

Tên truyện: Người Giám Sát Của Ta
Tác giả: Mịch Vân
Tác giả: Mịch Vân
Chương 1: Quỷ Vương
Lúc nhỏ mẹ ta từng kể
Vào khoảng 40 năm trước, tộc quỷ vốn là loại khát máu chúng chuyên sử dụng con người làm thức ăn. Thủ đoạn vô cùng độc ác, chỉ cần gặp con người chúng liền lưu lại ấn kí trên cổ họ sau đó bắt đầu cuộc đi săn đẫm máu trong màn đêm lạnh lẽo.
Cho đến một ngày nữ quỷ vương bị thương tích khá nặng rơi xuống sơn động phía sau núi Nam Thiên, được nam nhân tên Lưu Kỳ cứu chữa. Bởi vẻ ngoài ôn nhu đềm đạm của hắn khiến nữ quỷ động lòng hết mực yêu thương hắn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Lưu Kỳ lại phản bội , một kiếm đâm thẳng vào ấn ký quỷ vương phía sau vai phải của nàng.
Vốn là người giám sát của tổ chức NS, hắn lợi dụng lòng tin của nữ quỷ mà giám sát nàng suốt bấy lâu nay. Đơn giản chỉ là muốn tìm ra điểm yếu của tộc quỷ để diệt trừ tận gốc.
Cũng vì hết mực tin tưởng nam nhân trước mặt này mà nàng đã kể với hắn tất cả, bao gồm cả ấn kí trên người là điểm yếu của tộc quỷ.
Vương chết, tộc vong. Há có thể như vậy, nàng thật không thể chấp nhận được nam nhân mà nàng hết mực yêu thương lại phản bội mình cay đắng thế này.
Trước khi hoàn toàn tan biến, nàng không ngần ngại một kích giết chết Lưu Kỳ, lại dùng hết chút sức lực cuối cùng sinh ra đứa con của nàng với hắn.
Vì an toàn của đứa bé, nàng đành phong ấn dòng máu quỷ vương đang chảy trong người của con gái.
"Tiểu Vân, ta đặt tên con là tiểu Vân, mong muốn con sống một đời tự do, bình an mà nhẹ nhàng như mây, sau này nhất định không được tin tưởng con người."
Nàng nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Vân rồi ra lệnh cho Ái Mộc bảo hộ tốt cho tiểu chủ nhân.
Từ nay lấy núi Nam Thiên làm ranh giới, vĩnh viễn không được xâm phạm lãnh thổ của con người, cũng như không được để con người bước vào lãnh thổ của tộc quỷ.
Oán hận của nàng hóa thành hắc khí vây kín cả thành trì, tựa hồ kết giới bất khả xâm phạm để bảo vệ tộc nhân của mình.
"Thế là từ đầu đến cuối Lưu Kỳ ông ta cũng không có một chút động lòng với nữ quỷ vương sao mẹ."
Ta trầm mặt hỏi.
Mẹ vẫn im lặng, suy tư một hồi lâu.
Ta lại hỏi tiếp "tên con cũng là Tiểu Vân, có phải mẹ cũng mong muốn con sống một cuộc sống tự do như nữ quỷ kia không".
"Phải, ta chỉ mong con luôn là chính con, mãi mãi sống một cuộc sống tự do nhẹ nhàng mà không phải lo lắng bất cứ điều gì."
Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu ta đáp.
Trong lòng ta có rất nhiều thắc mắc tại sao nữ quỷ vương đã đặt ra ranh giới như vậy mà hiện tại tộc quỷ vẫn luôn xâm phạm lãnh thổ của con người, rồi tại sao người giám sát lại phải diệt trừ tất cả những ai đã từng thấy tộc quỷ.
Mãi cho đến bây giờ, ta mới hiểu ra tất cả những điều đó, cũng như giải thích được cho thắc mắc lúc nhỏ của ta.
Mẹ ta cũng đã qua đời vào 3 năm trước vì bệnh. Trước khi mất mẹ nói ta không phải là con ruột của mẹ. Mẹ chỉ nhặt được ta trước cổng nhà, lúc đấy ta vẫn còn là một đứa bé chưa có nhận thức.
Ta chỉ là không cảm thấy buồn chút nào, vì trước giờ mẹ đối xử với ta rất tốt, hết mực nuông chiều ta. Ta cũng không muốn biết cha mẹ ruột là ai, bởi họ đã bỏ rơi ta thì không xứng đáng để ta gọi hai tiếng cha mẹ.
Thời gian thấm thoát qua thật nhanh, ta mới đây còn là cô bé không hiểu chuyện bây giờ cũng đã thành thiếu nữ 20 tuổi.
Mọi người nói ta rất đẹp, làn da trắng nõn như tuyết lại mịn màng, sóng mũi cao cao cùng đôi mắt to biết cười, mái tóc đen dài xỏa ngang thắt lưng. Ta lại nghĩ, vẻ đẹp này có phải ta được thừa hưởng từ mẹ hay không. Tự nhìn bản thân mình trong gương hồi lâu, ta lại bật cười thành tiếng.
Quần áo chỉnh tề, ta nhẹ nhàng xỏ chân vào đôi giày đã chuẩn bị kĩ càng từ hôm qua. Vẫn như mọi ngày ta chạy một mạch đến quầy hàng của dì Phương mua bánh mì kẹp trứng.
"Chung Nhất Sơn, tên khốn kiếp, chắc chắn là hắn lấy trộm tiền của ta."
Ta nghĩ hồi lâu, chỉ có hắn mới được chạm vào túi của ta.
Mà hôm qua chính ta kêu hắn mang túi giúp ta. Mặt đầy tức giận ta phi thẳng đến Bóng Đêm, ta biết hắn nhất định đang ở chỗ này.
Tìm kiếm hồi lâu, ta bất giác thấy hắn đang ôm một cô gái trong lòng, tay cầm tiền vỗ vỗ vào ngực cô gái ấy. Đó là tiền ta cực khổ làm ra, tên khốn kiếp này lại dám trộm đi cho gái.
Mắt nổi đầy gân máu ta tiến lại gần thẳng tay giáng xuống mặt hắn một cái tát, hắn ấy thế mà lại trừng mắt đứng lên quát "tên khốn nào dám đánh tao".
Ta cười khẩy, hắn nhìn thấy ta liền ngây người đứng im như tượng, không dám nói một câu. Vài giây sau đó hắn định thần lại vội nắm lấy tay ta.
"Tiểu Vân, là hiểu lầm, tất cả là.."
Hắn chưa nói dứt câu, ta lại một lần nữa tát hắn một cái.
Cô gái bên cạnh thấy ta hung hăng như vậy không khỏi sợ hãi gương mặt trắng bệch, nhưng lại muốn giữ thể diện đưa tay tóm lấy cổ áo ta, tay còn lại giơ lên định đánh ta.
"Aaa, xin lỗi, tao không thấy mày đứng đây, thật sự xin lỗi."
Thanh Ngọc miệng thì nói xin lỗi nhưng lại cười một cách mỉa mai.
Cô gái kia mặt tối sầm đầy tức giận, nhưng lại giả bộ yếu đuối một tay ôm lấy thắt lưng, một tay xoa xoa trước ngực Chung Nhất Sơn yểu điệu buông lời:
"Anh Sơn, anh nhìn xem bọn họ ức hiếp em."
Đây là tình huống gì chứ, ta thật muốn cho cô ta một bạt tay.
"Chung Nhất Sơn, kết thúc ở đây đi."
Ta lạnh nhạt nói, rồi kéo tay Thanh Ngọc ra ngoài.
Phía sau vẫn truyền đến giọng Chung Nhất Sơn, hắn giải thích, giải thích cái gì chứ, chính ta tận mắt thấy, hắn lại còn muốn lừa gạt ta.
Ta quay người lại trừng mắt "đê tiện" hai chữ cuối cùng ta mắn hắn, từ nay về sau chắc chắn sẽ không còn liên quan.
Ra đến bên ngoài, Thanh Ngọc chợt đưa đến trước mặt ta.. tiền, không ngờ cậu ta lại có thể lấy lại từ tay cô gái kia.
"Sao nào, thấy ta giỏi không?"
Thấy ta có vẻ khó hiểu nhìn, Thanh Ngọc lên tiếng.
Ta mỉm cười khoác tay lên vai Thanh Ngọc đáp "thật không hổ danh, đi, hôm nay chúng ta đi ăn một bữa thật ngon".
Mặc dù bây giờ là thế kỉ 21, nhưng quỷ tộc vẫn là mối nguy hiểm cho nhân loại, bọn chúng luôn xuất quỷ nhập thần, chẳng ai đoán trước được khi nào bọn chúng sẽ đến.
Ta hối thúc Thanh Ngọc ăn thật nhanh vì sắc trời cũng đã tối, buổi tối bên ngoài lại rất nguy hiểm. Ban đêm là lúc mà tộc quỷ ra ngoài đi săn, ta không thể không đề phòng như vậy.
"Cậu lo gì chứ, đây là Quảng Trường, bọn quỷ không thể nào vào đây được, để ta ăn thật no đã."
Thanh Ngọc vừa nói vừa ngấu nghiến thức ăn.
Ta lắc đầu trên môi lại nở một nụ cười, kéo cô ấy đi ăn quả thật là lỗ nặng, lúc nào cũng ăn nhiều như vậy, đến tối về lại than đau bụng với ta.
Bên ngoài bầu trời đột nhiên tối sầm lại, gió thổi rất mạnh, không khí cũng dần trở nên khó thở, ta nhẹ nhàng đưa tay sửa sang lại mái tóc bị gió thổi tung có hơi rối loạn.
Nhìn lại thì thấy sắc mặt Thanh Ngọc tái nhợt như cắt không còn một giọt máu "Tiểu.. Tiểu Vân"
Một tay che miệng một tay chỉ về phía sau ta, thức ăn vẫn còn dính trên miệng, ta nhịn không được cười to.
"Haha, Thanh Ngọc, ngươi thật ngốc."
Thấy cô ấy im lặng, ánh mắt cứ dồn về phía sau lưng ta, ta tò mò quay đầu nhìn lại, trong mắt ta ánh lên vẻ sợ hãi, ta thật sự rất sợ, tất cả mọi người trong quán ăn đều đã.. chết.
Hai tay ta cứ run bần bật, lần đầu tiên ta có cảm giác sợ như thế này, chẳng phải nói Quảng Trường là nơi tộc quỷ không thể xâm phạm sao.
Nhưng hiện tại phía sau lưng ta, không phải một con, mà là rất nhiều con, tất cả gương mặt của chúng đều rất đáng sợ.
Một giây sau đó ta bất giác giật mình, một thứ áp lực thật kinh khủng, con quỷ đó sải cánh bay đến phía ta, một bên mắt của hắn đã bị khoét mất, trên gương mặt vẫn còn lưu lại rất nhiều vết sẹo.
Con mắt còn lại đỏ như máu, hắn áp sát ta thì thầm ba chữ "tiểu chủ nhân".
Đến một lúc lâu ta mới định thần lại, hai chân vẫn còn run run, nhưng ta biết lúc này vẫn nên bình tĩnh tìm ra cách thoát khỏi đây.
Một tay nâng cái bát lên ném vào hắn, tay còn lại t kéo Thanh Ngọc đang mất hồn hết tốc lực chạy ra ngoài.
Một khắc đó ta quay lại nhìn, nhưng tại sao, tại sao chúng không đuổi theo ta, chúng giết hết tất cả người ở đây, nhưng lại buông tha cho ta và Thanh Ngọc sao.
Ta lại cảm thấy lạnh sống lưng khi nhớ lại lúc hắn áp sát tai ta gọi ba chữ "tiểu chủ nhân" ai là chủ nhân của bọn chúng chứ, thật vô lý.
"Yô."
Trước mắt ta là một nam nhân thân trang phục màu cam, dáng người rất cao a.
Last edited by a moderator: