điều ấy cô không làm được. Vậy cô nên làm gì bây giờ?

    Hắn rất bình tĩnh quan sát từng chút biểu hiện của cô.

    "Tôi làm!"

    Cô nhất quyết đáp, dù sao chỉ ngày mai thôi, cô sẽ trốn khỏi đây, sẽ không sao cả, đây là đi cô bị ép. Cô nghĩ thế.

    Hắn gật đầu.

    "Chỉ thế, em phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định nhận chuyển gói hàng này. Không có suy nghĩ khác ư?"

    "Đúng vậy!" Cô đáp.

    Hắn nhếch môi, đôi mắt từ lúc nào đã trở nên chây lười dựa lên thành ghế:

    "Đi cùng Thẩm Dịch Đình đến đó!"

    * * *

    Cô vẫn không ngừng nghĩ về nhiệm vụ kia.

    Chiều tối, cô đi cùng Thẩm Dịch Đình ra khỏi tòa thành. Anh vẫn luôn như thế, vẫn rất quan tâm đến cô.

    Tâm trạng của cô như thế nào anh đều thấu hiểu, anh làm việc cho Uông Hy Vấn bao nhiêu lâu đủ hiểu con người hắn như thế nào.

    Dùng người ư? Chẳng có gì là do dự cả, có tác dụng, có thể trung thành vì hắn tận tụy hắn không từ bỏ một ai cả, ngay cả Hồng Thất, một cô gái sau này sẽ còn có thể làm nhiều việc hơn nữa.

    Đến một casino, lúc này đã là tám giờ tối, bên trong nhộn nhịp vô cùng, cô chỉ biết đi theo anh mà thôi.

    Dường như anh đã quen với những việc như thế, đi vào trong anh đột nhiên ngoảnh đầu lại nói với cô:

    "Ở đó, chờ tôi, đừng trực tiếp phạm pháp!"

    Cô chỉ kịp nói với theo:

    "Ý anh là.."

    Nhưng Thẩm Dịch Đình đã đi mất hút trong một loáng.

    Cô đứng ở đó, ngây ngốc nhìn mọi việc đang diễn ra. Những chiếc bàn đặc biệt được xếp mọi cách trật tự, những người quản lí trong casino đi vòng quanh quan sát nhân viên chia bài, đủ mọi loại trò chơi đặt cược, cô chẳng hiểu họ đang làm gì.

    Cũng có lúc cô ngoảnh đầu nhìn vào căn phòng mà Thẩm Dịch Đình vừa bước vào, trong lòng có chút chờ đợi, cô không cảm thấy tự nhiên khi ở đây, hay nói chính xác chính là bất tiện.

    Một lát sau, anh cũng bước ra, nhưng trên tay xuất hiện thêm một va li màu đen, anh kéo cô đi ngay khỏi đó.

    Ngồi vào xe, cô mới kịp hỏi:

    "Vì sao anh lại tự mình làm việc này, đó là nhiệm vụ mà em phải làm!"

    Anh vờ như cười vờ như đùa cợt nói:

    "Tôi 25 tuổi đầu, nếm đủ vị đời rồi, nếu ăn một viên đạn cũng chẳng sao. Nhưng em chỉ mới 17 tuổi, chưa đến mức phải để bản thân lâm vào cảnh khốn cùng!"

    Cô chợt im lặng, Thẩm Dịch Đình khỏi động xe, lái được một đoạn thì Hồng Thất chợt hỏi:

    "Vậy Uông Hy Vấn lớn hơn anh bao nhiêu tuổi?"

    Cô hỏi thế bởi lẽ cô nghĩ, Uông Hy Vấn thực sự sẽ lớn tuổi hơn cả Thẩm Dịch Đình, là suy đoán nên cô không chắc chắn, chỉ chờ câu trả lời của Thẩm Dịch Đình. Anh cười nhẹ, đáp:

    "Là 29 tuổi!"

    Cô vừa nghe trong lòng như có một tiếng sét đánh mạnh mẽ, là 29 tuổi ư? Vậy.. Cô lai tự đánh gục đi những suy nghĩ của mình, cô đang nghĩ gì vậy chứ, toàn những chuyện chẳng hay ho gì.

    Mà cô cũng là tự mình đa tình thôi, chẳng có lí do gì khi hắn chọn cô mà không chọn những người khác cả, có lẽ cô không quá xinh đẹp nữ tính như những thiếu nữ kia nên hắn thấy kì lạ, hoặc hắn thích nét bướng bình ngạo nghễ như cô nên hắn mới chọn cô, lựa chọn này hoàn toàn xuất phát từ sự vui vẻ giải trí của hắn, ngoài ra, chẳng còn điều gì khác.

    Thở hắt ra một hơi, cô nhìn hướng ra đường phố qua ổ kính xe, gần hai tháng cô mới nhìn thấy được khoảng trời thực sự, còn cái lồng mang tên Thương Thành kia, kìm hãm cô đến mức phát điên rồi, suốt ngày toàn nghĩ lung tung cả.
     
  8. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Vì sao lại làm vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa đêm, Hồng Thất chợt tỉnh giấc. Rồi cô chẳng tài nào ngủ được nữa, vì cô cứ mở mắt thao láo nhìn trần nhà.

    Chứng mất ngủ của cô ngày càng trầm trọng từ khi không uống thuốc nữa. Cô cũng chẳng có ý muốn đi ngủ cả. Thấy mắt hơi rát, cô dụi dụi mắt, bên ngoài gió tuyết thổi vù vù, lạnh ngắt.

    Năm nay tuyết rơi dày, ở phía Bắc như thế này thì chắc chắn có bão tuyết, không biết ở Thành phố T, bây giờ cũng giống như mọi năm, vô cùng rét buốt.

    Cô nhìn tấm chăn mình đang đắp, rồi cứ nhìn trần nhà mãi, bắt đầu đếm cừu. Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu.. hai mươi ba con cừu.. năm mươi sáu con cừu.. tám mươi chính con cừu.. Cô đếm nhiều nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo vô cùng, cô bắt đầu trằn trọc rất lâu, cô nhớ về những chuyện trước đây, khi ba mẹ ly hôn, rồi mẹ tái hôn, cô chưa bao giờ phản đối, người bố sau cũng đối xử rất tốt với cô.

    Nhưng lâu lâu cô lại nhớ đến người bố ruột, người bỏ cô mà đi năm cô mười hai tuổi, sau khi bố mẹ ly hôn.

    Có lẽ cô mười hai tuổi chưa hẳn đã hiểu chuyện nhưng nhất định là cô biết được bản thân mình đang rơi vào tình trạng như thế nào.

    Cô chưa từng trách ai cả, vì đối với cô chỉ cần sống đơn giản đã là may mắn rồi, chẳng cần đòi hỏi gì khác.

    Thế rồi cô nhổm người dậy, lấy một trang giấy và một cây viết cũ trong ngăn kéo ngồi xuống ghế và bắt đầu viết.

    Cô bắt đầu viết những gì vụt qua trong đầu cô, về buổi sáng dịu dàng khi cô thức giấc, có ánh nắng lọt vào khe phòng, về những chiều tà cô thơ thẩm ngẫm về những bạn cũ của mình, ngồi dưới một gốc cây trò chuyện với những người bạn mới. Đã rất lâu cô không nhìn thấy ánh nắng của những ngày ấy.

    Thời gian trôi qua như bay vậy, khi cô xem đồng hồ thì đã thấy lúc này đã gần 5 giờ sáng.

    Tuyết rơi lạnh, hệ thống lò sưởi hình như có chút trục trặc nên căn phòng lạnh như ngăn đá tủ lạnh. Còn sớm nên cô không nhờ ai cả, chỉ ngồi im trên giường quấn chăn thật kín.

    * * *

    Thẩm Dịch Đình đem vali tiền giao cho Uông Hy Vấn, hắn nhìn Thẩm Dịch Đinh một cách kì lạ, chẳng quan tâm đến số tiền mặt kia, đó cũng chút là tiền biểu trưng, số tiền còn lại đã chuyển khoản cọc trước, hắn chỉ hỏi Thẩm Dịch Đình một câu:

    "Rốt cuộc cậu xem tôi là gì?"

    "Uông tiên sinh? Anh hỏi như vậy không phải là vì nhiệm vụ và Hồng Thất.."

    Uông Hy Vấn liền ngắt lời anh:

    "Không sai! Tôi muốn Hồng Thất thực sự nhúng tay vào việc kia, chứ không phải là cậu ra tay bảo bọc cô ấy."

    Thẩm Dịch Đình có vẻ do dự, nhưng kiên quyết đáp:

    "Hồng Thất còn rất trẻ.."

