Những vết cắt nông - Mặt trăng xanh

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Mặt Trăng Xanh, 4 Tháng năm 2019.

  1. Mặt Trăng Xanh

    Bài viết:
    66
    Những Vết Cắt Nông

    Tôi tháo rời cái dao lam sắc lẹm ra khỏi đồ cạo râu của bố, ngơ ngẩn nhìn đốm sáng lấp lánh trên cái lưỡi sáng choang, nhưng chỉ là nhìn mà thôi. Đây có vẻ đã là lần thứ 6 rồi..

    [​IMG]

    Bạn biết gì về "chênh vênh"? Chỉ là một cảm giác lo lắng và mất phương hướng? Chỉ là việc bạn không thể quyết định được bản thân muốn gì và cần gì? Chỉ là bạn không biết phải đi trên con đường như thế nào, hoặc thậm chí bạn không hề biết đích đến của bản thân? Vậy, bạn đã bao giờ nghĩ, chênh vênh là một lưỡi dao lam chưa? Tôi không nói về nghĩa bóng. Chính xác như nghĩa đen của nó, chênh vênh là một lưỡi dao lam lấy ra từ đồ cạo râu của bố.

    Lần thứ 8, tôi đã chắc chắn việc bản thân muốn là gì. Hay đúng hơn là việc bản thân không muốn: Sống. Mỗi khoảnh khắc nhìn vào hình ảnh chính mình phản chiếu nho nhỏ trên lưỡi dao lam, trong đầu tôi đều chỉ hiện lên một câu hỏi duy nhất: "Lý do tôi được sinh ra là gì?" Tôi không biết điều đó, và những con người quanh tôi dường như cũng có cùng một câu hỏi, vì chính họ cũng không biết rốt cục tôi sinh ra để làm gì. Có lẽ là để làm một tờ giấy trắng lót bên dưới một bức vẽ vốn đã đẹp đẽ, cũng có thể trở thành một lựa chọn thứ hai cho một bức vẽ đã hỏng. Khi bức vẽ của họ là một kiệt tác, họ lót tôi bên dưới, đè nặng lên tôi bằng những nét bút đậm và sâu. Tôi cố gắng thoát ra, nhưng chẳng ai chú ý đến tôi, không một ai, vì tôi chỉ là một tấm giấy lót, bẩn và chi chít những vết hằn. Khi bức vẽ của họ đã hỏng, bởi một đường màu sai lầm nào đấy, họ cố gắng dùng tôi để thay thế như một kẻ dự bị bất đắc dĩ vì chính họ cũng không có sự lựa chọn nào khác. Tôi trách họ, hận họ, nhưng lại càng trách mình, hận mình hơn. Lẽ ra tôi đã có thể quyết định bản thân được vẽ gì, nhưng trong một giây phút, tôi đã bất lực. Tôi bất lực chính những vết hằn của mình, những vết hằn xấu xí và đáng sợ, "ngô không ra ngô, khoai không ra khoai". Và rồi, tôi ngu ngốc đi theo những vết hằn đó, họa lại y hệt cuộc đời tốt đẹp của một kẻ khác để trông mong vào một thứ an yên. Những tưởng tôi đã được hạnh phúc, nhưng, hạnh phúc mà, định nghĩa của nó mông lung lắm, xa vời lắm, làm gì có thứ thực tại nào nắm bắt được nó, cũng làm gì có thứ tương lai nào níu giữ được nó. Bức vẽ đã đến giai đoạn tô màu, họ cũng đã đến giai đoạn lo lắng, vì vệt màu hỏng đó cứ ảm ảnh trong tâm trí họ, thi nhau cắn xé trái tim của họ, khiến họ không còn biết gì nữa ngoài một niềm tin và hy vọng mong manh. Họ đay nghiến, dày xéo cho vệt màu họ chưa hề vẽ lên, vì họ đang sợ hãi. Và họ càng sợ hãi, những nét bút lại càng đè chặt, chặt đến mức không thể thở được, mệt mỏi và hoảng loạn. Tôi gào lên, khản đặc. Nhưng mọi thứ, rồi sẽ chấm dứt thôi, đúng không? Ngay khi lưỡi dao lam này cứa xuống..

    Nhưng như thế, vẫn chưa phải chênh vênh. Ít nhất là đối với tôi. Chênh vênh là khi bạn đứng trên lan can của một tòa nhà cao tầng, nhớ rất rõ tại sao bản thân đứng ở đây, nhưng lại quên mất bản thân phải làm gì. Bạn ngỡ rằng mọi thứ đã quá rõ ràng, nhưng sự thật vẫn mơ hồ đến kỳ lạ. Bạn biết rõ bản thân muốn một vết cắt sâu, nhưng tay bạn lại chỉ cắt những vết nông nông. Bạn biết rõ bản thân không muốn gì, nhưng khi lưỡi dao lam cắt xuống, bạn lại cảm thấy những nỗi đau đớn và chai lỳ quấn rối vào nhau. Bạn biết rõ cuộc sống này không còn ý nghĩa, bạn hận những người đã ban cho bạn thống khổ, nhưng trong một khắc, bạn lại khát khao được sống, được yêu họ. Chênh vênh, là lưỡi dao lam có hai mặt, là sự mâu thuẫn đối chọi nhau cheo leo trên những tầng gió lớn. Chênh vênh, là khi mọi thứ quá rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến bạn hoài nghi. Chênh vênh là khi bạn dang một cánh tay đón gió lúc gieo mình, nhưng cánh tay còn lại lại cố gắng bám víu vào bất cứ thứ gì nằm trong tầm với. Chênh vênh, là khi bạn cảm thấy đau dù chỉ là với những vết cắt nông..

    Đôi lúc, tôi cảm thấy biết ơn vì những vết cắt nông đã mờ dần trên cổ tay trái. Tôi đã điên rồ, đã đau đớn. Vì tất cả những lẽ đó, tôi biết rằng bản thân đã sống và đang sống. Đôi lúc, tôi cảm thấy biết ơn những chênh vênh. Vì tất cả mọi thứ, cũng chẳng vì lẽ gì cả..
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2019
  2. Call me cat Edogawa Conmeo

    Bài viết:
    181
    BGK TINH: Còn sử dụng số đếm. Có cái nhìn riêng, độc đáo.

    BGK MỄ BỐI: Thang 30: Hình ảnh (2), chính tả (3), ngữ pháp (4), còn lại mỗi phần chiếm đủ 5 điểm. Thang 70 điểm: Đúng chủ đề (10), Không sao chép không phản cảm (5), Cách hành văn (15), Nội dung (17), Giá trị nhân văn (0), Linh tinh khác (trích dẫn danh ngôn, thể hiện sự hiểu biết rộng) (0). Nhận xét: Bài viết sử dụng lối so sánh ẩn dụ hay và khéo léo, cách hành văn uyển chuyển, bật lên cái hồn u ám của bài viết, tuy nhiên cái kết có vẻ hơi mông lung và không rõ ràng, không thể hiện được cái suy nghĩ và ý định mà author khi đối diện với 'chênh vênh'.

    BGK LANGCA: Viết tốt! Nhưng tiêu cực quá! Nó thật sự không mang lại gì trong tâm hồn ngoài tổn thương!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...