Ngôn Tình Tổng Tài Là Sói - Ma Nữ Mary

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ma nữ Mary, 22 Tháng một 2019.

  1. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Tổng TàiSói

    Tác giả:
    Ma nữ Mary

    Thể loại: Ngôn tình, HE, nam chính lạnh lùng, nữ chính ngây ngô​

    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Tiểu Mễ thường xuyên lên mạng chat. Tình cờ quen với một người bạn. Hai người thường xuyên nói chuyện nhưng chưa từng gặp mặt...

    Lạc Thiên những lúc rãnh rồi thường vào các trang mạng tám chuyện. Không ai nghĩ một tổng tài như anh cũng có lúc tìm các giải trí khác người như vậy.. nếu bạn anh biết được chắc cười bò trên đất mất thôi.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Sáng Tác Của Ma Nữ

    Mục lục:
     
    kimnana, Esther LêKhôi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng hai 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 1: Chat.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là Lý Tiểu Lạc, 21 tuổi đang làm trợ lý cho thư ký của tổng tài đại nhân. Một nhân viên nhỏ như tôi có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Mọi người thường gọi tôi là tiểu Mễ. Như mọi ngày thì thường vào chat nói chuyện bát quái với mọi người. Có một người bạn đặc biệt thân trên mạng. Người bạn của tôi có một cái tên khá kiêu: - Ta là Lạc Tổng.

    Mới đầu, tôi nghĩ ai lại dám tự xưng mình là Lạc Tổng người này đúng là không muốn sống nữa rồi. Nhưng khi nói chuyện, người này rất thích buôn chuyện bát quái giống tôi. Tình cờ quen với một người bạn. Hai người thường xuyên nói chuyện như chưa từng gặp mặt..

    Hôm nay, tôi lại phải tăng ca nữa rồi. Với một trạch nữ như tôi thì không có vẫn đề gì. Ở công ty có thể tiết kiệm tiền Chat, tội gì không sử dụng. Tôi biết đang giờ làm việc không được sử dụng chat nhưng khung chat có một chấm xanh. Chứng tỏ, người đó đang online. Tôi khoe với người đó:

    - Tôi mới mua một chiếc áo sơ mi cá rô màu xanh dương rất ngầu số lượng có hạn cho các cặp đôi. Cầu khen ngợi.

    Hai tiếng tinh.. tinh vang lên.

    - Rất đẹp, mua ở đâu thế?

    - Cửa hàng đồ tình nhân gần công ty mình đó

    - Không biết có áo của nam không nhĩ?

    - Chắc còn đó! Nhanh chân mua kẻo hết..

    - Đáng tiếc là tôi không có người yêu để mang cùng chắc sẽ đẹp đôi lắm. Hichic cầu an ủi ánh mắt lấp lánh

    * Lạc Thiên những lúc rãnh rồi thường vào các trang mạng tám chuyện. Không ai nghĩ một tổng tài lạnh lùng như anh cũng có lúc tìm các giải trí khác người như vậy.. nếu họ biết được chắc cười bò trên đất mất thôi. Tiểu Mễ sao? Cái tên này rất dễ thương. Anh đang nhìn chăm chú vào màng hình có một chiếc áo caro màu xanh dương. Nhấn nút gọi nội bộ:

    - Đến phòng tôi gấp.

    Thư ký vội chạy vào:

    - Có việc gì thưa tổng giám?

    Cô lấy bút ghi. Anh chỉ vào màn hình:

    - Cô Thấy cái áo này không? Đi mua ngay. Nhớ một cái áo nam. Size L. Địa chỉ trên giấy.

    - Đi nhanh đi.

    Thư ký đi ra vẫn chưa hết nghi ngờ. Hôm nay, tổng giám rất lạ. Anh đến đây làm thư ký chứ không phải chân chạy việc vặt. Cô gọi điện đặt hàng xong. Bực bội cô đưa tờ giấy vừa ghi địa chỉ cho cô trợ lý nhỏ:

    - Đi mua nhanh lên. Tôi nhận tờ giấy đi đến địa chỉ.

    Mà hình như cái địa chỉ này quen quen thì phải. Rõ ràng, đây là cửa hàng ngày hôm qua cô mới mua chiếc áo số lượng có hạng mà. Tôi đẩy cửa vào đưa tờ giấy cho cửa hàng. Sau khi, lấy hàng xong cô chạy vội về công ty. Bởi vì cửa hàng này khá gần công ty của cô.

    * * *

    Anh đi uống cà phê ngang qua bàn thư ký, ồ cái chậu hoa rất lạ. Có một chậu hoa thật độc đáo. Anh không biết đó là hoa gì?

    Anh nhìn kỹ xuống bảng tên. Có lẽ, chỉ là một trợ lý nhỏ thôi.

    * * *

    Hôm nay, anh không muốn ăn cơm hộp nữa. Mấy ngày làm việc tăng ca. Phải khao chiếc bao tử một bữa hoàng tá tràng.

    Đi ngang qua chỗ tụ tập đông người, anh lắng tai nghe, một người con trai thanh tú nói:

    - Tiểu Mễ, hôm nay sau giờ làm việc rảnh không? Đi uống cà phê với anh đi.

    Vừa nói vừa lôi kéo cô nhân viên nhỏ, anh lại nghe thấy:

    - Hôm nay, tôi bận việc rồi.

    Mà hình như anh nghe cái tên này ở đâu thì phải?

    Thôi đi lấp đầy cái bụng rồi tính tiếp.

    * * *

    Xui thiệt, sáng ra xe tôi đã bị hư rồi. Tiểu Mễ nhăn trán. Phải gọi bạn tới chở cùng đi làm thôi.

    * * *

    Đến công ty, cô ngồi vào máy tính.

    Thấy trạng thái của Lạc Tổng:

    - Hôm nay, tâm trạng của tôi không được vui.

    - Sao thế?

    - Phải tăng ca, chán chết được.

    - Tôi cũng thế nè, nhưng tăng ca có tiền thưởng nha.

    Mắt lấp lánh. (tiểu ham tiền)

    * * *

    Lạc tổng thấy tiểu Mễ thật dễ thương. Sau khi nói chuyện xong, anh lại tiếp tục tăng ca. Anh làm việc gấp đôi người ta mới có ngày hôm nay. Mọi gánh nặng và trách nhiệm đè nặng lên vai anh với những kỳ vọng của ba mẹ anh và của mọi người.

    Cả một công ty lớn chờ anh quản lý. Anh chỉ có lúc trước mặt bạn bè mình thì mới có thể thư giãn, thoải mái được. Trên thương trường, mọi người bảo anh là một tổng tài máu lạnh và độc ác.

    Từ 15 tuổi, khi ba anh đổ bệnh anh vừa phải đi học vừa quản lý công ty. Không ai biết thời gian đó, anh phải đổ biết bao công sức ngày đêm không ngủ để có thể đứng vững ở công ty.

    Đến khi bác sĩ bảo anh bị loét bao tử thì anh mới nhớ đến những bữa cơm anh đã bỏ qua.

    Khi mọi thứ ổn định lại gặp kinh tế suy thoái. May nhờ có sự giúp đỡ của năm thằng bạn thân anh mới không sụp đổ.

    Mỗi ngày, anh làm việc như cái máy. Đến thư ký còn phải thay phiên nhau đổi người liên tục.

    Anh cứ nghĩ cuộc sống này sẽ rất vô vị.

    Một hôm anh vào chat gặp em. Nói chuyện với em làm cuộc sống anh có những giây phút thật hài hước. Anh không nhận ra anh cũng biết bật cười trước sự ngây ngô của em. Em hiền lành và ngoan ngoãn. Mỗi khi anh có áp lực lớn nhờ có em động viên anh thấy mọi thứ đều dễ dàng thành công vượt qua.

    Em là bùa may mắn của anh.
     
    Esther Lê thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng tám 2021
  4. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 2: Thư ký.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không nghĩ đến, người thường xuyên nói chuyện và tâm sự với anh lại là một cô trợ lý nhỏ của thư ký trong công ty của anh.

    Trái đất thật nhỏ!

    Anh quyết tâm nắm lấy cơ hội.

    Đầu tiên, nâng em lên làm thư ký cho mình để có nhiều cơ hội hành động.

    Anh chỉ đi lấy ly cà phê và lần này anh đã xác định đó là em.

    Cô bé, em chạy không thoát đâu!

    Khi màn hình lấp lánh một chấm xanh.

    Ta là Lạc tổng: Chính là của anh. Đúng với câu, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

    Con thỏ nhỏ, em đừng có trốn.

    Tôi không biết tại sao mình lại trở thành thư ký của tổng tài.

    Một bước lên mây khiến tôi lo lắng.

    Tiếng kêu khó chịu của cô thư ký:

    - Tiểu Mễ..

    - Chị gọi em?

    - Chứ còn gọi ai vào đây nữa.

    - Dạ, có chuyện gì không chị.

    Cô thư ký này đúng là rất khó chịu không biết ai chọc cô ta. Mà cô ta luôn hành hạ tôi giống như một ôsin vậy. Lêu lêu. Hy vọng một ngày cô ta bị sa thải nha.

    - Mai chuyển lên phòng làm việc của tổng tài!

    - Chị vừa nói cái gì cơ!

    Tôi ngơ ngác hỏi lại.

    - Đúng, mai cô được thăng chức làm thư ký.

    Có phải tôi vừa nghe nhầm không. Tôi được làm thư ký. Tự nhiên từ trên trời rơi xuống quả táo ngon đập vào đầu tôi. Vui quá! Phải báo cho người bạn thân của tôi biết mới được.

    Tôi liền vào chat:

    - Lạc tổng à, anh biết gì không?

    Anh vẫn giả vờ như không biết gì nói:

    - Chuyện gì thế?

    - Tôi vừa được thăng chức làm thư ký đó. Tôi vui đến chết mất.

    (T/g: Tiểu Mễ của chúng ta sẽ không ngờ sau này ngày nào cô cũng muốn đập đầu vào gối để chết. Ta cũng thương Tiểu Mễ lắm nhưng thôi cũng kệ vậy)

    Ở bên kia, Lạc tổng đang ngồi nhìn vào màn hình cười vui vẻ. Anh có thể tưởng tượng được em đang cười đến quên hết mọi thứ.

    Mới vừa vào ngày làm việc đầu tiên ở văn phòng tổng tài đại nhân. Tôi rất hồi hộp, sợ làm sai gì đó nhưng không giống tôi nghĩ. Tổng Lạc ngồi yên lặng làm việc từ đầu đến cuối không nói lời nào.

    Thấy em luôn nhìn chăm chằm vào mình. Có phải mình quá đẹp trai không. (Woa, tự tin dễ sợ luôn nha cưng)

    Tiểu Mễ vừa làm việc vừa chat:

    - Tôi nói cậu nghe, tổng tài đại nhân quả như lời đồn nha.

    Anh nhăn trán:

    - Người ta đồn gì?

    - Người ta bảo anh ta là một người lạnh lùng.

    Anh dở khóc dở cười:

    - Tại sao lại nói như thế?

    - Tôi ngồi đây làm việc cả nửa ngày mà anh ta không nói câu nào hết.

    - Chắc anh ta ngại ngùng thôi.

    - Thế sao?

    Con thỏ nhỏ đã bị lừa. Anh gian manh cười.

    Tôi chạy tới nịnh nọt:

    - Lạc tổng, anh có muốn uống cà phê không?

    - Được.

    - Anh uống loại nào?

    - Cà phê nguyên chất, không đường.

    - Anh đợi một tí nha.

    Nhìn em chạy đi pha cà phê. Tâm trạng anh rất tốt nha.

    Thế là tôi có nhiệm vụ mới là ngày ngày pha cà phê cho tổng tài.

    Nhưng tôi hình như đâu có biết pha cà phê. Tôi mở điện thoại lên đăng nhập:

    - Này Lạc, có việc gấp rồi.

    - Việc gì thế?

    - Tổng đại nhân bảo tôi đi pha cà phê mà tôi không biết pha. Phải làm sao đây. Tôi vò đầu bứt tóc. Nhìn rất dễ thương luôn.

    - Đầu tiên, đổ cà phê vào phin. Tiếp đó dùng đồ giữ cà phê ấn chặt xuống. Đổ nước nóng vào..

    - Cám ơn nha Lạc.

    Tôi thở phào nhẹ nhõm. Bưng ly cà phê còn bóc khói đi vào. Đặt lên bàn. Cầu trời đất có thể uống được.

    Nhìn con thỏ nhỏ không ngừng cầu nguyện làm anh buồn cười lắm luôn. Nhưng để giữ gìn hình tượng. Anh phải nghiêm túc bảo:

    - Được rồi, cô có thể về chỗ làm việc.

    Anh muốn vuốt mái tóc bị em làm rối nhưng sợ động tác quá thân mật sẽ khiến em chạy mất.

    Khoảng cách rất gần, anh luôn vừa làm vừa xem em đang làm gì thì tin nhắn báo.

    - May quá, qua cửa rồi. Tôi hồi hộp chết mất.

    - Đâu có ăn thịt cô đâu mà sợ.

    - Không đâu, tôi có gì đâu mà ăn.

    Anh cười bí hiểm, khoé môi chỉ hơi nhếch lên một tí:

    - Cẩn thận bị ăn thịt đến nơi rồi còn không biết đó.

    Tôi ngại ngùng:

    - Lạc đừng có nói bậy nữa, tôi phải làm việc đây.

    Gia đình tiểu Mễ đông con nên từ nhỏ tôi đã giỏi quán xuyến gia đình. Em tôi còn phải đi học. Ba mẹ tôi đã già sống dựa vào lương hưu ít ỏi. Một mình tôi với mức lương trợ lý thường bữa đói bữa no.

    Khó khăn lắm tiểu Mễ mới xin vào được làm một công ty lớn như vậy.

    Bởi vậy, tôi nghĩ phải ra sức lấy lòng ông chủ lớn để giữ vững miếng ăn này.

    Nếu một ngày lỡ may tôi mất việc chắc chỉ có đi bán thân mà sống. Mấy em cô phải nghỉ học thôi.

    Eo, không được nói xui xẻo. Phải tỉnh táo. Tiểu Mễ dùng tay vỗ lên trên đôi má hồng đào.

    Tiếp tục làm việc, một ngày mới tốt đẹp trôi qua. Tôi rất vui vì làm thư ký sẽ được tăng lương nha.

    Tôi luôn hy vọng cuộc sống sau này tốt hơn một chút. Không lo bữa đói bữa no nữa.
     
    Esther Lê thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  5. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 3: Tặng hoa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày làm việc mới bắt đầu, tiểu Mễ đẩy cánh của phòng làm việc ra. Trên bàn làm việc của tôi đã có một bó hoa hồng đỏ thắm. Người ta bảo hoa hồng tượng trưng cho tình yêu.

    Tôi ngồi nhìn nó suy nghĩ thử xem ai đã tặng hoa cho tôi:

    - Nhân viên trong công ty sao? Không, mình không đẹp đến nỗi có người hâm mộ.

    - Ta là Lạc tổng? Cậu ta không sến súa vậy đâu.

    Tôi ngồi lắc đầu.

    Anh đi vào thấy cô trợ lý nhỏ đã cầm trên tay một bó hoa. Anh không biết ai đã tặng. Nhưng trong lòng buồn bực. Gọi điện thoại cho nội bộ:

    - Từ ngày mai cấm tất cả nhân viên mang hoa đến công ty, người nào mang đến sẽ bị trừ lương.

    Cả công ty không ai biết vị nào đã chọc đến Tổng tài lạnh lùng này. Những ngày không yên ổn của bọn họ sắp bắt đầu rồi.

    Anh bước đến hỏi:

    - Thích sao?

    Tiểu Mễ đang còn ngơ ngác như chú nai con:

    - Không, tôi không thích hoa.

    - Vậy cô thích gì?

    - Tiền

    Vừa trả lời xong tôi liền thấy hối hận.

    Ai đời giống tôi không, không lúc nào thành thật lại chọn lúc ông chủ hỏi mà trả lời như vậy. Chén cơm của tôi có thể bay nha!

    Anh thấy tiểu Mễ của anh rất thành thật và càng đáng yêu nha! (T/g: Ai là tiểu Mễ của anh thế hả)

    Tiểu Mễ giật mình lắc đầu liên tục:

    - Ý tôi không phải vậy.

    Không nghe tôi trả lời, tổng tài bước về bàn làm việc lại gọi kế toán:

    - Tiền lương Thư ký Lý Tiểu Nhạc tháng sau tăng gấp đôi nha!

    Kế toán thầm nghĩ:

    - Thư ký này mới lên mà đã gặp may mắn rồi.

    Riêng tiểu Mễ thì không biết vì chuyện của em mà công ty có một hồi phong ba bão táp. Mọi người đều lo sợ chọc giận tới vị tổng tài đại nhân.

    Cuối tháng, khi nhận được tháng lương đầu tiên của thư ký. Tiễu Mễ cười không ngừng. Thật không ngờ 1 tháng lương của thư ký tổng tài bằng hơn một nửa năm lương của trợ lý trước kia. Hèm gì mọi người tranh giành vị trí thư ký đến sứt đầu mẻ trán.

    Nhìn bộ dạng tiểu ham tiền của Tiểu Mễ, Lạc Thiên cảm thấy rất hào hứng. Bảo bối của anh đúng là một tiểu ham tiền mà.

    Thấy chấm xanh tiểu Mễ phát sáng, anh mở ra xem:

    - Lạc tổng, tôi mới được nhận lương nè. Anh thích gì tôi tặng cho anh?

    Anh vội trả lời:

    - Tôi thì cái gì cũng thích nha!

    Em ấy tặng thì cái gì anh cũng thích.

    Tiễu Mễ quyết định tặng cho người bạn này một chiếc móc chìa khóa hình một chú heo ngộ nghĩnh.

    Chiều hôm đó, sau khi đi làm về ghé một cửa hàng nhỏ để mua đồ. Lựa chọn mãi mới chọn được một chú heo như ý. Tôi gói nó trong một hộp quà nhỏ gửi cho ta là Lạc Tổng.

    Trên đường về nhà tôi quyết định, mua thật nhiều đồ ăn nào tôm, cá bỏ vào tủ lạnh. Mấy tháng sau, tôi không sợ đói rồi. Một nửa, tôi gửi cho gia đình mình lo cho hai đứa em gái đang còn đi học là Tiểu Hoan và Tiểu Hỷ.

    Khi Lạc Thiên nhận được quà của Tiểu Mễ thì đã là hôm sau. Ngồi ở nhà anh không ngừng cười ngây ngô. Mấy đứa bạn anh xúm lại xem:

    - Woa, Thiên trăm công nghìn việc mà cũng có người tặng quà sao?

    - Cậu có người yêu?

    - Tổng đại nhân được tặng một chú heo nhỏ?

    * * *

    Mọi người cùng nhau nháo lên hỏi làm anh đau cả đầu. Anh mới giơ tay ngăn cản lại đám lưu manh này. Người ngoài có thể thấy mấy người này lịch sự, tao nhã nhưng thực chất giống một đám côn đồ hơn. Anh vội giấu con heo dễ thương đi. Xua tay bảo họ tránh ra:

    - Từng người một hỏi thôi, các cậu hỏi vậy làm sao tớ trả lời.

    A Phong hỏi trước:

    - Ai tặng cậu thế?

    - Một người bạn.

    - Ngoài chúng tớ ra ai muốn làm bạn với cậu. Cả đám khinh thường anh.

    - Đừng thấy tớ có người tặng quà mấy cậu ghen tị nha.

    - Hhhhhhha

    - Khai mau..

    Cả đám bu lại lấy giành con heo của anh. Anh vội nói:

    - Được, tới khai. Là thư ký của tớ.

    A Long hỏi:

    - Tại sao thư ký lại tặng cho cậu? Có phải cô ấy thích cậu không?

    - Không, tớ gặp cô ấy trên mạng rồi hai người nói chuyện. Tình cờ tớ mới phát hiện em ấy là người nói chuyện trên mạng với mình. Em ấy không biết tớ là tổng tài đâu.

    A Thành ngăn cản đám bạn nói:

    - Cậu mới nói cậu nói chuyện trên mạng. Trời đất, một cỗ máy làm việc cũng có thời gian tám bát quát sao?

    Cả đám cười lăn lộn.

    Anh mới không thèm quan tâm mấy thằng bạn dở hơi của anh. Bọn họ đều là tinh anh và người thừa kế của các tập đoàn lớn đó.

    Cười xong họ nghiêm túc hỏi:

    - Sao không cho em ấy biết cậu là tổng tài? Nếu em ta biết cậu là tổng tài dù có bảo lên giường với cậu em ta cũng làm.

    Anh giận dữ:

    - Các cậu im miệng đi. Em ấy mới không phải người như vậy.

    Anh đóng cửa đuổi đám bạn ra về. Thật là bực mình mà.
     
    Mạnh ThăngEsther Lê thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  6. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 4: Đi nhờ xe Tổng tài.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng nay, xe của tôi lại bị hư giữa đường. Đúng là xui xẻo mà. Đang không biết gọi cho ai thì một chiếc xe hơi dài màu đen tấp về phía tôi. Tài xế chạy xuống mở cửa sau ra:

    - Mời cô lên xe!

    Tiểu Mễ nhìn vào liền thấy Tổng tài đại nhân của mình ngoan ngoãn leo lên đóng của xe lại.

    Số tôi không biết là hôm nay xui hay hên đây.

    Chuyện tôi được tổng tài cho đi nhờ xe khiến bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị. Lời đồn thổi bay xa. Đến tai của cô kế toán hôm trước. Cô ta là trùm bát quát. Cô ta nói:

    - Mọi người không biết chứ! Tổng tài tăng lương gấp đôi thư ký cho Tiểu Nhạc nha. Tôi nghi ngờ có mờ ám giữa hai người.

    Từ đó, lại mọc lên tin đồn tôi leo lên giường tổng tài.

    Tôi chỉ đi nhờ xe thôi. Oan uổng quá. Đi đến đâu mọi người đều chỉ trỏ. Thiệt muốn chui cả đầu xuống đất.

    Không khí công ty vô cùng quái lạ.

    Khi anh phát hiện tiểu Mễ luôn né tránh và giữ khoảng cách với anh liền hỏi:

    - Tôi đáng sợ vậy sao?

