[Dịch] Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn - Manh Manh Đát Tiểu Mập

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi 10minfirstlook, 4 Tháng năm 2019.

  1. 10minfirstlook

    Bài viết:
    0
  2. 10minfirstlook

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Trác gia.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trung tâm thương mại đắt đỏ nhất!

    Diệp Hiên trước tiên mua vài bộ quần áo thay đổi cho hắc sắc cổ trang đang mặc, sau đó thoải mái mua sắm cho mẹ và muội muội, đến khi ngừng lại thì số tiền cũng đã lên đến 300.000 tệ. Diệp Hiên cà thẻ rời đi, không quan tâm đến mỹ nữ bán hàng lặng lẽ kín đáo cho hắn tờ giấy nhỏ với ánh mắt đưa tình. Diệp Hiên cảm thán, cái này mới vẻn vẹn chỉ là mua chút quần áo và đồ tiêu dùng lại hết 300, 000 tệ. Bốn năm trước hắn liền nghĩ cũng không dám suy nghĩ.

    Cầm trong tay đại lượng thương phẩm, Diệp Hiên trực tiếp trở về, hắn còn muốn mua phòng ở cho mẹ và em gái nhưng Diệp Hiên nghe qua giá phòng liền tạm dừng ý định. Ở Giang Nam này một căn nhà cấp 1 giá thấp nhất cũng phải từ vài triệu tệ trở lên. Hơn nữa, Diệp Hiên đang muốn thay đổi hoàn cảnh sống của gia đình mình thì nhà hắn muốn mua tệ nhất cũng phải là biệt thự, tệ lắm phải vài chục triệu tệ mà tiền trong người hắn hiện nay thì mua 1 căn nhà nhỏ còn không đủ lấy gì mà mua biệt thự với chả villa.

    * * *

    Giang Nam y viện.

    Phòng săn sóc đặc biệt.

    Bên ngoài ngồi đầy người của Trác gia.

    "Quân Đình, tuy Trác gia có tiền, thế nhưng ngươi cũng quá liều lĩnh, lại bị giang hồ thuật sĩ lừa gạt đi hai triệu, mua một khối Ngọc Phù vô dụng nếu như truyền tới bên ngoài, chẳng phải là làm cho ngoại nhân chế nhạo chúng ta sao?" Trác Văn Bân sắc mặt âm lãnh, đối với Trác Quân Đình mắng.

    "Đình Đình, không phải Nhị thẩm đã nói rồi sao. Hiện tại lão gia tử bệnh tình nguy kịch, các phương gia tộc đều nhìn chằm chằm chúng ta làm việc gì cũng phải chú ý chứ." Một người trung niên quý phụ oán khí nói.

    "Hừ!"

    Trác Văn Sơn hừ lạnh: "Nhị đệ, nhị đệ muội, các ngươi nói đủ chưa? Hiện tại lão gia tử còn chưa chết, Trác gia còn chưa tới phiên các ngươi giáo huấn Đình Đình."

    "Đại ca, Đình Đình là nhi nữ của ngươi, ngươi bảo vệ nó như vậy là không đúng. Lão gia tử trước khi hôn mê cũng không nói đem vị trí gia chủ truyền cho ngươi a." Trác Văn Bân cười lạnh liên tục, có vẻ không có sợ hãi đứng lên.

    "Đại ca nhị ca, hiện tại lão gia tử bệnh tình nguy kịch, đây chỉ là chuyện nhỏ, các ngươi ở chỗ này cãi nhau gì chứ?" Trác Mỹ Vân trực tiếp đối với hai cái ca ca mắng.

    "Đình đình, đồ cũng đã mua rồi, lần sau chú ý một ít là được." Trác Mỹ Vân đối với Trác Quân Đình nhẹ giọng trấn an.

    Trác Quân Đình đôi mi thanh tú nhíu một cái, hiển nhiên là hộ vệ đã nói cho những người này biết mới gây xung đột như vậy. Nhưng chuyện này vốn không quá quan trọng, từ khi gia gia hôn mê bất tỉnh, nhị thúc trực tiếp tựa như trở thành người khác, lộ ra ý định tranh đoạt vị trí gia chủ cùng cha nàng. Tình trạng "mượn chó mắng mèo" này đã không phải lần thứ nhất xảy ra.

    Ketttt..

    Cửa phòng bệnh mở ra, vài tên bác sĩ y tá đi ra, trong nháy mắt làm cho sự chú ý của mọi người chuyển dời đến bọn hắn.

    "Bạch viện sĩ, lão gia tử nhà ta hiện tại thế nào?" Trác Văn Sơn bước nhanh nghênh đón, đám người Trác gia cũng theo sát phía sau. Nếu Diệp Hiên ở đây, nhất định có thể nhận ra, bác sĩ đi đầu chính là Giang Nam bệnh viện Bạch viện trưởng.

    Bạch viện trưởng thở dài bất lực: "Chúng ta đã tận lực, xin chư vị nén bi thương, vào xem lão Trác lần cuối đi."

    Đột nhiên truyền tới tin dữ, trực tiếp làm cho Trác Quân Đình tái nhợt mặt mày, cước bộ lảo đảo lao vào phòng săn sóc đặc biệt. Mà Trác gia ba huynh muội đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vã bước vào phòng bệnh.

    Trác gia lão gia tử khuôn mặt tiều tụy, thân hình gầy gò, người đầy dây nhợ, máy móc.. Máy đo tích tích rung động, trái tim mỗi năm giây đập một lần, hiển nhiên không bao lâu, Trác lão gia tử sẽ chết.

    "Cha."

    Âm thanh bi thiết vang lên. Hỗn loạn!

    Trác Quân Đình mím chặt đôi môi, kinh ngạc nhìn gia gia của mình mắt ngấn lệ.

    "Gia.. Gia gia.. Ngài.. Ngài muốn bỏ Quân Đình sao?"

    Trác Quân Đình nghẹn ngào lên tiếng, không ngừng cầm tay Trác lão gia tử lắc lắc thế nhưng Trác lão gia tử cũng không nửa điểm phản ứng.

    Cha nàng cùng Trác Mỹ Vân thần tình bi thương, mà Trác Văn Bân lại xẹt qua một ánh mắt phức tạp.. nhưng rất nhanh bị hắn ẩn giấu đi.

    Khi Trác gia đang chìm trong bi thương, Trác Quân Đình cử động tức thì làm cho đám người Trác gia biến sắc.

    "Đình đình ngươi làm gì vậy?" Phụ thân Trác Văn Sơn kinh ngạc nói.

    "Quân Đình, bây giờ không phải là lúc ngươi quấy rối." Nhị thúc Trác Văn Bân lạnh lùng nói.

    "Đình đình nhanh đem vật kia lấy ra." Trác Mỹ Vân thần tình cũng có chút bất thiện.

    Lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng thử, Trác Quân Đình không còn quan tâm Diệp Hiên có phải lừa đảo hay không, trực tiếp Ngọc Phù lấy ra nhanh chóng đặt giữa mi tâm Trác gia lão gia tử. Tuy nàng vẫn không tin tưởng việc này có thể cứu được gia gia nhưng dù là một tia hy vọng cuối cùng, nàng cũng sẽ không bỏ qua. Cứ thử! Biết đâu..

    Trác Văn Sơn đang định tiến đến ngăn cản nữ nhi mình thì phát sinh một màn làm cho đám người Trác gia kinh hãi, toàn bộ ngây người.

    Graoooooo! Aaaa..

    Như cú vọ nỉ non, lại tựa như âm hồn gào khóc. Một tiếng kêu thảm thiết chói tai từ trong cơ thể Trác lão gia tử truyền ra, Ngọc Phù tỏa huyết sắc bao phủ toàn bộ Trác lão gia tử.

    Ông!

    Ngọc Phù không gió mà bay, từ từ lên tới nửa khoảng không, một đạo quỷ ảnh đen như mực từ cơ thể Trác lão gia tử thoát ra, điên cuồng hướng lao ra cửa sổ.

    Răng rắc!

    Ngọc Phù huyết quang đại thịnh, trực tiếp bao phủ không gian, hư không truyền đến một tiếng nổ vang, một đạo huyết sắc lôi quang đánh tới, quỷ ảnh trực tiếp bị giết thành tro. Ngọc phù lở lửng trên không trực tiếp hóa thành một đống bột màu trắng.

    Cùng lúc, trong một căn phòng u ám ở 1 nơi nào đó.. một tên hắc bào nhân bỗng nhiên phun ra một ngụm tiên huyết.

    "Không.. Không thể.. Là.. là ai diệt quỷ anh của ta? Hắn.. Hắn là ai?" Hắc bào nhân run rẩy thì thầm..

    Giang Nam y viện, phòng chăm sóc đặc biệt.

    Dị tượng đã tiêu thất, đám người Trác gia còn chưa hoàn hồn, bỗng Trác lão gia tử truyền đến một tiếng rên yếu ớt làm tất cả người ở đây choàng tỉnh.

    "Gia.. Gia gia.. tỉnh lại rồi" Trác Quân Đình vừa định thần vội vàng lao đến giường Trác lão gia tử.

    "Cha, ngài không sao chứ?" Trác gia vài cái tử nữ bước nhanh về phía trước, mỗi người đều vô cùng kích động.

    "Thiếu chút nữa sẽ chết, đáng tiếc, lão nhân có cao nhân cứu giúp, ta đây mới nhặt được một cái mạng a."

    Trác lão gia tử suy yếu phát nói, hắn tuy hôn mê bất tỉnh nhưng mọi việc xung quanh hắn đều nghe thấy chỉ là không thể nói không thể động mà thôi.
     
  3. 10minfirstlook

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Diệp Hiên lộ sát cơ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày qua, hồn phách Trác lão gia tử không ngừng cùng quỷ anh chống lại, đến khi hắn sức cùng lực kiệt, chuẩn bị đón nhận cái chết thì có cảm giác một vật gì đó lạnh như băng đặt giữa mi tâm hắn, ngay lúc đó quỷ anh tựa như gặp trọng thương, hốt hoảng chạy ra khỏi cơ thể hắn, tuy hắn không biết phát sinh cái gì, nhưng hắn biết chắc chắn có người ở bên ngoài trợ giúp cho hắn.

    "Đình Đình, là vị cao nhân nào cứu gia gia?" Trác lão gia tử không để ý thân thể suy yếu, lập tức hướng Trác Quân Đình dò hỏi. Trác Quân Đình lúc này nội tâm rung động mãnh liệt, nàng không ngờ rằng Diệp Hiên không phải là tên lừa đảo mà hắn hoàn toàn chính xác. Gia gia nàng quả thật là bị âm hồn triền thân, nếu không có Ngọc Phù của hắn thì Trác lão gia tử giờ đã chết. Nàng lập tức kể lại tất cả mọi chuyện làm cho đám người Trác gia khiếp sợ không thôi.

    "Hai triệu sao? Cứu mạng ta chỉ 2 triệu?"

    Nghe xong Trác Quân Đình tự thuật, Trác lão gia tử tự lẩm bẩm, rất nhanh hắn phục hồi tinh thần lại, sắc mặt cực kỳ trịnh trọng nói: "Vô luận như thế nào, mặc kệ trả giá bao nhiêu, nhất định phải tìm cao nhân đó, ta muốn đích thân cảm tạ hắn." Thân là Trác gia chi chủ, Trác lão gia tử vô cùng minh bạch có người hại hắn, có thể có một lần là có thể có lần thứ hai. Hắn một mặt là muốn cảm tạ vị cao nhân này, mặt khác là muốn nhờ vị cao nhân đó giúp hắn tìm thủ phạm phía sau màn.

    Trác Quân Đình lần nữa trở lại Quan Âm miếu nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng Diệp Hiên, xung quanh đó cũng không ai biết tin tức gì về hắn. Liên tục mỗi ngày Trác Quân Đình đều đến Quan Âm miếu thăm dò nhưng Diệp Hiên dường như đã biến mất khỏi nhân gian. Lặng lẽ nhìn nơi Diệp Hiên đã từng bày hàng xem bói, Trác Quân Đình mím chặt đôi môi thì thầm: "Ngươi sẽ không xuất hiện ở đây nữa sao?"

    * * *

    Chạng vạng tối.

    Diệp Hiên về đến nhà mang đồ đạc hắn mua được quăng hết lên bàn, ngồi đó chờ mẹ hắn về. Theo mẹ hắn từng nói, nàng hiện tại đang làm lao công cho một quán rượu, tuy Diệp Hiên muốn mẹ hắn nghĩ làm nhưng nàng vẫn kiên trì muốn đi làm. Diệp Hiên biết vì mình mới vừa trở về, trong mắt Diệp mẫu thì hắn chưa có việc làm, nếu như nàng nghỉ việc thì tiền đâu mà sống? Nhưng hiện tại Diệp Hiên quyết định, bất luận như thế nào cũng phải bắt Diệp mẫu nghỉ việc, vì số tiền trong tay hắn cũng có thể làm cho mẫu thân cùng muội muội sống khá một chút, không đến mức phải lo lắng cơm áo hàng ngày nữa.

    Thời gian trôi qua, màn đêm buông xuống, tiếng cửa mở truyền đến, Diệp mẫu trong tay mang theo túi đồ ăn, kéo thân thể mệt mỏi vào nhà.. nhưng khi thấy Diệp Hiên, vẻ uể oải trên mặt liền biến mất, lộ ra nụ cười.

    "Mẫu thân, ngài mệt rồi, ta đi lấy cho ngài cốc nước."

    Diệp Hiên bước vội tới cạnh Diệp mẫu, đem đồ đạc trên tay Diệp mẫu lấy xuống rồi vào nhà bếp rót một ly nước. Khi hắn quay ra, chứng kiến Diệp mẫu sửng sốt nhìn đống đồ hắn mua để trên bàn. Diệp mẫu đã từng là kinh đô Diệp gia nha hoàn, nhãn giới cũng khác hẳn với thường nhân, chỉ vừa nhìn là biết ngay giá trị món đồ. Trên bàn vô số đồ đạc, đều là hàng hiệu, mỗi một món đều có giá rất đắt, Diệp mẫu tính nhẩm một cái.. tổng giá trị đống đồ này cũng phải mấy trăm ngàn tệ a.

    "Hiên.. Hiên nhi.. Ngươi lấy tiền ở đâu ra?" Diệp mẫu ánh mắt ưu phiền run rẩy nói.

    Nhìn mẫu thân lo lắng Diệp Hiên trực tiếp đem hai thẻ vàng đặt lên bàn, dùng lý do mà hắn đã chuẩn bị sẵn nói: "Mẹ, lúc ta trở về, vị kỳ nhân kia từng tặng ta mấy thứ đồ cổ, hồi sáng ta có đến thị trường đồ cổ bán kiếm chút tiền, hai tấm thẻ này trong còn có 170 vạn, ngài cầm đỡ đi, rồi sau đó có thêm tiền.."

    Không đợi Diệp Hiên nói xong, Diệp mẫu viền mắt ở giữa chậm rãi lưu hạ hai hàng nước mắt, trực tiếp làm cho Diệp Hiên tâm thần hoảng hốt, không tiếp tục nói nữa.

    "Hiên nhi, ngươi còn muốn lừa gạt mẹ tới khi nào?"

    Hiểu con không ai bằng mẹ, tuy là bốn năm không thấy Diệp Hiên, thế nhưng Diệp Hiên là cốt nhục của nàng, mặc dù khi Diệp Hiên trở về đã đem khí tức sát phạt ẩn giấu đi nhưng trong lúc vô tình, khí tức thượng vị giả của hắn vẫn lộ ra, làm sao mà Diệp mẫu không cảm giác được?

    Nhìn mẫu thân hai mắt đẫm lệ, Diệp Hiên chợt hiểu, dù sao cũng là mẫu thân của mình a, sao có thể không cảm giác được sự thay đổi của mình chứ?

    "Mẹ, nhi tử hướng ngài cam đoan, số tiền này đều rất sạch sẽ, ta không hề phạm pháp đâu a, xin ngài tin tưởng ta."

    "Hiên nhi, mấy năm nay mẹ không biết ngươi từng trải cái gì, thế nhưng mẹ tuyệt không muốn lại mất ngươi, sau này mẹ sẽ không hỏi gì nữa. Chỉ cần ngươi có thể hảo hảo bảo trọng chính mình là mẹ yên tâm rồi." Diệp mẫu nín khóc mỉm cười. Tại sao thiên tượng biến hóa khi mẹ con gặp nhau ở Bắc Sơn nghĩa địa? Tại sao Diệp Hiên thân thể đơn bạc, lại có thể một tay đem một tên tráng hán giơ lên? Gom góp tất cả sự tình lại, nàng phát hiện ra nhi tử của mình tuyệt đối không phải người thường, chắc chắn hắn có bí mật không thể nói!

    "Mẹ, có một số việc ta không thể nói nhưng xin ngài yên tâm, bây giờ chúng ta sẽ có cuộc sống khá hơn. Nhớ năm đó chúng ta bị đuổi ra khỏi Diệp gia.." Diệp Hiên nói đến đây sắc mặt bỗng trở nên âm lãnh "Ngài yên tâm, năm đó ngài bị sỉ nhục, ta sẽ từng cái vì ngài đòi lại, trong mắt ta hiện nay Diệp gia chỉ là con kiến hôi mà thôi."

    Sát cơ lặng yên tràn ngập!
     
  4. 10minfirstlook

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Dạ Sắc tửu bar.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp mẫu hoàn toàn có thể cảm nhận được sát khi trên người Diệp Hiên, nàng cực kỳ kinh hãi, vội vàng lên tiếng khuyên can, nói: "Mẹ chịu khổ cũng không sao, mặc dù có chút oán khí cũng đã tiêu tán từ lâu, chỉ cần chúng ta có thể đoàn tụ một nhà, mẹ đã thỏa mãn rồi."

    Nghe mẫu thân khuyên can, Diệp Hiên vội vàng đem sát khí thu liễm, nhưng chuyện năm đó hắn nhất định phải đòi một cái công đạo.

    Mẹ con hai người nói chuyện phiếm một hồi, Diệp mẫu đi liền vào bếp làm cho Diệp Hiên một nồi thịt kho tàu cá chép, đến khi cơm nước bưng lên bàn thì trời cũng đã tối.

    "Hiên nhi, đừng chờ, khả năng muội muội ngươi sẽ không về, chúng ta ăn trước đi."

    Diệp mẫu gượng gạo gắp cho Diệp Hiên một khối thịt cá, chỉ là sự ưu tư trong mắt bị Diệp Hiên nhìn thấy. Nhìn chén cơm vẫn còn nguyên chưa động đũa, Diệp Hiên nhoẻn miệng cười: "Mẹ, ngài ở nhà chờ, ta đến trường đem muội muội trở về, cũng không mất nhiều thời gian đâu."

    Diệp Hiên nói xong cũng không đợi mẫu thân ngăn cản, trực tiếp đứng dậy liền đi ra khỏi cửa, lúc Diệp mẫu đuổi theo ra ngoài thì Diệp Hiên đã biến mất!

    * * *

    Trên mây.

    Giữa hư không.

    Diệp Hiên chậm rãi bước.

    Sắc mặt hắn băng hàn, hiển nhiên đối với việc tiểu muội đi suốt đêm không về, tâm tình hắn cũng không khá lắm..

    Lam Cực cao trung, trường trung học tam lưu duy nhất ở Giang Nam.

    Không một học sinh nào mặc đồng phục, toàn là côn đồ cùng ăn choi quậy phá. Nơi này còn được gọi là trường trung học tồi tệ nhất Giang Nam.

    Bây giờ là tám giờ tối, trường học sớm đã không ai, trước cổng trường đủ các loại xe đậu san sát ở hai bên đường, thỉnh thoảng lại có thiếu nữ trang điểm lộng lẫy chui vào xe, nghênh ngang mà đi.

    Phù quang lược ảnh, hư không lóe lên, Diệp Hiên lặng yên xuất hiện không làm ai chú ý, nhìn cảnh tượng đó Diệp Hiên sắc mặt không tốt.

    Vài tên du côn đầu xanh đầu đỏ hút thuốc lá, còn có mấy thiếu nữ quần áo hở hang vui cười đùa giỡn, thỉnh thoảng có xe dừng lại, bước xuống là một đại thúc trung niên lập tức cùng một vài thiếu nữ hư hỏng bắt chuyện, ngay cả là kẻ ngu cũng có thể nhìn ra bọn họ ở nói những gì.

    "Tiểu muội học ở đây sao?" Diệp Hiên thanh âm băng hàn, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Hắn chậm rãi hướng vài tên côn đồ trước mặt đi tới.

    "Ê, tiểu tử! Ta chưa thấy ngươi bao giờ, nhìn ngươi còn trẻ như vậy, lẽ nào cũng là đến đây tìm kích thích?" Một gã đầu xanh hỏi Diệp Hiên làm cho những tên xung quanh cười vang.

    "Các ngươi có biết một nữ tử gọi là Diệp Linh Nhi không?" Diệp Hiên trầm giọng đặt câu hỏi.

    "Diệp Linh Nhi?"

    Đầu xanh ngẩn ra, nhìn Diệp Hiên một lúc mới nói: "Ngươi và nàng có quan hệ gì?"

    "Ta là ca ca nó." Diệp Hiên thanh âm hơi lộ ra băng lãnh.

    "Ha ha, ca ca sao? Không nghĩ tới Diệp Linh Nhi phóng đãng này vẫn còn có ca ca." Đầu xanh cợt nhả, hoàn toàn không có phát hiện trong mắt Diệp Hiên lóe hàn quang.

    "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, Diệp Linh Nhi hiện tại ở đâu?" Diệp Hiên gằn giọng tiến tới gần tên đầu xanh, làm người này ngẩn ra, hắn lập tức nổi giận.

    "Ngươi dám nói chuyện với lão tử vậy hả? Ngươi.."

    Đầu xanh còn chưa nói hết lời liền hoa mắt, một bàn tay trực tiếp bóp cổ của hắn giơ lên cao. Diệp Hiên ngũ chỉ chậm rãi khép lại, thanh âm càng thêm băng hàn nói: "Nói! Nó đâu?"

    Một màn như vậy làm những tên côn đồ hoảng sợ tột cùng, bọn họ vốn định tiến lên hỗ trợ, nhưng thấy màn này liền bỏ chạy tứ tán. Hiển nhiên những tên côn đồ này cũng là hạng người lấn yếu sợ mạnh.

    "Sặc.. khục khục.. Ta.. Ta nói.." Đầu xanh khuôn mặt trướng hồng, cực kỳ gian nan phun ra mấy chữ. Diệp Hiên nới lỏng bàn tay làm cho người này té lăn trên đường.

    "Hôm nay là sinh nhật Hổ ca, Diệp Linh Nhi cùng vài cái nữ đồng học sớm đã bị Hổ ca bắt đi, nghe nói là ở Dạ Sắc tửu bar." Đầu xanh vội vàng lên tiếng, rất sợ Diệp Hiên đánh cho một trận.

    "Hổ ca?"

    Diệp Hiên lẩm bẩm, lại nhìn về phía đầu xanh: "Hổ ca là ai?"

    "Hổ ca là một trong những đầu mục của Bắc Xuyên bang, nếu ngươi thực sự là ca ca của Diệp Linh Nhi, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đi tìm nàng." Thấy Đầu xanh có vẻ sợ hãi khi nhắc đến Hổ ca, Diệp Hiên lẳng lặng nhìn hắn. Tên này bản chất cũng không xấu, bằng không cũng không nhắc nhở hắn, cũng chẳng biết tại sao đối phương lại biến thành bộ dáng này. Diệp Hiên sau khi từ trong miệng đầu xanh biết được địa chỉ của Dạ Sắc tửu bar liền bỏ đi.

    "Này, ngươi thật muốn đi tìm Diệp Linh Nhi sao? Ngươi sẽ bị đánh chết đấy!" Nhìn Diệp Hiên dần đi xa, đầu xanh hơi do dự nhưng vẫn cắn răng la lên.

    "Hảo hảo học cách làm người đi, nhớ đem đầu tóc nhuộm bình thường lại." Từ xa truyền đến giọng nói của Diệp Hiên làm cho đầu xanh ngẩn ra, hắn cũng không biết, nếu không phải vừa rồi hắn thiện ý nhắc nhở thì lúc này hắn sớm đã biến thành một người tàn phế.

    Dạ Sắc tửu bar.

    Nhạc Heavy Metal chát chúa, vô số nam nữ điên cuồng lắc lư, người trên sân khấu càng mãnh liệt gào thét, còn có hai nữ tử xinh đẹp mặc quần áo lót uốn éo thân thể.

    Vừa tiến vào Dạ Sắc tửu bar, Diệp Hiên chân mày liền nhíu lại, đối với không gian ồn ào hỗn tạp này, hắn không hề yêu thích. Nếu không phải vì tìm kiếm muội muội, chỉ sợ hắn tuyệt sẽ không xuất hiện tại đây.

    "Tiên sinh, ngài đi một mình hay sao?" Một nhân viên phục vụ đến trước mặt Diệp Hiên hỏi.

    "Ta là bằng hữu Hổ ca, ngươi biết hắn ngồi đâu không?"

    Nhân viên tạp vụ ngẩn ra, cẩn thận đánh giá Diệp Hiên, nhãn thần lộ vẻ nghi hoặc, hắn biết rõ bằng hữu Hổ ca đều là hung thần ác sát, làm gì có người nào trẻ tuổi lại hào hoa phong nhã như thế này.

    Một góc kín đáo trong vũ trường.

    Trên ghế dựa sang trọng, mười mấy tên đầu trọc khuôn mặt dữ tợn, mỗi người đều xăm rồng xăm rắn, âm thanh cụng ly vang lên liên tục, một người cầm đầu sắc mặt hung ác, đầu trọc lóc có mấy vết sẹo. Chỉ nhìn thôi là đủ khiếp sợ. Hơn mười thiếu nữ ngồi tiếp bên cạnh, rượu chất đầy bàn, tay thọc hẳn vào trong quần áo sờ soạng ôm ấp, càng thỉnh thoảng có thiếu nữ phát ra tiếng rên rĩ nũng nịu, tiếng cười cợt nhã vang lên.

    Diệp Linh Nhi, một đầu tóc vàng, trang điểm lòe loẹt, nàng ngồi bên cạnh Hổ ca, tâm tình nặng trĩu. Nàng cũng không muốn đến đây, chỉ là cái này vị Hổ ca muốn nàng tiếp.
     
  5. 10minfirstlook

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Huyết sắc thịnh yến (thượng).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vấn đề ở chỗ là Diệp Hiên hôm trước đã đem thủ hạ của Hổ ca đánh cho tàn phế, nếu nàng không đến sẽ liên lụy trong nhà. Diệp Linh Nhi cũng biết nàng đến đây sẽ có kết cục thế nào, Hổ ca đã thèm khát nàng từ lâu, chỉ là nàng luôn tìm cách trì hoãn. Nhưng hôm nay cho dù là vì mẫu thân hay là vì Diệp Hiên khó ưa kia, Diệp Linh Nhi biết mình nhất định phải đến, nếu không đối phương sẽ không bỏ qua cho gia đình nàng. Diệp Linh Nhi vô cùng căng thẳng, không ngừng suy nghĩ biện pháp ứng phó.

    Uống rượu, Diệp Linh Nhi nghĩ rất đơn giản, muốn tránh khỏi tai kiếp này, chỉ có cách chuốc cho Hổ ca say mèm. Đáng tiếc, Diệp Linh Nhi đã đầu váng mắt hoa, mà Hổ ca mặt không đổi sắc. Nàng cắn chặt môi, mặt trắng bệch, trong lòng không ngừng lo lắng.. chẳng lẽ hôm nay mình tránh không khỏi sao?

    "Diệp Linh Nhi, Hổ ca chúng ta thích ngươi đã lâu, nếu không phải là không muốn ép buộc ngươi đã sớm cùng ngươi thành tựu chuyện tốt. Hôm nay, cho dù trời có sập xuống thì ngươi cũng đừng hòng trốn tránh nữa." Một đại hán xâm hình con sói xanh nồng nặc mùi rượu quát lớn.

    "Đúng vậy a Linh nhi, chỉ là tư sắc chúng ta không bằng ngươi nên không được Hổ ca yêu thích, nếu đổi lại ta là ngươi thì đã sớm dâng hiến cho Hổ ca rồi." Một thiếu nữ đang uốn éo trong ngực một đại hán không ngừng khuyên bảo Diệp Linh Nhi. Còn Hổ ca mặt mày đỏ ửng nhìn Diệp Linh Nhi bên cạnh, ánh mắt dâm tà.

    "Linh nhi a, ca ca ngươi phế thủ hạ của ta, vì nể mặt ngươi nên ta không truy cứu. Nếu như là người khác thì hắn hiện tại đã là một người chết rồi."

    Hổ ca vừa nói vừa choàng tay qua vai Diệp Linh Nhi nhưng lại bị nàng né tránh. Hổ ca sắc mặt đại biến..

    "Ân tình của Hổ ca, Linh nhi sẽ nhớ kỹ. Nay ta xin mời ngài một ly." Diệp Linh Nhi cười gượng nói, trực tiếp bưng chén rượu trên bàn, một hơi uống cạn. Đáng tiếc, Hổ ca không hề quan tâm, trải qua nhiều năm trong hắc đạo hắn làm sao có thể nhìn không ra Diệp Linh Nhi căn bản là đang muốn tránh hắn.

    "Chỉ một ly sao? Không được. Linh nhi, nếu ngươi muốn uống thì cùng ta đến phòng vip uống cả đêm." Hổ ca thanh âm có chút âm lãnh, hung ác hai mắt nhìn trừng trừng thiếu nữ trước mặt. Diệp Linh Nhi tái mặt, cuối cùng vẫn là tránh không thoát. Nàng cắn chặt môi, thanh âm run rẩy: "Hổ ca, giờ này cũng đã quá muộn, nhà ta còn có chút chuyện, lúc khác ta sẽ đến với ngài được không?"

    Xoảng!

    Hổ ca đứng bật dậy ném thẳng chai rượu trong tay xuống đất, trên mặt lộ vẻ cực kỳ khó chịu.

    "Xú nha đầu, ta muốn chơi ngươi là nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi thật coi lão tử là thiện nam tin nữ sao?" Hổ ca tức giận, không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề. Thủ hạ bên cạnh lập tức ngừng cười đùa, tất cả đều hung thần ác sát nhìn về phía Diệp Linh Nhi.

    Diệp Linh Nhi dù sao chỉ là một thiếu nữ, tình huống này nàng không biết phải làm sao, nhãn thần dâng lên tuyệt vọng, sắc mặt trắng bệch, thân hình không ngừng lui về phía sau, thuận tay cầm lên một cái vỏ chai rượu phảng phất làm nàng có cảm giác an toàn đôi chút.

    "Mẹ nó, lúc đầu lão tử hy vọng ngươi tự nguyện nhưng ngươi lại không muốn. Vậy thì hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là bá vương ngạnh thương cung." Hổ ca cũng không nói nhảm, trực tiếp liền hướng Diệp Linh Nhi lao tới trong tiếng reo hò cổ vũ của đám thủ hạ.

    Diệp Linh Nhi mắt thất thần, vô thức hiện lên thân ảnh của Diệp Hiên. Nàng vẫn còn nhớ khi nàng còn nhỏ, mỗi khi nàng bị bắt nạt, ca ca Diệp Hiên đều ra mặt. Có lần bởi vì nàng, Diệp Hiên bị đánh đầu rơi máu chảy, lúc đó nàng ôm Diệp Hiên vừa khóc vừa không ngừng lau máu cho ca ca.

    "Ca, ngươi ở đâu a!" Tâm tư quay lại, Diệp Linh Nhi thì thào, mắt ngấn lệ.

    Chợt một âm thanh lạnh lẽo vang lên.

    "Bước thêm 1 bước nữa, ngươi sẽ chết!"

    "Hử?"

    Hổ ca cùng đám thủ hạ ngẩn ra, dồn dập quay đầu hướng về phía phát ra âm thanh.

    Rèm cửa xốc lên, Diệp Hiên chậm rãi tiến vào..

    Diệp Linh Nhi cả người cứng lại, sắc mặt đại biến, mắt đảo liên hồi, mắng Diệp Hiên: "Ngươi cút đi, ta không cần ngươi quan tâm."

    Hiển nhiên, Diệp Linh Nhi biết rõ Hổ ca là ai, Diệp Hiên làm sao là đối thủ của bọn họ, Diệp Linh Nhi tuyệt không muốn thấy Diệp Hiên bị đánh thành tàn phế.

    "Tiểu tử, ngươi là ai?" Hổ ca hai mắt híp lại, thanh âm dữ tợn.

    "Nàng là muội muội ta, ta đến mang nàng về."

    Diệp Hiên mặt hiền hòa, thanh âm cũng vô cùng nhẹ nhàng nhưng nếu như những sinh linh trong huyết hải chiến trường có ở đây sẽ thét lên hoảng sợ, lập tức bỏ trốn, càng xa càng tốt. Bởi vì Diệp Hiên lúc này chính là lúc hắn đáng sợ nhất.

    "Muội muội ngươi? Hôm nay lão tử muốn chơi muội muội ngươi. Ngươi muốn mang ả đi sao?"

    Hổ ca cười lạnh liên tục, trực tiếp rút ra Khai Sơn Đao, ánh đao rét lạnh, dị thường chói mắt. Lão đại chuẩn bị động thủ, thủ hạ cũng dồn dập nhe răng cười cầm lên vũ khí đem Diệp Hiên bao vây lại.

    Nhìn thấy thế, Diệp Linh Nhi hoa dung thất sắc, vội vàng đi tới cạnh Hổ ca, cười gượng nói: "Hổ ca, ta xin ngài thả hắn đi, ta sẽ đi theo ngươi."

    "Ha ha ha!"

    Hổ ca cười to nói: "Tiểu tử, nghe chưa? Muội muội ngươi muốn theo ta, ngươi có thể cút đi."

    "Ngươi muốn chết như thế nào?" Diệp Hiên thanh âm bình tĩnh, chậm rãi hướng Hổ ca đi tới.

    Nhìn Diệp Hiên càng ngày càng đến gần, Diệp Linh Nhi thần tình đại biến, nàng không hiểu nổi Diệp Hiên vì sao lại tìm đường chết, lẽ nào không biết tình hình hiện tại vô cùng nguy hiểm sao?

    "Bằng hữu, ngươi quản khu vực nào?"

    Chợt Hổ ca đột nhiên cảnh giác, cẩn thận dò hỏi làm Diệp Linh Nhi tức thì giật mình, nàng không biết Hổ ca vì sao đột nhiên thái độ thay đổi, không động thủ với Diệp Hiên. Kỳ thực Diệp Linh Nhi cũng không biết, thân là Bắc Xuyên bang tiểu đầu mục, Hổ ca tuy không phải đại nhân vật gì, nhưng có thể tồn tại nhiều năm trong hắc đạo, người nào có thể đụng, người nào không nên dây vào, hắn hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai.
     
  6. 10minfirstlook

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Huyết sắc thịnh yến (Hạ).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc đầu Hổ ca chỉ coi Diệp Hiên như một người bình thường đối đãi, tuy nhiên khi Diệp Hiên dần tiến về phía hăn, áp lực khổng lồ đè nặng, cả người căng thẳng, hàn ý nổi lên. Phảng phất có linh cảm Diệp Hiên là một kẻ vô cùng đáng sợ đang uy hiếp tính mạng hắn. Hổ ca tin tưởng loại cảm giác này, mỗi lần hắn lâm vào hiểm cảnh, linh cảm nhạy bén này đã cứu hắn rất nhiều lần. Diệp Hiên không nói lời nào, lẳng lặng kéo tay Diệp Linh Nhi quay lưng bước đi.

    Diệp Linh Nhi mặc cho Diệp Hiên kéo tay nàng đi, hoàn toàn ngây ngốc. Đám thủ hạ của Hổ ca càng là kinh ngạc tột độ, cầm chặt đao định đuổi theo Diệp Hiên. Hổ ca bỗng quát lớn ngăn cản đám thuộc hạ.

    "Đừng đuổi theo, để hắn đi." Hổ ca thanh âm khẽ run, cái trán đẫm mồ hôi nhìn về phía cửa, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Quá kinh khủng, khí thế của người này so với bang chủ mạnh hơn chứ không kém! Hổ ca tâm thần xao động, không ngừng suy nghĩ..

    Phía ngoài Dạ Sắc tửu bar.

    Gió lạnh làm Diệp Linh Nhi choàng tỉnh từ trong bàng hoàng, ngay lập tức nàng rút tay ra khỏi Diệp Hiên, ánh mắt nhìn hắn vô cùng phức tạp.

    "Mẹ đang ở nhà chờ, ngươi về trước đi." Diệp Hiên cởi áo khoác choàng qua cho Diệp Linh Nhi đồng thời gọi một chiếc taxi.

    Diệp Linh Nhi mím chặt môi, ánh mắt vô cùng phức tạp, ngập ngừng hỏi: "Ngươi.. Ngươi không về sao?"

    "Ta còn có một số chuyện cần phải làm." Diệp Hiên giọng lạnh băng, không chờ Diệp Linh Nhi phản ứng lập tức đem nàng đẩy vào trong xe, vô cùng bạo lực!

    Chờ đến khi taxi đi xa, một nụ cười tàn khốc hiện ra trên mặt hắn.

    Hú hú.. Ào ào.. Hiuuuu!

    Phong tuyết che thiên, hàn phong gào thét, sắc trời trở nên u ám.. Diệp Hiên xoay người.. Sấm chớp lập lòe.. Ma thần hiện thế!

    Dạ Sắc tửu bar.

    Phòng VIP.

    Hổ ca run rẩy.. không ngừng nốc rượu.. hơn mười thủ hạ thân tín bên cạnh.

    "Hổ ca, vừa rồi tiểu tử kia là ai, vì sao lại thả hắn?" Một gã thủ hạ nghi vấn hỏi.

    "Đúng vậy Hổ ca, nếu không phải ngươi cản chúng ta, các huynh đệ sớm đã đem hắn biến thành tàn phế." Một gã khác thủ hạ chen vào.

    Nghe thủ hạ bàn luận, Hổ ca chậm rãi lắc đầu: "Đám tiểu tử các ngươi thì biết cái gì, người kia tuyệt không đơn giản đâu."

    Nói đến đây, Hổ ca nhãn thần lóe lên quang mang: "Tuy người này không đơn giản nhưng ở Giang Nam này còn chưa có người mà Bắc Xuyên bang không dám đắc tội. Nhanh tra cho ta, tiểu tử này lai lịch thế nào? Rốt cuộc là có phải là ca ca Diệp Linh Nhi hay không?"

    Cộp.. cộp.. cộp.

    Tiếng bước chân nặng nề vang lên.. một đạo thân ảnh cô tịch xuất hiện.

    "Không cần tìm hiểu, bởi vì các ngươi đều phải chết." Diệp Hiên tròng mắt đỏ ngầu, thanh âm như từ cõi âm vọng về.

    Diệp Hiên đột nhiên xuất hiện làm Hổ ca hai mắt trợn tròn, hắn làm sao cũng không nghĩ ra vì sao đối phương quay lại.

    "Tặc tử to gan!"

    Hổ ca sắc mặt âm hàn, đối phương dám quay lại hiển nhiên tuyệt không phải hiền lành, nói gì cũng bằng thừa.. Lập tức hơn mười tên thủ hạ rút cương đao ra hướng Diệp Hiên lao tới.

    "Mẹ nó, xú tiểu tử! Đi chết đi."

    Một đại hán xăm hình hanh lang một đao bổ tới, đột nhiên cả người khựng lại, Khai Sơn Đao trong tay rơi xuống.

    "A! Khốn.. khốn khiếp.."

    Hơn mười tiếng thét chói tai mang đầy sợ hãi, đám người vội vàng lui lại.

    Đại hán xăm hình thanh lang, từ đầu đến chân giống như bị một đao bổ ra, cả người hóa thành hai đoạn, đại lượng tiên huyết không ngừng phun ra. Bắc Xuyên bang chúng, kẻ nào cũng là trải qua cảnh chém giết, thấy máu thường như ăn cơm, còn có mấy người từng giết người.. nhưng khi chứng kiến cảnh tượng huyết tinh này thì đều sắc mặt tái xanh.

    "Chuyện này.. Hắn.. hắn.. Ma quỷ a." Một gã đại hán hoảng sợ kêu to, hắn muốn chạy trốn khỏi đây nhưng..

    "Hôm nay các ngươi đều phải chết."

    Diệp Hiên tàn khốc mỉm cười, bàn tay của hắn trong suốt như ngọc, đang chậm rãi phát ra huyết quang.. ánh sáng của tử vong!

    Ông!

    Huyết quang lạnh thấu xương, chém tận giết tuyệt, Diệp Hiên vung vẩy tay, đao ảnh trảm phá hư không, chỉ nghe những tiếng hét thảm vang lên. Huyết vũ phiêu tán rơi rụng, tàn chi tung tóe.. tiếng kêu rên nhỏ dần.. tĩnh mịch không tiếng động..

    Tu la đồ tràng!

    Trên mặt đất nằm la liệt tàn chi, thi thể chia năm xẻ bảy, thịt vụn, nội tạng hòa lẫn mùi máu tanh nồng nặc.. không gian tràn ngập tử khí.

    "Mùi huyết tinh.. hít hà.. thật là có chút hoài niệm a." Diệp Hiên giang rộng hai tay, trên mặt hiện ra vẻ say mê.

    Bỗng nhiên hắn mở mắt nhìn vào trong góc, chỉ thấy Hổ ca xụi lơ trên mặt đất, đũng quần ướt nhẹp, khai nồng.. nhìn về phía Diệp Hiên nhãn thần hoảng loạn.

    "Ngươi.. Ngươi không phải người.. Không phải người.." Hổ ca lẩm bẩm, sự sợ hãi xâm chiếm hắn hoàn toàn..

    "Ngươi có thể chết." Diệp Hiên nâng tay lên hướng Hổ ca vỗ tới.

    "Không.. Ta không muốn chết.."

    Đáng tiếc, lời còn chưa nói hết cả người hắn trực tiếp nổ tung, thịt vụn văng khắp nơi. Triệt để biến mất ở cái thế gian này.

    Diệp Hiên hờ hững xoay người rời đi tựa như những việc này không liên quan đến hắn.

    Trong vũ trường, nhạc Heavy Metal cuồng loạn.. rượu, ma túy, gái.. những cuộc thác loạn vẫn tiếp tục.. không ai biết phòng VIP của Hổ ca đã hóa thành tu la đồ tràng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...