    "Vậy cậu không muốn phá hủy tương lai xán lạn đã định của cô ấy? Tôi là người định đoạt, không phải cậu, nhiệm vụ lần này xem như bỏ qua, nhưng Hồng Thất không phải búp bê của cậu, mà là búp bê của tôi."

    Thẩm Dịch Đình nhíu mày, nói:

    "Vậy anh huấn luyện cô ấy để làm gì?"

    Uông Hy Vấn nhếch môi, đáy mắt xoẹt qua tia giảo hoạt cùng tàn bạo:

    "Chơi đùa một chú thỏ con cũng rất thú vị, phụ nữ đẹp thì dùng với mục đích gì, cậu cũng rõ, thỏ con ngây thơ thế này, bỏ đi sớm sẽ rất uổng phí!"

    Không phải Thẩm Dịch Đình cố không hiểu, ngược lại, anh còn hiểu rõ con người Uông Hy Vấn hơn bất cứ ai, Hồng Thất, cuối cùng sẽ có kết cục bi thảm hơn tất cả những người phụ nữ khác.

    Anh đi khỏi đó, trong lòng nặng nề vô cùng.

    Tuyết rất lớn, cả ngày Hồng Thất chỉ tập bắn chứ không phải chạy bộ như những ngày khác.

    Dì Hà cũng nhờ người sửa máy sưởi trong phòng của Hồng Thất.

    Thẩm Dịch Đình đột nhiên xuất hiện, cùng cô nắm súng một hồi rồi chầm chậm hỏi:

    "Tại sao em muốn làm thuộc hạ cho Uông tiên sinh?"

    Cô liền đáp:

    "Tất nhiên là vì em muốn sống rồi."

    * * *

    Khi Hồng Thất thức giấc đã nhìn thấy mình ngủ trên ghế lớn trong một căn phòng sang trọng, chưa hiểu vì sao mình lại ở đây, dì Hà đã đứng bên cạnh, đưa cho coi một bộ quần sao màu đen:

    "Cậu chủ nói dì đưa quần áo cho cháu!"

    Hồng Thất nhận lấy.

    Trong lòng cô có chút nhộn nhạo.

    Thay xong bộ quần áo, Trịnh Thiên dẫn cô đi xuống lầu.

    Trịnh Thiên là người cùng được huấn luyện với cô, anh ta rất giỏi, có võ, năng lực học tập tốt, bắn súng càng giỏi.

    "Hôm nay, chúng ra sẽ hộ tống ông chủ đến một bữa tiệc quan trọng, chúng ta đi sau, xe ông chủ sẽ đi trước.

    Vì an toàn của cô cậu chủ, chúng ta sẽ dốc hết sức. Hồng Thất, em chưa có kinh nghiệm, nên chưa ta một chút!"

    Vừa nói Trịnh Thiên vừa ngồi vào xe, Hồng Thấy cũng mở cửa xe tự ngồi vào vị trí của mình.

    Chiếc xe Land Rover phía trước bắt đầu khởi động, qua tấm kính xe trong suốt, cô nhung thấy hai bóng người ngồi trong chiếc xe sang trọng đó.

    Một là Uông Hy Vấn, người kia lại rất giống Dung Hoa. Hóa ra đêm nay, kế hoạch bỏ trốn của cô lại bị phá vỡ như thế này.

    Tiếng động cơ vang dội, chiếc xe lăn bánh, xe của Trịnh Thiên đang cầm lái vẫn sát nút chiếc Land Rover phía trước. Trong lúc lái xe, Trịnh Thiên có lúc nhắc nhở cô:

    "Một lát khi cô cậu chủ bước xuống xe, chúng ta sẽ theo sát sau lưng, đến khi vào bữa tiệc, sẽ đứng bên ngoài, tuy nhiên, liên tục quan sát bảo vệ sự an toàn của cô cậu chủ. Em lấy tai nghe đeo vào đi, nó sở trong ngăn bên dưới bản đồ điện tử."

    Cô lấy tai nghe đeo vào, nói:

    "Cảm ơn anh, em sẽ cẩn thận!"

    "À, súng, em lấy khẩu màu đen, khẩu màu xám của tôi. Giấu súng thật kĩ, không nên để người khác phát giác!"

    "Vâng!" Cô gật đầu.

    Đi khá lâu, xe dừng lại.

    Bước xuống xe, mọi việc đều ổn thỏa.

    Hồng thất đứng phía Bắc, Trịnh Thiên đứng phía Nam.

    Xem ra đây là một bữa tiệc của giới trong ngành, những vị tai to mặt lớn cũng xuất hiện, có người màng theo gần mười vệ sĩ, cố tình tỏ ra quyền lực. Nhưng dưới sự quan sát của cô thì những người tiếp cận Uông Hy Vấn và Dung Hoa ai cũng tỏ ra kiêng nể.

    Có lúc, Uông Hy Vấn cũng cười nhẹ nhàng nhìn Dung Hoa, đôi mắt màu xanh ẩn hiện ý quan tâm, còn không cho cô ấy uống rượu. Nhưng đôi mắt xanh chợt nhìn về hướng cô gái mặc y phục đen quan tâm chăm chú nhìn quanh, trên tai vẫn đeo tai nghe, thân dáng nhỏ bé, tóc núi cao, khuôn mặt có chút trẻ con, trong lòng chợt có chút thay đổi.

    "Hy Vấn! Anh sao vậy?" Dung Hoa hỏi.

    Hắn lắc đầu: "Không sao!"

    "Ở đó có xảy ra điều gì kì lạ không?" Trịnh Thiên hỏi.

    Qua tai nghe, cô nghe Trịnh Thiên nói, quan sát kĩ một lần nữa mọi việc, đáp:

    "Không có gì kì lạ cả!"

    Anh "ừ" một tiếng rồi im lặng.

    Dần về khuya, cả bữa tiệc đều huyên nào trong những bản nhạc piano xa hoa, trên sân khấu, nghệ sĩ dương cầm trình diễn một màn đầy ấn tượng.

    Trong lúc những vị khách ra vào ngày một đông, những phu nhân hay bạn gái của những kẻ có tiếng ra vào tấp nập, váy áo sặc sỡ, miệng cười tươi như hoa, trên tay cầm ly rượu sang trọng, đứng bên người chồng hoặc người tình của mình.

    Ánh đèn có chút mờ ảo, cũng là lúc người đi vào ra ngày một đông, choáng cả tầm nhìn của Hồng Thất. Trong đám đông kia, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen có tư thái vô cùng thần bí hướng về phía Uông Hy Vấn.

    Ngay lập tức cô nói với Trịnh Thiên:

    "Có kẻ tình nghi, một người đàn ông khoảng 25 tuổi, mặc áo đen quần đen tóc lòa xòa, rất đáng nghi ngờ đang hướng về phía cô cậu chủ."

    Anh liền đáp:

    "Hành động!"

    Cô bước nhanh len theo bức tường, tiếng đến phía Uông Hy Vấn đang đứng.

    Bỗng ngay lúc ánh đèn quay đi, cô chỉ nhìn thấy bóng của một khẩu súng có gắn ống giảm thanh, cô chỉ kịp lao về hướng đó, khẩu súng vừa ngắm ngay người Uông Hy Vấn, Hồng áy hất liền lây thân mình che cho hắn.

    Trịnh Thiên cũng vừa chạy tới, anh ngay lập tức rút súng bắn ngay vào đầu gối của thủ phạm vì phải bắt sống thủ phận mới tra ra được kẻ đứng sau.

    Phải là một kẻ đứng sau có tiếng tăm mới dám sai người ám sát Uông tiên sinh như vậy.

    Tiếng súng làm tất cả mọi người hét lên, rồi họ túa ra ngoài, chỉ mình Trịnh Thiên nhìn thấy Hồng Thất thân đầy máu ngã xuống nền, ngất đi từ lúc nào.

    Uông Hy Vấn nhìn Hồng Thất, kéo tay Dung Hoa đi khỏi đó, ném lại một câu:

    "Ngu xuẩn!"

    Dung Hoa nhìn thấy mọi việc diễn ra như vậy thì sợ đến tái mặt, trong lòng cô vô cùng lo lắng cho Hồng Thất nhưng lại không dám cãi lời Uông Hy Vấn, cuối cùng cũng rời đi.
     
  9. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Em thật ngốc!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trịnh Thiên bế cô lên xe, đưa cô đến bệnh viện.

    Họ là thuộc hạ, mà đã là thuộc hạ, đừng bao giờ trông chờ vào sự quan tâm của chủ nhân. Bởi vì Uông Hy Vấn là người giải quyết nợ nần cho gia đình Trịnh Thiên, và cũng là người mua Hồng Thất khỏi địa ngục trần gian kia, chẳng thể đòi hỏi ở ông chủ một chút gì cả, nói đúng, cho nên bị thương, phải tự bản thân mình chăm sóc, thanh toán chỉ cần nhắc đến tên ông chủ, họ sẽ ngay lập tức thực hiện, số chi phí điều trị sẽ do quản gia lo liệu.

    Hồng Thất bị đem vào phòng cấp cứu, Trịnh Thiên đứng bên ngoài, vô cùng bình tĩnh, anh gọi điện thông báo việc này cho Thẩm Dịch Đình.

    Thẩm Dịch Đình vội vàng lao tới, có vẻ vô cùng lo lắng hỏi Trịnh Thiên:

    "Hồng Thất bị sao?"

    Nhưng Trịnh Thiên chẳng nói gì, hắn mở điện thoại nhấn gọi cho những vệ phụ đã bắt tên thủ phạm hay chưa sau đó mới cất giọng:

    "Hồng Thất đỡ đạn cho ông chủ, vết thương trông có vẻ nặng, máu chảy rất nhiều!"

    Thẩm Dịch Đình nắm chặt nắm tay, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn bình tĩnh nói:

    "Cậu về đi, tôi ở đây là được. Thẩm vấn tên thủ phạm, nhất định tìm ra kẻ chủ mưu."

    Trịnh Thiên gật đầu, đi khỏi bệnh viện. Thẩm Dịch Đình đứng như trời trồng suốt một đêm.

    Chưa bao giờ anh lo lắng nhiều đến vậy, còn nhớ trước đây bản thân chỉ là một tên giang hồ chỉ có khả năng đánh nhau nhưng chẳng thể dùng điều đó để làm điều gì, anh cũng chưa thấy lo lắng như bây giờ.

    Hồng Thất xuất hiện trong một đem tuyết trắng, mặc dù khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt vẫn rất trong trẻo, rất đáng yêu.

    Nhưng anh cũng có nhiều chuyện mà bản thân không thể làm. Với những vui việc phức tạp như thế, nhất định anh không có cách giải quyết.

    Mấy tiếng trôi qua, rất lâu sau phòng mở mới mở ra, bác sĩ bước ra. Thẩm Dịch Đình liền lao tới, vội vã hỏi:

    "Cô ấy sao rồi hả bác sĩ?"

    Vị bác sĩ chừng tứ tuần chầm chậm nói:

    "Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, vết thương rất sâu nên cần thời gian hồi phục. Bệnh nhân đang ở phòng hồi sức, tạm thời người nhà chưa được thăm bệnh nhân."

    * * *

    Dung Hoa nằm trên giường vẫn không ngừng run rẩy, trong lòng vô cùng lo lắng cho Hồng Thất, cuối cùng liền xuống giường, khoác áo dày thêm một chút, chạy xuống dưới lầu.

    Ở dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn thấy Dung Hoa, hai tên vệ sĩ cúi đầu, nói:

    "Tiểu Thư không được tự mình rời khỏi đây!"

    Dung Hoa sốt ruột nói:

    "Vậy các người đưa tôi đi, đến bệnh viện đi, Hồng Thất bị thương.. Tất cả trách nhiệm tôi sẽ gánh hết, nếu anh Hy Vấn trách phạt, tôi gánh!"

    Hai tên vệ sĩ nhìn nhau, cuối cùng cũng gật đầu. Hai người đi lấy xe, điều động thêm vào người đến thế chỗ họ rồi lái xe đưa Dung Hoa đến bệnh viện.

    Nửa đêm, tuyết rơi rất dày, Dung Hoa chạy một mạch xuyên qua màn tuyết đến sảnh chính, vội hỏi cô y tá trực đêm:

    "Chị ơi, ở đây có bệnh nhân mới nào là nữ bị đạn bắn, cấp cứu cách đây khoảng vài giờ trước, tên cô ấy là Hồng Thất không ạ?"

    Cô y tá tra cứu trên máy tính, sau đó mới đáp:

    "Có, em là người nhà bệnh nhân?"

    "Vâng ạ!"

    Cô đáp.

    "Hồng Thất.. chúng tôi chưa cập nhật được năm sinh và thông tin về cô gái này.."

    * * * -----

    Uông Hy Vấn đứng bên cạnh chiếc giường trắng muốt, Hồng Thất trên giường nhợt nhạt, ống thở vẫn đều đặn giúp cô hô hấp dễ dàng hơn.

    "Sao lại ngốc như vậy?"

    Uông Hy Vấn chợt thốt lên. Cánh tay dài với những ngón tay đẹp khẽ chạm lên đôi gì má cô cử chỉ dịu dàng chưa từng có, nhìn cô đến hít thở cũng khó khăn mà tim hắn như bóp nghẹt.

    Vết thương trên ngực trái ít nhiều gây tổn thương phổi, làm cô hô hấp không được ổn định, trên mảnh băng garo vết thương của cô vẫn thấm ra một ít máu đỏ tươi.

    Nhưng hắn cũng không thể để cô tiếp tục ở đây, nếu không sẽ có nguy cơ cô tìm đến cảnh sát, nói mình bị bắt cóc, cô sẽ trở về nhà.

    Hắn đắn đo ít lâu, cuối cùng hắn rút tất cả các loại máy trên người Hồng Thất, nhắn tin cho bác sĩ Trương chuẩn bị ở Thương Thành hắn bế Hồng Thất lên tay, âm thầm đi khỏi bệnh viện.

    Dung Hoa vừa mở thang máy lên phòng của Hồng Thất thì cũng vừa lúc thang máy khác mở ra, Uông Hy Vấn bế Hồng Thất đi ra ngoài.

    Khi Dung Hoa mở cửa phòng bệnh, đã không có ai trong phòng.

    Thẩm Dịch Đình cũng xuất hiện, anh ngỡ ngàng nhìn chiếc giường bệnh trống không.

    * * * ----

    Uông Hy Vấn đặt Hồng Thất xuống chiếc giường màu đen to lớn trong một căn phòng lộng lẫy, vết máu càng ngày càng thấm đỏ ra garo vết thương trước ngực.

    Bác sĩ Trương ngay lập tức tiêm thuốc giảm đau cho cô. Nếu không, đến lúc cô tỉnh dậy, sẽ đau đến không thể thở được mất.

    Tình hình của cô khá ổn, chỉ là do động mạnh nên máu mới rỉ ra vết thương.

    Nhưng Uông Hy Vấn có vẻ khá lo lắng, vì Hồng Thất nhợt nhạt, mồ hôi đổ ra ướt cả y phục, còn mê man nói gì đó, cơ thể thì nóng hầm hập.

    Bác sĩ Trương nói:

    "Cô ấy chính là đang trong quá trình phản ứng với thuốc nên mới nóng như thế. Thuốc mê vẫn còn tác dụng gây ra một số phản ứng khác. Cơ thể nóng lên phát sốt cũng là hậu quả của vết thương, không có gì nguy hiểm cả. Tôi sẽ liên tục theo dõi."

    Uông Hy Vấn gật đầu, đi ra ngoài nhưng trong lòng vô cùng náo loạn. Hắn đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi lạnh ngắt, trắng tinh làm dày thêm lớp tuyết bên dưới.

    Đúng lúc Dung Hoa vừa mới trở về nhà, trên người vẫn còn đọng lại bông tuyết trắng tinh, Dung Hoa nhanh chóng đi đến chỗ hắn đang đứng, gấp gáp nói:

    "Anh Hy Vấn, Hồng Thất không thấy đâu nữa!"

    Hắn hít một hơi thuốc, nói:

    "Anh đưa cô ấy ra về đây rồi!"

    Dung Hoa nhạc nhiên:

    "Cô ấy có ổn không? Có bị thương nặng lắm không?"

    Hắn không nói gì, chỉ tiến tới mấy bước phủi phủi bông tuyết trên tóc và quần áo của Dung Hoa, dịu giọng nói:

    "Không! Em gái, mau về phòng nghỉ ngơi đi, đã rất muộn rồi. Anh sẽ không phạt em tự ta đi khỏi đây nhưng sẽ không có lần sau nữa."

    Cô bất đắc dĩ gật đầu, đi ra ngoài.
     
  10. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Tỉnh giấc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả một đêm không thể đến được số lần Uông Hy Vấn vào thăm Hồng Thất.

    Thông qua các thuộc hạ khác, Thẩm Dịch Đình biết, Uông Hy Vấn đã đưa Hồng Thất về Thương Thành.

    Cả đêm, Hồng Thất nằm trên giường của Uông Hy Vấn, hắn không hề chợp mắt suốt một đêm, nhưng mới sáng sớm đã tranh đi nơi khác, không muốn khi cô tỉnh dậy bắt gặp hắn.

    Nhưng trong lòng lại không biết khi cô tỉnh lại sẽ đau, có khóc không..

    Cuối cùng, hắn thực chỉ ngồi bên cạnh chờ cô tỉnh lại. Chờ rất lâu, đến mức hắn ngủ quên lúc nào không hay.

    Hồng Thất mơ thấy một giấc mơ, trong mơ, Hồng Thất thấy mình mặc một chiếc áo cưới rất đẹp, cùng tiến vào lễ đường với Thẩm Dịch Đình, nụ cười của cô chưa bao giờ xinh đẹp đến thế.

    Nhưng chính giây phút đẹp dễ ấy lại xuất hiện một bóng người cao, nắm lấy tay cô kéo ra khỏi lễ đường.

    "..."

    Cô choàng tỉnh, giật mình tỉnh dậy, vết thương lại dội lên, đau đến phải thét lên tiếng, khiến Uông Hy Vấn giật mình.

    Hắn liếc qua cô, sau đó chợt quay đi. Cô vẫn nhìn theo hắn, đến khi bác sĩ Trương bước vào. Ông ta thoải mái nói:

    "Hồng Thất, cô may mắn đấy, viên đạn này sượt qua phổi, cũng không trúng tim, nếu không.."

    Ông ta thay bình dịch truyền cho cô. Vì cô rất đau nên chẳng thể nói nhiều, chỉ hỏi:

    "Sao.. tôi lại.. ở đây?"

    Bác sĩ Trương đáp:

    "Tôi không rõ, đêm qua tới đây đã nhìn thấy cô ở đây! Cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, vết thương kê giữ trí này sẽ để lại sẹo!"

    Cô lắc đầu:

    "Không.. sao! Cảm.. ơn ông!"

    Bác sĩ Trương gật đầu, ông ta tiêm cho cô một ống thuốc giảm đau, sau đó liền nói:

    "Thuốc giảm đau không thể dùng tủy tiện, nếu không sẽ gây ảnh hưởng rất nhiều đến sức khoẻ sau này."

    Nói rồi, ông ta rời đi. Hồng Thất nhìn quanh căn phòng lộng lẫy, cách bài trí rất sang trọng, cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh bên ngoài, tuyết rơi rất nhiều.

    Cô nắm chặt lấy hai bàn tay, tự vấn chính bản thân mình, vì sao lại dùng thân mình cứu hắn. Nếu như chỉ một chút nữa, mạng của cô cũng sẽ không còn. Nhưng cô lại chấp nhận như vậy sao? Uông Hy Vấn. Cái tên vừa gần vừa xa.

    Hồng Thất ngẩn ra, đây là phòng của hắn ư? Nghĩ đến đây cô lại không muốn ở lại đây một chút nào nữa. Cố gắng nhỏm người dậy, cô xuýt nữa là bật khóc vì đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, bước xuống khỏi giường, bàn châm lạnh ngát chạm phải nền nhà càng trở nên co cứng.

    Cô bước chần chậm ra khỏi giường, đi xuống lầu rồi xuyên qua màn tuyết, định sẽ trở về căn phòng của chính mình. Mỗi một bước đi ngày thêm khó khăn. Gió tuyệt tình tha hồ quật tung mái tóc ngang vai của cô.

    Dáng người nhỏ nhắn vẫn kiên trì bước đi trên tuyết bằng chính đôi chân trần của mình.

    Cô chợt nghe tiếng bước chân chạy tới rồi cảm thấy bản thân được nhấc bổng lên, ngoảnh lại mới nhìn thấy Thẩm Dịch Đình chính là người đang bế mình lên. Cô lập tức đẩy anh ra. Anh nói:

    "Để yên. Bị thương như thế mà còn bướng bỉnh à, tôi đưa em về phòng."

    Cô khẽ gật đầu, nở một nụ cười rất tươi nhìn anh, trong lòng nhớ về hình ảnh của anh trong giấc mơ của mình, thật là kì diệu, có lẽ anh chính là người mà ông trời sắp đặt cho cô nên cô mới mơ thấy giấc mơ như thế.

    "Thẩm Dịch Đình!"

    "Gì?"

    Cô cười cười:

    "Thẩm Địch Đình!"

    "Gì?"

    "Em thích gọi như thế.. Tên Thẩm Dịch Đình thật.. là hay, rất an toàn.."

