

Gửi Anh! Mối Tình Đầu
Anh à! Đêm nay em lại nhớ về anh nữa rồi. Mười mấy năm rồi anh nhỉ, cái cảm giác nhói trong tim làm em khó chịu quá. Mười mấy năm rồi ta lại nhìn thấy nhau, nhưng không thể như trước được nữa.
Anh vẫn không thay đổi gì nhiều phải không anh? Em thấy anh vẫn vậy, à có mập hơn lúc trước anh nhỉ.
Tình cờ ta lại gặp nhau, thật ra là em đã tìm anh đó. Em đã tìm tên anh trên Facebook rất nhiều lần, nhưng không lần nào em gặp hết, vậy mà.
Anh kết bạn với em, nhìn thấy anh em vui lắm, bao kỉ niệm lại ùa về. Nhưng niềm vui chưa kịp hết thì tim em lại nhói đau. Ngày đó anh bỏ rơi em vì câu môn đăng hộ đối, vì chiều dài địa lý, nghe mà đau anh nhỉ. Em hận anh, giận anh lắm, rồi từ đó mình xa nhau.
Anh à! Giờ đây em ổn lắm, em đã lập gia đình và có hai thiên thần nhỏ. Chồng em, anh ấy cũng là con một như anh đấy, cũng xa nhà em lắm. Nhưng anh ấy không bỏ rơi em và chê bai gì em cả.
Em có lỗi với chồng mình, em không thể quên anh được. Nhìn thấy anh em vẫn đau lắm. Người ta nói đúng tình đầu không thể nào quên được. Và giờ mười mấy năm rồi em có quên được đâu. Anh vẫn còn độc thân sao?
Nhớ ngày xưa vui vẻ và hạnh phúc quá anh nhỉ. Em cùng anh đi trên những con đường đầy hoa phượng rồi tự dưng cơn mưa từ đâu trút xuống, hai đứa đi trong mưa mà hạnh phúc ngập tràn.
Có một lần em bị bệnh, anh đã phải dầm mưa mà mua thuốc và cháo cho em. Niềm vui đó giờ nhớ lại em vẫn mỉm cười. Còn nhiều lắm biết bao nhiêu là kỉ niệm làm sao có thể kể ra hết phải không anh.
Anh à! Hãy bình yên anh nhé, em mơ về anh như thế đủ rồi, em phải tỉnh dậy thôi. Chồng con em vẫn đợi em bên ngôi nhà nhỏ. Tạm biệt anh, một góc nhỏ của trái tim.
Anh à! Đêm nay em lại nhớ về anh nữa rồi. Mười mấy năm rồi anh nhỉ, cái cảm giác nhói trong tim làm em khó chịu quá. Mười mấy năm rồi ta lại nhìn thấy nhau, nhưng không thể như trước được nữa.
Anh vẫn không thay đổi gì nhiều phải không anh? Em thấy anh vẫn vậy, à có mập hơn lúc trước anh nhỉ.
Tình cờ ta lại gặp nhau, thật ra là em đã tìm anh đó. Em đã tìm tên anh trên Facebook rất nhiều lần, nhưng không lần nào em gặp hết, vậy mà.
Anh kết bạn với em, nhìn thấy anh em vui lắm, bao kỉ niệm lại ùa về. Nhưng niềm vui chưa kịp hết thì tim em lại nhói đau. Ngày đó anh bỏ rơi em vì câu môn đăng hộ đối, vì chiều dài địa lý, nghe mà đau anh nhỉ. Em hận anh, giận anh lắm, rồi từ đó mình xa nhau.
Anh à! Giờ đây em ổn lắm, em đã lập gia đình và có hai thiên thần nhỏ. Chồng em, anh ấy cũng là con một như anh đấy, cũng xa nhà em lắm. Nhưng anh ấy không bỏ rơi em và chê bai gì em cả.
Em có lỗi với chồng mình, em không thể quên anh được. Nhìn thấy anh em vẫn đau lắm. Người ta nói đúng tình đầu không thể nào quên được. Và giờ mười mấy năm rồi em có quên được đâu. Anh vẫn còn độc thân sao?
Nhớ ngày xưa vui vẻ và hạnh phúc quá anh nhỉ. Em cùng anh đi trên những con đường đầy hoa phượng rồi tự dưng cơn mưa từ đâu trút xuống, hai đứa đi trong mưa mà hạnh phúc ngập tràn.
Có một lần em bị bệnh, anh đã phải dầm mưa mà mua thuốc và cháo cho em. Niềm vui đó giờ nhớ lại em vẫn mỉm cười. Còn nhiều lắm biết bao nhiêu là kỉ niệm làm sao có thể kể ra hết phải không anh.
Anh à! Hãy bình yên anh nhé, em mơ về anh như thế đủ rồi, em phải tỉnh dậy thôi. Chồng con em vẫn đợi em bên ngôi nhà nhỏ. Tạm biệt anh, một góc nhỏ của trái tim.
Last edited by a moderator: