

Anh yêu em Linh Lan
Tác giả: Hoa bất tử
Tác giả: Hoa bất tử
Phần I:

Linh Lan đứng dưới mưa, sấm đánh đùng đoàng. Bình thường cô rất sợ sấm, mỗi lần nhìn thấy tia sét chớp nhoáng trên bầu trời là lông tơ trên người cô dựng đứng hết cả lên và khi tiếng sấm vang lên trên bầu trời là Linh Lan lại giật mình tanh tách. Nhiều lần cô luôn thắc mắc tại sao sấm sét không xuất hiện cùng một lúc đi mỗi lần nhìn thấy sét, tâm trạng cô lại thấp thỏm chờ đợi sấm đến cảm giác chờ đợi này luôn khiến thần kinh cô căng thẳng chẳng dễ chịu chút nào. Linh Lan là một cô bé gan dạ, tự cường chẳng sợ gì trên đời cả ngoài sấm. Cũng không biết là nỗi sợ ấy có từ khi nào có lẽ từ một kí ức thơ ấu xa xôi nào đó cô không còn nhớ nữa. Linh lan là trẻ mồ côi, không cha không mẹ. Cuộc sống cô nhi cay đắng, tủi hờn khiến cô trở nên bướng bỉnh, bất cần. Bản thân tự biến mình thành kẻ nổi loạn bướng bỉnh, cay đắng với đời. Linh Lan của ban ngày mạnh mẽ ngang bướng bao nhiêu thì đêm về lại cô đơn yếu đuối bấy nhiêu. Vì vậy cô thật sự sợ sấm vào đêm như thế này. Cô từng nghĩ chẳng biết đến bao giờ mình hết sợ nó nhưng hôm nay khi đứng trước màn đêm đen kịt, gió rít rào rào, sấm sét đùng đoàng cô lại chẳng thấy sợ. Đúng hơn là Linh Lan đã chẳng còn bất kì cảm giác nào thần kinh tê liệt, đầu óc trống rỗng.
"Tất cả là tại cô. Tại cô mà A Kiệt ra nông nỗi như vậy. Cô là kẻ máu lạnh vô tình.. cút đi."
Từng lời nói cứ văng vẳng bên tai như lưỡi dao khiến Linh Lan nhỏ máu. Cô đâu muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy. Trái tim cô rất đau. Hóa ra khi đau đớn tột người ta có thể quên đi mọi thứ. Gió ngừng thổi mưa bắt đầu trút xuống từng hạt to độp độp trên đất, lên mặt cô bỏng rát. Linh Lan ngồi thụp xuống, cuộn mình lại bất lực đến vậy, đáng thương đến vậy. A Kiệt là người bạn duy nhất của cô ở trường. Cũng là người duy nhất chịu đựng được và luôn bao dung cho cô. Linh Lan cũng không còn nhớ rõ vì sao hai người lại quen nhau? Vì sao, cô ngỗ ngược hay bắt nạt cậu ấy như vậy mà cậu ấy vẫn chịu làm bạn với cô. Cô luôn cho rằng mình là kẻ mạnh chẳng cần ai phải che chở. Thậm chí bản thân còn đi bắt nạt kẻ khác. Dưới sự tự mãn của bản thân, tung hô của mọi người cô thành một "đại ca" của trường: Cúp học, bắt nạt, trấn lột người khác. Làm những việc xấu xa nhất trong sự a dua, xua nịnh của kẻ khác trở thành nỗi khiếp sợ của mọi người. Khiến bạn bè xa lánh, thầy cô ghét bỏ. Cô gây thù chuốc oán khắp nơi đương nhiên cũng bị trả thù. Nhưng một hai lần từ trả thù chúng biến thành sợ hãi, xa lánh. Bọn con nít học sinh dù có ngỗ nghịch tới đâu chúng vẫn chỉ là trẻ con, cũng biết giới hạn của bản thân. Không như Linh Lan ở cô có sự bất cần đời, liều lĩnh tới chẳng màng tính mạng, giống như cô không biết đau, biết mất máu là gì. Điều đó làm cho ai cũng ngại gây sự với cô. Dần dần cô lại trở về với cô đơn, một mình không ai dám lại gần. Lúc Linh Lan cô độc nhất vẫn có một người luôn luôn ở bên cô, lẽo đẽo theo sau lo lắng cho cô. A Kiệt một tên mọt sách chính hiệu, yếu đuối xanh xao, nhiều bệnh. Dù cậu ta lớn hơn cô hai tuổi nhưng cô chưa bao giờ xem trọng cậu ấy, luôn cười chê bắt nạt rồi thành thói quen riết lúc nào không hay. Cô cũng nhiều lần thắc mắc cô hay bắt nạt cậu như vậy sao cậu cứ luôn theo cô? Tên đó chỉ cười ngu ngu, cặp kính cận dày che quá nửa mặt. Nhìn mặt chỉ khiến người khác muốn bắt nạt hơn thôi. Linh Lan từng không muốn thi đại học. Thi đại học chẳng có ý nghĩa gì với cô, không trí hướng không suy nghĩ về tương lai nên cô cứ vật vờ cho đến tận năm cuối cấp một chuyện đau lòng khiến suy nghĩ của cô thay đổi. Mẹ nuôi của cô, người duy nhất cho cô hơi ấm. Mẹ cô dựa vào chút tiền trợ cấp và đi làm đêm để nuôi năm đứa trẻ mồ côi cơm không đủ ăn huống gì đến khám bệnh. Nên cứ kệ bản thân có vấn đề đến lúc không chịu được nữa đi khám cũng đã muộn. Nhưng căn bệnh ung thư quái ác còn chưa kịp kết thúc cuộc đời bà thì chiếc xe tải của tên say rượu đã tông vào khiến bà chết ngay tại chỗ. Tại đám tang của bà tiếng khóc của bọn trẻ thê lương không ngớt chỉ có cô mặt lạnh lùng không một giọt nước mắt. Người đến viếng xì xào to nhỏ cho rằng cô máu lạnh, vô tình. Cô cũng mặc kệ, mặt tỉnh bơ lạnh lẽo ngày đêm nhìn chiếc quan tài. Ngày đi chôn bà cô cũng không khóc. Chỉ đến khi tất cả mọi người về hết A Kiệt ôm cô vào lòng dùng lời nói dịu dàng nhất:
"Đừng cố chịu đựng nữa, hãy khóc đi! Mình sẽ che cho cậu không ai thấy đâu."
