Tập truyện thơ của Thành Đô 001. Cừu non gặp Sói 002. Sự tích con Thạch Sùng 003. Nòng nọc đi tìm mẹ 004. Thỏ và Rùa 005. Ếch ngồi đáy giếng 006. Người bạn tồi 007. Sự tích bánh chưng, bánh dày 008. Công chúa và Hoàng tử Ếch 009. Con cáo và chùm nho 010. Giấc mơ kỳ lạ 011. Kiến và chim bồ câu 012. Người tuyết xinh đẹp 013. Thỏ con đi bắt bướm 014. Hổ vằn và Lợn con 015. Con Lừa ngu xuẩn 016. Khỉ và Sói 017. Ăn khế trả vàng 018. Năm con vịt con 019. Cô bé quàng khăn đỏ 020. Mèo và chuột 021. Ông vua Ếch 022. Mèo con đi câu cá 023. Bạch Tuyết và phù thủy 024. Sự tích trầu, cau và đá vôi 025. Chú Thỏ tinh khôn 026. Sự tích đá Vọng Phu 027. Sự tích hạt lúa 028. Giọt nước diệu kỳ 029. Vợ chồng người đánh cá 030. Thiên thần nhỏ 031. Sói con lười nhác 032. Sự tích con cào cào 033. Chú Gà trống dũng cảm 034. Khỉ vớt trăng 035. Chú Cuội và chị Hằng Nga 036. Con Công và con Quạ 037. Gà con đi tìm bố 038. Cô bé bán diêm 039. Dế mèn thích chu du 040. Lý Thông và Thạch Sanh 041. Quạt có từ khi nào? 042. Hai con Ếch con 043. Con chim nhỏ tội nghiệp 044. Sói con và con Sếu 045. Con Sói và bảy chú Dê con Thành Đô
Cừu non gặp Sói Cừu non đang uống Trong dòng suối trong Thật rủi làm sao? Gặp Sói đói lòng. * * * Suối là của tao Sao mà mi dám Uống nước của tao? * * * Cừu non đáp lại: Ô hay lạ chưa? Suối ở trong rừng, Sao lại của ông? Này Cừu non ơi! Ta nói mi biết! Suối này của ta Cha mi cũng biết. Tôi không có cha Thật đấy, thưa ông! Thế thì ông mày, Biết suối của ta. Ô hay lạ chưa? Tôi không có cha, Sao lại có ông? * * * Sói liền gầm gừ: Mặc kệ xác mày, Tao không cần biết. Uống nước của tao, Trả tao bằng mạng. Câu nói vừa dứt Liền vồ ăn ngay. * * * Thật là tội nghiệp, Đời Cừu đi tong Lý đúng luôn luôn Thuộc về kẻ mạnh. Luật ở rừng xanh, Giống như loài người. Thành Đô
Sự tích con Thạch Sùng Ngày xửa ngày xưa Có đôi vợ chồng Nghèo xơ nghèo xác Sống trong túp lều Tên là Thạch Sùng Suốt ngày ăn xin Dành dụm được nhiều Chôn một hũ tiền Nhưng cứ giả bộ Là không có tiền Một hôm nảy ý Bèn đào hũ lên Trữ khi lũ lụt. * * * Lũ lụt kéo đến Đem gạo ra bán Đắt hơn ngày thường Có nhà giàu nhất Đem cầm thỏi vàng Đổi lấy gạo ăn Nhưng không được nhiều Chỉ một đấu thôi Trong bụng nghĩ thầm Chơi lão một vố. * * * Vợ chồng Thạch Sùng Có vốn liếng lớn Thôi nghề ăn xin Đem hết số tiền Cho vay nặng lãi Đi cướp dân làng Trâu, bò, lợn, gà Rồi cùng nhập hội Của cải cướp được Nhà lão giàu to Lão dâng lên vua Vàng bạc ngọc ngà Vua phong tước vị Được làm Quan Công Ra ở kinh thành Xây một cung điện Đẹp hơn nhà vua. * * * Ở kinh đô đó Người em hoàng hậu Tên họ là Vương Gặp lão Thạch Sùng Đua nhau khoe của Xem ai giàu nhất Nếu bên nào thua Nộp mười thúng vàng. * * * Ngày thi đã đến Các quan đến xem Xem ai thắng, thua Cuộc thi kết thúc Lão Thạch Sùng kia Bị thua một vố Vì chiếc mỏ kho Ông không giữ lại Của cải bay đi Vẫn hoàn trắng tay Còn lại một mình Trong túp lều xưa Tặc lưỡi tiếc của Rồi hắn lại chết Hóa thành Thạch Sùng Thỉnh thoảng kêu lên Mấy tiếng: "Tắc.. tắc.." Dân gian có câu: "Thạch Sùng còn thiếu Một nồi mẻ kho!" Thành Đô
Nòng nọc đi tìm mẹ Ở trong hồ nước mát Có một đàn nòng nọc Rủ nhau đi tìm mẹ Nhưng không biết mẹ đâu Đi đến đâu cũng hỏi Có phải mẹ đây không? Nhưng ai cũng lắc đầu Đây không phải là mẹ Mẹ chúng con ở kia Rồi ếch mẹ bơi tới Mẹ của các con đây Nhưng chúng còn nghi ngờ Bèn hỏi lại ếch mẹ: Sao chúng con không giống? Mẹ ếch bèn đáp lại: Sau này các con rõ Cả đàn nòng nọc con Rất vui vì có mẹ. Thành Đô
Thỏ và Rùa Thỏ, Rùa thi nhau chạy Xem ai chạy nhanh nhất Thỏ tự kiêu tự đại Phần thắng ắt về ta Chạy được một quãng đường Dừng chân bên gốc đa Ngủ lúc nào không hay Rùa ta không nản chí Chạy qua gốc cây đa Thấy Thỏ đang nằm ngủ Rồi Rùa ta cuời mỉa: Hỡi con Thỏ kia ơi Mi thua cuộc rồi nha Rồi Rùa nhón chân nhanh Không một tiếng động nhỏ Và chạy về tới đích Thế là Rùa thắng cuộc Vì Rùa không nản chí Con Thỏ bị thua cuộc Và thật là xấu hổ Vì kiêu căng của Thỏ. Thành Đô
Ếch ngồi đáy giếng Có một chú Ếch con Sống trong một cái giếng Mùa hè trời nóng nực Đã cạn gần đáy giếng Vùng vẫy trong lớp bùn Nhìn lên mà cứ tưởng Trời chỉ bằng như thế Có một lần đi chơi Thấy trong người khát nước Liền bò đến thành giếng Thấy Ếch con trong giếng Rùa rủ Ếch lên chơi Khi lên đến tận nơi Mới thấy là trời xanh Không như là Ếch nghĩ. Thành Đô
Người bạn tồi Vào một buổi chiều đông Có một anh nông dân Trên đường trở về nhà Thấy một chú rắn con Nằm ngắc ngoải chờ chết Anh động lòng thương xót Bèn ôm nó vào lòng Dần dần hồi tỉnh lại Chẳng những không tạ ơn Nó cắn anh một cái Nhưng không kịp nữa rồi Anh đang nằm chờ chết Và ân hận một điều Là cứu kẻ vô ơn Đó là con rắn độc Và nói với mọi người Là không nên thương hại Với những kẻ độc ác Như con rắn độc kia. Thành Đô
Sự tích bánh chưng, bánh dày Ngày xửa ngày xưa Ở thời Hùng Vương Vua Hùng thứ sáu Có các bà vợ Sinh được cả thảy Mười hai con trai. * * * Các con lớn khôn Cho ra làm quan Để lo việc nước Riêng còn vị Lang Sinh thứ mười tám Có tên là Liêu Thích nghề trồng trọt Ngày ngày cùng vợ Ra đồng cuốc đất Cấy lúa, trồng khoai. * * * Vua thấy tuổi mình Đã già hơn trước Sức khỏe yếu dần Muốn truyền ngôi vua Giúp dân giúp nước Cuối cùng quyết định Mở một cuộc thi Xem ai làm vua Trị vì đất nước. * * * Các anh thi nhau Đi kiếm về dâng Của ngon vật lạ Nhưng chàng Lang Liêu Nghĩ ra các món Khác hơn các anh Ngày ngày tuốt lúa Đem về giã gạo Săn con lợn rừng Đem về làm thịt Làm ra hai thứ Có tên gọi là: Bánh chưng, bánh dày Đem dâng lên vua Mời mọi người ăn Ai cũng khen ngon. * * * Vua mời Lang Liêu Hỏi rõ sự tình Chàng đáp lại vua: Bánh chưng là đất, Bánh dày là trời. * * * Vua thấy có lý Quyết định truyền ngôi Cho chàng Lang Liêu Sau khi làm vua Lang Liêu lấy hiệu Là Tiết Liêu Vương Tức là Hùng Vương Ở đời thứ bảy. * * * Từ đó hàng năm Cứ đến ngày Tết Mọi người đều làm Hai thứ bánh đó Thờ cúng tổ tiên. Thành Đô
Công chúa và Hoàng tử Ếch Ngày xửa ngày xưa Có một công chúa Rất hay bướng bỉnh Một lần đi chơi Ở ngoài lâu đài Bị rơi quả bóng Nhưng không lấy được Bèn nhờ người khác Xuống hồ nhặt lên. * * * Nhưng không có ai Chỉ Hoàng tử Ếch Mới lấy lên được Nhưng hứa một điều Là hôn chú Ếch Và ăn, ngủ cùng Nàng đành chấp nhận Để cho qua chuyện. * * * Ếch liền nhảy xuống Vớt quả bóng lên Công chúa cám ơn Nhưng quên lời hứa Chạy thẳng về cung. * * * Ếch đến tận nơi Gõ cửa: "Cốc.. cốc.." Công chúa chạy ra Mở cửa mời vào Và mời vào tiệc Và đi ngủ cùng Trong đêm trăng ấy Công chúa đã hôn Vào môi chú Ếch. * * * Thế là chú Ếch Liền hiện nguyên hình Là một chàng trai Khôi ngô tuấn tú Là chàng Hoàng tử Ở nước láng giềng. * * * Hoàng tử giãi bày Có bà phù thủy Bà hay thù ghét Biến ta thành Ếch Có một lời nguyền Khi đã có người Yêu thương thực sự. * * * Thế là công chúa Đã được kết duyên Cùng chàng Hoàng tử Sống mãi muôn đời. Thành Đô
Con cáo và chùm nho Có một chú cáo con Bụng đang đói cồn cào Đi kiếm ăn khắp nơi Chẳng có gì vào bụng Bỗng nhiên nghe mùi lạ Ngước lên thấy chùm nho Thèm nhỏ cả nước miếng Nhưng giàn nho cao quá Bèn thử đủ mọi cách Nhưng vẫn không ăn thua Liền tức giận bỏ đi Mang bụng đói về nhà. Thành Đô