Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tà Nguyệt Lâu Chủ, Nov 10, 2018.

  1. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 220: Tận cùng xấu hổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới đầu, bởi vì đang nhắm nghiền hai mắt nên Lăng Thanh Trúc đã không nhận ra được sự thất thần của đồ nhi, nhưng qua một lúc, khi im ắng dừng lại quá lâu, nàng rốt cục cũng ngờ ngợ có gì đó bất ổn. Và thế là một trong hai con mắt của nàng hé ra.

    Chưa xem còn tốt, vừa mới xem xong, khuôn mặt nàng đã đỏ hết cả lên.

    "Tiểu Ngư Nhi!"

    Thanh âm đầy tức khí, Lăng Thanh Trúc nói mà như thét: "Ngươi đang nhìn cái gì đấy?"

    * * *

    "Sư phụ, đệ tử.."

    Lăng Tiểu Ngư muốn giải thích, nhưng chợt nhận ra mình chẳng còn lời nào để giải thích nữa cả. Hành vi của hắn, nó rõ ràng là không thể thanh minh..

    * * *

    Vô lực ngồi trên giường, Lăng Thanh Trúc trông thấy đồ nhi cúi đầu hối lỗi thì tâm tình cũng nhanh chóng bình ổn. Cảm nhận được huyết độc trong người đang sắp bạo động, nàng cố dẹp đi xấu hổ, bảo: "Còn ngồi đó làm gì? Mau giúp ta."

    "V-Vâng."

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư ứng tiếng xong thì lập tức xoay đầu ngó lại. Chỉ là, khi ánh mắt vừa chạm tới hạ thân Lăng Thanh Trúc, hắn đã vội vã dời đi ngay.

    Khẩn trương lại càng thêm khẩn trương, hắn vươn tay giữ lấy đôi chân thon thả yêu kiều, giúp nàng điều chỉnh tư thế. Trước là chân phải, sau đó là..

    Không còn sau đó nữa. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã ngừng động tác.

    Lý do?

    Cũng không có gì. Chỉ là khi cầm chân Lăng Thanh Trúc xếp lại, bởi quá vội, cõi lòng bối rối, những ngón tay của Lăng Tiểu Ngư hắn đã vô tình đụng trúng hạ thân, chính ngay tại vùng cấm địa. Cánh rừng u minh thưa thớt cùng lớp da thịt phổng phao kia, hắn hoàn toàn cảm nhận được..

    Tựa như có luồng điện vừa chạy qua tay, Lăng Tiểu Ngư giật bắn người, ngã hẳn ra nền nhà, miệng há hốc nói chẳng thành câu..

    "Sư.. sư..".

    "Đệ tử.. Đ..".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư đã thực sự hoảng loạn. Phản ứng của hắn chứng minh cho điều đó.

    Sự sợ hãi kia, Lăng Thanh Trúc đương nhiên thấy được. Nàng nhìn rất rõ.

    Nhưng.. nhìn được thì sao chứ?

    Sợ hãi? Còn có nghĩa lý gì?

    Lăng Tiểu Ngư hắn có "ăn năn hối hận" gấp trăm ngàn lần đi nữa thì cũng đâu thể thay đổi được sự thật, rằng tay hắn đã vừa mới chạm vào.. cái chỗ đó của nàng.

    Thiên địa thánh thần ơi.. Cả đời mình, Lăng Thanh Trúc nàng vẫn luôn giữ thân như ngọc a..

    Phải. Đúng là Lăng Thanh Trúc nàng chấp nhận cho hắn đụng chạm, nhưng đó là bên trên! Khu vực phía dưới khác mà!

    Khoan đã!

    Chợt nghĩ tới điều gì, Lăng Thanh Trúc chầm chậm đưa mắt nhìn xuống hạ thân mình..

    * * *

    Độn thổ, đó là tất cả những gì mà Lăng Thanh Trúc mong muốn nhất lúc này. Con tim yếu đuối của nàng, nó thực đã không còn chịu đựng nổi nữa.

    Nhìn xem, đứa đệ tử ngốc của nàng đã biến nàng thành bộ dạng gì thế này?

    Ban nãy, dù cho có lõa lồ thì ít ra cái chốn tư mật, đa phần vẫn được che đi. Thế nhưng bây giờ.. Hai chân nàng, nó không còn khép chặt nữa. Một trong số đó đã được Lăng Tiểu Ngư xếp co lại!

    Nếu như vừa rồi chỉ hở ra một góc rừng u minh thưa thớt cùng chút da thịt trăng trắng hồng hồng thì hiện tại, gần như toàn bộ đều đã được phơi bày. Mọi thứ.. Tất cả..

    "Lăng.. Tiểu.. Ngư!"

    * * *

    Đã lâu.. Rất lâu rồi Lăng Thanh Trúc mới gọi đích danh Lăng Tiểu Ngư. Có thể thấy, tại thời khắc này đây, nàng đã không còn xem hắn là đứa đệ tử ngốc nghếch của mình nữa.

    Sau những gì vừa mới xảy ra thì điều đó cũng không quá khó hiểu. Thậm chí, kể cả khi nàng có xuống tay hạ sát Lăng Tiểu Ngư đi nữa.

    Giả định?

    Thực ra thì trong đầu mình, Lăng Thanh Trúc đang có ý định đó đấy. Cặp mắt sắc hơn cả lưỡi dao kia của nàng, nó đã nói lên tất cả.
     
  2. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 221: Ngươi cứ đợi đó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sát ý có dâng, sát tâm có trào, nhưng đến cuối cùng chúng cũng bị đánh tan đi. Bởi độc tố.

    Huyết độc, nó đã bắt đầu bộc phát.

    "Sư phụ!"

    Chứng kiến dòng máu đỏ tươi vừa tràn ra khỏi miệng Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư quên luôn sợ hãi, lập tức lao tới bên giường.

    "Sư phụ! Sư phụ!"

    "Phải rồi, liệu thương.. Ta phải giúp người liệu thương.."

    "Nhớ" lại nhiệm vụ của mình, Lăng Tiểu Ngư khẩn trương chỉnh lại tư thế cho ân sư, bắt đầu điều động linh lực, chiếu theo những căn dặn trước đó của nàng mà tiến hành chữa trị..

    * * *

    Quá trình trấn áp độc tố đã diễn ra khá lâu, những hai canh giờ mới kết thúc. Và khi nó kết thúc thì cũng là lúc linh lực trong người Lăng Tiểu Ngư đã gần như cạn kiệt.

    Chẳng có gì lạ. Lăng Tiểu Ngư là ai chứ? Hắn bất quá chỉ là một tên đệ tử chân truyền với tuổi đời chưa đến ba mươi của Thiên Kiếm Môn. Tu vị của hắn, bất quá chỉ là vấn đỉnh trung kỳ. Giúp một vị chân nhân hậu kỳ trị liệu, đó thực sự là việc quá sức. Kể cả khi nó có vô cùng đơn giản đi nữa.

    Thành thật mà nói thì trong suốt quá trình chữa trị, Lăng Tiểu Ngư đã phải rất cố gắng mới kiên trì được đến giây phút cuối cùng mà không để xảy ra bất cứ một sai sót nào.

    May mắn, trời không phụ người có tâm, sau tất cả, mọi thứ đều hoàn hảo. Huyết độc trong người Lăng Thanh Trúc, nó hiện đã an tĩnh trở lại. Dược lực của Cửu Dương Chân Hoàn cũng là như thế, đã được luyện hóa hoàn toàn..

    * * *

    Khí sắc đã tốt lên thấy rõ, Lăng Thanh Trúc chầm chậm mở ra đôi mắt. Nàng nhìn đứa đệ tử trung hậu vẫn còn đang ngồi trước mặt, quan sát một hồi thì bỗng chợt mím môi.

    "Tiểu Ngư Nhi, tại sao ngươi lại chảy máu mũi?"

    Chảy máu mũi?

    Lăng Tiểu Ngư nghe xong thì ngờ vực, đưa luôn cánh tay lên mũi, quẹt ngang một đường. Khi hạ xuống xem thì.. Quả như Lăng Thanh Trúc nói, mũi hắn đúng là có máu đang chảy.

    "Sư phụ, đệ tử.."

    "Lăng.. Tiểu.. Ngư.."

    Lăng Thanh Trúc cố sức nghiến răng, phát từng tiếng một: "Nói. Ngươi có phải.. có phải đã nghĩ bậy hay không?"

    "Sư.."

    Lăng Tiểu Ngư theo phản xạ rời khỏi chiếc giường, lắc đầu nguầy nguậy: "Sư phụ, đệ tử.. đệ tử không có!"

    "Không có?" - Lăng Thanh Trúc tiếp tục chất vấn - "Nếu không nghĩ bậy thì tại sao ngươi lại chảy máu mũi?"

    "Đệ tử.."

    "Lăng Tiểu Ngư, ta muốn giết ng.. khục khục.."

    "Sư phụ!"

    * * *

    * * *

    Sau bao khó khăn vất vả, đủ loại tâm tình, quá trình trị liệu rốt cuộc cũng chính thức khép lại. Tất nhiên là tạm thời.

    Huyết độc mà Đồ Tam Nương ban tặng há đâu đơn giản?

    Cửu Dương Chân Hoàn phẩm cấp đúng rất cao đấy, nhưng muốn trấn áp huyết độc, một viên còn lâu mới đủ. Theo như tính toán của Lăng Thanh Trúc thì tối thiểu phải là mười viên. Như vậy cũng tức là nói, Lăng Thanh Trúc nàng vẫn cần sự trợ giúp của Lăng Tiểu Ngư thêm chín lần nữa.

    Chín, con số không lớn. Trước đó, Lăng Thanh Trúc cũng cho là như vậy, chẳng quá để tâm. Có điều bây giờ, nàng lại hết sức bận lòng.

    Quá trình chữa trị, nó "khó khăn" hơn nàng tưởng rất nhiều. Nàng đã không lường được khi mình phơi bày thân thể, "sự cố" sẽ phát sinh nhiều tới như vậy. Và nàng, nàng sẽ cảm thấy xấu hổ tới như vậy.

    Yêu ma quỷ quái, bất kể có hung hăng tới đâu, bộ dạng có gớm ghiếc cỡ nào, Lăng Thanh Trúc nàng đều chưa bao giờ sợ hãi. Nam nhân nhân loại? Càng không đáng nhắc.

    Trong thiên hạ, trừ bỏ Âm Thiên Chiếu - tông chủ Huyết Linh Tông - đã sớm bị tiêu diệt ra thì làm gì còn có nam nhân nào áp chế được nàng? Ngay đến Cơ Thành Tử còn phải ăn trái đắng của nàng nữa là.

    Nói tóm lại, kể từ thời điểm tiếp nhận vị trí phong chủ Trúc Kiếm Phong, Lăng Thanh Trúc nàng đã luôn đứng trên kẻ khác, chưa một nam nhân nào có đủ bổn sự khiến nàng phải mất đi kiểm soát.

    Vậy mà hôm nay..

    Lần đầu tiên Lăng Thanh Trúc nàng đã biết thế nào là tận cùng xấu hổ. Lần đầu tiên nàng phải bất lực ngồi nhìn, thương tâm bật khóc..

    Là ai? Ai đã khiến nàng trở nên mềm yếu và đáng thương như thế?

    Chính là Lăng Tiểu Ngư, tên đồ đệ thật thà ngốc nghếch của nàng..

    Đệ tử ư? Trải qua một đêm xấu hổ nhường ấy, Lăng Thanh Trúc nàng khó lòng còn có thể xem hắn là đệ tử như trước được nữa.

    Đệ tử thì cũng là nam nhân a. Mà đã là nam nhân, mấy kẻ lại chẳng động tâm trước một nữ nhân xinh đẹp đang khỏa thân phơi bày mọi thứ ngay trước mặt?

    Nên nhớ, Lăng Tiểu Ngư hắn không phải hòa thượng, cũng không phải thánh nhân. Hắn chỉ là một tu sĩ bình thường với tu vị yếu kém, định lực mỏng manh. Hắn làm sao kiểm soát được bản thân mình?

    Trong quá trình trợ giúp nàng luyện hóa dược lực, trấn áp độc tố, đã không ít lần hắn mất bình tĩnh rồi a. Ngay đến máu mũi còn chảy ra kia mà..

    "Hừ.. Nếu mà hắn trấn định được thì đã chẳng đụng chạm ta như vậy. Và ta, ta cũng sẽ không bối rối, khó xử tới như vậy."

    "Lăng Tiểu Ngư, tiểu tử ngươi đã biến ta thành một kẻ thảm hại chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.. Tất cả đều là lỗi của ngươi.."

    "Lăng Tiểu Ngư à Lăng Tiểu Ngư, tiểu tử ngươi cứ đợi đó. Tới lúc có thể điều động được linh lực, Lăng Thanh Trúc ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi. Cả vốn lẫn lời."
     
  3. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 222: Hai tháng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạy dỗ cho đồ nhi một trận, đấy là điều mà Lăng Thanh Trúc đã nghĩ và toan tính thực hiện. Rất quyết tâm.

    Chỉ là..

    Để từ ý nghĩ chuyển hóa thành hành động, quãng đường cần đi, đôi lúc nó lại xa xôi dữ lắm. Nhất là ở trong trường hợp phải nhẫn nhịn đợi chờ..

    Kể từ sau cái đêm xấu hổ nọ, tính đến nay cũng đã được hai tháng rồi. Suốt quãng thời gian ấy, Lăng Thanh Trúc thực đã không ít lần nghiến răng dọa nạt, nguyền rủa Lăng Tiểu Ngư. Công khai lẫn âm thầm.

    Nhưng rồi..

    Ngày tháng trôi qua, theo những lần chữa trị, cảm xúc của Lăng Thanh Trúc cũng từ từ thay đổi. Ác niệm giảm bớt, thiện cảm tăng lên.

    Da thịt nàng đúng là vẫn bị Lăng Tiểu Ngư đụng chạm đấy, mỗi lần bị đụng chạm và phát hiện hắn có hành vi bối rối, mất đi tự chủ, Lăng Thanh Trúc nàng đúng là cũng tức giận đấy, tuy nhiên.. Trừ bỏ bực tức và xấu hổ thì trong lòng nàng, nó vẫn còn tồn tại một loại cảm xúc khác nữa: Sự biết ơn.

    Mỗi lần trợ giúp nàng luyện hóa dược lực, trấn áp độc tố xong, Lăng Tiểu Ngư hắn đều rơi vào trạng thái suy kiệt. Vẻ mệt mỏi hằn in trên khuôn mặt ấy, Lăng Thanh Trúc nàng há đâu lại chẳng nhìn thấy?

    Nàng thấy rất rõ. Cũng nghe rành mạch. Những tiếng thở nhọc nhằn, chúng đã truyền đến đôi tai nàng. Giống như bây giờ vậy.

    * * *

    "Phù.. ù.."

    Ngồi trên giường, sau tiếng thở mạnh, Lăng Thanh Trúc từ từ mở ra đôi mắt. Nàng im lặng nhìn đồ nhi một lúc, rồi chuyển mình đứng lên, chậm rãi đặt chân bước xuống.

    Sau hai tháng trời phải liên tục duy trì, hiện tại thì bí pháp Thiên Địa Na Di đã được thu hồi, vậy nên việc nàng có thể tự do hành động cũng không có gì khó hiểu. Đáng lưu tâm đây, họa chăng là thái độ, cử chỉ của nàng.

    Môi cong lên, mày nhíu lại, Lăng Thanh Trúc dừng ở trước mặt Lăng Tiểu Ngư, cách hắn khoảng tầm ba bước chân. Rồi nói: "Tiểu Ngư Nhi, tiểu tử ngươi có gan làm lại không có gan chịu. Biết hôm nay là lần trị liệu cuối cùng, ta sẽ khôi phục hành động nên liền lăn ra ngủ.."

    "Hừm.. Tiểu tử ngươi rõ ràng là làm nhiều chuyện xấu, có tật giật mình.."

    "Trốn tội." Đấy là danh từ mà Lăng Thanh Trúc đang gán cho đệ tử của mình. Chính miệng nàng đã thốt ra những lời như vậy.

    Có điều, xét đi thì cũng phải xét lại. Lời nói của Lăng Thanh Trúc tuy là gán ghép, là cáo buộc đấy, nhưng giọng điệu đâu này?

    Thanh âm kia, nó nào giống giận dữ, chán ghét. Đang hờn dỗi thì đúng hơn.

    Lại nói, thiên hạ có câu "Tri nhân, tri diện, bất tri tâm". Những lời thốt ra bên ngoài và tâm ý còn lưu giữ bên trong, ai dám khẳng định rằng chúng đồng nhất?

    Hãy nhìn xem. Nếu thực oán trách Lăng Tiểu Ngư thì tại sao bây giờ Lăng Thanh Trúc còn chưa xuống tay trừng phạt?

    Lăng Tiểu Ngư đã nằm lăn ra ngủ? Vậy thì sao chứ? Với tính khí của Lăng Thanh Trúc nàng, nói gì ngủ, dù là đang bị thương bất tỉnh nàng cũng có thể lôi ra đánh đập nữa là. Trong quá khứ, chuyện tương tự đã từng xảy ra rồi a.

    Căn bản là Lăng Thanh Trúc nàng không muốn, đơn giản vậy thôi. Hễ phàm là người từng quen biết và kiến thức qua ngoại hiệu "quái nhân" của nàng, tin tưởng ai nấy đều sẽ nhận ra điều đó. Ấy thế mà bản thân Lăng Thanh Trúc, nàng lại không chịu thừa nhận.

    Nhẹ chép môi, nàng tiếp tục lầu bầu: ".. Tiểu tử ngươi đừng tưởng cứ ngủ đi là xong. Ngươi trốn được một ngày chứ làm sao trốn được cả đời?".

    "Cái tội của ngươi lớn lắm. Ta sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho ngươi đâu.."

    Nói xong, Lăng Thanh Trúc siết tay thành nấm đấm, nhấc chân tiến sát. Hạ người ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiểu Ngư, nàng di chuyển nấm tay tới gần khuôn mặt hắn.

    Cứ thế, nàng để yên một lúc, cuối cùng thì chậm rãi buông ra. Thay vì đánh đập thì nàng lại áp bàn tay lên má đồ nhi, dịu dàng khẽ thốt: "Tiểu tử ngốc, mặt mũi hốc hác hết cả rồi.."
     
  4. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 223: Khang phục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau.

    Khi mặt trời đã lên được tầm một sải tay thì cũng là lúc Lăng Tiểu Ngư bắt đầu cựa quậy. Kèm theo một tiếng "ưm" khẽ, đôi mắt thâm quầng của hắn cũng từ từ mở ra.

    Vị trí hắn nằm vẫn y như cũ, trên nền nhà. Thế nhưng gối chăn thì.. Hắn nhớ rõ là tối qua, lúc Lăng Tiểu Ngư hắn thiếp đi, trên nền nhà vốn dĩ làm gì có chăn gối.

    "Chắc là sư phụ đã kê gối và đắp chăn cho ta."

    "Sư phụ đối với ta thật tốt."

    Nghĩ tới ân sư, Lăng Tiểu Ngư mới đưa mắt tìm kiếm. Phát hiện chiếc giường đã trống không tự bao giờ, lúc này hắn mới mau chóng đứng dậy, hướng bên ngoài bước ra.

    Rất nhanh, thân ảnh Lăng Thanh Trúc đã hiện lên trong tầm mắt hắn.

    Thì ra Lăng Thanh Trúc nàng cũng chẳng đi đâu xa, vẫn ở bên trong căn nhà thôi. Hiện tại, nàng chính là đang cùng với Tô Phúc Đường ngồi trò chuyện với nhau.

    * * *

    Nhận ra sự có mặt của Lăng Tiểu Ngư, phía bên này, Tô Phúc Đường xoay đầu lại, mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Ngư, đệ dậy rồi à?"

    "Đệ", tiếng xưng hô khá là thân mật. Dù vậy, Lăng Tiểu Ngư cũng không thấy có gì bất ổn. Hai tháng, ngần ấy thời gian đã là quá đủ cho hắn làm quen rồi.

    Lại nói, lối xưng hô này vốn dĩ chẳng do Tô Phúc Đường khởi xướng, là bởi do sư phụ hắn đề nghị đấy.

    Khóe môi nhếch nhẹ, Lăng Tiểu Ngư gật đầu với Tô Phúc Đường: "Phúc Đường tỷ, tỷ dậy sớm."

    "Khục.."

    Khá "trùng hợp", thời điểm Lăng Tiểu Ngư vừa mới dứt câu thì nơi đối diện, một tiếng ho vì sặc nước cũng cất lên. Chủ nhân thanh âm, dĩ nhiên không phải Tô Phúc Đường.

    Đem tách trà trên tay bỏ xuống, Lăng Thanh Trúc quay người lại. Nàng liếc Lăng Tiểu Ngư, ý tứ chê trách: "Tướng công, chàng có biết là mặt trời đã lên từ lâu lắm rồi không?".

    "Không phải Phúc Đường tỷ dậy sớm mà là do chàng dậy quá muộn".

    "Thanh Trúc, muội sao lại trách Tiểu Ngư đệ?"

    Tô Phúc Đường cười cười, bảo: "Tiểu Ngư đệ dậy trễ, tất cả còn không phải do muội ư."

    "Do muội?"

    Lăng Thanh Trúc nghi hoặc: "Tại sao lại do muội? Đêm qua muội cũng đâu có làm gì chàng ấy."

    Tô Phúc Đường: "..."

    Lăng Tiểu Ngư: "..."

    * * *

    Có một điều mà cả Lăng Tiểu Ngư và Tô Phúc Đường đều buộc phải công nhận, đó là phong cách đối đáp của Lăng Thanh Trúc đôi khi rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

    "Đêm qua muội cũng đâu có làm gì chàng ấy?" Nói thế khác nào bảo ngoại trừ đêm qua thì mọi khi vẫn thường "làm gì" đó?

    "Hừm.."

    Tô Phúc Đường che tay hắng nhẹ, trực tiếp nói thẳng chứ không dám vòng vo khúc nào nữa: "Thanh Trúc, ý ta là.. Ừm, Tiểu Ngư đệ dậy trễ, nguyên do có lẽ là vì đã quá quan tâm chăm sóc cho muội. Dạo này ta thấy đệ ấy đã tiều tụy đi khá nhiều."

    "Tiều tụy?"

    Lăng Thanh Trúc ngó qua nhìn Lăng Tiểu Ngư, nhưng rất nhanh đã lại quay mặt đi nơi khác, miệng lẩm bẩm: "Bộ nhiều tới vậy sao.."

    "Hì.."

    Ngồi bên cạnh, Tô Phúc Đường nhẹ lắc đầu. Nàng chuyển thân đứng dậy, đoạn bảo: "Được rồi. Phu thê hai người cứ ở đây trò chuyện, bây giờ ta phải xuống bếp."

    "Phúc Đường tỷ, để muội xuống giúp tỷ."

    Câu còn chưa dứt thì Lăng Thanh Trúc đã nhấc mông khỏi ghế, nhưng vừa định bước theo thì liền bị Tô Phúc Đường ngăn lại. Tô Phúc Đường trách cứ: "Coi muội kìa, mới xuống giường được đã không chịu an phận rồi."

    "Hừm, sức khoẻ của muội còn yếu như vậy thì giúp được cái gì chứ? Được rồi, muội cứ yên ổn ngồi ở đây cho ta nhờ. Ta cũng không muốn bị Tiểu Ngư đệ giận hờn trách móc đâu."

    "Cái gì mà giận hờn trách móc.. Chàng ấy dám sao.."

    * * *

    * * *

    Mặc dù Lăng Thanh Trúc đã cố nài nỉ nhưng Tô Phúc Đường vẫn trước sau như một, thủy chung không đồng ý để nàng xuống bếp cùng mình. Bất đắc dĩ, Lăng Thanh Trúc đành phải thuận theo, ở lại trò chuyện với Lăng Tiểu Ngư - vị tướng công trên danh nghĩa của mình.

    Thái độ hờ hững, họ Lăng gõ gõ ngón tay xuống bàn, bảo với người đang đứng gần đó: "Ngồi xuống đi."

    * * *

    "Sư.."

    Lăng Tiểu Ngư sau khi an vị trên ghế, vừa mở miệng, còn chưa kịp nói đến âm thứ hai thì đã bị Lăng Thanh Trúc ra dấu bảo im lặng.

    Nàng nhướn mày, dùng thuật truyền âm: "Sư cái đầu ngươi. Đã nhắc bao nhiêu lần rồi, quan hệ của chúng ta bây giờ là phu thê. Ngươi phải gọi ta là nương tử."

    "Nhưng mà.."

    Học theo ân sư, Lăng Tiểu Ngư cũng sử dụng truyền âm nhập mật: "Sư phụ, tình trạng của người không phải đã tốt hơn rồi ư? Chúng ta tại sao còn đóng giả phu thê?"

    "Không đóng giả phu thê thì đóng giả cái gì? Tỷ đệ? Bộ mặt mũi chúng ta giống nhau lắm chắc? Một con công với một con gà, nói ra ai tin là cùng chung huyết thống.."

    "Sư phụ, ý đệ tử không phải như vậy. Ý đệ tử là.."

    "Là? Là cái gì? Ngươi không thể nói luôn một lần được à?"

    Chả buồn chấp thái độ thiếu thân thiện của sư phụ mình, Lăng Tiểu Ngư trực tiếp nói thẳng: "Sư phụ, hiện tại người đã có thể sử dụng lực lượng, đã đến lúc chúng ta nên trở về Thiên Kiếm Môn. Chúng ta đâu cần đóng giả phu thê nữa."

    "Trở về Thiên Kiếm Môn?"

    Lăng Thanh Trúc hỏi lại: "Tiểu Ngư Nhi, ai bảo với ngươi là bây giờ chúng ta sẽ trở về Thiên Kiếm Môn?"

     
  5. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 224: Bởi do chân tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ..

    "Sư phụ, người nói vậy tức là?"

    "Tức là chúng ta sẽ không trở về Thiên Kiếm Môn bây giờ."

    "Sư phụ, tại sao?"

    "Tại vì ta chưa muốn chết."

    Lăng Thanh Trúc nói rõ ràng hơn: "Tiểu Ngư Nhi, mặc dù hiện tại ta đã có thể sử dụng chân nguyên, nhưng số lực lượng được phép điều động, nó cũng chẳng nhiều lắm đâu."

    "Tiểu tử ngươi biết đấy, ngoại trừ vết thương thân thể thì nguyên thần ta còn bị tổn hại nữa. Ta cần phải điều trị thêm một khoảng thời gian, có vậy mới đảm bảo an toàn được."

    * * *

    Nghe qua đầu đuôi cớ sự, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng đã hiểu ra vấn đề. Theo ý tứ của sư phụ hắn thì nàng muốn ở lại thôn Tô Hạ này thêm một khoảng thời gian nữa.

    Đối với việc này, thực ra thì Lăng Tiểu Ngư hắn cũng không có ý kiến gì mấy. Duy nhất khiến hắn cảm thấy hơi thiếu tự nhiên là cách xưng hô mà thôi. "Nương tử", hai tiếng này, hắn vẫn ngại gọi lắm..

    Sư đồ lại đi đóng giả phu thê, chuyện này.. Thậm chí cho đến bây giờ Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn thấy có gì đó không đúng..

    * * *

    "Tướng công, chàng đang nghĩ gì mà có vẻ đăm chiêu vậy?"

    Trong lúc Lăng Tiểu Ngư còn đang ngồi tự vấn lương tâm thì trên chiếc ghế bên cạnh, Lăng Thanh Trúc bỗng thay đổi lối xưng hô, mở miệng chứ chẳng truyền âm như trước nữa.

    Biết có người tiếp cận, Lăng Tiểu Ngư cũng miễn cưỡng phối hợp. Giấu đi sự ngại ngùng, hắn mỉm cười, đáp: "Nương tử, không có gì. Ta chỉ đang nghĩ đến vài chuyện linh tinh thôi."

    "Tiểu huynh đệ, là chuyện linh tinh gì vậy?".

    Sư đồ họ Lăng không hẹn mà gặp, cả hai cùng xoay đầu nhìn ra cửa, nơi thanh âm vừa truyền tới. Nam trước nữ sau, bọn họ lần lượt lên tiếng chào hỏi.

    "Tô Bá".

    "Chào Tô Bá".

    * * *

    Trên môi treo nụ cười thân thiện, Tô Vinh đem chiếc hộp thuốc đang đeo tháo xuống, treo hẳn lên chiếc đinh đóng ở góc tường.

    Thấy vậy, Lăng Tiểu Ngư mới hỏi: "Tô bá, người mới đi thăm bệnh về hả?"

    "Ừm."

    Tô Vinh gật đầu, vừa tiến lại bàn vừa nói: "Nhi tử của Tứ Nương ở đầu thôn lâm bệnh, sáng nay bà ấy có tới nhà mời ta qua đó thăm khám."

    "Tô Bá, bệnh tình của y thế nào? Có nặng lắm không?"

    "À, không nặng lắm. Chỉ cảm phong hàn bình thường thôi."

    "Thế thì tốt rồi."

    * * *

    "Tiểu Ngư, coi chàng kìa. Sao không rót trà cho Tô bá?"

    Được "nương tử" của mình nhắc nhở, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới nhận ra sự thiếu sót, vội đưa tay với lấy bình trà, rót ra một ly mời Tô Vinh.

    Tô Vinh cũng không khách sáo, cầm uống ngay.

    Uống xong, hắn đưa mắt nhìn Lăng Thanh Trúc, ra vẻ vừa ý: "Ừm, khí sắc của Thanh Trúc cô nương hôm nay thật sự đã tốt lên rất nhiều, thêm nữa còn có thể xuống giường đi lại.. Hmm, ta nghĩ bệnh tình của cô nương đã sắp được trị khỏi rồi."

    "Tô Bá, người cứ gọi con là Thanh Trúc đi ạ. Hai chữ" cô nương "con nghe không quen đâu".

    "Chuyện này..".

    Tô Vinh lắc đầu: "Không được không được. Ta không thể gọi thẳng tên như vậy được. Ta thấy cứ thêm hai chữ" cô nương "vào sẽ tự nhiên hơn".

    "Tô Bá, người thật là.."

    Tô Vinh đã nói thế nên Lăng Thanh Trúc không miễn cưỡng thêm làm gì. Nàng vươn tay nhấc bổng bình trà, rót thêm cho đối phương một ly, đoạn nói: "Tô bá, bệnh tình của Thanh Trúc có thể thuyên giảm như hiện tại, hết thảy đều là nhờ thuốc thang của Tô bá. Nếu không có người tận tình cứu chữa, chỉ e cái mạng này của Thanh Trúc đã xong."

    "Thanh Trúc cô nương đã nặng lời."

    Cầm tách trà trên tay nhưng chưa vội uống, Tô Vinh lắc đầu, chẳng cho là đúng: "Nói tới công lao, lão Tô ta sao có thể bì được với Tiểu Ngư huynh đệ. Suốt hai tháng qua, hắn đã luôn túc trực bên cạnh cô nương. Nếu không có sự chăm sóc ân cần của hắn, ta e dù mình có dốc hết tinh lực cũng chưa chắc chữa được."

    Lăng Thanh Trúc thoáng liếc qua vị tướng công tạm thời của mình, rồi bật cười: "Tô bá nói cứ như thể chàng ấy mới là y sư vậy."

    "Ha ha.."

    Theo sau tiếng cười, Tô Vinh bảo: "Thanh Trúc cô nương, Tiểu Ngư huynh đệ không phải y sư, nhưng so với y sư thì hắn còn giỏi hơn."

    Thu liễm tiếu ý, Tô Vinh nói tiếp, giọng điệu đã nghiêm túc lên nhiều: "Thanh Trúc cô nương, thật không dám giấu, căn bệnh mà cô nương mắc phải quả là rất kỳ lạ. Mạch tượng, khí huyết, chúng cứ thay đổi liên tục, khiến cho ta chẳng tài nào xác định được, chỉ có thể kê đơn cầm chừng."

    "Những thang thuốc mà cô nương đã uống, chúng vốn không phải loại đặc trị gì, bất quá chỉ có tác dụng cải thiện thể chất, nâng cao sức đề kháng của cơ thể mà thôi.. Vốn dĩ ban đầu ta cũng không mấy hi vọng, nhưng sau mấy ngày điều trị, trông thấy bệnh tình của cô nương có dấu hiệu thuyên giảm thì ta mới an lòng tiếp tục."

    Nói một thôi một hồi, sau cùng, Tô Vinh chốt hạ: "Thanh Trúc cô nương, trải qua hai tháng trời điều trị, đến hôm nay ta có thể khẳng định một điều: Sự khang phục của cô nương, công không nằm ở thuốc, đa phần đều nhờ vào ý chí của bản thân cô nương. Ta nghĩ chính tấm chân tình của Tiểu Ngư huynh đệ đã giúp cô nương khao khát cầu sinh, từ đó mới vượt qua được bệnh tật."

     
  6. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 225: Những người trung hậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chân tình động nhân tâm? Lăng Thanh Trúc nghe qua chỉ muốn bật cười. Đây là một sự hiểu lầm quá lớn rồi a. Bệnh tình của Lăng Thanh Trúc nàng, thuyên giảm đều là nhờ vào dược lực của Cửu Dương Chân Hoàn cả đấy chứ.

    Đồng ý là Lăng Tiểu Ngư cũng có hỗ trợ, nhưng công của hắn, Lăng Thanh Trúc nàng không nghĩ nó lớn lao giống như những gì Tô Vinh vừa mới nói đâu.

    Riêng phần mình, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên cũng không cho rằng như vậy. Hắn lên tiếng phủ nhận: "Tô bá, con nghĩ không phải đâu. Thật ra con đâu có làm gì nhiều.."

    "Tiểu Ngư huynh đệ, ngươi đừng khiêm tốn. Lão Tô ta không bịa chuyện gạt ngươi đâu."

    * * *

    Tô Vinh vì chẳng hay biết nên một mực khăng khăng, Lăng Tiểu Ngư thì lại bởi hoàn cảnh nên cũng không tiện đem sự thật phơi bày, thành ra đành miễn cưỡng tiếp nhận công lao.

    Sau vài giây im lặng, Tô Vinh hỏi: "Phải rồi Tiểu Ngư huynh đệ, ngươi có thấy Phúc Đường đâu không?"

    "Tô bá." - Nhanh hơn đồ nhi một bước, Lăng Thanh Trúc hồi đáp Tô Vinh - "Phúc Đường tỷ hiện đang ở dưới bếp.. À, hình như là tỷ ấy đang ra."

    Quả đúng như lời Lăng Thanh Trúc, khi câu nói của nàng vừa dứt chưa lâu thì thân ảnh Tô Phúc Đường đã xuất hiện. Cầm trên tay một chiếc đĩa lớn, nàng tiến lại bên chiếc bàn, rồi đem nó đặt xuống.

    "Con vừa làm một ít bánh ngô, phụ thân và mọi người ăn đi."

    "Phúc Đường, tỷ cũng ngồi xuống đi."

    "Hmm.. Mọi người cứ ăn trước đi, để ta ra ngoài vườn gọi Tô Sáng."

    Tô Phúc Đường nói xong liền đi, vài phút sau, thời điểm quay lại thì mang thêm một người nữa. Đúng là tướng công của nàng: Tô Sáng.

    * * *

    An vị trên bàn ăn một lúc, khi chiếc bánh ngô đầu tiên đã được nuốt xuống bụng, thay vì ăn tiếp cái thứ hai thì Lăng Thanh Trúc dừng lại. Ngay lập tức, Tô Phúc Đường liền bảo: "Thanh Trúc, muội ăn thêm đi."

    Lăng Thanh Trúc lắc đầu: "Thôi, muội no rồi."

    "Nhưng muội chỉ mới ăn một cái.."

    "Hừm.." - Chẳng đợi Tô Phúc Đường nói xong thì bên cạnh nàng, Tô Vinh đã đưa tay hắng giọng - "Phúc Đường, Thanh Trúc cô nương chỉ vừa mới khang phục, sức khoẻ vẫn còn rất yếu."

    Tuy phụ thân nói không quá rõ nhưng vốn là một nữ nhân thông minh, Tô Phúc Đường rất nhanh liền hiểu ý. Nàng ngại ngùng: "Thanh Trúc, xin lỗi muội. Ta thật đã thiếu sót.."

    "Phúc Đường tỷ đã quá lời rồi. Muội thực không có ý gì đâu."

    Thoáng cân nhắc, Lăng Thanh Trúc đưa cánh tay lên, từ trên đầu tháo xuống một cây trâm hoa tinh xảo. Nàng đặt nó xuống bàn, dịch chuyển về phía Tô Phúc Đường.

    "Thanh Trúc, muội?"

    "Phúc Đường, tỷ cầm lấy đi, coi như tiền thuốc thang của muội."

    "Cái này.."

    Tô Phúc Đường tỏ ra khó xử. Nàng quay sang nhìn phụ thân.

    Tô Vinh nhận ra ánh mắt của nữ nhi nhưng không hề đáp lại. Thay vào đó, hắn vươn tay giữ lấy cây trâm màu bạc đang nằm trên bàn, đẩy ngược về phía Lăng Thanh Trúc.

    "Tô bá?"

    "Thanh Trúc cô nương, tiền thuốc thang lão Tô ta đã nhận rồi. Cây trâm lần trước cô đưa cho Phúc Đường đổi được rất nhiều ngân lượng. Chúng ta không thể lại nhận thêm nữa."

    "Tô bá, phu thê Thanh Trúc đã làm phiền mọi người lâu như vậy.. Cây trâm này cứ coi như một chút tâm ý, xin mọi người hãy nhận lấy."

    Vẫn y như cũ, Tô Vinh kiên quyết chối từ: "Thanh Trúc cô nương, cây trâm này gia đình lão Tô ta thật là không thể nhận."

    "Tô bá.."

    "Cô nương đừng nói nữa. Nếu cô nương đã gọi ta một tiếng" Tô bá "thì xin hãy thu lại cây trâm này đi. Nếu không, lão Tô ta sẽ rất khó xử."

    * * *

    Trước sau đã mấy bận giải bày nhưng đối phương vẫn cứ khăng khăng từ chối, bất đắc dĩ, Lăng Thanh Trúc đành phải đem trâm hoa cài lại. Tay trái chụm lấy tay phải, nàng bày tỏ lòng biết ơn: "Tô bá, Phúc Đường tỷ, Tô Sáng huynh, ân tình của mọi người Thanh Trúc sẽ khắc ghi."

    Nối gót ân sư, Lăng Tiểu Ngư ngồi bên cạnh cũng chân thành cảm kích..
     
  7. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 226: Nghiệt duyên chớm nở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thanh Trúc cô nương, Tiểu Ngư huynh đệ, các ngươi làm gì vậy? Thật là.."

    Đi kèm nụ cười hiền hậu, Tô Vinh xua tay, bảo: "Được rồi được rồi. Chúng ta đừng nói mấy chuyện ân nghĩa này nữa. Ăn bánh. Ăn bánh.."

    * * *

    * * *

    Trưa hôm ấy.

    Sau bữa cơm đơn sơ bình dị, Lăng Tiểu Ngư đã dìu "nương tử" mình ra sau nhà. Dưới tán cây, hắn nhìn khung cảnh trước mắt, nơi Tô Phúc Đường đang ngồi quạt mát cho tướng công đọc sách, cảm thán:

    "Tình cảm của phu thê họ thật tốt."

    Nghe vậy, Lăng Thanh Trúc mới nhếch môi, hỏi: "Thế nào? Ngưỡng mộ người ta à?"

    "Sư.."

    "Suỵt!"

    Mày nhăn đôi chút, Lăng Thanh Trúc nhắc nhở: "Là" nương tử ". Sư gì mà sư."

    Không muốn đôi co, Lăng Tiểu Ngư ngoan ngoãn chiều theo, nhanh chóng sửa lời: "Hmm.. Thì nương tử."

    "Phải vậy chứ."

    Thu hồi tiếu ý, Lăng Thanh Trúc lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Tướng công, chàng vẫn chưa trả lời thiếp. Nói đi, có phải là chàng rất ngưỡng mộ hai người họ không?"

    "Hmm.. Cũng không hẳn là ngưỡng mộ."

    Lăng Tiểu Ngư tiếp lời: "Ta chỉ là cảm thấy cuộc sống của họ rất tốt. Tuy rằng vật chất có thiếu thốn nhưng tình cảm họ dành cho nhau lúc nào cũng tràn đầy. Từ khi nương náu ở đây, ta chưa từng nghe họ nặng nhẹ với nhau một tiếng nào. Bọn họ khiến ta nhớ đến phụ mẫu của mình.."

    "Ta từng nghe Yến cô cô kể, lúc phụ mẫu ta còn sống, họ cũng hạnh phúc lắm."

    * * *

    "Này.."

    Đứng im một hồi, Lăng Thanh Trúc chợt đưa tay kéo áo người thanh niên trước mặt. Rồi dịu dàng an ủi: "Tiểu Ngư Nhi, phụ mẫu của chàng là người tốt, lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, thiếp tin dù đã mất thì kiếp sau họ cũng sẽ lại nên duyên vợ chồng, sẽ được hạnh phúc bên nhau thôi."

    Thanh âm không lớn, lời lẽ cũng chẳng to tát gì mấy, nhưng kỳ lạ thay, khi chúng lọt vào tai Lăng Tiểu Ngư thì liền khiến nội tâm hắn an tĩnh trở lại. Một chút ưu thương loáng cái đã hoàn toàn tiêu thất, thay vào đó, sự thanh thản mới là cảm xúc đang ngự trị lúc này.

    Dáng vẻ chân thành, hắn xoay lại, trong tư thế mặt đối mặt, mắt nhìn tận mắt, nói: "Nương tử, cảm ơn nàng."

    * * *

    Lăng Thanh Trúc hết liếc xuống rồi lại liếc lên, cuối cùng thẳng thắn: "Cảm ơn thì cảm ơn, nhưng cũng không cần phải nắm tay người ta lâu như vậy chứ?"

    "A, xin lỗi.."

    "Phì.. Coi bộ dạng của chàng kìa."

    * * *

    * * *

    Trước khi Lăng Thanh Trúc có thể bước chân xuống giường, hai tiếng "nương tử" đối với Lăng Tiểu Ngư vẫn luôn có chút gì đó không thỏa. Mỗi lần hô gọi đều khiến hắn cảm thấy ngại ngùng, rất thiếu tự nhiên. Thế nhưng chẳng hiểu sao kể từ sau hôm ấy, thời điểm nàng lấy lại tự do thì sự ngại ngùng càng lúc càng ít đi. Tốc độ suy giảm nhanh đến bất ngờ.

    Chỉ sau khoảng vài ba hôm thì Lăng Tiểu Ngư đã liền thuận miệng. Hắn quen đến độ dù có rơi vào tình huống bất ngờ cũng chả hề bối rối một chút nào. Hai tiếng "nương tử" được hắn hô gọi rất đỗi tự nhiên.

    Đối với sự tiến bộ đó của hắn, nếu nói Lăng Thanh Trúc chẳng có chút bất ngờ nào thì khẳng định là nói dối. Trên thực tế, nàng đã khá ngạc nhiên. Nàng không biết là tên đồ đệ tính tình cổ hủ, hay để ý lễ tiết của mình lại có lúc chịu "tiếp thu" tới như vậy.

    Đã mở mang đầu óc rồi sao?

    Lăng Thanh Trúc thực cũng chưa rõ ràng lắm.

    Mà.. nàng tìm hiểu sâu làm gì kia chứ? Một kẻ cố chấp như Lăng Tiểu Ngư chịu tiếp thu "tư tưởng tiến bộ", điều đó không tốt ư?

    Người sống ở đời cần phải biết tùy cơ ứng biến a.

    * * *

    Là thế đấy. Lăng Thanh Trúc đã nghĩ rất đơn giản, chỉ cho là đệ tử của mình đã mở rộng đầu óc, thành ra chẳng bận tâm quá nhiều.

    Thật không may, đó lại là một sai lầm nghiêm trọng.

    Lăng Thanh Trúc nàng làm sao biết được trong tâm trí đệ tử mình, đi kèm với "tiếp thu" là một loại cảm xúc mơ hồ khác nữa. Một thứ cảm xúc mà đáng ra nó không nên tồn tại..

    Nhưng, nó đã.

    Giá như hiện tại, Lăng Thanh Trúc hoặc Lăng Tiểu Ngư, một trong hai có thể nhận ra được nó - thứ tình cảm kia - thì mọi chuyện hẳn đã tốt hơn rất nhiều. Đáng tiếc, cả hai người bọn họ đều không hay không biết..

    Sự gần gũi của Lăng Thanh Trúc, màn kịch phu thê mà nàng dựng lên, những lời tùy tiện vô tâm của nàng, chúng đã đưa đến một hậu quả khôn lường. Theo nghĩa nào đó, có thể nói rằng.. chính nàng đã tạo nên oan nghiệt.
     
  8. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 227: Đến lúc đòi nợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một tháng nữa đã qua đi.

    Một tháng này, sinh hoạt trong nhà họ Tô cũng không có nhiều khác biệt. Bữa cơm vẫn đạm bạc, tình nghĩa vẫn đong đầy.. Thay đổi, họa chăng là bệnh tình của Lăng Thanh Trúc.

    Trải qua một tháng trời đích thân điều trị, đến hôm nay thì tình trạng của Lăng Thanh Trúc đã tốt lên rất nhiều. Hiện tại, chẳng ngoa khi nói nàng có thể một mình ra tay giải quyết vài ba tên chân nhân trung kỳ cùng lúc. Riêng với chân nhân hậu kỳ, chỉ cần không phải loại yêu nghiệt như Đồ Tam Nương thì nàng vẫn thừa sức ứng phó.

    Và đó cũng chính là lý do vì sao mà Lăng Thanh Trúc lại quyết định rời đi lúc này.

    * * *

    "Tiểu Ngư Nhi."

    Đứng cạnh cửa sổ, giữa trời đêm, Lăng Thanh Trúc nhìn ra không gian bên ngoài, bất ngờ gọi khẽ.

    Đợi Lăng Tiểu Ngư ứng tiếng, nàng mới tiếp tục: "Ngày mai chúng ta sẽ trở về Thiên Kiếm Môn."

    "Ngày mai sao.."

    Đó không phải câu hỏi. Nó là sự lặp lại. Có vương đôi phần tiếc nuối..

    Đối với quyết định của ân sư, Lăng Tiểu Ngư chẳng hề bất ngờ. Trong lòng mình, hắn tự biết việc này rồi sẽ xảy ra. Chỉ là.. nó sớm quá.

    Sớm? Lạ lùng thay. Cớ gì Lăng Tiểu Ngư hắn lại cảm thấy như vậy?

    Lăng Tiểu Ngư tự hỏi, nhưng hỏi xong thì cũng chỉ biết cúi đầu im lặng.

    Rõ ràng, thần sắc của Lăng Tiểu Ngư lúc này có gì đó khác lạ. Nét mặt u buồn kia, nó lẽ ra không nên xuất hiện. Nhưng, Lăng Thanh Trúc, nàng lại chẳng nhận ra.

    Mắt vẫn dõi về một chốn xa xăm nào đó, nàng hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi nói xem. Làm tu sĩ tốt hay làm phàm nhân tốt?"

    "Sư phụ.." - Lăng Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, thanh âm trầm thấp - "Đệ tử không biết."

    "Ngươi cũng không biết sao?"

    Lăng Thanh Trúc nhếch môi cười nhạt: "Hẳn rồi. Ngay cả ta còn không biết thì tiểu tử ngươi làm sao trả lời được."

    * * *

    "Tiểu Ngư Nhi, cảm ơn ngươi."

    "Cảm ơn?"

    Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc: "Sư phụ, người tại sao lại cảm ơn đệ tử?"

    "Khì.."

    Quay lại với nụ cười hòa ái, Lăng Thanh Trúc đáp: "Tiểu tử, ngươi không biết thật hay là giả đò không biết?".

    "Ba tháng qua, tiểu tử ngươi đã luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ta. Nếu như không có ngươi trợ giúp, ta e lần này tính mệnh đã khó bảo toàn rồi. Cảm ơn ngươi một tiếng vốn dĩ là nên mà."

    "Sư phụ, người đừng nói vậy."

    Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu: "Nếu không phải vì muốn giúp đệ tử luyện chế một lô Trường Sinh Đan hoàn mỹ nhất thì người đã chẳng đi ra ngoài, đã chẳng đụng phải Đồ Tam Nương kia. Người bị trọng thương, hết thảy cũng đều là vì đệ tử. Nên nói cảm ơn phải là đệ tử mới đúng".

    "Xuy.. Ta cảm ơn ngươi, ngươi lại muốn cảm ơn ta. Thật đúng là.."

    Lăng Thanh Trúc lắc đầu xua tay, vài giây sau thì tiếu ý đã hoàn toàn thu liễm. Với thần tình nghiêm túc, nàng nhấc chân tiến sát đồ nhi..

    "Sư phụ?"

    "Tiểu Ngư Nhi." - Lăng Thanh Trúc nói - "Ta nghĩ có một chuyện chúng ta cần phải làm rõ."

    "Sư phụ, là.. là chuyện gì?"

    Hít vào rồi thở ra một hơi, Lăng Thanh Trúc mím nhẹ đôi môi, rồi hắng giọng: "Hừm.. Tiểu Ngư Nhi, thời gian qua tiểu tử ngươi đã rất tận tình chăm sóc cho ta, đó là sự thật và dĩ nhiên, Lăng Thanh Trúc ta sẽ nhớ kỹ. Có điều.."

    "Ân ra ân, oán ra oán. Lăng Thanh Trúc ta là người mang ân chưa chắc đã trả, nhưng có thù thì nhất định phải báo."

    "Trong quá trình giúp ta luyện hóa dược lực, trấn áp độc tố, tiểu tử ngươi đã rất nhiều lần đụng chạm, rất nhiều lần có ý nghĩ đen tối. Không ai khác, chính ngươi đã khiến ta phải xấu hổ, làm ta chỉ muốn cắn lưỡi tự sát, chết quách đi cho xong.. Tiểu Ngư Nhi, ngươi nói xem. Tiểu tử ngươi xúc phạm," đày đọa "ta như vậy, bây giờ ta nên đáp lễ thế nào đây?"

    Đã nghe ra ý tứ muốn trừng phạt của ân sư, Lăng Tiểu Ngư khó tránh có chút bất an. Hắn lặng lẽ đưa chân thụt lùi, trong khi miệng thì cố tìm lời biện minh:

    "Nhưng mà sư phụ, đệ tử.. đệ tử thật không phải cố ý. Người cũng biết là lúc đó người.."

    "Hửm? Lúc đó ta thế nào? Nói tiếp đi."

    "Sư phụ, lúc đó người.. Cơ thể người như vậy.."

    "À a.. Thì ra là tiểu tử ngươi vẫn còn nhớ. Có vẻ như còn là nhớ rất rõ ấy nhỉ.."

    Nụ cười mỗi lúc một trở nên nguy hiểm, Lăng Thanh Trúc thay đồ nhi nói ra một cách rành mạch: "Sao? Ý tiểu tử ngươi là bởi do lúc đó thân thể ta đã chẳng còn mảnh vải che thân nào nữa, tất cả đều được phơi bày ngay trước mắt nên mới khiến ngươi mất hết bình tĩnh, trở nên bối rối? Có phải ý ngươi là sở dĩ ngươi nảy sinh những tà niệm, toàn bộ đều là lỗi do ta?"

    "Ô hô.. Tiểu Ngư Nhi ngươi hay thật. Thiệt thòi là ta, bây giờ tội lỗi cũng là do ta.."

    "Sư phụ, đệ tử tuyệt không có ý đó!"

    "Không có ý đó? Vậy thì ý ngươi là gì?".

    "Đệ tử.."

    Lăng Tiểu Ngư rất muốn tìm lời để giải thích, sao cho sư phụ hắn hiểu rằng lỗi lầm chẳng phải do ai, hết thảy đều bởi do hoàn cảnh. Khổ nỗi, năng lực giao tiếp của Lăng Tiểu Ngư hắn quá kém, ấp úng mãi cả buổi trời cũng chưa nói được một câu lưu loát.

    Bất đắc dĩ, rốt cuộc hắn chỉ đành chấp nhận nghe theo an bài của ân sư, mặc tình nàng xử trí.
     
  9. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 228: Cắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sư phụ chắc không đến nỗi sẽ giết mình đâu..", đó là những gì mà Lăng Tiểu Ngư đã nghĩ. Và.. nó đúng. Lăng Thanh Trúc, nàng quả không định giết hắn.

    Tuy nhiên.. Đúng chưa hẳn đã may. Đơn giản là vì trên đời này, có nhiều thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết nữa.

    Thân là người từng trải, một tu sĩ đã sống qua mấy trăm năm, Lăng Thanh Trúc há đâu lại chẳng hiểu điều đó? Hoàn toàn trái lại, nàng rất am tường là khác.

    Vẻ nham hiểm càng lúc càng lộ rõ trên khuôn mặt diễm kiều, Lăng Thanh Trúc gọi ra một thanh trủy thủ vô cùng tinh xảo. Nàng huơ qua huơ lại mấy đường, kế đấy thì bước thẳng về phía đồ nhi.

    Dự cảm sắp có chuyện không lành xảy ra, Lăng Tiểu Ngư lại lần nữa thoái lui.

    "Sư.. sư phụ. Người lấy dao ra làm gì?".

    "Hì hì.. Tiểu Ngư Nhi, chẳng phải ta đã nói rồi sao. Ta muốn trừng phạt ngươi a."

    "Thế nào? Tiểu tử ngươi đã chấp nhận gánh chịu trừng phạt rồi mà. Tính nuốt lời ư?"

    "Sư phụ, nhưng mà.. Con dao này.. Sư phụ, người không định sẽ giết đệ tử thật đấy chứ?"

    "Giết ngươi?"

    Lăng Thanh Trúc lập tức phủ nhận: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi nghĩ đi đâu vậy. Tiểu tử ngươi tuy rằng không được thông minh, tướng mạo cũng chẳng anh tuấn gì mấy, nhưng tốt xấu gì thì vẫn là đệ tử của ta. Có câu" Hổ dữ không nỡ ăn thịt con ", huống chi con người. Thiên hạ mọi người đều biết Lăng Thanh Trúc ta là một người rất trọng tình nghĩa a."

    "Tiểu Ngư Nhi, yên tâm. Vi sư sẽ không động tới một cộng tóc nào của ngươi đâu."

    Nói đoạn, Lăng Thanh Trúc lại tiếp tục bước tới.

    Và một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư lại thụt lùi.

    Mặc dù ân sư đã quả quyết là sẽ không động tới một cộng tóc nào, nhưng bộ dáng tươi cười gian ác kia của nàng, nó vẫn làm hắn cảm thấy hết sức bất an.

    Liếc qua thanh trủy thủ mà sư phụ mình đang cầm, Lăng Tiểu Ngư truy vấn: "Sư phụ, chẳng phải nói sẽ không động tới cộng tóc nào của đệ tử sao? Người cầm dao như vậy làm gì?"

    "À, cái này à. Hì hì.. Tiểu Ngư Nhi, dao thì đương nhiên là dùng để cắt rồi."

    C-Cắt?

    Cảm giác bất an càng tăng cao gấp bội, Lăng Tiểu Ngư cố hỏi rõ: "Sư phụ, người.. người muốn cắt cái gì?"

    Lần này thì Lăng Thanh Trúc đã không đáp lại. Thay vì trực tiếp giải đáp thì nàng dùng chính cử chỉ để trả lời.

    Nụ cười ma quỷ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dưới hạ thân, bấy nhiêu cũng quá đủ để Lăng Tiểu Ngư hiểu ra vấn đề.

    Sư phụ hắn, nàng rành rành đang biểu thị ý tứ: "Tiểu Ngư Nhi, vi sư muốn thiến ngươi."

    * * *

    Cõi lòng chẳng rét mà run, Lăng Tiểu Ngư theo bản năng muốn lui. Chỉ là.. hắn đã không còn đường lui nữa rồi. Sau lưng hắn, sót lại họa chăng mỗi một chiếc giường.

    "Tiểu Ngư Nhi, ngươi không cần phải sợ. Vi sư đảm bảo với ngươi là sẽ ra tay rất nhanh gọn. Lại nói, thanh trủy thủ này rất sắc bén nha."

    "Sao? Ngươi không tin?"

    "Được rồi, để vi sư chứng minh cho ngươi thấy."

    Dứt câu, Lăng Thanh Trúc liền vươn tay với lấy một chiếc ly cầm lên.

    "Tiểu Ngư Nhi, người nhìn nhé."

    Tiếng cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc thanh trủy thủ trong tay Lăng Thanh Trúc bắt đầu di chuyển. Rất mau lẹ, dưới tác động của nó, chiếc ly bằng gốm tức thì bị cắt làm hai nửa. Vết cắt.. ngọt đến không ngờ.

    "Đấy. Tiểu Ngư Nhi, ngươi thấy rồi chứ?"

    Đem hai nửa chiếc ly vứt đi, Lăng Thanh Trúc tập trung sự chú ý vào đệ tử của mình.

    "Tiểu Ngư Nhi, cởi y phục ra nào."

    "Sư phụ, đừng.. đừng đùa nữa."

    "Ai thèm đùa với ngươi? Ta đâu có rảnh."

    "Tiểu Ngư Nhi, ngoan nào. Sẽ không đau lắm đâu".

    * * *

    "Sư phụ, không được!"

    * * *

    "Sư phụ, đừng a!"

    "Á á á!"

    Trong gian phòng chật hẹp đã sớm được kết giới bao quanh, một tiếng thét lớn vừa mới cất lên. Thảm thiết vô cùng.
     
  10. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 229: Một sớm thanh bình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ríu rít.."

    "Ríu rít.."

    Ngoài hiên, trên tán cây dại, một bầy chim đang thi nhau ca hát. Thanh điệu rất đỗi vui tai. Chúng hết đứng cành này lại chuyển sang cành nọ, cứ vậy mà râm ran liên tục..

    Chợt, một con chim trong bầy tách ra, bay thẳng về phía bên hông căn nhà, cuối cùng dừng lại ở ngoài khung cửa, nơi mà Lăng Thanh Trúc đang đứng nhìn ra.

    Vươn tay bắt lấy chú chim nọ, Lăng Thanh Trúc dịu dàng vuốt ve, mặc cho nó cố vùng vẫy muốn bay đi.

    "Chú chim nhỏ, đã bị ta thao túng rồi mà còn muốn chạy à?"

    "Ngoan. Chơi với ta một lúc nào."

    "Chíp chíp..".

    "Chíp..".

    Liên tiếp là những lời kháng nghị của chú chim tội nghiệp. Nhưng, có kêu la nhiều hơn nữa cũng chả để làm chi. Bởi lẽ, Lăng Thanh Trúc, nàng căn bản đâu có nghe.

    Phản kháng mặc người, Lăng Thanh Trúc nàng vẫn cứ theo ý mình mà làm. Tay trái nắm giữ trong khi tay phải thì duỗi ra, nàng dùng một ngón tay dí dí vào đầu chú chim nhỏ, khiến nó phải gồng mình chống đỡ.

    "Chíp! Chíp!"

    "Chíp!"

    * * *

    "Chíp chíp.." Lăng Thanh Trúc nhại lại tiếng kêu của con vật bé nhỏ trong tay mình, miệng cười khúc khích.

    Hiếp đáp hồi lâu, tận đến khi chú chim tội nghiệp vì quá uất ức mà kêu loạn cả lên thì lúc này họ Lăng mới chịu dừng tay.

    "Hì hì.. Chú chim nhỏ, đừng có khóc mà. Người ta chỉ trêu ngươi có một chút thôi."

    "Chíp chíp! Chíp!"

    "Chà.. Tiểu tử ngươi vẫn còn tức giận à? Sao lại giống trẻ con quá vậy.."

    "Được rồi. Ngoan nào.."

    Trái hẳn vừa rồi, lần này, động tác của Lăng Thanh Trúc đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cử chỉ, nó thật hết sức từ ái.

    Ngón tay lướt trên lớp lông vũ mềm mại, hành động áp má kề môi.. Ôi, chúng mới dịu dàng làm sao. Hình ảnh này, dám cá là chưa từng có ai nhìn thấy ở Lăng Thanh Trúc.

    Lăng Tiểu Ngư ư? Hắn cũng là lần đầu tiên bắt gặp đấy.

    Lúc nãy, thời điểm vừa mở mắt ra, sau khoảnh khắc hoảng hốt rồi suy tư ngắn ngủi thì đôi mắt hắn, chúng đã nhanh chóng cố định luôn trên người Lăng Thanh Trúc. Từng cử chỉ, từng lời nói của nàng, hết thảy hắn đều không bỏ sót một chút nào, dù là nhỏ nhất.

    Cảm xúc của hắn lúc này, nó êm đềm lắm. Chẳng hiểu tại sao khi chứng kiến bộ mặt dịu dàng của "thiếu nữ" ấy, trong lòng hắn lại đột nhiên bình yên đến lạ..

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư đã ngồi đấy thơ thẩn một hồi, và chắc chắn là sẽ còn lâu hơn nữa nếu không có sự can thiệp từ Lăng Thanh Trúc.

    Sau khi đem chú chim nhỏ tội nghiệp thả đi, Lăng Thanh Trúc xoay người lại, nhìn tên đồ đệ của mình, thanh âm lạnh nhạt: "Nhìn đủ chưa?"

    Hệt như kẻ trộm vừa bị bắt quả tang, Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, thần tình bối rối: "Sư phụ, đệ tử.. Xin lỗi.."

    "Hứ.."

    Lăng Thanh Trúc khoanh tay trước ngực, bắt đầu giáo huấn: "Tiểu Ngư Nhi, ta biết là định lực của ngươi kém, nhưng cũng không nên kém tới mức này chứ."

    "Ta biết là khuôn mặt ta rất đẹp, dáng người cũng rất dụ nhân, nhưng tiểu tử ngươi cũng đừng hễ ra là nhìn ta chằm chằm như vậy a.. Tiểu Ngư Nhi, bộ ngươi thực muốn ta cắt?"

    Cắt?

    Nhớ lại tràng cảnh đêm qua, Lăng Tiểu Ngư lập tức lắc đầy nguầy nguậy.

    Thấy hắn biểu hiện như vậy, Lăng Thanh Trúc lúc này mới tỏ ra vừa ý: "Tiểu Ngư Nhi, biết sợ là tốt. Đêm qua chỉ là màn cảnh cáo thôi đấy, nếu tiểu tử ngươi còn dám có những ý nghĩ đen tối.. Hừ hừ.. Liệu hồn đấy."

    Nói đoạn, nàng đưa tay che miệng, ngáp dài một tiếng. Ngáp xong thì bảo: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi mau rửa mặt đi. Hôm nay chúng ta sẽ đi dạo."

    Đi dạo?

    Lăng Tiểu Ngư không khỏi nghi hoặc: "Sư phụ, tối qua người không phải nói là hôm nay chúng ta sẽ trở về Thiên Kiếm Môn sao?"

    "Trước khi trở về không thể đi dạo được à? Hiếm khi ghé chốn thế tục phàm nhân, cứ đi thăm thú một vòng đã rồi hả trở về."

    * * *

    Vài phút sau.

    Vị trí vẫn như cũ, là gian phòng chật hẹp của sư đồ họ Lăng. Nhưng thay vì bề bộn giống trước, gian phòng bây giờ đã gọn gàng hơn rất nhiều.

    Tiến đến bên chiếc giường đơn sơ bình dị, Lăng Thanh Trúc khẽ động thần niệm, lấy từ trong giới chỉ ra một mớ đồ vật.

    Không phải linh đan, chẳng phải phù bảo, đơn giản chỉ là vàng bạc châu báu - những món đồ rất đỗi tầm thường trong mắt tu sĩ mà thôi.

    "Sư phụ, là để tặng cho gia đình Phúc Đường tỷ phải không?"

    Đáp lại Lăng Tiểu Ngư là một cái gật nhẹ. Lăng Thanh Trúc vừa đem châu báu gom xếp vừa nói: "Chúng ta đã nương nhờ bọn họ lâu như vậy, số châu báu này coi như là để báo đáp."

    "Sư phụ.."

    Liếc thấy đồ nhi muốn nói lại thôi, Lăng Thanh Trúc chủ động mở lời: "Sao? Có phải tiểu tử ngươi cho rằng ta rất keo kiệt?"

    Chẳng đợi Lăng Tiểu Ngư trả lời thì nàng đã nói tiếp: "Tiểu Ngư Nhi," thất phu vô tội, hoài bích có tội ". Bọn họ chỉ là những người bình thường, tặng cho họ bảo vật chưa hẳn đã tốt. Nói không chừng, bảo vật chúng ta tặng còn có thể đưa tới họa sát thân cho họ".

    "Phàm nhân có thế giới của phàm nhân. Số vàng bạc châu báu này trong mắt tu sĩ chúng ta quả thật chả đáng gì, nhưng đối với người thế tục thì lại rất hữu ích. Chí ít, với bao nhiêu đây, cả nhà Tô Phúc Đường có thể sống sung túc đến hết đời."
     
Trả lời qua Facebook
Loading...