Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng Mà lòng yêu sống lạ lùng Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con "Đắng cay ngậm quả bồ hòn, Ngậm lâu hoá ngọt!" Mẹ còn đùa vui! Sinh con mẹ đã sinh đời Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao? Quanh năm có nghỉ ngày nào! Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy Rét đông đi cấy đi cày Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai. Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa, Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều Cắn răng bỏ quá trăm điều Thủy chung vẫn một lòng yêu đời này Mẹ là tạo hoá tháng ngày Làm ra ngày tháng sâu dày đời con Huy Cận