Chương 470: Tột cùng bi thương (3) Bấm để xem Nước mắt còn chưa kịp lau, Gia Gia nhìn đám người tứ đại tông môn, tức giận mà rằng: "Ngươi! Đám ngước các ngươi! Các ngươi dựa vào cái gì mà nói Tiểu Ngư hắn là quỷ diện nhân, là ác tặc?". "Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!". "Quỷ diện nhân kia chính là vu oan giá họa cho Tiểu Ngư, ép hắn phải lộ diện để hòng cướp lấy bảo vật! Từ đầu tới cuối tứ đại tông môn các ngươi đều đã bị hắn lợi dụng!". "Các ngươi là thứ ngu xuẩn! Các ngươi là những kẻ không có mắt!". * * * Bên này, đám người tứ đại tông môn nghe xong những câu mắng chửi của Gia Gia, thần tình khó tránh trở nên khác lạ. Nhất là các vị cao tầng, hàng lãnh tụ. Bọn họ bị hai từ "bảo vật" kia làm chú ý. Ngẫm một chút, nếu như Lăng Tiểu Ngư và quỷ diện nhân là hai người khác nhau, trước đó đã từng chạm mặt, trên người Lăng Tiểu Ngư lại có món đồ vật mà quỷ diện nhân mong cầu, nhưng chưa thành công chiếm lấy thì đối phương đã tẩu thoát, như vậy.. Khả năng quỷ diện nhân vạch ra mưu kế để ép Lăng Tiểu Ngư xuất hiện cũng hoàn toàn có thể xảy ra. Tất nhiên, nghĩ thì cũng bất quá là nghĩ, cao tầng tứ đại tông môn chẳng thể nào lại đi tin tưởng lời nói của Gia Gia ngay được. Muốn bọn họ tin, ít nhất cũng phải đưa ra bằng chứng thuyết phục. Khuôn mặt không thể hiện bao nhiêu cảm xúc, Phổ Hằng thần tăng, cũng là trụ trì hiện thời của Lam Yên Tự bước ra nói: "Tiểu cô nương, vừa rồi tiểu cô nương nói Lăng Tiểu Ngư không phải quỷ diện nhân, xin hỏi có bằng chứng gì để chứng minh?". "Bằng chứng? Các ngươi còn muốn bằng chứng gì chứ? Tiểu Ngư hắn..". "Hừ!". Gia Gia còn chưa nói hết thì đã bị một tiếng hừ lạnh cắt ngang. Cơ Thành Tử nghiêm giọng mà rằng: "Không bằng không chứng chúng ta làm sao có thể tin? Làm sao chúng ta biết được các ngươi liệu có đang cố tình chối tội?". "Cơ chưởng môn nói chí phải". Tiếp sau Cơ Thành Tử, Tần Ngọc liền thêm vào: "Các vị đạo hữu, lúc này ác tặc đã cùng đường, nhất định là đang tính bịa đặt hòng thoát tội. Lăng Tiểu Ngư và quỷ diện nhân chỉ là một người, chứng cứ vốn đã rõ, chắc chắn không thể sai được!". "Các vị đạo hữu, hôm nay tuyệt không thể để cho tên ác tặc này chạy thoát!". Nói đoạn, Tần Ngọc liền đề thăng khí thế, đem Bách Hoa Ấn gọi ra. Sau lưng nàng, các cung nhân của Cửu Hoa Cung cũng lập tức sẵn sàng chiến đấu. Về phần Thiên Kiếm Môn, Lam Yên Tự Tam Tiên Đảo.. Bọn họ lựa chọn ra sao, thiết nghĩ cũng chả cần phải nói, đều có thể đoán được. Lăng Tiểu Ngư kia cho dù không giết thì cũng phải bắt giữ, tuyệt không thể thả đi. * * * "Khốn nạn!". Chứng kiến mọi diễn biến, Đồ Tam Nương tức khí mắng to. Nàng mau chóng lùi lại, bảo với Gia Gia: "Tiểu oa oa, cái lũ tiện nhân này không biết phân biệt tốt xấu đâu. Ngươi mau đưa Lăng Tiểu Ngư đi khỏi đây nhanh. Ta đoạn hậu". "Hừ! Các ngươi còn muốn chạy!". Hung thủ sát hại đồ nhi hiện đang ở trước mắt, Tần Ngọc há có thể để đối phương đào tẩu? Nàng giơ cao Bách Hoa Ấn, hô: "Tru!". Tiếng hô của nàng vừa dứt thì bảo ấn liền biến mất. Thay vào đó, sáu thân ảnh mờ ảo hiện ra. Tất cả đều là nữ tử, cùng mặc lam y, cùng cầm lam kiếm đồng loạt hướng đám người Lăng Tiểu Ngư tấn công. Rất biết phối hợp, Trương Dĩnh cũng động thân lao lên. Cơ Thành Tử, Ân Diệt, Phổ Minh - Phổ Hằng, bọn họ đương nhiên là sẽ không bàng quan đứng nhìn. Sau Thao Thiết thì Lăng Tiểu Ngư cũng là vấn đề bức thiết của giới chính đạo, rất cần được giải quyết. "Tiểu oa oa! Đi mau!". Thân cô thế cô, Đồ Tam Nương tự biết khó có thể trụ được lâu nên lại lần nữa quát giục Gia Gia. Miệng nói, tay chân cũng chẳng để yên, nàng đem Đả Thần Tiên gọi ra, xuất sử thần thông hòng ngăn cản thế tiến công của tứ đại tông môn. * * * "Đồ Tam Nương ngươi ghê gớm mấy thì cũng chỉ một mình! Muốn ngăn? Mơ tưởng!". Tần Ngọc đứng một bên, vừa thao túng những lam nữ do Bách Hóa Ấn hiển hóa vừa nói. Thái độ cùng tự tin. Dĩ nhiên rồi. Nếu là bình thường, chỉ một đấu một, Tần Ngọc đích xác kém xa Đồ Tam Nương. Thế nhưng lúc này, tình cảnh nó lại khác. Không như Đồ Tam Nương thân cô thế cô, Tần Ngọc nàng đang được rất nhiều người hỗ trợ. Bao nhiêu là tu sĩ chân nhân, bao nhiêu là pháp bảo, Đồ Tam Nương há có khả năng đấu nổi? * * * "Tỷ tỷ! Đồ Tam Nương giao cho mọi người!". Lưu lại một câu như vậy xong, Tần Ngọc tức khắc chuyển hướng tấn công, thay vì Đồ Tam Nương thì nàng lao thẳng đến chỗ Lăng Tiểu Ngư. Nhưng, chính tại lúc này.. "Oành.. h.. h!". * * * dị biến lại bất chợt nổi lên.
Chương 471: Tột cùng bi thương (4) Bấm để xem Tiếp sau tiếng nổ kinh thiên, kết giới do Chu Tước tạo ra trước đó cũng liền tan vỡ. Trong nháy mắt, lửa đỏ lan ra cả một vùng. Nhưng, đáng chú ý nhất không phải lửa. Khiến cho mọi người tập trung ánh mắt là kẻ hiện đang lẫn bên trong lửa, bị nó thiêu đốt.. * * * "Chủ nhân!". Nhìn thấy Thao Thiết thương tích đầy mình, máu me tuôn chảy, kiếm linh Thiên Tà lo lắng kinh hô, toan chạy đến thì.. "Grào.. ào!". "Grào.. ào.. ào!". Từ trong biến lửa, Thao Thiết gầm lên đầy đau đớn, dư lực đem Thiên Tà chấn bay. Kế đấy, nó ngay lập tức tung người phóng lên. Nhưng là, chân chỉ vừa mới nhấc khỏi mặt đất, còn chưa kịp phóng thì một đạo hồng quang đã bay xuống, đâm xuyên qua cơ thể của Thao Thiết, làm nó phải gục ngã thêm một lần nữa. Và lần này, nó đã không còn có thể trở mình gượng dậy.. Cũng chẳng ngạc nhiên. Thao Thiết tuy là hung thần thượng cổ, rất đỗi ghê gớm nhưng đối thủ của nó cũng há đâu dạng vừa. Chu Tước, nàng là thần điểu do thiên địa sinh ra, là thị hiện của ánh lửa Cung Ly, uy năng nào phải chuyện đùa. Thuở xa xưa, thời điểm Thao Thiết cường thịnh Chu Tước nàng còn có thể một đấu một bất phân thắng bại thì huống chi hôm nay, khi đối thủ vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, yếu hơn rất nhiều. * * * "Chủ nhân!". "Chủ nhân!". * * * Cách đó một đoạn, trong linh quang của tử tinh cầu do Gia Gia thi triển, sau tầm chục giây, Lăng Tiểu Ngư vốn đang si dại ôm giữ thi thể Lăng Ngọc Yến cuối cùng cũng đã có phản ứng với thanh âm hô hoán của kiếm linh Thiên Tà. Một cách chầm chậm, hắn quay mặt nhìn qua.. Nơi ấy, chừng hơn trăm bước, một thân ảnh to lớn đang từ từ thu nhỏ lại. Rất nhanh, hình tướng của Chu Đại Trù đã hiện ra. Thân thể lõa lồ, mình đầy thương tích, nơi ngực còn có một lỗ thủng lớn hơn cả đầu người.. "Sư huynh..". Từ đờ đẫn, hai mắt Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng loé lên vài tia hữu thần. Hắn đem thi thể Lăng Ngọc Yến bế lên, bằng những bước đi xiêu vẹo tiến về phía Chu Đại Trù. * * * Té xuống rồi lại đứng lên, trải qua dăm bảy bận, Lăng Tiểu Ngư sau cùng cũng cũng đến được chỗ Chu Đại Trù. Chả buồn lý tới kiếm linh Thiên Tà bên cạnh, hắn khụy xuống, một tay giữ lấy thi thể Lăng Ngọc Yến, một tay run run đặt lên mình Chu Đại Trù - người huynh đệ chí cốt năm nào.. * * * "Ức..". Máu trào ra miệng, trong hình hài chẳng vẹn nguyên, Chu Đại Trù đem bàn tay Lăng Tiểu Ngư nắm lấy. Có vẻ sau khi biến lại nhân hình thì tâm trí hắn cũng đã trở nên thanh tỉnh. "Huynh đệ.." - Một cách khó khăn, Chu Đại Trù nói - ".. Xin lỗi ngươi.. Ta không thể.. bảo vệ được cho Yến.. cô cô..". Lăng Tiểu Ngư hé môi như muốn nói gì đấy, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm sao thốt ra được thành lời. Lệ chưa ráo đã lại trào tuôn. Có lẽ Lăng Tiểu Ngư hắn cũng nhận thức được rằng tình trạng Chu Đại Trù bây giờ, cách hoàng tuyền đã chẳng còn xa.. Lẽ tất nhiên, bản thân mình, Chu Đại Trù cũng tự biết rõ điều ấy. Nướt mắt chảy thành dòng, Chu Đại Trù cố nói: "Tiểu Ngư.. Nếu còn có kiếp sau.. Ta.. ức.. Ta vẫn muốn.. vẫn muốn làm huynh đệ.. huynh đệ với ngươi". Những ngón tay đang nắm lấy bàn tay Lăng Tiểu Ngư càng lúc càng siết chặt, Chu Đại Trù thở gấp, những hơi đứt quãng: "Huynh đệ.. Chúng ta.. chúng ta sẽ mãi.. mãi.. là huynh đ.. ệ". Chữ cuối cùng vừa thốt ra khỏi miệng thì những ngón tay đang bấu lấy tay Lăng Tiểu Ngư cũng liền thả lỏng, rồi.. buông hẳn. * * * "Chủ.. Chủ nhân..". "Chủ nhân!". * * * Trái với kiếm linh Thiên Tà, từ phía Lăng Tiểu Ngư đã chẳng có thanh âm bi thương nào phát ra. Không phải hắn không muốn, cũng không phải hắn kìm nén mà là vì.. hắn thốt ra không được, dù rằng miệng đã mở. Lăng Tiểu Ngư hắn đang hét đấy. Chỉ là tiếng hét của hắn, người ta chỉ nhìn chứ chẳng thể nghe. Từ ngữ, nó dường như đã không còn đủ để lột tả nỗi đau nữa rồi. * * * "Hức.. ức..". "Ức..". Trong những tiếng nấc đứt quãng, Lăng Tiểu Ngư cứ mở miệng rồi khép miệng, khép miệng rồi lại mở miệng, cả một đỗi cũng vô pháp thốt ra thành lời. Hắn đau lắm. Thật sự là đau lắm.. Yến cô cô đã mất, huynh đệ cũng không còn. Những người hắn quan tâm và yêu quý nhất, đều đã bỏ hắn mà đi.. Tại sao chứ? Lăng Tiểu Ngư hắn nào đã khinh thiên, nào đã nghịch thiên. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với hắn tới như vậy? Tại sao.. Lăng Tiểu Ngư hắn sáu tuổi nhập tiên môn, bao năm nỗ lực tu hành bất quá cũng chỉ vì mong mỏi một ngày thành tựu chân nhân, có thể sớm hôm kề cận chăm sóc cho Yến cô cô của hắn. Hắn chỉ là muốn nhìn thấy nàng vui vẻ.. Lẽ nào như thế cũng là sai ư? Hung linh Thái cực, đại họa Song Ngư, hắn há đâu mong cầu. Người huynh đệ Chu Đại Trù của hắn, y cũng nào muốn mình là hung thần thượng cổ Thao Thiết. Bọn hắn nào đã giết hại người vô tội, nào đã tàn sát sinh linh.. Thiên hạ này, tại sao ai nấy cũng đều muốn tru diệt bọn hắn? * * * "Tiểu oa oa". Cố kiềm chế cảm xúc, không để cho nước mắt chảy ra, Đồ Tam Nương nhìn Gia Gia hiện đang nức nở, trách: "Tiểu oa oa ngươi làm cái gì vậy hả? Chẳng phải ta đã kêu ngươi đưa hắn đi khỏi đây rồi sao? Ngươi xem bây giờ..". "Hức hức.." Hồi đáp nàng, như cũ chỉ có tiếng khóc. "Haizz..". Bất đắc dĩ, Đồ Tam Nương thầm thở dài một hơi. Rồi.. Chân mày cau lại, nàng xoay đầu nhìn qua chỗ tứ đại tông môn. Bên ấy, một thân hồng y đang hướng phía này tiến lại. Mặc dù biết bản thân vô pháp đối kháng được với Chu Tước nhưng Đồ Tam Nương vẫn lấy can đảm mà tiến lên ngăn chặn. Nàng nói: "Ngươi tính làm gì?". Khuôn mặt không lộ nhiều cảm xúc, Chu Tước đáp: "Thao Thiết là cái họa của thương sinh, không thể không diệt". "Hắn đã chết rồi". Chu Tước lắc đầu: "Nguyên thần đại tổn nhưng vẫn chưa tan biến, bản nguyên sinh mệnh của hắn cũng vẫn còn. Chúng đang ở bên trong thân thể kia". "Hãy tránh ra đi, hắn không phải nhân loại. Hắn là Thao Thiết, một ác thần thương hại sinh linh". "Nếu ta không tránh?". Chu Tước thở nhẹ một hơi, phẩy tay một cái. "Ong!". Tức thì, cả người Đồ Tam Nương liền bị cuốn ra xa. "Soạt!". Nhưng cũng rất nhanh, nàng đã bay ngược trở về. Chả cần phải hỏi han chi nữa, nàng vươn tay hướng tới Lăng Tiểu Ngư, ý đồ muốn đem hắn mang khỏi đây. Chỉ có điều.. "Ong!". * * * tay mới chạm, còn chưa kịp níu kéo gì thì Đồ Tam Nương nàng đã lại phải "bay" thêm một lần nữa. Và lần này, tác động đã lớn hơn rất nhiều. Tới độ khiến cho nàng phải hộc máu. "Khục khục..". Một tay chống lên đất, một tay ôm lấy ngực, Đồ Tam Nương đưa mắt nhìn về phía Lăng Tiểu Ngư - kẻ vừa mới đem mình chấn bay. Nàng thật là không hiểu. Mới rồi chuyện gì đã xảy ra? Cỗ lực lượng kia, nó là gì? Mà quan trọng nhất là tại sao? Tại sao tiểu tử họ Lăng kia lại tấn công nàng? Đồ Tam Nương nàng đây vốn dĩ có ý tốt, muốn mang hắn đi khỏi đây thôi a! * * * "Sột.. soạt..". "Sột.. soạt..". Người nghi hoặc mặc người nghi hoặc, cảnh giác mặc người cảnh giác, có suy đoán thì cũng mặc người suy đoán, bất kể có là gì đi nữa thì đối với Lăng Tiểu Ngư lúc này, hết thảy đều chẳng còn ý nghĩa chi nữa. Thi thể Lăng Ngọc Yến, thân xác Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư hiện đều đã buông. Trong cỗ khí tức trắng - đen trộn lẫn, hắn tựa u linh, đi từng bước một. Hắn cứ thế, xiêu xiêu vẹo vẹo cho tới khi.. ngẩng đầu nhìn lên. Không phải si dại, không phải bi thương mà là oán hận. Kết hợp với thần tình hung dữ, lúc này trông hắn đáng sợ vô cùng. Từ trong miệng hắn, câu chữ nặng nề cất lên. "Trả lại cho ta..". "Trả lại cho ta.. Trả lại cho ta..". "Trả lại cho ta!".
Chương 472: Chấn động mười phương (1) Bấm để xem "Trả lại cho ta", câu nói ấy vang vọng khắp trời, thanh âm vượt cả trung nguyên, truyền đến tận bên ngoài Việt quốc. Đông hoang, Tây vực, Nam lĩnh, Bắc nguyên, hầu như chỗ nào cũng đều nghe được. Có thể thấy, nội lực chứa đựng bên trong lớn tới cỡ nào. Mà, cần chi phải nhọc công đong đếm, ước lượng. Chỉ nhìn vào tràng cảnh lúc này thôi thì cũng đã quá đủ để đưa ra đáp án rồi. Tiếng hét dài kia của Lăng Tiểu Ngư, đúng là ai cũng đều có thể nghe, nhưng nghe được bao lâu, bao nhiêu, câu trả lời lại tùy thuộc ở tu vi, năng lực của mỗi người. Khi thanh âm ngập tràn oán hận nọ cất lên, nhiều người đã ngay lập tức liền bỏ mạng, kể cả khi bọn họ đang ở cách Lăng Tiểu Ngư cả ngàn dặm. Có phàm nhân, cũng có tu sĩ. Đầu tiên là luyện khí, trúc cơ, tiếp đến là vấn đỉnh, sau nữa thì là.. Phải, chân nhân - những tồn tại thuộc cấp bậc phía trên của tu tiên giới. Khởi điểm thì tất nhiên là từ mức tu vị sơ kỳ, ở tại Miên Thành. Đã, và vẫn. Những tu sĩ của phe tứ đại tông môn, một phần trong số đó hiện đã vỡ nát linh quang phòng hộ, nguyên thần bị âm ba hủy diệt. Thoáng chốc, ở tại Miên Thành, cấp bậc chân nhân sơ kỳ một mống cũng chẳng còn sót lại. Tại sao bọn họ lại không chạy ư? Thật ra, nếu mà lường trước được sự thể phát sinh, bọn họ chắc chắn sẽ chẳng nấn ná làm chi. Bọn họ làm sao có thể ngờ được Lăng Tiểu Ngư lại khủng bố tới như vậy, chỉ tiếng hét thôi cũng đủ để giết người. Chạy? Những kẻ đã chết, bọn họ căn bản là chạy không kịp. Mà nói gì bọn họ, thậm chí ngay đến thần điểu Chu Tước còn chẳng kịp trở tay nữa là. * * * "Đây là thứ lực lượng gì lại khủng khiếp như vậy..". Nội tâm còn chưa hết rung động, Chu Tước cấp tốc thúc động linh lực nơi thể nội. Nàng chỉ tay về phía Lăng Tiểu Ngư, miệng hô lớn: "Phong!". Tiếng hô của nàng vừa dứt thì một ngọn lửa màu đỏ cũng liền hiện ra. Nháy mắt sau, ngọn lửa biến thành biển lửa, đem sáu phương thiên địa xung quanh Lăng Tiểu Ngư cho phong bế lại. Thần tình trầm trọng, Chu Tước xoay đầu nhìn đám người tứ đại tông môn, quát: "Các ngươi lập tức rời khỏi đây!". Đã đích thân thể nghiệm qua tiếng hét kinh thiên động địa của Lăng Tiểu Ngư, giờ phút này lại nghe Chu Tước quát lớn, nhìn thấy khuôn mặt trầm trọng của nàng, đám người tứ đại tông môn lý đâu lại còn chưa hiểu được vấn đề. Cơ Thành Tử, Ân Diệt, Trương Dĩnh - Tần Ngọc, Phổ Minh - Phổ Hằng, bọn họ chẳng ai bảo ai, cả đám lập tức dẫn những môn nhân còn sống sót của mình chạy khỏi Miên Thành. Dời mắt sang chỗ Gia Gia, Đồ Tam Nương, kiếm linh Thiên Tà, những người còn nán lại, Chu Tước lớn tiếng bảo: "Các ngươi cũng nên rời khỏi đây đi". "Không!". Rất dứt khoát, đứng bên dưới, Gia Gia đáp lại: "Ta không đi! Ta không đi!". "Con chim kia! Ngươi mau thả Tiểu Ngư ra!". Ngó thấy Gia Gia mang theo bảo vật hướng mình tấn công, Chu Tước không khỏi cau mày. Nàng vung tay phẩy mạnh. "A!". * * * "Tiểu oa oa!". "Tiểu oa oa, ngươi sao rồi?". Vừa mới bị Chu Tước trấn áp, Gia Gia đã liền gượng dậy. Gạt Đồ Tam Nương sang một bên, nó lần nữa thúc động linh lực, nâng lên tử tinh cầu. Rõ ràng, Gia Gia nó vẫn muốn cứu Lăng Tiểu Ngư. Chỉ là.. Chu Tước, nàng há có thể để Gia Gia nó tự do hành động? Mới rồi, căn cứ vào cỗ lực lượng bất thường mà Lăng Tiểu Ngư bộc phát ra kia, Chu Tước dám khẳng định đấy tuyệt không thể nào là hậu thiên chi lực được. Khí tức ấy, nó vô cùng tang thương cổ lão, thậm chí so với lực lượng của nàng, cấp bậc ẩn ẩn còn muốn cao hơn. "Hỗn mang chi lực", đấy là danh tự đầu tiên mà Chu Tước đã nghĩ đến. Nhưng rồi sau đó, nàng đã phải thay đổi suy nghĩ. Bởi lẽ so với hỗn mang chi lực, cỗ lực lượng kia ít nhiều vẫn có sai biệt. Thân là sinh mệnh do thiên địa thai nghén ở thuở sơ khai, Chu Tước nàng thừa đủ tri thức để phân định. Nhưng, nếu không phải hỗn mang chi lực thì đấy là gì? Tại sao Chu Tước nàng lại vô pháp nhận ra? "Bất kể có là gì thì thân thế kẻ này khẳng định cũng hết sức ghê gớm. Tuyệt không thể để hắn gây thương hại cho sinh linh được". Mang theo ý nghĩ ấy, Chu Tước một lần nữa ra tay ngăn chặn Gia Gia. Nhưng lần này, khi nàng vừa mới động thần niệm thì dị biến đã phát sinh. Khởi nguồn chính tại bên trong kết giới do nàng tạo ra. * * * "Oành!". "Oành!". "Oành!". Liên tiếp là những tiếng nổ đinh tai vang lên. Kết giới của Chu Tước vừa triển khai, tồn tại còn chưa được bao lâu, lúc này đã hoàn toàn sụp đổ. Thứ âm ba hủy diệt kia, nó lại một lần nữa truyền đi khắp tám hướng mười phương..
Chương 473: Chấn động mười phương (2) Bấm để xem .. "A a a a!". ".. a a a!". ".. a a a a!". * * * Thanh âm thì vẫn như vậy, ngập tràn oán hận. Tuy nhiên lực lượng chứa đựng bên trong thanh âm, hiện tại đã lớn hơn rất nhiều. Nếu như lúc nãy, âm ba do Lăng Tiểu Ngư phát ra có thể nhanh chóng diệt sát tu sĩ chân nhân cảnh sơ kỳ thì bây giờ, đến cả cấp bậc hậu kỳ cũng khó lòng cầm cự được. Không ngoa, đấy là sự thật. Gia Gia, Đồ Tam Nương, kiếm linh Thiên Tà, bọn họ chính là những minh chứng rõ ràng nhất. Phòng hộ của bọn họ đã vỡ, thân thể lẫn nguyên thần của bọn họ cũng đã chịu tổn thương. May nhờ có Chu Tước che chở, nếu không, một kết quả tồi tệ hơn rất có thể đã xảy ra rồi. "Mau rời khỏi đây!" Lòng mang ý tốt, Chu Tước quát giục mấy người Đồ Tam Nương, Gia Gia. Tự biết bây giờ, dù có là chân nhân hậu kỳ cũng bất quá như con sâu cái kiến, tùy thời đều có thể nằm xuống, Đồ Tam Nương quyết đoán hướng cổ Gia Gia đánh mạnh, làm nó ngất xỉu. Nó vừa xỉu xong, nàng liền đem nó và thi thể Lăng Ngọc Yến cùng cao chạy xa bay. Tương tự, kiếm linh Thiên Tà cũng ôm lấy thân xác của Chu Đại Trù nhanh chân tháo chạy. Lúc nãy, chính tai Thiên Tà nó đã nghe rành mạch. Chu Tước đã bảo rằng chủ nhân của nó cũng chưa thực sự chết đi. Nguyên thần và bản nguyên sinh mệnh gì kia đều vẫn còn bên trong thân thể. Nói cách khác, chủ nhân hắn có thể sẽ hồi sinh trở lại. Mang đi, đấy là việc phải làm. Có điều là.. Chu Tước, nàng lý đâu lại để mặc? Chu Tước nàng ra tay che chở, đó là bởi Đồ Tam Nương là người, Gia Gia là người, hay chí ít thì nàng đã thấy như vậy. Nhưng còn Chu Đại Trù.. Hắn là Thao Thiết, một hung thần đã tồn tại từ thuở sơ khai, thử hỏi Chu Tước nàng làm sao có thể thả đi được? Nên nhớ, xuôi cùng tuế nguyệt, Thao Thiết đã từng thôn phệ không biết bao nhiêu sinh linh vô tội rồi đấy. Trong quá khứ, Chu Tước nàng đã tốn rất nhiều công sức cũng vô phương tiêu diệt được kẻ địch bất cộng đái thiên này; hôm nay, Thao Thiết còn chưa thức tỉnh, đang lúc suy yếu, rõ ràng chính là cơ hội tốt nhất để ra tay. Tâm ý đã hạ, Chu Tước không chần chừ thêm nữa, lập tức hướng kiếm linh Thiên Tà đuổi tới. Ý định của nàng là trước diệt Thao Thiết, tiếp sau sẽ dốc toàn lực đối phó với Lăng Tiểu Ngư - một sinh linh mà nàng vẫn chưa thể nhìn ra lai lịch. "Xoảng!". "Xoảng!". * * * Không may thay, ý định của Chu Tước, coi bộ sẽ khó mà thực hiện tiếp được. Tại khoảnh khắc nàng vừa động thân di chuyển ấy thì ngay trước mặt, tiếng vỡ vụn cũng liền vang lên. Không gian, nó đang sụp đổ. * * * "Chuyện này..". Nội tâm khiếp hãi, Chu Tước vội kiềm bước chân, gấp rút thoái lui. Không lui sao được khi mà những vết nứt không gian cứ liên tiếp xuất hiện rồi vỡ vụn? Chu Tước nàng là thần điểu, điều ấy không giả. Thế nhưng một khi bị cuốn vào những lỗ hổng thời không hỗn loạn kia, nàng muốn xoay sở được cũng chẳng dễ dàng gì đâu. * * * "Đây là thứ lực lượng gì mà lại kinh khủng tới như vầy? Thậm chí có thể dễ dàng phá vỡ thiên địa pháp tắc..". Tới nước này thì Chu Tước buộc lòng phải để kiếm linh Thiên Tà mang Chu Đại Trù đi. Thay vì tiếp tục truy đuổi, nàng quay đầu lại, hai mắt dán chặt vào thân ảnh Lăng Tiểu Ngư - kẻ đã vừa tạo ra hàng tá những lỗ hổng không gian, can thiệp vào thiên địa pháp tắc. Nguyên thần Thao Thiết đã đại tổn, muốn tiêu diệt cũng chẳng tính khó khăn, có thể tạm dời. Nhưng còn Lăng Tiểu Ngư.. "Nếu còn tiếp tục chỉ e thế giới này sẽ nguy mất". "Không được! Ta phải ngăn hắn lại!". Quyết tâm ngăn chặn Lăng Tiểu Ngư đem thế giới này tàn phá, thần điểu Chu Tước cấp tốc biến trở lại nguyên hình. Một tiếng phượng minh ngân lên, được bao bọc trong sắc đỏ, Chu Tước lao thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư. Động thái ấy của nàng, cũng chả rõ Lăng Tiểu Ngư có nhận thức được hay không. Chỉ thấy ở khoảnh khắc Chu Tước vừa tiếp cận thì từ cơ thể hắn, cỗ lực lượng hai màu đen - trắng trộn lẫn kia bỗng đột ngột gia tăng gấp bội. Rồi.. gấp bội.. gấp bội.. Khỏi phải nghĩ, với sự đề thăng chóng vánh ấy, Chu Tước không cách nào có thể theo kịp được. Nàng đã cố gắng can thiệp, cố gắng dừng Lăng Tiểu Ngư lại, nhưng sau cùng vẫn chỉ đành thất bại thoái lui. Sức của Chu Tước nàng, thật sự là không đủ. * * * "Ư!". Đã biến về hình dạng nhân loại, Chu Tước đứng ở phía xa xa, một bên cố bình ổn khí huyết nhộn nhạo trong người, đồng thời đưa mắt nhìn cột năng lượng khổng lồ vươn đến tận thương khung, cõi lòng rúng động không thôi. "Làm sao có thể.. Làm sao có thể..". "Trong thiên địa này làm sao có thể có một tồn tại kinh khủng tới như vậy được.. Kẻ này.. thật ra là ai?".
Chương 474: Thiên Tru Địa Diệt Bấm để xem Thiên vừa khai, địa vừa lập thì Chu Tước đã liền được sinh ra. Chẳng ngoa khi nói nàng là một tồn tại thuộc vào hàng xa xưa nhất. Từ hồng hoang rồi qua tới thượng cổ, nàng đã luôn hiện hữu. Thế gian có những sinh linh nào, hết thảy Chu Tước nàng đều nắm rõ. Theo lý, ở trong trời đất này, phàm kẻ được coi là "đại nhân vật" thì chắc chắn Chu Tước nàng phải biết. Vậy mà khi đối diện với Lăng Tiểu Ngư.. Hắn là ai, thân thế là gì, một chút manh mối Chu Tước nàng cũng không có để mà liên hệ. Đây là vì sao? Lẽ nào nói Lăng Tiểu Ngư kia chẳng phải một sinh linh lưu lại từ thời hồng hoang thượng cổ? Hắn vốn dĩ trong thời đại này xuất ra? Nhưng như thế thì lại càng thêm vô lý. Thế giới bây giờ đã khác xưa quá nhiều. Tiên Môn đã đóng, thần phật mười phương cũng đã sớm rời đi, há có khả năng sinh ra một sinh mệnh cường đại như Lăng Tiểu Ngư? Lại nói, cỗ lực lượng do hắn phát ra, khí tức rõ ràng rất đỗi tang thương cổ lão. Loại khí tức này, nói gì hôm nay, kể cả có là trong thời thượng cổ xa xưa cũng vô pháp sinh ra nữa là. Chu Tước, nàng thật tình không hiểu. Nàng không biết tại sao chuyện này lại có thể xảy ra. Một tồn tại như Lăng Tiểu Ngư, vốn dĩ là không nên mới đúng.. "Chẳng lẽ.. hắn vốn cũng không thuộc về thế giới này?" Trong đầu Chu Tước, một ý nghĩ bỗng chợt loé lên. Và cũng chính ý nghĩ vừa loé lên này, nó đã khiến cho toàn thân nàng lạnh toát. Cho dù nàng là hỏa điểu. "Không.. Không thể có chuyện này được..". Chu Tước kiềm cơn rúng động, cố trấn an mình. Nàng hy vọng suy đoán bất chợt loé lên kia của mình là sai lầm. Nhưng.. không may thay, ý nghĩ của Chu Tước nàng, nó vậy mà lại là một đáp án trùng khớp. Lăng Tiểu Ngư, hắn đích xác chẳng thuộc về thế giới này. Hắn đến từ một vị diện cao cấp hơn rất rất nhiều. Và bây giờ, ngay lúc này, trong tâm trí hắn lại chỉ ngập tràn oán hận. Hắn.. muốn diệt cả thế gian này. * * * Tiếng hét của Lăng Tiểu Ngư sớm đã ngưng, tuy nhiên, quá trình biến đổi của hắn thì vẫn đang tiếp tục diễn ra. Động tĩnh càng lúc càng lớn. Cột năng lượng hai màu trắng - đen trộn lẫn nọ, nó đã to hơn trước nhiều. Trên thương khung, ở khoảnh khắc này, một đồ hình thái cực đang dần được hình thành. Trong khi đó, bên dưới.. Kẻ đã phát ra cỗ lực lượng tang thương nọ, hắn cũng đang từ từ chuyển hóa. Hoặc cũng có thể gọi là.. thức tỉnh. Bắt đầu từ đôi mắt, nơi ấy, đồng tử đã đổi từ đen sang vàng. Tròng trắng thì cũng nhanh chóng ánh lên kim sắc. Nếu nhìn kỹ hơn, không khó để thấy được trong đôi mắt Lăng Tiểu Ngư lúc này, mỗi bên đều hiện lên một thân ảnh kỳ lân. Tiếp sau mắt, những bộ phận khác trên người Lăng Tiểu Ngư cũng dần phát sinh dị biến. Rõ ràng, đáng chú ý nhất thì chính tại tấm lưng. Nơi đó, một đồ hình thái cực hiện đã sáng lên, chậm rãi xoay tròn, giống hệt như hình ảnh thái cực đồ đang ngự giữa thương khung. "Mắt ẩn hoàng lân, lưng tàng thái cực", lời tiên đoán năm nào của Thanh Hà Tử về đứa bé sẽ đem đến tai ương cho chính giáo, hôm nay cuối cùng đã chính thức lộ diện. Đừng nghĩ chỉ mỗi thần điểu Chu Tước thấy, thật ra thì có rất nhiều người thấy. Bởi lẽ kỳ lân, thái cực, chúng đã hiện ra và che phủ cả một góc trời. * * * "Hống!". "Hống!". * * * Đã cách rất xa Miên Thành, đám người tứ đại tông môn nghe thấy tiếng hống nộ của đôi kỳ lân vừa từ trong đôi mắt Lăng Tiểu Ngư xuất ra thì kiềm lòng không đặng phải tạm ngưng độn quang, quay đầu nhìn lại. "Đ-Đó là..". "Thái cực, hoàng lân.. Không lẽ nào..". Cơ Thành Tử, Ân Diệt, Trương Dĩnh - Tần Ngọc, Phổ Minh - Phổ Hằng, cả đám quay mặt nhìn nhau, ai nấy đều thấy được sự rung động trộn lẫn ngờ vực trong mắt đối phương. Đám người bọn họ, hết thảy đều đang cùng nghĩ đến một khả năng.. Và cũng giống như Chu Tước, điều bọn họ nghĩ vốn dĩ là sự thật. Bắt nguồn từ Miên Thành, một thanh âm trầm ấm, đẫm vị tang thương chậm rãi cất lên. "Lúc ta sinh, Trời còn chưa có Thiên Địa thành.. lại muốn diệt ta..". * * * "Lúc ta sinh, Trời còn chưa có Thiên Địa thành.. lại muốn diệt ta..". * * * "Lúc ta sinh, Trời còn chưa có Thiên Địa thành.. lại muốn diệt ta..". Hai câu nói ấy cứ được lặp đi lặp lại. Giọng thoạt nghe thì nhẹ nhàng, bình thản nhưng thực chất lại chứa đầy ưu thương, ai oán.. Có đau, cũng lắm hận. So với Lăng Tiểu Ngư bây giờ, quả chẳng khác gì. * * * "Lúc ta sinh, Trời còn chưa có. Thiên Địa thành lại muốn diệt ta.." Chu Tước thầm nhẩm lại hai câu nói vọng lên từ cõi hư vô, đáy lòng càng thêm phần khiếp sợ. Kẻ sinh ra trước cả trời đất, đấy phải là tồn tại dạng gì? Chu Tước nàng thật không dám nghĩ.. Nuốt xuống một ngụm nước bọt, bên trong lớp linh quang hộ thể, bằng đôi mắt đầy sự kiêng kỵ, nàng nhìn sang vị trí mà "tồn tại" kia đang đứng. So với ban nãy, tướng mạo Lăng Tiểu Ngư bây giờ đã lại khác thêm đôi chút. Trừ hai điểm nổi bật là "mắt ẩn hoàng lân, lưng tàng thái cực" ra thì trên đầu hắn, mái tóc cũng khiến cho người ta chú ý lắm. Tóc hắn, nó đã dài hơn, ít gì cũng năm thước có lẻ. Thêm nữa thì mái tóc này, nó lại phân ra làm hai màu đen trắng rất đỗi rạch ròi. Một phần ba nằm ở phía trước là màu đen tuyền, còn hai phần ba phía sau lại bạc trắng như vôi.. * * * "Ực..". Áp chế nỗi sợ, Chu Tước hướng Lăng Tiểu Ngư, đang toan mở miệng thì.. "A a a a!". * * * thứ âm ba khủng khiếp kia đã lại một lần nữa vang lên. "Xoảng!". "Xoảng!". "Xoảng!". Kế đấy, không gian lại bắt đầu sụp đổ. Trước tình cảnh này, Chu Tước còn có thể nói thêm được gì. Lời ra tới miệng cũng chỉ đành đem nuốt ngược trở vào, nàng vội vã thoái lui. Không gian sụp đổ, đấy đâu phải thứ dễ dàng ứng phó? Cho dù là thần linh cũng vô cùng kiêng kỵ đấy! * * * Chu Tước có lòng, rất muốn ngăn chặn nhưng khổ nỗi sức nàng, nó lại không đủ. Nói gì dừng Lăng Tiểu Ngư, đến tiếp cận hắn nàng còn không thể nữa là. Tại giờ phút này đây, Lăng Tiểu Ngư thật sự là không người có thể ngăn, không ai có thể chặn. Và điều đó cũng có nghĩa rằng: Tai họa là vô phương tránh được. Kể từ thời điểm Lăng Tiểu Ngư cất lên tiếng hét đầu tiên cho tới bây giờ, trong quá trình thức tỉnh của hắn, số người bị hắn vô tình giết chết, tính ra thật không phải ít. Nhưng nếu nghĩ bấy nhiêu đã là họa thì.. chẳng đúng đâu. Những kẻ đã nằm xuống kia, bất quá con số nhỏ lẻ mà thôi. Họa, lúc này mới thực sự bắt đầu. Trên bầu trời, mây đen đã tụ, lôi đình đã vang. Thiên kiếp, nó đang hình thành. Trời đang muốn tru Lăng Tiểu Ngư. Trong khi đó, dưới đất.. Núi non ầm ầm rung chuyển, địa hỏa nối nhau phun trào. Địa kiếp, nó đang tới. Đất đang muốn diệt Lăng Tiểu Ngư. * * * "Thiên tru địa diệt.. Là thiên tru địa diệt..". Đã di chuyển ra xa, thần điểu Chu Tước chứng kiến những gì đang diễn ra, miệng há hốc mãi không thôi. Đã tồn tại qua vô vàn năm tháng, đây là lần đầu tiên Chu Tước nàng mới trông thấy cảnh này: Ý chí thiên địa đang vì một sinh linh mà khởi lên đại sát niệm! Trong quá khứ, kẻ đại ác không ít, những bậc ma tôn ma thần muốn tàn hại thế gian cũng có rất nhiều, nhưng dù là vậy thiên địa cũng chưa bao giờ khởi lên đại sát niệm to lớn như vầy cả. Lăng Tiểu Ngư, hắn rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến cho thiên địa cũng thấy bị uy hiếp? Mà không.. Không phải bất an. Cảm xúc của thiên địa lúc này phải là.. sợ. Quá khó tin nhưng đấy lại là sự thật, không thể không tin. Là một đứa con của thiên địa, Chu Tước có thể cảm nhận được điều đó.
Chương 475: Thần phật đều hiện Bấm để xem Thiên địa vì muốn tru diệt Lăng Tiểu Ngư mà khởi lên đại sát niệm, đấy không phải chuyện đùa. Bởi trong quá trình thiên địa điều động lực lượng của chính mình này, nhiều thứ tồi tệ chắc chắn sẽ xảy ra, muôn vạn sinh linh sẽ phải đối mặt cùng tai kiếp. Ví như địa hỏa phun trào, đất dai đứt gãy, hay thậm chí là.. một cơn hồng thủy. Giả thiết thôi ư? Hãy nhìn xem thế gian lúc này. Ở phương đông, nước biển đã dâng lên rất cao. Những con sóng khổng lồ đã bắt đầu đổ ập vào đất liền. Ở phương tây, nhiều ngọn núi chìm ngập trong mây nay cũng ầm ầm đổ vỡ. Đất đá, địa hỏa văng tung toé khắp nơi. Phương nam, phương bắc, cảnh tượng cũng hoàn toàn tương tự, gói trong hai từ "thảm họa". Rất nhiều.. rất nhiều sinh linh đã chết. Nhân loại, yêu thú, những chủng loài khác, hoặc ít hoặc nhiều, tất cả đều bị tai kiếp nhấn chìm. Đây là cái giá một khi thiên địa khởi lên đại sát niệm. * * * Lam Yên Tự. Bên trong một mật cảnh. Ở chỗ này, không gian so với bên ngoài thì có phần sai biệt. Cảnh vật ở đây, đâu đâu cũng yên bình, tĩnh lặng. Bốn phương đông, tây, nam, bắc, khắp nơi đều có trăm hoa đua nở, đẹp mắt vô cùng. Tuy nhiên, đẹp nhất thì phải kể đến những đóa hoa sen. Chúng mọc rất nhiều. Nhưng bông hoa to nhất, rực rỡ nhất, thiết nghĩ chỉ duy tại Hư Không hồ mới có. Lại nói, hồ Hư Không này, vốn dĩ chẳng phải tự nhiên mà thành, đều bởi do bàn tay con người kiến tạo nên; hoa sen trong hồ cũng là như vậy, hết thảy đều được người vun trồng, chăm sóc. Danh tự của người này gọi là.. Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật. Hiện, vị phật đà ấy chính là đang ngồi bên trên một tòa sen, hai tay xếp chồng, hai mắt nhắm nghiền. Có một điều buộc phải công nhận, đó là hình tướng của vị Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật này, so với tưởng tượng của thế nhân thì sai biệt nhiều lắm. Y không cao lớn, da thịt cũng không ánh sắc hoàng kim, đôi tai cũng không quá dài, sau đầu cũng chẳng có vầng hào quang nào tỏa ra cả. Vị Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật này, thân hình rất nhỏ, khuôn mặt cũng rất non nớt, trông hệt như một đứa bé chín mười tuổi vậy. Tất nhiên cũng chỉ là giống. Chứ thực tế, y sao có thể là một đứa trẻ được. Làm gì có đứa trẻ nào lại tiến vào trạng thái nhập định, ngồi bất động suốt hơn ba vạn năm.. * * * "Ong!". "Ong!". Trong lúc Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật đang ở trạng thái nhập định thì một chuyện lạ bất ngờ xảy ra. Phật cảnh vốn bao năm thanh tĩnh, giờ phút này lại bỗng rung lên. Trên mặt hồ Hư Không, những tiếng "ong ong" đang mỗi lúc một dồn dập, tựa hồ như đang kêu gọi. Có vẻ cũng đã cảm nhận được, trải hơn ba vạn năm thiền định, cuối cùng Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật cũng mở ra đôi mắt. Y ngước nhìn hư không, từ trong phật nhãn, kim quang nhanh chóng phát ra. Tới khi thu lại, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật mới lẩm bẩm: "Đây rốt cuộc là bậc chí tôn nào ở thiên ngoại, tại sao lại tiến vào cõi này?". Chuyển mình đứng lên, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật đưa chân bước ra một bước. Tức thì, thân ảnh y cũng liền tiêu thất. * * * Trước đó vài phút.. Vẫn là mật cảnh, vẫn là một mảnh trời thanh bình, tĩnh lặng. Khác, có chăng là không gian ở đây không được tươi sáng, rực rỡ như chỗ của Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật. Tại nơi này, khắp nơi đều u ám, tiết trời thì âm hàn lạnh lẽo.. Bên trên một hồ băng, ngay giữa hồ, lúc này đang có một thân ảnh hiện hữu. Là nữ nhân. Nàng mặc bộ y phục màu trắng, da dẻ hơi tái, từ đầu đến chân đều tỏa ra hàn khí, lạnh đến ghê người. Nếu như có một đệ tử, một vị môn nhân nào của Thiên Kiếm Môn ở đây, chắc chắn là sẽ lập tức nhận ra cô gái kia ngay. Bộ quần áo ấy, dung nhan ấy, không nghi ngờ gì nữa, nàng chính là kẻ đã mất tích suốt bao năm, người đã từng cùng Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù bái nhập tiên môn một ngày, là bạn thanh mai trúc mã với Lăng Tiểu Ngư: Dương Tiểu Ngọc. Mà, bây giờ gọi thế, e là đã không đúng nữa. Năm đó, Dương Tiểu Ngọc đã cùng với Vũ dung hợp mất rồi.. * * * "Ong!". "Ong!". Tương tự phật cảnh của Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật, bên trong Vũ cảnh lúc này cũng đang truyền đến những tiếng kêu gọi. Chính nó đã đem người tĩnh tọa đánh thức. Nét mặt chẳng biểu lộ bao nhiêu cảm xúc, Vũ nhanh chóng mở ra pháp nhãn của mình.. "Lăng Tiểu Ngư?". Chân mày nhíu lại đôi chút, Vũ chuyển thân đứng dậy, cánh tay phẩy nhẹ. Tức thì, một thông đạo liền hiện ra.
Chương 476: Thần Phật Đều Hiện (2) Bấm để xem "Roẹt!". "Roẹt!". * * * "Ầm!". "Ầm!". * * * "Ầm!". * * * Cảnh tượng Miên Thành lúc này, thật không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả. Bầu trời thì tối đen như mực, sấm chớp ngập tràn; trong khi dưới đất.. hố sâu, lửa đỏ, chúng càng lúc càng nhiều, càng ngày càng rộng. Nhìn mọi thứ đang diễn ra, thần điểu Chu Tước lòng không khỏi nhói lên. Nàng đây là vì thương cho chúng sinh thiên hạ. Trong lần thiên địa khởi lên đại sát niệm này, vô số sinh linh đã hóa thành cát bụi rồi.. "Ong!". "Ong!". Giữa lúc Chu Tước đang vì thương sinh mà thương xót thì cách nàng chỉ khoảng vài mươi bước chân, không gian bất chợt dấy lên một hồi ba động. Thoạt đầu Chu Tước đã ngỡ là do Lăng Tiểu Ngư, nhưng sau liền biết chẳng phải. Đấy rành rành là một thông đạo không gian do người khai mở. Thần tình ngưng trọng, Chu Tước tập trung quan sát.. Một hai giây bất quá, người khai mở thông đạo đã liền hiện ra. Trông y khá nhỏ, chỉ cao tầm bằng đứa bé chín mười tuổi, trên mình khoác một bộ cà sa, khí tức như có như không, rất là bất định. Hình tướng người này rõ ràng xa lạ đối với Chu Tước. Nhất thời, trong nội tâm nàng không khỏi hiện lên nghi vấn. "Chu Tước, đã lâu không gặp." Đương lúc Chu Tước ngờ vực, còn chưa tìm ra câu trả lời cho mình thì Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật đã hướng nàng chào hỏi. Xem dáng vẻ dường như đã từng quen biết. Nhưng.. Nếu thật quen biết thì tại sao Chu Tước lại chẳng nhận ra? "Xin hỏi ngài là?". Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật hé môi toan nói, nhưng lời vừa ra tới miệng thì y đã giữ lại. Giống như Chu Tước, y cũng đưa mắt nhìn sang phía bên trái. Nơi ấy, cách độ vài mươi bước, lại một thông đạo không gian nữa đã vừa mới xuất hiện. Kẻ đến không ai khác, quả đúng là chủ nhân của Vũ cảnh: Huyền Vũ. Hướng phía Chu Tước, Huyền Vũ vừa đi vừa nói: "Diêu Hồng, đã lâu không gặp". Không như thời điểm đối diện cùng Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật, Chu Tước đã ngay lập tức nhận ra thân phận của Huyền Vũ, thậm chí kể cả khi đối phương có xuất hiện trong một hình hài khác đi nữa. "Diêu Hồng", danh tự ấy của Chu Tước nàng, xưa giờ chỉ có duy nhất một người gọi. Tâm sinh hoan hỉ, thần điểu Chu Tước nắm lấy tay người vừa mới đến. "Vũ, thật là ngươi?". "Ừm, là ta." Vũ điềm đạm đáp. Đáp xong, nàng nhìn sang chỗ Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật, ý tứ dò xét. Không nhiều lời, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật liền thi triển đạo thuật. Từ một "tiểu hòa thượng", thân thể y mau chóng phân thành hai nhân ảnh. Nhân ảnh thứ nhất cao hơn chín thước, đầu đội tử kim quán, lưng đeo đai ngọc, vai khoác chiến bào âm dương, trông cực kỳ uy dũng. Nhân ảnh thứ hai thấp hơn một chút, khoảng độ tám thước, mặc trường y màu xanh, phần áo bên tay phải có một họa tiết hình rồng, vô cùng sống động. "Thương Long". "Bạch Hổ". Một trước một sau, Chu Tước, Huyền Vũ lần lượt gọi tên. Nếu nói các nàng không có chút ngạc nhiên nào thì khẳng định là nói dối. Thực tế, các nàng đã. Có nghĩ thế nào các nàng cũng chẳng thể tưởng tượng được mình sẽ gặp lại cố nhân trong hình dạng thế kia. Trong trận đại chiến năm đó, trừ bỏ Chu Tước ra thì ba đại linh thú còn lại là Thương Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều đã bị đánh vỡ nguyên thần, chỉ còn lại bản nguyên sinh mệnh chia nhau ẩn áu. Trải qua vô vàn tuế nguyệt, hôm nay gặp lại, thật không ngờ Thương Long, Bạch Hổ đã cùng nhau dung hợp, thêm nữa lại còn.. "Thương Long - Bạch Hổ." - Vũ hỏi - "Đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao ta lại cảm thấy khí tức của các ngươi hệt như phật đà?". Đã biến lại thành hình dạng một tiểu hòa thượng, Thương Long - Bạch Hổ, cũng là Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật đáp: "Vũ, những gì ngươi thấy không giả. Chúng ta thật sự đã thành Phật". Xét thấy tình cảnh trước mắt vốn không thích hợp để dông dài, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật chắp tay trước ngực, bày ra một kết giới. Kế đấy, từ trên người y, những hạt kim sắc tràn ra, phủ tràn kết giới. Chừng như cũng hiểu được hành động của cố nhân, Chu Tước, Huyền Vũ cũng liền triển khai đạo thuật. Từ người các nàng, những hạt ánh sáng màu đỏ và màu đen cũng nhanh chóng phủ kín không gian. * * * Lát sau. Chu Tước, Huyền Vũ, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật lần lượt thu hồi đạo thuật. Bây giờ bọn họ ai nấy đều đã tỏ tượng cố sự của đối phương. Thì ra sau trận đại chiến năm đó, bản nguyên sinh mệnh cùa Thương Long và Bạch Hổ đã vô tình lưu lạc đến phật cảnh của Minh Lực Cao Vương Phật. Dựa vào duyên đó, hai người họ mới quyết định cùng nhau dung hợp rồi chiếu theo pháp môn tối thượng của Minh Lực Cao Vương Phật lưu lại mà tiến hành tu luyện, hóa ra pháp thể, cuối cùng đạt thành chánh quả, trở thành phật đà, lấy hiệu là Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật. Lẽ dĩ nhiên, quá khứ của Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật, Chu Tước - Huyền Vũ có thể tỏ tường thì ký ức của hai người bọn họ, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật nay cũng đã biết. Chuyện về Lăng Tiểu Ngư, y đã rõ ràng. Chuyển mắt nhìn thân ảnh đang được bao bọc trong cỗ năng lượng hai màu đen - trắng, xung quanh có một cặp hoàng lân thủ hộ, xa xa trên đỉnh đầu lại hiện hữu một thái cực đồ liên tục xoay tròn, truyền xuống năng lượng, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật khẽ cau mày: "Nếu theo như dự ngôn kia thì người này quả là hung linh Thái cực, đại họa Song Ngư". "Phải." Bên cạnh, Vũ nhẹ gật đầu. Rồi chợt hỏi: "Các ngươi nói xem, Huyền Vũ ta liệu có trở thành đại họa như dự ngôn kia đề cập?". Chả cần nghĩ ngợi chi, Chu Tước phủ định ngay: "Chuyện đó là không thể". "Huyền Vũ ngươi cũng như ta đều là do Thiên Phụ Địa Mẫu thai nghén mà thành. Bảo hộ cho thương sinh, đấy là ý nghĩa tồn tại của chúng ta. Huyền Vũ ngươi làm sao có khả năng là mối họa với thương sinh được". "Chu Tước nói không sai". Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật cũng lên tiếng tán đồng: "Vũ, Lý Bất Tri kia cũng chỉ là người, thiên cơ lại há có khả năng nhìn rõ hết được". "Vũ, chúng ta là thần linh, không cần phải bận tâm về dự ngôn ấy. Việc trước mắt chúng ta nên làm là ngăn chặn bậc chí tôn tới từ thiên ngoại này". Nghe Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật nói, nỗi lo trong lòng Chu Tước mới vừa tạm lắng đã lại dâng cao: "Minh Tôn, trước khi ngươi và Vũ đến ta cũng đã ra sức ngăn chặn, thế nhưng kết quả vẫn chẳng được gì. Ta thậm chí còn không thể tiếp cận được hắn. Thêm nữa bây giờ..". Đảo mắt nhìn thiên địa, Chu Tước siết tay: "Các ngươi xem, Thiên Phụ Địa Mẫu đã khởi lên đại sát niệm. Lúc này chúng ta căn bản là không thể làm gì. Muốn cứu chúng sinh cũng là không thể..". Những điều Chu Tước vừa nói, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật và Huyền Vũ dĩ nhiên đều tự mình hiểu được. Trong lúc thiên địa đang điều động lực lượng để tru diệt Lăng Tiểu Ngư đây, mấy người bọn họ thật là không thể can thiệp vào. Nếu mà can thiệp, e rằng hậu quả khó lường.. * * * "Trước mắt chúng ta không thể, nhưng chốc lát nữa thì không hẳn". Trong lúc cả Chu Tước và Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật đều đang cảm thấy bất đắc dĩ thì giọng của Vũ chợt cất lên. Dạ nghi hoặc, Chu Tước hỏi: "Vũ, ý ngươi là gì? Lẽ nào ngươi có biện pháp?". Thanh âm vẫn điềm đạm như cũ, thay vì trực tiếp trả lời thì Vũ lại quay sang Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật đặt câu hỏi: "Minh Tôn, ngươi quên tại sao mình lại thoát ra khỏi thiền định rồi ư?". Mắt ánh tinh quang, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật rốt cuộc hiểu ra vấn đề. Y gật đầu: "Phải. Phải".
Chương 477: Lân - long kháng thiên địa Bấm để xem "Vũ, Minh Tôn, các ngươi có thể nói rõ một chút không?". Chẳng để Chu Tước phải ngờ vực thêm, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật, hay gọi tắt là Minh Tôn giải đáp: "Chu Tước, chúng ta chính là những sinh linh đầu tiên được thai nghén ra, đại biểu cho ý chí của thiên địa. Thiên Phụ Địa Mẫu lúc này điều động lực lượng, hẳn chính là chuẩn bị cho chúng ta". "Chuẩn bị cho chúng ta? Nói vậy..". Tới đó thì Chu Tước không nói thêm gì nữa. Nàng đã hiểu rồi. * * * Thực tế, chuyện quả đúng như Vũ suy đoán. Sau một hồi điều động lực lượng bất chấp phải thương hại bách tính sinh linh, hiện giờ, từ bốn phương đông - tây - nam - bắc, bốn cỗ năng lượng vô cùng lớn mạnh, thuần khiết đang hướng Miên Thành tụ hội. Tới từ phương đông là cỗ năng lượng màu xanh, từ phương nam là cỗ năng lượng màu đỏ, từ phương tây là cỗ năng lượng màu trắng, và cuối cùng, phương bắc là cỗ năng lượng màu đen. Lúc này, từ bên trong chúng, thanh âm kêu gọi đang phát ra. Chu Tước là người đầu tiên lên tiếng: "Vũ, ngươi nói không sai. Thiên Phụ Địa Mẫu đúng là muốn chúng ta tiếp nhận những cỗ lực lượng này". "Cũng không có gì lạ." - Vũ hồi âm - "Chúng ta vốn dĩ đại biểu cho ý chí thiên địa, trên thế gian này cũng chỉ có chúng ta là thích hợp nhất, có thể đem phát huy đến tận cùng uy năng. Lại nói, ngoài chúng ta ra, hôm nay làm gì còn ai đủ khả năng tiếp nhận những nguồn sức mạnh to lớn này". "Thiên địa nguy nan, chúng sinh lâm nạn, Chu Tước, Vũ, chúng ta đừng trì hoãn thêm nữa". Minh Tôn nói rồi liền từ một hóa thành hai, mỗi người một hướng, tiến luôn vào bên trong hai cỗ năng lượng màu xanh và màu trắng, ngưng thần tiếp nhận sức mạnh do thiên địa ban cho. Chu Tước và Vũ thấy vậy cũng lập tức nối gót làm theo, tiến nhập hai khu vực màu đỏ và màu đen còn lại. Trong quá trình mấy người bọn họ tập trung hấp thu lực lượng từ thiên địa, ở chỗ Lăng Tiểu Ngư, thiên kiếp - địa kiếp lúc này cũng đã bắt đầu ra sức tru diệt. Trên trời lôi đình đã bổ, dưới đất hoàng hỏa đã dâng. Mới nãy, dưới chân Lăng Tiểu Ngư vốn còn là hố sâu muôn trượng, thế nhưng bây giờ, hố sâu đã biến thành biển lửa. Từ bên trong, hỏa thương, hỏa kích đang liên tiếp nối nhau bay lên, phóng thẳng về vị trí của Lăng Tiểu Ngư, muốn đem hắn tiêu diệt. Chỉ có điều, Lăng Tiểu Ngư bây giờ đã chẳng phải Lăng Tiểu Ngư ngày xưa, chẳng phải Lăng Tiểu Ngư của vài ba khắc trước. Hiện tại hắn đã không phải người. Hắn là thần. Một vị thần còn sinh ra trước cả Thiên, trước cả Địa. Thiên Địa muốn diệt hắn? Há đâu lại dễ. Cũng chẳng cần Lăng Tiểu Ngư phải động tay, đôi kỳ lân kim sắc từ trong mắt hắn xuất ra đã thay hắn giải quyết vấn đề. Hỏa thương cũng được, hỏa kích cũng tốt, bất kể có là vũ khí dạng gì, số lượng bao nhiêu, hễ phàm nhắm đến Lăng Tiểu Ngư thì mười cái như một, trăm cái như nhất, tất thảy đều bị đôi hoàng lân cản phá. Tất nhiên, thiên địa sẽ không bởi thế mà khuất phục. Tiếp sau hỏa thương, hỏa kích, hoàng hỏa đã nhanh chóng hiển hóa ra hình tướng của những linh chủng hồng hoang. Nào long, nào phượng, Kim Sí Đại Bằng, Hắc Thủy Huyền Xà, Sơn Nhạc Cự Viên, Huyết Vũ Chân Thiềm, hàng trăm chủng loài cường đại, lúc này toàn bộ đang cùng nhau lao thẳng tới chỗ Lăng Tiểu Ngư. Nhưng, bấy nhiêu nào đã hết, mới chỉ địa kiếp mà thôi. Trên đầu Lăng Tiểu Ngư, thiên kiếp so ra còn đáng sợ hơn. Tử Kim Tà Lôi, Cửu Thải Ma Lôi, Thiên Phượng Thần Lôi, những loại kiếp lôi khủng bố nhất mà thế gian từng chứng kiến, hết thảy lúc này đều đang hiện diện. Tất cả chúng đều muốn loại bỏ Lăng Tiểu Ngư, muốn đánh cho hắn hồn phi phách tán. Thiên tru địa diệt lần đầu tiên đã thực sự vì một người mà phát sinh. * * * "Hống!". "Hống!". Thiên kiếp, địa kiếp đều vô cùng kinh khủng, song, đôi hoàng lân từ trong mắt Lăng Tiểu Ngư xuất ra vẫn không có chút nào gọi là e sợ. Bọn chúng chia ra hai hướng, một con đối trời, một con kháng đất. Trong tiếng hống nộ đinh tai, cả hai nhanh chóng biến lớn. Vài ba giây bất quá, kích thước cơ thể chúng đã tăng lên gấp cả trăm lần, to như một ngọn núi vậy. Chính lúc này, khi đôi kỳ lân kim sắc biến hóa xong, thiên kiếp - địa kiếp cũng liền đánh tới. "Hống!". "Hống!". Khí thế có tăng không giảm, đôi hoàng lân chia nhau chống đỡ. Con phía trên thì há miệng bắn ra kim quang cản phá kiếp lôi, con phía dưới thì tựa bức tường thành vững chãi, dùng chính thân thể, răng nanh cùng vuốt sắc của mình chặn đứng tất cả những linh chủng từ hoàng hỏa biến ra. Tràng cảnh thật chả khác nào ở thuở hỗn mang, trong thời thượng cổ, lúc Thần - Ma tranh đấu. Rúng động vô cùng. * * * "Xoảng!". "Xoảng!". * * * "Ầm!". "Ầm!". * * * Không gian thi nhau sụp đổ, núi sông ngàn dặm cũng nối nhau đứt gãy, sinh linh thì càng không phải nói, bị xóa sổ rất nhiều. Trăm vạn? Ngàn vạn? Đều quá ít. Con số thực tế lớn hơn rất rất nhiều.. Đây chính là tai họa. Thật sự là tai họa. Lẽ nào cái họa mà Lý Bất Tri nói về Song Ngư chính là đây? Tại giây phút này? Bởi xét ra, nếu không vì Lăng Tiểu Ngư, thiên địa sẽ không khởi lên đại sát niệm, cũng sẽ không đưa đến tràng cảnh thiên tru địa diệt giống như bây giờ. Nhưng, nói đi thì cũng nên nói lại. Lăng Tiểu Ngư cuồng nộ, đấy là bởi tại vì đâu? Yến cô cô hắn là người vô tội, nàng tại sao phải chết? Người huynh đệ Chu Đại Trù của hắn, y cũng nào đã gây ác, nào đã tàn hại sinh linh, cớ gì cả thiên hạ đều muốn tru diệt? Sai? Là ai sai? Kỳ thực đã chẳng quan trọng nữa rồi. Lăng Tiểu Ngư đã không thể quay đầu, thiên địa lại càng không thể để một tồn tại như hắn uy hiếp, thương hại. Hoặc Lăng Tiểu Ngư hắn chết, hoặc thiên địa này vong, chỉ có thể là một trong hai. "Giảng hòa" ư? Hãy nhìn Lăng Tiểu Ngư lúc này mà xem. Thần tình hung dữ như vậy, oán hận ngập trời như vậy, hắn sẽ chịu nghe sao? Sợ rằng hắn cũng đã như Chu Đại Trù ở thời điểm trước đó, mất kiểm soát, phát điên rồi. Chẳng có lựa chọn nào ở đây cả. Một trận sinh tử chiến là vô phương tránh khỏi. Giữa Lăng Tiểu Ngư và thế giới này, có thể sống, có thể chết, nhưng nhất định phải có một bên đổ gục. Mà bại vong ư.. Lăng Tiểu Ngư, hắn chắc chắn là không muốn. Ít nhất, trước khi nằm xuống, hắn phải hủy diệt cả thế gian này. Hắn muốn tất cả đều phải chôn cùng với Lăng Ngọc Yến, với Chu Đại Trù! Hắn muốn Trời vong! Hắn muốn Đất diệt! Hận ý có tăng không giảm, Lăng Tiểu Ngư cất tiếng hét thứ tư. Tức thì, từ nơi lòng bàn tay hắn, cả trái lẫn phải, hai dấu ấn hắc - bạch song ngư bay ra. Rồi, cũng giống như đôi kỳ lân kim sắc, chúng nhanh chóng biến lớn, cao bằng ngọn núi. Tiếp đấy, lấy tốc độ mắt thường có thể dễ dàng bắt kịp, đôi hắc - bạch song ngư từ từ thay đổi hình tướng, từ cá hóa rồng. Một con màu đen, một con màu trắng. Long Ngư chính thức hoàn thiện. * * * "Hống!". "Hống!". Linh tính mười phần, hắc bạch song long vừa hiện liền hướng thiên địa gầm rống. Phối hợp với hoàng lân, chúng chia ra trên dưới, bắt đầu tiến hành phản kích. Thiên tru địa diệt? Vậy còn phải xem cõi thiên địa này có năng lực đó hay không!
Chương 478: Chính thức thức tỉnh Bấm để xem Trong một thế giới, không ai cao hơn được Thiên Địa. Bất kể có là sinh linh nào, cường đại tới đâu, trước Thiên Địa đều chỉ có thể cúi đầu. Một khi Thiên đã muốn tru, Địa đã muốn diệt thì sự tồn tại của hắn, chắc chắn sẽ bị xóa bỏ. Nhưng trong trường hợp của Lăng Tiểu Ngư, chuyện nó lại khác. Lăng Tiểu Ngư hắn vốn dĩ đâu có thuộc về cõi thiên địa này. Hắn đến từ một nơi khác, là một sinh linh vô cùng cường đại, kẻ đã tạo ra Thiên, đã lập nên Địa. Không. Đó không phải giả thuyết, những lời vô căn cứ. Chúng là sự thật. Trong tâm trí của Lăng Tiểu Ngư lúc này, những ký ức ấy đã vừa mới hiện lên.. Tại tiền kiếp, Lăng Tiểu Ngư hắn không có tên, cũng chẳng có họ. Thần phật mười phương, chúng sinh mười cõi, kẻ biết đến hắn đều gọi hắn là Chí Thượng. Ký ức nói rằng kiếp trước hắn rất mạnh. Cực kỳ mạnh. Sức mạnh của hắn, thế nhân không cách nào đong đếm được. Cho dù là Thần, cho dù là Phật, hắn muốn giết bất quá chỉ một ý niệm. Trong đại thế giới do hắn tạo ra, hắn đã chọn Hỗn Nguyên Giới làm nơi cư ngụ. Tại đây, hắn có bốn tòa cung điện lần lượt gọi Chí Tôn Điện, Minh Thành Điện, Vô Trần Điện, Quảng Hàn Cung. Trong đó, Chí Tôn Điện là chỗ hắn ở, Minh Thành Điện là nơi của Ni Liên, Vô Trần Điện là của Thiểm Hạ, còn Quảng Hàn Cung.. Đó là chỗ ở của Quảng Hàn - đứa trẻ mà hắn yêu quý nhất, và.. cũng chính là người làm hắn thất vọng nhiều nhất, khiến hắn đau nhất. Nàng chọn không phải hắn mà là thế nhân. Vì thương sinh thiên hạ, Quảng Hàn nàng lại quay lưng với hắn, dùng chính những gì hắn ban tặng để đánh lại hắn. Nàng muốn giết hắn.. Mà không. Hắn là Chí Thượng - kẻ đứng trên tất cả, ai có thể giết được hắn chứ? Cho dù là Quảng Hàn nàng - người đã được hắn ưu ái ban cho gần như hết thảy mọi quyền năng - cũng là không thể. Thân của hắn là thân hằng hữu, thủy hỏa bất xâm, ngũ hành bất hoại. Không ai có thể diệt được pháp thân này của hắn. Hồn của hắn cũng là như vậy, không ai diệt nổi. Quảng Hàn, nàng biết rõ điều đó. Bởi thế cho nên ở trận chiến năm xưa, nàng đã dùng Thái Huyền Âm mà hắn ban tặng để đem thân xác hắn giam lại. Còn linh hồn hắn.. Linh hồn hắn.. Thì ra kiếp này của hắn, hiện hữu đây vốn cũng chẳng phải một linh hồn toàn vẹn. Thì ra hắn đang gánh vác một nghĩa vụ trong kiếp này. Thì ra hắn chuyển sinh ở đây đều là có mục đích. Thì ra.. hắn cũng chỉ là một con rối. * * * "Ha ha ha!". "Ha ha ha ha!". Theo những ký ức từ từ thức tỉnh, thần tình của Lăng Tiểu Ngư cũng phát sinh biến đổi. Thay vì chỉ đơn thuần oán hận thì giờ đây trên khuôn mặt hắn đã có thêm một chút mai mỉa, một chút xót thương.. * * * "Ha ha ha!". "Ha ha ha.. Ha ha ha ha!". * * * * * * Cũng không rõ Lăng Tiểu Ngư đã cười bao nhiêu tiếng, đã mai mỉa, xót thương bao nhiêu lần, chỉ biết là giờ đây chúng đều đã chấm dứt cả rồi. Lúc này, thấy được ở hắn cũng chỉ còn mỗi lạnh lùng. Xem ra là ký ức, chúng đã cùng nhau dung hợp. Câu hỏi đặt ra là: Kẻ đang hiện hữu, hắn có còn là Lăng Tiểu Ngư? Chẳng ai biết được. Trừ hắn. Mà hắn thì.. Thần tình không cảm xúc, hắn lần lượt đưa mắt nhìn sang bốn khu vực xanh, đỏ, trắng, đen ở trước mặt. Dừng nơi vị trí của Huyền Vũ, hắn động thân bước tới. "Ong!". Ngay tại khoảnh khắc Lăng Tiểu Ngư vừa tiếp cận thì kết giới của Huyền Vũ bỗng liền ngân lên.. "Xoảng!". "Xoảng!". * * * rồi tan vỡ. Từ bên trong kết giới đã vỡ vụn, Vũ đứng nhìn ra. Bốn mắt giao nhau, sau vài giây quan sát, Lăng Tiểu Ngư chợt nói: "Ngươi không phải Dương Tiểu Ngọc". Nói rồi, cũng chẳng đợi Vũ hồi âm thì tay Lăng Tiểu Ngư đã nâng lên. Từ đầu ngón trỏ của hắn, một tia hôi quang bắn ra, bay thẳng về phía Vũ. Dễ thấy, lực lượng của Lăng Tiểu Ngư, nó cũng đã thay đổi. Đã không phải trắng, đã không phải đen, cũng không phải trắng - đen trộn lẫn. Màu sắc lúc này là xám. Tựa như tro tàn. Lẽ tất nhiên, so với trước thì bây giờ phẩm cấp lực lượng của Lăng Tiểu Ngư, nó đã cao hơn rất nhiều. Cứ nhìn thái độ của Vũ liền biết. Tuy chỉ là một tia hôi quang nhỏ bé như vậy nhưng nàng vẫn không có chút nào dám khinh suất, trái lại còn rất cẩn trọng ứng phó. Tương tự kẻ địch, từ đầu ngón tay nàng, một tia hắc quang bay ra. "Oành!". * * * Tiếng bạo tạc vừa lắng thì thân ảnh của Vũ cũng lập tức hiện ra. Nhưng vị trí, nó đã không phải chỗ cũ nữa rồi. Nói cách khác, trong đợt giao phong vừa rồi Vũ đã thua. Tia hắc quang do nàng đánh ra đã bại dưới tia hôi quang của Lăng Tiểu Ngư. Trước dư lực của hôi quang, Vũ nàng buộc phải tránh đi. Cõi lòng trầm trọng, Vũ đưa mắt nhìn nam nhân xa lạ, lại cũng rất thân quen trước mặt. Đôi mắt hoàng kim, tóc dài năm thước trắng đen rạch ròi, hình dáng thì chung quy chỉ sai biệt rõ ràng bấy nhiêu. Thế nhưng khí tức.. Nam nhân trước mặt và người trong quá khứ, đôi bên căn bản là chẳng hề giống nhau. Nếu như Lăng Tiểu Ngư của quá khứ chỉ là một thanh niên hiền hậu thiện lương, nhìn qua rất đỗi bình phàm thì kẻ đang hiện hữu đây, hắn lại tôn quý vô cùng. Nhất là đôi mắt màu vàng kim kia của hắn, sợ rằng ngay cả nhìn thế nhân cũng chả mấy ai có đủ can đảm để nhìn. Trước hắn, một thần linh như Huyền Vũ nàng đây cũng bất giác sinh lòng tự ti, cảm thấy bản thân trở nên bé nhỏ lạ kỳ.. "Hừ!". Trong miệng hừ lạnh một tiếng, Vũ nhanh chóng bình ổn tâm tình. Từng cử chỉ của nàng, hết thảy Lăng Tiểu Ngư đều thấy được. Dù vậy, hắn không can thiệp, chỉ lặng im đứng nhìn. Đợi cho Vũ, Chu Tước, Minh Tôn đều đã thành công tiếp nhận xong lực lượng từ thiên địa, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới mở miệng: "Đã xong?". Câu nói hời hợt, thái độ lại càng không coi ai ra gì, theo như cảm nhận của Chu Tước thì đấy chính là khinh thị. Nhưng hiểu thì hiểu vậy chứ trong lòng Chu Tước cũng chẳng bất bình gì. Nàng biết, kẻ đứng trước mặt, thân phận rất có thể còn cao hơn mình nhiều. Dáng vẻ cẩn trọng, Chu Tước hỏi: "Ngài là ai? Điều ngài muốn là gì?". Dưới sự chú mục của Chu Tước, cũng đồng thời là của Vũ và Minh Tôn, Lăng Tiểu Ngư hờ hững nói ra: "Diệt". Chỉ duy nhất một chữ, nhưng chính một chữ gãy gọn này đã lập tức khiến cho Chu Tước, Vũ, Minh Tôn đồng loạt biến sắc, tâm tình càng thêm trầm trọng. Theo quan sát của bọn họ thì Lăng Tiểu Ngư bây giờ đã không phải Lăng Tiểu Ngư lúc nãy, một kẻ vì đau thương mà sinh oán hận, phát cuồng điên. Hiện tại, hắn đã thức tỉnh, đã dung hợp ký ức tiền kiếp, hoàn toàn làm chủ được bản thân mình. Cũng bởi lẽ đó, bọn họ mới hi vọng có thể cùng hắn đối thoại, "giảng hòa". Ấy thế mà.. "Diệt". Điều đối phương muốn làm sau khi thức tỉnh lại là diệt. "Tại sao?". Nhìn Vũ - người vừa hỏi, Lăng Tiểu Ngư đáp, thanh âm lãnh đạm: "Bởi vì ta thấy thế gian này không nên tồn tại". Tay chỉ bầu trời dày đặc lôi quang, kế đấy lại chỉ biển lửa ngập tràn dưới đất, trong thanh âm vang vọng từ cuộc đại chiến, hắn tiếp tục: "Thiên không toàn, Địa không vẹn, Nhân Thần hữu khuyết. Ngay từ đầu mọi thứ đều đã sai". "Sai? Cái gì sai chứ?" - Chu Tước cảm thấy rất khó chấp nhận lời của Lăng Tiểu Ngư, lần nữa chất vấn. Nhưng đáp lại nàng chỉ có một nụ cười tang thương không người hiểu được: ".. Đều không quan trọng nữa rồi..". * * * Một nụ cười thoáng qua như vậy rồi thôi, nét mặt Lăng Tiểu Ngư lại trở nên hững hờ lãnh đạm. "Hoặc các ngươi giết ta, hoặc ta sẽ hủy diệt thế gian này". Chữ cuối cùng vừa ra hết cũng là lúc Lăng Tiểu Ngư tung người lên không trung. Theo sự hô gọi của hắn, một con hoàng lân nhanh chóng thu nhỏ người rồi bay lại, để cho hắn bước lên. Chân ngự hoàng lân, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu hủy diệt thế gian..
Chương 479: Thôn Thiên Phệ Địa Bấm để xem "Xẹt!". "Xẹt!". * * * Từ trên cơ thể Lăng Tiểu Ngư, hàng trăm đạo hôi quang bay ra. Nhưng hơi đặc biệt là những đạo hôi quang này, chúng không lìa hẳn, thay vào đó, có một đầu vẫn đang bám vào người Lăng Tiểu Ngư. Tất cả đều giống nhau như vậy, hệt những sợi tơ. Có điều, mỏng manh thì mỏng manh, chứ bảo yếu đuối thì.. sẽ thật sai lầm. Những sợi tơ do linh lực hóa thành kia, chúng bền bỉ vô cùng. Tới độ mà dù có bị hoàng hỏa từ địa kiếp thiêu đốt chúng vẫn như cũ bình yên vô sự, hoàn hảo vẹn nguyên. Tất nhiên, những sợi tơ màu xám nọ, chúng không phải chỉ để trưng ra cho đẹp. Đấy là thần thông của Lăng Tiểu Ngư, được hắn thi triển một cách có chủ đích. Mục tiêu của hắn là địa kiếp. Ngăn chặn? Cản phá? Thật ra "thôn phệ" mới đúng là ý tứ của hắn. Những sợi tơ màu xám do linh lực hóa thành, chúng hiện chẳng khác nào những ống hút; giờ phút này, sau khi tiếp cận hoàng hỏa, từ bên trong chúng, một cỗ hấp lực khủng khiếp đang được phát ra, chính nó đã đem địa kiếp thu vào, rồi truyền về cho Lăng Tiểu Ngư. Một cảnh tượng hi hữu ngàn vạn năm cũng chưa chắc gì thấy được. Hấp thụ địa kiếp, hành vi này của Lăng Tiểu Ngư quả vô cùng ghê gớm, đã vượt khỏi trí tưởng tượng của con người. Thần linh chứng kiến thậm chí còn phải cả kinh thất sắc. Khủng bố là vậy, nhưng nếu nghĩ bấy nhiêu đã hết thì thật chẳng đúng. Lăng Tiểu Ngư, hắn còn làm nhiều hơn thế nữa. Nếu như bên dưới địa kiếp được những sợi tơ cho hấp thụ thì phía trên, thiên kiếp cũng đang chịu cùng số phận. Tử Kim Tà Lôi, Cửu Thải Ma Lôi, Thiên Phượng Thần Lôi.. bất kể là chủng loại kiếp lôi gì, mạnh mẽ ra sao thì tại giây phút này đây, hết thảy đều biến thành bữa ăn cho Lăng Tiểu Ngư. Theo đúng nghĩa đen. Chỉ thấy Lăng Tiểu Ngư chân ngự hoàng lân, bất ngờ ngửa mặt nhìn trời rồi há miệng. Tức thì, một cỗ hấp lực nổi lên, đem toàn bộ kiếp lôi trên trời thu lấy. * * * Lôi kiếp, đấy vẫn được xem là nỗi ác mộng của bất kỳ tu sĩ nào muốn thành tựu và đột phá cảnh giới chân nhân. Bởi lẽ đó là thử thách rất đỗi khó khăn, nếu không qua được thì sẽ thân tử đạo tiêu, thậm chí hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh. Lôi kiếp là cái oai của Trời. Đứng trước Trời, ai lại chẳng cúi đầu? Kiêng dè, sợ hãi vốn dĩ bình thường. Thế nhưng Lăng Tiểu Ngư.. Thiên kiếp, địa kiếp, đối với hắn lại chả khác nào những món điểm tâm. Hắn đang thôn thiên, hắn đang phệ địa.. Nên kiêng dè, sợ hãi, thiết nghĩ phải là thiên địa này mới đúng. Thật là quá ngoài sức tưởng tượng của thế nhân rồi. * * * "Ong!". Mắt thấy chỉ trong thoáng chốc thiên kiếp địa kiếp đều bị Lăng Tiểu Ngư đem dẫn hết vào bụng, Minh Tôn, Chu Tước, Vũ, ba người thần tình càng thêm trầm trọng. Bây giờ thì bọn họ đã hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Lăng Tiểu Ngư rồi. Cái mà hắn gọi "hủy diệt", đấy không phải ra tay tàn phá mà là đem thôn phệ. Hắn muốn hấp thụ toàn bộ lực lượng của thế giới này. Thân là những vị thần đại biểu cho ý chí thiên địa, có trách nhiệm bảo hộ thương sinh, Minh Tôn, Chu Tước, Vũ há lại có thể để mặc Lăng Tiểu Ngư thực hiện ý đồ. Mắt ánh kim quang, trong hình hài một đứa trẻ, Minh Tôn đem chuỗi tràng hạt đeo trên cổ mình tháo xuống. Kế đấy, y ném nó ra. Ngay tức khắc, chuỗi tràng hạt liền phân tách thành mười tám hạt riêng lẻ, mỗi hạt bay về một hướng khác nhau, cùng đem Lăng Tiểu Ngư cho vây kín ở bên trong. Minh Tôn vốn đã kết sẵn pháp ấn, vừa thấy kết giới hình thành liền đem pháp ấn đánh ra, miệng hô to một tiếng: "Chuyển!". Tiếng hô vừa dứt, mười tám hạt bồ đề tức thì đại phóng kim quang. Bên trong kết giới do chúng tạo ra, không gian loáng cái cũng ngập tràn kim sắc. Thiên kiếp địa kiếp hết thảy bỗng đều tiêu thất. Thân ảnh Lăng Tiểu Ngư cũng là như vậy, lúc này đã chẳng còn tại Miên Thành nữa. Thay vì Miên Thành thì hắn lại đang xuất hiện ở một không gian khác. Khác hẳn bên ngoài, không gian này vẫn rất yên bình, vẫn rất tĩnh lặng. Ở đây có núi có sông, có hoa có cỏ, khung cảnh đẹp đẽ, nên thơ vô cùng. Nhất là hồ nước mà Lăng Tiểu Ngư đang ngự. Chỗ này bốn phía đều có hoa sen đang nở, trong không khí hương sen ngập đầy.. Hoàng lân đã ẩn, long ngư đã thu, Lăng Tiểu Ngư quan sát một chút, ngẩng đầu lên thì hướng Minh Tôn nói: "Tiểu hòa thượng, đây hẳn là cảnh của ngươi đi?". Cách xưng hô không làm Minh Tôn để tâm gì mấy. Y đáp: "Chỗ này hiện đúng là Phật cảnh của ta". "Ngươi dùng phật lực đưa ta đến đây.. Là vì thiên hạ chúng sinh sao?" Lăng Tiểu Ngư lại hỏi, thần tình không có bao nhiêu cảm xúc. Và hồi đáp là một cái gật đầu của Minh Tôn. Y nói: "Ngài đây cũng là bậc chí tôn trong cõi trời đất, thiết nghĩ đã có quyền năng sáng tạo sinh mệnh, cớ gì tiến nhập thế giới này lại muốn đem nó hủy diệt?". Vẫn hờ hững như trước, Lăng Tiểu Ngư khẽ lắc đầu mà rằng: "Tiểu hòa thượng, ta nói rồi. Thiên vốn không toàn, Địa vốn không vẹn, Nhân Thần hữu khuyết. Hết thảy đều chỉ là sai lầm. Vì vậy, ta cần phải xóa bỏ".