- Xu
- 47,589
Chương 10: Âm và dương.
Yến nghe câu hỏi của cô bạn cùng lớp thì mặt tối sầm hẳn, cả cơ thể đều đứng hình, tuyến mồ hôi tiết ra không điểm dừng và không gian bất chợt dừng lại trong cái thế giới quan của chính mình. Tất cả mọi chuyển động của vạn vật xung quanh đều chậm lại một cách bất thường, cô có thể cảm nhận được từng giọt, từng giọt mồ hôi đang chảy xuống một cách chậm rãi và đều đặn trên khuôn mặt. Cũng nhờ đó, cô có thể nhìn kỹ vào đôi mắt của cô gái ấy, một đôi mắt màu nâu có đồng tử dãn to một cách dị thường và sâu hoắm như có thể nhìn xuyên thấu vào tâm can. Yến nhìn vào đôi mắt đó mà lòng dấy lên một chút sợ sệt, không dám chớp mắt, lúc nãy tim còn bình thường nhưng bây giờ thì nó bắt đầu đập rối loạn. Trong thâm tâm, cô suy nghĩ ra một ngàn câu hỏi vì sao, vì sao và vì sao, cô bất ngờ đến độ chẳng thể nào mà tin được điều mà mình vừa mới nghe. Cứ đứng hình ở đó mà chiến tranh nội tâm một cách quyết liệt cho đến khi cô bạn cùng lớp bất chợt đặt tay lên vai cô, điều đó giúp cô thoát ra khỏi cái thế giới quan kì lạ ấy. Yến giật mình hoàn tỉnh về hiện thực, nhìn cô gái trước mặt đã không còn tỏa âm khí, đôi mắt hờ khép lại để che đậy cái vẻ đáng sợ. Vào lúc đó, cô cảm nhận được cơ thể của mình đã bớt run hơn, nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nhìn thẳng vào mặt cô gái đó và thẳng thắn hỏi:
- Tại sao.. bà biết tôi là Yến?
Cô gái ấy không nói gì, lặng lẽ bỏ bàn tay của mình ra khỏi vai của cô và sau đó là xoay lưng đi, còn Yến nhìn phản ứng kì lạ ấy mà khó hiểu. Dù cô gái đó là một người bạn cùng lớp nhưng cô thật sự chả có thân thiết gì. Từ khi còn sống, những thứ cô biết về cô gái ấy chỉ là tên của cô ấy, Cao Hàn Phương Trúc từ danh sách lớp. Ngoài ra, Trúc lúc nào cũng mang cái vẻ ảm đạm như ma ngồi ở cuối góc lớp, có những khi cô thấy Trúc ngồi nói chuyện một mình, đứa nào trong lớp cũng sợ hãi, không dám ngồi chung. Theo dần tháng năm học cùng lớp từ năm lớp 10 đến lớp 11, sự hiện diện của Trúc đã dần trở nên vô hình trong mắt của mọi người. Giờ đây, Yến cũng chẳng thể nào ngờ được, từ khi được hồi sinh trở về, có quá nhiều thứ lạ thường xảy ra đều lần lượt đến với cô, kể cả người bạn bị lớp cách ly này, tưởng chừng như đang sống trong thế giới riêng của bản thân cô ấy, mà giờ chính cô ấy tự chủ động tìm đến cô, rồi còn nói đích danh ra cô chính là Yến, quả là một cuộc đời nhưng có đến hai lần được sống, cô mới thấy nhiều điều bí ẩn của thế giới đang dần mở rộng trong mắt cô.
Đang bận tâm suy tư thì bỗng dưng, Trúc quay lưng lại và nhìn thẳng vào mặt cô, vào cái khoảng khắc ấy, cô đã nhận ra thêm một điều bất ngờ từ cô bạn cùng lớp. Lần đầu tiên, Yến nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng theo một phong cách độc lạ của cô bạn, Trúc cứ nắm chặt mái tóc dài lõa xõa ngay trước mặt mình, miệng thì bặm môi và đôi mắt cứ liếc nhìn trái phải rồi sau đó là nhìn vào mắt Yến. Đến một lát sau, cô ấy mới thả đôi môi đang bặm ấy ra, đưa ngón tay chỉ vào người cô và mấp máy trả lời:
- Tôi.. nhìn thấy được linh hồn của bà.. ở bên trong cơ thể này!
Yến lại thêm một cái kích bất ngờ nữa bắn thẳng vào trong thâm tâm, đầu cô như quay mòng mòng đi vì chẳng thể nào tiếp thu nổi cái hiện tượng siêu nhiên này, cô ôm đầu và tự hỏi bản thân: "Bả vừa mới thốt lên cái gì vậy? Nhìn thấy được linh hồn là sao chứ? Chuyện đó là không thể nào?", thế rồi Yến tự trấn an mình bằng cách lôi mấy cái kiến thức khoa học ra mà giải thích. Cô cứ đứng đó tự cười thầm và gật đầu ậm ừ vì giải được hiện tượng đó bằng kiến thức khoa học, làm cho Trúc đổ hết mồ hôi hột. Đến khi cô nhớ tới hình ảnh vị thiên thần trong gương đang nhìn cô cười dịu dàng thì cô mới ngớ người ra. Mặt cô lộ rõ vẻ hoảng sợ, chuyển màu từ hồng hào sang trắng bệch, thế là cô tiếp tục ôm đầu gào thét trong nội tâm, cái chuyện một vị thần xuất hiện và hồi sinh cô về nhân gian là có thật thì chuyện nhìn thấy được linh hồn cũng là một điều hiển nhiên. Không thể nói nhìn thấy được linh hồn là không thể xảy ra, vì ngay từ đầu, cô chết đi sống lại cũng là một điều vô lý trên thế giới này.
Yến vẫn chưa thể nào tin được cái hiện tượng siêu nhiên ấy mà quay mặt qua Trúc và hỏi một lần nữa, kết quả cô nhận được là một cái gật đầu đầy chắc nịch của Trúc. Ngay lúc đó, vì cả hai người đều là người nằm ở ranh giới giữa âm và dương nên Trúc cũng coi cô như là một đồng môn và thật thà kể cho cô nghe về nguồn gốc tổ tiên của gia đình mình.
Ngày xưa, dòng tộc họ Cao với truyền thống là làm pháp sư, chu du khắp nơi để trừ ma diệt quỷ, họ có thể làm được pháp sư nhờ vào gen di truyền đôi mắt có đồng tử dãn to nên nó đủ sức nhìn thấy được một thế giới khác ẩn sau thế giới mà con người đang sống, một thế giới âm trải đầy linh hồn con người. Nhưng vì nó là một gen di truyền lặn nên chỉ một vài người trong tộc họ Cao mang gen lặn ấy, khoa học chứng minh những người mang gen lặn chỉ chiếm một phần tư, tức là có 100 người chỉ có 25 người mang nó. Từ đó, dòng tộc họ Cao phải cách một thế hệ thì trong những con cháu, chỉ có một người mang nó.
Trúc đóng vai thành một giáo sư và giải thích sự di truyền học về đặc tính các loại gen mà đầu Yến xì khói như muốn nổ tung, đôi mắt quay tròn thành hình xoắn ốc, cơ thể không đứng vững được như muốn ngả ngửa ra. Trúc nhìn thấy cô như vậy thì thì thở dài, dẹp mấy cái di truyền học qua một bên và nói với một câu ngắn gọn:
- Tóm lại, tôi nhìn thấy được linh hồn của bà là nhờ vào gen di truyền của ông nội tôi!
Chỉ câu ấy thôi thì Yến mới thông não, sau cái cuộc nói chuyện thì cô dần mới hiểu được thế giới mà cô đang sống, cô cứ tưởng là trong thế giới này chỉ có một mình cô khác biệt, nhưng không ngờ rằng, ở rất gần với cô, còn có một người giống cô. Ra trước giờ, trước khi cô chết, thì cũng đã có người khác biệt. Thế là cô nhìn Trúc mà mỉm cười khúc khích, làm cho người đối diện ngờ nguệch ra. Sau đó, cô cũng thắc mắc một điều và hỏi Trúc tại sao biết được cô là Yến, còn Trúc trả lời một cách đơn giản:
- Vì trong lớp không ai chịu nói chuyện với tôi hết nên tôi hay quan sát linh hồn của người khác, như là một thú vui vậy! Linh hồn của mọi người đủ màu sắc, tất cả đều có! Linh hồn của bà là màu trắng, mà tôi cũng hơi thắc mắc, linh hồn của bà thấp thoáng liên tục chuyển đổi từ màu trắng sang màu hồng! Từ lúc bà bị tai nạn giao thông và bà xuất hiện ở trong lớp với một cơ thể lạ, dù là cơ thể khác nhưng linh hồn ẩn chứa trong nó rất quen thuộc, cứ chuyển đổi liên tục từ màu trắng sang màu hồng, nhìn rất giống linh hồn của bà! Vì tôi hơi nghi ngờ có phải là bà không nên tôi đánh liều theo dõi bà mấy hôm, vào chính ngày này tôi mới lấy hết can đảm ra để hỏi bà!
Tất cả như được ra ngoài ánh sáng và hiểu được tận gốc một cách tường minh, những chi tiết bị tách rời đang được ghép lại một cách hoàn chỉnh, rất hợp lý. Trong khi đang suy nghĩ thì cô liền chợt giật nảy lên khi Vũ đứng sau lưng cô và đưa trước mặt cô là một cái bánh Crếp thơm lừng kèm theo một lời xin lỗi của anh vì đã mua lâu. Cô nhận chiếc bánh ấy từ tay anh mà đôi mắt cô lấp lánh lên và đỏ mặt từng hồi. Còn anh nhìn qua cô bạn cùng lớp của cô mà bất ngờ, mặt anh liền lộ rõ vẻ mặt hớn hở:
- Ủa, đây không phải là Phương Trúc à? Em làm gì ở đây vậy?
Yến đang ăn, nghe điều đó mà ho sặc sụa, cô há hốc mồm nhìn hai người họ mà ngơ ngác, làm sao một người vui vẻ và một người u ám có thể quen biết nhau, cô nhớ không lầm là Trúc có bao giờ làm quen với anh chị lớp trên, và thế là cô đứng đó gãi đầu ú ớ. Còn Trúc thấy cái vẻ mặt khó hiểu của cô thì nhanh tay giới thiệu mối quan hệ giữa cô và anh:
- Họ Trương với họ Cao là họ hàng xa của nhau, bọn tôi là anh em họ nên chúng tôi quen biết nhau!
Thật không ngờ là cô bạn cùng lớp, Cao Hàn Phương Trúc này có quá nhiều điều bất ngờ, tưởng chừng là người vô hình trong lớp nhưng lại có quan hệ anh em với nam thần của trường, với lại là một người có khả năng nhìn thấy linh hồn nữa, giờ cô mới nhận thấy lợi ích vô cùng hữu dụng của việc hồi sinh, tốt hơn cô tưởng tượng, nó cho cô thấy bản chất của thế giới mà cô đang sống, một thế giới thất thường ẩn chứa nhiều điều tưởng không thể nhưng lại có thể xảy ra.
Thế là không hiểu tại sao cả ba đều về chung với nhau, cô để ý là Trúc cứ đi sau cô và Vũ, anh thì vô tư không để ý gì mà chỉ lo cạp cái miếng bánh Crếp ấy mà xuýt xoa khen ngon. Có lúc thấy Trúc im hơi, không nói gì thì anh cũng muốn mời cô ấy ăn bánh chung với anh nhưng cô ấy từ chối. Cứ thế, hai người đang nhồm nhoàm ăn và một người lẳng lặng theo sau đi cùng trên một con đường, đến khi anh lên tiếng nói chuyện với Yến:
- Thiên, em thấy bánh Crếp ngon không?
Cô nghe giọng nói thanh cao xen lẫn ngọt ngào của anh thì hai gò má của cô ửng hồng lên, miệng đang gặm miếng bánh trong miệng và khẽ gật đầu nhè nhẹ. Trúc đi ở đằng sau, thấy linh hồn bên trong thể xác cao lớn của Yến đang chuyển màu từ trắng sang hồng và nhìn lên khuôn mặt của Yến đang đỏ bừng trước Vũ thì khóe môi của Trúc liền cong lên, tạo nên một nụ cười:
- À! Ra là vậy!
- Tại sao.. bà biết tôi là Yến?
Cô gái ấy không nói gì, lặng lẽ bỏ bàn tay của mình ra khỏi vai của cô và sau đó là xoay lưng đi, còn Yến nhìn phản ứng kì lạ ấy mà khó hiểu. Dù cô gái đó là một người bạn cùng lớp nhưng cô thật sự chả có thân thiết gì. Từ khi còn sống, những thứ cô biết về cô gái ấy chỉ là tên của cô ấy, Cao Hàn Phương Trúc từ danh sách lớp. Ngoài ra, Trúc lúc nào cũng mang cái vẻ ảm đạm như ma ngồi ở cuối góc lớp, có những khi cô thấy Trúc ngồi nói chuyện một mình, đứa nào trong lớp cũng sợ hãi, không dám ngồi chung. Theo dần tháng năm học cùng lớp từ năm lớp 10 đến lớp 11, sự hiện diện của Trúc đã dần trở nên vô hình trong mắt của mọi người. Giờ đây, Yến cũng chẳng thể nào ngờ được, từ khi được hồi sinh trở về, có quá nhiều thứ lạ thường xảy ra đều lần lượt đến với cô, kể cả người bạn bị lớp cách ly này, tưởng chừng như đang sống trong thế giới riêng của bản thân cô ấy, mà giờ chính cô ấy tự chủ động tìm đến cô, rồi còn nói đích danh ra cô chính là Yến, quả là một cuộc đời nhưng có đến hai lần được sống, cô mới thấy nhiều điều bí ẩn của thế giới đang dần mở rộng trong mắt cô.
Đang bận tâm suy tư thì bỗng dưng, Trúc quay lưng lại và nhìn thẳng vào mặt cô, vào cái khoảng khắc ấy, cô đã nhận ra thêm một điều bất ngờ từ cô bạn cùng lớp. Lần đầu tiên, Yến nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng theo một phong cách độc lạ của cô bạn, Trúc cứ nắm chặt mái tóc dài lõa xõa ngay trước mặt mình, miệng thì bặm môi và đôi mắt cứ liếc nhìn trái phải rồi sau đó là nhìn vào mắt Yến. Đến một lát sau, cô ấy mới thả đôi môi đang bặm ấy ra, đưa ngón tay chỉ vào người cô và mấp máy trả lời:
- Tôi.. nhìn thấy được linh hồn của bà.. ở bên trong cơ thể này!