    Anh cười.

    Cô không nói gì.

    * * * -------

    Cô mất rất lâu mới có thể hồi phục, nhưng cô đã ra khỏi giường rất sớm.

    Một buổi sáng rất lạnh Hồng Thất mở mắt nhìn trần nhà, trong lòng vô cùng trống rỗng, đến khi cánh cửa phòng chợt mở ra, người đi vào chính là Dung Hoa, trong một tuần qua luôn quan tâm chăm sóc cô.

    Lúc này, Dung Hoa mang theo một lồng cháo gà, miệng cười ngọt ngào nói:

    "Có đồ ăn sáng rồi đây!"

    Cô ngồi dậy, đáp:

    "Cảm ơn cậu!"

    Hồng Thất ăn khá ít nên Dung Hoa thấy lo lắng, hỏi:

    "Cậu.. tớ thấy cậu không ổn!"

    Hồng Thất đáp:

    "Tớ không muốn tiếp tục ở lại đây, tớ nhớ nhà. Lần đó khi Uông Hy Vấn mua tớ từ chỗ người phụ nữ đó, tớ đã từng có ta định bỏ trốn. Nhưng cuối cùng.."

    "Cốc cốc cốc"

    Người mở cửa chính là Tiểu Tuyết, cô vui vẻ đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh:

    "Cậu thấy khỏe không?"

    "Tớ ổn lắm!" Hồng Thất đáp.

    Họ nói chuyện một lúc lâu, sau đó Tiểu Tuyết đi trước, lát sau Dung Hoa đi sau.

    Sau khi họ rời đi, Hồng Thất khoác thêm áo ấm đi ra ngoài, hôm nay tuyết đã vơi dần, không khí cũng ấm lên hẳn.

    Cô đi ra bãi tập, đứng hồi lâu nhìn Thẩm Dịch Đình đang bắn súng.

    Anh quay đầu lại, nhìn thấy cô liền ngay lập tức chạy đến, đỡ lấy người cô nói:

    "Sao em không nghỉ ngơi đi, ra đây làm gì?"

    Cô lắc đầu, đi cùng anh vào trong, ngồi xuống chiếc ghế gỗ, nói:

    "Anh sẽ tìm em nếu em không ở bên anh nữa chứ?"

    Anh im lặng hồi lâu rồi mới hỏi lại cô:

    "Em sao vậy?"

    "Không sao cả. Nhưng sẽ tìm em chứ?"

    Anh gật đầu. Cô khẽ cười nhẹ.

    * * * ------

    Cô đứng trước gương, xem vết thương của chính mình, cô thực tế đã liệu trước được nó sẽ để lại sẹo.

    Tuy nhiên, bác sĩ Trương đã rất cố gắng, vết sẹo không quá lớn, cũng rất mờ. Hồng Thất thở hắt một hơi.

    Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ tháng tới thôi cũng đã là sinh nhật của Dung Hoa, cô cũng ham muốn được trở về nhà, nên khi nghĩ đến sinh nhật, cô càng nhớ gia đình mình hơn.

    Hồng Thất ra khỏi phòng, cùng Dung Hoa đi dạo một vòng trong vườn.

    Dung Hoa đã đề nghị cùng nhau bỏ trốn với Hồng Thất. Cô còn có sẵn kế hoạch rất chi tiết rút ra trong thời gian qua. Lần này, hai cô gái thực sự có quyết tâm bỏ trốn.

    Nhưng trong lòng Dung Hoa rất lo ngại, người cứu cô là Uông Hy Vấn, hắn xuất phát từ đâu lại làm như vậy, lúc này làm sao cô có thể bỏ trốn đây. Cũng đôi lúc, cô hỏi hắn, vì sao lại cứu cô nhưng hắn không nói gì cả, cũng tuyệt đối không cho phép cô quay về nơi cũ, hắn muốn cô phải ở đây, trong tòa thành này.

    Cô và Hồng Thất đi dạo rất lâu trong vườn. Cả khu vườn thoang thoảng mùi hoa rất dễ chịu những khóm cúc bách nhật dọc theo viền của vườn hoa, bên trong vô số các loại hoa khác nhau, có hoa oải hương, hoa dạ lan hương, còn có những loài hoa mà cả hai cô gái đều chẳng biết tên, nhưng mùi hương của chúng như hòa vào không khí, khiến cả tòa thành dễ chịu trong hương thơm êm dịu.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...