Người yêu ta, vì ta mà chết. Người ta yêu, một mực muốn giết ta. Người ta tin tưởng, phản bội ta. Người ta nương tựa, ruồng bỏ ta. Ta không muốn gì, cũng chẳng cầu chi, chỉ muốn sống thật đơn giản, nhưng ông trời bức ta, chàng cũng bức ta.
Hoa Thiên Cốt
Nước sông Quên, đặng quên tình.. Sông Quên thần kỳ cho ta ba năm quên lãng, vậy mà không để cho ta một đời được quên.
Đông Cung
Tận mắt nhìn thấy người mình yêu bị chà đạp lăng nhục, còn mình lại hoàn toàn bất lực. Hắn hiểu rằng mình chẳng là cái gì, cũng như chẳng làm được gì, đây mới là chuyện đau đớn nhất trên đời này.
Thiên Quan Tứ Phúc
Trời cao ba ngàn trượng, đất dày năm trăm tầm. Đều không bằng tình cảm cả đời đến bạc đầu của hai ta.
Độc Cô Thiên Hạ
Thực lòng thực dạ nữ nhi trong thiên hạ phần lớn đều như nhau, họ thích độc nhất vô nhị không thích khuynh thành khuynh quốc.
Hoa Tư Dẫn
Ta đã hiểu thế nào là Lang Quân như ý. Lang Quân như ý là người ta yêu, chàng sống tốt, ta sẽ vui. Chàng sống không tốt, ta sống tốt ta cũng sẽ không vui. Chỉ cần chàng sống tốt dù ta có sống tốt hay không ta cũng đều sẽ vui. Đó mới là thật lòng thích một người, thật lòng yêu thương một người.
Truyền Thuyết Mạnh Bà
Ta chẳng qua chỉ lấy trộm một hạt trân châu của nàng, nhưng nàng lại lấy trộm cả trái tim của ta.
Mệnh Phượng Hoàng
Đến cuối cùng, liệu người có còn nhớ, nguyện vọng ban sơ nhất là gì? Liệu người còn nhớ, mình từng thề ước cùng ai? Lời thề năm ấy, đã thành hiện thực hay đã vĩnh viễn tuột khỏi tay?
Từng Thề Ước
Cứ tin tưởng đi, hoàng gia cũng có chân tình. Tam cung lục viện không phải là mong muốn của một đế vương, nhưng chân tình là thứ mà ai cũng ao ước.
Mệnh Phượng Hoàng
Một trang hảo hán cho dù bất tài, ít nhất cũng phải giữ được hai thứ, mảnh đất dưới chân và nữ nhân trong lòng mình.
Hoa Tư Dẫn
Điều mà ta muốn thực không nhiều, không cầu nàng yêu ta sâu đậm, chỉ cần mỗi ngày nàng thích ta một chút, từng ngày rồi từng tháng, từng tháng lại từng năm, từng năm cho đến hết cuộc đời này. Có được không?
Hương Mật Tựa Khói Sương
Nếu như con người chết đi thực sự có để lại thứ gì, thì có lẽ đó là một chút thương nhớ, một chút hồi ức, và rất nhiều nỗi đau.
Phù Dao Hoàng Hậu
Tình yêu, quả thật là một lưỡi đao bén có thể làm chính mình bị thương. Nhưng mà tình yêu, khiến con biến thành người có máu có thịt.
Phù Dao Hoàng Hậu
Hóa ra thích một người, kết cục tệ nhất lại chính là dù ta biết chàng ngu xuẩn, tàn nhẫn, tự đại, thay lòng. Nhưng ta vẫn thích chàng.
Độc Cô Thiên Hạ
Khóc, là khi trái tim bị tổn thương, nhỏ máu. Máu tràn qua khóe mắt, biến thành nước mắt chảy ra. Tâm trạng thương tâm cũng theo đó mà chảy ra.
Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh
Nữ tử khi yêu thì yêu cuồng nhiệt, còn nam tử thì vô tình. Nam nhân trong thiên hạ này đều là loại người có mới nới cũ.
Truyền Thuyết Thanh Khâu Hồ
Thời gian là liều thuốc tốt, chỉ cần không chết. Bất cứ vết thương gì cũng có thể lành lại được.
Đặc Công Hoàng Phi Sở Kiều Truyện
Stt cổ trang Trung Quốc buồn
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì làm sao có chuyện gió đông làm chiếc quạt đau lòng. Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay.
Khuôn mặt nữ nhân không nên nhìn gần, gần quá tất không còn đẹp nữa. Tâm tư nam nhân không cần nhìn kỹ, kỹ quá tất đau lòng mình.
Ta không sợ trời không sợ đất, trước khi gặp người ta cũng không sợ chết. Thế nhưng bây giờ ta rất sợ. Ta sợ ta chết rồi, sẽ không còn được gặp lại người, không cùng người đi tiếp.
Nhìn người, không phải nhìn mặt, mà phải xem tâm người ta thế nào.
Trên đời không có lưỡng toàn, chỉ có từ bỏ mới có thể đi càng xa hơn.
Thiên tính của con người là theo đuổi niềm vui, không ai muốn chịu đựng khổ đau.
Con người thay đổi, lòng người cũng đổi thay. Hôm nay khác, ngày mai lại khác.
Thế gian nào có hoa nở mà không tàn, nhưng nếu thực yêu hoa, nếu lòng người nguyện ý, giữ lại chút dư âm vốn chẳng khó gì.
Nguyện là cống phẩm để đổi lấy thái bình vạn dặm cho người. Nhưng trước khi đi cũng chẳng đợi được ánh mắt lưu luyến.
Đến tận bây giờ ta mới nhận ra một điều, khoảng cách lớn nhất trên thế gian này chính là hai đầu sinh tử, không có gì tàn khốc hơn thế.
Quyền lực và tình ái, là tâm ma vĩnh viễn không thể khống chế.
Đời người không coi trọng ngắn dài, có lúc một khắc cũng bằng một đời lâu dài, có lúc một đời cũng chỉ bằng một khắc ngắn ngủi. Tất cả là số phận.
Thế gian dù có ngàn thứ, vạn thứ cầu không được. Bình bình đạm đạm mà qua cả đời không hẳn không phải là một loại hạnh phúc.
Đời người như nước chảy, một khi đã bước chân lên thuyền, sẽ không thể quay đầu nữa.
Sống, còn có hy vọng. Chết thì chỉ là kẻ yếu hèn vì tình.
Không hi vọng thiên trường địa cửu, chỉ hy vọng có một vị trí nhỏ bé trong tim người. Đoạn chuyện cũ trước kia như một áng thơ dài, yêu người say đắm nhưng người không biết. Người ta nói thế gian nào có chân tình, nhưng người đời vẫn luôn tự mình đa tình.
Đời người mười phần, thì hết tám chín phần là không như ý. Nếu có thể dùng một phần không như ý để đổi lại một phần hai hạnh phúc âu cũng là thấy đủ.
Thế gian thay đổi quá nhanh. Có một số chuyện, đối với mỗi chúng ta đều là thân bất do kỷ.
Trên đời này tất cả những cặp nam nữ vì yêu nhau mà ở bên nhau. Mà những cặp chia xa, không có nghĩa là không yêu. Chỉ là không thể dựa vào nhau được mà thôi.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Cẩn thận thì lái thuyền vạn năm, không thận trọng sẽ sớm bị lật thuyền, bị người khác giày vò hủy diệt.
Thế gian này không có gì gọi là thiên ý, cho dù tình yêu đầu đời sâu sắc đến đâu, cuối cùng cũng không tránh khỏi sự mai một của thời gian.
Stt cổ trang thả thính
Trong ánh mắt nàng, ta thấy rõ những giấc mơ của mình.
Những cánh hoa đẹp nhất, ta sẽ chỉ tặng riêng cho nàng.
Trái tim ta trở nên ấm áp khi ở cạnh nàng.
Ta chỉ muốn nắm tay nàng đi đến những nơi tuyệt vời nhất.
Cảm giác hạnh phúc như một đóa hoa khoe sắc giữa đại ngàn.
Đã qua một quãng mây hồng, vậy ta xin được trả nàng một mảnh duyên nồng trăm năm.
Một kiếp hồng trần, là hoa, là sương hay là gió. Nửa kiếp phiêu bạc, là đau, là hận hay là thương.
Tình này tựa gió tuyết vô thường. Khẽ động một cái đã lại thương.
Không cần hứa hẹn đời sau, kiếp sau, bởi ta chỉ cần nàng đời này kiếp này.
Đứng trước sắc đẹp của nàng, thời gian sẽ đọng lại, tinh tú sẽ lu mờ, mặt biển sẽ ngừng sóng, thần công lý cũng tự bẻ gãy thanh gươm để quỳ gối dưới chân nàng, và ta cũng vậy.
Bởi vì không yêu nên không hận. Hiện tại ta đối với người vô tâm, vô tình càng vô cầu.
Nàng ngồi đợi trên cồn cát, thực ra ta đứng cách nàng không xa. Ta đứng đó đợi cùng nàng, đợi mãi đợi đứt ba ngày ba đêm.
Giữa ta và người trong thiên hạ, chàng chọn ai. Ta chọn người trong thiên hạ, nhưng sẽ chết cùng nàng.
Nếu có kiếp sau, kiếp sau ta sẽ vì nàng mà sinh, không đọc nhiều sách vở, không để ý đến ánh mắt thế nhân, chỉ vì nàng là một người dũng cảm. Kiếp sau, chúng ta lại cùng nhau đều là nữ tử.
Có thể chàng đã quên ta từ lâu, thê thiếp hàng đàn, con cái đề huề, nhưng không hề biết có một cô gái nhỏ vẫn đang tìm chàng, lúc sắp chết còn nhớ tới chàng.
Cả một đời người ta chỉ mượn nàng một đoạn đường, mà nàng một cái ngoái đầu cũng không ngoảnh lại nhìn ta.
Khi phế nhân coi trọng thứ gì đó thì vẫn là phế nhân. Cho nên ta tự nhủ với mình, ta phải đi lên, phải làm người trên người khác. Dù ta chỉ còn một nửa, ta vẫn phải nâng nàng lên cao.
Thà rằng hắn tổn thương ta, làm đau ta, làm ta mất đi hết thảy, thì ta cũng vĩnh viễn không chịu cùng hắn trở nên người xa lạ.
Đợi đến lúc nhân duyên gặp lại, dù có quả báo vẫn chấp nhận đảm đương. Kiếp sau, ta ổn thỏa lại đến báo đáp nàng cả đời cả kiếp, dây dưa cùng nàng qua kiếp kiếp đời đời.
Lúc người đợi ta, ta chậm chạp không tới. Khi ta muốn tới lại chẳng còn ai chờ. Chính là sai thời điểm. Chẳng ai đợi ai được một đời.
Ta làm nàng hạnh phúc, làm nàng mỉm cười, thế nhưng nàng lại đi chọn người làm nàng đau khổ, khóc cạn nước mắt.
Ngươi không cho phép bất cứ ai làm tổn thương người con gái ngươi yêu, vậy thì ngươi lấy tư cách gì đến đây tổn thương ta.
Đã từng vì người mà động tâm, đã từng vì người mà bi thương, đã từng vì người mà thống khổ, đã từng vì người mà cô liêu tịch mịch. Có lẽ ái tình của ta đối với người là một loại cố chấp.
Có một loại tình yêu như trăng sáng sao rọi. Nếu nàng là trăng sáng, chàng là sao rọi, trăng sáng còn đây, sao rọi ẩn mình. Trăng không thấy sao, sao bỏ lỡ trăng.
Nam nhân, nghe cũng buồn cười, nhưng lại là người mà ta lợi dụng cả tính mạng này để yêu thương.
Người yêu thương ta tận xương tủy, ta trân trọng người như quân vương. Người khinh bạc ta như tro bụi, ta ắt bỏ người như gấm rách.
Đời này, cho dù thiên giới sụp đổ, tứ hải cạn kiệt, trong tâm hỗn loạn ta cũng không muốn yêu người nữa.
Yêu đương là hai người cùng nhau thiên trường địa cửu. Còn tương tư là chỉ một người địa lão thiên hoang.