Yến lại thêm một cái kích bất ngờ nữa bắn thẳng vào trong thâm tâm, đầu cô như quay mòng mòng đi vì chẳng thể nào tiếp thu nổi cái hiện tượng siêu nhiên này, cô ôm đầu và tự hỏi bản thân: "Bả vừa mới thốt lên cái gì vậy? Nhìn thấy được linh hồn là sao chứ? Chuyện đó là không thể nào?", thế rồi Yến tự trấn an mình bằng cách lôi mấy cái kiến thức khoa học ra mà giải thích. Cô cứ đứng đó tự cười thầm và gật đầu ậm ừ vì giải được hiện tượng đó bằng kiến thức khoa học, làm cho Trúc đổ hết mồ hôi hột. Đến khi cô nhớ tới hình ảnh vị thiên thần trong gương đang nhìn cô cười dịu dàng thì cô mới ngớ người ra. Mặt cô lộ rõ vẻ hoảng sợ, chuyển màu từ hồng hào sang trắng bệch, thế là cô tiếp tục ôm đầu gào thét trong nội tâm, cái chuyện một vị thần xuất hiện và hồi sinh cô về nhân gian là có thật thì chuyện nhìn thấy được linh hồn cũng là một điều hiển nhiên. Không thể nói nhìn thấy được linh hồn là không thể xảy ra, vì ngay từ đầu, cô chết đi sống lại cũng là một điều vô lý trên thế giới này.
Yến vẫn chưa thể nào tin được cái hiện tượng siêu nhiên ấy mà quay mặt qua Trúc và hỏi một lần nữa, kết quả cô nhận được là một cái gật đầu đầy chắc nịch của Trúc. Ngay lúc đó, vì cả hai người đều là người nằm ở ranh giới giữa âm và dương nên Trúc cũng coi cô như là một đồng môn và thật thà kể cho cô nghe về nguồn gốc tổ tiên của gia đình mình.
Ngày xưa, dòng tộc họ Cao với truyền thống là làm pháp sư, chu du khắp nơi để trừ ma diệt quỷ, họ có thể làm được pháp sư nhờ vào gen di truyền đôi mắt có đồng tử dãn to nên nó đủ sức nhìn thấy được một thế giới khác ẩn sau thế giới mà con người đang sống, một thế giới âm trải đầy linh hồn con người. Nhưng vì nó là một gen di truyền lặn nên chỉ một vài người trong tộc họ Cao mang gen lặn ấy, khoa học chứng minh những người mang gen lặn chỉ chiếm một phần tư, tức là có 100 người chỉ có 25 người mang nó. Từ đó, dòng tộc họ Cao phải cách một thế hệ thì trong những con cháu, chỉ có một người mang nó.
Trúc đóng vai thành một giáo sư và giải thích sự di truyền học về đặc tính các loại gen mà đầu Yến xì khói như muốn nổ tung, đôi mắt quay tròn thành hình xoắn ốc, cơ thể không đứng vững được như muốn ngả ngửa ra. Trúc nhìn thấy cô như vậy thì thì thở dài, dẹp mấy cái di truyền học qua một bên và nói với một câu ngắn gọn:
- Tóm lại, tôi nhìn thấy được linh hồn của bà là nhờ vào gen di truyền của ông nội tôi!
Chỉ câu ấy thôi thì Yến mới thông não, sau cái cuộc nói chuyện thì cô dần mới hiểu được thế giới mà cô đang sống, cô cứ tưởng là trong thế giới này chỉ có một mình cô khác biệt, nhưng không ngờ rằng, ở rất gần với cô, còn có một người giống cô. Ra trước giờ, trước khi cô chết, thì cũng đã có người khác biệt. Thế là cô nhìn Trúc mà mỉm cười khúc khích, làm cho người đối diện ngờ nguệch ra. Sau đó, cô cũng thắc mắc một điều và hỏi Trúc tại sao biết được cô là Yến, còn Trúc trả lời một cách đơn giản:
- Vì trong lớp không ai chịu nói chuyện với tôi hết nên tôi hay quan sát linh hồn của người khác, như là một thú vui vậy! Linh hồn của mọi người đủ màu sắc, tất cả đều có! Linh hồn của bà là màu trắng, mà tôi cũng hơi thắc mắc, linh hồn của bà thấp thoáng liên tục chuyển đổi từ màu trắng sang màu hồng! Từ lúc bà bị tai nạn giao thông và bà xuất hiện ở trong lớp với một cơ thể lạ, dù là cơ thể khác nhưng linh hồn ẩn chứa trong nó rất quen thuộc, cứ chuyển đổi liên tục từ màu trắng sang màu hồng, nhìn rất giống linh hồn của bà! Vì tôi hơi nghi ngờ có phải là bà không nên tôi đánh liều theo dõi bà mấy hôm, vào chính ngày này tôi mới lấy hết can đảm ra để hỏi bà!
