- Xu
- 755,854,372
3049
97
Mẹ ơi, đời mẹ
Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều
Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng
Mà lòng yêu sống lạ lùng
Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con
"Đắng cay ngậm quả bồ hòn,
Ngậm lâu hoá ngọt!" Mẹ còn đùa vui!
Sinh con mẹ đã sinh đời
Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao?
Quanh năm có nghỉ ngày nào!
Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy
Rét đông đi cấy đi cày
Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai.
Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài
Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa
Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa,
Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều
Cắn răng bỏ quá trăm điều
Thủy chung vẫn một lòng yêu đời này
Mẹ là tạo hoá tháng ngày
Làm ra ngày tháng sâu dày đời con
Huy Cận
Mẹ ơi, đời mẹ đọc hiểu
Bài thơ mở ra bằng tiếng gọi tha thiết Mẹ ơi, như một tiếng nấc nghẹn ngào chứa đầy thương xót. Tác giả nhìn vào cuộc đời của mẹ và nhận ra mẹ đã chịu quá nhiều khổ cực. Cái khổ ấy không chỉ ở vất vả mưu sinh mà còn ở những nỗi tủi thân, những nén nhịn, những cay đắng mà mẹ một mình ôm vào lòng. Trách đời, giận đời là thế nhưng mẹ vẫn yêu cuộc sống theo một cách rất lạ lùng. Mẹ không bao giờ nản chí, vẫn thương chồng, nuôi con, vẫn âm thầm làm tròn tất cả bổn phận của mình.
Hình ảnh quả bồ hòn được mẹ nhắc đến như một lời đùa vui, nhưng thực chất ẩn sau đó là sự từng trải. Bồ hòn đắng đến mức nào, vậy mà mẹ ngậm mãi thành quen, thành ngọt. Mẹ biến nỗi đau thành thứ có thể chịu được, biến nhọc nhằn thành ý chí sống. Câu thơ khiến người đọc vừa thương vừa khâm phục người mẹ Việt Nam mộc mạc mà kiên cường.
Mẹ sinh con là sinh ra sự sống, là sẻ chia sự sống. Sự hi sinh ấy gần như tuyệt đối, đến mức mẹ chẳng có thời gian để buồn hay để nghỉ. Quanh năm suốt tháng mẹ làm lụng không một ngày ngơi nghỉ. Từ sớm đến khuya, bóng mẹ nhỏ lại giữa ruộng lúa, ruộng dâu, giữa cái rét cắt da của mùa đông hay cái nắng cháy da của mùa hè. Hình ảnh mẹ đội khoai trên đường lầy, hay bấu chân để khỏi ngã khi lên dốc, hay những chiều gánh nước giữa trời mưa, đều là những thước phim đầy thương cảm về kiếp đời lam lũ.
Ngay cả khi giận thầy, tức chồng, mẹ cũng nhẫn nhịn mà không nói thưa. Mẹ chỉ mượn những câu Kiều đầy chua chát để tự than cho lòng mình, rồi lại cắn răng bỏ qua trăm điều. Mẹ không oán hận, không từ bỏ, vẫn thủy chung với cuộc đời, với gia đình, với những gì mẹ tin là đúng. Chính sự nhẫn nại ấy khiến mẹ trở nên cao lớn hơn bất cứ ai.
Bài thơ khép lại bằng một hình ảnh đẹp đến nghẹn lòng: Mẹ là tạo hóa tháng ngày, làm ra ngày tháng sâu dày đời con. Mẹ không chỉ nuôi con bằng cơm áo mà còn tạo nên cả cuộc đời con bằng sự hi sinh, tình yêu và lòng nhân hậu. Mẹ chính là người dệt nên thời gian, xây nên cuộc đời, bồi đắp tâm hồn cho con.
Bài thơ là lời tri ân sâu sắc đối với người mẹ. Nó khiến người đọc cảm nhận rõ ràng rằng đằng sau mỗi bước chân ta đi, mỗi thành công ta có, đều có bóng dáng của mẹ, một người âm thầm gánh vác cả bầu trời để ta được nhẹ nhàng lớn lên.
Last edited by a moderator:


