Chương 270: Không nhìn được Bấm để xem "Rốt cuộc thì đây là chỗ nào?". Trong khoảng không tăm tối, một giọng nam nhân vừa mới cất lên. Khá khẽ. Đúng là của Lăng Tiểu Ngư - một trong hai đứa đệ tử mà Lăng Thanh Trúc hiện đang đứng bên ngoài than phiền. Lúc này, nhìn hắn có vẻ hoang mang. Âu cũng phải. Đang yên đang lành lại bất ngờ xảy ra dị biến, bản thân bị hút vào trong một nơi tối tăm vô định, Lăng Tiểu Ngư hắn điềm nhiên làm sao được? Khẩn trương, lo lắng, nó vốn dĩ bình thường. Nhất là khi hiện giờ hắn chỉ có một mình.. Không giống như lúc bị thông đạo hút vào, những người bị hút hình như đều phân tán hết cả. Chí ít thì đấy là những gì mà Lăng Tiểu Ngư tin tưởng, dựa trên hoàn cảnh của chính bản thân hắn. Đứng trên mội ngọn cây cao, bằng vào pháp nhãn, họ Lăng tập trung quan sát bốn phương tám hướng với hi vọng có thể tìm ra tung tích của những đồng môn còn lại. Hoặc ít nhất, hắn có thể hiểu ra đại khái về cái chốn tối tăm vô định này. Nhưng tiếc thay.. Lăng Tiểu Ngư đã không được như nguyện. Không gian chỗ này quá đỗi kỳ lạ, nó khiến tầm nhìn của hắn bị giới hạn đi rất nhiều. Pháp nhãn cũng tốt, thần thức cũng được, Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ có thể nhìn xem được một đoạn ngắn, chả thấm vào đâu.. "Phải làm thế nào đây? Tu vi của ta dường như quá yếu kém trong hoàn cảnh này..". Trên ngọn cây, Lăng Tiểu Ngư trầm ngâm một đỗi, chừng hạ xuống thì hướng thẳng phía trước bước đi. Xem ra hắn đã có quyết định của mình.. * * * Tâm lý cầu may, Lăng Tiểu Ngư cẩn trọng đưa chân cất bước. Dựa vào lượng tầm nhìn ít ỏi từ pháp nhãn của bản thân, hắn xuyên qua từng bụi rậm, từng tán cây, chậm rãi tiến sâu vùng đất tối tăm. Cứ thế, hắn đi mãi, đi mãi.. Tận cho tới khi một thanh âm yếu ớt truyền đến tai mình.. "Là ai?" Chân ngưng bước, Lăng Tiểu Ngư hướng nơi phát ra thanh âm, cất tiếng hỏi. Và rất nhanh, một giọng nữ nhân hồi đáp: "Lăng Tiểu Ngư, có phải ngươi không?". Nghe đối phương nói ra tên mình, trong lòng Lăng Tiểu Ngư không khỏi vui mừng. Cô gái kia nếu đã có thể nhận thức hắn, như vậy khẳng định là một vị đồng môn. Thần tình kích động, Lăng Tiểu Ngư hỏi: "Ta đúng là Lăng Tiểu Ngư, ngươi là ai?". "Ta.. ta là Lệ Thắng Nam". "Lệ sư tỷ?". Đã xác nhận danh tính, Lăng Tiểu Ngư chính thức buông lỏng phòng bị, nhấc chân tiến lại chỗ nàng. "Đứng lại!". Họ Lăng mới đi còn chưa được bao nhiêu bước thì đã liền bị người hô cản. Phía bên kia, sau một tảng đá lớn, Lệ Thắng Nam nói gấp: "Ngươi không được qua đây!". Không cho qua? Lăng Tiểu Ngư hết sức nghi hoặc: "Lệ sư tỷ, có chuyện gì vậy?". * * * "Lệ sư tỷ?". Kêu gọi mấy bận mà đối phương không trả lời, Lăng Tiểu Ngư khó tránh ngờ vực. Một lần nữa, hắn nhấc chân tiến tới. "Không được qua!". Và lại một lần nữa, Lệ Thắng Nam lên tiếng ngăn cản. "Lệ sư tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao sư tỷ không muốn ta qua? Thêm nữa.. Lệ sư tỷ, tại sao giọng nói của sư tỷ..". Lúc nãy do vui mừng, trong lòng kích động nên Lăng Tiểu Ngư đã chẳng để ý, nhưng bây giờ, hắn đã nhận ra điểm bất thường. Thanh âm của Lệ Thắng Nam thực rất không bình thường. Nó.. hết sức yếu nhược. "Không lẽ Lệ sư tỷ bị thương?". Thật dạ quan tâm, Lăng Tiểu Ngư lần nữa cất tiếng: "Lệ sư tỷ, có phải sư tỷ đã bị thương?". "Ta.. Ưm!". "Lệ sư tỷ?". Nghe ra vẻ đau đớn của Lệ Thắng Nam, Lăng Tiểu Ngư chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức phóng qua. "Ngươi không được q..". Thế là xong. Lần này thì Lệ Thắng Nam đã vô pháp can ngăn. Câu nàng còn chưa kịp nói hết thì thân ảnh Lăng Tiểu Ngư đã xuất hiện ngay trước mắt rồi. Lúc này, hắn đang nhìn nàng. Bằng đôi mắt mở to vì "kinh ngạc". Cũng đáng ngạc nhiên lắm chứ. Với tình trạng hiện giờ của nàng thì điều ấy xét ra âu rất đỗi bình thường. Quần áo rách nát, da thịt mười phần đã bạo lộ quá chín, thậm chí hai chốn riêng tư trên dưới cũng lõa lồ trần trụi, bấy nhiêu lẽ nào còn chưa đủ để làm người "kinh ngạc"? Lăng Tiểu Ngư, hắn đã. Có nghĩ thế nào hắn cũng không thể hình dung ra được cảnh tượng sẽ là như vầy. Lệ Thắng Nam, nàng đích xác đã bị thương. Những vết trầy xước, những giọt máu tươi vương đọng trên cơ thể, chúng là minh chứng thuyết phục nhất. Tuy nhiên, thương tích bây giờ lại không phải điểm mấu chốt. Sự lõa lồ trần trụi của nàng mới là thứ tác động nhiều nhất đến tâm linh Lăng Tiểu Ngư, khiến cho suy nghĩ của hắn nhất thời bị đình trệ. Phát hiện ra ánh mắt "chăm chú" ấy, Lệ Thắng Nam càng thêm xấu hổ. Nàng dùng chút sức lực yếu ớt của mình, quát lớn: "Không được nhìn!".
Chương 271: Bế sư tỷ Bấm để xem "Lệ sư tỷ, đệ.. đệ không phải cố ý." Đầu đã xoay sang hướng khác, Lăng Tiểu Ngư nói, bộ dáng hơi thiếu tự nhiên. Tất nhiên, Lệ Thắng Nam chẳng chút tin tưởng vào lời biện minh ấy của hắn. Nhưng.. tin hay không, lúc này còn có ý nghĩa gì nữa? Thân thể nàng chẳng phải đều đã bị hắn nhìn thấy hết rồi ư? Một tay che trên, một tay che dưới, Lệ Thắng Nam cắn môi, mãi hồi lâu mới thốt ra được: "Ngươi.. ngươi còn đứng đó? Bộ tính để mặc ta chết luôn hả?". Trách móc. Rành rành là trách móc. Lăng Tiểu Ngư hiểu là như vậy. Hắn khá hoang mang: "Lệ sư tỷ, đệ.. sư tỷ không muốn đệ nhìn..". "Nhưng ngươi đã nhìn rồi!" Lệ Thắng Nam gắt gỏng. Rồi hạ giọng: "Ta.. ta bị trúng độc. Hiện giờ toàn thân vô lực..". Thì ra là như vậy. Tới lúc này thì Lăng Tiểu Ngư đã thấu rõ nguồn cơn. Hắn đã hiểu tại sao mà Lệ Thắng Nam lại hiện ra trước mắt mình trong tư thế ấy, bộ dạng ấy.. Cân nhắc nặng nhẹ, ngẫm đến quãng thời gian mình và sư phụ từng trải qua ở thôn Tô Hạ, Lăng Tiểu Ngư rất nhanh liền có quyết định. Tạm bỏ qua cái gọi là lễ tiết, hắn lần nữa xoay lưng. Từ trong giới chỉ, hắn lấy ra một bộ quần áo rồi áp sát cô gái đang nửa nằm nửa ngồi dưới đất. "Ngươi.. ngươi tính làm gì?". "Lệ sư tỷ, đắc tội". "Ngươi..". "Soạt". Lần này Lệ Thắng Nam đã không có cơ hội từ chối. Đơn giản là bởi Lăng Tiểu Ngư ra tay quá nhanh. Hắn nâng nàng dậy xong thì lập tức đem y phục khoác vào, thời gian bất quá một cái nháy mắt. "Sư tỷ, để đệ xem tình trạng của tỷ". Dứt câu, Lăng Tiểu Ngư liền hành động, cẩn thận giúp Lệ Thắng Nam kiểm tra tình trạng cơ thể, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không. Tra xét xong, hắn cau mày kết luận: "Độc tố rất kỳ lạ, chúng dường như chỉ có tác dụng kìm tỏa chân nguyên, hạn chế sức lực..". "Lệ sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sư tỷ lại rơi vào tình huống hiện tại?". * * * Lệ Thắng Nam nghe rõ nhưng chưa đáp. Cõi lòng nàng, nó vẫn đang rối. Trái tim nàng, nó còn đang loạn.. "Lệ sư tỷ?". Phải qua đến lượt kêu gọi thứ hai, Lệ Thắng Nam lúc này mới lấy lại bình tĩnh. Nàng hít sâu một hơi, bắt đầu kể.. * * * Sau một đỗi chăm chú lắng nghe thì Lăng Tiểu Ngư đã triệt để tường minh. Hóa ra Lệ Thắng Nam nàng đã đụng phải một tên thụ yêu, cùng hắn giao chiến. Kết quả tuy rằng đã giết được thụ yêu nhưng bản thân Lệ Thắng Nam nàng cũng gánh lấy thương tổn. Thêm nữa, trong quá trình giao chiến, do sơ suất nên nàng đã bị trúng độc của yêu tinh, dẫn đến tràng cảnh như hiện giờ.. * * * "Quả nhiên ở đây cũng chẳng phải nơi tốt lành gì..". Buông ra một câu như vậy, Lăng Tiểu Ngư dời ánh mắt lên người cô gái trước mặt: "Lệ sư tỷ, chất độc tỷ trúng phải đệ tuy rằng không có cách nào hóa giải nhưng sư tỷ cũng đừng quá lo lắng, đệ nghĩ nó sẽ không gây nguy hiểm gì cho sư tỷ đâu". Ném cho họ Lăng một ánh nhìn kỳ quái, Lệ Thắng Nam truy ngay: "Sao ngươi dám khẳng định là không?". Rất thành thật, Lăng Tiểu Ngư hồi đáp: "Lệ sư tỷ, đệ từ nhỏ đã thường theo ân sư luyện đan chế thuốc, đối với dược tính ít nhiều cũng có chút hiểu biết". * * * Đợi mãi hồi lâu vẫn chưa thấy Lệ Thắng Nam có phản ứng gì, Lăng Tiểu Ngư đành phải chủ động. Hắn nói: "Lệ sư tỷ, chúng ta hẳn đã bị hút vào một mật cảnh, nhất thời khó có thể thoát ra được. Đệ nghĩ trước mắt chúng ta nên đi tìm mấy người Tiểu Ngọc, Đại Trù rồi tính tiếp. Không biết ý sư tỷ thế nào?". Lệ Thắng Nam thoáng cân nhắc, gật đầu đồng thuận: "Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy. Chúng ta cũng không thể ở đây chờ đợi". "Được rôi. Chúng ta cứ quyết định như vậy". Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc Lăng Tiểu Ngư đưa hai tay về trước, hướng thẳng đến vị trí của người bên cạnh. "Ngươi muốn làm gì?" Ngay lập tức, giọng Lệ Thắng Nam cất lên. Vô cùng cảnh giác. Đối lập với vẻ khẩn trương ấy của nàng, Lăng Tiểu Ngư tỏ ra khá điềm tĩnh, khác xa sự bối rối ban đầu chạm mặt: "Lệ sư tỷ, đệ chỉ muốn giúp tỷ.. Tình trạng hiện giờ của tỷ vốn không thể đi lại..". "Ngươi.. ngươi tính bồng ta?". Cho là Lệ Thắng Nam để ý lễ tiết, Lăng Tiểu Ngư mới chân thành khuyên nhủ: "Lệ sư tỷ, đệ biết nam nữ thụ thụ bất thân, làm vậy là thiệt thòi cho tỷ. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại.. Sư tỷ, xin hãy bỏ qua lễ tiết". * * * "Hắn đã nói như vậy rồi, nếu ta còn từ chối thì thật không đúng. Hắn vốn cũng không có ý tứ gì..". Mặc dù trong dạ đã thông suốt nhưng ngoài mặt, Lệ Thắng Nam vẫn cứ rất ngại ngùng. Nàng quay đầu sang hướng khác, miệng bảo: "Được rồi. Vậy.. phiền ngươi". "Cám ơn sư tỷ đã hiểu". Có được sự đồng thuận, Lăng Tiểu Ngư chẳng chần chừ thêm nữa, nhanh chóng luồn tay qua người Lệ Thắng Nam, đem nàng nhấc bổng lên. "Ưm..". "Lệ sư tỷ, tỷ sao vậy?". "K-Không có gì". "Vậy.. đệ đi nhé?". "Ừ".
Chương 272: Nỗi lòng của Lệ Thắng Nam Bấm để xem Nếu bỏ qua đoạn bối rối ban đầu, không thể không nói, cách xử trí của Lăng Tiểu Ngư đã dạn dĩ hơn nhiều so với trước, thời điểm còn chưa ra ngoài tìm kiếm tài liệu luyện chế Trường Sinh Đan. Rõ ràng, sau chuyến đi ấy, sau mối tình đơn phương vô vọng ấy, họ Lăng đã dần trưởng thành.. Con người, có lẽ ai rồi cũng sẽ như vậy. Khởi điểm ai chẳng thuần chân, nhưng thuần chân.. đến cuối cùng thử hỏi ai còn giữ được? Mấy ai? * * * Núi cao còn thành đất phẳng, bãi bể còn hóa nương dâu thì huống chi tâm tính con người? Trời đất còn thay, lòng người sao lại chẳng đổi? Thời gian, nó mầu nhiệm lắm. Theo dòng năm tháng, mọi thứ rồi sẽ đổi thay. Có thể tốt hơn, cũng có thể xấu đi, tùy vào cách mà con người ta cảm nhận. Cũng giống như trường hợp của Lăng Tiểu Ngư vậy.. Thuần chân đã giảm, dạn dĩ tăng lên, Lăng Tiểu Ngư hắn đang từng bước trưởng thành, từng bước trở thành một nam nhân phong trần đúng nghĩa. Là tốt? Hay là xấu? Câu trả lời.. còn tùy thuộc đối tượng. Đối với một số người thì nó rất tốt; nhưng đối với một số khác, biết đâu họ lại yêu mến Lăng Tiểu Ngư của trước đây hơn. Tốt hay xấu, điều đó rất khó nói. Nhưng chí ít, riêng với bản thân Lăng Tiểu Ngư, trưởng thành là một điều cần thiết. Thậm chí kể cả khi cái giá phải trả có lớn lao đi nữa.. * * * Tương lai, Lăng Tiểu Ngư sẽ trở thành ai, thành thứ gì? Hãy để cho tương lai trả lời. Còn hiện tại.. Giữa màn đêm tăm tối, bên trong rừng rậm, hắn vẫn đang cẩn trọng bước đi. Dĩ nhiên là không chỉ một mình. Lệ Thắng Nam, nàng vẫn đang đồng hành cùng hắn. Vị trí? Trừ bỏ đôi tay hắn ra thì làm gì còn nơi nào khác nữa? Hắn bồng chứ đâu có cõng. * * * "Không biết hắn đang nghĩ gì nhỉ?". Trên đôi tay trông có vẻ thư sinh mà vô cùng vững chãi của Lăng Tiểu Ngư, trong bộ trường y mặc tạm, Lệ Thắng Nam thầm nghĩ. "Hắn đã bồng mình gần nửa canh giờ rồi, không biết có cảm thấy mình nặng quá không..". Khỏi phải nói, đó chắc chắn là một thắc mắc rất đỗi vô lý. Nên nhớ, Lăng Tiểu Ngư là tu sĩ chứ chả phải phàm nhân thế tục. Hắn sao có thể cảm thấy nặng nề vì bồng Lệ Thắng Nam nàng được. Trọng lượng của nàng lớn được bao nhiêu? Đừng nói một Lệ Thắng Nam, cho dù là mười Lệ Thắng Nam gộp lại, tin tưởng Lăng Tiểu Ngư vẫn dễ dàng mang đi. Việc bồng bế của hắn hiện giờ, nó bất quá cũng chỉ như phàm nhân thế tục ôm một bó rơm nho nhỏ mà thôi. Đó là sự thật mười mươi, chẳng có lý do gì để phải bàn cãi. Khổ nỗi.. Lệ Thắng Nam, nàng vẫn cứ cố tình không chịu hiểu. Trong âm thầm, nàng vẫn tiếp tục lo nghĩ những chuyện không đâu.. ".. Lúc nãy khi nhìn thấy mình lõa lồ như vậy, không biết Lăng Tiểu Ngư hắn đã nghĩ gì. Không biết hắn có chê cười mình không..". "Vóc dáng của mình chẳng đẹp như của Tiểu Ngọc, cũng chẳng cân đối như của Mộng Kiều. Ngực mình cũng chẳng lớn..". Nghĩ đến đây, Lệ Thắng Nam không kiềm được đưa mắt liếc xem. Và càng xem thì.. "Đúng là nhỏ mà". * * * Là thế đấy. Lệ Thắng Nam, nàng hết sức để ý. Nếu nhìn nàng trần trụi, đang bế nàng là một vị sư huynh hoặc sư đệ nào khác, có lẽ nàng đã thoải mái hơn nhiều. Đáng tiếc, đây lại là Lăng Tiểu Ngư, nam nhân bấy lâu nàng vẫn luôn thầm thương trộm nhớ.. Trong khoảng thời gian Lăng Tiểu Ngư hạ sơn thu thập tài liệu luyện chế Trường Sinh Đan, Lệ Thắng Nam nàng đã phải đấu tranh rất nhiều. Níu kéo hay buông bỏ, bước tiếp hay dừng lại, giữa nhớ và quên.. Hết suy lại nghĩ, hết nghĩ lại suy, nàng đã biết bao đêm thao thức thẫn thờ.. "Ngốc nghếch. Lệ Thắng Nam ngươi thật ngu ngốc." Rất nhiều lần, Lệ Thắng Nam nàng đã tự trách mình như vậy. Lắm những khoảnh khắc, nàng thấy hổ thẹn với ân sư. Từ thuở nhỏ, Lệ Thắng Nam nàng đã được sư phụ tận tâm nuôi dưỡng, sớm hơn ân cần dạy bảo. Lúc thành niên, Lệ Thắng Nam nàng đã tự nguyện với lòng, rằng cả đời sẽ chẳng màng tình duyên đôi lứa, cố gắng kế thừa chí nguyện của ân sư, ra sức phù trợ chính giáo. Ấy vậy mà.. Thiên nhân luận pháp, một lần đụng chạm.. Nụ hôn tai quái kia, nó đã để lại quá nhiều "hậu quả". Mấy mươi năm băng thanh ngọc khiết, phút chốc tan thành mây khói. Quá ư? Không. Đối với Lệ Thắng Nam thì chẳng hề phóng đại một tí nào đâu. Cần biết là từ nhỏ đến lớn, tay nam nhân nàng còn chưa một lần đụng qua đấy. Một nụ hôn, nó là quá sức chịu đựng của nàng. Tâm cảnh bị phá, tu vi đình trệ, đó rõ ràng là do lỗi của Lăng Tiểu Ngư. Lúc ấy, Lệ Thắng Nam nàng luôn nghĩ như vậy, muốn tìm hắn tính sổ. Thế nhưng sau khi nghe lời khuyên của Dương Tiểu Ngọc sang Trúc Kiếm Phong tìm gặp, cố gắng tiếp cận thì.. Oán trách đã tan, hờn giận đã tắt, tuy nhiên tâm cảnh của nàng, nó vẫn chẳng khá lên được tí nào. Hoàn toàn trái lại, kết quả còn tồi tệ hơn trước.
Chương 273: Tình cảnh của Chu Đại Trù Bấm để xem Tình cảm kia, Lệ Thắng Nam nàng buông không được, dù rằng đã cố. Cứ mỗi lần nàng muốn lãng quên là trái tim nàng, nó lại càng nhớ. Và, cũng bởi còn nhớ, còn thương nên nàng mới âm thầm hạ sơn, tìm đến Đào Hoa thôn để gặp Lăng Ngọc Yến, để nghe đối phương kể về Lăng Tiểu Ngư.. Ngu ngốc. Khờ dại. Lệ Thắng Nam nàng biết chứ. Rất rõ là khác. Nhưng lý trí, cuối cùng vẫn đành thất bại dưới con tim. "Lăng Tiểu Ngư, ngươi có biết ngươi đã làm ta rất khổ sở không?". Trong vòng tay họ Lăng, Lệ Thắng Nam lén đưa mắt nhìn lên, thầm trách móc: "Cả đời ngọc khiết băng thanh của ta chính là bị hủy bởi ngươi; chí nguyện nối gót ân sư, phù trợ chính giáo, nó cũng do ngươi mà sụp đổ.. Lăng Tiểu Ngư, ngươi nói đi. Những gì ngươi đã gây ra cho ta, ngươi tính chịu trách nhiệm thế nào đây?". Liên tiếp là những câu hỏi mà câu trả lời thì tuyệt nhiên chẳng có. Lăng Tiểu Ngư, hắn đâu phải con sâu trong bụng Lệ Thắng Nam mà nghe được. Ánh mắt lén lút của nàng ư? Hắn chỉ đơn giản cho đó là vì Lệ Thắng Nam nàng vẫn còn xấu hổ thôi. Lại nói, hiện giờ là lúc nào kia chứ? Lăng Tiểu Ngư làm gì có tâm trạng để bận tâm đến những thứ nữ nhi thường tình ấy. Tình cảnh của đám người Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc, đấy mới là điều khiến hắn phải lo nghĩ. Không gian tối tăm này quá đỗi kỳ dị, hung hiểm tin rằng chẳng thiếu. Lệ Thắng Nam chính là minh chứng tốt nhất. Ngẫm một chút, nếu như Lệ Thắng Nam đã đụng phải thụ tinh, vậy có gì đảm bảo được rằng đám người Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc vẫn bình an vô sự? Trong cái chốn tối tăm vô định này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. "Đại Trù, Tiểu Ngọc, hai người nhất định không được có bất trắc gì..". Nội tâm sốt ruột, cõi lòng lo lắng, Lăng Tiểu Ngư gia tăng cước bộ, tiến nhanh về phía trước với hi vọng sớm tìm được những người đồng môn của mình. May sao, có vẻ trời cao đã nghe được nỗi lòng của hắn. Qua thêm khoảng chừng một khắc, hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra tung tích Chu Đại Trù - người huynh đệ chí cốt của mình. Chỉ là tình huống.. Nói thế nào nhỉ.. Quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, lại còn đang bị treo lủng lẳng trên cây.. Mà trọng lượng của Chu Đại Trù thì ai cũng đều biết, nặng hơn người khác rất nhiều. Khá là tròn trịa. Một thân hình tròn trịa tả tơi treo lủng lẳng trên cây, cảnh tượng.. quả thật vừa thảm hại lại vừa khiến cho người ta cảm thấy buồn cười. Nhưng nói thì nói vậy thôi chứ trên thực tế Lăng Tiểu Ngư làm sao có thể cười cho được. Nét mặt khẩn trương, hắn vội chạy tới. "Sư huynh!". "Tiểu Ngư, ngươi đừng có qua đây!". Đang toan thi triển đạo thuật, Lăng Tiểu Ngư nghe vậy thì không khỏi nghi hoặc. "Tiểu Ngư, ngươi yên tâm, ta không sao hết." - Chẳng cần Lăng Tiểu Ngư phải hỏi, Chu Đại Trù đã tự mình giải đáp - "Cái tên thụ tinh này ta đối phó được". "Sư huynh, nhưng mà huynh..". "Đừng lo, lúc nãy ta nhất thời sơ suất nên mới bị nó trói lại thôi. Tiểu Ngư, ngươi coi ta này". Như để chứng minh những lời mình nói, Chu Đại Trù lập tức xuất ra thủ đoạn. Theo ý niệm của hắn, từ bên trong không gian giới chỉ, một thanh kiếm bay ra. Kiếm này màu xanh, kích cỡ khá lớn, quanh thân có linh quang lưu chuyển, thật vừa nhìn đã biết chẳng phải vật phàm. Thiên Tà, đấy là tên gọi của nó. * * * "Hừ, dám trói ta. Để ta cho ngươi biết sự lợi hại của bổn Đại Trù". "Thiên Tà, sát!". "Ong!". Như một tiểu binh vừa nhận lệnh từ nguyên soái, bảo kiếm Thiên Tà ngân lên, tự động chém xuống. "Xẹt! Xẹt! Xẹt!". * * * Sau vài đường kiếm, Thiên Tà lúc này đã dừng lại. Phần Chu Đại Trù, hắn cũng đã được giải phóng. Chân đáp xuống đất, Chu Đại Trù nhìn tên thụ tinh hiện vừa bị bảo kiếm của mình cắt đi vài đoạn, bộ dáng khinh thị: "Hừ, lại dám tập kích ta, đúng là không biết sống chết". "U u u..". Nơi đối diện, từ trong miệng thụ tinh, một tràng âm thanh trầm đục cất lên. Tiếp đó, hắn chợt há miệng.. Phía bên này, trên tay Lăng Tiểu Ngư, Lệ Thắng Nam trông thấy cảnh tượng ấy thì liền hô lớn: "Cẩn thận! Hắn phun độc!". * * * "Soạt!". Động tác vô cùng mau lẹ, ngay khi nghe Lệ Thắng Nam cảnh báo thì Chu Đại Trù đã lập tức thoái lui. Trong lớp linh quang hộ thể, hắn nhìn gã thụ tinh vừa quay đầu bỏ chạy, quát: "Ngươi chạy đi đâu!". "Soạt!". Lại một lần nữa, thân ảnh họ Chu biến mất. Có điều lần này, thay vì thoái lui về phía sau thì hắn lại lao lên phía trước. Thiên Tà ngân động, hắn chém ra một đường. Bát Tự Kiếm Quyết: "Cát" Kiếm Quyết! * * * * * * ".. Dám phun độc đối phó ta? Cái thứ yêu nghiệt nhà ngươi..". Bực bội còn chưa tan, Chu Đại Trù đứng trước thi thể thụ tinh, liên tục giơ chân giẫm đạp. Vừa giẫm vừa mắng.. "Đồ nghiệt súc! Ta đạp!"
Chương 274: Ngờ vực Bấm để xem "Này..". Lăng Tiểu Ngư nghe gọi liền ngó xuống. Chỉ chờ có thế, Lệ Thắng Nam hỏi: "Sư huynh của ngươi.. hắn có thù với cây à?". Ý tứ của Lệ Thắng Nam, Lăng Tiểu Ngư sao lại chẳng hiểu. Mặc dù trong lòng cũng thấy bộ dáng hiện tại của sư huynh mình không đẹp đẽ gì cho cam, nhưng xuất phát từ sự kính trọng, hắn lựa lời nói đỡ: "Hmm.. Bình thường sư huynh không có như vậy đâu". "Thật không như vậy?". "Thật". Lệ Thắng Nam im lặng, không hỏi thêm câu nào nữa. Dẫu vậy, xem thần thái của nàng thì.. chẳng có vẻ gì là tin tưởng hết. * * * "Hừ, cho Diêm vương khỏi nhận ra nghiệt súc ngươi luôn". Sau một hồi giẫm đạp, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng hả dạ. Dứt khoát gạt tàn thi của thụ tinh sang một bên, hắn xoay đầu, hướng chỗ hai người Lăng Tiểu Ngư - Lệ Thắng Nam tiến lại. "Sư huynh". "Tiểu Ngư". Mừng vui lộ rõ qua gương mặt, Chu Đại Trù nói tiếp: "Gặp được ngươi thật tốt quá. Ta cứ sợ ngươi đã xảy ra chuyện gì..". "Sư huynh, đệ cũng rất lo lắng cho huynh". "Ha ha.. Ta biết mà. Tiểu Ngư ngươi là hảo huynh đệ". Cười được mấy giây, Chu Đại Trù đột nhiên thu hồi tiếu ý. Hắn liếc xuống Lệ Thắng Nam, sau đấy lại liếc lên nhìn Lăng Tiểu Ngư, thần tình nghi hoặc: "Tiểu Ngư, nữ nhân này hình như là Lệ sư tỷ a?". "Vâng, đây đúng là Lệ sư tỷ". "Thế.. Tiểu Ngư, tại sao ngươi lại bồng Lệ sư tỷ vậy?". "Đó là vì.. Hmm.. Sư huynh, Lệ sư tỷ bị trúng độc, nhất thời không thể đi lại". "Trúng độc?". Chu Đại Trù lại lần nữa liếc xuống quan sát cô gái nằm trên tay sư đệ mình. Bị người soi mói, Lệ Thắng Nam có muốn trốn tránh cũng chẳng được nữa. Khá là e thẹn, nàng phản ứng: "Ngươi nhìn cái gì?". "Thì nhìn coi sư tỷ có thực bị trúng độc không". "Ngươi..". "Hừm..". Theo sau tiếng hắng, Lăng Tiểu Ngư thay Lệ Thắng Nam nói hộ: "Sư huynh, Lệ sư tỷ đích xác đã bị trúng độc. Trước khi đệ tìm thấy thì sư tỷ cũng giống như huynh, có chạm trán qua với thụ tinh. Vừa rồi cũng chính sư tỷ đã lên tiếng cảnh báo huynh về chất độc của thụ tinh kia..". "À, ta nhớ rồi. Lúc nãy đúng là tiếng hô của Lệ sư tỷ". Những tưởng Chu Đại Trù đã hiểu ra vấn đề thì không, đầu vừa gật xong còn chưa được bao lâu hắn đã lại hỏi: "Nhưng mà Tiểu Ngư, tại sao Lệ sư tỷ lại ăn mặc như vầy? Đây hình như là y phục của ngươi a?". "Cái này.." - Lăng Tiểu Ngư ấp úng, nhưng rồi cũng quyết định nói ra - "Lúc đệ tìm thấy Lệ sư tỷ thì tình trạng của tỷ ấy.. Hmm.. Quần áo có hơi khó coi một chút, vì vậy cho nên đệ đã lấy y phục của mình mặc cho tỷ ấy". "Tiểu Ngư, ta vẫn chưa hiểu lắm". Chu Đại Trù chỉ vào chiếc không gian giới chỉ mà Lệ Thắng Nam đang đeo, nói tiếp: "Nếu muốn thay y phục thì có thể lấy chính y phục của Lệ sư tỷ mà, đâu cần ngươi phải..". Lần này thì Lăng Tiểu Ngư đã thực sự đờ ra. Câu nói của Chu Đại Trù, theo nghĩa nào đó thì đã khiến hắn "bừng tỉnh". Và cũng chính vì đã tỉnh nên hắn mới đang tự thấy mình hết sức đần độn. Đúng như sư huynh hắn vừa nói, lúc đó hắn rõ ràng có thể lấy chính y phục của Lệ Thắng Nam rồi mặc vào cho nàng, vốn chả cần thiết phải dùng quần áo của bản thân làm gì cả. Tại sao lúc đó hắn lại không nghĩ ra chứ? "Lăng Tiểu Ngư à Lăng Tiểu Ngư, ngươi đúng là ngớ ngẩn thật mà". Trong lúc Lăng Tiểu Ngư đang thầm tự trách thì trên tay hắn, Lệ Thắng Nam cũng đã sớm giấu mặt đi. Nàng rất xấu hổ. Ngẫm lại tình cảnh khi đó, Lệ Thắng Nam nàng đáng ra nên có sự can thiệp mới phải, ấy vậy mà.. "Lệ Thắng Nam à Lệ Thắng Nam, ngươi bị cái gì vậy chứ? Tại sao lúc ấy ngươi lại không nhắc nhở hắn..". * * * "Tiểu Ngư, Lệ sư tỷ, hai người các ngươi.. không phải đã phát sinh chuyện gì mờ ám đấy chứ?". "Không có!". "Không có!". Gần như lập tức, ngay khi Chu Đại Trù vừa dứt câu thì Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam liền đồng thanh phủ nhận. Nhưng chính điều đó, nó lại càng khiến họ Chu tăng thêm ngờ vực . "Mình chỉ tùy tiện hỏi thôi mà Tiểu Ngư và Lệ sư tỷ.. Phản ứng của hai người bọn họ hình như hơi thái quá thì phải. Lẽ nào mình nói mò cũng trúng, giữa bọn họ thực đã phát sinh chuyện gì mờ ám?". Chu Đại Trù hết liếc xuống rồi lại liếc lên, không biết nghĩ gì cuối cùng lại cười, bảo: "Ha ha.. Không có thì không có, ta cũng chỉ tiện miệng thôi. Ta tin tưởng các ngươi mà..". "Được rồi Tiểu Ngư, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi". * * * Phút giây khó xử đã trôi qua. Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam, cả hai tạm thời thoát qua phiền toái. Lúc này, bọn họ đang cùng Chu Đại Trù thảo luận, tính xem phải làm gì tiếp theo.. Vốn dĩ ban đầu, bọn họ định sẽ tiếp tục lên đường tìm kiếm tung tích những đồng môn còn lại, nhưng rồi sau đó, Chu Đại Trù bỗng đổi ý. Hắn bảo trước mắt nên ngưng tìm kiếm. Thay vì tiếp tục mò mẫm, cả ba cần ổn định, chú ý đến an toàn của mình trước. Nhận thấy đó là một đề xuất hợp lý, Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam đều gật đầu đồng thuận, cùng Chu Đại Trù kiếm chỗ nghỉ chân. Và kết quả thì như đang thấy. Ở đây, trong hang động hoang sơ này, một đống lửa đã vừa mới được người nhóm lên..
Chương 275: Cùng nhau thảo luận Bấm để xem "Tiểu Ngư, ta đồng ý với ngươi, cái chỗ mà chúng ta bị hút vào đây có khả năng đúng là một mật cảnh hoang sơ thật. Chỉ là không biết hung hiểm nhiều ít ra sao thôi". Bên đống lửa, Chu Đại Trù đặt mông trên một hòn đá phẳng, từ tốn nói ra. "Hmm.. Tên thụ tinh mà Lệ sư tỷ gặp và cái gã mà ta đụng phải, bọn chúng rõ ràng là cùng một giống loài. Tu vi của bọn chúng mặc dù không quá cao nhưng lại sở hữu chất độc rất lợi hại, có khả năng phong bế chân nguyên, kìm tỏa sức lực..". "Tiểu Ngư, ta có suy đoán thế này. Ừm, ta nghĩ mật cảnh mà chúng ta bị hút vào đây, rất có khả năng chỉ tồn tại cây cối, đất đá, không hề có động vật nào". Lăng Tiểu Ngư ngẫm một lúc thì nhẹ gật đầu: "Đúng là rất có khả năng ấy. Từ lúc bị hút vào đây, suốt dọc đường tìm kiếm đệ quả đã chẳng nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ loài động vật nào". * * * "Đại Trù, tiếp theo huynh nghĩ chúng ta nên làm gì?". Đáp lại Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù thoáng trầm ngâm, rồi bảo: "Trước mắt chúng ta có ba vấn đề. Thứ nhất là hóa giải độc tố cho Lệ sư tỷ, thứ hai là tìm kiếm tung tích Tiểu Ngọc và những người khác, thứ ba là thoát ra khỏi cái chỗ quỷ quái này". "Đối với vấn đề thứ nhất, lúc nãy ta và đệ đã thử qua rồi, kết quả thì chẳng có gì khả quan, tu vi chúng ta vốn không đủ để giúp Lệ sư tỷ đem chất độc ép ra bên ngoài. Duy nhất may mắn là chất độc kia chỉ phong bế chân nguyên, kìm tỏa sức lực, vậy nên tạm thời tính mạng của Lệ sư tỷ vẫn sẽ được an toàn". "Còn vấn đề thứ ba, thoát ra khỏi chỗ này.. Tiểu Ngư, thú thật là chúng ta không có nhiều cơ sở lắm. Thông thường, đối với một mật cảnh hoang sơ thì khi nó mở ra, thông đạo không gian sẽ tồn tại thêm một khoảng thời gian rồi mới chính thức đóng lại. Nhưng trường hợp của chúng ta.. Ngươi cũng thấy rồi đó. Sau khi hút chúng ta vào đây xong thì thông đạo không gian đã biến mất, chẳng những thế, nó lại còn đem chúng ta phân tán ra mỗi người một nơi..". "Hiện tại, trong ba vấn đề, chỉ còn mỗi cái thứ hai là khả dĩ. Trước mắt, việc duy nhất chúng ta có thể làm được là tìm kiếm tung tích những người còn lại, tìm được rồi sau đó sẽ cùng nhau nghĩ cách rời khỏi đây.. Tất nhiên, như ta đã nói. Hung hiểm ở đây nhiều ít ra sao chúng ta vẫn chưa rõ, vì lẽ đó, chúng ta không được phép hành động hấp tấp, lỗ mãng". "Đại Trù, vậy huynh nói chúng ta phải làm thế nào?". Dưới sự chăm chú của Lăng Tiểu Ngư, cũng đồng thời là của Lệ Thắng Nam, Chu Đại Trù đề xuất: "Tiểu Ngư, ta tính thế này. Lệ sư tỷ hiện đang bị trúng độc, mang theo tỷ ấy ra ngoài tìm kiếm thật cũng không phải ý hay. Chi bằng để sư tỷ lại bên trong hang động này, rồi chúng ta dựng lên cấm chế, dùng pháp phù ngụy trang..". "Ta phản đối!". Câu nói vừa rồi không phải của Lăng Tiểu Ngư. Lệ Thắng Nam, nàng mới là chủ nhân thanh âm. Trông nét mặt thì có vẻ như nàng đang khá kích động. Cũng đúng thôi. Trong một không gian tối tăm xa lạ, bản thân lại còn bị trúng độc khiến cho toàn thân vô lực, Lệ Thắng Nam nàng há có thể đừng lo sợ? Bỏ lại nàng một mình ư? "Chu Đại Trù." - Bằng cái giọng yếu ớt, Lệ Thắng Nam kháng nghị - "Ngươi.. ngươi tính như vậy là sao? Làm sao ngươi có thể bỏ ta lại một mình trong khi mà ta.. ta như vầy?". "Lệ sư tỷ, sư tỷ đừng quá lo lắng". Chu Đại Trù trấn an: "Trên người đệ có mấy cấm chế lợi hại lắm, bố trí xong thì đảm bảo sẽ chẳng ai có thể phát hiện ra sư tỷ đâu". "Làm sao ngươi dám khẳng định là sẽ không ai tìm ra?" - Lệ Thắng Nam vẫn như cũ, không hề tin tưởng - "Chu Đại Trù ngươi cũng đâu phải đại tu sĩ, cấm chế có thể lợi hại tới đâu.. Thêm nữa, lúc nãy ngươi cũng mới vừa nói đấy. Ở đây hung hiểm nhiều ít còn chưa biết. Rủi như trong lúc các ngươi ra ngoài, bất chợt có một tên yêu quái cấp bậc chân nhân chạy ngang qua rồi phát hiện ra ta thì sao?". Chu Đại Trù nghe xong thì chép môi, bảo: "Lệ sư tỷ, sư tỷ có phải đã lo lắng quá rồi không? Yêu quái cũng đâu phải rau cải ngoài đường chứ.. Mà, kể cả có yêu quái đạo hạnh cao thâm đi nữa, đệ nghĩ cũng chẳng trùng hợp tới như thế, xuất hiện đúng ngay chỗ này đâu". "Ngươi lấy gì đảm bảo là sẽ không có?". "Thì đệ..". "Sư huynh". Im lặng từ nãy giờ, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng đã lên tiếng: "Đệ thấy Lệ sư tỷ nói phải đấy. Ở một nơi quỷ dị như chỗ này, chúng ta không thể đảm bảo được điều gì". "Tiểu Ngư, vậy ý ngươi là chúng ta vẫn mang Lệ sư tỷ theo? Như thế sẽ có hơi bất tiện a". "Bất tiện cái gì chứ?". Liếc qua Lệ Thắng Nam - người vừa nói, Chu Đại Trù đáp ngay: "Thì sư tỷ nghĩ coi, nếu lỡ trong lúc tìm kiếm tự dưng có mấy tên thụ tinh, thạch tinh gì đó nhảy ra, như vậy đệ và Tiểu Ngư sẽ phải vừa đánh nhau với bọn chúng vừa chú ý an toàn của sư tỷ, cái này lẽ nào không bất tiện?". Hơi khó nghe nhưng hoàn toàn có lý. Lệ Thắng Nam, nàng đúng sẽ trở thành gánh nặng. Bản thân tự hiểu, Lệ Thắng Nam im lặng cúi đầu, thôi không tranh cãi chi nữa. Có vẻ như nàng đã chấp nhận an bài. Nhưng, chính lúc này, khi nàng đang cảm thấy tủi thân nhất thì giọng Lăng Tiểu Ngư cất lên.
Chương 276: Phút yên bình ngắn ngủi Bấm để xem "Sư huynh, đệ có ý kiến thế này". Lăng Tiểu Ngư dừng một chút, rồi nói tiếp: "Đệ nghĩ huynh và đệ nên phân ra, một người ra ngoài dò la còn một người thì ở lại trông coi Lệ sư tỷ. Tuy rằng làm vậy sẽ khiến cho việc tìm kiếm tốn nhiều thời gian hơn, nhưng chí ít có thể đảm bảo an toàn". * * * Chưa thấy Chu Đại Trù hồi âm, Lăng Tiểu Ngư khó tránh lo lắng, đang toan hỏi thì.. "Được rồi, cứ làm như vậy đi". Thở ra một hơi, từ nghiêm túc, họ Chu bỗng đổi sang vẻ mặt tươi cười. Hắn vỗ nhẹ lên vai người huynh đệ của mình, thâm ý nói: "Tiểu Ngư, ta hiểu được". Hiểu? Hiểu cái gì? Lăng Tiểu Ngư có chút nghi hoặc, tính truy thì nơi đối diện, Chu Đại Trù đã đứng lên, hướng cửa hang động bước ra. "Sư huynh, huynh định đi đâu vậy?". "Không có. Ta chỉ muốn bố trí thêm vài lớp cấm chế nữa thôi". "Để đệ giúp huynh". "Không cần đâu". Đã tiến ra bên ngoài hang động, Chu Đại Trù ngó vào, cười cười: "Tiểu Ngư, ngươi cứ ở đó trông chừng Lệ sư tỷ đi. Ngươi để Lệ sư tỷ một mình, coi chừng tỷ ấy sẽ tức giận a". Tức giận? Lăng Tiểu Ngư theo phản xạ xoay đầu nhìn qua Lệ Thắng Nam. Chả biết từ bao giờ, Lệ Thắng Nam, nàng đã giấu mặt đi mất rồi. * * * Những ngày tiếp theo, sinh hoạt của ba người Lăng Tiểu Ngư vẫn đều đặn diễn ra theo cùng một kiểu. Đúng như phân công trước đó, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, mỗi người làm một công việc. Chu Đại Trù là ra ngoài dò la tin tức, còn phần Lăng Tiểu Ngư, trách nhiệm của hắn là trông chừng Lệ Thắng Nam, đảm bảo cho nàng được an toàn. Lẽ dĩ nhiên, sự phân chia ấy rất không công bằng. Rõ ràng, Chu Đại Trù sẽ thiệt thòi hơn hẳn. Nhưng.. biết sao được chứ. Đấy là điều Chu Đại Trù muốn a. Sự phân chia này, toàn bộ đều là quyết định của hắn. Lăng Tiểu Ngư? Hắn đã lên tiếng phản đối rồi đó chứ. Chỉ là.. vô dụng. Vị sư huynh kia của hắn vẫn trước sau như một, kiên quyết nhận lấy trọng trách dò la tin tức. Nhớ lúc ấy, Chu Đại Trù đã thâm ý đấm nhẹ lên ngực hắn mà nói rằng: "Tiểu Ngư à, Lệ sư tỷ sẽ không thích ta ở bên cạnh đâu. Sư tỷ muốn được ngươi trông nom hơn a". * * * "Đại Trù sư huynh thật là.. Không biết huynh ấy nghĩ gì nữa". Ngồi bên trong hang động, Lăng Tiểu Ngư đem những lời ẩn ý kia của sư huynh mình thuật lại cho Lệ Thắng Nam nghe, rồi thở dài nghi vấn. "Lệ sư tỷ, tỷ nói xem. Đại Trù sư huynh có phải đã hiểu lầm gì rồi không?". Lệ Thắng Nam dựa mình bên vách đá, nghe nhưng không đáp. Nàng đang tự hỏi lòng mình. "Chu Đại Trù nói như thế thì có khả năng đã nhìn ra gì rồi..". "Lẽ nào mình biểu hiện rõ như vậy sao?". Khẽ liếc Lăng Tiểu Ngư, Lệ Thắng Nam càng thêm nghi hoặc. "Chắc không phải. Lăng Tiểu Ngư hắn đâu có cảm nhận được cái gì..". "Hừm.. Có lẽ Lăng Tiểu Ngư hắn là một tên ngốc. Hoặc cũng có lẽ..". Lệ Thắng Nam thôi không nghĩ nữa. Nàng không muốn nghĩ. Hiện tại, nàng chỉ cần được ở bên cạnh hắn thế này, vậy cũng đủ rồi. Gạt đi suy tư, Lệ Thắng Nam hé môi, cất giọng dịu dàng: "Tiểu Ngư, đừng nói về Đại Trù nữa, hãy nói về ngươi đi". Trước lời đề nghị này, Lăng Tiểu Ngư thực có hơi bất ngờ. Hắn hỏi lại: "Lệ sư tỷ, ý tỷ là gì? Nói về đệ là sao?". "Thì là nói về ngươi. Gia đình, những chuyện lúc nhỏ, những trải nghiệm, gì cũng được". "Cái này..". Lăng Tiểu Ngư theo thói quen gãi nhẹ lên má: "Lệ sư tỷ, đệ không có nhiều chuyện để kể đâu. Sư tỷ biết đấy, đệ rất ít giao du với người khác, thành ra.. Đệ thật là nhàm chán lắm". "Gì mà nhàm chán..". Lệ Thắng Nam chẳng cho là phải: "Ta thấy ngươi đôi lúc cũng rất thú vị mà. Giống như những chuyện ngươi từng làm lúc nhỏ ấy". "Chuyện làm lúc nhỏ?". Họ Lăng thắc mắc: "Lệ sư tỷ, tỷ.. Sao tỷ biết những chuyện lúc nhỏ của đệ?". "Mới đó mà ngươi đã quên rồi sao? Ta không phải từng tới Đào Hoa thôn?". "À phải. Sư tỷ đúng là đã từng ghé qua nhà đệ". Lăng Tiểu Ngư đoán: "Lệ sư tỷ, là Yến cô cô kể cho tỷ nghe hả?". "Ừm." - Lệ Thắng Nam cũng không giấu - "Trước khi ngươi đến thì ta và Yến cô cô đã trò chuyện rất nhiều". "Vậy.. Lệ sư tỷ, Yến cô cô đã nói những chuyện gì với tỷ?". "Muốn biết?". "Ừm". "Lại gần đây". "Sư tỷ, đệ ngồi đây được rồi". "Muốn biết thì xích qua đây". * * * Quanh đi quẩn lại một hồi, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng đã chiều theo ý vị sư tỷ kia của mình. Hiện tại, khoảng cách giữa hắn và Lệ Thắng Nam đã rút xuống bằng không. Đúng vậy. Là con số không. Chẳng hề tồn tại khoảng cách. Cũng chả hiểu làm thế nào mà bây giờ, đầu của Lệ Thắng Nam lại đang gối luôn trên đùi hắn. Đối lập với dáng vẻ thiếu tự nhiên của họ Lăng, Lệ Thắng Nam lại tỏ ta rất điềm tĩnh. Mặc ai kia bối rối vì sự bạo dạn của mình, nàng bắt đầu kể: "Hôm đó, sau khi ta đến Đào Hoa thôn..". Lệ Thắng Nam mới nói được bấy nhiêu thì bỗng dừng lại. Giống như Lăng Tiểu Ngư, nàng cũng đưa mắt nhìn ra cửa động. Ở nơi đó, một thân ảnh vừa mới tiến vào. Chỉ là khuôn mặt của hắn..
Chương 277: Bất an Bấm để xem Nặng nề, trầm trọng, ngập tràn lo lắng, đấy là những gì đang hiển hiện qua nét mặt của Chu Đại Trù. Biết đã có chuyện chẳng lành, Lăng Tiểu Ngư lập tức tách khỏi Lệ Thắng Nam, đứng dậy hỏi: "Sư huynh, có tin xấu phải không?". "Ừm". Chu Đại Trù trầm giọng nói ra: "Tiểu Ngư, hôm nay ra ngoài dò la, lúc ngang qua một hạp cốc ta đã phát hiện dấu vết đánh nhau. Có rất nhiều vết kiếm lưu lại trên vách núi..". "Biết rất có khả năng là môn nhân Thiên Kiếm, ta chẳng nghĩ nhiều, nhanh chóng lần theo.. Sau khoảng tầm một khắc truy tung, rốt cuộc thì ta cũng tìm được. Nhưng mà..". "Sư huynh, lẽ nào?". Mặc dù Lăng Tiểu Ngư không nói hết nhưng Chu Đại Trù vẫn dễ dàng hiểu ra ý tứ. Hắn gật đầu xác nhận: "Đều đã chết". Đều đã? Lăng Tiểu Ngư truy vấn: "Sư huynh, ý huynh là không chỉ một người?". "Chính xác là hai người". "Là hai người nào?". "Giang Hạc và Tô Triệt của Liệt Kiếm Phong". * * * Sau câu nói ấy thì cả Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù đều lâm vào trầm mặc. Đang ngồi tựa lưng bên dưới, Lệ Thắng Nam chủ động phá tan im lặng. Nàng hướng Chu Đại Trù, hỏi: "Đại Trù, Giang Hạc và Tô Triệt, bọn họ đã chết thế nào?". Chu Đại Trù chưa vội đáp. Hắn kéo Lăng Tiểu Ngư cùng ngồi xuống rồi mới hồi âm: "Lệ sư tỷ, Tiểu Ngư, hai người không tưởng tượng được đâu. Giang Hạc và Tô Triệt, bọn họ thật sự là chết rất thảm". "Thời điểm ta lần theo dấu vết tìm tới thì cuộc chiến đã ngã ngũ từ lâu. Hung thủ đã sớm rời đi, hiện trường chỉ còn lại thi thể của Giang Hạc và Tô Triệt sư huynh. Hai bộ thi thể ấy.. Đầu mình, tay chân, mỗi cái văng ở một nơi, trông rất kinh khủng. Nhưng kinh dị nhất vẫn là lục phủ ngũ tạng của bọn họ, mười phần quá chín đều biến mất cả. Ta nghi ngờ là đã bị hung thủ lấy ăn..". * * * "Ực..". Lệ Thắng Nam càng nghe Chu Đại Trù miêu tả thì sắc mặt càng tái đi. Nàng cố gắng giữ cho mình qua cơn buồn nôn. Trong khi ấy, Lăng Tiểu Ngư thì đỡ hơn đôi chút. Nắm bắt điểm mấu chốt, hắn nói ra suy nghĩ của mình: "Đại Trù, theo lời huynh nói thì kẻ đã sát hại Giang Hạc và Tô Triệt sư huynh, hắn không phải thuộc dạng giống như những tên thụ tinh mà chúng ta từng chạm trán?". "Chắc chắn không phải." Chu Đại Trù quả quyết. Rồi lý giải: "Tiểu Ngư, ở chỗ ta tìm thấy thi thể có rất nhiều dấu vết của hung thủ lưu lại. Nó rành rành là vết tích của một loài động vật nào đó". "Động vật? Không phải yêu quái trong dáng hình nhân loại?". Chu Đại Trù lắc đầu: "Không phải. Những dấu chân, những vết cào xé ta nhìn thấy, chúng rõ ràng thuộc về thú loại". * * * "Có khả năng dễ dàng sát hại hai vị sư huynh Giang Hạc và Tô Triệt của Liệt Kiếm Phong thì tu vi hung thủ ít nhất cũng phải là vấn đỉnh hậu kỳ..". "Cũng có khả năng là chân nhân cấp bậc" Chu Đại Trù bày tỏ lo ngại: "Tiểu Ngư, xem ra suy đoán của chúng ta trước đó, rằng bên trong mật cảnh hoang sơ này không tồn tại động vật là sai. Cái chỗ quỷ quái này, hung hiểm nói không chừng vượt xa hơn rất nhiều so với những gì chúng ta đã hình dung. Có lẽ việc chúng ta còn sống đã la một chuyện rất may mắn. Về những người khác, chỉ sợ rằng..". Mấy chữ sau cùng Chu Đại Trù đã bỏ lửng, nhưng ý tứ thì Lăng Tiểu Ngư sao lại chẳng nghe ra. Hắn hiểu, rõ ràng là khác. Và cũng chính vì đã hiểu rõ nên giờ phút này đây cõi lòng hắn mới càng thêm trĩu nặng. Hắn đang lo lắng. Cho mình, cho Chu Đại Trù - Lệ Thắng Nam, cho những đồng môn hiện đang thất lạc. Đặc biệt là Dương Tiểu Ngọc.. Tô Đông Vũ, Lưu Cảnh Thiên, Công Tôn Nhược Thủy, Lâm Oánh, Đồ Tự, mấy người bọn họ dẫu thật sự xảy ra bất trắc, Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn có thể cố gắng tiếp nhận được. Nhưng còn Dương Tiểu Ngọc.. Nàng đâu chỉ đơn thuần là một vị đồng môn. Dương Tiểu Ngọc nàng là người bạn thanh mai trúc mã của hắn, đã từng cùng hắn trải qua những ngày tháng vô âu vô lo ở Đào Hoa thôn. Nàng xem hắn như thân nhân, và hắn, hắn cũng coi nàng như quyến thuộc. Nhớ mọi khi, hễ có đồ tốt gì thì Dương Tiểu Ngọc nàng đều để dành riêng cho hắn.. Hôm nay, nếu như Dương Tiểu Ngọc nàng thực xảy ra bất trắc mà nói.. Lăng Tiểu Ngư hắn thật không biết mình sẽ trở nên thế nào nữa. Tâm trạng khi đó của hắn nhất định là sẽ rất tồi tệ.. "Tiểu Ngư, ngươi có phải đang lo lắng cho Tiểu Ngọc không?" Sau một hồi trầm mặc, Chu Đại Trù cuối cùng cũng đã lên tiếng. Hắn lựa lời trấn an: "Tiểu Ngư ngươi cũng đừng quá lo. Tiểu Ngọc khác với chúng ta, bản lãnh nàng cao như vậy, thiết nghĩ dẫu gặp phải yêu ma tà vật cũng sẽ xoay trở được thôi". "Đệ cũng hi vọng được như vậy". "Được rồi. Chúng ta thảo luận một chút những việc sắp tới cần làm đi".
Chương 278: Tung Tích Dương Tiểu Ngọc Bấm để xem Trong khi ba người Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, Lệ Thắng Nam đang cùng nhau bàn luận nơi thạch động thì tại một góc khác của mật cảnh - chốn mà Dương Tiểu Ngọc đang ở.. Chỗ này cảnh vật tính ra có vài phần khác biệt. Không gian thì đúng vẫn bao trùm bởi sự tối tăm, nhưng ngoài tăm tối, ánh sáng tính ra cũng chẳng phải quá hiếm hoi. Ít nhất thì so với thạch động mà mấy người Lăng Tiểu Ngư đang tạm trú thì rực rỡ hơn rất nhiều. Ở đây không chỉ có hoa tươi bướm lượn mà còn có cả một hồ nước xanh trong, vô cùng kỳ lạ. Cái hồ nước này, nó vậy mà đang phát quang. Thứ ánh sáng lung linh huyền ảo đang hiện hữu chính là bắt nguồn từ đây. Đẹp đẽ? Rất đẹp đẽ. Thơ mộng? Hẳn rất thơ mộng. Nhưng.. Đi kèm với cái đẹp thì sự xấu xa, nó cũng đang ẩn tàng bên trong. Đầy rẫy. * * * "Vù vù..". "Vù vù.. vù..". Theo thời gian trôi, sự yên tĩnh cũng dần bị phá hỏng. Gió, nó đang thổi. Mỗi lúc một mạnh dần. Cái lạnh, nó cũng bắt đầu bủa vây. Thế rồi.. Sau gió, sau đợt hàn khí âm thầm lan tỏa, một mùi hôi tanh cấp tốc bành trướng. Kế đấy thì từ dưới hồ nước xanh trong kỳ lạ kia, một trận ba đào chợt nổi lên. Quái thú - thứ xấu xa ẩn bên trong hồ nước - đã vừa mới xuất hiện. Không phải một mà tận những hai con. Chúng có thân dài, hình dạng như rắn nhưng có bốn chân, cổ nhỏ, trong miệng răng nanh sắc nhọn ghê người. Đúng là giao long. "Grào.. ào!". "Grào.. ào!". Giao long dưới hồ vừa hiện thân liền kêu to một tiếng, tiếp đấy, cả hai đồng loạt lao thẳng về phía Dương Tiểu Ngọc vẫn còn đứng yên khép hờ đôi mắt, toan đem nàng cắn nuốt. Chỉ là.. bọn chúng nuốt được sao? Dương Tiểu Ngọc đâu phải cục thịt mềm để cho kẻ khác dễ dàng xơi tái. Muốn ăn nàng? Dựa vào tu vi chân nhân sơ kỳ của hai con giao long kia? Đúng là mơ tưởng! Con mắt mở ra, Dương Tiểu Ngọc xuất động linh kiếm, trong nháy mắt đã chém tận hai mươi tám đường, uy lực kinh khủng tới nỗi đem kẻ địch giết luôn tức khắc. Thân thể giao long, hai con như một, hết thảy đều bị cắt thành từng đoạn. Quá ghê gớm. Quả nhiên, Dương Tiểu Ngọc chả phải người thường. Bổn sự của nàng, sợ rằng còn vượt xa so với những gì mà các đồng môn có thể mường tượng ra được. Cái danh đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ Thiên Kiếm, đích thị là không ngoa tí nào. Đứng trước nàng, thiết nghĩ dẫu là vài ba tên Tô Đông Vũ - kẻ xếp thứ hai trong thế hệ trẻ hiện nay của Thiên Kiếm - cộng lại, tin tưởng cũng vẫn còn xa xa mới đủ năng lực để mà so bì. Người với người, đôi khi là chênh lệch nhiều như thế đấy. * * * "Hừm.. Yêu nghiệt, ngươi còn chưa chịu hiện thân?". Những tưởng giết xong giao long thì chuyện đã kết thúc thì không, Dương Tiểu Ngọc, nàng vẫn nắm chặt linh kiếm, ngưng thần chờ nghênh chiến. Hướng hồ nước xanh trong trước mặt, nàng nói tiếp: "Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn chưa xuất hiện thì đừng trách ta đem sào huyệt của ngươi phá hủy". Dứt câu, Dương Tiểu Ngọc bắt đầu đếm ngay. "Một". "Hai". * * * "Ba!". Thanh âm vừa dứt thì linh kiếm trên tay Dương Tiểu Ngọc liền ngân lên. Cực kỳ dứt khoát, nàng tung người lên không trung, nhắm thẳng hồ nước bên dưới đâm xuống! "Ầm!". "Ầm!". * * * Thế kiếm đã ngưng, hồ nước lúc này hiện cũng tan hoang. Vẹn nguyên, cao nhã, họa chăng chỉ còn mỗi một mình Dương Tiểu Ngọc. Trong bộ bạch y phiêu dật xuất trần, nàng cúi nhìn sinh vật bị mình ép ra bên dưới và mới vừa tháo chạy, hừ khẽ: "Còn muốn chạy?". * * * Thân ảnh biến mất, đến khi lần nữa hiện ra thì Dương Tiểu Ngọc đã ở cách vị trí cũ hơn mười dặm đường. Chắn lối hắc giao - kẻ đã tháo chạy, nàng lạnh lùng cất tiếng: "Yêu nghiệt, dám giết hại môn nhân Thiên Kiếm ta, ngươi nghĩ còn có thể chạy thoát?". "Grừ..". * * * Quan sát thấy hắc giao lại toan đào tẩu, Dương Tiểu Ngọc không khỏi nhíu mày. Cuối cùng nàng đã quyết định.. "Yêu nghiệt, chịu chết đi!". * * * * * * Một lúc sau. Cuộc truy đuổi hiện đã chấm dứt. Bên thi thể hắc giao - quái thú mình vừa giết, Dương Tiểu Ngọc đứng lẩm bẩm: "Chẳng thu được tin tức nào hữu dụng. Trừ bỏ Lâm Oánh đã chết ra thì những người khác có vẻ như đều không xuất hiện gần đây. Rốt cuộc thì Tiểu Ngư đang ở chỗ nào..". "Tiểu Ngư.." - Trông về một nơi vô định, Dương Tiểu Ngọc thầm cầu nguyện - "Ngươi nhất định không được xảy ra bất trắc gì. Nếu không cả đời này của ta sẽ trở nên buồn tẻ lắm..". * * * "Ong!". Dương Tiểu Ngọc đang cúi mặt trầm tư thì đột nhiên, một thanh âm truyền đến. Không phải qua tai mà đi thẳng vào tâm trí của nàng. Nó giống như.. truyền âm nhập mật. "Lại là thứ thanh âm này". Dương Tiểu Ngọc nhìn về bên trái, nơi mà nàng biết là vị trí khởi nguồn thanh âm kỳ lạ kia, thầm tự hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Đang hướng ta kêu gọi là ai?"
Chương 279: Vũ Bấm để xem Dương Tiểu Ngọc, nàng thật là chẳng tài nào hiểu được. Rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng đến chỗ này, tại sao lại có người kêu gọi? Đối phương nhận thức nàng ư? Từ bao giờ, và bằng cách nào? "Hừm.. Ta cũng đang muốn xem thử ngươi là thần thánh phương nào". Trong lòng đã có quyết định, Dương Tiểu Ngọc xoay chân, hướng nơi phát ra thanh âm kỳ lạ bước đến. Quãng đường không tính xa nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì Dương Tiểu Ngọc đã tới nơi. Dừng trước một vách đá dựng đứng, nàng nín thở ngưng thần, chờ đợi dị biến phát sinh. Rất chóng vánh, nó đã xảy ra. Vốn đang yên lặng, một phần vách đá bỗng phát ra tiếng kêu trầm thấp, rồi nhoè đi. Chẳng bao lâu sau thì một thông đạo hiện ra. Tối đen như mực. Nhìn vào lối đi tăm tối nọ, Dương Tiểu Ngọc hơi do dự nhưng cuối cùng cũng quyết định nhấc chân tiến tới. Luồng khí tức lạnh lẽo đang lan tỏa kia, nó cho nàng một cảm giác rất lạ. Hình như.. có chút gì đó gần gũi, quen thuộc.. * * * Một cách chậm rãi, Dương Tiểu Ngọc đều đặn bước đi trong thông đạo tối tăm. Cứ thế, nàng đi mãi.. đi mãi.. tận cho đến khi nhìn thấy thứ ánh sáng màu lam huyền ảo nọ. "Thứ đó là gì?". Ngưng trong phút chốc, Dương Tiểu Ngọc thầm tự hỏi. Và dĩ nhiên là câu trả lời, nàng vẫn chưa biết được. Muốn tường minh, nàng chỉ có thể tự mình tới xem, tự mình tìm hiểu. Hiếu kì, nghi hoặc, Dương Tiểu Ngọc lại lần nữa nhấc chân lên.. * * * Ba mươi, hoặc thêm một chút, qua khoảng tầm ấy bước chân, Dương Tiểu Ngọc hiện đã dừng lại. Lúc này, sau một hồi quan sát, Dương Tiểu Ngọc rốt cuộc cũng hoàn toàn khẳng định được. Nàng đã biết khởi nguồn ánh sáng là thứ gì. Vật này, nó có hình chữ nhật, được làm từ một loại băng đặc biệt, rất trong suốt. Đứng bên ngoài, chỉ với mắt thường Dương Tiểu Ngọc vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy hết không gian trống trải ở phía trong. Một cái hộp rỗng? Có lẽ gọi nó là một chiếc quan tài thì chính xác hơn. * * * "Chiếc quan tài này..". Những tưởng sau khi tìm được nơi khởi nguồn của ánh sáng, của thứ thanh âm đã kêu gọi mình thì bản thân có thể tường minh, ấy vậy mà.. Ngay lúc này đây, Dương Tiểu Ngọc chỉ càng thêm thắc mắc. Quan tài, nó rõ ràng trống rỗng. Bên trong chả thấy ai nằm.. "Lạ thật.. Quan tài này đích xác là nơi phát ra thanh âm, cảm giác của ta chắc chắn sẽ không sai được. Thế nhưng tại sao bên trong lại chẳng có thứ gì. Vừa rồi ta cũng đã dùng pháp nhãn xem qua..". "Hmm.. Liệu ta có nên mở quan tài ra để xem thử?". Đắn đo mấy lượt, sau cùng, Dương Tiểu Ngọc vẫn quyết định điều tra. Hết sức cẩn trọng, nàng đưa tay về trước, nhưng khi chỉ vừa mới chạm vào nắp quan thì.. Dị biến, nó chợt nổi lên. Bên trong quan tài, từ đâu chả rõ, một làn khói đen bỗng bất ngờ xuất hiện, rồi mau chóng bành trướng. Chỉ thoáng chốc, toàn bộ không gian bên trong quan tài đều đã bị khói đen chiếm giữ. * * * Chứng kiến cảnh nọ, Dương Tiểu Ngọc càng thêm cảnh giác. Nàng lập tức lùi lại; bên trong thể nội, linh lực tùy thời xuất động. * * * "Crắc..". Thanh âm vụn vỡ đã vừa mới vang lên. Chiếc quan tài, nó đã bắt đầu rạn nứt. "Crắc..". Lại thêm một vết nứt nữa.. "Crắc.. crắc.. rắc..". * * * Và nhiều vết nữa.. Những vết nứt, chúng cứ vậy mà thi nhau xuất hiện, rồi kéo dài. Chẳng mấy chốc, từ vẹn nguyên trong suốt, chiếc quan tài đã hoàn toàn hư hỏng. Đổ vỡ, đấy là điều không thể nào tránh khỏi. Và thực tế thì.. nó đã vừa vỡ. Băng, nó vương vãi khắp nơi, đang dần tan chảy.. Lúc này, duy nhất còn "lành lặn", có chăng là đám khói đen quỷ dị kia. * * * Vô thanh vô tức xuất hiện, hiện thân xong liền đem quan tài phá vỡ.. Rốt cuộc thì đám khói đen này, nó là thứ gì? Dương Tiểu Ngọc, nàng đang rất muốn biết. May mắn, nàng đã không phải chờ đợi quá lâu. Đáp án rất nhanh liền có được. "Xèo xèo" mấy tiếng, đám khói đen trước mặt nàng tức thì biến đổi. Ban đầu là chân, tiếp đến là tay, rồi bụng, rồi đầu, một thân ảnh đã được hiển hóa ra. Nhân loại? Cũng không hẳn. Xét hình dáng, thân ảnh vừa xuất hiện đúng thật tương đồng, tuy nhiên, trên người nàng vẫn tồn tại một vài điểm khác biệt. Ví như bốn chiếc răng nanh, vài chiếc vảy phủ gần đuôi mắt, đồng tử màu vàng chẳng hạn.. "Yêu quái", đấy là ý nghĩ đầu tiên của Dương Tiểu Ngọc. Nhưng rồi sau đó, nàng đã tự mình phủ định. Bởi lẽ khí tức trên người nữ nhân kia, nó không hề giống. Yêu? So với thánh giả nhân loại, chỉ sợ nàng còn thanh khiết hơn. "Lẽ nào.. nàng là linh chủng?". Mang theo ngờ vực, Dương Tiểu Ngọc hướng nữ nhân mặc hắc y kia hỏi: "Ngươi là người đã kêu gọi ta?". "Phải." Nơi đối diện, hắc y nữ tử gật đầu xác nhận. Dương Tiểu Ngọc hỏi tiếp: "Ngươi không phải nhân loại?". "Phải, ta không phải nhân loại." Một lần nữa, hắc y nữ tử gật đầu. "Vậy.. ngươi là ai?". Lần này, hắc y nữ tử không đáp ngay. Nàng tiến sát Dương Tiểu Ngọc rồi mới trả lời: "Ta là Vũ".