Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tà Nguyệt Lâu Chủ, Nov 10, 2018.

  1. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 670: Nguyện ước vĩnh viễn không thành..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lăng Ba, chuẩn bị xong chưa?".

    "C-Chờ một chút!".

    Lăng Ba hít vào thở ra thêm mấy bận để lấy can đảm, một lúc sau mới nói: "Giáo chủ, được rồi".

    "Vậy chúng ta đi".

    Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư thúc ngựa chạy đi.

    "A! Giáo chủ chậm lại!".

    * * *

    Dưới chân đồi, bóng bạch mã tung vó chạy đi. Lúc ở bên đông, khi thì bên tây, cứ thế qua lại liên hồi. Nhưng dẫu phương nào, phi nhanh hay chậm, hoặc là dừng lại, bao giờ cũng vậy, trên lưng ngựa luôn hiện hữu hai thân ảnh tựa sát vào nhau. Nam uy vũ phong trần, nữ duyên dáng thướt tha, quả đẹp đôi vô cùng.

    Lúc mới bắt đầu, dây cương vốn là được cầm bởi cả hai người, Lăng Tiểu Ngư cùng Lăng Ba. Nhưng sau, những ngón tay Lăng Tiểu Ngư từ từ nới lỏng, cho đến hiện tại thì đã hoàn toàn buông hẳn. Hắn không cầm nữa. Thay vì dây cương thì lúc này hắn chỉ ngồi ở phía sau ôm giữ bờ eo thon gọn của Lăng Ba, để nàng tự do rong ruổi..

    Dưới sự điều khiển của Lăng Ba, ngựa chạy một đường từ đầu nam sang tận đầu bắc chân đồi mới dừng lại. Lúc này thì Lăng Ba đã thấm mệt. Vừa được Lăng Tiểu Ngư đỡ xuống ngựa là nàng liền ngả lưng nằm luôn trên cỏ, bên dưới một tàn cây rậm rạp. Và thở dốc.

    "Hộc hộc..".

    "Hộc..".

    "Biết mệt rồi sao?" Theo gót Lăng Ba, Lăng Tiểu Ngư cũng ngả lưng nằm xuống. Nhưng là theo chiều ngược lại, cùng với Lăng Ba tạo thành một đường thẳng đối xứng.

    "Rất mệt a..".

    Lăng Ba vừa thở vừa nói: "Giáo chủ, người thấy không.. Lăng Ba đã biết cưỡi ngựa rồi.. Vừa rồi.. vừa rồi Lăng Ba thật rất uy phong a..".

    Uy phong? Chỉ cần cưỡi trên lưng ngựa là sẽ trở nên uy phong sao?

    Lăng Tiểu Ngư cười cười, không có phản bác: "Phải. Dáng vẻ mới rồi của Lăng Ba nàng đúng là rất uy phong".

    * * *

    Một lúc sau.

    Hơi thở của Lăng Ba hiện đã hoàn toàn ổn định, xem ra thể trạng đã phục hồi đáng kể. Vẫn nằm trên thảm cỏ, trong tư thế đối đầu cùng Lăng Tiểu Ngư, nàng chợt cất tiếng: "Giáo chủ, Lăng Ba có điều muốn hỏi".

    "Hỏi đi." Lăng Tiểu Ngư bảo.

    "Giáo chủ, có phải hôm đó người giả vờ hôn mê không?".

    "Một chút thuốc mê, nàng cho có thể đem ta đánh gục sao? Giáo chủ của nàng là ai chứ?".

    Quả nhiên.

    Bây giờ nằm nghĩ lại, Lăng Ba mới cảm thấy mình đã ngây thơ tới mức nào. Giáo chủ là đại tu sĩ, là nhân vật ghê gớm nhất trên cõi đời này, làm sao có thể bị "đánh hạ" một cách đơn giản như thế được.

    "Giáo chủ, người không có hôn mê, vậy tại sao lại để cho Lăng Ba chạy khỏi Huyết Sát Giáo? Người không phải nên bắt Lăng Ba lại rồi trị tội, giống như lần trước?".

    "Tâm nàng đã không ở bên ta, ta có giữ nàng lại, có trừng phạt nàng thì ích gì chứ?".

    Lăng Ba nghe vậy, lại nghĩ đến những ngày đắng cay tủi nhục mà bản thân đã nếm trải, trong lòng hết sức ăn năn: "Giáo chủ, Lăng Ba thật ngốc..".

    "Giáo chủ, Lăng Ba..".

    "Lại muốn nói xin lỗi?".

    Lăng Tiểu Ngư trở mình. Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc Lăng Ba, bảo: "Nàng không cần phải xin lỗi, chỉ cần từ đây về sau đừng rời bỏ ta nữa là được rồi.. Lăng Ba nàng cũng biết đấy, ta là giáo chủ của Huyết Sát Giáo, mỗi ngày đều có trăm công nghìn việc chờ ta xử lý. Ta chạy đi tìm nàng thế này, thực đã phụ lòng toàn thể giáo đồ. Lăng Ba nàng chắc sẽ không để thanh danh của ta ngày càng mai một chứ?".

    "Thanh danh?" - Lăng Ba nhếch môi - "Giáo chủ, người làm gì có thanh danh mà mai một".

    "Ai bảo nàng là ta không có?".

    "Cái này đâu cần ai nói, Lăng Ba có thể tự mình thấy được".

    Lăng Ba hồi tưởng: "Từ lúc Lăng Ba tỉnh lại rồi tiếp tục hầu hạ bên cạnh giáo chủ đến nay, Lăng Ba thấy con người giáo chủ rất là lười biếng, suốt ngày chỉ thích chỉ tay sai bảo người khác thôi. Với lại.. Giáo chủ à, mọi sự vụ trong giáo, trước nay không phải đều là do Tôn phó giáo chủ và Đồ phó giáo chủ chia nhau xử lý sao? Lăng Ba nào có thấy giáo chủ đá động tới".

    "Hừm.." - Lăng Tiểu Ngư tỏ vẻ xem thường - "Thời điểm bổn giáo chủ xử lý đại sự thì Lăng Ba nàng đã chui vào trong cái ổ của mình ngủ mất tiêu rồi".

    "Có sao?".

    "Có".

    * * *

    "Giáo chủ".

    "Lại có điều muốn hỏi?".

    "Ừm".

    "Hỏi đi".

    Đã có sự cho phép, Lăng Ba liền đem nghi vấn nói ra: "Giáo chủ, có phải ngay đêm hôm đó, sau khi Lăng Ba rời khỏi Huyết Sát Giáo thì người cũng liền âm thầm đi theo hay không?".

    "Ừ." Lăng Tiểu Ngư gật đầu xác nhận.

    "Nói vậy những chuyện Lăng Ba trải qua, toàn bộ giáo chủ đều biết?".

    "Phải".

    * * *

    Đợi thêm một lúc vẫn chưa thấy Lăng Ba có phản ứng gì, Lăng Tiểu Ngư mới lên tiếng: "Lăng Ba, nàng trách ta? Không cho rằng những gì đã gặp phải là do ta sắp đặt đấy chứ?".

    Lăng Ba lắc đầu: "Giáo chủ, trong lòng Lăng Ba rất hối hận. Lăng Ba..".

    Lăng Tiểu Ngư dùng mấy ngón tay đè lên miệng giai nhân, không để nàng nói thêm. Kế đấy, hắn cúi đầu hôn lên mắt nàng. Cử chỉ mới dịu dàng làm sao.

    "Giáo chủ." Tiếp nhận nụ hôn, Lăng Ba đột nhiên bật thốt, thanh âm cao hơn hẳn so với nãy giờ. Có vẻ như nàng đã vừa mới nhớ ra chuyện gì đó.

    Thấy nàng có phản ứng bất thường như vậy, Lăng Tiểu Ngư khó tránh nghi hoặc: "Lăng Ba, làm sao vậy?".

    Lần này thì Lăng Ba không nằm nữa. Nàng ngồi hẳn dậy, vừa chăm chú nhìn Lăng Tiểu Ngư vừa lấy tay vân vê cằm, ra chiều nghĩ ngợi.

    "Nàng.. làm gì đó?".

    "Hừm..".

    Lăng Ba không đáp mà hỏi: "Giáo chủ, có phải là người không?".

    "Ý gì?".

    "Cái lần Lăng Ba bỏ trốn song bị người bắt lại, rồi bắt đi chăn heo ấy. Giáo chủ người có phải mỗi đêm đều đến?".

    "Sao nàng biết là mỗi đêm ta đều đến? Không phải mỗi lần ta đến Lăng Ba nàng đều đã ngủ say?".

    Lăng Ba im lặng, không giải thích gì. Thực ra nàng cũng đâu phải quá ngốc. Ban đêm trên đỉnh Bạch Lộ tiết trời rất lạnh, nhất là lúc sương đêm bao phủ. Giữa trời gió sương như vậy, lại không đệm không chăn, một cô gái bình thường như Lăng Ba nàng có thể ngủ ngon được sao?

    Suốt bảy đêm, mỗi đêm đều ngon giấc cho đến tận bình minh, ngốc mấy thì cũng phải sinh nghi a. Huống hồ.. Vào mỗi buổi sáng nàng thức dậy, quần áo trên người đều rất khô ráo, trong khi cây cỏ xung quanh thì lại bị thấm ướt bởi sương. Cái này lẽ nào không lạ?

    Lăng Ba sớm có hoài nghi, đoán đã có người giúp mình. Nàng chỉ không ngờ kẻ ra tay giúp đỡ lại là..

    "Giáo chủ, người tại sao lại không nói cho Lăng Ba biết?".

    "Không phải bây giờ nàng đã biết rồi sao?" Lăng Tiểu Ngư mỉm cười, hồi đáp.

    Sao mà ấm áp quá. Lăng Ba nhìn gương mặt tươi cười kia, thầm nghĩ. Một cách vô thức, môi nàng cũng nở ra một nụ cười, trong mắt tình ý dạt dào.

    Lăng Tiểu Ngư có chút thất thần. Hắn cảm thấy như đang bị cuốn vào cõi mộng, chỉ muốn trầm mê.

    "Lăng Ba, ta muốn ôm nàng".

    Ôm.. sao?

    Lăng Ba đã bị bất ngờ. Nàng không nghĩ Lăng Tiểu Ngư lại trực tiếp nói ra mong muốn như vậy.

    "Giáo chủ..".

    "Được không?".

    "Cái đó.. được".

    Chỉ chờ có thế, Lăng Tiểu Ngư lập tức chồm tới, vòng tay ôm lấy Lăng Ba. Giữ giai nhân ở trong lòng, hắn ngửi mùi đàn hương trên tóc, hôn nhẹ lên mi, khẽ giọng: "Lăng Ba, ta ước được ở bên cạnh nàng, chở che cho nàng cả đời".
     
  2. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 671: Một đêm phu thê, cả đời khắc ghi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phiêu bạt giang hồ ngoạn phong cảnh. Được đi, được thấy, đấy từng là mong ước của Lăng Ba. Từ sau khi nếm trải những đắng cay, tủi nhục, tuy rằng nàng đã thay đổi, không còn có tư tưởng làm cánh chim bay lượn trên bầu trời tự do nữa, nhưng khi được Lăng Tiểu Ngư dẫn đi thăm thú núi sông, Lăng Ba nàng vẫn cảm thấy rất vui, khá là phấn khích. Thậm chí cho dù đã rong ruổi suốt cả tháng trời nay đi nữa.

    Giữa con sông lớn, bên trên một con thuyền xa hoa, Lăng Ba đứng nơi đầu mũi thuyền, phóng tầm mắt nhìn về nơi chân trời. Nàng đang xem phong cảnh, cụ thể là ngắm hoàng hôn. Tà dương khuất bóng trên sông, Lăng Ba thật chưa từng xem qua bao giờ.

    "Lăng Ba, nàng đang nghĩ gì vậy?" Đứng ngay sau lưng Lăng Ba, Lăng Tiểu Ngư vòng tay ôm lấy chiếc eo thon, nhỏ giọng hỏi.

    Tư thế hai người lúc này phải nói hết sức thân mật. Nếu là một tháng trước đây, Lăng Ba khẳng định sẽ rất bối rối, ngượng ngùng xấu hổ; tuy nhiên bây giờ thì sự tình đã khác, nàng đã có thể điềm tĩnh đón nhận. Cái gì cũng vậy, nếm mãi rồi cũng quen. Mà, đâu chỉ ôm, còn có hôn nữa. Những nụ hôn thỉnh thoảng lướt qua, nhưng cũng có khi nồng nàn cháy bỏng như muốn thiêu đốt thân thể người ta..

    Khoé môi nhẹ nhếch, Lăng Ba áp những ngón tay thon lên trên bàn tay của Lăng Tiểu Ngư, đáp: "Lăng Ba đang nghĩ nếu mỗi sáng đều có thể cùng giáo chủ đón ánh bình minh, mỗi chiều đều có thể cùng giáo chủ ngắm cảnh hoàng hôn, như vậy thì thật tốt".

    "Chuyện đó đâu khó. Chỉ cần nàng muốn thì mỗi ngày ta đều sẽ đưa nàng đi ngắm phong cảnh".

    "Không nên." Lăng Ba khẽ lắc đầu.

    Và cái lắc đầu ấy, nó làm cho Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc. Hắn hỏi: "Sao vậy? Không phải vừa rồi nàng nói muốn cùng ta đón ánh bình minh, ngắm cảnh hoàng hôn mỗi ngày ư?".

    "Giáo chủ, Lăng Ba đúng là rất muốn, nhưng mà nếu như thế thì thật ích kỷ".

    Lăng Ba dừng một chút, rồi nói tiếp: "Giáo chủ, Tôn phó giáo chủ là một người rất tốt, Lăng Ba không muốn khiến cho người buồn lòng".

    Ra là vậy.

    Nghĩ đến Tôn Thi Hàn, trong lòng Lăng Tiểu Ngư không khỏi áy náy. Đối với người vợ hiền thục có tình có nghĩa này, Lăng Tiểu Ngư hắn cảm thấy mình đã nợ nàng.

    "Lăng Ba, Thi Hàn là người hiểu lý lẽ. Nàng ấy sẽ không phản đối đâu. Thật ra chuyện ta yêu thích nàng, định sẽ cưới nàng, sớm đã nói cho Thi Hàn biết".

    Hả? Nói hết rồi?

    Lăng Ba hơi lo, vội quay mặt lại.

    "Giáo chủ, người.. người sao..".

    "Ta không nói thì nàng ấy cũng sẽ biết thôi".

    "Vậy.." - Lăng Ba cắn nhẹ bờ môi - "Tôn phó giáo chủ, người phản ứng thế nào?".

    "Nàng ấy nói..".

    "Thế nào?".

    "Quên rồi".

    "Giáo chủ, người đừng đùa nữa! Mau nố cho Lăng Ba biết đi!".

    "Được rồi được rồi".

    Lăng Tiểu Ngư hắng nhẹ, nói ra: "Hmm.. Thi Hàn, nàng ấy tán thành. Nàng ấy còn đề nghị ta phải nhanh nhanh cưới nàng".

    "Có thật không?".

    "Thật".

    "Tôn phó giáo chủ không ghen sao?".

    "Khì.. Thi Hàn là nữ nhân có phẩm hạnh, rất rộng lượng, đâu có như nàng".

    "Giáo chủ nói vậy là sao? Ý người là bảo Lăng Ba nhỏ nhen, không có phẩm hạnh đúng không?".

    "Ta đâu có nói, là nàng tự nhận đấy chứ".

    "A!".

    "Lăng Ba, được rồi được rồi! Nàng đừng véo nữa! Ta biết sai rồi!".

    * * *

    Tà dương khuất bóng, màn đêm phủ giăng. Thoáng chốc, cả đất trời chìm trong u tối. Ánh trăng thượng tuần, nó không đủ làm cho cảnh vật rõ ràng. Mắt người khó lòng nhìn thấy. Huống chi lúc này, bầu trời lại đang kéo mây..

    Bên trong một căn phòng rộng trên thuyền, Lăng Ba ngồi bên khung cửa, đưa mắt nhìn ra ngoài. Tai nghe tiếng gió, mắt xem mây giăng, nàng nhận định: "Hình như là sắp có mưa".

    Nơi đối diện, ở giữa căn phòng, Lăng Tiểu Ngư đang cầm sách đọc, nghe thế thì ngẩng đầu nhìn qua: "Nàng có vẻ đang mong mưa xuống nhỉ?".

    "Hì..".

    Lăng Ba quay mặt lại, cười đáp: "Giáo chủ, kể từ lúc tỉnh lại đến giờ Lăng Ba rất ít khi thấy mưa".

    Nói đoạn, Lăng Ba nhấc mông ngồi dậy, hướng chỗ Lăng Tiểu Ngư tiến lại. Nàng nhìn quyển sách bìa đen mà hắn đang cầm trong tay, có chút tò mò. Mấy ngày hôm nay nàng đều nhìn thấy giáo chủ xem quyển sách này a.

    "Giáo chủ, đây là sách gì vậy?".

    "À, đây là sách tranh".

    Sách tranh?

    "Giáo chủ, trong sách vẽ những gì?".

    "Vẽ người".

    "Là pháp môn tu luyện sao?".

    "Cũng không hẳn".

    "Giáo chủ, cho Lăng Ba xem được không?".

    Lăng Tiểu Ngư nhìn Lăng Ba, khuôn mặt tựa cười như không: "Nàng chắc là muốn xem chứ? Nếu thấy những thứ không nên thấy, lúc đó nàng cũng đừng trách ta đấy".

    "Có cái gì mà không nên thấy chứ..".

    Lăng Ba rất nhanh đã đưa ra quyết định. Nàng chìa tay: "Lăng Ba vẫn muốn xem".

    "Được rồi".

    Không nhiều lời, Lăng Tiểu Ngư cầm cuốn sách màu đen đặt lên tay Lăng Ba. Đợi một lúc vẫn chưa thấy đối phương lật xem, hắn mới cười: "Sao? Nàng không muốn xem nữa? E sợ?".

    "Có gì phải sợ chứ?".

    Như để chứng minh lời mình, Lăng Ba lập tức mở sách ra xem. Ngay khi những hình vẽ đầu tiên hiện lên thì.. Lăng Ba mở to hai mắt, cả người cứng đơ.
     
  3. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 672: Một đêm phu thê, cả đời khắc ghi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong cuốn sách không có thủ đoạn gì, một tia đạo thuật cũng không. Nó rất bình thường, bất quá giấy thế tục làm ra. Sở dĩ Lăng Ba bị "chấn động", nguyên nhân hết thảy đến từ nội dung. Những hình vẽ, chúng.. Mỗi hình đều có hai người, một nam một nữ, bọn họ ai nấy đều được vẽ trong trạng thái lõa lồ, lại còn dán chặt vào nhau, hòa chung một thể..

    Xuân cung đồ! Giáo chủ vậy mà lại đi xem cái loại sách này..

    "A!".

    Sau vài giây bất động, Lăng Ba la lên một tiếng, ném luôn quyển sách cấm trong tay.

    "Giáo chủ, người.. người..".

    "Người thật là hư hỏng a!".

    "Này!" Ngó thấy Lăng Ba bỏ chạy, Lăng Tiểu Ngư vốn định đuổi theo, nhưng sau nghĩ lại thì từ bỏ.

    Lúc này nói chuyện hình như cũng không tốt lắm.

    Bước lại nhặt lên sách cấm, Lăng Tiểu Ngư khẽ lắc đầu: "Là do nàng muốn xem mà".

    * * *

    "Phù phù..".

    Lăng Ba chạy một mạch về đến phòng mình, cửa vừa đóng liền tựa luôn vào mà thở hổn hển. Tâm lý bị chấn động a!

    Những hình vẽ kia, chúng quá là lộ liễu đi! Tới mức khiến cho Lăng Ba bây giờ nghĩ lại mặt mũi vẫn còn nóng ran..

    "Đừng nghĩ! Đừng nghĩ!".

    "Lăng Ba à Lăng Ba, đừng có để bị nó đầu độc..".

    Lăng Ba cố gắng nhắc nhở bản thân, tự nhủ những bức xuân cung đồ kia là xấu xa, là hư hỏng, cần phải quên đi. Khổ nỗi.. cái gì càng cố quên thì nó lại càng hiện rõ hơn trong tâm trí.

    "Hay là đi tắm?".

    Nghĩ cái lạnh của nước sẽ giúp đầu óc mình tỉnh táo trở lại, Lăng Ba không nói hai lời, lập tức vén rèm đi vào bên trong.

    Mặc dù đang ở trên thuyền, nhưng nhờ có sự chuẩn bị chu đáo trước đó của Lăng Tiểu Ngư nên việc lấy nước cũng chẳng khó khăn gì. Sau khi cởi xong y phục, Lăng Ba cầm một chiếc lọ nhỏ, đem nó mở nắp, hướng vào trong thùng. Tức thì, từ bên trong lọ, nước thi nhau chảy ra, chả mấy chốc đã lên đến lưng chừng.

    "Bì bõm..".

    Khá là vội vàng, Lăng Ba vừa đặt chiếc lọ xuống ghế xong đã lập tức nhấc chân bước vào trong thùng, đem cả thân mình dìm xuống dưới, tận mấy chục giây sau mới chịu nổi lên.

    "Ha a a..".

    "Phù.. phù..".

    * * *

    Lăng Ba ngâm mình trong nước, trước sau tính gộp cũng được hơn nửa giờ. Suốt khoảng thời gian này, việc duy nhất mà nàng làm cũng chỉ có một, đó là cố gắng gạt đi những ý nghĩ mà bản thân cho là không hay, thiếu đứng đắn.

    May sao, cái lạnh của nước đã giúp được nàng. Trải qua một đỗi ngâm mình trong dòng nước mát thì bây giờ đầu óc nàng đã tỉnh táo hơn.

    "Thật không ngờ giáo chủ lại đi xem cái loại sách đó. Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm mà..".

    Lăng Ba một bên lấy quần áo thay, một bên lẩm bẩm trách cứ.

    ".. Giáo chủ thật là không đứng đắn. Những hình vẽ đáng xấu hổ như vậy mà lại có thể điềm nhiên ngồi lật từng trang để xem..".

    "Mà.. tại sao lại xem nhỉ?".

    Sau trách, Lăng Ba bắt đầu đặt nghi vấn. Nàng không thể không nghi được. Bởi lẽ trước giờ giáo chủ của nàng nào có hứng thú với loại sách này đâu. Trước kia người chỉ coi những quyển ký sự tiền nhân, hoặc là các loại sách chứa đầy tri thức về cái thế giới này, những loài sinh vật, cỏ cây.. Sách cấm? Không thấy đọc nha. Theo nàng nhớ thì cuốn sách màu đen khi nãy, giáo chủ chỉ mới bắt đầu xem từ đêm hôm qua thôi.

    Tại sao tự dưng lại muốn xem?

    "Giáo chủ, người.. người không phải đang có ý đồ gì với mình đấy chứ?". Lăng Ba thật tình là đang thấy lo.

    Tuy nói nàng yêu thích giáo chủ, cam nguyện gả đi, nhưng.. cái chuyện trao thân, nàng còn chưa chuẩn bị. Nàng sợ.

    Bình thường chỉ hôn môi thôi cũng đã khiến Lăng Ba nàng hít thở không thông rồi, nếu mà giống như những hình vẽ bên trong cuốn sách kia, hai người trần trụi dán chặt vào nhau, hòa thành một thể..

    Grrr.. Mới nghĩ thôi đã thấy tê người rồi.

    "Thôi chết, lại nghĩ đến những hình vẽ đó nữa rồi..".

    Lăng Ba vội lắc đầu xua đi ý nghĩ. Theo bản năng, nàng với tay lấy bình nước lạnh, đưa lên miệng uống lấy uống để.

    Trong người đang nóng, cần giải nhiệt.

    "Roẹt!".

    "Ầm!".

    Đương lúc Lăng Ba ngửa đầu uống nước, bên ngoài, một tiếng sét bất thình lình nổ vang. Thanh âm quá lớn khiến cho Lăng Ba phải giật mình, ném luôn bình nước, còn miệng thì hét toáng lên.

    "A a a a!".

    "Lăng Ba!".

    Tiếng hét thất thanh của Lăng Ba còn chưa kịp dứt thì một giọng lo lắng đã vang lên. Cũng chả biết bằng phương thức nào, từ phòng bên bây giờ thân ảnh Lăng Tiểu Ngư đã ở ngay sát Lăng Ba. Nét mặt khẩn trương trong khi hai tay thì giữ chặt, hắn hỏi gấp: "Lăng Ba, xảy ra chuyện gì?".

    "Lăng Ba!".

    "Giáo.. giáo chủ..".

    Lăng Ba dần lấy lại bình tĩnh. Nàng vừa thở vừa nói: "Vừa rồi.. sét..".

    Tuy Lăng Ba nói không nhiều, giọng cũng chẳng lưu loát nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn dễ dàng hiểu ra được.

    "Thì ra chỉ là tiếng sét làm cho nàng ấy giật mình." Lăng Tiểu Ngư thầm thở phào một hơi. Mới rồi nghe tiếng đổ vỡ, lại thêm cả tiếng la hét thất thanh của Lăng Ba, Lăng Tiểu Ngư hắn đã thực sự lo lắng. Hắn sợ nàng xảy ra bất trắc gì cơ.

    Mà cũng lạ. Lăng Tiểu Ngư hắn vốn dĩ thần nhân, Lăng Ba lại ở gần hắn như vậy, thế gian ai có thể qua mặt hắn mà làm hại nàng được chứ. Lo quá tất loạn, quả chẳng hề sai.

    "Ổn rồi. Có ta ở đây rồi".

    "Giáo chủ..".

    * * *

    Lăng Ba vùi đầu vào ngực Lăng Tiểu Ngư, mặc tình hắn ôm ấp. Ở trong vòng tay hắn, có hắn làm chỗ dựa thế này, nàng thực rất an tâm. Bao nhiêu âu lo, hết thảy đều đã hoàn toàn tan biến. Nàng nghĩ nếu cứ thế này đi vào giấc ngủ thì quả cũng không tệ.

    Tuy nhiên, đó là Lăng Ba nàng nghĩ. Lăng Tiểu Ngư, hắn lại nghĩ khác.

    Ngủ ư? Ừ thì Lăng Tiểu Ngư hắn cũng muốn đi ngủ, nhưng là "ngủ" theo nghĩa khác. Trong lòng hắn đang có dục vọng. Dục hỏa đang âm thầm nhen nhóm, thôi thúc hắn làm ra cái chuyện vượt ngoài lễ giáo.

    Cũng không thể trách Lăng Tiểu Ngư hắn được. Lăng Tiểu Ngư hắn là thần nhân, tu vi của hắn rất cao, điều đó không giả. Nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn là nam nhân. Đối với những nữ nhân khác, hắn có thể không bận tâm, nhưng còn Lăng Ba mà nói.. Hắn đã luôn trân yêu, thương tưởng nàng. Dục vọng sao lại chẳng có?

    Ngày thường thì thôi, Lăng Tiểu Ngư hắn có thể kiềm chế ham muốn, cố gìn giữ cho nàng. Bằng như hiện tại..

    Mùi đàn hương quấn quanh nơi chóp mũi, những giọt nước chảy từ trên tóc xuống cổ, nhuộm ướt y phục, rồi cái cảm giác bị đôi go bồng đảo của nàng ép sát vào người.. tất cả những điều ấy, chúng như có ma lực, khiến cho Lăng Tiểu Ngư hắn khó lòng kháng cự. Huống chi bây giờ lại đang buổi đêm, bên ngoài trời lại còn đổ mưa to..

    "Lăng Ba.." - Miệng khô lưỡi nóng, Lăng Tiểu Ngư khẽ giọng bên tai Lăng Ba - "Ta yêu nàng".

    "Giáo chủ, Lăng Ba cũng yêu người".

    Câu nói của Lăng Ba vô tình khiến cho lửa dục trong lòng Lăng Tiểu Ngư càng bốc bao hơn.

    "Lăng Ba, ta muốn".

    Muốn? Muốn gì cơ?

    Lăng Ba vẫn chưa hiểu, đang toan hỏi lại thì một đôi môi đã cúi xuống, áp lên môi nàng.

    "Ưm.. Giáo chủ..".
     
  4. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 673: Một đêm phu thê, cả đời khắc ghi (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không ổn.. Không ổn..".

    "Không ổn một tí nào!".

    Trong đầu Lăng Ba hiện đã hoàn toàn nhận thức rõ tình huống, biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Và cái chuyện "sẽ xảy ra" kia, nó cũng chính là điều nàng đã lo ngại khi nãy, trước lúc bị tiếng sét nổ vang làm cho giật mình.

    "Ưm.. Giáo chủ.. đừng..".

    Lăng Ba muốn lui nhưng Lăng Tiểu Ngư thì lại không có ý thả. Một tay ôm lấy hông, một tay giữ lấy đầu, hắn tham lam mút lấy nhuyễn ngọc ôn hương.

    "G-Giáo chủ.." - Khó khăn lắm mới tách miệng ra được, Lăng Ba vội nói - "Người đừng như vậy, Lăng Ba không muốn..".

    "Nhưng ta muốn".

    Miệng áp vào tai giai nhân, Lăng Tiểu Ngư thổi một luồng nhiệt khí: "Lăng Ba, ta thật kiềm không được. Cho ta".

    "Giáo chủ..".

    Lăng Ba có phản kháng, nhưng cái cách nàng phản kháng ấy, khá là yếu ớt. Nó cho thấy nàng đang do dự. Nói cách khác, sâu trong thâm tâm nàng cũng không hoàn toàn có ý định cự tuyệt.

    "Giáo chủ, đừng..".

    "Lăng Ba..".

    Hôn được môi thì lôi được áo, trong chuyện nam nữ người ta vẫn thường bảo nhau như thế. Xét trong trường hợp này cấu nói ấy cũng chẳng sai. Tuy nhiên nói thế không có nghĩa là Lăng Ba dễ dãi. Tất cả chỉ vì nàng tin tưởng mà thôi. Sau bao chuyện đã trải qua, sau những cử chỉ ân cần, âm thầm bảo bọc của Lăng Tiểu Ngư, nàng thật không còn gì để phải hoài nghi tình cảm của hắn nữa cả.

    Ban đầu Lăng Ba nàng cũng có ý định từ chối, nhưng khi nghe những lời nói tha thiết của hắn, nàng thực chẳng đành. Hắn đã quan tâm nàng như thế, chăm lo cho nàng như thế, nàng sao có thể nhẫn tâm như vậy được.

    "Thôi.. Sớm muộn gì cũng phải gả cho giáo chủ..".

    Sau một đỗi đấu tranh tư tưởng, Lăng Ba cuối cùng đã đi đến quyết định. Nàng thỏa hiệp. Từ yếu ớt chống cự, nàng chính thức buông xuôi, mặc cho ai kia tùy ý xâm phạm.

    Một chút thay đổi kia, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên là nhận ra được. Cũng chính vì đã nhận ra cho nên hắn mới thầm vui mừng, động thái lại càng rõ ràng hơn. Những ngón tay tựa linh xà du động luồn vào trong áo Lăng Ba, hắn tìm đến đôi gò bồng đảo trắng như bông bưởi mà vân vê nhào nặn.

    "Ưm..".

    Nơi nhạy cảm bị tập kích, Lăng Ba nhất thời khó nhịn kêu lên thành tiếng. Nàng cắn môi, tay bấu chặt lên tấm lưng Lăng Tiểu Ngư.

    "Giáo chủ..".

    "Sao?".

    "Đến giường..".

    Vốn cũng không định sẽ "hành sự" luôn ở giữa phòng nên Lăng Tiểu Ngư vừa nghe liền thuận tình ngay. Hắn giữ lấy thân thể hiện đã nóng ran của Lăng Ba, bồng nàng tới bên giường.

    Cũng may, giường ở trong căn phòng này khá rộng, có thể thỏa sức mây mưa.

    "Lăng Ba..".

    "Giáo chủ..".

    Lăng Ba nằm trên giường, mị nhãn như tơ nhìn Lăng Tiểu Ngư. Ánh mắt kia, khuôn mặt ấy, chúng mới dụ nhân làm sao. Bao nhiêu dục vọng đều bị câu dẫn ra hết, Lăng Tiểu Ngư chính thức trầm mê. Hắn giống kẻ si, lại như sói đói, từ từ hạ người xuống.

    Một nụ hôn được đặt lên môi Lăng Ba. Nồng nàn, cháy bỏng..

    "Ha a a..".

    "Ha a a.."..

    Vài ba tiếng thở gấp nối nhau vang lên. Thanh âm dù không lớn nhưng lại khiến lòng dạ con người phải xao động.

    Dưới ánh nến mờ mờ, Lăng Ba mặt mũi ửng hồng, nửa xấu hổ nửa lại chờ mong. Nàng đưa tay sờ lên khuôn mặt phong trần của Lăng Tiểu Ngư.

    "Giáo chủ, Lăng Ba là của người. Vĩnh viễn chỉ thuộc về duy nhất một mình người".

    Lăng Tiểu Ngư nắm lấy tay Lăng Ba, không nói gì. Hắn cúi xuống, trước hôn lên trán, sau thì hôn lên mũi, lên môi, di chuyển dần xuống.

    Cùng với môi, cánh tay Lăng Tiểu Ngư cũng bắt đầu di chuyển. Hắn nhẹ nhàng đem thắt lưng Lăng Ba tháo bỏ, cởi xuống xiêm y. Chả mấy chốc, một cơ thể trần trụi yêu kiều đã phơi bày ngay trước mắt.

    Nhìn vưu vật trên giường, Lăng Tiểu Ngư có cảm giác hít thở không thông. Nữ nhân đẹp hắn đã gặp nhiều, chung chạ cũng không chỉ một người. Tôn Thi Hàn, Thiên Hồ Nguyệt, Thiên Hồ Đại Mi, những nữ nhân đã từng cùng hắn phát sinh quan hệ, có ai lại chẳng phải bậc quốc sắc thiên hương, trầm ngư lạc nhạn? Nhất là Thiên Hồ Đại Mi. Từ dung mạo cho tới khí chất, nàng giống hệt như là tiên nữ mà thế nhân bao đời mường tượng. Có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết. Nhưng, kể cả có là Thiên Hồ Đại Mi đi nữa thì khi đứng trước nàng, cùng nàng hoan ái, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng không có cảm giác như vầy. Sự khẩn trương này, nhịp tim gấp gáp này, nó rất khác.

    "Lăng Ba, nàng chính là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ".

    Phải, đối với Lăng Tiểu Ngư hắn, không ai có thể thay thế được vị trí của nàng. Ở trong tim hắn, Lăng Ba - Lăng Thanh Trúc nàng chính là nữ thần.

    "Giáo chủ..".

    Theo tiếng gọi mời, Lăng Tiểu Ngư lần nữa hạ mình. Da thịt tiếp xúc da thịt, hắn cùng Lăng Ba quấn chặt lấy nhau, trao nhau những nụ hôn nồng cháy..

    * * *

    "Giáo chủ, người.. người đừng sờ chỗ đó".

    "Trật tự".

    "Đừng!".

    * * *

    "Ưm a a a!".

    * * *

    "Ngón tay của người.. Giáo chủ!".

    "Đừng ồn".

    "Vậy người đừng..".

    "Ta sẽ nhẹ nhàng".

    "Ưm.. a..".

    * * *

    "...".

    "Giáo chủ, đau!".

    "Cái này.. Được rồi, ta sẽ chậm lại".

    * * *

    "Hộc hộc..".

    Chẳng biết từ lúc nào thân thể đã nhễ nhại mồ hôi, Lăng Ba nằm thở hổn hển, khẽ hỏi: "Giáo chủ.. bây giờ phải làm gì?".

    Lăng Ba nàng cảm thấy vấn đề này hơi khó giải quyết đấy. Hễ mỗi lần giáo chủ có ý đi vào là nàng lại cảm thấy rất đau. Thật sự là đau đến tận tâm can, không thể nào nén chịu được.

    Lẽ nào phải dùng mê dược?

    Nhưng nếu dùng mê dược thì.. tâm trạng của nàng sẽ không được thoải mái. Sẽ tổn thương..

    Nên làm sao giờ?

    Lăng Tiểu Ngư tạm đè nén dục hỏa, nhíu mày suy tư. Tầm chục giây sau, hắn lên tiếng: "Lăng Ba".

    "Dạ?".

    "Nàng thích ăn gì nhất?".

    "Giáo chủ, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?".

    "Nàng cứ trả lời đi".

    Tuy không hiểu gì mấy nhưng Lăng Ba vẫn thành thật trả lời: "Hmm.. Lăng Ba thích ăn bánh hoa quế, thích ăn kẹo hồ lô, thích uống canh hạt sen, còn có canh ngân diệp, thất dạ nguyệt đồng, bánh mè phỉ thúy..".

    "A a a a!".

    Lăng Ba đang thao thao kể tên các món ăn mình yêu thích, nửa chừng bỗng la toáng lên.

    Nàng đau. Rất rất đau!

    "Giáo chủ!" - Khuôn mặt nhăn nhó, thân thể căng cứng, hai chân khép chặt, Lăng Ba trách - "Sao người không nói tiếng nào đã đi vào rồi?".

    "Lăng Ba, ta thích ăn nàng nhất. Nàng là trân bảo của ta".

    Nói rồi Lăng Tiểu Ngư cúi xuống hôn môi Lăng Ba, rất nhanh dùng lưỡi cạy mở hàm răng, tiến nhập vào trong.

    Mút lấy ôn hương nhuyễn ngọc một hồi, đến khi nhận thấy cơ thể Lăng Ba đã thả lỏng, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới di chuyển.

    "A a ư!".

    "Giáo chủ, dừng!".

    "Lăng Ba?".

    "Đau!".

    "Ráng chịu một chút rồi sẽ ổn thôi".

    "Một chút cũng không ổn!".

    "Lăng Ba..".

    "Giáo chủ, người trước đừng di có cử động nữa".

    "Ừ..".

    * * *

    "Lăng Ba, có thể chưa?".

    "Không được..".

    * * *

    "Lăng Ba?".

    "Vẫn chưa ổn lắm".

    * * *

    "A a!".

    "Sao người lại di chuyển?".

    "A ưm.. giáo chủ!".

    "Lăng Ba, ngoan nào. Rất nhanh sẽ tốt thôi".

    "Vậy.. vậy người chậm chút".

    "Ừm".

    * * *

    "A ư..".

    "Ha a..".

    * * *

    "Giáo chủ, chảy máu rồi.." Giao hoan đã dừng, Lăng Ba nép mình trong ngực Lăng Tiểu Ngư, nhìn dấu vết lạc hồng khẽ nói.

    Lăng Tiểu Ngư cùng nàng cúi xem. Hắn nhẹ hôn lên trán nàng, rồi bảo: "Lăng Ba, đời này ta sẽ chỉ khiến nàng vì ta mà chảy máu duy nhất một lần này thôi".

    "Ân..".

    * * *

    "Lăng Ba".

    "Dạ?".

    "Một lần nữa nhé?".

    "G-Giáo chủ.. Không được. Đau"..

    "Ta sẽ nhẹ nhàng".

    "Không".

    "Lăng Ba..".

    "Không!".
     
  5. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 674: Tắm uyên ương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Ba có chút sợ, thành ra sau lần hoan ái đầu tiên, nàng không dám để cho Lăng Tiểu Ngư khuấy động thêm chút nào nữa. Mặc cho hắn nài nỉ, từ đầu tới cuối nàng đều kiên quyết lắc đầu. Mong muốn không được, Lăng Tiểu Ngư chỉ đành từ bỏ, vòng tay ôm lấy giai nhân đi vào giấc ngủ.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn ngủ rất ngon. Đã từ lâu lắm rồi hắn mới lại có cảm giác bình yên thế này. Không phải lo, chẳng cần nghĩ, chỉ việc thả hồn phiêu đãng..

    Đêm tối qua đi, bình minh ló dạng. Trong hai người thì Lăng Ba là người đầu tiên thức dậy. Nàng nằm nghiêng về bên phải, một tay chống đầu, mắt dịu dàng nhìn Lăng Tiểu Ngư.

    "Giáo chủ bây giờ thật giống một đứa trẻ." Bất giác Lăng Ba thầm nghĩ.

    Ngắm nhìn thêm một lúc, chợt Lăng Ba trở mình. Tay cầm lọn tóc đen tuyền, nàng đưa đến mặt Lăng Tiểu Ngư, ngoáy mũi hắn.

    "Ưm..".

    Nghe động, Lăng Ba lập tức thu tay, nằm xuống giả bộ ngủ.

    Dưới sự quấy nhiễu của Lăng Ba, Lăng Tiểu Ngư hiện giờ đã tỉnh. Hắn che miệng ngáp dài một hơi, kế đấy thì nghiêng qua ngắm nhìn Lăng Ba.

    "Vừa rồi chọc phá mà giờ lại nhắm mắt vờ ngủ.. Hmm, để ta xem nàng có thể giả trang được bao lâu".

    Trong lòng có chủ ý, Lăng Tiểu Ngư đưa tay lên mặt giai nhân, nhẹ nhàng vuốt ve. Mân mê được một lúc thì hắn cúi xuống hôn lên trán nàng. Nhưng còn chưa hết. Sau trán, Lăng Tiểu Ngư hắn lại di chuyển xuống môi, liếm nhẹ một cái rồi mới tiến vào bên trong miệng. Đó là còn chưa kể tay hắn, chúng đã bắt đầu luồn vào trong chăn, tìm đến đôi gò bồng đảo của Lăng Ba.

    "Đừng!".

    Tới nước này, khi mà cả trên dưới đều bị người khuấy động, Lăng Ba có muốn "ngủ" cũng không thể nào ngủ thêm được nữa. Nàng bắt lấy cánh tay hư hỏng của Lăng Tiểu Ngư, miệng cũng tách ra khỏi hắn.

    "Giáo chủ, người làm gì vậy? Mới sáng ra mà..".

    "Sao? Không ngủ nữa?" Lăng Tiểu Ngư mỉm cười, hỏi lại.

    "Giáo chủ, người thật xấu".

    * * *

    "Giáo chủ".

    "Sao?".

    "Người không tính thay đồ sao?".

    "Đang chờ nàng mặc giúp".

    "Sao người không tự mặc lấy?".

    "Trước đây không phải đều là Lăng Ba nàng mặc?".

    "Nhưng.. không phải trần trụi như vầy".

    Trước kia, vào mỗi sáng Lăng Ba nàng đúng là đều đến tẩm cung đánh thức, mặc y phục cho giáo chủ, nhưng những lúc đó trên người giáo chủ còn có một lớp quần áo, đâu như bây giờ.

    "Lăng Ba, chuyện gì cũng đã làm rồi, nàng sao lại còn xấu hổ?".

    "Nào, giúp ta thay y phục".

    "K-Không.. Giáo chủ tự làm lấy đi".

    "Thật sự không?".

    "Không".

    "Haizz.." Lăng Tiểu Ngư cố tình thở dài "Nàng không giúp thì thôi vậy, ta sẽ tự thay. Nhưng mà.. Lăng Ba, ta nghĩ trước khi thay đồ, có một việc mà chúng ta nên làm".

    "Làm gì?".

    "Tắm rửa".

    Môi nở nụ cười ẩn ý, Lăng Tiểu Ngư nói với Lăng Ba: "Đêm qua chúng ta như vậy như vậy, trên người có không ít dấu vết khác lạ".

    Lăng Ba nghe qua, trong đầu liên tưởng. Và càng nghĩ thì khuôn mặt nàng càng đỏ lên. Nàng cảm thấy rất là xấu hổ.

    "Lăng Ba, đi tắm thôi".

    "G-Giáo chủ đi tắm trước đi." Lăng Ba vùi đầu vào trong chăn, đáp.

    Nàng đây rõ ràng là đang lẩn trốn. Chẳng may thay, Lăng Tiểu Ngư lại không có ý buông tha. Cơ hội tắm uyên ương mấy khi có được, bỏ qua sao đặng?

    Mắt hiện ý gian, Lăng Tiểu Ngư không nói thêm gì nữa. Thay vì nói, thay vì hỏi thì hắn hành động luôn. "Soạt!" một tiếng, cả tấm chăn mà Lăng Ba đang đắp đã lập tức bị tước đi. Trong sự "kinh hãi" của nàng, hắn nhanh tay đem nàng bồng lên, rồi nhắm chỗ thùng nước bước đi.

    "Giáo chủ, mau bỏ Lăng Ba xuống!".

    "Mau bỏ xuống!".

    "Không bỏ".

    Mặc cho Lăng Ba ra sức kháng nghị, vùng vẫy, Lăng Tiểu Ngư từ đầu đến cuối đều đáp "không".

    Lần tắm uyên ương này coi bộ hắn đã quyết tâm thực hiện rồi.

    * * *

    "Bõm!".

    Sau khi đem giai nhân thả xuống thì Lăng Tiểu Ngư cũng nhanh chóng nhảy vào trong thùng nước. May là thùng nước này kích cỡ đủ lớn để dung nạp hai người.

    "Giáo chủ, người không biết xấu hổ!".

    "Phu thê cùng tắm, thiên kinh địa nghĩa, ta tại sao phải xấu hổ?".

    "P-Phu thê gì chứ? Người ta còn chưa gả..".

    "Đời này nàng còn có thể gả cho ai khác sao?".

    Lăng Ba im lặng. Giáo chủ của nàng nói đúng, đời này Lăng Ba nàng đúng là không thể gả cho ai khác được. Không phải vì những nam nhân khác sẽ chê bai nàng thất tiết mà là vì tâm nàng đã nguyện. Lăng Ba nàng là người của giáo chủ, vĩnh viễn đều chỉ thuộc về một mình giáo chủ mà thôi.

    * * *

    "Lăng Ba, nàng còn tính ngâm mình trong nước bao lâu nữa?" Thân thể đã sạch, quần áo cũng đã thay, Lăng Tiểu Ngư xoay lại nhìn kẻ hiện vẫn còn ngồi bên trong thùng nước, hỏi.

    "Giáo chủ, người.. người ra ngoài đi".

    Trái với mong muốn của Lăng Ba, Lăng Tiểu Ngư không những không rời đi mà còn vươn tay nắm lấy tay nàng.

    "Chúng ta bây giờ nào khác phu thê, đừng xấu hổ".

    "Nhưng mà..".

    Bất chấp giai nhân ngượng ngùng phản đối, Lăng Tiểu Ngư vẫn đem nàng kéo ra khỏi thùng nước. Vừa ra, Lăng Ba ngay lập tức với tay toan cầm lấy y phục để che thân, đáng tiếc lại bị người ngăn cản.

    "Giáo chủ..".

    "Để ta mặc cho nàng".

    Hả?

    Lăng Ba sửng sốt, ngỡ đã nghe lầm.

    Trong cái thế giới này, nam nhân luôn được xem trọng hơn là nữ nhân. Xét cùng giai cấp, chuyện nữ nhân hầu hạ nam nhân vốn dĩ bình thường; thế nhưng nếu nam nhân hầu hạ nữ nhân, điều này.. phải nói rất là bất thường đấy. Xưa giờ, Lăng Ba nàng chỉ nghe thê tử giúp phu quân của mình thay y phục, chưa từng nghe chuyện ngược lại.

    Người thường đã thế huống hồ là giáo chủ. Giáo chủ người thân phận cao thượng, là một đại tu sĩ đứng đầu thiên hạ đấy. Trong khi đó Lăng Ba nàng? Bất quá một nha hoàn, một phàm nhân bé nhỏ vô danh.

    "Giáo chủ, không được!".

    Lăng Ba đem tay người giữ lại: "Người là giáo chủ Huyết Sát Giáo, là kẻ đứng đầu thiên hạ, sao có thể làm chuyện này..".

    Lăng Tiểu Ngư khẽ cười: "Còn nàng lại là nữ thần của ta".
     
  6. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 675: Hôn lễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch mã tung vó, thuyền hoa xuôi dòng, lại một tháng nữa đã trôi qua. Như vậy, tính từ lúc rời khỏi căn nhà nhỏ đơn sơ của hai ông bà lão, bắt đầu nắm tay du ngoạn, Lăng Tiểu Ngư và Lăng Ba đã ở bên nhau được hơn hai tháng.

    Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ đã thăm thú nhiều nơi. Có núi, có sông, có cả những cánh đồng, làng mạc, thành thị.. Ở những nơi bọn họ ghé qua, lưu lại luôn là những hồi ức đẹp đẽ. Nhất là kể từ sau khi cả hai vượt qua lễ giáo. Đêm ấy trở đi, đối với bọn họ thì mỗi một phút giây trôi qua đều rất đỗi ngọt ngào, hạnh phúc.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn hết sức quý trọng khoảng thời gian này. Bởi vì hắn biết sinh mệnh của mình sẽ chẳng còn kéo dài được lâu nữa.

    Chuyện đó Lăng Ba tất nhiên là vẫn chưa hề hay biết. Nàng khá thoải mái, không quá để tâm. Nàng cho rằng đây mới chỉ là bắt đầu, những tháng ngày hạnh phúc vẫn sẽ còn tiếp diễn, chúng đã ở đây, và đang đợi nàng phía trước. Một tương lai tươi sáng, đẹp đẽ, đấy là điều Lăng Ba nghĩ.

    Lăng Ba, nàng chẳng phiền muộn điều gì hết. Hiện khiến nàng lo lắng duy cũng chỉ một chuyện: Thành thân. Sau khi trở về Huyết Sát Giáo, Lăng Tiểu Ngư đã nhanh chóng thông báo cho toàn thể giáo đồ là sẽ cùng nàng thành thân. Theo dự kiến thì hôn lễ sẽ được cử hành vào ngày mùng ba tháng tới, tức là còn đúng mười ngày nữa.

    Như vậy có phải là quá gấp rồi không?

    "Giáo chủ." - Bên trong tẩm cung, trong bộ tử y thường thấy, Lăng Ba đứng cạnh trường kỷ nhìn nam nhân đang tựa lưng đọc sách bên trên, hỏi - "Tại sao người không nói với Lăng Ba tiếng nào đã công bố thành thân rồi?".

    Lăng Tiểu Ngư đóng sách lại, ngẩng đầu nhìn lên: "Lăng Ba, chuyện này chúng ta đã có nói qua rồi mà".

    Đã nói?

    Lăng Ba lục tìm trong trí nhớ, nhưng tìm mãi cũng không ra.

    "Giáo chủ, người nói với Lăng Ba bao giờ?".

    "Trước khi chúng ta trở về Huyết Sát Giáo một ngày".

    Lăng Ba lại nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn là nghĩ không ra.

    "Giáo chủ, không có a".

    "Nàng thật không nhớ?".

    Lăng Ba lắc đầu.

    "Lại đây".

    Đợi cho Lăng Ba đã ngồi lên trường kỷ, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới bảo nàng nhắm mắt lại. Trán chạm trán, hắn nhỏ giọng: "Bây giờ ta sẽ cho nàng thấy lại đoạn ký ức đó, nhìn cho kỹ".

    Nói rồi Lăng Tiểu Ngư bắt đầu thi pháp..

    "Ưm.. ư..".

    Một khung cảnh có chút quen thuộc lập tức xuất hiện trong tâm trí Lăng Ba: Ở trong hang động, dưới ánh trăng chiếu rọi, có hai thân ảnh đang quấn lấy nhau. Nam chính là Lăng Tiểu Ngư, còn người nữ.. không phải Lăng Ba nàng thì ai?

    Nam trên nữ dưới, hòa thành một thể, cái cảnh tượng này.. rành rành giao hoan.

    "Giáo chủ, Lăng Ba yêu người".

    "Nhiều không?".

    "Nhiều.. ưm..".

    "Sẽ gả chứ?".

    "Ân".

    "Vậy sau khi trở về Huyết Sát Giáo chúng ta sẽ lập tức cử hành hôn lễ, được không?".

    "Ưm.. ư..".

    "Lăng Ba, được không?".

    "Được".

    * * *

    Vài phút sau.

    Thời điểm tách ra thì khuôn mặt Lăng Ba đã ửng hồng. Nàng đã nhớ lại rồi. Nhớ hết rồi. Chuyện thành thân, Lăng Tiểu Ngư đúng là đã có nói qua với nàng. Chỉ là khi đó tâm trí nàng..

    Thật không ngờ lại trầm mê tới vậy, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự cũng có thể quên.

    "Thế nào? Ta không nói dối chứ?".

    Lăng Ba thẹn quá chẳng biết làm sao, chỉ đành vung tay đấm lên ngực Lăng Tiểu Ngư một cái, hờn dỗi: "Giáo chủ xấu lắm!".

    "Lăng Ba không nói chuyện với người nữa!".

    Lăng Ba nói hết câu liền đứng lên, hướng cửa phòng bước ra, đầu không ngoảnh lại.

    "Lăng Ba, bổn giáo chủ đã sai người may y phục tân nương cho nàng..".

    * * *

    Đêm hôm đó.

    Khi trời vừa sẫm tối thì Lăng Tiểu Ngư đã rời khỏi tẩm cung để đi ra ngoài. Từ đông cung hắn một đường đi thẳng đến tây cung, tìm tới tư phòng của Tôn Thi Hàn.

    Thấy hắn tiến vào phòng, Tôn Thi Hàn liền nở một nụ cười vui vẻ, bước ra nghênh đón.

    "Thi Hàn".

    "Chàng lại đây".

    Theo lời thê tử, Lăng Tiểu Ngư tiến tới chiếc bàn đặt ở giữa phòng. Cao lương mỹ vị, linh tửu hai bình, trên bàn sớm đã đầy ắp.

    Lăng Tiểu Ngư kéo ghế ngồi xuống, nhìn một bàn có rượu có thịt, hỏi: "Sao nàng biết ta sẽ tới?".

    Tôn Thi Hàn nhoẻn miệng cười: "Thế chàng định sẽ không tới chỗ thiếp nữa? Có người mới thì quên luôn người cũ?".

    "Một thê tử tốt như nàng, ta sao có thể quên được".

    "Cho dù chàng có muốn quên cũng quên không được".

    Bạch y khẽ động, Tôn Thi Hàn đứng lên, đổi sang một chiếc ghế khác, sát ngay bên cạnh Lăng Tiểu Ngư. Nàng cầm tay hắn, kéo lên vạt áo. Một dòng chữ tức thì hiện ra.

    "Tiểu Ngư, thiếp sẽ luôn ở bên cạnh chàng, cùng chàng đối mặt với tất cả. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa..".

    "Cảm ơn nàng, Thi Hàn".

    * * *

    "Được rồi, chúng ta là phu thê, không cần nói tiếng cảm ơn".

    Tôn Thi Hàn tự tay rót rượu mời phu quân.

    "Uống với thiếp".

    * * *

    "Chàng ăn đi. Số thức ăn này đều là do đích thân thiếp tự mình nấu đấy".

    "Nếu vậy thì ta phải ăn hết rồi".

    * * *

    Trong không gian ấm cúng, dưới ánh sáng lung linh mờ ảo phát ra từ những viên dạ minh châu, Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn cùng nhau dùng bữa, nâng ly chuyện trò.

    Bọn họ nói khá nhiều, nhưng tuyệt nhiên lại không nhắc gì đến chuyện thành thân của Lăng Tiểu Ngư, càng không đề cập đến những gì sẽ xảy ra sau đó. Cái gọi là tương lai.

    Mãi đến lúc này, khi cả hai đã cùng nhau trải qua một cuộc ái ân thì Tôn Thi Hàn mới thỏ thẻ: "Tiểu Ngư, chàng khai thật đi. Chàng rốt cuộc đã đem Lăng Ba" ăn "bao nhiêu lần rồi?".

    "Chuyện này.. sao tự nhiên lại hỏi?".

    "Ghen." Tôn Thi Hàn đáp gọn, cũng không rõ là đùa hay thật.

    "Thi Hàn nàng đâu phải hạng nữ nhân nhỏ mọn".

    "Vậy là chàng không biết rồi. Bản chất của nữ nhân vốn là ích kỷ đấy".

    * * *

    Trêu thêm mấy câu, giọng Tôn Thi Hàn bỗng trầm đi, thần tình cũng trở nên nghiêm túc: "Tiểu Ngư, Lăng Ba thật tâm yêu thích chàng chứ?".

    "Ừm." Lăng Tiểu Ngư gật đầu xác nhận.

    "Vậy.. nếu nàng ấy khôi phục ký ức, liệu nàng ấy?".

    "Sẽ không".

    Lăng Tiểu Ngư hiểu Tôn Thi Hàn muốn nói gì, nhẹ lắc đầu: "Con người của Lăng Thanh Trúc ta biết rất rõ. Cho dù ta và nàng ấy đã đoạn tuyệt quan hệ sư đồ, cho dù nàng ấy có tình cảm với ta thì nàng ấy cũng sẽ không bao giờ chịu thừa nhận đâu".

    "Nàng sao lại cổ hủ như vậy chứ".

    "Suy cho cùng thì nàng ấy cũng là người trong chính đạo. Lễ nghi chính giáo không bỏ được âu cũng bình thường".

    Thở ra một hơi, Tôn Thi Hàn quan tâm hỏi: "Tiểu Ngư, với Lăng Ba.. chàng thấy tốt chứ?".

    "So với Lăng Thanh Trúc thì Lăng Ba là một cô gái hoàn toàn khác biệt. Nhưng ta nghĩ là ổn".

    "Vậy thì thiếp yên tâm rồi".

    "Thi Hàn, nàng đúng là nữ nhân ngốc".

    Tôn Thi Hàn mỉm cười không nói, chủ động dâng hiến đôi môi. Một cuộc ái ân nữa lại được bắt đầu, kéo dài đến tận đêm khuya..

    * * *

    Thời gian dần trôi, ngày đại hôn của Lăng Tiểu Ngư và Lăng Ba đã tới gần. Đối với cuộc hôn nhân này, tất cả mọi người trong giáo đều chúc phúc, thành ý không nhều thì ít. Tất cả đều ra sức chuẩn bị cho cái ngày trọng đại này. Nhiệt tình nhất phải kể đến những người ở đông cung. Mấy tỷ muội Đông Nhi, Quỳnh Nhi, Tú Nhi, Ngọc Nhi, rồi Tố Dung, Tì Bà Nhi, đám tiểu quỷ ở Thiên Anh Các.. ai nấy cũng đều hân hoan tình nguyện giúp đỡ Lăng Ba. Nào trang trí phòng ốc, nào lựa chọn lễ phục tân nương, nào chỉ dạy nghi thức.. hết thảy đều được bọn họ sắp xếp, chuẩn bị vô cùng chu đáo.

    Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Huyết Sát Giáo trên dưới cùng chúc phúc, suy cho cùng cũng chỉ là hình thức, biểu hiện ở bên ngoài. Chứ còn bên trong, chưa hẳn ai nấy cũng đều vui vẻ như vậy. Thật ra có một số người không hề thoải mái khi hay tin Lăng Tiểu Ngư sẽ thành thân cùng Lăng Ba. Trái lại, rất oán hận là khác. Ví như.. Tôn Tiểu Yến chẳng hạn.

    Tôn Tiểu Yến, nàng không chấp nhận. Nàng muốn phá hủy cuộc hôn sự này!
     
  7. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 676: Tuyệt tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thành thân?

    Thành thân sao..

    Đứng nơi vách núi, trong bộ lục y, Tôn Tiểu Yến cười một cách cay đắng. Nàng siết tay, thanh âm chua xót cùng oán hận: "Ca, tại sao?".

    "Tại sao lại là Tôn Thi Hàn? Tại sao lại là Lăng Thanh Trúc? Tại sao lại không phải muội?".

    "Ca, tại sao cứ làm muội đau khổ hết lần này đến lần khác như vậy?".

    "Ca nói chúng ta là huynh muội, ca nói ca chỉ coi muội như một muội muội đơn thuần, nhưng ca có nghĩ cho muội không? Có hiểu cảm giác của muội không?".

    "Ca.. Ca đã nói chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau mà.. Tại sao.. Tại sao..".

    "Ca, muội không cam tâm.. Muội thật không cam tâm..".

    Đêm đó, Tôn Tiểu Yến một mình đứng nơi vách núi, vạch ra kế hoạch. Nàng quyết tâm phá hủy cuộc hôn sự giữa Lăng Tiểu Ngư và Lăng Ba. Nàng biết nữ nhân mà Lăng Tiểu Ngư yêu thực sự chính là Lăng Ba. Tình cảm này, so với Tôn Thi Hàn còn sâu đậm hơn nhiều. Nàng nghĩ một khi Lăng Ba trở thành giáo chủ phu nhân thì bản thân sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nữa. Nàng sợ sau này Lăng Tiểu Ngư sẽ không còn để ý gì đến mình nữa..

    Những ý nghĩ, những nỗi lo, chúng thôi thúc Tôn Tiểu Yến, khơi dậy ác tâm trong nàng. Để rồi đến ngày đại hôn, nàng đã làm ra một việc mà đối với Lăng Tiểu Ngư là vô cùng tàn nhẫn, khó có thể tha thứ.

    Hôm đó, trong ngày đại hôn, sau khi bái đường xong, lúc đưa Lăng Ba về phòng, Tôn Tiểu Yến đã chủ động xin theo. Đi tới cửa phòng, nàng quay sang nói với đám nha hoàn Đông Nhi, Quỳnh Nhi: "Các ngươi cứ đứng đây, để ta đưa Lăng Ba vào phòng".

    "Phong sứ, chuyện này..".

    "Ta có chút chuyện cần nói riêng với Lăng Ba".

    "Vậy.. chúng nô tì sẽ đứng bên ngoài đợi".

    Nói thế nào thì Tôn Tiểu Yến cũng là nghĩa muội của giáo chủ, rất được giáo chủ yêu thương, tín nhiệm, đám nha hoàn Đông Nhi, Quỳnh Nhi sao dám làm phật ý. Tuy rằng trong dạ có chút thắc mắc nhưng vẫn phải y lời làm theo.

    "Chắc là Phong sứ muốn nhắn gửi gì đó với Lăng Ba.." Đám nha hoàn thầm trấn an như vậy.

    * * *

    Bên trong phòng tân hôn.

    Lăng Ba xoay đầu nhìn Tôn Tiểu Yến, nghi hoặc: "Phong sứ, người có chuyện gì muốn nói với Lăng Ba vậy?".

    Tôn Tiểu Yến chưa vội đáp, đôi mắt nàng còn đang chăm chú nhìn bộ hỷ phục trên người Lăng Ba. Đáng ra hôm nay người mặc nó phải là Tôn Tiểu Yến nàng mới đúng..

    "Phong sứ?".

    "À, thật ra cũng không có gì đâu. Ta chỉ là muốn tặng cho Lăng Ba tỷ một món quà".

    Tỷ?

    Lăng Ba vẫn chưa quen với lối xưng hô này lắm.

    "Phong sứ, cứ gọi Lăng Ba là được rồi".

    Tôn Tiểu Yến lắc đầu: "Không được. Lăng Ba tỷ bây giờ đã gả cho ca, hiện chính là giáo chủ phu nhân của Huyết Sát Giáo, Tiểu Yến sao dám vô lễ".

    "Không sao đâu".

    "Tỷ không sao nhưng giáo chủ ca ca thì e sẽ có đấy. Muội không muốn bị ca giáo huấn đâu".

    Cùng với nụ cười thân thiện, Tôn Tiểu Yến nắm tay Lăng Ba kéo đến bên giường: "Được rồi, chúng ta qua đây trò chuyện. Muội muốn kể cho tỷ nghe một vài thói xấu của ca".

    * * *

    Bên trên tấm đệm thêu loan vẽ phượng, Tôn Tiểu Yến và Lăng Ba ngồi trò chuyện một lúc thì Lăng Ba chợt nhớ đến món quà mà Tôn Tiểu Yến ban nãy đề cập nên hỏi: "Tiểu Yến, không phải nói có thứ gì đó muốn tặng Lăng Ba sao?".

    Tiểu Yến?

    Chân mày Tôn Tiểu Yến khẽ nhíu, dạ hừ lạnh: "Thích ứng cũng nhanh quá nhỉ".

    Kiềm chế cảm xúc, Tôn Tiểu Yến cười đáp lại: "À, đúng là có món quà muốn tặng cho tỷ".

    Nói rồi Tôn Tiểu Yến khẽ động thần niệm, lấy từ chiếc giới chỉ đang đeo trên tay ra một chiếc hộp màu đen, kiểu cách cổ xưa.

    "Tiểu Yến, cái gì vậy?" Vừa nói Lăng Ba vừa đưa tay định mở, nhưng còn chưa kịp mở thì đã bị Tôn Tiểu Yến ngăn lại.

    Trước sự nghi hoặc của Lăng Ba, Tôn Tiểu Yến ra vẻ thần bí, bảo: "Hộp này không nên mở ban ngày, mở ra sẽ mất linh. Lăng Ba tỷ hãy đợi đến tối".

    "Thần bí như vậy..".

    Lăng Ba cầm chiếc hộp, đưa lên hạ xuống, xoay trái xoay phải mấy vòng, âm thầm suy đoán.

    "Bên trong hình như là món trang sức nào đó".

    "Tiểu Yến, không thể tiết lộ sao?".

    "Khì.. Đợi đến tối, khi tỷ mở ra thì sẽ biết thôi".

    Tôn Tiểu Yến dặn: "Mà Lăng Ba tỷ nhớ là không được để cho ai khác nhìn thấy đấy. Tỷ phải mở ra trước khi ca của muội vào phòng".

    "Vậy.. ngay cả giáo chủ cũng không cho xem sao?".

    "Có thể chứ. Chỉ là tỷ cần phải mở nó ra trước khi ca đến".

    * * *

    Tôn Tiểu Yến rời đi, Lăng Ba tiếp tục chờ đợi. Chẳng bao lâu sau thì tà dương khuất dạng, màn đêm bắt đầu phủ giăng..

    "Trời tối rồi".

    Lăng Ba ló đầu ra cửa sổ, ngó xem tiết trời nhận định. Nghĩ đến món quà của Tôn Tiểu Yến, nàng lập tức xoay gót trở vào, đi tới bên giường.

    Đem chiếc hộp màu đen cầm lên, nàng cẩn thận mở ra.

    "Gì đây nhỉ?" Lăng Ba cúi nhìn vật đựng bên trong hộp, khẽ nhíu mày.

    Không như nàng nghĩ, đây không phải trang sức. Nó là một thanh thiết trụ nho nhỏ, bên trên có khắc họa hình ảnh một con tử long đang nhe nanh múa vuốt, rất là sinh động.

    Vũ khí?

    Trông cũng chẳng giống lắm.

    Lăng Ba cảm thấy hiếu kỳ, thò tay vào trong hộp đem thanh thiết trụ cầm lên. Chính lúc này, ngay khi ngón tay nàng vừa chạm vào thanh thiết trụ thì dị biến bất ngờ nổi lên. Vốn ảm đạm vô quang, thiết trụ bỗng phát ra ánh sáng. Từ bên trong, hàng trăm đạo tử quang thi nhau tiến nhập cơ thể Lăng Ba.

    Một đôi tử đồng loé lên, tựa ánh sao trời chiếu rọi màn đêm..

    * * *

    "Xoảng!".

    "Xoảng!".

    "Xoảng!".

    Những thanh âm đổ vỡ. Chúng không vang ở bên ngoài mà ngay tại tâm trí Lăng Ba. Phong ấn của Lăng Tiểu Ngư, toàn bộ đều đã bị lực lượng của Long Tru phá hủy. Và điều đó cũng có nghĩa rằng: Lăng Ba, nàng đã khôi phục ký ức.

    * * *

    Cánh cửa phòng mở toang, Lăng Tiểu Ngư xuất hiện với một khuôn mặt hoảng hốt. Hắn chạy nhanh vào bên trong, nhưng vừa qua hết bức rèm thì hai chân đột ngột khựng lại. Hắn đứng ngay đó, đưa mắt nhìn bóng dáng thân quen mà như xa lạ, môi mấp máy lại chẳng thốt nổi thành câu.

    Trên mặt Lăng Ba, hay đúng hơn là Lăng Thanh Trúc hiện vẫn còn vương đôi dòng lệ. Nàng ngồi trên giường, tay nắm giữ Long Tru, nhìn hắn bằng đôi mắt đau xót, oán hận.

    Rất chậm, Lăng Thanh Trúc chuyển mình đứng lên, bước từng bước về phía hắn.

    Đi đến bước thứ sáu, thân ảnh Lăng Thanh Trúc đột nhiên tiêu thất, đến khi lần nữa xuất hiện thì đã ở ngay trước mặt Lăng Tiểu Ngư. Cùng với đó, thanh thiết trụ trong tay nàng cũng đâm thẳng vào ngực hắn.

    Phập!

    * * *

    Lăng Thanh Trúc rất nhanh, lực đạo dùng cũng rất lớn, nhưng công bằng mà nói thì vẫn chả là gì với Lăng Tiểu Ngư cả. Nếu muốn hắn đã dễ dàng hóa giải, nhưng hắn lại lựa chọn buông xuôi. Phản ứng duy chỉ có cỗ lực lượng thần nhân trong người. Chúng đang tự mình đối kháng với sức mạnh của Long Tru.

    "Ngươi.. Tại sao ngươi không tránh?" Mắt chưa ráo lệ đã lại rơi, Lăng Thanh Trúc hỏi.

    Đáp lại nàng là một nụ cười ưu thương, buồn bã: "Nàng.. thật muốn giết ta sao?".

    "Roẹt!".

    Lăng Thanh Trúc rút Long Tru ra, bước lui về sau.

    "Tại sao?".

    "Tại sao lại làm thế với ta?".

    "Bởi vì ta yêu nàng. Bởi vì ta biết nàng cũng yêu ta".

    "Ta.. không yêu ngươi.. Ta hận ngươi!".

    Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc Long Tru đại phóng linh quang, đâm thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư lần nữa. Tuy nhiên lần này nó đã bị lực lượng thần nhân trong người Lăng Tiểu Ngư cản lại, không cho phạm vào da thịt.

    Tước lấy Long Tru, Lăng Tiểu Ngư đem Lăng Thanh Trúc đẩy ra, nói: "Cho dù có thức tỉnh thì nàng cũng không có khả năng giết được ta đâu. Đi đi".

    "Lăng Tiểu Ngư.. Cả đời này ta cũng không tha thứ cho ngươi!".

    Lăng Tiểu Ngư hướng mắt nhìn ra cửa, nơi thân ảnh quen thuộc vừa biến mất, thâm tâm một trận nhói đau.

    Cuối cùng vẫn là không được..

    Trong đêm, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa cùng máu đỏ..
     
  8. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 677: Người ôm đau khổ, kẻ tuyệt trần duyên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Ngư, không phải thiếp.." Mặt đối mặt, Tôn Thi Hàn nhìn Lăng Tiểu Ngư, nói.

    Sự tình Lăng Thanh Trúc thức tỉnh, Tôn Thi Hàn nàng thật sự chẳng hề liên can. Mặc dù chính nàng là người được giao giữ Long Tru đi nữa.

    "Ta biết không phải nàng. Nàng không phải hạng người đó".

    Đối với con người của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư hoàn toàn hiểu rõ. Nàng chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như thế, thương tổn hắn. Hơn ai hết Tôn Thi Hàn nàng là người hiểu rõ tình trạng của hắn nhất.

    "Đúng rồi, chính là Tiểu Yến..".

    Tôn Thi Hàn dường như đã nhớ ra gì đó. Nàng nói tiếp: "Tiểu Ngư, hai hôm trước Tiểu Yến có đến chỗ thiếp, còn rủ thiếp tắm cùng. Lúc đó thiếp đã tháo giới chỉ ra..".

    Nói đoạn Tôn Thi Hàn nhanh chóng quay gót, đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì tay đã bị người níu lại.

    "Nàng muốn đi đâu?".

    "Tìm Tiểu Yến".

    "Không cần".

    "Tiểu Ngư, nhưng Tiểu Yến nó.. Chàng buông thiếp ra".

    Lăng Tiểu Ngư như cũ không buông, khẽ lắc đầu: "Trừng phạt nó thì ích gì chứ? Người cũng đã đi..".

    "Có lẽ đây là số mệnh của chúng ta. Ta và nàng ấy rốt cuộc chỉ có thể làm cừu nhân".

    "Tiểu Ngư.. xin lỗi..".

    Tôn Thi Hàn ôm lấy Lăng Tiểu Ngư, hai mắt rướm lệ: "Là lỗi của thiếp. Là do thiếp không bảo quản tốt Long Tru..".

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Bên trong tẩm cung giáo chủ, trừ bỏ Lăng Tiểu Ngư và bốn nha hoàn Đông Nhi, Quỳnh Nhi, Tú Nhi, Ngọc Nhi ra thì tẩm cung còn có sự hiện diện của một người nữa: Tôn Tiểu Yến. Lăng Tiểu Ngư không cho gọi nàng, là nàng tự tìm đến. Lúc này nàng đang quỳ trước mặt hắn thú tội, thần tình có vẻ ăn năn.

    "Ca, muội sai rồi. Muội không biết tại sao mình lại làm như vậy..".

    "Ca, xin hãy trừng phạt muội!".

    "Ca..".

    Mặc Tôn Tiểu Yến có tỏ ra thành khẩn, có dập đầu nhận lỗi, thỉnh xin trừng phạt, hết thảy Lăng Tiểu Ngư đều chẳng buồn lý tới. Từ đầu đến cuối hắn đều chỉ ngồi im trên trường kỷ, một mình uống rượu.

    Không thấy hắn nói năng gì, Tôn Tiểu Yến lại càng thêm lo, thêm sợ. Sự im lặng này sao mà xa cách quá. Ca đã không còn để ý đến nàng nữa rồi sao?

    "Ca.." Tôn Tiểu Yến chồm người lên, đưa tay níu lấy chân Lăng Tiểu Ngư, lệ chảy thành dòng "Ca hãy nói gì đi. Muội xin ca.. Muội biết sai rồi..".

    Từ níu kéo, Tôn Tiểu Yến đã chuyển sang ôm giữ lấy chân Lăng Tiểu Ngư, tiếp tục khóc, tiếp tục xin: "Ca, làm ơn. Đừng lạnh nhạt với muội..".

    "Rượu hết rồi." Sau cả buổi trời lặng im, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng chịu lên tiếng. Tuy nhiên, đối tượng hắn hướng đến lại không phải Tôn Tiểu Yến - kẻ đang chờ mong.

    Thân ảnh tiêu thất, từ trên trường kỷ Lăng Tiểu Ngư hiện đã đi ra đến cửa phòng, rồi cứ thế tiếp tục bước đi.

    "Ca!".

    "Ca!".

    Phía sau, Tôn Tiểu Yến cố chạy theo. Nhưng nàng càng chạy thì khoảng cách với Lăng Tiểu Ngư lại càng xa. Thân ảnh hắn mỗi lúc một mờ dần.. mờ dần.. rồi khuất hẳn.

    "Bịch".

    Tôn Tiểu Yến đổ gục. Không phải bởi do kiệt sức mà là vì thâm tâm chết lặng. Điều nàng vẫn luôn lo sợ, hôm nay đã biến thành sự thật rồi. Ca đã không còn thương nàng, đã không muốn nhìn nàng nữa..

    Là do nàng.. Không ai khác, chính là Tôn Tiểu Yến nàng đã làm cho mọi thứ trở nên như vầy..

    "Ca, muội sai rồi.. muội sai rồi..".

    "Hức.. hức..".

    * * *

    Thời gian là phương thuốc màu nhiệm để chữa lành những nỗi đau. Chỉ cần đủ lâu, mọi vết thương sâu đều có thể lành lại. Nhưng, có những vết thương vĩnh viễn cũng không bao giờ lành. Dẫu cho năm tháng có trôi, thời gian có chạy, những vết thương ấy vẫn không ngừng nhỏ máu..

    Tôn Tiểu Yến bởi mù quáng mà gây cảnh chia ly, làm người đau khổ thì chính bản thân nàng giờ đây cũng đang phải nếm trải khổ đau. Nàng rất hối hận, muốn sửa sai, cam chịu trừng phạt, nhưng.. tất cả đều đã muộn rồi.

    Lăng Thanh Trúc đã khôi phục ký ức, đối với Lăng Tiểu Ngư đổi yêu thành hận, đã bỏ đi. Làm sao để nàng hồi tâm chuyển ý đây?

    Tôn Tiểu Yến không làm được. Còn Lăng Tiểu Ngư, hắn cũng chẳng có ý đi tìm. Hắn vẫn ở lại Huyết Sát Giáo, lặng lẽ ưu thương..

    * * *

    * * *

    "Boong!".

    Ngày tháng trôi, hồng trần phai dấu. Chốn am thiền một tiếng chuông ngân. Hôm nay, tại Thủy Vân am vừa có người đoạn tuyệt trần duyên, gửi thân cửa thiền. Tên nàng là Lăng Thanh Trúc.

    Dưới chân Phật tổ, nơi chánh điện, một vị ni cô già tuổi ngoài sáu mươi cúi nhìn cô gái đang quỳ trước mặt, hỏi: "Con đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?".

    "Sư phụ, con đã nghĩ kỹ rồi. Xin sư phụ giúp con xuống tóc".

    Lão ni nhẹ gật đầu, cầm dao cạo cắt từng lọn tóc thướt tha đen tuyền..

    "Bao nhiêu yêu, bao nhiêu hận, hết thảy sẽ theo mái tóc này rũ bỏ.. Lăng Tiểu Ngư, ta tha thứ cho ngươi".
     
  9. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 678: Một sáng thức giấc mình đã thấy quên..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã ba tháng kể từ ngày đại hôn. Bên trong Huyết Sát Giáo mọi thứ đã trở lại bình thường. Hay ít ra ngoài mặt là như vậy, chứ còn bên trong.. Có không ít người nặng mang tâm sự. Nhiều nhất có lẽ là Tôn Tiểu Yến, Tôn Thi Hàn, và.. Lăng Tiểu Ngư.

    Suốt quãng thời gian này Lăng Tiểu Ngư tuyệt nhiên không bước chân ra khỏi Huyết Sát Giáo nửa bước. Nói cách khác, từ lúc Lăng Thanh Trúc bỏ đi, hắn chưa một lần kiếm tìm nàng. Tại sao? Toàn thể giáo đồ chẳng ai biết. Hiểu được có chăng cũng chỉ duy nhất một mình Tôn Thi Hàn.

    Thật ra đã không dưới ba lần Tôn Thi Hàn cố gắng khuyên bảo, mong muốn Lăng Tiểu Ngư đi tìm Lăng Thanh Trúc, đem nàng mang về, nhưng hắn đều cự tuyệt. Hắn nói hắn đã từ bỏ rồi.

    Từ bỏ? Thật ư?

    Nếu mà thật có thể buông bỏ được thì cớ gì lại ưu tư, cớ gì sầu muộn?

    Rõ ràng rất yêu lại không muốn tìm, rõ ràng rất nhớ lại bảo sẽ quên.. Tại sao phải tự đày đọa mình như thế?

    "Tiểu Ngư, rốt cuộc chàng đang nghĩ gì chứ?".

    Tôn Thi Hàn buông tiếng thở dài, hướng Tây Uyển bước đi.

    Hôm nay là ngày giỗ của Yến cô cô, tướng công nàng hẳn đã tới đó rồi.

    * * *

    Quãng đường không tính xa nên bước chân dù thong thả thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian Tôn Thi Hàn đã đến nơi cần đến. Vườn hoa Tây Uyển - nơi chôn cất Lăng Ngọc Yến - đã ở ngay trước mắt nàng.

    Nhưng.. Lăng Tiểu Ngư lại không có ở đây.

    "Chàng vẫn chưa đến sao?".

    Tôn Thi Hàn cảm thấy hơi lạ. Yến cô cô chính là người mà tướng công của nàng yêu quý nhất, đến giỗ của người, theo lý tướng công phải ra đây từ sớm rồi mới phải.

    "Chắc bận chuyện gì, tí nữa chàng ấy sẽ đến".

    Nghĩ vậy, Tôn Thi Hàn im lặng chờ đợi.

    Đợi được một lúc thì quả có người đi đến. Chỉ có điều lại không phải Lăng Tiểu Ngư. Kẻ tới là nữ.

    "Đồ Tam Nương".

    "Tôn Thi Hàn".

    Trong bộ đồ màu đen, mái đầu búi kiểu thiếu phụ, Đồ Tam Nương tiến lại gần ngôi mộ. Nàng có hơi nghi hoặc, hỏi: "Hắn đâu?".

    "Hắn" ở đây chính là ám chỉ Lăng Tiểu Ngư. Tôn Thi Hàn thừa hiểu. Nàng đáp: "Không thấy".

    "Sao? Hắn chưa tới?".

    Đồ Tam Nương cảm thấy ngạc nhiên. Nàng không nghĩ Lăng Tiểu Ngư sẽ chậm trễ như vầy.

    "Hắn bận chuyện gì sao?".

    Tôn Thi Hàn im lặng. Trong lòng nàng đã bắt đầu thấy lo. Nàng có dự cảm không lành.

    "Ta đi gọi chàng".

    Tôn Thi Hàn nói xong lập tức xoay người rời đi.

    Từ Tây Uyển, Tôn Thi Hàn đi thẳng đến đông cung, tìm tới tẩm cung giáo chủ.

    Bên trong tẩm cung, đám nha hoàn Đông Nhi, Quỳnh Nhi vừa trông thấy nàng liền khom lưng hành lễ.

    "Phó giáo chủ".

    "Phó giáo chủ".

    "Giáo chủ có ở đây không?" Tôn Thi Hàn chẳng dài dòng, hỏi ngay.

    "Bẩm phó giáo chủ, tối qua giáo chủ uống rượu hơi nhiều, hiện còn đang ngủ." Đông Nhi hồi đáp.

    Một câu trả lời khiến cho Tôn Thi Hàn phải "kinh ngạc".

    Ngủ? Trong ngày giỗ của Yến cô cô?

    Chuyện này thật vô lý. Tướng công của nàng yêu quý Yến cô cô như vậy, sao có thể vì tâm trạng của mình không tốt mà bỏ bê được.

    Cảm giác bất an càng lớn, Tôn Thi Hàn chạy thẳng vào bên trong phòng của Lăng Tiểu Ngư.

    Quả như lời Đông Nhi nói, Lăng Tiểu Ngư hiện vẫn còn đang khép mắt nằm yên trên trường kỷ, khắp người nồng nặc mùi rượu.

    "Tiểu Ngư".

    "Tiểu Ngư".

    "Ưm..".

    Sau vài ba lần bị người lay gọi, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng chịu mở mắt. Hắn nhíu mày nhìn Tôn Thi Hàn, hỏi: "Thi Hàn, có chuyện gì vậy?".

    "Chàng.. chàng làm sao vậy?".

    "Ta? Ta làm sao?".

    Tôn Thi Hàn nói thẳng: "Tiểu Ngư, sao chàng không ra viếng mộ Yến cô cô?".

    "Viếng mộ Yến cô cô?" Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc "Thi Hàn, sao tự dưng lại bảo ta đi viếng mộ Yến cô cô?".

    Khuôn mặt Tôn Thi Hàn cứng đờ.

    Tướng công nàng vừa nói gì vậy? Tại sao chàng lại hỏi như thế? Hôm nay là ngày giỗ của Yến cô cô kia mà?

    Không lẽ nào..

    Trong lòng lo sợ, Tôn Thi Hàn nói: "Tiểu Ngư, hôm nay.. là ngày giỗ của Yến cô cô".

    "Giỗ.. Yến cô cô..".

    Lăng Tiểu Ngư tập trung cố nghĩ, nhưng dù có nghĩ thế nào thì hắn cũng không thể nhớ ra.

    "Yến cô cô.. người mất lúc nào? Tại sao ta lại không nhớ..".

    "Tiểu Ngư, chàng..".

    "Tại sao ta lại không nhớ.. Tại sao ta không nhớ gì hết..".

    Khuôn mặt hoảng hốt, Lăng Tiểu Ngư hết ôm đầu rồi lại bấu lấy cánh tay của Tôn Thi Hàn: "Thi Hàn, tại sao ta không nhớ? Yến cô cô đã mất lúc nào? Người tại sao lại mất?".

    "Mau nói cho ta biết! Mau nói cho ta biết!".

    "Tiểu Ngư.." Nhìn tướng công mình dùng sức lay hỏi mà tim Tôn Thi Hàn không khỏi nhói đau. Nàng biêt tại sao.

    Mà, không riêng mình nàng biết, hiện Lăng Tiểu Ngư cũng đã hiểu được rồi.

    Cánh tay vô lực buông xuống, Lăng Tiểu Ngư lẩm bẩm: "Ta hiểu rồi. Ta hiểu rồi.. Đoạn ký ức đó đã mất. Ta đã quên..".

    "Tiểu Ngư..".

    * * *

    Thẫn thờ một lúc thì Lăng Tiểu Ngư cũng dần trấn tĩnh lại. Hắn hít vào một ngụm lương khí, quay sang nhìn Tôn Thi Hàn, lấy tay lau nước mắt cho nàng.

    "Đừng khóc. Không sao đâu".

    Tôn Thi Hàn cố gắng kiềm chế cảm xúc, không để cho nước mắt chảy ra thêm nữa.

    Không sao? Làm sao có thể không sao được. Tướng công của nàng đang mất dần ký ức, điều đó cũng đồng nghĩa mệnh đã sắp tàn..

    "Thi Hàn, kể lại cho ta nghe. Yến cô cô mất lúc nào, tại sao lại mất..".

    "Híc..".

    Tôn Thi Hàn khe khẽ gật đầu, giọng nghẹn ngào thuật lại cho tướng công mình nghe.

    Nghe qua hết, Lăng Tiểu Ngư phải mất một đỗi mới có thể bình tâm lại được. Hắn cố giữ cho giọng mình tự nhiên, bảo: "Thi Hàn, chúng ta đi thăm Yến cô cô".
     
  10. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 679: Tìm đến Thủy Vân Am

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bắt đầu từ hôm đó, quá trình sụp đổ diễn ra ngày một nhanh hơn. Những ký ức của Lăng Tiểu Ngư, cứ cách dăm ba hôm lại mất đi một đoạn. Có lúc rất ít, nhưng cũng có khi khá nhiều.

    Hơn ai hết, Tôn Thi Hàn là người thấy rõ nhất, cũng là người thương tâm nhiều nhất. Mà, trừ bỏ nàng ra thì làm gì còn ai biết nữa mà đau, mà xót? Lăng Tiểu Ngư không cho nàng nói..

    Để bù đắp cho những đoạn ký ức đã mất đi kia, Tôn Thi Hàn mỗi ngày đều ở bên cạnh Lăng Tiểu Ngư, kể cho hắn nghe. Từ tây cung nàng đã chuyển hẳn đến đông cung cư ngụ. Lại nói, trong khoảng thời gian này, trừ chăm sóc, "kể chuyện" ra thì thỉnh thoảng Tôn Thi Hàn còn lựa lời khuyên bảo nữa. Đặc biệt là chuyện về Lăng Thanh Trúc. Nàng vẫn mong muốn Lăng Tiểu Ngư có thể đi gặp.

    "Tiểu Ngư." Trên trường kỷ, Tôn Thi Hàn tựa đầu vào ngực Lăng Tiêu Ngư, khẽ giọng - "Thiếp xin chàng đấy, hãy đến gặp nàng đi".

    "Thi Hàn..".

    "Nghe thiếp nói".

    Tôn Thi Hàn tiếp lời, thanh âm tha thiết: "Thiếp biết chàng rất yêu nàng ấy. Thiếp biết ở trong lòng chàng nàng ấy là không thể thay thế. Thiếp biết chàng rất nhớ nàng ấy, muốn gặp nàng ấy. Chàng có thể phủ nhận, nhưng trong tim chàng liệu có thể thôi thương nhớ?".

    "Đừng tự dày vò bản thân mình thêm nữa. Hãy đến Thủy Vân am gặp nàng ấy đi".

    "Tóc xanh đã cắt, trần duyên đã đoạn, nàng ấy bây giờ đã gửi thân chốn thiền môn, ta còn tìm gặp làm gì? Huống chi.. mệnh ta đã chẳng còn bao lâu, gặp rồi thì sao chứ?".

    Tôn Thi Hàn tách khỏi lồng ngực Lăng Tiểu Ngư, nhìn thẳng vào mắt hắn mà rằng: "Chính vì thời gian đã sắp hết cho nên chàng cần phải mau chóng đi gặp nàng ấy".

    "Tiểu Ngư, không vì ai khác, hãy vì chính bản thân chàng. Đừng để đến cuối cùng chỉ còn tiếc nuối và ân hận..".

    "Vì chính ta sao..".

    Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, nét mặt trầm tư..

    * * *

    Hai hôm sau, lần đầu tiên sau hơn bốn tháng trời tự giam mình trong Huyết Sát Giáo với ưu thương cùng men rượu, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng đã đi ra. Hắn đang rời khỏi Bạch Lộ sơn, hướng đến một ngọn núi xa xa gần nơi thế tục, tên là Lục Ngưu.

    Thủy Vân am vốn dĩ là được xây dựng trên núi Lục Ngưu này.

    Dừng chân trước cửa lớn, Lăng Tiểu Ngư thoáng liếc qua tấm biển bằng gỗ đề ba chữ "Thủy Vân am" ngay ngắn thẳng hàng, hơi do dự nhưng rồi cũng đưa tay đẩy cửa.

    "Cài then rồi..".

    Lăng Tiểu Ngư toan dùng đạo thuật, nhưng nghĩ lại liền thôi. Dù sao cũng là chốn thiền môn, tu hành bên trong lại là người ấy..

    "Gõ cửa vậy".

    * * *

    Sau khi Lăng Tiểu Ngư kêu cửa, tầm sáu bảy giây sau, một vị tiểu ni cô tuổi tầm mười bảy, mặc áo tràng màu lam bước ra. Nàng không mở hẳn, chỉ kéo cửa ra một chút, vừa đủ ló đầu: "Chào thí chủ. Xin hỏi có việc gì mà thí chủ lại kêu cửa?".

    "Ta muốn tìm người." Lăng Tiểu Ngư điềm đạm nói ra mục đích.

    "Thí chủ, không biết người mà thí chủ muốn tìm là ai?".

    "Lăng Thanh Trúc".

    Tiểu ni cô thoáng nghĩ, rồi đáp: "Thí chủ, trong am không có ai là Lăng Thanh Trúc, chắc thí chủ đã tìm lầm nơi".

    "Không có Lăng Thanh Trúc, vậy còn Vô Chân?".

    Khuôn mặt tiểu ni cô khẽ biến. "Vô Chân" kia chính là pháp hiệu của một vị sư muội vừa mới xuống tóc cách đây không lâu.

    "Vị thí chủ này không lẽ chính là người mà Vô Chân sư muội đã nói..".

    Nhớ lại lời nhờ cậy của sư muội, tiểu ni cô mới lắc đầu: "Thí chủ, nghiệt duyên đã đoạn, hà tất còn tìm. Xin thí chủ đừng quấy rầy Vô Chân nữa, hãy về đi".

    Nói rồi tiểu ni cô đưa tay đóng cửa. Tiếc là cửa chưa khép kín thì đã bị người mở toang mất rồi.

    "Thí chủ!" - Tiểu ni cô chạy lên trước, dang tay ngăn cản bước tiến của Lăng Tiểu Ngư - "Thủy Vân am là chốn thanh tu thiền định, xưa giờ không tiếp đón nam nhân, xin thí chủ tự trọng!".

    "Xin lỗi, ta phải tìm người".

    "Thí chủ!".

    Bất quá chỉ là một phàm nhân bình thường, tiểu ni cô làm sao có thể ngăn được bước chân Lăng Tiểu Ngư. Với một cái nghiêng người, Lăng Tiểu Ngư đã rất dễ dàng vượt qua được. Hắn hướng chính điện - nơi các ni cô trong am đang tụ tập tụng kinh - mà tiến tới. Lăng Thanh Trúc, nàng đang ngồi ở đó.

    Tiếng mõ bị làm cho gián đoạn, am chủ bất đắc dĩ buông dùi đứng lên. Bà ra hiệu cho các đệ tử ngồi an vị, còn bản thân thì tiến ra "nghênh tiếp" Lăng Tiểu Ngư.

    "Sư phụ.." Tiểu ni cô ban nãy ra mở cửa chạy đến bên chỗ lão ni, báo lại sự tình.

    Lão ni nghe xong mới nhìn Lăng Tiểu Ngư, nói: "A di đà phật. Gặp nhau là do duyên hợp, chia tay là do duyên ly. Trần duyên người đã đoạn, thí chủ tại sao còn phải tìm đến quấy rầy?".

    "Tình vẫn chưa dứt, tơ duyên người sao nỡ đoạn?".

    Lăng Tiểu Ngư nói, cốt không phải để lão ni nghe mà là cho Lăng Thanh Trúc nghe.

    "Bạch mã tung vó, thuyền hoa xuôi dòng, năm tháng mặn nồng người quên bỏ hết được ư?".
     
Trả lời qua Facebook
Loading...