Tất cả như được ra ngoài ánh sáng và hiểu được tận gốc một cách tường minh, những chi tiết bị tách rời đang được ghép lại một cách hoàn chỉnh, rất hợp lý. Trong khi đang suy nghĩ thì cô liền chợt giật nảy lên khi Vũ đứng sau lưng cô và đưa trước mặt cô là một cái bánh Crếp thơm lừng kèm theo một lời xin lỗi của anh vì đã mua lâu. Cô nhận chiếc bánh ấy từ tay anh mà đôi mắt cô lấp lánh lên và đỏ mặt từng hồi. Còn anh nhìn qua cô bạn cùng lớp của cô mà bất ngờ, mặt anh liền lộ rõ vẻ mặt hớn hở:
- Ủa, đây không phải là Phương Trúc à? Em làm gì ở đây vậy?
Yến đang ăn, nghe điều đó mà ho sặc sụa, cô há hốc mồm nhìn hai người họ mà ngơ ngác, làm sao một người vui vẻ và một người u ám có thể quen biết nhau, cô nhớ không lầm là Trúc có bao giờ làm quen với anh chị lớp trên, và thế là cô đứng đó gãi đầu ú ớ. Còn Trúc thấy cái vẻ mặt khó hiểu của cô thì nhanh tay giới thiệu mối quan hệ giữa cô và anh:
- Họ Trương với họ Cao là họ hàng xa của nhau, bọn tôi là anh em họ nên chúng tôi quen biết nhau!
Thật không ngờ là cô bạn cùng lớp, Cao Hàn Phương Trúc này có quá nhiều điều bất ngờ, tưởng chừng là người vô hình trong lớp nhưng lại có quan hệ anh em với nam thần của trường, với lại là một người có khả năng nhìn thấy linh hồn nữa, giờ cô mới nhận thấy lợi ích vô cùng hữu dụng của việc hồi sinh, tốt hơn cô tưởng tượng, nó cho cô thấy bản chất của thế giới mà cô đang sống, một thế giới thất thường ẩn chứa nhiều điều tưởng không thể nhưng lại có thể xảy ra.
Thế là không hiểu tại sao cả ba đều về chung với nhau, cô để ý là Trúc cứ đi sau cô và Vũ, anh thì vô tư không để ý gì mà chỉ lo cạp cái miếng bánh Crếp ấy mà xuýt xoa khen ngon. Có lúc thấy Trúc im hơi, không nói gì thì anh cũng muốn mời cô ấy ăn bánh chung với anh nhưng cô ấy từ chối. Cứ thế, hai người đang nhồm nhoàm ăn và một người lẳng lặng theo sau đi cùng trên một con đường, đến khi anh lên tiếng nói chuyện với Yến:
- Thiên, em thấy bánh Crếp ngon không?
Cô nghe giọng nói thanh cao xen lẫn ngọt ngào của anh thì hai gò má của cô ửng hồng lên, miệng đang gặm miếng bánh trong miệng và khẽ gật đầu nhè nhẹ. Trúc đi ở đằng sau, thấy linh hồn bên trong thể xác cao lớn của Yến đang chuyển màu từ trắng sang hồng và nhìn lên khuôn mặt của Yến đang đỏ bừng trước Vũ thì khóe môi của Trúc liền cong lên, tạo nên một nụ cười:
- À! Ra là vậy!
Chỉnh sửa cuối: