Ngôn Tình Ký Ức Của Hoa Đào - Ma Nữ Mary

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Ma nữ Mary, 23 Tháng một 2019.

  1. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Ký Ức Của Hoa Đào

    Tác giả: Ma nữ Mary

    Thể loại:
    Tiểu thuyết ngôn tình - SE, nam chính ôn nhu, sủng và ngọt.​

    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Bạn của em nói chuyện tình của em như một cuốn phim dài tập. Em thì nghĩ bộ phim này có vẻ giống tình cảm Hàn quốc. Không có thật.

    Nếu là một cuốn sách tiểu thuyết tình cảm thì em muốn nó có một cái kết đẹp.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Sáng Tác Của Ma Nữ

    Danh sách chương:

    1. Chương 1: Hồi ức.
    2. Chương 2: Thanh xuân.
    3. Chương 3: Ấn tượng đầu tiên.
    4. Chương 4: Cuộc gọi lạ.
    5. Chương 5: Hẹn hò
    6. Chương 6: Mộng đẹp.
    7. Chương 7: Chướng ngại
    8. Chương 8: Tỉnh mộng.
    9. Chương 9: Quá khứ.
    10. Chương 10: Trở lại là bạn.
    11. Chương 11: Ngoại truyện - Em Nhận Lại Trái Tim.
    12. Chương 12: Ngoại truyện - Sinh nhật của anh!
     
    Bang Tieu Dieu, Thiên TúcHạ Mẫn thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng hai 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 1: Hồi ức.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc sống của em là một cuốn sách. Viết về tình yêu. Lúc thì nhẹ nhàng lại có lúc cuồng nhiệt. Đôi khi, yên ắng như mặt hồ. Và có khi cuồn cuộn như sóng biển. Em dùng cả thành xuân để yêu. Mà tình yêu thì ai cũng muốn thử yêu ít nhất một lần trong đời. Có người hạnh phúc rồi có người lại đau khổ.

    Từ khi 14 tuổi có nhận thức rất ít về tình yêu, tình bạn và tình thân. Những người em yêu thương viết không quá 21 dòng của một quyển vở. Bởi vì em luôn sống khép kín. Em có thể nhớ hết tất cả mặt của mỗi người em đã gặp qua, nhớ ngày sinh và cả sở thích của họ. Thậm chí, họ cũng không biết em là ai. Em có thể gọi tên chính xác của một người cách đây 20 năm. Em có thể nhớ đến tên của rất nhiều người bạn của bạn em hay một người lạ mà em nghe thấy tên của họ.

    Nhưng trong trái tim của em chỉ nhớ đến không quá 20 người kể cả người thân, bạn bè và người yêu. Ngoại trừ 20 người đó thì không ai có thể khiến em khóc hay đau lòng.

    Những người làm em buồn thuộc về một danh sách đen. Trong danh sách đen đó có anh.

    Trang mở đầu nói về tuổi thơ của em:

    - Trước năm 14 tuổi, em là một cô gái hoang dã, gầy còm và xấu xí. Đi đến đâu cũng bị cười chê.

    Tại sao lại nói em hoang dại? Vì em sống trong rừng nhiều hơn bên ngoài thành phố nên bạn bè rất ít.

    Bước sang một trang mới về tình cảm:

    - Năm 14 tuổi, em được một người bạn tỏ tình. Em từ chối suốt ba năm cuối cùng bạn ấy mới chịu từ bỏ. Em rất là thiếu hiểu biết nên lời nói và hành động rất khắt khe và tàn nhẫn. Vô tình làm tổn thương người ta. Đến bây giờ nhớ lại em vẫn thấy áy náy.

    - 15 tuổi, em lại được tỏ tình và em cũng lại tổn thương một người. Em không biết thế nào là yêu.

    Chỉ đơn giản không thích nên không muốn người ta hy vọng.

    - 16 tuổi, em mới biết thế nào là thích. Em có một người bạn gái thân từ mẫu giáo đến bây giờ. Em chủ động tỏ tình lần đầu tiên. Người đó đồng ý. Nhưng bạn gái của em lại thích người đó. Gia đình khuyên em nên chú tâm vào học tập. Khi bị phản bội thì em được bài học là không nên quá tin vào người khác. Em buông tay.

    Năm 17 tuổi, có lẽ là cái tuổi mà người ta nói đẹp nhất. Em cũng chỉ là một cô gái chưa hiểu chuyện mà thôi! Vẫn với cá tính kiêu ngạo và lạnh lùng. Em thẳng thắn từ chối tất cả những lời tỏ tình. Mọi người luôn nói em độc ác.

    Sau đó, em đã hoàn toàn thay đổi trở nên xinh hơn, nữ tính hơn.

    Người ta bảo "chạy tình thì tình theo". Có lẽ, là đúng với em. Lần đầu tiên, em hiểu thế nào là yêu. Dù thế, em vẫn luôn dùng lý trí quyết định tất cả. Em sẵn sàng làm tổn thương bất cứ người nào. Dứt khoát cắt đứt hy vọng của ai yêu thích em. Lần này, em sai rồi. Em làm tổn thương người ta mà tim em đau. Em phải mất ba năm đến không yêu người đó nữa.

    Bạn em bảo em có số đào hoa.

    Trong ba năm cố gắng hết yêu một người đều nhờ vào một người. Người đó là một người bạn. Từ bạn mới sang yêu. Nhờ có người đó bên cạnh, yêu thương và động viên nên em mới vượt qua được giai đoạn khó khăn đó. Em cũng không hề nghĩ sẽ yêu người đó. Người đó đã hứa bảo vệ em. Nhưng không thể làm được. Em cứ mãi đi tìm cái gọi là tình yêu. Em tìm không thấy. Bởi không có sự rung động.

    Lần cuối, em hứa mình sẽ không được khóc nữa. Đến khi gặp được anh. Ở trong vòng tay của anh. Em mới hiểu được cái cảm giác được yêu thương và chăm sóc.

    Bạn của em nói chuyện tình của em như một cuốn phim dài tập. Em thì nghĩ bộ phim này có vẻ giống tình cảm Hàn Quốc không có thật.

    Nếu là một cuốn sách em muốn một cái kết đẹp.

    Rất đáng buồn, tình cảm không phải như mình mong muốn. Để có một cái kết đẹp em phải thay đổi bản thân nhưng em chắc chắn em làm không được.

    Em muốn về với gia đình. Em muốn có nhiều thời gian bên cạnh ba mẹ của em hơn. Em lựa chọn ra đi. Em từng nghĩ quá tam ba bận. Em muốn một cái kết. Em muốn dừng lại. Em không nghĩ mình yêu ai nữa. Em chỉ cần một người anh trai thôi. Sóng gió lại đến với cuộc sống của em.

    Năm 21, từ bỏ giấc mơ "tự do" của mình em trở về tìm lại gia đình của mình. Có lẽ, năm đó là quyết định khó khăn nhất mà em phải đưa ra. Em sợ yêu xa. Em sợ lòng người sẽ thay đổi. Cả cuộc đời em trải dài những tháng ngày chờ đợi. Nên đối với em chờ đợi là đau khổ. Em sống trong bối rối. Rất nhiều sự do dự khiến nhiều người cùng tổn thương. Bởi vì em nên người đó mới bị thương. Em lựa chọn ở bên người mà em cũng chưa từng dám nghĩ đến. Thật sự, em chưa từng nghỉ ngơi. Rồi người ấy muốn đi. Em để cho đi.

    Trước đây, em muốn ra nước ngoài nhưng mẹ em không đồng ý. Lần đầu tiên trong đời, mẹ em bảo em hãy đi đi. Em cũng đã mệt lắm rồi. Em thấy mình chẳng hiểu được cái gì là tình yêu nữa rồi. Thậm chí, có người vì em mà muốn chết. Em thấy mình không xứng đáng để được đồng cảm. Em chọn một cái kết thúc. Dù cho mọi người ngăn cản. Không ủng hộ và không tán thành. Em sống không muốn có lỗi với ai. Không muốn tổn thương ai. Nhưng những gì em nói và làm đã và đang tổn thương đến nhiều người. Và chính em cũng đau khổ. Một lần yêu chính bản thân em. Vì mọi người cũng như vì chính em.

    Cuốn sách mang tên tình yêu cũng có cái kết thúc. Dù không hẳn là kết đẹp. Mọi thứ em nói em phải làm được. Em không oán trách ai và cũng không hận ai. Em sống mỗi ngày đều quên đi một vài chuyện một vài người. Em không biết tương lai như thế nào. Em chỉ mong mọi người đều vui vẻ!

    T/ g: Viết chương này trước để các bạn có thể hiểu được xuyên suốt ký ức của nữ chính và cũng có thể chuẩn bị tâm lý, kết thúc BE. Nếu muốn tìm hiểu các mối tình của nữ chính mình sẽ để lại link cho các bạn trong bốn bài viết khác. Kể về các mối tình của nữ chính. Mình thấy nữ chính khá lăng nhăng - ai đồng ý với mình thì like hoặc bình luận cho mình nha.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng hai 2020
  4. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 2: Thanh xuân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Em có thể hoạt bát, vui vẻ và bướng bỉnh. Có thể buồn, khóc và đau. Đặc biệt là lười. Có thể nói là một con người không có tính cách xác định chăng. Em yêu thích màu trắng nhưng luôn chọn màu đen. Có thể tự đày đọa trong im lặng. Em không cần tiền không có nghĩa em sẽ không sợ hãi cảm giác khi đói trong túi không có một xu nào. Em đã từng nghĩ tình cảm là vô giá, là vĩnh cửu, Là duy nhất, là sinh tử có nhau. Đôi khi, em rất vô tư nghĩ rằng ai đó yêu mình có thể vì mình mà làm được tất cả mọi thứ. Nhưng khi một người dạy em hãy đặt mình vào vị trí của người ta mà nghĩ. Liệu mình có làm được điều đó hay không?

    Câu trả lời là không.

    Thế em có quyền gì hỏi họ phải như thế này như thế kia. Em có thể viết một bài văn không điểm và cũng có thể viết bài văn mười điểm. Em có thể chấp nhận tính xấu của mọi người nhưng chẳng dám chấp nhận người ta nói mình không tốt. Có vô số mâu thuẫn luôn trong não của em. Nó hoạt động không ngừng. Em chỉ sợ mình có những suy nghĩ khác với người bình thường.

    Ba năm trước, Em nằm suy nghĩ:

    - Mục tiêu của cuộc đời của mình là gì?

    Một nơi xa lạ, trong căn phòng đó em lại nghĩ:

    - Em cần điều gì?

    Em vừa phân vân có nên ở lại hay quay về nhà. Ở lại em có tự do, có người em thương. Quay về em có một nơi an toàn và ấm áp. Giữa phố đông người em cảm thấy cô đơn. Bao nhiêu yêu thương cũng không đủ lấp đầy khoảng trống. Em có vấn vương có tiếc nuối chứ. Nhưng em vẫn chọn gia đình. Em muốn gần ba mẹ. Muốn khi em bệnh mở mắt ra đó là nhà. Bấy nhiêu thôi.

    Bởi vì em nhận mình đã thất bại và thua cuộc rồi. Không thể mang trên mặt gương mặt vui vẻ được nữa. Em có nhiều người thương. Nhưng liệu rằng ai đó đủ khả năng đáp ứng đòi hỏi vô lý của em.

    Cũng như ai đó từng nói. Không ai có thể bên cạnh mọi lúc khi bạn cần. Đúng là vậy, ai sẽ bên cạnh em lúc em cần? Lúc em cần họ đang đi kiếm tiền mưu toàn cho cuộc sống và trên bàn nhậu với bạn bè.

    Còn em sao? Em có một núi tiền với sự cô đơn. Nhiều khi em muốn hỏi:

    - Anh ơi có thể bán một ngày làm việc để chỉ ngồi bên em hay không?

    Nhưng em không dám hỏi bởi ai cũng có trách nhiệm của họ. Có sở thích riêng của họ. Còn em không là gì cả. Em đã chờ đợi thanh xuân qua đi. Nên em chỉ muốn được sống một lần để không phải chờ đợi ai nữa.

    * * *

    Bắt đầu từ ngày tôi đi học anh văn. Bước vào lớp nhìn cả lớp đều nhìn tôi. Bởi vì chỉ có duy nhất em là con gái. (trời, bước vào là muốn xỉu luôn)

    Cũng tại vì muốn học nhanh hơn nên tôi mới đăng ký khác lớp với các bạn của mình. Giờ nhìn lớp toàn con trai. Tôi có hơi hối hận vì đã đăng ký lớp này. Nhưng giờ hối hận thật quá muộn màng vì nếu đợi lớp khác mở ra sẽ rất lâu. Tôi muốn hoàn thành xong chương trình một cách nhanh nhất.

    Tôi lấy hết dũng khí bước vào. Trong lòng cầu nguyện hôm nay sẽ không có chuyện bất ngờ gì nữa. (tim muốn bay ra khỏi lòng ngực). Thật may là tôi không bị bệnh tim. Vì có thể tôi phải vào phòng y tế rồi.

    Sau khi giới thiệu về bản thân, tôi nhìn quanh lớp hy vọng vẫn còn một chỗ cho tôi. Bởi mắt tôi bị cận nên tôi không thể ngồi cuối lớp. Vì có thể tôi sẽ không nhìn thấy chữ được chạy trên máy tính.

    Lại một hồi phong ba khi các bạn trai đang thảo luận về tôi.

    Cuối cùng, tôi mới phát hiện một chỗ trống. Tôi đi tới và định ngồi xuống. Người đó nói:

    - Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi.

    Nói thật, lần đầu tiên tôi cũng không có ấn tượng gì về anh.

    Tôi chỉ lo kiếm chỗ ngồi xuống để không phải làm tâm điểm của mọi người nữa.

    Thấy tôi cứ đứng mãi. Anh mới lịch sự mời tôi ngồi:

    - Bạn ngồi đi, tí nữa để bạn mình ngồi chỗ khác cũng được.

    Tôi nghe xong mừng muốn chết luôn. Tôi vội vàng ngồi xuống. Lúc đó, tôi không quá để ý đến người ngồi bên cạnh. Lớp rất đông nên vô tình tay tôi hay va chạm vào người của anh.

    Nhìn cô bạn kế bên đang loay hoay lấy sách vở từ chiếc cặp màu hồng phấn. Anh cũng không muốn biết thêm gì nữa. Nhưng làn da mềm mại của cánh tay cô ấy cứ như cố ý khiêu khích anh. Làm anh không thể rời đôi mắt khỏi người của em.

    Tiếng chuông báo hiệu đến giờ học vang lên, thằng bạn anh chạy vội vào húc vào tay của anh:

    - Tao đã bảo mày để chỗ cho tao rồi mà. Sao mày không chịu để cho tao vậy?

    Anh vội nói:

    - Bạn đó không có chỗ ngồi, thôi hôm nay mày chịu khó ngồi sau đi.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng hai 2020
  5. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 3: Ấn tượng đầu tiên.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ. Tôi nghĩ ngày mai tôi lại phải đi kiếm chỗ khác ngồi rồi.

    * * *

    Em mệt mỏi quá! Chẳng thể dựa vào ai?

    * * *

    Tôi lại tiếp tục nghe thấy họ nói chuyện vì tôi ngồi sát bên họ mà. Một người bên cạnh, một người sau lưng thiệt nhức cả đầu.

    Nghe người bạn anh trêu anh:

    - À, thì ra mày dại gái nha. Được lắm.

    Giờ ra chơi, tôi thấy nhột nhột vì có ai đó đang dùng cái gì đó chọt chọt vào lưng của tôi. Tôi quay đầu lại thì một bạn hỏi tôi:

    - Bạn tên gì ấy?

    - Không có tên. Tôi ghét nhất người khác chạm vào người của tôi.

    - Bạn gì đó ở bạn học lớp nào thế?

    Tôi im lặng.

    - Đồng phục này chắc bên lớp thiết kế đúng không?

    Tôi vẫn không muốn trả lời.

    Người ta bảo con gái thường hay làm giá. Không phải nha. Tôi chỉ không muốn nói chuyện với người lạ thôi.

    * * *

    Hôm sau, tôi quên mất mình có lớp học. Khi chạy vội vào lớp thì trễ mất rồi. Cả lớp ngồi đầy luôn.

    May mắn thay, một bạn nhích sang bên cạnh để lại một chỗ trong nhỏ xíu. May là tôi gầy gầy. Vừa có thể ngồi vừa. Với thân hình của các bạn nam lớp này, tôi e là nó không vừa.

    Tôi quay sang bên cạnh thì thấy bạn ấy đang cười rất thân thiện, tôi mới nói:

    - Cám ơn bạn nha!

    Tôi đang học lại có một bạn chọc chọc sau lưng của tôi. Tôi bực mình quay người lại định chửi thì thấy đúng là cái người ngày hôm qua đã chọt tôi.

    Đi học đúng là tra tấn khi có một người ngồi sau lưng lải nhải hỏi đủ thứ. Phiền muốn chết được.

    Đến ngày thứ ba thật sự tôi không muốn đi học tí nào hết. Nhưng học lại phải đăng ký lại chưa kể phải đóng tiền lần hai và đợi mở lớp mới. Với một người khá lười biếng như tôi thì đương nhiên sẽ chọn phương án đơn giản và tiết kiệm nhất.

    Thế là tôi lê lết cái thân đi đến lớp. Do cứ đắn đo có nên đi hay không và hậu quả là tôi lại đi trễ. Những ai đi trễ bị cô giáo điểm danh sẽ bị phạt lau bảng. Eo ôi. Cả lớp toàn con trai mà phải đứng quay lưng đưa cái mông lắc qua lắc lại. Nghĩ thôi tôi cũng muốn độn thổ xuống đất rồi. Đang đau đầu vì phải đi lau bảng thì hai người chạy vào lớp một trước một sau. Thế là người cuối cùng phải lau bảng thay tôi.

    Thật là may mắn quá đi.

    Mãi về sau tôi mới biết là vì nhà anh rất xa nên anh cũng hay đi học trễ. Chưa kể, anh phải đi rước thằng bạn thân chí cốt của mình. Anh vào sau cùng là do anh phải đi gửi xe nữa. Đúng là số đen như than.

    Lúc đó, tôi còn cảm thán mấy câu. Cám ơn trời! Không thì tôi xấu hổ chết mất.

    Tôi bước xuống chỗ mà hai ngày nay đã bị tôi chiếm. Yên lặng ngồi thầm cầu nguyện đừng ai để ý đến tôi.

    Lần thứ ba, tôi bị chọt chọt. Nói thiệt, máu tôi muốn sôi lên muốn lột da cái người mặt dày như tấm thớt ấy. Thiện tai thiên tai. Con tu mà sao quỷ nó cứ ám con hoài vậy.

    Tôi bực mình, trừng cặp mắt quay lại nhìn và hỏi:

    - Muốn cái gì?

    - Vô danh, bạn tên gì vậy?

    - Tên Băng Băng đã được chưa, bạn đừng làm phiền nữa để tôi còn phải tập trung học. Thế là một ngày tôi được yêu tĩnh lỗ tai. Phải thắp nhang cảm ơn trời đất đã phù hộ cho tôi không nổi khùng lên đánh người.

    Thấy tôi sắp nổi điên người bên cạnh tôi mới nhắc nhở người sau lưng tôi im lặng.

    Trước khi về, một người nhét vào tay tôi một mảng giấy. Tôi liền vứt vào trong cái cặp hồng phấn xinh xinh của mình.

    Về đến phòng, khi soạn sách vở tôi thấy một tờ giấy rơi xuống đất. Mở ra đọc:

    - Xin chào, mình tên Nam. Đây là số điện thoại xxxxxxxx của mình. Thật xin lỗi vì đã làm bạn giận. Mình có thể làm bạn được không?

    Tôi gấp tờ giấy lại và vứt vào ngăn kéo. Thật là phiền phức.

    * * *

    Một hôm tôi bị cô giáo hỏi bài. Mà môn này là môn mà tôi dở tệ nhất luôn. Đang không biết làm sao thì một mảnh giấy nhỏ được đưa tới. Nó có câu trả lời. Không biết đúng hay sai, tôi cũng nhắm mắt đọc đại thôi. May mà cô giáo cho qua cửa. Nhìn nét chữ xiêu vẹo này thì tôi liền biết là ai liền.

    * * *

    Lần thứ hai qua cửa này, tôi nghĩ kết bạn với Nam cũng không có chuyện gì xấu xảy ra.

    Ác cảm liền biến thành thiện cảm khi chúng tôi nói đến những bộ phim. Những sở thích chúng tôi hoàn toàn giống nhau.

    Lúc này, tôi mới để ý đến người bạn của Nam. Người đó có gương mặt bình thường. Nhưng lại có đôi mắt biết cười. Nụ cười thân thiện trên môi. Người ấy tự giới thiệu:

    - Mình là tên Minh Phúc, hân hạnh được làm quen.

    - Mình tên Băng Băng, mình cũng rất vui được làm quen.

    - Bạn có thể cho mình số điện thoại hay không?

    - Không được.

    Nhìn anh lúc đó rất thất vọng.

    Lúc đó, tôi cũng không muốn nói nhiều với anh.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  6. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 4: Cuộc gọi lạ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhờ có hai người bạn mới nên tôi cảm thấy đến lớp không còn khó khăn như tôi đã nghĩ.

    Các bạn đều giúp đỡ tôi trong học tập. Mọi người dần quen biết với nhau. Nên không khí không còn quá khô khan như lúc đầu. Có lúc, mọi người đều trêu chọc nhau.

    * * *

    Tôi nghĩ anh sẽ bỏ cuộc vì tôi đã vạch sẵn ranh giới của mình và anh.

    Tôi và bạn anh thường xuyên nói chuyện điện thoại mỗi khi tan học.

    Có hôm anh và bạn anh cùng ghé qua đưa tôi đi học chung.

    Khi ấy, anh thường tỏ ra vui vẻ nhưng tôi biết anh không vui. Có lẽ, đó là trực giác của con gái.

    Trong lớp các bạn nam bắt nạt tôi hai người sẽ đứng ra bảo vệ tôi.

    Tính của tôi thấy gì không vừa mắt thì sẽ nói.

    Nhìn thấy đám con trai cùng ăn hiếp một bạn nam có vẻ nhút nhát trong lớp. Tôi liên xen vào:

    - Có ngon thì đi bắt nạt mấy người hung dữ ấy. Làm thế chẳng đáng mặt con trai.

    Mấy người đó mới chịu buông bạn nam đó ra.

    Một tên cầm đầu mới tiến lại chỗ tôi và hét:

    - Mày ngon, dám xen vào việc của ông mày.

    Anh nháy mắt bảo tôi im lặng bởi anh biết mấy người này cũng không phải dạng vừa.

    Tôi lúc đó không suy nghĩ nhiều nổi máu bao đồng lên. Đã lỡ thì cho loét luôn. Coi họ dám làm gì tôi.

    Chuông báo vào lớp.

    Tên cầm đầu chỉ mặt tôi:

    - Mày hên đó, mày cứ chờ đó.

    Anh mới lên tiếng:

    - Bọn mày cũng vừa vừa thôi đừng quá đáng.

    Tưởng sẽ xong chuyện nhưng ra về thì anh bảo tôi đi đi sau lưng anh. Đằng trước đã bị bọn nó chặn lại.

    Anh dẹp đường cho tôi đi qua. Đợi tôi bước xuống cầu thang. Anh bảo:

    - Em cứ về trước. Mọi chuyện ở đây có anh lo.

    Lúc đó, người rất đông họ bao vây lấy tôi. Tôi khá sợ hãi. Chỉ có anh và bạn anh dám đứng ra giúp tôi.

    Hôm sau, tôi có nghe mọi người nói. Khi tôi về anh và bạn anh đã đánh nhau với đám người đó. Cảnh cáo họ không được bắt nạt tôi nữa.

    Cuộc sống của tôi trở lại thật bình thường.

    Tôi nghĩ tốt nhất sau này tôi không nên xen vào chuyện của người khác vì nếu không có anh và bạn anh thì không biết tôi sẽ gặp chuyện gì. Nhưng chắc chắn sẽ rất thảm.

    * * *

    Tôi nhận được một số lạ gọi đến. Bắt máy tôi mới biết là anh. Anh hỏi:

    - Em không sao chứ?

    - Em không sao đâu. Thật ra là có sao đó. Bị vây đánh mà sao không sợ cho được.

    Tôi hỏi anh:

    - Làm sao anh có số của em?

    - Anh xin của Nam. Tại vì em không chịu cho anh. Anh oán trách.

    Tôi nghĩ bên đầu dây kia có khi nào anh đang tức giận.

    Có một hôm anh bị bắt đứng lên trả lời câu hỏi, câu hỏi này rất khó. Anh lại khá giỏi trong môn này. Anh không trả lời được thì cả lớp cũng bó tay.

    Anh nhìn xung quanh tìm sự trợ giúp nhưng đều vô vọng. Anh nhìn tôi.

    Tôi khóc không ra nước mắt. Xin anh đó, tôi bị ngu môn này nha. Ánh mắt anh đầy oán trách. Cuối buổi học anh bị phạt phải lau bảng. Đúng là có số từ khi gặp em ngày nào cũng phải lau bảng.

    Anh cũng thường xuyên nói chuyện điện thoại với tôi. Ở thành phố đông người, tôi cảm thấy cô đơn. Muốn đi tìm một nửa của mình.

    Hôm nay, lần đầu tiên anh hẹn tôi đến nhà anh chơi.

    Bởi vì không có xe nên tôi phải bắt xe bus đi. Đứng dưới hàng bằng lăng rực rỡ một màu tim tím. Gió lay những cánh hoa nhỏ rơi xuống mặt đất. Anh không để tôi đợi lâu. Anh xuất hiện rất đúng giờ. Tôi tự cho anh một điểm cộng.

    Nhà anh khác hẳn những ngôi nhà ở thành phố khác. Anh đưa tôi đi tham quan khắp nơi. Đi lên sân thượng là nơi anh thường xuyên ngồi đến nói chuyện điện thoại với tôi. Trước nhà là một vườn hoa lan, hoa giấy.. đủ màu sắc. Có cả cây lựu, cây na và hàng dừa trước cửa. Xa xa có một cây mận trái xum xuê. Không khí ở đây rất trong lành và mát mẻ.

    Anh dẫn tôi đến một cái sân nơi anh làm việc. Anh rất giỏi nha. Vừa đi học vừa làm thêm chưa kể anh con chăm sóc cho một đàn gà con, vịt con. Chưa, vẫn còn những chú chim bồ câu Pháp trắng tinh xinh đẹp nữa, ngoài ra còn có chim bồ câu to như một con gà, những chú nhím nhỏ xíu xinh xinh, một đàn heo múp míp sạch sẽ. Tôi không nghĩ giữa thành phố mà nhà anh có thể nuôi quá trời động vật như vậy. Ngạc nhiên thật. Không chỉ như vậy, anh còn dẫn tôi đi xem hồ cá ba anh mới làm. Chúng tôi đi đến cuối khu vườn ở đó có nguyên một vườn ổi rộng bao la. Nhà anh còn trồng cả rau xanh ngát. Phải nói thật đứng giữa vườn cây bao la như thế tôi sợ không có anh tôi sẽ đi lạc mất thôi. Tôi không dám đi ra xa vì tôi sợ những con sâu nhỏ. Tôi đi theo sau lưng anh đến mỏi cả chân luôn.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  7. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 5: Hẹn hò.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ, tôi ít vận động nên việc đi lại nhiều khiến tôi hơi mệt nhưng rất vui.

    Tôi thích hoa lá, thích những chú chim mới nở. Thích khu vườn trái cây. Tôi thích thiên nhiên trải dài một màu xanh thăm thẳm.

    Anh để tôi nghỉ ngơi dưới gốc cây mận. Anh hỏi:

    - Em có ổn không?

    Tôi phất tay với anh làm dấu:

    - Em không sao.

    Sau một ngày dài, anh đưa tôi về đến tận nhà luôn.

    Đặt lưng xuống giường, tôi liền thiếp đi.

    * * *

    Từ đó, tôi bắt đầu có một sở thích mới đó là ngày ngày đến nhà anh chơi. Đi dạo trong khu vườn mát mẻ, nhìn ngắm vừa hoa hoa nở. Nhìn anh lúc đang làm việc. Mồ hôi ướt cả áo. Giữa trưa nắng mà anh làm không ngừng nghỉ, tôi lấy một chiếc khăn nhỏ xíu lau mồ hôi cho anh. Không biết từ lúc nào, giữa tôi và anh khoảng cách không còn xa nữa cứ gần mãi.

    Nhìn anh làm việc còn tôi ngồi trong bóng mát, anh sợ tôi sẽ bị say nắng. Không cho tôi đi ra chỗ anh làm việc. Tôi vẫn cứ lẽo đẽo đi theo anh. Mặc cho anh la, anh mắng yêu:

    - Băng Băng em ngồi yên đi, ngoài này nắng lắm.

    Anh phải chạy đi lấy một chiếc áo khoác, bảo tôi khoác vào vì sợ da tôi sẽ cháy nắng và đen thui như anh.

    Anh thật biết cách quan tâm người khác.

    Anh sợ tôi buồn chán nên ra vườn hái trái cây cho tôi ăn, sợ tôi khát lấy nữa cho tôi uống.

    Vừa làm việc anh vừa để ý và chăm lo cho tôi.

    Anh luôn nhìn xem tôi làm gì. Có khi, anh mở những bài hát nhẹ nhàng cho tôi nghe.

    Giữa thành phố xa lạ, tôi không cảm thấy cô đơn nữa. Vì mỗi ngày được ở bên cạnh anh. Mỗi ngày đều rất vui vẻ. Về đến phòng, tôi vẫn cười vui vẻ.

    Bạn tôi nói dạo này tôi rất yêu đời, không còn than chán mãi nữa.

    Nhiều hôm phải đi học không được vào vườn cây chơi, tôi nhớ nó.

    Anh bảo:

    - Vậy em có nhớ chủ vườn cây không?

    Biết anh hay trêu tôi. Tôi liếc mắt nhìn anh:

    - Em không nhớ. Tôi cười thầm trong bụng khi thấy anh xị mặt xuống.

    Chạy theo anh, tôi cười bảo:

    - Em nhớ ba của anh làm gì?

    Anh lại bảo:

    - Vậy em có nhớ cậu chủ nhỏ không?

    Đôi lúc, tôi thấy anh thật trẻ con.

    Tôi không nói đâu. Để cho anh biết không nên trêu đùa tôi. Haha.

    Trưa nắng, ngày ngày anh vẫn phải làm việc. Có đôi lúc quá nắng mồ hôi ướt đẫm cả áo anh.

    Anh ngại có mặt tôi nên không dám cởi áo ra.

    Nhìn tôi cười tít mắt lại. Anh bảo:

    - Nhà em đặt sai tên rồi?

    Tôi thắc mắc anh liền nói:

    - Em tên Băng Băng nhưng phải đặt em là Mặt trời nhỏ.

    Anh nói bởi vì em hay cười, mỗi khi cười đều đẹp rực rỡ như ông mặt trời. Dù làm việc mệt mỏi chỉ cần nhìn thấy em ngồi đó cười với anh thôi. Anh thấy ngày thật là ngắn. Công việc không mệt mỏi gì nữa. Anh chẳng muốn đưa em về nhà. Muốn bắt em ở lại luôn. Cứ nhìn anh tiếc nuối mỗi khi tôi đi về.

    Lòng tôi ngọt như được ăn mật.

    Hôm nay, tôi không báo trước với anh.

    Tôi len lén đến nhà anh chơi tạo cho anh một bất ngờ nhỏ. Đến nơi, tôi thấy anh vừa làm vừa hát. Giọng anh hát rất hay. Anh như một chú ong. Ngày ngày chăm chỉ làm việc.

    Điều bất ngờ dành cho tôi là anh không mặc áo. Bởi thời tiết quá nắng nóng. Tôi nhìn thấy làm da bánh mật của anh, cơ bụng chuẩn 6 múi luôn. (woa, chảy nước miếng nuốt xuống).

    Bởi vì hàng ngày anh đều làm việc nên dáng người rất rắn chắc. Tôi nhìn đến ngẩn ngơ. Đến khi anh phát hiện trong sân có một người thì đã quá muộn. Anh bảo:

    - Nuốt nước miếng của em lại đi.

    Rồi mặc áo vào, nếu như mắt tôi không nhìn nhầm thì dưới làm da nâu của anh, anh đang đỏ mặt.

    Anh ngượng ngùng. Haha. Thật thú vị.

    Anh giả vờ giận nói:

    - Sao hôm nay em không nói trước mà đến rồi.

    Hại anh mất mặt. Huhu.

    Tôi suy nghĩ trong lòng. Báo trước làm sao có thể thấy được cảnh tượng đẹp như thế trước. Còn lâu, anh mới để cho tôi thấy dáng người của anh. Bởi anh rất là bảo thủ. Hehe. (T/g: Ta bảo thật người đúng là sắc nữ)

    - Anh không nói là em không được đến nha.

    - Anh nói là em phải báo trước. Để anh còn đi đón em nữa. Đi xe bus chen lấn rất vất vả.

    Ôi ngọt trong tim quá! (T/ g: Ta ói).

    Tôi giả vờ nghiêm giọng:

    - Vậy không báo là em không được đến sao?

    Anh xuống nước:

    - Không, ý anh không phải vậy.

    Anh sợ tôi giận anh.

    Tôi được nước lấn tới:

    - Bữa sau, em không xuống nữa.

    Anh hoảng lên năn nỉ:

    - Thôi mà anh biết sai rồi. Em đừng giận. Em thích lúc nào tới thì tới.

    Yêu quá đi! Meo meo.

    Thích anh nhất luôn.

    Mỗi khi, cô không đến anh hay làm việc không tập trung. Anh không biết từ khi nào sự có mặt của em là động lực để anh có thể làm việc. Chỉ cần em ngồi đó nhìn anh là đủ. Một ngày, anh không gặp em. Anh sẽ nhớ.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  8. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 6: Mộng đẹp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa tôi và em không được gọi là người yêu. Bởi vì tôi biết trong trái tim của em. Còn có một người khác. Một người đến trước tôi.

    Tôi ngay ở vạch xuất phát đã thua. Thế nhưng tôi vẫn không cam lòng.

    Em từng bảo:

    - Em rất thương người đó! Bởi vì trước khi gặp anh. Em rất cô đơn. Rất thương tâm. Người đó vẫn ở đó. Người đó biết trong lòng em có một người. Nhưng người đó vẫn không bỏ cuộc. Người đó đã từng ở bên cạnh chăm sóc và thương yêu em. Lúc đó, nếu không có người đó. Em thật sự gục ngã.

    Tôi không hiểu em, em muốn nói gì. Nhưng tôi cũng hiểu được. Trong lòng em người đó đã có một vị trí nhất định. Mà tôi lại không đủ tự tin vào mình. Tôi không dám nói:

    - Tôi cũng thích em. Tôi sẽ bảo vệ và yêu thương em. Tôi không dám nói. Tôi sợ em sẽ không để ý đến tôi nữa.

    Mỗi khi nhắc đến người đó, trong mắt em luôn ngấn nước. Tôi biết em yêu người đó rất nhiều. Em nhìn rất buồn. Tôi có thể cảm nhận sự đau lòng khi yêu một người mà người đó đã không chọn mình.

    Em bảo:

    - Không phải lỗi tại người đó. Tại vì em. Em đã không biết thế nào là yêu.

    Em nói:

    - Em và người đó không thể ở cạnh nhau. Em bảo người đó có người một người khác rồi.

    Sự cô đơn và đau thương bao trùm lấy em. Em không còn cười nữa.

    Em luôn nhắc về người đó. Để cảnh báo cho tôi biết. Tôi đừng yêu em.

    Em không thể dành cho tôi một tình yêu mà tôi muốn.

    Nhưng em không biết. Từ khi biết em. Tôi đã dành sẵn trong tim một vị trí độc nhất.

    Tôi cũng biết em sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của tôi. Tôi lấy gì cạnh tranh với một người khi mà em không mở lòng ra với tôi.

    Dù tôi cố gắng mỗi ngày đều làm em vui. Nhưng tôi biết mỗi khi đêm về. Em lại không ngủ. Em ngồi suy nghĩ về quá khứ. Em nghĩ về người đó. Em cô đơn giữa thành phố đông người này.

    Tôi rất ghen tị với người đó.

    Tôi biết tất cả nhưng tôi đã không ngăn lại trái tim mình yêu em. Tôi yêu ánh mắt và nụ cười của em. Đối với người xa lạ, em luôn đề phòng và cảnh giác.

    Bởi vì em đã từng bị phản bội. Đã từng bị tổn thương. Nếu tôi là một người lạ. Em sẽ rất lạnh lùng nhìn tôi. Luôn giữ khoảng cách với tôi.

    Điều tôi có thể làm cho em là động viên em bước tới. Và quên đi quá khứ.

    Em cười khổ:

    - Quá khứ là em. Em không thể quên được. Em đã cố gắng quên rồi. Nhưng vết thương đó quá sâu.

    Có đôi khi, em cố gắng cười nhưng đôi mắt đỏ hoe. Tôi biết em muốn khóc nhưng không dám khóc.

    Không, em không thể khóc được. Bởi vì em muốn mình phải là một cô gái mạnh mẽ.

    Tôi muốn che chở cho em. Tôi muốn bảo vệ cho em. Muốn là một bờ vai cho em dựa vào. Muốn để cho em có thể khóc. Em sẽ chẳng bao giờ khóc trước mặt ai.

    Em bảo em ngại. Nhưng tôi biết. Em vẫn chưa dám tin tưởng vào tôi.

    Mỗi ban ngày, em có thể giả vờ cười.

    Ban đêm lại ôm gối khóc thầm.

    Một ngày, tôi nhắn tin cho em:

    - Anh thích em.

    Em trả lời:

    - Em chỉ xem anh là bạn.

    Tôi có một chút đau lòng thôi. Bởi vì tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ là bạn của em.

    * * *

    Nhận được tin nhắn của anh.

    Tôi không biết mình có thích anh hay không. Bởi vì trong lòng tôi luôn vướng mắc với quá khứ.

    Tôi sợ mình làm tổn thương đến anh. Tôi không dám yêu.

    Tôi sợ cho anh hy vọng rồi lại làm anh thất vọng.

    Tôi biết anh sẽ buồn. Tôi có thể chắc chắn. Vì mỗi khi nhìn vào mắt anh. Trong đó, tràn ngập yêu thương.

    Đôi khi, tôi không biết anh ngốc thật hay giả vờ ngốc. Bởi vì biết tôi trong lòng yêu người khác mà vẫn cứ yêu thương tôi. Bảo vệ cho tôi.

    Tôi luôn dựa dẫm vào anh. Dựa vào sự sủng đến vô bờ của anh mà hư mất rồi. Tôi nghĩ nếu một cô gái được anh yêu thương có lẽ sẽ là một người con gái hạnh phúc lắm.

    * * *

    Tôi biết anh từ giữa năm hai đại học. Từ khi quen biết anh. Ngày không còn dài đằng đẵng nữa. Đêm không còn tiếng khóc nức nở. Tôi cũng không biết từ khi nào mà trong trái tim của tôi có một người bạn thật đặc biệt.

    Một người có thể lắng nghe tôi nói chuyện. Có thể nghe tôi tâm sự. Có thể hát cho tôi nghe khi tôi không ngủ được.

    Tôi biết anh đang ngồi trên ban công. Giữa đêm khuya anh cứ hát. Mọi người bảo anh không được bình thường. Giữa đêm hát cho ma nghe à. Tôi chính là con ma đó. Một con ma ngang bướng.

    Phải bắt anh hát mỗi ngày.

    * * *

    Mỗi ngày, anh đều phải đi nuôi những con muỗi. Nhiều người bảo anh rảnh quá. Tối lại hát nghêu ngao. Nhưng không sao vì chỉ cần làm cho em vui anh không sợ người ta nói. Nói mặc kệ họ. Chỉ cần em vui là anh vui.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  9. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 7: Chướng ngại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi không thể thoát khỏi những ký ức. Cũng không thể chạy trốn quá khứ. Tôi chỉ có thể đối diện với nó.

    * * *

    Ở cái tuổi vẫn còn trên ghế nhà thường, mọi người thường khuyên con của mình không nên yêu sớm. Cũng có ba mẹ cho con cái yêu đương. Nhưng cũng có ba mẹ cấm đoán. Đời trước, họ quá bảo thủ. Họ chỉ dạy con cái của mình né tránh tình cảm. Lại chẳng dạy con cái mình cách yêu đúng cách. Hoặc là một quan điểm tình yêu đúng nghĩa. Đôi khi, họ định hướng cho con cái yêu sẽ ảnh hưởng đến học tập.

    Họ lo sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến học tập của anh.

    Sau khi nghe anh nói giữa tôi và chỉ là bạn thì ba mẹ mới yên tâm.

    Dù là thế giữa nam và nữ cũng có khác biệt. Mà con trai và con gái ở cạnh nhau cũng là một vấn đề khiến mọi người bàn tán.

    Riêng tôi và anh thì có một chút khác. Anh thường xuyên chỉ dạy tiếng anh cho tôi. Tôi cũng giúp anh ôn lại kiến thức đã học.

    Nhưng người ngoài họ lại nhìn khác. Họ nói chúng tôi yêu nhau. Họ nghĩ một người con gái ra vào nhà một người con trai là không tốt. Là một người con gái không có người dạy bảo. Một người con gái mặt dày mày dạn. Không biết ngượng ngùng. Một người con gái hư hỏng.

    Mọi người nói đến chính là tôi. Tôi cũng không thể thay đổi quan điểm của họ. Nếu tôi chưa từng nghe thấy thì không sao nhưng khi những lời nói đó đến được tai của tôi thì mọi chuyện không còn là chuyện nhỏ nữa.

    Anh bảo:

    - Em ít đến nhà anh thôi. Mọi người sẽ bàn tán không hay về em. Anh không thích họ nói xấu về em. Sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em.

    Tôi thẳng thắn trả lời anh:

    - Vậy anh có nghĩ như vậy không?

    - Không. Anh cũng trả lời dứt khoát. Tôi hài lòng với câu trả lời đó của anh.

    - Em không sợ họ nói về em. Nhưng nếu anh muốn thì em sẽ không đến nữa.

    Anh rất buồn. Tôi biết. Người ta không nói thẳng với tôi. Nhưng họ nói với gia đình anh.

    Tôi biết anh đã cãi nhau với họ. Anh lên tiếng bảo vệ cho tôi. Và tôi cũng muốn bảo vệ anh. Tôi không muốn anh gặp khó xử.

    Chúng tôi không gặp nhau thường xuyên nữa.

    Ban đầu, tôi và anh vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Nhắn tin với nhau mỗi ngày. Nhưng rồi lịch học khác nhau. Hai chúng tôi dần liên lạc ít hơn.

    Không biết có phải có duyên với nhau hay không. Mà tôi và anh thường online luôn gặp nhau.

    Anh kể về một ngày của anh. Tôi kể về một ngày của tôi.

    Có đôi khi, tình cờ anh và tôi gặp nhau trên hành lang của trường. Tình cờ lớp tôi học đối diện với lớp anh.

    Anh vẫn như ngày nào. Vẫn với làn da nâu và nụ cười thân thiện. Luôn khiến tôi cảm thấy an toàn và ấm áp.

    Tôi thấy anh nói sai rồi. Anh mới là mặt trời. Mặt trời lên cao sưởi ấm trái tim của tôi.

    * * *

    Lần đầu, tôi đi chơi với nhóm bạn của anh. Anh chở tôi đi trên chiếc xe mà anh thích nhất. Anh gọi nó là người yêu bé nhỏ.

    Dù không phải là một chiếc xe đắt tiền nhưng mỗi ngày anh đều tắm cho nó. Nhìn nó như một chiếc xe mới. Anh bảo:

    - Em là người con gái đầu tiên được ngồi trên nó.

    Trời rất lạnh. Anh khoác cho tôi một chiếc áo dày của anh. Tôi biết anh rất thích chiếc áo này.

    Anh nói:

    - Da thịt anh dày, anh không sợ lạnh.

    Thế nhưng khi bạn anh nói thích tôi. Anh lại do dự.

    Anh sợ tôi không thích anh.

    Anh sợ tôi thích người bạn thân của anh.

    * * *

    Anh nghĩ nếu cô ấy thích ai đó. Anh sẽ chúc phúc cho cô ấy.

    * * *

    Đúng là tôi có thiện cảm ngay từ đầu với bạn anh trước.

    Nhưng người mà tôi ở bên cạnh nhiều nhất và thường xuyên nhất là anh.

    Người cùng tôi nói chuyện là anh.

    Anh đã từng nghe nói tôi và bạn anh cùng đi chơi. Nhưng anh lại không biết lúc đó cũng có bạn của tôi. Chúng tôi cùng nhau đi chơi.

    Anh luôn do dự. Anh không dám bước tới nữa. Anh sợ hãi.

    Và tôi là người đã không cho anh được niềm tin đó. Tôi không cho anh hy vọng. Thì anh sẽ không dám bước đến. Anh đứng đó yên lặng nhìn tôi.

    Yên lặng quan tâm đến tôi. Yên lặng hỏi thăm tin tức của tôi.

    Tôi biết anh vẫn đứng đó.

    * * *

    Có người bảo, anh đã có người khác.

    Có người nói, anh đã yêu người khác.

    Anh cũng nói anh để ý một người. Tôi có chút ghen tị với người con gái đó.

    Được anh yêu chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm. Tại sao ư? Tôi cũng không biết tại sao tôi luôn khẳng định như vậy nữa.

    Tôi nghĩ nếu như anh đã tìm được hạnh phúc rồi thì tôi không nên làm phiền anh nữa. Từ đó, khoảng cách giữa anh và tôi càng ngày càng xa.

    Tôi biết anh online nhưng tôi không muốn nói chuyện.

    Anh biết cô ấy online nhưng anh sợ cô ấy lại nhắc đến một người khác. Anh lại đau lòng.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  10. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 8: Tỉnh mộng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi không nhớ từ lúc nào tôi không còn nghe anh gọi tên tôi nữa. Anh gọi tên tôi chỉ đơn giản là:

    - Băng Băng, em đang làm gì vậy?

    - Băng Băng, em đã ăn cơm chưa?

    - Băng Băng, hôm nay em có đi học không?

    - Băng Băng, em có chuyện gì vậy?

    * * *

    Nhưng có ai biết đằng sau đó là sự quan tâm tôi mỗi ngày. Anh sợ tôi không chịu ăn cơm. Anh sợ tôi buồn vu vơ.. mỗi điều gì đó có liên quan đến tôi anh sẽ đều để trong lòng.

    Anh đã có một thói quen là gọi em. Có lúc, nghe ai đó gọi:

    - Băng Băng..

    Anh sẽ quay đầu lại xem có phải em hay không?

    Anh nhớ em.

    Không biết giờ này, em đang làm gì? Em đã ăn cơm chưa? Buổi tối, có ngủ được hay không?

    Anh muốn nghe giọng nói ngọt ngào của em.

    Anh không biết mình nên làm gì lúc này nữa.

    * * *

    Người ta bảo khoảng cách xa nhất không phải khoảng cách địa lý. Mà là khoảng cách từ trái tim đến trái tim.

    Bởi vì những kỷ niệm của tôi và anh quá đẹp. Mà thời gian trôi đi tôi vẫn luôn nhớ về những tháng ngày vui vẻ bên anh. Tôi vẫn cảm thấy anh đang ở rất gần. Rất gần bên tôi. Tôi luôn có cảm giác anh luôn bên cạnh tôi.

    Em nhớ đến anh, người không bao giờ khiến em đợi chờ. Em lại nhớ anh từng chăm sóc em. Em nhớ những trưa nắng anh hái những trái ổi chín ngọt ngon lành. Em nhớ tới chiếc võng dưới cây mận em thường hay nằm. Anh ngồi bên quạt mát cho em. Em nhớ mỗi buổi tối anh thường hát ru cho em ngủ. Và cả những lúc anh mua kem cho em ăn.

    Anh biết em thường xuyên quên ăn cơm. Anh luôn nhắc nhở em phải ăn cơm đúng giờ.

    Lúc em bị bệnh, anh là người đã mua cháo và thuốc đợi trước phòng em. Anh biết em rất ghét uống thuốc. Em sợ thuốc quá đắng.

    Anh luôn bảo vệ em. Em nhớ anh lắm. Nhưng anh có cả một tương lai, có trách nhiệm, có bạn bè, có gia đình và nhiều thứ. Em chưa từng nghĩ sẽ hỏi anh:

    - Em có quan trọng với anh hay không?

    Vì em đã biết câu trả lời. Em không muốn anh phải chọn lựa. Giữa gia đình và người anh rất thương.

    Mỗi ngày, em luôn nói với mình phải tốt hơn. Em luôn cố gắng làm những thứ mình không thích và không muốn. Để phù hợp với yêu cầu của gia đình anh. Em chưa từng nghĩ sẽ làm gì khi không thể khống chế được tinh thần của mình. Em cũng chưa từng tập thói quen hy vọng vào ai đó. Chính anh lại cho em hy vọng.

    Đôi khi, em đặt cho mình rất nhiều mục tiêu và nguyên tắc sống. Luôn hướng mình vào một khuôn mẫu nào đó. Nó khiến em nghẹt thở.

    Em chưa từng hy vọng ai đó sẽ yêu em hơn gia đình họ. Vì em yêu gia đình của mình. Không muốn ai đó phải vì em làm thứ gì đó. Những thứ em không muốn thì cũng chẳng ai ép em phải làm được. Càng ép thì càng phản tác dụng.

    Chính vì vậy, em không hy vọng anh sẽ hiểu và thông cảm cho em. Bởi vì suy nghĩ của em không bị ràng buộc theo một định nghĩa nào cả. Mọi thứ đều thay đổi theo thời gian. Khi mọi người luôn nghĩ con gái phải như thế này như thế kia thì em lại nghĩ khác đi. Em luôn nhìn mọi thứ theo nhiều hướng và nhiều góc độ khác người. Đôi khi, em cũng hỏi tại sao suy nghĩ của em lại không giống người khác?

    Em không thích hợp với anh. Cám ơn anh đã yêu em!

    Nếu có một ngày anh không còn thấy em đứng đó. Nếu có một ngày anh không còn thấy những tin nhắn của em. Thì anh cũng hãy cứ yên tâm.

    Chắc có lẽ, em đang vui vẻ ở một nơi thật xa, hay đang ngồi khóc vu vơ thôi. Em luôn dành cho những người em yêu thương những điều tốt đẹp nhất. Em sẽ bảo vệ họ theo cách riêng của mình. Em sẽ sống thật tốt.

    Chỉ có ba năm, em đã quên đi rất nhiều người thân yêu. Nếu tiếp tục ba năm nữa em không biết sẽ quên đi thứ gì nữa. Ít nhất, trong suốt ba năm qua em không ngừng nhớ đến một cảm giác. Cảm giác "ấm áp" trong cô đơn. Cảm giác "vui vẻ" trong đau khổ. Cảm giác "giận hờn" trong ghen tuông. Cảm giác "nhớ" trong yêu thương. Có lẽ, em có một chút tiếc nuối trong quá khứ. Nhưng em lại nhận lại rất nhiều điều tốt đẹp. Ngày 10/5 trong một lần sinh nhật. Em đã rất sợ hãi. Anh đã đến bên em để bảo vệ em cùng em đối mặt với quá khứ đau thương. Có lẽ, ngày hôm đó em đã quên đi nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời. Quên đi một người đã từng làm em đau. Và nhớ về một người khác trong tim. Người đó chính là anh.

    Có phải quá muộn không anh?

    Trên con đường ta đã chọn, đôi khi lắm chông gai, có lúc sẽ vấp ngã, có lúc sẽ mệt mỏi. Có lúc sẽ thấy cô đơn và lạnh lẽo. Dù biết phía trước mịt mờ. Em vẫn bước đi. Không thể dừng lại hay quay đầu lại. Chỉ có vững bước đi tiếp ta mới có hy vọng tìm thấy tương lai. Tình yêu cũng thế không có hai từ "hối hận" bởi khi hai ta lựa chọn rời xa nhau thì chắc chắn chúng ta không thể tiếp tục. Khi đó hai trái tim đã cách rất xa nhau. Đến không thể cảm nhận được cùng chung nhịp đập. Không thể cùng bước đi về tương lai.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
  11. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 9: Quá khứ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tình cảm cũng có một cảm xúc đó chính là áy náy vì chưa có thể yêu hết mình cho người trước nên muốn bù đắp cho người đến sau. "Yêu người đến sau nhiều hơn yêu người đến trước". Nếu duyên phận không cho ta sớm gặp nhau thì chắc cũng có lý do. Để ta hiểu nhau hơn. Dễ dàng tha thứ cho nhau hơn. Có thể, ta sẽ quan tâm và chăm sóc nhau nhiều hơn.

    Có người đó hỏi em:

    - Em có biết em đã thay đổi không?

    - Em không biết.

    - Vậy tại sao em không còn yêu anh nữa?

    Em tự tin trả lời:

    - Lúc em cần anh chưa từng xuất hiện.

    Vài năm sau, người đó lại hỏi:

    - Em ơi, anh Phúc đó có tốt với em không?

    Em chắc chắn trả lời:

    - Anh ấy rất tốt, bởi vì khi em cần anh ấy luôn xuất hiện. Không chỉ vậy, anh ấy luôn để ý đến cảm nhận của em. Mỗi khi làm điều gì đó, anh hỏi ý của em. Hỏi em xem, em nghĩ như thế nào? Cả thế giới biết rằng anh ấy yêu em. Anh ấy sẵn sàng chạy đến bên em khi nghe tiếng em khóc. Đôi khi, anh luôn bảo:

    - Khóc nhìn em xấu lắm. Em đừng khóc nữa. Nhìn em như một con gấu ấy. (Nữ chính: Cẩn thận vì không biết lúc nào em sẽ ăn thịt anh đó)

    Lúc đó, anh sẽ chọc cho tôi cười đến quên cả khóc.

    Con gái đơn giản lắm. Không cần một người nói yêu họ. Chỉ cần một người khi họ cần người ấy có thể ở bên cạnh. Khi họ nhấc máy lên ở đầu dây bên kia luôn có một người nói: Anh ở đây. Thế là đủ. Dù cho có sống gió cuộc đời to lớn như thế nào. Em vẫn luôn có thể bước tiếp.

    Anh không phải người đầu tiên em yêu! Nhưng anh là người cuối cùng mà em nhớ! Tuy không phải "nhớ" trong yêu. Những ký ức ấy em lại không thể quên.

    Có thể, cuộc đời em như một cuốn phim dài tập không biết khi nào sẽ kết thúc. Trang giấy trắng cũng không đủ để em viết về những chuyện vui vẻ khi ở bên anh, không đủ để kể những chuyện cực kỳ buồn suốt cuộc đời của em. Không đủ để nói hết chuyện em đã nghe, đã thấy và biết. Không đủ để nói em đau lắm. Thế là em cứ mãi trôi theo dòng nước chảy của cuộc đời. Một ngày em quá mệt mỏi. Muốn dừng lại. Em muốn nắm lấy tay anh. Nhưng em cảm thấy dù anh có yêu thương em nhiều như thế nào đi nữa trái tim em cũng không thể dành trọn vẹn cho một người. Trái tim em có nhiều ngăn. Ngăn chứa ký ức vui vẻ, ngăn chứa ký ức buồn. Ngăn muốn lãng quên, ngăn muốn nhớ.. ngăn chứa người khiến em cảm thấy dịu dàng, ngăn chứa người khiến em đau khổ, vòng tay ấm áp, nụ cười mãn nguyện.. thôi thì dù cuốn phim có thật dài hay có kịch tính thì nó cũng là một cuốn phim mà thôi. Em chỉ cần một người nắm lấy tay em cả cuộc đời dù khó khăn, dù bệnh tật, dù em xấu xí hay xấu xa, dù em vụng về hay đanh đá. Dù em bướng bỉnh hay đáng ghét. Chỉ cần cầm tay em thật chặt đừng buông ra. Đừng để em cô đơn. Đừng để em lặng lẽ khóc một mình giữa đêm khuya giữa nơi lạ và phố đông người.

    Anh từng nói:

    - Em hãy cho thêm thời gian. Để anh có thể chăm lo cho em.

    - Em không thể.

    Em không muốn vì sự ích kỷ của mình làm chậm trễ tương lai của anh. Và em cũng không thể chờ đợi anh.

    Em phải đứng giữa lựa chọn:

    - Một là gia đình.

    - Hai là anh.

    Em nghĩ đây là sự lựa chọn khó khăn nhất mà em phải đưa ra quyết định.

    Ở lại, em có anh bên cạnh. Xa anh em biết mình sẽ rất nhớ anh.

    Em như là một gánh nặng mà anh phải mang trên vai suốt đời. Rồi sẽ có lúc anh cũng sẽ thấy mệt mỏi. Và em cũng có lúc sẽ chán nản.

    Có lẽ, ngay từ đâu em nên tránh xa anh. Nhưng ai bảo anh quá ấm áp. Để cho em dựa vào.

    Em và anh đã gặp muôn ngàn thử thách. Ai có thể biết được sụ hy sinh của anh nhiều như thế nào. Nhưng em biết.

    Em cũng chưa từng có một cuộc tình nào bi thương như vậy. Bởi vì em không bao giờ do dự như bây giờ.

    Em biết quyết định em đưa ra. Là dấu chấm hết.

    Nếu em ở lại em sợ một ngày anh sẽ thấy hối hận vì đã hết lòng yêu em.

    Bởi anh hay cười nên mấy ai thấy được những gánh nặng trên đôi vai của anh. Anh cũng có những khó khăn, những lo toan cuộc sống. Anh cũng có áp lực lớn. Mọi người đều kỳ vọng nơi anh.

    Từ khi anh sinh ra đã có quá nhiều trách nhiệm phải làm. Nếu em cứ vô tư như trước đây thì tốt biết bao.

    Anh đã dạy cho em hiểu thế nào là trách nhiệm. Anh dạy cho em thế nào là đặt mình vào vị trí của người khác.

    Ngày hôm nay, em đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ. Em chắc chắn quyết định này là đúng.

    Em phải rời xa anh. Em cũng không muốn đâu. Em chắc chắc sẽ nhớ anh thật nhiều.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...