    Tôi lắc tay trả lời:

    - Không phải, anh không nghe tin đồn gì sao?

    - Tin gì?

    - Người ta đồn tôi leo lên giường của anh.

    Anh cười thầm trong bụng. Nếu được vậy thì tốt rồi.

    - Vậy cô nghĩ sao?

    - Tôi thề với trời, tôi chưa từng nghĩ đến sẽ leo lên giường của anh.

    Mặt anh bí xị như mướp đắng. Nhìn thật đáng sợ.

    - Vậy thì cứ từ từ mà nghĩ.

    Anh gọi điện cho nội bộ:

    - Trong công ty, ai không lo làm mà tám bát quát thì lập tức làm đơn nghỉ việc đi.

    Giọng điệu lạnh lùng sắc bén như muốn đưa người vào chỗ chết ấy.

    Người nghe máy rùng mình mấy cái và bắt đầu thông báo cho toàn bộ công ty trừ tiểu Mễ.

    Cuối năm nên cả công ty đều phải tăng ca. Riêng tôi thì vô cùng đau khổ khi ngày ngày nhìn núi hồ sơ chất cao như núi.

    Đúng là lương cao thì công việc cực kỳ áp lực. Tôi nhớ tới công việc trợ lý nhỏ của mình. Lúc đó, tôi nghĩ mình là một chân chạy việc. Bây giờ, chuyển sang chế độ làm việc không nghỉ như cái máy. Quá mệt mỏi cô nằm ngủ luôn trên bàn làm việc.

    Khi anh ký hợp đồng xong quay lại công ty đã thấy Tiểu Mễ ngủ gục trên bàn. Dáng vẻ mệt mỏi. Cái mũi xinh xinh, đôi môi hồng hồng. Thật là yêu quá! Anh không nhịn được hôn lên đôi môi đó một cái. Con thỏ nhỏ cũng không tỉnh. Chứng minh rằng em đã quá mệt mỏi. Bế em ra khỏi chiếc ghế một tay mở cánh cửa. Em rất nhẹ. Chắc cũng không chịu ăn uống đầy đủ đây. Đặt em nằm lên trên chiếc giường trắng tinh mềm mại. Nằm cạnh em, anh cũng chìm vào trong giấc ngủ say. Mấy hôm nay, không ngừng làm việc. Anh cũng cảm thấy mệt mỏi. Mai anh phải tuyển thêm thư ký thôi. Nhìn em gầy như vậy lòng anh xót.

    Tiểu Mễ tỉnh dậy đã trời tối. Bên cạnh có hơi ấm. Tôi nhích lại gần hơn. Một tấm phản nóng ấm sờ lại rất mềm mại giống da người. Khoan đã, tôi nhớ mình đang làm việc nha. Mở mắt ra trước mặt cô là một bờ ngực to lớn da trắng đều. Tay tôi tiếp tục sờ loạn. Thật đã tay. T/g: Sắc nữ xuất hiện.

    Từ khi em xích gần lại người anh thì anh đã tỉnh dậy. Sợ em ngại ngùng nên không dám động đậy tỉnh đậy thì em lại chạy mất.

    Bàn tay mềm mịn như da em bé không ngừng sờ loạn khiến phía dưới anh có phản ứng. Nếu tiếp tục như vậy anh sợ, anh sẽ ăn thịt cô tại đây ngay lúc này. Anh là thương nhân nên không bao giờ chịu làm ăn thua lỗ. Một tay kéo người lại sát hơn một tay giữ chặt không cho em cơ hội đào thoát. Đặt lên môi cô một nụ hôn sâu mà anh luôn tưởng nhớ.

    Tôi bất ngờ trước hành động của anh, hô hấp không ngừng bị cướp lấy khiến tôi phải mở miệng để thở gấp. Anh nhân cơ hội dùng chiếc lưỡi càn quét chiếc miệng đầy mật ngọt. Đến khi anh thỏa mãn rời đi. Tôi chỉ nghe anh thì thầm bên tai:

    - Sờ thích không?

    Làm chuyện xấu bị bắt ngay tại trận khiến tôi vô cùng xấu hổ. Hai cặp mắt long lanh như mặt hồ.

    Tôi chưa kịp hoàn hồn thì anh bước xuống giường, mở cửa đi ra.

    Khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn cô mới có thể tỉnh táo lại.

    Tổng tài vừa mới hôn cô. Đây không phải sự thật nha. Tôi vỗ một cái thật mạnh. Có thể, nghe một tiếp bốp. Tất cả đều là sự thật.

    Nhìn căn phòng và chiếc giường. Áo quần tôi vẫn còn nguyên.

    Có được tính là đã leo lên giường của tổng tài đại nhận không đây?

    Tôi rửa mặt và đi ra ngoài.

    Anh lạnh lùng nói:

    - Cô có thể về nhà nghỉ ngơi.

    Tôi không nhớ mình đã về đến nhà như thế nào.

    Anh cố gắng kiềm chế dục vọng. Mở miệng nói chuyện hy vọng em có thể chấp nhận được. Anh cũng không cố ý làm em thấy sợ hãi.
     
    Esther Lê thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  7. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 5: Gặp mặt Tiểu Lạc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi cứ nghĩ, cuộc gặp mặt của tôi và Ta là Lạc Tổng rất thú vị. Tôi muốn gặp mặt ngoài đời với người bạn này, nếu được có thể tiến tới làm người yêu luôn nha! Tôi bật chat lên và viết:

    - Lạc Lạc, chúng ta gặp mặt đi.

    - Muốn gặp tôi thật sao?

    - Đương nhiên rồi!

    - Quán cà phê Waiting, đường abc, 7h tối. Không gặp không về.

    Hôm nay, tôi trang điểm khác nhẹ nhàng. Kết hợp với áo sơ mi và quần jeans.

    Tôi chuẩn bị đơn giản thôi. Bởi chỉ là bạn bè gặp mặt mà. Nên tôi cứ như thường ngày ở nhà.

    Ai ngờ nó lại đem đến cho tôi rất nhiều bất ngờ khi nhìn thấy người đàn ông từ xa đi tới:

    - Tổng tài, anh có hẹn ở đây sao?

    - Đúng.

    - Xin lỗi anh, nhưng tôi đang đợi bạn của tôi. Anh ngồi đây chiếm hết chỗ của bạn tôi rồi.

    - Là tôi.

    - Anh vừa nói cái gì?

    - Người có hẹn cùng cô là tôi.

    Anh lặp lại lần thứ hai.

    Má ơi. Không ngờ trái đất thật tròn nha. Kết bạn lung tung lại kết bạn với tổng tài đại nhân.

    Vậy từ trước tới giờ, anh ta giả vờ như không biết tôi sao?

    Muốn đập đầu vào gối mà chết mất thôi.

    - Anh biết tôi là Tiểu Mễ.

    - Đúng.

    - Tại sao anh không nói?

    - Tôi sợ làm cô giật mình!

    Tôi nghĩ trong đầu. Không phải chỉ là giật mình. Mà tim muốn bay ra ngoài luôn rồi nè.

    Nhìn con heo móc trên điện thoại anh, tôi cũng có thể xác định được anh đúng là người bạn đó.

    T/g: Đổi ngôi của nữ chính là tôi thành em cho nó có tình cảm hơn.

    Anh có cần dọa người một cách thản thiên như không có chuyện gì xảy ra hay không vậy?

    Đang nói chuyện với anh thì điện thoại tôi đổ chuông:

    - Nếu thích em thì anh hãy nói wo ái nì..

    Eo, ngại khủng khiếp với bài nhạc chuông này luôn.

    Nhìn thấy anh cười. Anh cười lên rất đẹp nha!

    Tôi bấm máy trả lời:

    - Alo, em nghe nè chị?

    - Em đang ở đâu? Vào bệnh viện gấp. Ba đang được đưa phòng cấp cứu. Nhanh lên bệnh viên Nhân Ái, phòng cấp cứu nha. Chị cũng đi luôn đây.

    Tôi không kịp nói với anh điều gì cả. Tôi rất sợ sẽ mất đi người thân yêu của mình. Tôi vội vã rời đi.

    Anh nhìn thấy sắc mặt em trắng bệch, hốt hoảng khi nghe điện thoại, em không nói gì liền cầm điện thoại lên và lấy túi xách chạy đi! Anh chạy theo cầm tay em. Em hất tay anh ra. Anh vội nói:

    - Em đi đâu anh đưa em đi!

    Em mắt ướt tràn mi:

    - Anh có thể đưa tôi đến bệnh viện Nhân Ái không? Tôi rất gấp.

    - Được, đợi tôi một lát. Tôi đi lấy xe liền nhanh thôi.

    Anh chạy nhanh đi lấy xe. Nhìn em như thế tim anh rất khó chịu. Anh đau lòng cho em nha.

    Sau khi lấy xe, anh chạy thẳng đến chỗ của em đang đứng:

    - Lên xe!

    Tôi leo lên xe vẫn không thể tập trung được! Tôi rất mất bình tĩnh. Tôi không nghe anh nói gì. Chỉ biết anh đang cố gắng động viên tôi:

    - Không sao đâu, chúng ta sẽ nhanh đến đó thôi.

    Khi chiếc xe chạy rất nhanh đến bệnh viện. Tôi vội vàng mở cửa chạy đi tìm phòng cấp cứu. Tôi không có thời gian lo nghĩ cho anh vào lúc này đâu.

    Anh nhờ người đỗ xe rồi bước chạy theo tôi.

    Chúng tôi tới, ngoài hành lang đã có mặt của chị gái tôi. Mặt mẹ tôi tái nhợt. Hai em gái đang ôm nhau khóc thúc thít.

    Tôi cầm lấy tay mẹ hỏi:

    - Ba sao rồi mẹ?

    Mẹ tôi kể lại chuyện ba tôi bất ngờ đang đứng liền té xuống đất bất tỉnh. Cả nhà vội đưa ba đến bệnh viện. Chị hai thu dọn những vật dụng cần thiết mang theo nên đến sau và thông báo cho tôi.

    Cánh cửa bật mở, tôi như người tâm thần chạy đến hỏi bác sỹ:

    - Ba tôi làm sao thế bác sỹ?

    - Người nhà bình tĩnh, bệnh nhân bị tai biến cần phẫu thuật gấp. Mời người nhà làm thủ tục và đóng viện phí. Theo sau bác sỹ là một cô y tá. Cô dẫn chị Hai tôi đi làm giấy tờ.

    Một lát sau, chị hai quay lại với giương mặt đẫm nước mắt. Tôi lay chị:

    - Sao còn quay lại, chị đã đóng tiền phẫu thuật chưa?

    Chị tôi đưa cho tôi tờ giấy. Tôi nhìn thấy một hàng dãy số rất dài xxxxxxxxx vạn.

    Tôi như đứng hình. Hai chân không chịu nổi sức nặng gập xuống. Tôi không biết phải làm gì lúc này. Với số tiền này nhà tôi chi trả không nổi. Chẳng lẽ, ba tôi phải chết thật sao? Tôi ôm mặt khóc nức nở. Tại sao chuyện này lại đổ lên người ba tôi mà không phải tôi. Nếu tôi được chết thay ba tôi thì tôi cũng cam lòng. Thậm chí, tôi còn nghĩ đến phải đi bán thân nữa. Nhưng tôi cần số tiền này rất gấp. Dù có bán thân cũng phải mất mất ngày. Lúc đó, ba tôi đã chết rồi. Tôi không nhớ đến người bên cạnh mãi đến khi tờ giấy trên tay bị lấy đi, tôi mới ngước mắt lên nhìn.

    Tại sao tôi không nhớ đến một thần tài đang bên cạnh mình vậy ta?
     
    Alissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  8. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 6: Sự cố bất ngờ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với anh số tiền này chỉ là một số tiền nhỏ thôi. Dù là số tiền lớn hơn anh vẫn có thể tìm cách giúp em. Anh gọi điện thoại cho thằng bạn thân đang làm tại bệnh viện. Tìm một bác sỹ giỏi nhất để làm phẫu thuật cho ba của em. Rồi cầm tờ giấy đi đóng tiền.

    Sau khi đóng tiền xong, anh quay lại đưa biên lai đã đóng tiền cho em.

    Giương mặt của em đường như đã có một chút ánh sáng.

    Tôi cầm tờ biên lai trên tay. Tôi thấy như có một hy vọng mới. Tôi hy vọng sẽ nhìn thấy ba tôi khỏe mạnh.

    Giờ tôi lại tiếp tục chờ đợi.

    Đến khi phòng cấp cứu được đẩy ra. Bác sỹ bỏ khẩu trang ra. Anh ta nói:

    - Đã thành công.

    Tiếp đó, anh ta nói gì đó với anh.

    Tôi như vứt được một quả bom hẹn giờ ra khỏi người.

    Bác sỹ lại tiếp tục nói:

    - Hiện tại, bệnh nhân đang được chuyển tới phòng hồi sức. Một tiếng sau, mọi người có thể vào thăm bệnh nhân. Chú ý, bệnh nhân cần được yên tĩnh.

    Người phẫu thuật là bạn của anh. Vì anh gọi quá gấp nên cậu ta không có thời gian tìm người. Mà cậu ta cũng là một trong những bác sỹ trẻ tài năng. Có cậu ta làm phẫu thuật anh tin chắc chắn sẽ thành công. Trước khi đi, anh ta không quên bảo:

    - Một chầu nha! Nhớ dẫn theo cô ấy nữa. Giới thiệu cho mọi người biết cô thư ký nhỏ nhé!

    Anh gật đầu đồng ý. Hiếm khi thằng bạn lại tốt bụng như vậy mà. Phải biết rằng để mời được cậu ta ra tay đâu phải chuyện dễ. Anh ta nổi tiếng là người lười biếng nhất quả đất đó nha. Rất nhiều người mời anh ta phẫu thuật anh ta liền từ chối.

    Anh nhìn em đang cầm lấy tay ba mình, anh nói thật là anh vừa thương cho em vừa ghen tị nha. Ước gì em đang nắm tay anh.

    Sau một ngày, em đã khá mệt mỏi. Bởi vì chị em có mang theo đồ nên ở lại coi ba một đêm. Anh đưa em về nhà của em. Xác định em không sao mới rời khỏi đó. Anh gọi điện cho một thư ký khác nói cho em nghỉ một tuần vì gia đình có việc gấp.

    Một tuần, anh không được nhìn thấy em. Anh nhớ đôi mắt biết cười của em. Nhớ hai lúm đồng tiền xinh xinh. Anh chưa yêu ai nhưng vẫn biết đó là cảm giác gì? Đối với anh lên giường chỉ đơn giản để giải tỏa theo bản năng mà thôi. Nhưng đối với em, anh lại có một cảm giác khác. Một cảm giác chiếm hữu. Anh muốn độc chiếm em. Muốn cùng em đi trên con đường dài của tương lai.

    Tôi ngồi ngẩn người suy nghĩ:

    - Tại sao anh lại giúp tôi?

    - Tại sao anh lại tốt với tôi như thế?

    Chúng tôi cũng không thân quen gì chỉ có quan hệ cấp trên và cấp dưới mà thôi. Đúng là tôi rất có thiện cảm với Tiểu Lạc. Nhưng anh lại là ông chủ lớn nha. Tôi nào dám mơ mộng gì với anh. Ngày anh giúp đỡ gia đình tôi thì tôi đã nợ anh một ân tình. Không chỉ vậy, người ta bảo anh lạnh lùng mà tôi lại cảm thấy anh thật nhiệt tình nha. Không biết ôm có ấm áp hay không? (Sắc nữ lại xuất hiện)

    Tôi sau khi thu xếp mọi thứ ổn thỏa thì tôi mới nhớ ra mình chưa hề xin phép nghỉ việc nha. Tôi gọi cho một thư ký định nhờ cô ấy xin nghỉ giúp:

    - A Mai ơi, cô giúp tôi xin nghỉ nha. Nhà tôi có việc gấp.

    Bên đầu dây, Mai thư ký mới thấy lạ:

    - Tổng tài đã xin giúp cho cô nghỉ việc một tuần rồi. Cô cứ yên tâm làm việc nhà đi.

    Tôi cúp máy vẫn không khỏi hết ngạc nhiên:

    - Anh thật tốt bụng nha.

    Ấn tượng tốt của anh trong lòng của em không biết đã vì những chuyện anh nghĩ rất nhỏ này mà tăng level liên tục nha.

    Mai thư ký cũng rất tò mò, cô cảm thấy hai người này có chuyện mờ ám nha. Nhưng cô là thư ký của tổng tài không được nhiều chuyện nha. Cô thừa hiểu tính cách lạnh lùng và tàn độc của anh ta nha. Cô không muốn vì một chút tò mò mà mất chén cơm này nha. Phải nói so với công ty khác thì đây có thể nói là một công ty tốt nhất. Tuy tổng tài có lạnh lùng nhưng không chơi mấy trò quy tắc gì đó. Cũng không đồng ý những hợp đồng phải sử dụng thư ký làm giao dịch.

    Tôi đang rất đau đầu vì không biết phải trả nợ ân tình này như thế nào đây:

    - Lấy thân báo đáp. Mặt tôi không dày như vậy.

    - Mua một chiếc đồng hồ? Tôi nghĩ chắc anh luôn xài những thương hiệu nổi tiếng. Mà chúng thì tôi không thể mua nổi.

    * * *

    Tôi suy nghĩ mãi vẫn không ra. Thứ tôi có thể mua chỉ có những thứ rẻ tiền thôi. Cuối cùng, tôi quyết định mua cho anh một chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt. Tôi nghĩ màu này rất hợp với anh nha. Tổng tài lạnh lùng nà. Haha.

    Tôi vừa chọn vừa nghĩ tiếp:

    - Không biết anh ta có thích nó không đây?

    - Nếu anh ta không thích thì phải làm sao giờ?
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  9. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 7: Tổng tài nghiện hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Cảnh báo có H nhẹ)

    Tôi đứng trước cửa phòng làm việc của Lạc Tổng đi qua đi lại. Tôi thì thầm:

    - Có nên tặng hay không tặng?

    Anh đi sau lưng tôi, đẩy cánh cửa ra. Trên tay cầm một ly cà phê nóng hổi:

    - Vào đi.

    - Vâng, tổng tài.

    - Tìm tôi có việc gì không?

    - Tôi muốn cám ơn anh về việc giúp tôi trả tiền viện phí.

    Tôi nhìn vào tấm lưng rộng của anh. Tôi có một cảm giác an toàn và ấm áp.

    - Cám ơn thì không cần!

    Anh xoay lưng lại, gương mặt lạnh lùng nhưng đẹp một cách lạ thường nha.

    Anh đặt ly cà phê xuống. Bước tới gần nói nhỏ vào tai của tôi:

    - Nếu em muốn có thể lấy thân báo đáp nha.

    Tôi giật mình khi nghe anh nói như thế. Ấn tượng tốt đẹp từ level 100 xuống mất thấp nhất.

    Anh lại cười, nụ cười rất hiếm thấy. Có lẽ, anh cười nhiều hơn sẽ rất đẹp.

    Anh nói:

    - Câu vừa nói là anh chỉ giỡn với em thôi. Nhưng bây giờ là thật nà.

    Anh thì thầm bảo:

    - Làm bạn gái anh nha!

    Tôi đứng hình tập hai. Tôi vừa bất ngờ vừa vui vẻ. Tôi không dám tin là anh muốn làm bạn trai của tôi. Bởi vì tôi rất bình thường. Không đẹp, không gia thế hùng mạnh..

    Tôi ấp úng trả lời:

    - Cho em thời gian suy nghĩ.

    Anh lại tiến sát hơn như dựa vào tôi luôn:

    - Anh cho em năm giây suy nghĩ. Anh bắt đầu đếm một, hai, ba, bốn, năm hết giờ. Em hãy trả lời đi. Tôi nghĩ anh không chỉ là lạnh lùng không đâu còn rất bá đạo nữa.

    - Được. Tôi cũng dứt khoát trả lời. Có một người bạn trai tuyệt vời vậy còn gì bằng nữa. Chuyện gì đến cho nó đến vậy.

    Anh cười tỏa nắng như băng tuyết đang tan chảy. Tim tôi cũng muốn tan chảy theo.

    Anh ôm nhẹ tôi vào lòng. Trái tim anh đập thật nhanh. Tôi có thể cảm nhận được nó đang đập còn nhanh hơn trái tim của tôi rất nhiều. Từng nhịp đập bang.. bang.. bang.

    Anh hôn lên môi tôi, nụ hôn cũng rất nhẹ nhàng. Lúc như gió lướt, lúc như sợi lông vũ nhẹ nhàng bay. Đến lúc, tôi không nhớ mình phải thở luôn. Anh mới chậm buông tôi ra. Anh mắt anh mê ly như phủ một lớp sương mỏng. Anh ôm chặt lấy tôi. Thân hình to lớn dán sát vào da thịt của tôi.

    Anh lại tiếp tục hôn lên môi tôi, lần này thì bá đạo như ai đang tranh cướp với anh vậy đó. Tôi quên cả vùng vẫy bị cuốn vào nụ hôn của anh. Cả hai người không ai muốn dừng lại. Một lần lại một lần hôn đến khi đôi môi tôi sưng đỏ lên anh mới hài lòng thỏa mãn rời đi. Nhưng đôi tay anh không chịu rời khỏi eo của tôi. Tôi bực mình nha.

    Mặt tôi đỏ như một quá táo. Lúc này, nếu có ai bắt gặp tôi sẽ nhận ra tôi mới làm một chuyện rất mờ ám. Mà làm rất nhiệt tình đến nỗi nó sưng lên.

    Anh khẽ cười. Tôi không biết rằng anh có thể cười nhiều như thế.

    Anh bảo:

    - Quà của anh đâu?

    Tôi vẫn chưa tỉnh mộng:

    - Quà gì?

    - Cái em đang cầm trên tay đó.

    Tôi theo quán tính đưa ra cho anh.

    Anh không suy nghĩ mở ra xem. Anh nhìn chiếc áo sơ mi màu xanh lam. Đúng màu anh thích. Anh cởi từng nút áo ra.

    Tôi lấy tay cản lại.

    - Anh đang làm gì thế? Đây là phòng làm việc nha.

    Anh lại tiếp tục mặc kệ tôi. Ngón tay thoăn thoắt cởi hết hàng nút.

    Tôi có thể nhìn thấy làn da trắng như tuyết ấy. Bờ vai rất rộng. Thật là hoàn mỹ nha.

    (T/g: Ta chảy nước miếng, thèm thịt)

    Khoát cái áo vào người anh vừa như nó may sẵn dành cho anh vậy đó.

    Anh bảo:

    - Em đang chảy nước miếng đó.

    Tôi vội lấy tay quét lên môi.

    - Đâu có đâu.

    Anh ôm bụng cười. Tiểu Mễ của anh thật ngây ngô mà. Nhưng anh thích.

    Nhìn những ngón tay nhỏ lướt qua đôi môi anh đào. Chết tiệt thật. Anh muốn hôn em.

    Anh lại mút môi em đến khi em khẽ rên lên:

    - Đau.

    - Anh xin lỗi!

    Anh mới buông tha cho đôi môi tội nghiệp của tôi. Anh đúng là đồ nghiện hôn mà. Huhu.

    Không biết tương lai đôi môi này còn phải chịu biết bao lần bị anh đày vò nữa.

    Anh nhìn cặp mắt oán trách ướt át đó thì anh lại có phản ứng.

    Chết tiệt thật. Anh muốn tắm nước lạnh. Anh cố gắng áp chết dục vọng của mình. Anh thật sự sợ Tiểu Mễ của anh chạy mất. Bởi vì hàng của anh không phải size bình thường.

    Phải nó là size cực đại nha.

    Anh sợ nếu tiếp tục ở đây anh sẽ điên thật ấy. Anh cầm áo khoát đi ra ngoài bình ổn lại cảm xúc. Anh chưa từng làm theo cảm xúc như ngày hôm nay. Anh sợ em sau này sẽ cảm thấy hối hận vì vội vàng trả lời câu hỏi của anh. Nhưng anh không muốn đợi nữa. Anh muốn cô là của anh.

    Anh biết cách làm của mình có phần hơi không được quan minh chính đại gì cho lắm. Anh hấp tấp nóng nảy. Mà người khiến cảm xúc anh dao động liên tục lên xuống không ngừng.

    Có thể nói, cô là điểm yếu của anh!
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  10. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 8: Sinh nhật đáng nhớ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn anh vội vàng bước đi còn tôi vẫn ngẩn người ở trong văn phòng làm việc của anh.

    Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nó quá nhanh. Nhanh đến nỗi vài chục phút trước tôi và anh là nhân viên và ông chủ. Vài giây sau đó, tôi đã làm bạn gái của anh. Giờ hối hận có kịp không ta? Tôi còn chưa suy nghĩ kỹ nha.

    Cánh cửa được đẩy ra, anh bước vào. Cứ như mọi chuyện vừa mới xảy ra nãy giờ chỉ là tôi đang nằm mơ vậy đó. Anh đã nhìn thấy suy nghĩ trong mắt của tôi. Anh đặt tay lên vai của em. Anh nói:

    - Xóa ngay cái suy nghĩ hiện tại của em đi. Giọng anh như một cơn gió lạnh thổi qua khiến rùng mình.

    - Em vừa mới đồng ý làm bạn gái của anh. Đó là sự thật. Không phải mơ. Anh chậm rãi nói từng chữ một như sợ tôi nghe không kịp.

    Thế là tôi đã có một người yêu là Lạc Tổng đại nhân. Khi anh công khai yêu đương với tôi. Cả công ty như bùng nổ. Bởi vì cuối cùng tổng tài đại nhân lạnh như băng cũng có người yêu. Mùa xuân của họ sắp đến. Công ty như được thay chiếc áo mới vì anh đã tăng lương cho mọi người nha. Cả tiền thưởng được tăng gấp đôi nếu tăng ca. Còn anh thì để dành thời gian để hẹn hò với em.

    Đầu tiên là đi xem phim. Tôi thích coi phim hoàng tử và công chúa. Anh thích coi phim hành động.

    Anh bảo:

    - Phim này con nít quá, anh không muốn xem.

    Tôi mới phát hiện chỉ cần tôi cười với anh thì bất cứ yêu cầu gì anh cũng đông ý. Cuối cùng, anh vẫn nghe theo tôi chọn phim Hoàng tử và công chúa.

    Anh mua thêm hai phần bắp và nước ngọt nữa. Với một tổng tài thì đây chỉ là số tiền nhỏ. Nhưng đối với tôi nó là một số tiền khá lớn nha. Phải tiết kiệm. Tôi bắt anh trả lại rồi chỉ mua hai chai nước khoáng thôi.

    Đang lúc xem phim anh lại đi ra mua 2 phần bắp và nước và ngọt cho tôi. Anh nói nhỏ:

    - Tiền của anh đủ nuôi em cả đời, nên em không cần phải tiết kiệm như thế.

    Tôi đỏ mặt. Đây có tính là cầu hôn không ta?

    Anh nhìn thấy đôi mắt em nhìn chăm chú vào bắp rang bơ và nước ngọt. Anh biết em cũng rất thích.

    Trước đây, không có anh thì em có thể sống vất vả và tiết kiệm từng đồng một. Nhưng bây giờ, em đã có anh bên cạnh. Anh có thể lo và chăm sóc cho em suốt đời.

    Anh dẫn em đi vào quán bar Nhật Nguyệt. Hôm nay, anh nói sẽ dẫn tôi đến để giới thiệu với những người bạn của anh. Anh bảo đó đều là những người tài giỏi. Tinh anh và thừa kế của các công ty lớn. Anh bảo họ rất giỏi. Anh kể rất nhiều. Khi tận mắt nhìn thấy họ. Tôi mới biết thế giới trước đây của mình thật nhỏ bé. Anh còn nói thiếu một điều:

    - Họ cực kỳ đẹp trai nha.

    Nhưng hình như tôi đã miễn dịch với trai đẹp hay sao ấy vì tôi thấy anh đẹp trai nhất nha. Tuy là anh khá lạnh lùng như khi anh cười lên lại cực kỳ câu hồn nha.

    Khi ở cùng với những người bạn của anh, tôi mới có một phát hiện mới. Anh rất hòa đồng và vui vẻ nha. Hoàn toàn khác hẳn với con người lạnh lùng và nghiêm túc khi làm việc. Có thể, chỉ có ở bên cạnh tôi và bạn bè thì anh mới cởi bỏ lớp mặt lạnh lùng xuống.

    Sinh nhật tôi được anh tổ chức ở một nhà hàng lớn.

    Anh bao nguyên một nhà hàng. Mời cả bạn bè và cả công ty đến. Và cả bạn bè của tôi nữa. Anh chuẩn bị cho tôi một bộ váy thật đẹp. Tôi trông như một cô công chúa đúng nghĩa. Một chiếc bánh rất nhiều tầng được trang trí rất đẹp. Điều mà khiến tôi vui nhất là anh. Anh góp phần vào cuộc sống của tôi. Biến những giấc mơ của tôi thành sự thật. Dù tôi không nói ra nhưng anh luôn sẵn sàng làm mọi thứ. Mọi người đến rất đông và tôi cũng rất hồi hộp nha. Anh nắm lấy tay tôi tuyên bố bữa tiệc bắt đầu. Cả khách sạn lớn có một khu vực ngoài trời anh đưa tôi đến đó. Ánh đèn chợt tắt. Mọi thứ đều tối đen chỉ có bàn tay lạnh của anh nắm chặt lấy tay của tôi. Tôi nghe có tiếng pháo nổ. Nhìn lên bầu trời. Có muôn ngàn đóa hoa đủ màu sắc hiện ra rực rỡ cùng dòng chữ:

    - Chúc em sinh nhật vui vẻ!

    Anh biết tôi thích nhất là pháo hoa. Đây là sinh nhật đáng nhớ nhất của tôi.

    Tôi hạnh phúc lắm luôn.

    Tôi kiễng gót chân lên. Tay kéo anh xuống đặt trên môi anh một nụ hôn nhẹ. Anh bá đạo xâm chiếm mút lấy đôi môi của tôi như đang thưởng thức một món ăn ngon miệng.

    Lần đầu tiên, em chủ động hôn anh. Anh biết em thật sự thương yêu anh. Chứ không phải mình anh đơn phương yêu em nữa.

    Anh thầm thì bên tai của em:

    - Anh yêu em.

    Em cũng đáp lại:

    - Em yêu anh.

    Anh ôm em vào lòng, nâng niu một món đồ quý giá. Nhẹ nhàng như sợ em là thủy tinh mong manh dễ vỡ.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  11. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 9: Đám cưới không thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày anh đưa tôi về ra mắt gia đình anh. Anh đưa tôi đến chiếc giường mà ba anh đang nằm. Anh đã kể về một người đàn ông với hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp to lớn. Một người quan trọng với anh. Giọng anh khàn khàn. Anh cũng là một con người cũng có những lúc thật yếu đuối. Anh đang kể tiếp thì tôi thấy ngón tay của ba anh nhúc nhích. Có thể, ba anh nghe được những gì anh nói. Tôi lay mạnh vai anh và nói:

    - Em thấy tay ba anh vừa cử động. Ba anh đã tỉnh.

    - Em vừa mới nói gì em lặp lại một lần nữa?

    - Em nói ba anh đã tỉnh lại.

    Anh đã nhìn ba anh ngủ say gần một năm này. Bao nhiêu lần hy vọng rồi lại thất vọng.

    Ba anh bắt đầu mở mắt. Dù chỉ là một cái chớp mắt nhẹ. Nhưng anh rất vui. Anh gọi điện thoại cho bác sỹ. Sau một tháng điều trị, ba của anh bắt đầu khôi phục lại gần như là người bình thường. Bắt đầu quá trình trị liệu. Đã có thể nhận biết được người thân. Nửa năm, ba anh có thể đi lại được.

    Anh cứ nghĩ mãi mãi ba anh sẽ ngủ yên như người thực vật. Anh đã nói em là bùa may mắn của anh rồi mà.

    Hạnh phúc của anh như được nhân đôi. Anh đã chuẩn bị rất kỹ cho đám cưới sắp diễn ra. Nào là thiệp cưới, nào là áo cưới.. Anh đã tự tay lên hết danh sách mời, nhà hàng, tuần trăng mật nữa.

    Anh dẫn em đi chọn nhẫn cưới. Có rất nhiều mẫu và kiểu dáng rất đẹp. Em loay hoay lựa chọn. Em nhăn trán:

    - Anh Thiên, cái nào cũng đẹp. Em không biết chọn cái nào đây.

    Anh nghĩ đến ngày, anh đem chiếc nhẫn lên bàn tay của em. Cô dâu của anh như một nàng công chúa lọ lem tuyệt đẹp nhất.

    - Em hãy chọn cặp nhẫn nào em thấy thích nhất ấy!

    - Anh nói cũng như không nói vây? Cặp nào em cũng thích nên không biết chọn nè.

    - Mua hết.

    - Anh điên sao? Nhẫn cưới mua nhiều vậy làm gì? Đâu phải mua rau. Nhìn em sắp cáu rất dễ thương nha, anh bảo:

    - Để anh chọn.

    Anh bắt đầu đảo mắt tất cả các cặp nhẫn. Anh mắt anh dừng lại ở một cặp nhẫn khá đơn giản. Có một viên kim cương to ở chính giữa được đính chìm. Có một vài viên kim cương nhỏ được đính hai bên hơi xéo như đang uốn lượn. Cặp nhẫn này có tên là: My love. Em cũng rất thích cặp nhẫn này. Em hỏi đến giá tiền khá mắc nên định đổi ý. Nhưng anh đã nhanh tay thanh toán tiền trước.

    Trên bãi biển, đêm khuya với muôn ngàn ánh sao lấp lánh như đang làm nhân chứng cho tình yêu của chúng tôi.

    Anh cúi một chân xuống đất, như phong cách một hoàng tử cầu hôn một công chúa. Anh nhìn tôi với anh mắt và nụ cười câu hồn, anh nói:

    - Tiểu Mễ, lấy anh nha!

    Một tay anh đưa chiếc hộp nhung màu đỏ, bên trong có một chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn tôi và anh đó chọn.

    - Em đồng ý.

    Anh ôm tôi xoay một vòng tròn. Chiếc váy bay trong gió. Anh thả tôi xuống. Anh thì thầm:

    - Em biết không, anh hạnh phúc lắm. Vì em sắp là vợ của anh rồi.

    Tôi và anh cùng đi dạo trên bãi biển, gió thổi man mát. Mùi của biển. Có tiếng sóng vỗ vào cát mịn.

    Tay anh nắm lấy tay của tôi.

    Hôm nay, anh hẹn tôi đi thử áo cưới. Nhưng đã quá giờ rất lâu rồi mà anh vẫn chưa tới. Anh là một người đến rất đúng giờ. Lòng tôi rất lo lắng. Điện thoại rung lên. Tôi liền bắt máy:

    - Anh Thiên, anh tới chưa?

    Một giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên:

    - Tiểu Mễ, A Thiên đang được cấp cứu. Con đến bệnh viện B nhanh lên.

    - Cô đừng có nói giỡn với con nữa. Không vui đâu. Tối hôm qua con còn gặp anh ấy. Sáng nay, làm sao có thể?

    Tôi cố gắng tìm cho mình một lý do hy vọng anh sẽ không sao.

    - Cô nói thật, A Thiên đang đợi con đó. Nếu con không đến không biết còn có thể nhìn thấy nó lần cuối không?

    Tôi nghe tiếng khóc bên đầu dây.

    Tôi vội mượn một chiếc xe máy. Phóng hết tốc độ. Tôi không biết cảm giác đau khi gió mạnh quật vào người nữa. Cũng không quan tâm đến tính mạng của bản thân. Tôi chỉ biết. Nếu anh dám chết tôi sẽ đi theo anh. Xuống dưới đó làm cho anh chết cũng không yên.

    Đến nơi tôi lao như một cỗ máy đang hoạt động hết công suất. Trong đầu, tôi chỉ có một câu:

    - Anh đang ở đâu?

    Bước đến phòng cấp cứu, mẹ anh như già đi chục tuổi.

    Tôi dựa vào vách tường rồi từ từ trượt xuống. Tôi không khóc. Tôi không thể khóc được. Anh vẫn còn sống. Tôi không ngừng cầu nguyện.

    - Lạy chúa nhân từ, đừng mang anh đi.

    Khi cánh cửa mở ra, anh được đưa đến phòng kháng khuẩn. Trên người anh đều được băng bó. Tôi có thể thấy được màu đỏ tươi của máu thấm dần qua lớp vải. Bác sỹ bảo:

    - Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể vượt qua được hay không thì phải nhờ vào ý chí của bệnh nhân. Người nhà có thể nói chuyện khích lệ bệnh nhân. Nhưng đừng quá kích thích đến bệnh nhân. Tình trạng sẽ xấu đi.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...