Không hiểu sao lời nói ấy khiến Linh Lan bật khóc. Lần ấy cô khóc nức nở đến không dừng được, yếu đuối đến nỗi nắm tay A Kiệt cả đêm. Sau lần đấy Linh Lan muốn làm bác sĩ, muốn chăm lo cho những đứa em của mình. Dần dần cô sâu sắc cảm nhận được trách nhiệm mình phải gánh lấy và phấn đấu vì mong muốn của mẹ. Nhưng nghề bác sĩ đâu có dễ như vậy. Dưới sự nỗ lực của bản thân và sự giúp đỡ của A Kiệt cô cũng chỉ thi đậu y tá mà thôi. Nhưng cô vui vẻ với thành quả của mình ít nhất cô cũng đã biết mình muốn làm gì. Còn tình cảm của cô và hắn hình như đã khác. Cô vẫn bắt nạt hắn, vẫn dùng những lời lẽ khó nghe nhưng ánh mắt sẽ không tự chủ được nhìn hắn mỗi khi bản thân lỡ lời. Mỗi khi thấy hắn khó chịu, buồn buồn cúi đầu xuống kéo thấp mắt kính cô lại giống như người có lỗi phải dỗ dành, thỏa hiệp đủ điều. Bản thân vì hắn thay đổi hình như không giống trước nữa. A Kiệt trở thành người bạn thân duy nhất của cô. Lên đại học cô vừa đi làm vừa kiếm tiền trả học phí, thuê nhà trọ. Cô thuê riêng một căn phòng cũ giá rẻ và sống một mình. Linh Lan không phải lo cho mấy đứa em vì chúng còn chưa đủ tuổi trưởng thành nên đã được gửi vào một cô nhi khác. Cô thì đương nhiên không được cũng chẳng muốn ở đó ăn bám ai nên cứ một mình tự lực như vậy. A Kiệt rất biết chăm sóc người khác và giỏi chịu đựng đến nỗi dần dần mỗi khi bắt nạt hắn cô còn cảm thấy có lỗi, bản thân khó chịu. Hắn cứ kè kè bên cô suốt bốn năm cô học chuyên ngành. Tuy chỗ hắn học và cô cũng chẳng gần nhau nhưng mỗi lần cô ốm hay nghe tin dự báo thời tiết hôm nay có sấm là hắn lại lặn lội bắt ba chặng xe bus xuống chăm cô. Đúng vậy, hắn biết cô sợ sấm. Do một lần cô bị ốm mà hôm đấy trời mưa to hắn không về được phải ở cùng phòng trọ với cô. Cũng chính hôm đó lần đầu tiên hắn biết cô sợ sấm. Theo lời kể của hắn thì hôm đấy cô vừa hôn mê vừa khóc, vừa la hét ầm ĩ chỉ đến khi hắn ôm cô, ngủ cùng cô mới không còn mê sảng nữa. Mặc kệ lời hắn nói có đúng hay không nhưng sáng sớm nhìn thấy hắn đang ngủ trên giường đương nhiên là cô không thương tiếc đạp hắn xuống đất khiến A Kiệt sưng u một cục trên trán. Kể từ lần đó, mỗi khi hắn biết trời sẽ có sấm sét là lại chuẩn bị đồ đạc dọn đến ở qua đêm ở nhà cô. Tên đó bình thường cô bắt nạt chẳng phản kháng nhưng một khi đã quyết thì cứng như đá cô có lay thế nào cũng không dời. Miệng thì mắng đấy nhưng thật tâm Linh Lan lại thấy yên tâm và ngủ ngon hơn. Lâu dần trong nhà có thêm vật dụng cá nhân của con trai có thể là do hắn để quên, cũng có thể hắn để lại để lần sau đỡ phải mang sang. Cô và hắn cứ sống chung kì lạ như vậy suốt hai năm. Đến khi cô bận bịu đi làm ca đêm ở bệnh viện còn hắn thì bận làm khóa luận và thực tập cuối năm.
Last edited by a moderator: