Giấc mơ kỳ lạ Ngày xửa ngày xưa Có một cô bé Tên là Lo-te. * * * Một hôm đi dạo Trong khu rừng nọ Cùng với cún cưng Trong rừng đầy hoa Hoa thơm thơm ngát Làn gió dịu êm Khiến cho cô bé Dừng lại nghỉ chân Rồi ngủ thiếp đi. * * * Mơ một giấc mơ Một điều kỳ diệu Cô mơ thấy mình Cùng chú cún cưng Bị gió lốc soáy Cuốn bay lên cao. * * * Đến một xứ sở Cô hỏi đường đến Nơi kinh thành nọ Gặp một người rơm Xin được trí óc Đi được một quãng Lại gặp người sắt Cần có trái tim Đi thêm một đoạn Lại gặp sư tử Cần lòng can đảm. * * * Thế là cô bé Đã dẫn các bạn Đến gặp Pháp Sư Để ban cho chúng Những điều chúng muốn Và được ước nguyện Vui mừng khôn xiết. * * * Cô bé tạm biệt Tất cả các bạn Vì trong lòng cô Muốn trở về nhà. ** Bỗng choàng tỉnh giấc Thấy mình đang mơ Ở dưới gốc cây Hóa ra là vậy Giấc mơ lạ kỳ. Thành Đô
Kiến và chim bồ câu Một lần đi kiếm mồi Thấy trong người khát nước Bèn đi tới bờ suối Cúi xuống để uống nước Trượt chân ngã xuống nước Dòng suối chảy rất mạnh Khiến kiến bị hoảng sợ Và kêu la thảm thiết. * * * Bỗng bồ câu phát hiện Liền bứt lá làm thuyền Cho kiến chèo vào bờ. * * * Bỗng thấy người thợ săn Đang lăm le định bắn Kiến leo lên thợ săn Và cắn anh một cái Người thợ săn kêu lên Chỉ nghe một tiếng: "A.." Chim bồ câu thấy động Hoảng hốt liền bay đi. * * * Thế là kiến đã dùng Những hành động cụ thể Thể hiện lòng biết ơn Của mình với bồ câu. Thành Đô
Người tuyết xinh đẹp Mùa Đông tuyết rơi đầy Trắng cả một vùng đồi Bé ở nhà một mình Không có gì để chơi Bèn nặn ra người tuyết Và khoe với mọi người Đã nặn ra người tuyết Thật xinh đẹp biết bao. * * * Nhưng có một số loài Vẫn chưa hài lòng lắm Mèo thì bảo thêm râu Chó thì bảo thêm đuôi Dê thì bảo thêm sừng Chim bảo phải có lông Đắp khắp người tuyết này. * * * Và bạn bè đến chơi Cùng nhau ngắm người tuyết Và mỉm cười sung sướng. Thành Đô
Thỏ con đi bắt bướm Vào một ngày đẹp trời Thỏ mẹ dẫn Thỏ con Đi thăm một người bạn Đi qua một bãi cỏ Trông thật là xanh rờn. * * * Bỗng Thỏ con phát hiện Từng đàn bướm lượn bay Trông thật là đẹp mắt Thỏ con liền đuổi bắt Nhưng không được con nào. * * * Ôi Thỏ con ham chơi Hãy chạy đến mẹ ngay Kẻo bị lạc mất mẹ Thỏ con chạy bên mẹ Và thưa với mẹ rằng: "Mẹ ơi, con đây rồi!" Thỏ mẹ nói Thỏ con "Ta đi nhanh cho kịp" Thỏ mẹ và Thỏ con Cùng nắm tay đi tiếp. Thành Đô
Hổ vằn và Lợn con Có ba chú Lợn con Sống trong một khu rừng Có cả con Hổ vằn Hổ con thèm ăn thịt Nhưng cả ba Lợn con Mặc những áo vô hình Theo các mùa trong năm Khiến Hổ không tìm thấy Suốt bốn mùa trong năm. * * * Mùa Xuân thì màu xanh Mùa Hè thì màu đỏ Mùa Thu thì màu vàng Mùa Đông thì màu trắng. * * * Bé biết vì sao không? Vì ba chú Lợn con Đã vận dụng thời tiết Vào bốn mùa trong năm Và mặc theo các mùa Vì thế chú Hổ vằn Không phát hiện được mồi Nên không ăn thịt được Một trong ba Lợn con. Thành Đô
Con Lừa ngu xuẩn Có một con Lừa con Có thồ hai bao muối Mệt vì chở quá nặng Khi qua một dòng sông Chẳng may trượt chân ngã Bỗng thấy người nhẹ hẳn Vì muối tan thành nước Lừa con thật sung sướng Cho rằng mình phát hiện Điều kỳ lạ đã đến. * * * Nhưng Lừa đã nhầm to Khi thồ một tải bông Và đi qua dòng sông Cố tình ngã xuống nước Làm cho bông thấm nước Và dìm chết con Lừa Vì con Lừa ngu xuẩn Đã cho rằng thông minh Nên rốt cuộc thế này! Thành Đô
Khỉ và Sói Gà con tìm bắt sâu Ở bãi cỏ xanh rì Gà con mải mê ăn Cáo nhẹ nhàng chạy đến Gà con khiếp sợ quá Bèn kêu lên: "Chiếp, chiếp". *** Khỉ con nghe tiếng kêu: Rồi chạy đến xem sao Khỉ con thấy Cáo con Bèn tót lên cây dừa Bứt dừa rồi ném xuống Vào đầu con Cáo con Cáo con bị vỡ đầu Rồi chết không kịp ngáp. *** Khỉ con và Gà con Vui mừng cười: "ha, ha.!" Thành Đô
Ăn khế trả vàng Này quạ kia ơi! Ăn khế của ta Lấy gì ta sống Gia tài của ta Chỉ có từng này. *** Này quạ kia ơi! Ăn hết quả vàng Lại đến quả xanh Lấy gì ta bán Chợ gần, chợ xa. *** Ăn một quả khế Trả một nén vàng May túi ba gang Mang theo mà đựng. Thành Đô
Năm con vịt con Năm con vịt con Một hôm đi chơi xa Không biết đường về nhà Vịt mẹ kêu lên tìm con: "Quạc, quạc, quạc" Nhưng chỉ có bốn con Cùng trở về nhà. *** Bốn con vịt con Một hôm đi chơi xa Không biết đường về nhà Vịt mẹ kêu lên tìm con: "Quạc, quạc, quạc" Nhưng chỉ có ba con Cùng trở về nhà. *** Ba con vịt con Một hôm đi chơi xa Không biết đường về nhà Vịt mẹ kêu lên tìm con: "Quạc, quạc, quạc" Nhưng chỉ có hai con Cùng trở về nhà. *** Hai con vịt con Một hôm đi chơi xa Không biết đường về nhà Vịt mẹ kêu lên tìm con: "Quạc, quạc, quạc" Nhưng chỉ có một con Cùng trở về nhà. *** Một con vịt con Một hôm đi chơi xa Không biết đường về nhà Vịt mẹ kêu lên tìm con: "Quạc, quạc, quạc" Nhưng không có con nào Cùng trở về nhà. *** Vịt mẹ một hôm Đi tìm con nơi xa Bỗng thấy năm con vịt con Cùng trở về nhà. *** Vịt mẹ và đàn con Cùng vui đùa trong ao. Thành Đô
Cô bé quàng khăn đỏ Ngày xửa ngày xưa Có một cô bé Quàng khăn màu đỏ Đi thăm bà cụ Đi qua khu rừng Gặp một chó Sói Sói thèm ăn thịt Giả bộ hỏi thăm Cô bé thật thà Đã kể ra hết Mưu sâu của Sói Liền chạy thi ngay Xem ai tới trước. *** Sói chạy như tên Còn bé nhởn nhơ Bẻ hoa bắt bướm Vừa đi vừa hát Sói đến nhà trước Gõ cửa cốc cốc Bà ra mở cửa Chẳng thấy bé đâu Chỉ thấy chó Sói Bà không thoát được Đành bị Sói thịt Đáng thương bà cụ. *** Sói liền giả vờ Làm bà của bé Khi bé đến nơi Gõ cửa cốc cốc Sói nói vọng ra: Mở cửa mà vào Khi vào đến nơi Không thấy bà đâu Mà chỉ thấy Sói Nhưng không kịp thoát Liền bị Sói thịt. *** Dân làng phát hiện Liền đâm chết Sói Mổ bụng mổ gan Cứu thoát cô bé Bé ơi hãy nhớ Dù ở nơi đâu Cần có người lớn Không đi một mình Như cô bé kia! Thành Đô