Hôn Nhân Máu: Gặp Gỡ Ác Ma Đội Lốt Người - Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc)

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc), 28 Tháng tư 2019.

  1. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm Hồng Thất ngủ quên, lúc thức dậy đã muộn giờ làm, cô đón taxi đến công ty nhanh nhất có thể.

    Cô vừa quẹt thẻ điểm danh, bác bảo vệ nhắc:

    "Ely, đi làm muộn mất hai mươi phút đấy."

    Cô vội vàng đáp lại một câu:

    "Vâng, là lỗi của cháu. Chú cứ ghi vào danh sách đi ạ!"

    Cô nói xong liền chạy đi, bác bảo vệ nhìn theo cười hiền, trong lòng vô cùng êm ái.

    Cô nhìn thấy thang phía trước đang dần đóng của lại thì vội vã nói:

    "Đợi đã!"

    Cô lao vào thang máy như tên bắn, đến khi vào rồi mới biết mình dại đến nhường nào, đó chẳng phải là chủ tịch sao?

    Có nhân viên nào đã đi muộn lại vào cùng thang máy với chủ tịch như cô không?

    Thật là.. mà khoan đã, thật kì lạ, đi thêm một đoạn là thang máy riêng của chủ tịch và khách quý, sao ông ta không đi nhỉ? Cô nghĩ.

    Cô cúi đầu không dám nhìn hắn một lần.

    Trái lại, vị chủ tịch kia thì chốc chốc lại nhìn sang cô, cũng để ý thấy bảng tên của cô: Eli, bộ phận phát triển dự án.

    Cô cứ nhìn mấy ngón chân trong đôi giày cao gót của mình đang cựa quậy, sao thế nhỉ?

    Khí thế của vị chủ tịch thật bức người mà.

    Hắn khiến cô thấy sợ hãi, qua mắt kính, ánh mắt của hắn càng sắc bén hơn gấp mấy lần bình thường.

    "Ting", cuối cùng cũng đến tầng 10, cô thoát khỏi thang máy bằng một cái cúi đầu chào chủ tịch rồi chuồn ngay lập tức.

    Nhưng cũng có lúc, cô thấy như có ai đó phía sau nhìn mình chằm chằm, nhưng khi cô quay lại thì chẳng có ai cả.

    Công việc văn phòng đúng là quá nhàm chán, ngày qua ngày, cô cũng chỉ bao nhiêu đó công việc.

    Nhưng đến trưa thì trưởng bộ phận phát triển kế hoạch Thẩm Ninh Vy đi tới chỗ cô, hỏi:

    "Eli, hôm nay em tăng ca được không? Bản báo cáo dự án lần này cần được hoàn thành gấp, là chủ tịch muốn kiểm tra sơ bộ tiến trình!"

    Hồng Thất liền ngẩn ra, hỏi lại:

    "Dự án chưa hoàn thành, làm sao em có thể báo cáo được?"

    "Đúng là có như thế thật. Nhưng ý cấp trên ban xuống, ai mà dám cãi. Em cứ báo cáo tất cả tới thời điểm này, để đối phó thử xem sao?"

    Hồng Thất trước giờ thường xuyên làm báo cáo, việc này khi ở Trung Quốc cô cũng làm, bây giờ từ chối thì thật thương cho chị trưởng phòng.

    Cô đành đồng ý.

    Vào giờ ăn trưa, Anna rủ cô đi ăn lẩu.

    Trong lòng thì Hồng Thất muốn làm nốt công việc của ngày hôm nay nhưng cô lại nghĩ, thể nào cũng làm, vậy thì đi ăn gì cho ấm bụng đã rồi tính tiếp.

    Thế là hai cô gái lái xe đến quán lẩu ở gần công ty. Nói món ăn ở đó ngon thì chưa, nhưng chẳng có thì giờ nên quán ăn đó là lựa chọn tốt nhất.

    Sáu giờ chiều, nhân viên bắt đầu tan làm cũng là lúc Hồng Thất ăn chiếc bánh sandwich mà Anna mua cho cô.

    Tuyết vẫn cứ rơi lả tả.

    Đó là mùa đông của Nga. Chẳng hiểu vì sao mà cô lại yêu mùa đông đến vậy, chỉ là thấy tuyết thì nhớ đến điều gì đó chẳng hiện hữu trong trí óc cô, nó cho cô cảm giác ấm áp, thân thuộc.

    Cô bắt đầu tập trung vào những con số, nhưng dần dần, cô thấy bụng ngày một đau, đau đến không chịu được.

    Công việc tăng ca này chính là do Uông Hy Vấn cố tình sắp xếp cho cô, hắn âm thầm đứng bên ngoài quan sát cô, đồng thời cũng nhìn thấy cô ngất đi.

    Hắn liền vội vàng bế cô đi bệnh viện.

    Một giờ đồng hồ trôi qua, cô cũng ra ngoài trong tình trạng hôn mê. Bác sĩ chuyển cô vào phòng hồi sức, Uông Hy Vấn đều theo sát quá trình.

    Ngồi bên cạnh giường cô, hắn quan sát cô gái của những năm trước, cô năm ấy mười bảy tuổi, độ tuổi đáng yêu thanh thuần nhất, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, đã định rằng sẽ giữ cô bằng được.

    Hắn vẫn còn nhớ, cô ngày ngày theo sát hắn, là thuộc hạ của hắn, hắn đi đâu theo đó. Cũng nhớ cả đôi mắt căm phẫn của cô khi hắn cấy chíp vào người cô.

    Hắn thuận tay sờ lên cổ cô, con chíp đã bị lấy ra từ lâu, cũng chẳng để lại vết sẹo nào, điều này khiến hắn vô cùng nghi vấn.

    Đúng là mấy năm qua hắn không tìm được cô chính là vì con chíp này đã bị hủy. Nhưng nhất định khi lấy con chíp ra khỏi cô, ở cổ sẽ có sẹo, dù là có phẫu thuật thẩm mỹ, vết sẹo chí ít cũng không thể hoàn toàn được xóa sạch thế này.

    Cô đã làm gì để xóa bỏ hắn vậy? Hắn nghĩ.

    Nữ nhân này, cô rốt cuộc muốn làm gì?

    Uông Hy Vấn dựa đầu ra thành ghế, nhìn cô, chờ cô tỉnh lại.

    Tám giờ tối, cô cựa mình, người đầu tiên cô nhìn thấy khi vừa mở mắt ra chính là Uông Hy Vấn, cô bàng hoàng lùi về sau lắp bắp:

    "Ông.. chủ tịch.. tôi!"

    "Em còn vờ như không nhận ra tôi ư?" Hắn nói.

    "Tôi.. không quen ông từ trước. Sao.. sao có thể vờ không nhận ra?"

    Hắn nhỏm người về phía cô, nhíu mày nói:

    "Tôi từng nói, dù chân trời góc bể, tôi nhất định sẽ tìm được em!"

    Hồng Thất ngồi dậy, tháo kim truyền nước, vội vã chạy ra ngoài, nhưng nửa đường đã bị Uông Hy Vấn kéo ngược trở lại, cánh tay hứu lực của hắn giữ chặt hai tay cô, dùng lực đạo của cơ thể siết chặt cô, làm cô đau đến thét lên:

    "Đau.. tôi không biết ông là ai ngoài thân phận chủ tịch và địa vị trong thương trường của ông, làm ơn thả tôi ra đi!"

    "Không nhớ gì về tôi, không sao, tôi giúp em nhớ lại vậy!"

    "Buông tôi ra!"

    Hồng Thất giật mình tỉnh giấc khỏi giấc mơ.

    Bên cạnh cô Anna đang ngủ quên, thấy cô tỉnh lại, Anna cũng tỉnh dậy, nói:

    "Xin lỗi, vì bánh sandwich của tôi mà khiến cô nhập viện!"

    Hồng Thất lắc đầu:

    "Không sao! Cô cũng vì quan tâm tôi. Vậy còn báo cáo?"

    "Chủ tịch nói không cần báo cáo nữa?"

    Chủ tịch ư? Vậy hóa ra.. Cô chợt nhớ ra điều gì đó. Những ngày sau khi cô xuất viện mọi việc trải qua vô cùng suôn sẻ.

    Một buổi sáng đầu xuân, không khí rất trong lành, Hồng Thất đến công ty và phát hiện bàn làm việc của mình đã không còn nữa, trưởng phòng thì nhanh chóng đi tới báo với cô:

    "Chúc mừng đã được cất nhắc! Eli, cô được chủ tịch chỉ định làm trợ lí riêng rồi, bàn làm việc cũng là do Uông tổng cho mang đi!"

    "Cái gì?"

    Cô hốt hoảng:

    "Sao lại như vậy? Chẳng lẽ.."

    Cô lại nhớ lần trước ở bệnh viện.. Cô thà làm việc đầu bù tóc rối ở văn phòng này còn hơn là hằng ngày nghe lệnh hắn sai bảo, ở bên cạnh hắn 12/24. Rồi sau này khi hắn đi công tác, cô buộc cũng phải đi công tác cùng.

    Cô bỏ túi xách xuống bàn làm việc bên cạnh đang trống, nhanh chóng đi về phía thang máy, vào trong, cô nhấn thẳng tầng 34.

    Thang máy chạy khá lâu, cô cứ mãi nhìn con số trên đầu thang máy đang nhảy dần.

    Cuối cùng thang máy cũng mở ra.

    Cô nhìn thấy dòng chứ văn phòng chủ tịch hiện ra, tự dưng trong lòng cô có chút lo sợ.

    Nơi này là nơi mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ tới lần nào, cũng sẽ chẳng gặp chủ tịch để làm gì.

    Vị nam thư kí nhìn thấy cô, không những không cản mà còn nói:

    "Chủ tịch đang ở bên trong. Cô Hồng! Mời."

    Cô đi vào trong, nhìn thấy một phòng khách khá rộng rãi, kiến trúc cũng rất sáng sủa, cửa sổ sát đất lắp kính trong suốt chịu lực, một góc phòng, Uông Hy Vấn đang đọc một tập văn kiện.

    Cô đi về phía hắn, hít một hơi dõng dạc nói:

    "Thưa chủ tịch! Ông không thể chuyển công việc của tôi như thế này được!"

    Hắn ngẩng đầu, mái tóc vuốt lộ vầng trán cao, hắn tháo kính, hỏi cô:

    "Em vừa gọi tôi là gì?"

    Cô chợt lắp bắp:

    "Là.. chủ tịch!"

    Hắn dựa người ra ghế sau đó mới giương đôi mắt xanh biển nhìn cô, nói tiếp:

    "Đúng vậy, tôi là chủ tịch, đối với công ty của chính mình thì quyền lực ở đâu mới là giói hạn cơ chứ?"

    "Ông.."

    "Tôi đã chuẩn bị riêng cho em một bàn làm việc riêng, máy tính của em cũng được chuyển lên rồi. Ngồi xuống, làm công việc của mình!"

    Đối với người vừa quyền vừa thế như hắn quả nhiên chẳng dễ dàng đối phó, cô đành chấp nhận công việc này, ngày ở gần hắn, đôi khi cô bị hắn quở trách vì pha cà phê không ngon, hay chuẩn bị cơm cho hắn mà lại chẳng trình bày đẹp mắt một chút.

    Nhưng cũng tốt, cuộc sống của cô từ lúc nào rất thú vị, rất vui vẻ.
     
  2. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Cắm trại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa xuân ở Nga có lẽ là thời gian đẹp nhất trong năm để tổ chức các chuyến hoạt động ngoài trời bổ ích.

    Theo lời mà Uông Hy Vấn muốn tổ chức một chuyến cắm trại cho nhân viên cấp cao của các phòng thì phòng Makerting của công ty đã lên sẵn những kế hoạch mong được sự thông qua của hắn.

    Vì chi phí chuyến đi do công ty chi trả nên ai cũng muốn được đi, ngay cả Hồng Thất cũng nóng lòng không biết mình có nằm trong danh sách nhân viên được tham gia cắm trại.

    Thật là không may vì đợt cắm trại này chỉ dành cho nhân viên các phòng như trưởng phòng hoặc phó phòng, một số giám đốc bộ phận cũng không thể đi nên đã giao lại nhiệm vụ ấy cho trợ lí, ngoài ra các nhân viên làm việc một năm trở lên cũng sẽ được đi, cho nên Hồng Thất không được đi.

    Anna thì may mắn hơn cô nhiều, Anna dù sao cũng là phó phòng, năng lực làm việc khá, đã gắn bó với công ty hơn ba năm.

    Buổi trưa, Uông Hy Vấn có một cuộc hẹn với đối tác ở cách xa trung tâm Moscow. Đó là một nhà hàng sang trọng, không khí rất tốt.

    Buổi trưa Hồng Thất chưa kịp ăn uống gì đã phải chuẩn bị hồ sơ và văn bản hợp đồng cho cuộc làm ăn sắp tới của Uông Hy Vấn.

    Cô đã dần quen với công việc này, Uông Hy Vấn lúc nào cũng rất lạnh nhạt, khi làm việc cũng rất nghiêm túc, điều này một phần nào làm cô quên đi hắn lúc trong bệnh viện.

    Đến nhà hàng, tài xế mở cửa xe cho hắn, còn cô thì đã bước ra ngoài từ lâu để chờ lệnh hắn.

    Một khi hắn bước xuống xe, nguyên tắc là cô không được đi trước hắn, không được gần hắn quá ba bước, trừ phi hắn nhắc tên cô, cô không được gọi "chủ tịch là như thế này, thế kia.." tất cả những điều ấy là do cô học tập từ vị thư kí đáng kính của Uông Hy Vấn.

    Đối tác bên kia là một công ty vật tư xây dựng có tiếng ở Nga, vị giám đốc kinh doanh kia cũng là người Nga.

    Cũng vì lần nói chuyện đó của hắn và vị đối tác mà cô mới mở mang tầm mắt về tiếng Nga, không ngờ, hắn lại giỏi tiếng Nga đến thế.

    Nghe nói, trước đây Uông Hy Vấn đa số sống ở Trung Quốc, chỉ đến trụ sở khi có công việc cần giải quyết, còn lại hắn giao cho các giám đốc từng bộ phận phụ trách, thông qua báo cáo mà làm việc tại nhà.

    Không ngờ hắn giỏi tiếng Nga thế, có rất nhiều từ cô chẳng hiểu gì, vì đa số cấp cao ở công ty đều là người Trung Quốc, văn bản mà cô làm ra cũng không cần đánh máy bằng tiếng nga.

    Ăn trưa đối với cô chắc là cả một cực hình, có lẽ vì cô rất đói nhưng phải ăn rất hạn chế, hơn nữa phải uống khá nhiều rượu.

    Cô thấy chẳng thoải mái một chút nào.

    Sau khi đối tác rời đi, Uông Hy Vấn cũng ra xe, nửa đường bỗng dừng lại, quay đầu hỏi cô:

    "Em muốn đến nơi đang tổ chức cắm trại không?"

    Cô có chút ngạc nhiên, trong lòng vô cùng hứng thú:

    "Muốn, tất nhiên là muốn!"

    Hắn gật đầu, lên xe, ngồi vị trí cũ.

    Hôm đó hắn cho cô tham gia cắm trại, cô cứ nghĩ hắn sẽ về trước nên ở lại tới tối.

    Đến khi cô rời khỏi khu cắm trại ra ngoài và nhìn thấy xe hắn vẫn đỗ ở đó, cô hoàn toàn bất ngờ, hắn đã cho tài xế về nhà trước, một mình hắn ở lại trong xe chờ cô.

    Cô vội vã chạy về phía hắn, gõ nhẹ cửa, rồi mở cửa vào xe, gấp gáp hỏi hắn:

    "Chủ tịch, sao ông không về trước?"

    Hắn không trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó lại hỏi cô:

    "Em giả vờ không nhớ hay đã quên thật sự?"

    Cô ngơ ngác:

    "Ông nói gì vậy?"

    Hắn khởi động xe, lái về hướng đường cao tốc.

    "Tôi đã nói vào năm đó rồi cơ mà, em không được phép rời khỏi!"

    Cô nhìn hắn khó hiểu, ông ta đang nói gì vậy, cô chẳng thể hiểu nổi. Chỉ có một chuyện, cô không muốn dây dưa gì với hắn nữa.

    Nhưng đó cũng là lúc cô nhận ra hắn đang đi đúng đường nhà cô.

    Cô xuống xe, chẳng hiểu vì sao, cô chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa nhà mình và khi quay đầu lại thì hắn đã đi đâu mất.

    Cô còn định hỏi hắn, vì sao hắn biết đường nhà cô mà đưa cô về, nhưng hắn đi nhanh quá, cô có muốn cũng chẳng có cơ hội.

    Ngày hôm sau, cô đến công ty thì thư kí Chu Tường Hinh báo với cô chủ tịch đã đi công tác, còn để lại cho cô một số hồ sơ cho cô soạn ra và đem phân phát cho các phòng.

    Cô đối với vị Chu thư ký kia thấy có chút lãnh cảm, cảm giác này càng khiến cô càng xa lánh anh ta, cô ít nói chuyện với hắn, hơn nữa, suốt ngày ở trong phòng chủ tịch chuẩn bị hồ sơ, đến chiều muộn thì cô chuẩn bị tắt máy tính cũng đúng có một cuộc gọi video call, nhìn qua cô đã xuýt giật mình: Là hắn.

    Bật cam, cô ngồi chính diện trước máy tính, khác với với cô, hắn hình đang thoải mái ngồi trên sofa, nhìn thấy cô, hắm cất giọng quen thuộc:

    "Số hồ sơ hôm nay giao cho em đã làm xong hết chưa!"

    "Đã làm xong hết rồi, thưa chủ tịch!" Cô đáp.

    Hắn nhìn cô, đôi mắt màu xanh sắc sảo như mắt chim ưng:

    "Đã nói rồi, gọi tôi là ông Uông."

    Cô hoảng:

    "Vâng. Ông Uông."

    "Phía sau, kệ tài liệu, ngăn thứ tư từ dưới lên có hơn 10 tập hồ sơ.."

    Cô vừa nghe hắn nói liền đứng lên, đi về phía kệ tài liệu.

    ".. của các nhân viên từ phó phòng đến phó giám đốc. Trong vòng một tuần này, em xem thái độ hoạt động, làm việc của họ tới mức nào, đánh giá báo cáo cho tôi. Nhớ, việc này làm thầm lặng, không được cho ai biết."

    Cô gật đầu. Cô chưa kịp hỏi hắn nhận xét trên phương diện nào thì hắn đã kết thúc cuộc gọi.

    Cô ngồi lặng im trước màn hình máy tính một lúc lâu, tự hỏi, vì sao hắn phải video call cho cô, vỗn dĩ hắn chỉ cần gọi điện cho cô? Chiều muộn, cô quay về nhà.

    Trên đường đi cô ngang qua một tiệm thú cưng, dừng lại trước cửa kính, cô nhìn thấy một chú chó lông màu xám, hình như là chó thuần chủng loại thường, không hiểu sao cô lại thấy rất thích.

    Cô ghé vào cửa hàng, mua ngay chú chó đó cùng một chai sữa tắm chó và một túi thức ăn cho chó.

    Cô dắt chú chó về tới tận nhà, cho chú chó một góc trong căn nhà nhỏ. Suốt một tuần cô rất hay trao đổi công việc với hơn 10 đối tượng mà Uông Hy Vấn chỉ định, hơn nữa, còn quan sát cả cách họ đối xử với cấp dưới.

    Vào chiều thứ sáu cô vẫn chưa làm báo cáo, hôm trước, Chu Tường Hinh nói chủ tịch có lẽ sẽ về sau chủ nhật tuần này nên cô cũng không vội làm báo cáo hoàn chỉnh.

    Hôm nay cô về muộn hơn thường ngày vì phải ngồi lại công ty thu xếp một ít ghi chép của mình.

    Chu Tường Hinh đã rời đi từ lâu, trước khi đi cũng có nói chủ tịch công tác lần này là vì việc quan trọng, có việc gì cần hỏi cứ liên hệ anh ta, không nên quấy rầy chủ tịch.

    Cô tắt điện, lúc đi ra thì va phải một người làm cô xuýt ngã nhào xuống, nhưng may mắn, người đó đã đỡ kịp cô.

    Cô vì trời tối mà chẳng thấy người trước mặt là ai, nhưng đột ngột một đôi môi ấm áp phủ lên cô, cô chưa kịp chống cự thì người đó đã đi mất.

    Cô vội vã chạy khỏi đó ngay lập tức. Sao có thể chứ?

    Văn phòng chủ tịch, trừ phi cửa mở, ngoài ra khi khóa thì có mật mã riêng mà chỉ cô, Chu Tường Hinh và chủ tịch biết.

    Người vừa rồi vào được đây, chẳng nhẽ cửa chưa khóa? Nhưng vừa rồi Chu Tường Hinh ra ngoài đã khóa rồi cơ mà.

    Thật là khó hiểu. Suốt dọc đường về, cô cứ mãi bâng khuâng, rốt cuộc người đó là ai? Hay công ty xuất hiện biến thái?
     
  3. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Chương 22: Chủ tịch trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồng Thất vì sự việc vừa rồi mà trong những ngày còn lại luôn rất cảnh giác, không những vậy còn báo cáo việc này cho phòng an ninh của công ty về vụ việc này nhằm điều tra và vạch mặt kẻ biến thái, dẹp bỏ sự lo lắng cho các đồng nghiệp nữ khác.

    Thứ bảy, chủ tịch trở về.

    Hắn vẫn vào công ty trong sự đón tiếp của các nhân viên. Uông Hy Vấn đến thẳng văn phòng làm việc, lạnh nhạt đi vào trong, nhìn thấy Hồng Thất nằm ngủ quên trên bàn trợ lí giác đốc.

    Hồng Thất thì ngủ rất say, tới mức Uông Hy Vấn vào lúc nào cũng không biết.

    Cô thật sự không biết, hôm trước hắn đã về nhưng không quay lại công ty sớm, vì nhớ cô nên hắn đến công ty, trong bóng tối, hắn thực sự không thể nhịn được mà hôn lấy cô, không ngờ cô gái này vô cùng cá tính, đem việc này báo cho công ty, còn lấy danh tìm biến thái. Nghĩ đến đó thôi cũng đã thấy lòng dịu dàng hẳn.

    Hắn bế cô vào phòng nghỉ, vừa đặt cô xuống giường thì cũng vừa lúc điện reo, hắn đi vội ra ngoài rồi nghe máy.

    Bên kia đầu dây, Thẩm Dịch Đình nói:

    "Ông chủ, ngài Smirth cần gặp ông gấp về bản hợp đồng xây dựng nhà hàng ở Odessa. Ông ta nói nhất định phải gặp bằng được chủ tịch. Tôi không còn cách nào khác!"

    Uông Hy Vấn quay người nhìn về phía Hồng Thất đang ngủ say, đáp:

    "Nói với ông ta tôi sẽ đến!"

    Cuối hạ, một vài cơn mưa xuất hiện, Uông Hy Vấn phải ra sân bay chuẩn bị lên máy bay cất cánh sang Odessa, trong khi đó, Hồng Thất đi cùng bên cạnh cố gọi điện thoại cho Tô Yến Thâm.

    Gần đây cô gọi cho anh không được, thế là cô lại gọi cho một cô bạn trước đây ở Trung Quốc để hỏi xem Tô Yến Thâm có chuyện gì lại không trả lời điện thoại của cô.

    Uông Hy Vấn mặc dù vẫn tập trung vào điện thoại nhưng cũng để ý thấy tâm trạng hết sức lo lắng của cô.

    Cô vẫn thấp thỏm cho đến khi lên máy bay và được tiếp viên hàng không nhắc nhở.

    Tuy nhiên, cô đã tắt điện thoại rất lâu, cô vẫn cảm thấy mình quên mất thứ gì đó.

    Cô quên mang thức ăn cho chó, trước khi đi, cô đã hỏi ý của Uông Hy Vấn xem có thể mang theo Kid (tên của chú chó) vì nếu để nó ở nhà thì sẽ chẳng có ai chăm sóc nó.

    Hắn cũng cho phép.

    Có điều, cô quên mang theo thức ăn cho Kid, đến Odessa phải mua thêm một túi thức ăn khác, cô chỉ sợ làm hắn bất tiện.

    Cô lén nhìn về hướng Uông Hy Vấn, thấy hắn đang đọc tạp chí rất chăm chú.

    Bỗng hắn cất giọng:

    "Trên mặt tôi dính gì à?"

    Cô giật mình, ấp úng:

    "Tôi.. à không!"

    Cô tránh mặt hắn. Uông Hy Vấn ngẩng đầu, hỏi:

    "Có chuyện gì? Nói đi!"

    Cô ậm à ậm ừ một lúc mới đáp:

    "Tôi quên mang theo thức ăn cho chó. Sợ làm phiền anh!"

    Hắn hơi nhướn mày, nói tiếp:

    "Một lát xuống máy bay tôi sẽ cho người mua! Em sẽ không biết đường xá ở đó!"

    Cô hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của hắn. Thật là kì lạ, cô cứ nghĩ hắn rồi sẽ nhăn nhó mà than rằng cô phiền quá. Thật không ngờ, hắn lại..

    Cô nhìn ra cửa máy bay. Từ Moscow đến Odessa không phải quá xa, hơn nữa, thời tiết hiện tại rất tốt, máy bay bay rất êm.

    Máy bay hạ cánh, cô ra khỏi máy bay, xộc vào người cô là không khí trong lành đầu thu của Odessa, cảm giác se lạnh làm cô thấy gay mũi, khẽ hắt hơi mấy cái.

    Nếu không phải hơn một năm trước cô cắt amidan thì bây giờ cô đã không nhạy cảm với thời tiết như thế.

    Uông Hy Vấn đi trước tuy im lặng nhưng vẫn rất để ý đến biểu hiện của cô. Kéo hành lí ra xe đã đậu sẵn ở cửa sân bay, ngồi ghế sau, cô hắt hơi liên tục.

    Tài xế lái xe bắt đầu khởi động xe, cô thì cứ nhìn qua kính xe quan sát khung cảnh đang lướt nhanh qua tầm mắt.

    Chẳng biết đi được bao lâu, xe dừng lại trước một căn biệt thự to và đồ sộ. Hồng Thất ngạc nhiên ngước nhìn những gì trong tầm mắt.

    Đây là nơi cô sẽ sống trong một tuần tới? Có lẽ mọi thứ sẽ rất ổn. Cô đi vào trong, luôn luôn theo sau Uông Hy Vấn. Đến phòng khách, một bà quản gia đứng chờ sẵn, cúi đầu chào.

    Mai quản gia nhìn thấy cô, sững sờ thốt lên:

    "Hồng tiểu thư."

    Cô sững sờ nhìn dì quản gia, hỏi:

    "Cháu có quen dì sao?"

    Mai quản gia còn chưa kịp đáp lời thì Uông Hy Vấn đã nói:

    "Dì Mai đem Eli lên phòng đi!"

    Nói xong hắn quay sang phía Hồng Thất, dặn dò:

    "Xếp hành lí xong xuống phòng làm việc của tôi!"

    Cô khẽ gật đầu rồi đi theo dì Mai.

    Vừa đi, dì Mai chỉ hỏi cô một câu:

    "Tiểu thư Eli trước đây có từng gặp tôi chưa?"

    Cô rất ngạc nhiên, ngây thơ đáp:

    "Đây là lần đầu tiên cháu gặp dì!"

    Dì Mai cũng gật đầu.

    Trong đầu dì cứ bán tính bán nghi, Eli thật sự rất giống Hồng Thất. Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng dì Mai vẫn nhớ rất kĩ khuôn mặt lẫn giọng nói của cô, dì rất ấn tượng với cô bé này, từ lâu vẫn rất yêu quý cô, cái chết cô năm đó thật sự đã để lại nỗi kinh hoàng, chẳng ai dám nhắc đến cô trước mặt Uông Hy Vấn lần nữa.

    Sắp xếp một ít quần áo vào tủ đồ, cô nhanh chóng chạy đi tìm phòng làm việc của hắn.

    Nhờ sự hướng dẫn của dì Mai, cô cũng tìm được.

    Mở cửa phòng, bên trong không có ai. Cô đi vào trong, tiến về phía bàn làm việc, trên bàn bố trí một vài vật dụng rất gọn gàng.

    Bên cạnh máy tính còn có một tấm ảnh, cô vừa có ý định lấy lên xem thì cùng lúc đó Uông Hy Vấn bước vào.

    Cô quay đầu nhìn thấy hắn, có chút hốt hoảng, ấp úng:

    "Chủ tịch.."

    Hắn đi vào trong, trên tay cầm một tập tài liệu, nhìn thấy cô liền hỏi:

    "Ở đây có một số khu dùng tiếng Ukraina. Còn lại thì dùng tiếng Nga. Tiếng Nga em không được tốt, đừng ra ngoài nhiều, nếu không sẽ bị lạc."

    Cô liền đáp:

    "Vâng. Tôi biết rồi."

    Hắn ngồi xuống ghế, cô vẫn đứng đối diện bàn làm việc. Trong lòng cô có chút thấp thỏm.

    Ngày hôm sau.. Uông Hy Vấn rất thường xuyên ra ngoài, Hồng Thất ở nhà thấy rất buồn chán, cô liền ra ngoài đi dạo.

    Odessa quả thật có bầu không khí rất trong lành, tiết trời se se lạnh khiến cô thấy cay cay mũi.

    Cô đi dạo đêm trên vỉa hè thành phố khá lâu.

    Bất chợt nhìn thấy một đám người đang đứng trong góc tối ăn hiếp một cô bé nhỏ. Máu anh hùng trong cô lại nổi lên, chẳng biết vì sao lại lao tới bênh vực cô bé kia.

    "Các anh đang làm gì vậy? Có tin tôi báo cảnh sát không?"

    Họ nói bằng thứ tiếng kì lạ nên Hồng Thất chẳng hiểu gì.

    Cô nhào tới nắm tay cô bé kia kéo đi. Cả đám người kia cũng đuổi theo.

    * * *8h tối, Uông Hy Vấn về nhà, hắn vừa về tới nơi đã hỏi Hồng Thất ở đâu.

    Dì Mai thì không rõ, tất cả mọi người đều không rõ.

    "Trong nhà bao nhiêu người, một Eli thôi cũng không quan sát được hay sao?"

    Dì Mai cùng một vài người làm khác cúi đầu, dì Mai cũng giải thích:

    "Lúc chiều tôi vẫn thấy tiểu thư Eli ở nhà, không hiểu sao bây giờ lại.."

    Hắn nhíu mày ngồi xuống ghế, tức giận nói:

    "Cho người tìm khắp ngõ ngách cho tôi!"

    Mọi người đều túa ra đi tìm, Uông Hy Vấn đi nhanh ra gara xe, lái xe vòng quanh khắp ngõ hẻm tìm cô.

    Cảm giác lo lắng cũng giống như năm đó, hắn đi tìm cô, sợ hãi, hắn sợ cô xảy ra chuyện không hay.

    Câu nói uy hiếp đó, hắn chỉ là che dấu cho sự sợ hãi của mình mà thôi.

    Thoáng chốc trước mắt hắn tràn đầy những giọt nước mắt của cô: Đó là nước mắt của Hồng Thất, đồng thời cũng giống như nước mắt của Diễm Tâm vậy.
     
  4. Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc) Hồng trần hỉ nộ, chết hay sống đều cũng như nhau.

    Bài viết:
    0
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...