- Xu
- 755,677,372
12577
56
Mẹ ốm
Mọi hôm mẹ thích vui chơi
Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu
Lá trầu khô giữa cơi trầu
Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay
Cánh màn khép lỏng cả ngày
Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa
Nắng mưa từ những ngày xưa
Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan
Khắp người đau buốt, nóng ran
Mẹ ơi! Cô bác xóm làng đến thăm
Người cho trứng, người cho cam
Và anh y sĩ đã mang thuốc vào
Sáng nay trời đổ mưa rào
Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương
Cả đời đi gió đi sương
Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi
Mẹ vui, con có quản gì
Ngâm thơ kể chuyện rồi thì múa ca
Rồi con diễn kịch giữa nhà
Một mình con sắm cả ba vai chèo
Vì con, mẹ khổ đủ điều
Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn
Con mong mẹ khỏe dần dần
Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say
Rồi ra đọc sách, cấy cày
Mẹ là đất nước, tháng ngày của con.
Trần Đăng Khoa
Cảm nhận bài thơ Mẹ ốm – Trần Đăng Khoa
Mẹ ốm là một bài thơ rất đỗi giản dị mà xúc động, viết bằng giọng điệu hồn nhiên của một đứa con nhỏ nhưng chứa đựng tình yêu thương sâu sắc dành cho mẹ. Không có những lời lẽ cầu kỳ, bài thơ chạm đến trái tim người đọc bằng những chi tiết đời thường, gần gũi: lá trầu khô, cuốn Truyện Kiều gấp lại, ruộng vườn vắng mẹ... Chính sự giản dị ấy làm cho nỗi lo, nỗi thương của người con trở nên chân thật và cảm động.
Hình ảnh người mẹ hiện lên qua sự vắng mặt của mẹ trong sinh hoạt hằng ngày. Khi mẹ ốm, mọi thứ quen thuộc đều như khựng lại. Đứa con nhỏ cảm nhận được sự hi sinh thầm lặng của mẹ qua cả một đời "đi gió đi sương", và khi mẹ ngã bệnh, con chỉ mong làm mọi cách để mẹ vui, để mẹ chóng khỏe. Tình cảm ấy hồn nhiên, trong trẻo mà sâu nặng, khiến người đọc không khỏi bồi hồi.
Điều đẹp nhất của bài thơ là cách Trần Đăng Khoa nâng tình mẹ từ những chăm sóc cụ thể lên một ý nghĩa lớn lao. Với đứa con, mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là cả thế giới, là "đất nước, tháng ngày". Bài thơ vì thế không chỉ nói về tình mẹ con, mà còn nói về cội nguồn yêu thương nuôi dưỡng tâm hồn con người.
Chỉ cần mẹ vui là con có thể làm bất cứ điều gì. Một tình cảm đáng trân trọng của nhà thơ dành cho mẹ của mình phải không các bạn? Trong cuộc sống đôi khi chúng ta đang làm mẹ buồn nhiều lắm, tuổi trẻ mà, chính vì vậy, tác giả đã tự trách mình " vì con.." Đúng vậy, nhưng tâm hồn bao dung và tình cảm vô bờ bến của mẹ không bao giờ nghĩ vậy. Không bao giờ mẹ trách mắng con. Mẹ luôn luôn là người hi sinh vì con!
Chúng ta, ai cũng đều là con của mẹ, hãy sống và làm việc thật tốt, đừng để buồn trong đôi mắt mẹ các bạn nhé.
Xem thêm:
[Bài Thơ] Đêm Côn Sơn - Trần Đăng Khoa
Đêm Côn Sơn
Tiếng chim vách núi nhỏ dần
Rì rầm tiếng suối khi gần khi xa
Ngoài thềm rơi cái lá đa
Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng
Mờ mờ ông bụt ngồi nghiêm
Nghĩ gì, ông vẫn ngồi yên lưng đền..
Bỗng đâu vang tiếng sấm rền
Tỉnh ra em thấy trong đền đỏ hương
Ngang trời kêu một tiếng chuông
Rừng xưa nổi gió, suối tuôn ào ào
Đồi thông sáng dưới trăng cao
Như hồn Nguyễn Trãi năm nào về thăm
Em nghe có tiếng thơ ngâm..
Ngoài kia nòng pháo ướt đầm sương khuya..
1968
Nguồn: Trần Đăng Khoa, Góc sân và khoảng trời, Nxb...
Last edited by a moderator:


