7,052 ❤︎ Bài viết: 2199 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 304:

Nghe lời nói của Cố Thì Yến, sắc mặt Lục Cảnh Đường trắng nhợt:

- Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, tôi phải về nhà.

Nói xong muốn rời khỏi, lại đột nhiên bị Cố Thì Yến bắt được cổ tay, hắn nhìn Lục Cảnh Đường nói:

- Cậu biết tôi có ý tứ gì. Lục Cảnh Đường, tôi thích cậu. Cậu cùng tôi ở một chỗ, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu.

Lục Cảnh Đường vung mở tay hắn, có chút nổi giận:

- Cậu thích tôi? Thì tôi cần ở cùng một chỗ với cậu sao? Con người cậu tự xem mình quá lớn.

Cố Thì Yến nghe lời này, nội tâm càng thêm xúc động bất an. Khi hắn phát hiện chính mình không có hảo cảm với nữ sinh, luôn còn tưởng là mình chưa gặp được đối tượng mình yêu thích.

Nhưng khi hắn ở trong trường học gặp được Lục Cảnh Đường, mới biết được cái gì gọi là tâm động. Biết rõ hắn là nam sinh, nhưng vẫn bị hắn hấp dẫn.

Mỗi một nụ cười hay một lần nhăn mày của Lục Cảnh Đường đều dao động tim của hắn. Nguyên tưởng việc này là bí mật, hắn cần giữ kín cả đời. Bởi vì ở thời đại này, nam sinh cùng nam sinh ở cùng một chỗ, bị phát hiện sẽ bị người mắng chửi, là chuyện khiến người cảm thấy sỉ nhục.

Ngay lúc hắn đã chết tâm, lại thấy được phương thức quen biết của Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc. Nhất là ánh mắt Phương Mặc nhìn Lục Cảnh Đường, liếc mắt hắn liền nhìn ra có chỗ nào khác biệt.

Nếu Phương Mặc có thể ở cùng một chỗ với Lục Cảnh Đường, vì sao hắn lại không được đâu. Tự hỏi một đêm, hôm nay hắn rốt cục nhịn không được đi tìm Lục Cảnh Đường thổ lộ.

Nào biết hắn lại bị cự tuyệt, hắn còn không chết tâm nói:

- Tôi có thể cấp cho cậu cuộc sống thật tốt, bà ngoại của tôi để lại cho tôi hai bộ tứ hợp viện, chỉ cần cậu ở chung một chỗ với tôi, tôi có thể đưa hai căn nhà cho cậu.

Lục Cảnh Đường nhíu mày cự tuyệt:

- Không cần, tôi phải về nhà.

Cố Thì Yến sợ hắn đi, liền ngăn trước mặt hắn:

- Tôi không sánh bằng Phương Mặc ở điểm nào? Cậu ở chung một chỗ với tôi, tôi nhất định càng thương cậu hơn hắn. Tôi cũng có thể chờ hai người chia tay.

Lục Cảnh Đường lui lại cách hắn đủ cự ly, nói:

- Không cần chờ, hiện tại tôi có thể nói cho cậu biết. Tôi không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ, tôi chỉ thích chính con người Phương Mặc. Cho nên dù cậu ưu tú hơn hắn, cậu cũng không phải người tôi thích.

Nói xong hắn liền lách người qua đi xuống lầu.

Lưu lại một mình Cố Thì Yến đứng ngẩn người trong hành lang.

Lục Cảnh Đường vừa đi vừa vỗ ngực mình, trong lòng thầm nghĩ: Hù chết, hù chết. Còn tưởng hắn đến uy hiếp mình. Không được, việc này phải cùng Dương Dương nói một tiếng, bằng không sau này còn bị hắn ngăn đường, làm cho Dương Dương hiểu lầm làm sao bây giờ.

Lúc này Lục Cảnh Cường cũng vừa về tới, nhìn thấy em trai liền vẫy tay:

- Em xuống thật đúng lúc, anh mới đưa đồ đi xong.

Lục Cảnh Đường mím chặt môi ân một tiếng, cũng không nói thêm lời gì. Hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ, làm sao nói cho Phương Mặc biết việc này.

Lục Cảnh Cường tưởng em trai mệt mỏi, dù sao sáng nay cần học đủ tiết học. Nghĩ đến xế chiều không có tiết cũng không cần đến lớp, hắn quay đầu hỏi:

- Chúng ta có cần đi ra tiệm giúp đỡ không? Dù sao buổi chiều rảnh rỗi.

Lục Cảnh Đường không yên lòng lắc đầu:

- Tứ ca em không đi, em muốn về nhà nghỉ ngơi.

Lục Cảnh Cường nghe vậy liền xác thực ý nghĩ vừa rồi của chính mình. Hắn cười nhu tóc em trai:

- Anh biết em mệt mỏi mà, đột nhiên học cả buổi sáng tới trưa, khẳng định còn chưa kịp thích ứng.

Chờ hai người về tới nhà, Lục Gia Bình đã làm cơm sắp xong xuôi, thấy hai anh em liền cười hô:

- Nhanh đi rửa tay, chúng ta lập tức ăn cơm.

Lục Cảnh Đường cũng sợ người nhà lo lắng, cũng không tiếp tục suy nghĩ. Việc này vẫn phải đợi Phương Mặc về cùng hắn nói rõ sau đó mới làm quyết định.

Hắn quay vào phòng đi thay quần áo, đi ra phòng ăn hỏi:

- Ba ba, hôm nay trong tiệm không vội sao? Cô hai bọn họ như thế nào, có quen việc không?

Lục Gia Bình vừa bưng đồ ăn vừa cười nói:

- Vẫn như hai ngày trước, đều phải xếp hàng dài. Cô hai tụi con chỉ xem một hồi đã bắt tay làm việc, vừa ban đầu còn chưa quen thuộc, làm chậm, sau đó đã thuận tay hơn rồi.

Lục Cảnh Cường cười:

- Mấy tiệm món ăn bình dân này của nhà chúng ta làm cũng không khó, chỉ cần nhớ từng bước, không bao lâu là có thể quen tay. Buổi chiều Đường Đường ở nhà nghỉ ngơi đi, một hồi anh cùng cha đi ra tiệm giúp việc.

Lục Gia Bình lo lắng hỏi:

- Đường Đường cảm thấy không thoải mái sao?

Lục Cảnh Đường vội vàng lắc đầu:

- Không phải, ba ba đừng lo lắng. Chỉ là học suốt buổi sáng nên con có chút mệt mỏi, một hồi đi ngủ một chút hẳn không có việc gì.

Lục Gia Bình cười gật đầu nói:

- Được, vậy buổi chiều con lưu lại trong nhà. Trong tiệm có nhiều người như vậy đều có thể làm kịp thôi.

Mấy ngày nay đứa con đi theo bọn họ bận rộn, còn phải tranh thủ thời gian đi học, còn không bị mệt sao, nghĩ đến hẳn là không kịp thích ứng.

Xem ra sau này vẫn để hắn lưu lại trong nhà đi, trong tiệm đã có nhiều người làm việc như vậy, đâu cần hắn phải đi theo a.

Chờ ăn cơm trưa xong, Lục Gia Bình mang theo Lục Cảnh Cường rời nhà.

Lục Cảnh Đường một mình nằm trên giường nghĩ về chuyện phát sinh lúc sáng.

Trong lòng hắn có chút xúc động bất an. Hắn chỉ gặp qua Cố Thì Yến vài lần, cũng không hiểu biết rõ con người của hắn.

Nếu bởi vì hôm nay mình cự tuyệt hắn, làm cho quan hệ của mình cùng Dương Dương bị bại lộ, kết quả sẽ như thế nào?

Trường học còn chịu cho bọn họ lưu lại tiếp tục đi học sao, dù sao niên đại này cũng không phải ai đều chấp nhận được đồng tính luyến ái.

Hắn bực dọc gãi đầu, bỏ đi, không nghĩ nữa. Nếu quả thật bị trường đuổi học, hắn cùng Dương Dương đi kiếm tiền.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền ngủ mất.

Chờ hắn tỉnh lại, trời sắp tối, trong nhà vẫn không thấy ai về, hắn mơ hồ ngồi trên giường ngẩn người.

Phương Mặc mở cửa vào phòng, nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ mông lung của hắn, cười đi tới, ôm hắn đặt lên đùi mình:

- Anh còn tưởng em đi theo tứ ca tới trong tiệm. Anh đi qua mới biết em đang ở nhà nghỉ ngơi. Xảy ra chuyện gì? Hôm nay học bài rất khó sao?

Lục Cảnh Đường chép miệng:

- Dương Dương, anh có biết Cố Thì Yến không?

Phương Mặc híp mắt nghĩ nghĩ hỏi:

- Có biết một chút, xảy ra chuyện gì? Đột nhiên lại nhắc tới hắn.

Lục Cảnh Đường do dự, vẫn đem việc phát sinh hôm nay thuật lại một lần cho Phương Mặc nghe qua.

Hắn cũng không biết Cố Thì Yến có thể đem quan hệ giữa bọn họ nói ra ngoài cho người khác biết hay không.

Phương Mặc nghe xong, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn ngẩn người chốc lát, cúi đầu hôn hôn người trong lòng:

- Không sao đâu, đừng lo lắng, giao cho anh xử lý đi.

Lục Cảnh Đường ôm Phương Mặc nói:

- Không sao, chẳng qua chúng ta cũng không cần đi học, cùng nhau đi kiếm tiền.

Phương Mặc cười nhẹ một tiếng:

- Tiểu ngốc tử, không cần lo lắng nhiều như vậy. Anh sẽ không để cho người khác tổn thương em, dư luận cũng không được.

Lục Cảnh Đường khẩn trương hỏi:

- Anh không phải muốn giết hắn chứ? Làm.. Làm vậy không được.

Phương Mặc gõ nhẹ vào đầu hắn:

- Nói lung tung gì vậy, chồng em là loại người không biết tuân theo pháp luật sao? Dậy đi, anh đi làm cơm.
 
7,052 ❤︎ Bài viết: 2199 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 305:

Sáng hôm sau Phương Mặc cùng Lục Cảnh Đường cùng nhau đi tới trường học. Nhưng hắn cũng không vào trong lớp, mà một mình đi gặp Cố Thì Yến.

Cố Thì Yến nhìn thấy Phương Mặc đi tới, liền hiểu đã phát sinh chuyện gì. Thấy Phương Mặc khẽ hất cằm, hắn đứng dậy đi theo phía sau.

Hai người tìm một địa phương không ai, còn chưa đợi Cố Thì Yến lên tiếng..

Phương Mặc thản nhiên nói:

- Đêm qua Đường Đường nói cho tôi biết, cậu đi tìm qua hắn. Hi vọng sau này Cố bạn học đừng tiếp tục đi quấy nhiễu Đường Đường.

Cố Thì Yến co rút khóe môi:

- Cơ hội công bình cạnh tranh cũng không có?

Phương Mặc hí mắt nhìn hắn:

- Cậu nghĩ mình có cơ hội sao?

Cũng không phải nói hắn tự đại, hắn tin tưởng với cảm tình của mình cùng Đường Đường, không phải là ai đều có thể tham dự vào.

Cố Thì Yến nhún vai, phi thường thức thời nói:

- Yên tâm, tôi không phải loại người chết triền lạn đánh. Lại càng sẽ không dùng loại chuyện này đi uy hiếp hai người. Thật sự là cần cảm tạ hai người mới phải.

Nói xong hắn dựa vào lan can, cười nói:

- Khi tôi biết mình thích Lục Cảnh Đường, tôi tưởng là mình mắc bệnh. Vì sao có nhiều đại mỹ nữ mà không cần, cố tình đi thích một nam sinh. Nhưng khi tôi nhìn thấy phương thức quen biết của hai người, đột nhiên hiểu được, có lẽ ái tình thật sự không quan hệ đến việc phân biệt giới tính.

Phương Mặc nhướng mày hỏi:

- Cậu có thể nhận được cái nhìn của thế nhân đối với mình sao? Cậu phải biết rằng quan hệ như vậy càng khó làm cho người thừa nhận như quan hệ bạn trai bạn gái. Nếu chính cậu đều không dám thừa nhận loại áp lực này, tôi khuyên cậu nên thu lại phần tâm tư này đi.

Cố Thì Yến không đáp hỏi ngược lại:

- Vậy hai người đây? Hai người sẽ không sợ bị người khác biết quan hệ của mình sao? Sau này hai người đều không cần nhi đồng cũng không sao cả?

Phương Mặc phi thường tự tin cười cười:

- Lúc chúng tôi tuyển chọn ở cùng một chỗ, liền không tính toán lén lút. Ngay một khắc tôi tuyển chọn Đường Đường, tôi đã không còn cân nhắc sẽ cần sinh con làm gì. Nhi đồng? Càng không thể so sánh được với Đường Đường nhà tôi.

Cố Thì Yến nhăn mặt:

- Được lắm, là đầu óc tôi chập mạch. Cậu nói thật nhiều sự tình là tôi căn bản chưa từng cân nhắc qua. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác chuyện của hai người.

Phương Mặc hướng hắn xua tay, rời đi.

Nghĩ đến người này thổ lộ với bảo bối của mình, tin tưởng sau này còn sẽ có người tiếp tục thổ lộ với Đường Đường. Thật muốn đem bảo bối của hắn che giấu đi, như vậy sẽ không còn người đến quấy nhiễu bọn họ.

Phương Mặc đợi xong tiết học, đi tới phòng học đón Lục Cảnh Đường.

Lục Cảnh Đường trộm nhìn sắc mặt Phương Mặc, rất sợ hắn vì chuyện của Cố Thì Yến mà tức giận.

Khi hắn nhìn trộm, Phương Mặc cười ôm vai của hắn:

- Nhìn cái gì đây? Trên mặt anh có hoa sao, luôn nhìn lén. Em muốn về nhà hay đi trong tiệm?

Lục Cảnh Đường lườm hắn:

- Anh không tức giận đi?

Phương Mặc ra vẻ ủy khuất nói:

- Ân, có chút tức giận, giận bảo bối của anh thật quá tuấn tú. Sau này khẳng định còn sẽ có người khác đến giành em với anh. Anh sẽ ghen thì phải làm sao bây giờ?

Lục Cảnh Đường nghe lời này, cười nhảy lên sau lưng của hắn:

- Em đã có anh, mới sẽ không trúng ý người khác đâu. Ai đều không tốt bằng Dương Dương nhà em.

Phương Mặc đem người ôm trên lưng, nói:

- Đường Đường, sau này chúng ta chắc chắn sẽ tiếp tục gặp được người như Cố Thì Yến. Nhưng anh hi vọng chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, có vấn đề gì trực tiếp nói thẳng với nhau. Đừng bởi vì người ngoài mà tức giận rồi cãi nhau.

Lục Cảnh Đường ôm chặt cổ của hắn, uy hiếp nói:

- Nghéo tay nga! Cả đời chúng ta không cho phép vì người ngoài mà tức giận, chơi chiến tranh lạnh. Ân, có thể ghen, nhưng không thể ghen vô lý!

Phương Mặc giận thành cười:

- Được, nghéo tay. Nhưng sao em nghéo tay lại khác với người khác, nào có kẹp cổ người ta chứ.

Lục Cảnh Đường thả lỏng tay, ngạo kiều hừ một tiếng:

- Bởi vì em là bảo bối nhi có một không hai của anh!

Phương Mặc nghe xong cõng hắn chạy, hai người ở trên đường cười ha ha đùa giỡn.

Chờ lúc bọn họ sắp đến trong tiệm, Lục Cảnh Đường nhìn về phía sau, sực nhớ tứ ca bị bọn họ bỏ quên rồi!

Chờ Lục Cảnh Cường tỉnh ngủ, lau nước bọt bên miệng nhìn qua bên cạnh, ân?

Đứa em trai lớn như vậy của hắn đi đâu rồi? Hắn cảm thấy không thích hợp, cúi xuống nhìn hộc bàn, ân? Túi sách đâu? Sao không thấy túi sách!

Ngay lúc hắn hoảng sợ bật dậy, Đại Tráng nói:

- Cậu tìm Đường Đường sao, hắn cùng Phương Mặc chỉ học một tiết rồi rời khỏi trường học.

- Kháo!

Lục Cảnh Cường mắng một tiếng, cầm túi sách rời khỏi trường.

Trên đường miệng của hắn chưa từng dừng qua:

- Hai tiểu vương bát đản! Lại không kêu hắn liền bỏ chạy, chờ hắn tìm được người, nhất định hung hăng đập cho Đường Đường một trận!

Lục Cảnh Đường lúc này cũng kéo Phương Mặc chạy ngược trở lại, bằng không tứ ca khẳng định sẽ tức giận. Đến lúc đó lại vò rối tóc của hắn làm sao bây giờ!

Chờ ba người vừa chạm mặt, Lục Cảnh Đường liền dối:

- Tứ ca, sao anh lại chạy ra ngoài? Không phải còn chưa học hết tiết sao? Anh trốn học? Tụi em mới đi làm chút việc. Chợt nhớ anh cũng mới xong tiết học, sao anh lại trước tiên ra rồi.

Lục Cảnh Cường híp mắt nhìn hai người, nghi hoặc hỏi:

- Hai đứa đi làm gì vậy? Thật không phải đã quên anh sao?

Lục Cảnh Đường phồng má ồn ào:

- Tứ ca, ở trong lòng anh tụi em không đáng tin như vậy sao? Anh lớn như vậy, sao có thể đem anh quên đi! Tụi em thật sự là đi ra ngoài làm chút việc. Anh lại hoài nghi tụi em, Dương Dương, chúng ta đi, cùng hắn tuyệt giao.

Phương Mặc nhịn cười phi thường phối hợp bị Lục Cảnh Đường kéo đi về phía trước.

Lục Cảnh Cường luống cuống, vội vàng đuổi theo dỗ dành:

- Ai nha, tứ ca nhầm. Đây không phải vì vừa tỉnh ngủ không nhìn thấy em, ngay cả túi sách cũng không thấy. Anh còn không nóng nảy được sao. Đại Tráng còn nói tiểu Mặc mang theo em đi rồi, anh tưởng hai đứa đã quên anh đâu. Đường Đường đừng tức giận với tứ ca nga.

Lục Cảnh Đường chột dạ sờ sờ lỗ tai, lại sợ bại lộ, chỉ trích nói:

- Vậy lần sau tứ ca không được oan uổng em, tụi em thật là có việc cần đi ra ngoài một chuyến. Cũng không phải đã quên anh, bằng không vì sao chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này?

Lục Cảnh Cường cảm động, đúng rồi. Đường Đường nhà hắn tốt như vậy, hắn sao có thể nghĩ em trai mình như thế đâu. Vì sao lại nghĩ Đường Đường sẽ mặc kệ hắn! Đều do Đại Tráng nói lung tung, làm cho hắn oan uổng Đường Đường.

Phương Mặc nhìn hai diễn tinh ở bên cạnh diễn kịch, nhẫn nại thật vất vả.

Ngay vừa rồi khi hai người bọn họ sắp đến tiệm ăn, Đường Đường đột nhiên an tĩnh, dù là hắn cũng cảm thấy không thích hợp.

Đột nhiên nghĩ đến bình thường Lục Cảnh Cường luôn ở bên cạnh làu bàu không dứt, hiện tại đã bị bọn họ bỏ quên trong trường học.

Hai người nghĩ cũng chưa kịp nghĩ liền quay đầu chạy trở về, sau khi gặp được Lục Cảnh Cường không ngờ tứ ca lại bị Đường Đường cả vú lấp miệng em trước.

Phương Mặc nhịn cười, trong nhà thật sự cũng chỉ có tứ ca dễ bị lừa nhất.
 
7,052 ❤︎ Bài viết: 2199 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 306:

Cô hai bọn họ đã đến J thị được một tuần, vài ngày nay bọn họ đều đi theo Lục Gia Bình đến trong tiệm ăn học tập buôn bán.

Không chỉ học tập, vài gia đình thương lượng qua, toàn bộ quyết định lưu lại J thị buôn bán. Chính sách mở ra, nhóm người đầu tiên đi ra buôn bán cũng bắt đầu xuất hiện.

Hai người Phương Mặc cùng Lục Cảnh Hoa, vài ngày nay đều bận rộn chân không chạm đất. Cần sửa chữa tiệm lẩu, còn phải tìm mặt bằng kinh doanh cho cô hai bọn họ.

Mấy ngày nay Lục Cảnh Đường cũng không có thời gian quấn quýt Phương Mặc.

Xế chiều hôm nay đi học xong, hắn cũng không theo tứ ca đi trong tiệm giúp đỡ. Hắn quay về nhà xem phim, liên tục đi học còn phải đi trong tiệm làm việc, hắn thật sự có chút ăn không tiêu.

Chủ yếu là tiệm buôn bán thật tốt, chỉ tính học sinh trong trường của bọn họ hiện tại lúc nghỉ giữa giờ học đều bàn luận về tiệm ăn nhà bọn họ.

Các học sinh đều là như vậy, càng không cần nói những người khác.

Lục Cảnh Đường ngồi trên sô pha xem phim, trong tay còn cầm di động mà Phương Mặc chuẩn bị, lật xem các loại tiểu thuyết xuyên không.

Nhìn thấy diễn viên trong tiểu thuyết, người ta đều mở xưởng, sao đến phiên hắn chỉ mở tiệm ăn đã mệt mỏi tới như vậy.

Lục Cảnh Đường buông di động, quyệt miệng than thở nói:

- Xem ra mình không duyên phận làm ông chủ lớn, vẫn nên ngoan ngoãn làm một con cá mặn đi.

Lúc này hắn nghe ngoài cửa lớn có thanh âm, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Phương Mặc đã về.

Hắn tươi cười xỏ dép lê chạy ra, Phương Mặc vừa đóng cửa xong quay người liền nhìn thấy bảo bối chạy ra, cười nói:

- Chạy chậm một chút, mang dép lê không an toàn.

Lục Cảnh Đường mặc kệ, cười nhảy lên người Phương Mặc, ôm hắn hôn vài cái:

- Sao giờ này anh đã trở về? Có mệt hay không?

Phương Mặc ôm hắn đi vào trong nhà. Lục Cảnh Đường nhảy xuống đất, chớp mắt hỏi:

- Hiện tại mới hơn ba giờ, một lát anh còn cần đi ra ngoài sao?

Phương Mặc đổi giày xong, kéo tay hắn ôn nhu nói:

- Không đi ra ngoài, đã tìm được mặt tiền cửa hàng cho cô hai bọn họ. Cũng giao xong tiền đặt cọc, buổi tối cùng họ thương lượng một chút. Nếu đồng ý thì cứ quyết định như thế.

Lục Cảnh Đường ôm cánh tay của hắn, ngồi trên sô pha cầm ly nước đút cho hắn:

- Vậy anh không kêu cô hai bọn họ đi xem qua sao, nếu không thích vị trí hoặc là chướng mắt cửa tiệm thì làm sao bây giờ?

Phương Mặc uống nước xong, hôn nhẹ lên môi hắn, nhướng mày:

- Không sao, nếu bọn họ chướng mắt, chúng ta tự lưu lại cho chính mình. Vị trí còn không tệ, là hai mặt tiền cửa hàng nằm gần trạm xe lửa, còn có hai cửa hàng nằm gần trường học. Hai địa phương như vậy tin rằng sẽ không bị lỗ vốn.

Lục Cảnh Đường nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Phương Mặc, vô cùng đau lòng vùi mặt vào lồng ngực hắn làm nũng nói:

- Dương Dương, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì người nhà của em mà chạy tới chạy lui.

Phương Mặc ôm hắn đặt lên đùi mình, hôn vài cái mới buông tay:

- Người nhà của em chính là người nhà của anh, đã quên? Em từng nói qua với anh, giữa chúng ta không được nói cảm ơn.

Lục Cảnh Đường gật đầu:

- Đúng rồi, giữa chúng ta không nói cảm ơn. Vậy người tốt có muốn bồi thường gì không? Đều có thể thỏa mãn anh nga!

Nói xong còn đá lông nheo với Phương Mặc.

Phương Mặc nhếch môi, cười nói:

- Ngủ với anh một giấc đi, vài ngày nay thật bận quá. Đều không có cơ hội ngủ trưa với em.

Lục Cảnh Đường không thể tin nhìn hắn, nháy mắt hỏi:

- Thật sự chỉ ngủ trưa? Không làm việc khác sao?

Phương Mặc cười nhẹ thành tiếng, bế người đi vào trong phòng ngủ:

- Em trước tiên giúp anh làm ấm mền, anh đi tắm liền ra ngay.

Lục Cảnh Đường thật nghe lời gật gật đầu, chui vào mền hô lớn:

- Ông chủ không cần người đấm bóp lưng sao? Hôm nay miễn phí nha.

Phương Mặc đi vào phòng tắm, liếm môi, không lên tiếng.

Bé ngoan của hắn thật sự càng lúc càng lớn mật, lời gì cũng dám nói ra miệng.

Lục Cảnh Đường thấy hắn không trả lời nên nằm trên giường lăn tới lăn lui, đột nhiên nghĩ ngủ thật thoải mái, hắn cầm lấy gối đầu của Phương Mặc vỗ vỗ, vuốt càng mềm mại mới buông ra.

Ân? Có cần đốt nến thơm hay không nha, nhớ được nghe có người nói qua đồ vật này trợ ngủ.

Nhưng nghĩ lại hắn cùng Dương Dương cũng không có tật xấu mất ngủ, hẳn là không cần dùng.

Bỏ đi, hắn vẫn nên thành thật làm cái gối ôm là được, có được búp bê ấm lòng như hắn, Dương Dương sẽ ngủ được thật ngon, không cần dùng thêm đồ gì khác.

Phương Mặc tắm rửa xong, cầm đồ dơ của Đường Đường treo trong phòng tắm bỏ vào trong chậu. Nếu quần áo dày thì dùng máy giặt, nhưng bình thường quần áo lót đều do chính Phương Mặc giặt đồ.

Bao năm nay Đường Đường bị hắn dưỡng thành thói quen, mỗi sáng sớm đều thay đồ nội y, buổi tối mới đổi lại bộ mới.

Suốt hai năm nay hắn luôn bận rộn, Đường Đường cũng bắt đầu tự giặt quần áo. Bộ đồ dơ này hẳn mới đổi sáng nay nên còn chưa kịp giặt giũ.

Chờ hắn từ trong phòng tắm đi ra, người vừa rồi còn hứa hẹn giúp hắn ấm giường lúc này đã ôm gối của hắn ngủ ngon lành.

Hắn lén lút đi qua nằm xuống, đem người ôm vào lòng mình. Hẳn là còn chưa ngủ say, Lục Cảnh Đường liền tỉnh, ngái ngủ hỏi:

- Nhanh lên, nhanh lên, mền đã ấm áp.

Phương Mặc mỉm cười hôn lên trán hắn, vỗ lưng hắn dỗ dành:

- Được, ngủ đi, bảo bối.

Lục Cảnh Đường dựa vào ngực hắn cọ xát tìm vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Chờ Phương Mặc lại mở mắt, trời đã tối. Nhìn bảo bối nhi ngủ bên cạnh khuôn mặt đỏ hồng, hắn nhịn không được hôn nhẹ người trong lòng.

Nghe bên ngoài có thanh âm, hắn mới nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.

Hắn vừa bật đèn trong phòng khách, liền thấy Lục Gia Bình bọn họ đi vào nhà.

Lục Cảnh Cường vui vẻ nói:

- Hắc, tiểu Mặc sao lại đang ở nhà vậy. Anh còn tưởng chỉ có một mình Đường Đường ở nhà đâu. Mẹ còn sợ hắn sợ hãi, hối thúc mọi người nhanh về nhà.

Phương Mặc cười cười:

- Buổi chiều đã tìm được cửa tiệm, không còn việc gì nên về sớm. Đường Đường còn ngủ, chưa thức dậy đâu.

Trần Quế Hoa đổi giày, cười nói:

- Vậy để hắn ngủ thêm một lát, vừa lúc làm cơm còn cần đợi thêm một chút. Làm xong rồi thì kêu hắn dậy ăn.

Mấy ngày nay đứa con đi theo lão tứ đi học, còn chạy ra tiệm giúp việc. Nhìn thấy ngày càng gầy, hiện tại nghe nói đứa con đang ngủ nàng còn ước gì hắn ngủ lâu một chút.

Nếu Lục Cảnh Cường biết ý nghĩ của nàng nhất định sẽ nhảy lên phản đối, em trai nào có gầy, còn mập lên đâu. Hắn đi trong tiệm nói là giúp việc, nhưng miệng cũng không ngừng qua. Thậm chí nếu uống trà sữa nào không thích, còn nhét cho mình cùng đại ca uống giúp.

Ô ô ô, tiểu không lương tâm chỉ đem bọn họ xem thành thùng rác mà thôi.

Nhưng mỗi lần đại ca đều biết rõ, lại làm như không biết. Còn vui vẻ khen hắn có hiểu biết, thương anh trai cực khổ nên còn đưa nước cho anh trai uống!
 
7,052 ❤︎ Bài viết: 2199 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 307:

Nhân lúc mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện, Lục Cảnh Cường lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của hai người Phương Mặc.

Vừa tiến vào liền nhìn thấy đèn ngủ trên đầu giường sáng lên, hắn tặc lưỡi, cũng chỉ có Phương Mặc mới sủng ái em trai của hắn như vậy.

Vốn hắn muốn vào phòng là vì muốn trêu chọc Đường Đường, nhưng khi đến bên giường nhìn thấy người đang ngủ say, mắt choáng váng.

Chẳng thể trách em trai của hắn có thể đem tiểu Mặc mê muội thành như vậy đâu, dưới ánh đèn, nhìn xem lông mi dài, nhìn qua lại giống như là bàn chải nhỏ.

Còn có mũi nhỏ lại cao thẳng, miệng nhỏ nhắn, chỉ có thể nói ngũ quan của em trai hắn dù ở góc độ nào cũng bày ra vẻ hoàn mỹ không thể soi xét.

Không nói tiểu Mặc, dự đoán tiếp qua hai năm Đường Đường lại trưởng thành hơn một chút, nữ sinh truy hắn khẳng định càng nhiều.

Lục Cảnh Cường sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ: Cũng không biết đến lúc đó hai người có vì những đoán lạn hoa đào kia mà mâu thuẫn với nhau hay không.

Lục Cảnh Đường ngủ mơ mơ màng màng, luôn cảm giác có người đang theo dõi mình chằm chằm. Hắn đột ngột mở mắt, ánh vào tầm mắt là một khuôn mặt đen, làm hắn hoảng sợ kêu to một tiếng, nghiêng đầu muốn né tránh, kết quả cái mũi trực tiếp đánh lên trán Lục Cảnh Cường.

Vài người đang trò chuyện trong phòng khách nghe được tiếng kêu to của Lục Cảnh Đường liền vội vàng chạy vào phòng ngủ.

Trần Quế Hoa ở trong bếp cũng hoảng sợ đi nhanh vào phòng, Phương Mặc bật đèn liền nhìn thấy Lục Cảnh Đường ôm mũi nằm trên giường, khẩn trương hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Lục Cảnh Cường chột dạ gãi gãi má, không dám lên tiếng.

Lục Cảnh Đường ôm mũi, bị đau tỉnh ngủ, nghiêng đầu tự hỏi là chuyện gì xảy ra, liền cảm giác trong mũi có nước chảy ra.

Còn chưa kịp đưa tay lau, Phương Mặc đã nhíu mày ngăn cản hắn:

- Đường Đường đừng động, em bị chảy máu mũi.

Lục Cảnh Hoa đưa qua khăn giấy, Trần Quế Hoa lo lắng hô:

- Trời ạ, bị chảy máu mũi rồi, hay là đi rửa trước.

Lục Cảnh Cường sợ bị mắng, chắp tay hướng em trai quơ quơ.

Lục Cảnh Đường nhìn thấy sực nhớ vừa rồi mình nhìn thấy khuôn mặt áp sát còn không phải là tứ ca sao?

Nhìn thấy tứ ca cầu xin tha thứ, bỏ đi, hắn sẽ không cáo trạng với mẹ, dù sao tứ ca luôn đối tốt với hắn.

Chờ hắn từ trong phòng tắm đi ra, đã ngừng chảy máu. Hẳn vừa đụng trúng, cũng không có đại sự gì lớn.

Lục Gia Bình vỗ lên lưng Lục Cảnh Cường:

- Vừa rồi con đã làm gì? Tại sao mũi của Đường Đường chảy máu?

Lục Cảnh Cường rụt cổ nói:

- Đâu.. Đâu có liên quan gì với con. Vừa rồi con chỉ muốn kêu Đường Đường rời giường.

Lục Cảnh Đường cầm khăn giấy chặn mũi gật đầu:

- Ba ba, không liên quan tứ ca, là tự con không cẩn thận đụng trúng mũi.

Lục Gia Bình không tin, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy động tác của lão tứ chắp tay, nghĩ hai đứa con không muốn nói thật cũng không hỏi tiếp.

Nhưng con út từ nhỏ tới lớn luôn bị thương, lại một lần hiện lên trong đầu của hắn.

Hắn thở dài, quả nhiên, lúc nào có mặt lão tứ Đường Đường luôn có nguy hiểm. Cho dù hai đứa nhỏ này đã lớn, nguy hiểm vẫn không thể giải trừ.

Nếu Phương Mặc nghe được tiếng lòng của Lục Gia Bình, khẳng định sẽ là người đầu tiên đứng ra giơ hai tay tán thành.

Vẫn đợi đến sáng rồi hãy hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Trần Quế Hoa bọn họ làm cơm xong, kêu mọi người đi ra ăn cơm. Trên bàn cơm Phương Mặc thông báo đã tìm được mặt tiền cửa hàng, dò hỏi ý tứ của bọn họ.

Lục Tú Phân buông đũa nói:

- Tiểu Mặc con cứ tự xem là được, chỉ cần nói cho mọi người biết cần bao nhiêu tiền là tốt rồi, mọi người tin tưởng ánh mắt của con.

Những người khác cũng đi theo gật đầu, người ta giúp đỡ làm chân chạy tìm mặt tiền cửa hàng, bận rộn suốt vài ngày đâu, mình làm sao còn có ý kiến.

Nếu không phải tiểu Mặc thân thiết với Lục gia, người ta có thể nguyện ý giúp đỡ như vậy sao. Bọn họ đem phần tình ý này ghi nhớ trong lòng.

Chờ sau này kiếm được tiền mới mời Phương Mặc ăn bữa cơm cảm tạ.

Phương Mặc nói:

- Nếu như vậy con sẽ nói địa chỉ cửa hàng ở đâu, cửa hàng nên bán món ăn nào mới là phương tiện nhất.

Lục Tú Phân bọn họ nghe lời này liền ngồi thẳng người nhìn hắn.

Phương Mặc xuất ra bản đồ:

- Bốn cửa hàng, có hai ở trạm xe lửa, con nghĩ mọi người mở một tiệm trà sữa, một tiệm nướng lạp xưởng thì tốt hơn. Làm hambuger có chút phí thời gian, dù sao người ta đi trạm xe lửa phần lớn đều có việc gấp gáp.

Mọi người gật đầu không ai ngắt lời.

Phương Mặc nói tiếp:

- Còn có hai tiệm nằm gần trường học, còn nằm ngay một dãy phố. Có thể mở tiệm hambuger cùng tiệm nướng, trong tiệm nướng bán thêm trà sữa. Học sinh tan học, sinh ý khẳng định sẽ rất tốt.

Lục Tú Phân nói:

- Được, thật sự là không sai. Tiểu Mặc đều cân nhắc xong nên bán cái gì rồi, thật sự là rất cảm ơn con.

Phương Mặc cười cười:

- Bốn cửa hàng, mọi người cân nhắc nên cần mặt tiền nào, đến lúc đó con mang mọi người đi xem một chút.

Lục Tú Phân bọn họ cũng chưa quyết định được chủ ý, nếu ở chỗ trạm xe lửa, khẳng định sẽ ngày càng đông người.

Nhưng bên cạnh trường học cũng không sai, trong huyện thành ai cũng biết cho nhi đồng đi học mới có tiền đồ, thành phố lớn càng là như vậy, cho nên cũng không cần lo lắng sẽ không có sinh ý.

Phương Mặc nhắc nhở:

- Phải rồi, hiện tại mặt tiền chỗ trạm xe lửa còn chưa thể mua được, chỉ có thể tạm thuê trước. Hơn nữa ít nhất cần giao năm năm tiền thuê.

Lục Tú Cầm nhìn Lục Gia Bình, lại nhìn Phương Mặc hỏi:

- Tiểu Mặc, vậy sau khi thuê xuống, chủ nhà sẽ không tùy tiện đuổi người đi? Đến lúc đó bọn họ nhìn thấy sinh ý của chúng ta làm tốt, sẽ đuổi chúng ta đi.

Tuy nói đây là sinh ý của nhà mình, nhưng ai biết chủ nhà sẽ nghĩ như thế nào. Không nói cửa hàng, trong thôn còn có người vì chiếm diện tích đất mà đánh nhau đâu.

Bọn họ còn không phải người địa phương, chỉ sợ sẽ bị khi dễ.

Lục Cảnh Đường cười giải thích:

- Cô út, cô đừng lo lắng. Bên chỗ trạm xe lửa sở dĩ chưa thể mua, là bởi vì khu vực đó đều thuộc nhà nước. Nhưng chính vì như vậy hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có chủ nhà áp bức dân chúng.

Lục Tú Cầm nghe vậy mới thả lỏng trong lòng.

Lục Cảnh Hoa nói:

- Hiện tại chủ yếu là quyết định chọn mặt tiền cửa hàng nào, rồi mới đi mua nhà, đem hộ khẩu dời qua đây. Bằng không sau này muốn dời hộ khẩu sẽ khó khăn.

Nghe vậy Lục Tú Phân quyết định:

- Vậy ngày mai mọi người đi theo tụi con tìm nhà, không thể chuyện gì đều dựa vào tụi con. Mọi người cũng nên làm quen tuyến đường trong J thị một chút mới được.

Như vậy cô hai bọn họ đều sẽ mua nhà trong J thị, từ hộ khẩu huyện thành biến thành hộ khẩu J thị.
 
7,052 ❤︎ Bài viết: 2199 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 308:

Lục Cảnh Đường nhìn thấy cha mẹ trở về, vội vàng chạy ra hỏi:

- Mẹ, chỗ chị dâu không có sao đi?

Trên mặt Trần Quế Hoa tràn ngập ý cười:

- Không có việc gì, vừa lúc thím bọn họ cũng tới, mẹ cùng cha tụi con đều trở về.

Lục Cảnh Đường kéo cánh tay nàng đi vào nhà:

- Một hồi con thu thập đồ đạc, ngày mai đưa qua cho chị dâu.

Trần Quế Hoa cười cười:

- Còn tặng đồ làm gì chứ, hôm kia đem qua bốn bao đồ lớn như vậy còn chưa đủ sao.

Lục Cảnh Đường không nghe, nói thế nào tiểu bảo bảo trong bụng chị dâu chính là bảo bối đầu tiên của nhà bọn họ, chút đồ vật như vậy làm sao mà đủ đây.

Hơn nữa hiện tại đã khai phóng cải cách, có rất nhiều đồ vật trong thương trường đều có thể xuất ra sử dụng, căn bản không sợ người khác sẽ hoài nghi điều gì.

Quần áo trẻ sơ sinh, tã không thấm nước đều dùng được. Kỳ thật lúc trước hắn còn nhỏ cũng muốn dùng tã, đáng tiếc khi đó hắn sợ cha mẹ không biết dùng, bởi vì khi đó hắn còn chưa thể nói chuyện.

Muốn giải thích cũng không giải thích được, chờ lớn hơn hắn có thể nói chuyện thì đã không còn cần dùng, không công lãng phí cơ hội.

Hiện tại chị dâu mang thai, nhất định phải mang ra cho cháu gái dùng. Chẳng những bớt việc, đến lúc đó mẹ bọn họ còn có thời gian đi nghỉ ngơi.

Ý thức của Lục Cảnh Đường chuyển qua chuyển lại trong tiệm bán đồ dùng sinh hoạt cho mẹ cùng em bé, trong lòng nghĩ không thể chỉ lấy đồ vật cho cháu gái nhỏ. Còn phải có đồ bổ cho phụ nữ có thai, có phải cũng nên lấy một chút cho chị dâu hay không?

Nhìn hồi lâu hắn cũng nhìn không hiểu, dù sao chỉ cảm thấy đồ vật trong này đều là đồ tốt.

Ý thức bôi xóa đi ngày sản xuất cùng tên hiệu nhà xưởng, cầm một đống thuốc bổ cho phụ nữ có thai, còn có kem dưỡng cho bà bầu vân vân mang ra ngoài.

Nhìn một đống chai lọ dưới sàn, chị dâu hẳn xem hiểu những đồ vật này nên dùng như thế nào. Mặc kệ, Lục Cảnh Đường lại lấy ra không ít quần tã không thấm ướt mang ra ngoài.

Chờ hai vợ chồng Trần Quế Hoa thay xong quần áo đi nấu cơm, nhìn dưới sàn trong phòng khách tràn ngập đồ đạc, hai người dở khóc dở cười:

- Đứa con lại lấy ra đồ vật nữa sao?

Lục Gia Bình ngồi xổm người cầm một bình đựng đồ bổ nhìn xem, cười nói:

- Hẳn đều là thuốc bổ, cấp con dâu uống đâu.

Chờ ý thức của Lục Cảnh Đường quay về trong phòng khách, nhìn thấy cha mẹ, hắn cầm đồ lót cho trẻ sơ sinh nói:

- Mẹ, mẹ nhìn xem quần áo này, thật khả ái a.

Trần Quế Hoa tiếp nhận cầm trong tay nhìn nhìn, gật đầu:

- Ai u, thật mềm mại. Con ngoan đây là con biến ra đi, sao trước kia con còn nhỏ mà không xuất ra dùng đây?

Lục Cảnh Đường cười nói:

- Mẹ, mẹ nhìn xem chất lượng quần áo này, khẳng định lúc trước chúng ta không thể mặc được. Hơn nữa khi đó nhà chúng ta còn ở trong đại viện, nhiều người đi lại như thế nữa. Hơn nữa con nhớ được có thật nhiều người thích ôm con, nếu mặc nhất định sẽ bại lộ. Nếu người ta hỏi đây là quần áo gì nha, mua ở đâu? Chẳng phải không cách nào giải thích.

Trần Quế Hoa nghe cũng hợp lý, xoa nhẹ tóc hắn:

- Đi theo cha mẹ con cũng chịu khổ, rõ ràng có đồ tốt như vậy, còn phải luôn sống thật cẩn thận.

Lục Cảnh Đường phồng má hừ một tiếng:

- Mới không có chịu khổ, so sánh với vật chất, người nhà yêu thương mới là điều con cần có nhất. Hơn nữa cha mẹ chưa bao giờ để cho con chịu ủy khuất, tình cảm không phải càng thêm quý trọng hơn vật chất con biến ra sao?

Trần Quế Hoa mím môi cười:

- Nói không lại con, tốt lắm. Mẹ đi làm cơm. Hai cha con thu thập đồ đạc đi.

Lục Gia Bình nhìn đứa con nhướng mày, hai người ngồi chồm hổm bắt đầu thu thập đồ.

Ngày hôm qua biết vợ của lão đại có thai, đứa con liền lấy ra không ít đồ vật.

Không nói đủ loại thịt, chỉ nói hoa quả bọn họ chưa từng gặp qua còn lấy ra không ít, còn có đủ loại vải dệt.

Nếu những vật kia không tính là gì, đồ dùng trong nhà đều do đứa con xuất đi ra. Còn có đồ điện, đều do Đường Đường cung cấp.

Nếu ngày sau còn có ai dám nói hai vợ chồng bọn họ vì sao yêu thương con út nhất, xem hắn có phải là người đầu tiên đứng ra đánh người cho biết tay hay không.

Hai người vừa thu thập xong, Phương Mặc cùng Lục Cảnh Cường cùng về tới.

Lục Cảnh Đường vội vàng chạy tới tiếp nhận đồ vật trong tay Phương Mặc cầm vào nhà.

Kết quả Phương Mặc né tránh:

- Có chút nặng, em đừng động vào. Anh xách vào bếp là được rồi.

Lục Cảnh Đường trừng mắt nhìn, nhìn chằm chằm gói to màu đen trong tay Phương Mặc, lui ra vài bước hỏi:

- Bên trong đều là gì vậy?

Phương Mặc chưa đáp, Lục Cảnh Cường cười nói:

- Trong thôn của Nha Nha giết trâu, tụi anh đi mua một nửa trở về.

- Một nửa, vậy cũng có không ít đâu.

Lục Gia Bình kinh ngạc nói, tiếp nhận gói to hỏi:

- Chúng ta có thể ăn được hết sao?

Lục Cảnh Đường:

- Có thể ăn hết, dùng nồi lớn kho. Mang cho nhị ca bọn họ, không còn dư lại bao nhiêu đâu.

Đối với đồ vật khác hắn đều thật rộng rãi, nhưng mỗi lần trong nhà cần kho thịt, hắn luyến tiếc tặng người, luôn cảm thấy nhà mình còn không đủ ăn.

Lục Gia Bình cười:

- Được, vậy hôm nay ngâm cho sạch, ngày mai cha ở nhà kho đi.

Lục Cảnh Đường cười gật đầu, lôi kéo Phương Mặc đi vào phòng nhìn xem đống đồ vật hắn mới lấy ra, còn đem so so lên người:

- Dương Dương anh xem, quần áo có phải thật dễ thương hay không. Bên kia còn có vớ nhỏ xíu đâu, thật là nhỏ vô cùng.

Phương Mặc xoa nhẹ đầu hắn hỏi:

- Sao đều là váy nhỏ, nếu là cháu trai thì sao bây giờ?

Lục Cảnh Đường khựng người, lắc đầu:

- Hẳn là.. Hẳn là cháu gái đi? Nhà chúng ta đều là con trai, nói thế nào cũng nên cho một bảo bối nhi mềm mại khả ái mới phải.

Phương Mặc cười nhẹ, bảo bối mềm mại khả ái? Đường Đường đang nói chính mình sao.

Lục Cảnh Đường ghé bên tai Phương Mặc nói:

- Cho dù là cháu trai khẳng định cũng rất khả ái. Dù sao đại ca cùng chị dâu đều thật đẹp, sinh ra bảo bảo nhất định không xấu được. Đến lúc đó chúng ta có tiểu bảo bối đùa chơi. Nhìn thấy quần áo sơ sinh không, có thể chuẩn bị chơi trò thay đổi quần áo.

Phương Mặc:

-!

Bảo bối nhi của hắn quả nhiên khác biệt. Chẳng thể trách lấy ra nhiều quần áo xinh đẹp như vậy, hắn chợt nghĩ sau này nhi đồng nhà đại ca sinh ra sau, Đường Đường sẽ biến thành thế nào, nhất định là thích ôm nhi đồng chơi trò chơi đổi quần áo như búp bê.

Cũng không biết đến lúc đó đại ca có chịu hay không, nếu không chịu.. Nhi đồng? Mình cũng không biến ra được cho Đường Đường a.
 
7,052 ❤︎ Bài viết: 2199 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 309:

Lục Cảnh Đường bọn họ đi tới tiệm lẩu mà Phương Mặc mở ra ăn cơm, diện tích tiệm lẩu vẫn khá lớn.

Lúc đó Phương Mặc tìm một cửa tiệm như vậy tìm cũng thật lâu, còn thương lương thật lâu mới có thể bàn xuống. Là một cửa tiệm hai tầng lầu, phía sau còn có một sân viện nhỏ.

Chính vì như vậy giá cả cũng không thấp, so sánh ra còn sắp ngang ngửa với năm tiệm ăn nhà bọn họ mới mở, nhưng vị trí tốt, địa phương rộng mở.

Mở tiệm lẩu thật thích hợp.

Bọn họ đi vào lầu hai, vừa ngồi xuống chưa bao lâu Lục Cảnh Quốc cùng Lục Cảnh Phú đã tới.

Lục Cảnh Đường hô:

- Nhị ca, tam ca mau qua đây ngồi. Cũng không biết đại ca có về kịp hay không.

Lục Cảnh Cường mang theo một thùng bia cùng một bình rượu đế đi vào phòng, vừa lúc nghe lời này của Đường Đường, cười nói:

- Có lẽ đại ca không về kịp bữa cơm trưa này, nhưng buổi chiều hẳn sẽ kịp lúc. Buổi tối cùng nhau họp mặt là được rồi.

Nói xong quơ quơ bia trong tay, nhướng mày:

- Đường Đường có muốn uống một chút hay không?

Lục Cảnh Đường nhìn thấy tứ ca mở rượu đế, ngửi ngửi, mùi rượu xông lên mũi, hắn không thích uống rượu, cũng không cảm thấy có gì dễ uống, lập tức cự tuyệt:

- Không cần, em muốn uống nước chanh.

Lục Cảnh Cường nghe vậy cười toét miệng:

- Đường Đường, thật không thử một lần sao? Nói không chuẩn em uống một lần thì sẽ thích.

Lục Cảnh Đường vẫn lắc đầu cự tuyệt, hắn không muốn uống rượu. Cũng không cảm thấy thứ đồ vật này có gì dễ uống.

Phương Mặc nở nụ cười, gọi nhân viên phục vụ cầm bình nước chanh đi qua. Hắn rót một ly cho Đường Đường, lại rót thêm một ly cho chính mình.

Lục Cảnh Quốc nhìn thấy, chép miệng:

- Đường Đường không uống, sao cả tiểu Mặc cũng không uống đây?

Phương Mặc một tay khoát lên sau ghế của Lục Cảnh Đường, giải thích nói:

- Một hồi cần đi ra ngoài một chuyến. Cho nên trước không uống rượu. Buổi tối đợi đại ca trở về có thể cùng nhau uống, nhưng hôm nay kêu nhị ca các anh trở về xác thực có việc cần các anh giúp đỡ.

Lục Cảnh Quốc gật đầu:

- Được, là chuyện gì?

- Ngày mai bên thành đông sẽ có một công ty bán xe khai trương, bán không ít xe việt dã, em cảm thấy nhà chúng ta có thể mua vài chiếc. Như vậy cần đi ra cửa một chuyến, sẽ phương tiện hơn.

Phương Mặc nói.

Vừa nghe lời này, Lục Cảnh Cường kinh ngạc hỏi:

- Nhà chúng ta có thể mua xe được sao?

Phương Mặc thản nhiên nói:

- Mấy tháng nay ngoại trừ chi phí cho nhân viên, mấy cửa tiệm của chúng ta vẫn luôn có lợi nhuận. Hơn nữa phía nam còn kiếm được tiền, tiền mua xe vẫn đủ.

Lục Cảnh Đường vừa nghe vừa vô ý thức cầm đũa. Xe việt dã? Là loại mà cha từng lái trong bộ đội sao? Nếu là loại xe kia, hắn vẫn rất thích.

Không gian lớn, cho dù chạy nơi xa một chút cũng không sợ hỏng. Hơn nữa hiện tại có rất nhiều địa phương đường sá không tốt lắm, lái xe việt dã vẫn thật thích hợp.

Ngô, nhưng hắn còn chưa biết lái xe. Lúc đó đi theo tứ ca chạy xe, mỗi lần đều là Dương Dương cùng tứ ca thay phiên nhau lái xe. Hắn cũng chưa thử lái xe lần nào.

Hay là tìm Dương Dương dạy hắn lái xe?

Lục Cảnh Đường còn chưa quyết định cần học lái xe hay không, Lục Cảnh Cường lên tiếng trước:

- Vậy chúng ta chuẩn bị mua mấy chiếc?

Phương Mặc gõ nhẹ lên bàn, nghiêng đầu nói:

- Ít nhất ba chiếc, em có thể cần sử dụng tương đối nhiều, đại ca cũng cần dùng một chiếc. Một chiếc lưu trong nhà, nếu có việc gấp còn có thể sử dụng.

Lục Cảnh Cường nghe vậy liền nở nụ cười:

- Ba chiếc tốt lắm, chúng ta gần như đều biết lái xe, có việc gì trực tiếp dùng xe đều không cần cùng người khác chen chúc giao thông công cộng.

Lục Cảnh Đường nghe lời này, tứ ca đây là đã quên mẹ cùng hắn sao? Hai người bọn họ không biết lái xe, nhưng bình thường hắn đi học đều có tứ ca đi cùng.

Nếu thật sự gặp được chuyện gì, tứ ca cũng có thể lái xe mang theo hắn đi ra ngoài. Nhưng nhị ca bọn họ ở bộ đội, có việc cũng có thể lái xe đi.

Ba chiếc xe ở niên đại này đã là con số thật lớn, dù sao nhà người khác chỉ có xe đạp cũng đã tốt lắm rồi, càng đừng nói có được xe ô tô.

Một chiếc xe tương đương tiền lương của bao nhiêu người, nhưng nhà bọn họ lập tức cần mua ba chiếc việt dã, trong nhà có tiền bao nhiêu a!

Không dám nghĩ, người khác nhìn thấy số xe nhà bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào.

Hắn theo bản năng nhìn Phương Mặc:

- Vậy em có cần học lái xe không?

Phương Mặc cười giữ chặt tay hắn, ôn nhu nói:

- Đường Đường không cần học, em đi đâu thì anh chở em đi. Hoặc là cho tứ ca chở em, lái xe mệt chết người, làm gì cần phải tự mình đi học?

Lục Cảnh Đường tưởng tượng cũng phải, mặc kệ mình đi đâu đều sẽ có người đi cùng. Hoàn toàn không cần lo lắng chính mình có biết lái xe hay không.

Lục Cảnh Cường thì cảm thấy Đường Đường muốn học lái xe cũng không có việc gì, hắn có rất nhiều thời gian dạy cho em trai. Hơn nữa hiện tại muốn tìm mảnh đất trống vẫn rất phương tiện, hiện giờ còn có rất nhiều địa phương còn chưa kịp phát triển, tảng lớn đất trống đều có thể dùng học lái xe.

Cũng không cần lo lắng sẽ đụng người, hoặc là đã xảy ra chuyện. Nhưng hắn không biết Phương Mặc làm như vậy là có ý tứ riêng.

Ở trong lòng Phương Mặc, vị trí ghế bên tay lái phụ phải là của Đường Đường. Hắn không muốn Đường Đường ngồi xe của người khác, cũng không muốn Đường Đường lái thêm một chiếc xe khác ngoài xe của hắn.

Ngày hôm sau đoàn người đi thành đông xem xe, đừng thấy niên đại bây giờ có rất nhiều người không mua nổi xe ô tô.

Nhưng hôm nay người đến xem xe vẫn không ít, ngày hôm qua lúc Lục Cảnh Hoa về tới nhà nghe nói trong nhà cần mua xe, không cự tuyệt nhưng cũng không đồng ý một lần mua tới ba chiếc xe.

Hắn cảm thấy làm như vậy rất cao điệu, thật dễ dàng trêu chọc phải phiền toái. Cuối cùng sau khi quyết định Phương Mặc bọn họ tính toán mua hai chiếc.

Hiện tại một chiếc việt dã ít nhất giá cả hơn ba mươi ngàn, ở niên đại có rất nhiều người còn chưa giải quyết được vấn đề ấm no, tiền lương mỗi người nhiều nhất chỉ vài chục đồng mà nói, cho dù nhịn ăn uống cũng phải để dành thật nhiều năm, càng đừng nói một lần mua vài chiếc ô tô.

Tựa như hàng xóm của nhà bọn họ, nhìn thấy Trần Quế Hoa lái xe đạp nữ, biết Phương Mặc có thể đi phía nam mua xe về, rất nhiều người còn do dự thật lâu mới đành lòng bỏ tiền ra mua, đây chỉ mới là xe đạp mà thôi đâu.

Lục Cảnh Hoa cũng từng lái qua xe trong không gian của Phương Mặc, xe đời sau đương nhiên tốt hơn xe bây giờ nhiều lắm. Hơn nữa hiện tại tốc độ xe còn chậm, còn không bằng chỉ mua hai chiếc để dùng là đủ rồi.

Chờ khi quốc gia ngày càng phát triển lên, đến khi đó lựa chọn càng nhiều, khẳng định còn tốt hơn xe của niên đại này.

Đoàn người đi tới cửa hàng, không vội vàng mua, đi dạo quanh một lát.

Bọn họ phát hiện người mua xe không nhiều lắm, nhưng ai cũng thực sự trực tiếp bỏ tiền mua xe.

Chờ trong cửa hàng không còn nhiều người, Phương Mặc bọn họ đi lựa chọn hai chiếc Jeep 212 của J thị. Một chiếc tính luôn thuế giá cả khoảng 35000.

Làm xong toàn bộ thủ tục, mọi người ngồi vào trong xe.

Trên mặt cả nhà tràn đầy tươi cười.
 
7,052 ❤︎ Bài viết: 2199 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 310:

Lục Cảnh Đường đi theo phía sau Phương Mặc xoay tới xoay lui, làm cái đuôi nhỏ. Nhưng hắn cũng không làm đảo loạn, thỉnh thoảng giúp Phương Mặc lấy chút nguyên liệu chế tạo nước chấm, hoặc là bưng chút đồ ăn.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đồ ăn sắp xong xuôi, vợ chồng Lục Gia Bình về tới nhà. Phía sau còn có Lục Cảnh Cường đi cùng.

Lục Cảnh Đường vội vã tranh công nói:

- Nhanh đi rửa tay, cơm làm xong rồi. Hôm nay con cũng có giúp đỡ nha!

Trần Quế Hoa nghe vậy cười vui vẻ:

- Được, để mẹ nếm thử xem tay nghề của Đường Đường nhà chúng ta.

Bộ dạng Lục Cảnh Cường không tin, đi vào phòng ăn. Nhìn thấy một bàn đồ ăn, ân, lại càng không tin. Đồ ăn này làm khó khăn như vậy, đừng nói Đường Đường, bản thân hắn cũng không làm được.

Hơn nữa tiểu Mặc sủng ái Đường Đường như vậy, đành lòng cho hắn vào bếp làm cơm? Dù thế nào đi nữa hắn cũng không tin.

Trên bàn cơm Lục Gia Bình nhớ tới việc hôm nay cha của Nha Nha nói qua, nghiêng đầu nói:

- Hôm nay cha của Nha Nha tìm cha, hỏi nhà chúng ta có thu hạt sen hay không. Hoa sen trong thôn bọn họ năm nay mọc không sai, hạt sen thật mẩy. Nếu đi, vừa lúc mua thêm chút cá chạch.

Lục Cảnh Đường nghe nói tới hạt sen, lập tức nghĩ tới cháo bát bảo của đời sau, hắn cũng thật thích hạt sen trong cháo. Sau khi đi tới trong này, thỉnh thoảng có ăn bách hợp trong cháo bát bảo, hạt sen thì chưa ăn qua.

Phương Mặc nhìn thấy biểu tình của hắn, cười gật đầu:

- Đi thôi, thu nhiều một chút, con bỏ vào trong không gian. Có thời gian thì lột vỏ phơi khô, sau này nấu cháo có thể phóng một ít.

Lục Cảnh Đường đi theo gật đầu:

- Con thích ăn cháo hạt sen, hạt sen mềm mại còn phải thả chút đường, thật ngon.

Trần Quế Hoa nhìn bộ dáng của hắn, không nhịn được lắc đầu cười.

Lục Gia Bình mang theo vẻ áy náy hỏi:

- Đường Đường còn thích ăn cái gì, hiện tại đã cho phép mua bán. Nhân lúc này con cứ nói ra, ba ba nghĩ biện pháp mua về cho con ăn.

Trước kia trong nhà có đồ ăn đều nhờ Đường Đường biến đi ra, nhà bọn họ vẫn luôn quên mất hỏi thăm đứa con thích ăn cái gì.

Hôm nay đột nhiên nghe Đường Đường nói thích ăn hạt sen, làm trong lòng hắn thật khó chịu, luôn cảm thấy thiếu sót với đứa con.

Lục Cảnh Đường cũng không nhìn ra cảm xúc của cha, nghĩ nghĩ nói:

- Ân, con còn thích ăn ốc nước ngọt. Trước kia đi học luôn luyến tiếc mua. Thỉnh thoảng mua được một lần có thể lễ ăn thật lâu.

Lục Gia Bình càng đau lòng, nhu tóc hắn nói:

- Ngày mai chúng ta đi xem, bên này hẳn là không có ốc nước ngọt, nhưng khẳng định có ốc đồng. Nếu có chúng ta nhờ người trong thôn bắt, dùng đồ đổi với bọn họ là được. Đến lúc đó toàn bộ nuôi dưỡng, chờ phun sạch bùn cát lại để tiểu Mặc thu hồi, muốn ăn thì ba ba làm cho con ăn.

Lục Cảnh Đường cười híp mắt gật đầu:

- Tốt nhất, con nghĩ muốn ăn ốc đồng cay, như vậy ăn mới ngon!

Phương Mặc nghe vậy có chút ý động:

- Chúng ta lấy cái gì đổi với bọn họ, là chuẩn bị tiền hay là lương thực?

Lục Gia Bình nghĩ nghĩ nói:

- Dùng gạo đi, hiện tại tuy nói không cần phiếu cũng mua được lương thực, nhưng nhà ai cũng không quá giàu có. Hơn nữa phương bắc chủ yếu ăn mì phở, dùng gạo đổi với bọn họ hẳn là không thành vấn đề.

Trần Quế Hoa nói:

- Vậy ngày mai mang theo chút tiền. Vợ của lão đại không bao lâu nữa cần sinh, ở cữ cần uống canh cá, đổi thêm chút cá về. Đến lúc đó còn phải phiền toái tiểu Mặc thu vào trong bảo bối của con đâu.

Lục Cảnh Đường vừa định nói trong thương trường của mình có rất nhiều cá, nhưng nghĩ lại cá hiện giờ đều thuần thiên nhiên không ô nhiễm, cá đời sau khẳng định không so sánh được.

Vẫn nên đợi ngày mai đi mua nhiều một chút. Cá kho ăn thật ngon, chiên qua lại tiếp tục kho nên ngay cả xương cá cũng mềm mại, hoàn toàn không cần lo lắng bị mắc xương.

Cả nhà quyết định xong, liền đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà lái xe đi tới trong thôn nhà Nha Nha.

Bởi vì có thông báo trước, cán bộ thôn sớm chờ ở cửa thôn.

Chờ cả nhà đi theo trưởng thôn đến ao cá, mọi người đều kinh ngạc. Vốn cho rằng chỉ là một ao cá nhỏ, không ngờ ao cá trong thôn này còn lớn như vậy.

Lục Cảnh Đường nghiêng đầu hỏi Phương Mặc:

- Dương Dương, trong thôn bọn họ có ao cá, vì sao Nha Nha còn phải đi xa như vậy bắt cá bắt tôm đây?

Phương Mặc còn chưa kịp giải thích, Lục Cảnh Cường xen vào nói:

- Có phải Đường Đường đã quên dưới quê chúng ta nếu lên núi bắt được gà rừng đều phải nộp lên. Chỗ đó không phải tài sản thuộc cá nhân. Trong này khẳng định cũng vậy, nếu Nha Nha đi bắt cá ở đây, những gia đình khác cũng đến bắt cá, như vậy có thể cung cấp được bao nhiêu là đủ cho mọi người đều bắt nha.

Phương Mặc gật đầu nói:

- Hiện tại hẳn còn chưa có cá nhân nhận thầu, chỉ mới cho phép đổi đồ vật, sau đó phân chia cho người trong thôn. Một hồi để Lục thúc hỏi thăm bọn họ, là muốn đổi lương thực hay đổi tiền đi.

Lục Gia Bình cũng không ngồi yên trong xe, đi tới cửa thôn đã theo trưởng thôn đi ao cá.

Phương Mặc đi tới trước ao cá, xuống xe nhìn nhìn chất lượng của nước ao, cũng đi qua tìm trưởng thôn.

Ao hoa sen diện tích hơn mười mẫu, chỉ tính hạt sen là có thể thu được không ít. Hơn nữa Phương Mặc nhớ tới cần mở tiệm ăn sáng ngay trạm xe lửa, hắn muốn bán cháo cùng bánh bao.

Như vậy còn có thể ký hợp đồng với trong thôn, sau này có thể cung ứng hạt sen cho hắn. Hắn còn định thu luôn ốc đồng trong ao sen.

Dù sao cần mở tiệm lẩu, tiệm nướng cũng cần mở thêm. Đến mùa đông đời sau ăn đồ nướng cũng không ít, còn sợ không có khách sao. Đến lúc đó chờ thịt nướng lại gọi thêm món ốc xào cay chậm rãi lễ ăn, nhất định sẽ được hoan nghênh.

Lục Cảnh Cường nhìn thấy trong ao có không ít người chèo thuyền đi hái hạt sen, liền lôi kéo em trai xuống thuyền.

Chờ Trần Quế Hoa nhìn thấy thiếu chút làm cho nàng nổi giận đứng trên bờ mắng to. Nếu không phải sợ xấu hổ, nàng đã cởi giày ném hắn.

Lục Cảnh Đường run rẩy vịn chặt hai bên mép thuyền, chỉ sợ mình rơi vào trong ao. Khuôn mặt hắn khẩn trương nhìn anh trai:

- Tứ ca, anh.. Anh ngồi xuống, anh đừng động.. Ngô.

Lục Cảnh Cường vỗ ngực bảo chứng:

- Đừng sợ, tứ ca mang em đi chơi thuyền. Đường Đường xem thuyền bên kia còn có trẻ con đâu. Người ta đều không sợ, em sợ gì? Ngồi yên, tứ ca mang theo đi truy bọn họ.

Kết quả hắn đánh giá cao năng lực của mình, thuyền không trôi về phía trước ngược lại luôn xoay vòng tại chỗ.

Bản thân Lục Cảnh Đường luôn dễ say xe, nào biết còn bị say sóng. Khi Lục Cảnh Cường chuyển không biết bao nhiêu vòng, sắc mặt hắn tái nhợt nói:

- Tế ca.. Ụa oa, ụa, ụa oa..

Đừng nói Đường Đường bị ói ra, dù là Lục Cảnh Cường cũng bắt đầu say sóng. Hắn nhìn một nam sinh đứng trên bờ nói:

- Tráng sĩ, cứu mạng, oa..

Trên bờ một nam sinh chống nạnh hô:

- Hai tiểu tặc, thuyền của tôi mà cũng dám trộm. Lá gan không nhỏ a!
 
7,052 ❤︎ Bài viết: 2199 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 311:

Lục Cảnh Đường nôn ói không còn gì để ói, nghe có người hô bọn họ là ăn trộm mới ngồi thẳng lên nhìn thấy trên bờ ao cách đó không xa có một thiếu niên đang đứng nhìn bọn họ.

Lục Cảnh Cường bởi vì cũng bị say sóng nên có chút không thoải mái, vẫn rướn cổ hét lên:

- Vì sao kêu là ăn trộm? Không phải là chèo thuyền ra thôi sao? Cũng không phải không trả cho cậu, cậu nói tiền thuê thuyền của cậu là bao nhiêu được rồi đi.

Thiếu niên nghe lời này, lập tức không vui:

- Các cậu không hỏi tự lấy chính là tên trộm, sao vậy? Có tiền giỏi lắm sao?

Lục Cảnh Cường nghe lời này, có chút chột dạ. Việc làm này xác thực là anh em bọn họ không đúng. Nhìn thấy đối phương cũng chỉ là nhi đồng, thanh âm lập tức mềm xuống:

- Đây không phải là nhìn thấy thuyền thì quá kích động sao, chúng tôi chỉ mượn dùng một chút, lập tức trả lại cho cậu.

Thiếu niên cười chế nhạo:

- Vậy anh chèo nha, ở đó xoay vòng làm gì? Làm máy xay gió sao?

Vốn Lục Cảnh Cường đã cảm thấy thật dọa người, hiện tại còn bị một nhi đồng cười nhạo. Hắn trợn mắt:

- Nếu tôi biết chèo thuyền, cậu còn ở đó nói như vậy với tôi sao? Nói nghe như lần đầu tiên cậu cũng liền biết cách chèo thuyền vậy.

Thiếu niên vừa nghe lời này, tức giận nhảy dựng lên:

- Lần đầu tiên tôi chèo cũng tốt hơn anh nhiều. Anh có biết cha tôi là ai không? Hừ!

Lục Cảnh Cường nghe lời này, ánh mắt ngược lại trừng lớn nhìn một vòng, vẻ mặt vô tội:

- A? Ngay cả ba ba mình là ai mà cậu cũng không biết? Mẹ cậu không nói cho cậu biết sao? Thật đáng thương a, Đường Đường em nói có đúng hay không?

Khóe môi Lục Cảnh Đường co quắp, tứ ca sao còn có thời gian sức lực đi trêu chọc nhi đồng như vậy đâu.

Còn không nhanh chóng xin lỗi người ta, mình không muốn tiếp tục ngồi thuyền. Nếu còn xoay tròn lắc lư như vậy, hôm nay mình khỏi ăn cơm, khẳng định ăn cái gì phun cái đó.

Thiếu niên bị hắn đỗi có chút không nói được, chỉ vào bọn họ hô lớn:

- Từ khi tôi sinh ra đã cùng cha tôi lớn lên trên thuyền, năm tuổi đã biết chèo một cái cột chèo rồi. Anh lớn như vậy, dùng hai cột chèo vạch nửa ngày cũng chỉ biết xoay vòng, anh thật dọa người!

Lục Cảnh Cường nhìn thấy tứ ca muốn đứng lên, vội vàng xua tay:

- Tứ ca anh đừng động! Em sợ hãi, chúng ta quay về trên bờ được không?

Lục Cảnh Đường nhìn thấy sắc mặt em trai xác thực không tốt lắm, cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với đứa nhỏ kia, đành phải cúi đầu nói:

- Vậy cậu có thể dạy tôi làm sao chèo thuyền không? Em trai của tôi không thoải mái, chúng tôi muốn lên bờ.

Nào biết thiếu niên nghe lời này của hắn, bắt đầu bãi cái giá, đòi Lục Cảnh Cường xin lỗi mình, còn phải nói ba lần câu nói mình là ăn trộm mới bằng lòng bỏ qua.

Lục Cảnh Cường giận muốn nhảy xuống ao đẩy thuyền trở về bờ.

Lúc này Phương Mặc bọn họ cùng trưởng thôn đi tới, thiếu niên còn đang ở trên bờ bãi cái giá với Lục Cảnh Cường đâu. Không biết còn chưa kêu gào xong, đã bị trưởng thôn vỗ một cái:

- Xú tiểu tử, con chạy tới đây làm gì? Em trai của con đâu?

Thiếu niên ai u một tiếng, quay đầu nhìn thấy cha mình, không phục than thở nói:

- Đang ở nhà chơi với bà nội, cha không phải nói hôm nay có người thu hạt sen, con muốn tới giúp cha thôi. Không đến không biết, còn để con bắt được hai tên trộm!

Phương Mặc nhìn thấy sắc mặt của Đường Đường không tốt, híp mắt suy nghĩ, hắn tưởng là Đường Đường bị ao nước ám ảnh.

Cũng không quản cha con trưởng thôn nói gì, hắn nhìn thấy trên bờ có cây gậy trúc, lập tức nhặt lên vươn ra:

- Tứ ca nắm chặt, em kéo hai người đi lên.

Nhìn thấy thuyền lại bắt đầu lảo đảo, Lục Cảnh Đường hít sâu một hơi, xoay đầu nhìn Phương Mặc:

- Dương Dương, cứu mạng!

Phương Mặc:

-!

Nếu sợ hãi như vậy, vì sao Đường Đường còn lên thuyền đây?

Hắn cũng không nghĩ nhiều, cùng Lục Gia Bình kéo thuyền cập bờ.

Lục Cảnh Đường rời thuyền, hai chân đều phát run, hắn dựa vào bả vai Phương Mặc, liếm liếm môi, mở miệng nói:

- Buổi sáng em ăn lãng phí thật nhiều đồ ăn, vừa rồi đều phun sạch sẽ. Ngô, toàn bộ lãng phí.

Phương Mặc bất đắc dĩ:

-!

Hắn vừa giận vừa buồn cười:

- Sợ hãi như vậy còn ngồi thuyền?

Lục Cảnh Đường quyệt miệng:

- Không phải sợ hãi, là say sóng. Tứ ca không biết chèo thuyền, một mực xoay vòng tại chỗ, trực tiếp xoay em chóng mặt, chính hắn đều xoay đến ói ra.

Nói đến đây lại nhớ tới vừa rồi mình choáng đầu hoa mắt, hắn lại cúi người nôn ói một trận.

Lục Cảnh Cường lên bờ, liền nhìn thấy một màn này:

-!

Đến nỗi sao? Xem ra sau này mình chèo thuyền không thể mang Đường Đường, ân, mang nhị ca thích hợp hơn đó.

Dù sao nhị ca không sợ say sóng!

Phương Mặc đưa Lục Cảnh Đường quay về trong xe, nhân lúc người khác vắng mặt, cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn:

- Ngoan, nằm nghỉ trong xe một lát, nếu còn khó chịu thì chúng ta đi bệnh viện nhìn xem.

Lục Cảnh Đường lắc đầu, lên bờ rồi cũng không việc gì, cũng không cần đi bệnh viện, hắn sờ sờ khuôn mặt Phương Mặc:

- Anh đi đi, em nằm nghỉ ngơi hẳn là sẽ không việc gì.

Phương Mặc còn có chút không yên lòng, xoay đầu nhìn xung quanh thấy không ai tới gần, hắn lấy ra một thảm lông:

- Đắp lên bụng đừng để lạnh. Anh không lên thuyền, chỉ đứng trên bờ. Nếu em không thoải mái, chỉ cần cho mấy nhi đồng chạy quanh vài viên kẹo kêu họ gọi anh.

Lục Cảnh Đường sờ sờ khuôn mặt mồ hôi, mê hoặc nói:

- Dương Dương, hiện tại bên ngoài hơn 30 độ..

Phương Mặc nhu đầu hắn:

- Anh là sợ em ngủ quên, được rồi em nghỉ ngơi đi, anh đi qua xem.

Lục Cảnh Đường ôm cổ hung hăng hôn hắn, sau đó buông ra xua tay:

- Đi nhanh đi, đi nhanh đi.

Phương Mặc nhếch môi cười xuống xe đóng cửa xe. Dùng biểu tình lạnh lùng đi về hướng bờ ao.

Trần Quế Hoa vừa lúc cũng đi tới, không nhìn thấy con út liền hỏi:

- Con ngoan đâu?

Lục Gia Bình vội vàng nói:

- Cùng tiểu Mặc đi lên xe nghỉ ngơi, vừa rồi em đi đâu vậy?

Trần Quế Hoa trừng mắt nhìn Lục Cảnh Cường, nói:

- Lão tứ lôi kéo Đường Đường lên thuyền, em sợ xảy ra chuyện, thấy còn có vài con thuyền nhưng em lại không biết chèo a. Cho nên đi vào trong thôn hỏi thăm xem có ai biết chèo thuyền giúp đỡ hay không.

Lục Gia Bình khẽ cười vỗ vai nàng:

- Không sao, đừng lo lắng. Nói thế nào lão tứ cũng không thể để cho Đường Đường rơi vào trong ao a.

Lục Cảnh Cường lần đầu tiên nghe cha giúp mình nói chuyện, thiếu chút cảm động khóc quỳ xuống.

Nhưng lại không biết trong lòng Lục Gia Bình nghĩ thầm:

- Hù chết! Cũng may đứa con không sao, sau này mặc kệ đi đâu, Đường Đường không ở cạnh mình thì phải kêu lão tứ đi theo bên cạnh mình. Tuyệt đối không cho hai đứa cơ hội ở chung một chỗ với nhau.

Lúc này Lục Cảnh Cường đang đi theo thiếu niên muốn học cách chèo thuyền.

Trong ao có người chuyên môn đi hái sen, cũng không cần bọn họ. Chi bằng nhân cơ hội đi học chèo thuyền, sau này có cơ hội cần mang theo Đường Đường chèo thuyền đi chơi một lần.

Lục Cảnh Đường: Cảm ơn tế ca quan tâm em! Em cự tuyệt!
 
7,052 ❤︎ Bài viết: 2199 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 312:

Phương Mặc làm xong cơm trưa, nhìn đồng hồ trên tường, thấy thời gian không còn sớm nghĩ nên kêu Đường Đường rời giường.

Hắn mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy bảo bối đang ôm gối đầu của mình ngủ say, liền đi qua kéo mền, thanh âm đầy ý cười:

- Đường Đường, nên rời giường.

Lục Cảnh Đường nghe thanh âm, rầm rì chui vào trong mền. Từ trong mền truyền ra thanh âm làm nũng:

- Còn chưa muốn dậy, em muốn ngủ thêm một chút.

Phương Mặc cười nói:

- Buổi chiều không phải còn có tiết học, hiện tại đã giữa trưa rồi. Em còn muốn tắm rửa hay không? Nếu không dậy thì sẽ không kịp.

Lục Cảnh Đường chui ra khỏi mền, dụi mắt hỏi:

- Em muốn tắm rửa, mấy giờ rồi?

- Sắp 12h, anh vừa làm xong cơm trưa.

Phương Mặc vừa nói vừa cầm lấy quần áo mà Đường Đường cần mặc đi qua.

Lục Cảnh Đường quỳ ngồi trên giường, dựa lên vai Phương Mặc rầm rì:

- Chán ghét anh.

Phương Mặc bị hắn làm giận mà cười, đem người ôm ngồi lên đùi mình, hôn lên trán hắn hỏi:

- Sao lại chán ghét anh? Anh chọc tới em?

Lục Cảnh Đường trừng mắt liếc hắn, dùng trán của mình đụng vào trán Phương Mặc, e thẹn nói:

- Đêm qua em đã nói ngừng lại, anh luôn luôn không nghe. Hại em hôm nay dậy không nổi.

Phương Mặc nén cười, đêm qua cũng không biết là ai lúc hắn muốn dừng lại thì luôn quấn hắn đòi tiếp tục. Hiện tại còn trách hắn. Nhưng hắn lại sợ trêu chọc tiểu tổ tông tức giận, trên mặt làm vẻ nghiêm túc phụ họa lên:

- Phải, đều tại anh. Trách anh dùng thời gian quá lâu.

Lục Cảnh Đường lườm hắn, hừ nói:

- Anh đây là biến tướng tự khen chính mình sao?

Phương Mặc cũng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng, ôm người đi phòng tắm rửa mặt.

Chờ bọn họ chuẩn bị ăn cơm, Lục Cảnh Cường đi qua. Hoàn toàn không khách khí ngồi xuống bàn giành đôi đũa trong tay em trai, gắp lên một miếng thịt nhét vào trong miệng.

Lục Cảnh Đường trừng lớn hai mắt nói:

- Tứ ca, anh còn chưa đi rửa tay đâu. Anh đi đâu vậy, đói thành hình dạng này.

Lục Cảnh Cường nuốt đồ ăn trong miệng, nói:

- Anh đi thôn của Trương Dương bọn họ giúp đỡ đào củ sen, kháo, làm tới trưa mệt quá. Thắt lưng đều sắp không đứng thẳng được, sớm biết anh sẽ lái xe đi. Lúc trở về thiếu chút nữa không đạp xe nổi.

Lục Cảnh Đường híp mắt nhìn hắn, tứ ca từ khi nào có quan hệ tốt như vậy với Trương Dương.

Gần đây tứ ca thỉnh thoảng lại chạy đi tìm đứa nhỏ kia chơi, hắn còn nhớ được sau lần đó thu xong hạt sen, tứ ca luôn tìm người ta muốn học chèo thuyền.

Đứa nhỏ kia liền đứng ra nói mình sẽ dạy hắn, khi đó tứ ca biết người ta tên gọi Trương Dương, còn cười chế nhạo người ta một câu.

Nói tên hắn đặt thật không sai, đúng là trương dương! Kết quả hai người còn tranh cãi lẫn nhau.

Ai ngờ chưa qua được bao lâu, quan hệ giữa hai người lại biến thành thật tốt, còn chơi đến cùng nhau.

Lục Cảnh Cường ăn cơm xong, nấc một cái. Nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt của em trai, cười dài xoa nhẹ tóc hắn:

- Ánh mắt em là ý gì vậy?

Lục Cảnh Đường né tránh tay hắn, hừ một tiếng:

- Tứ ca, anh đi trong thôn của Nha Nha bọn họ lại không gọi tụi em cùng đi.

Lục Cảnh Cường không biết ý nghĩ của em trai, còn cười nói:

- Còn chưa từng thử đi đào củ sen nên anh nghĩ đi thử xem một lần. Ai ngờ khó như vậy, sớm biết trước thì lúc Trương Dương kêu anh đi, anh giả vờ nói mình có việc thì tốt rồi. May mắn không gọi hai đứa, bằng không làm em mệt mỏi, mẹ lại đánh anh.

Lục Cảnh Đường mang theo ý tứ sâu xa "nha" một tiếng, lặng lẽ trừng mắt ra hiệu với Phương Mặc.

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ gì quá nhiều, dù sao thần kinh của tứ ca luôn lớn như vậy, hẳn sẽ không có tâm tư gì khác với Trương Dương.

Tuy tứ ca tiếp nhận mối quan hệ của hắn cùng Phương Mặc, nhưng cũng không tới mức chính bản thân tứ ca cũng có thể tiếp nhận một nam sinh đi?

Bỏ đi, không cần nhiều lời, bằng không để tứ ca biết, lại nên rượt đánh hắn.

Lục Cảnh Cường than thở:

- Em ăn nhanh lên, bữa cơm ăn đã bao lâu? Cơm đều lạnh. Cẩn thận ăn vào bụng không thoải mái.

Lục Cảnh Đường quyệt miệng không thèm để ý hắn.

Lục Cảnh Cường cười nói:

- Nhìn thấy không, còn phải nhắc nhở đứa nhỏ này. Tiểu Mặc, em cũng không nên luôn chiều chuộng theo hắn, nên quản vẫn phải quản.

Trong lòng Phương Mặc thầm trừng mắt, đâu cần anh nhắc nhở!

Phương Mặc hỏi:

- Tứ ca có biết hôm nay đào củ sen dùng làm gỏi hay là nấu canh ăn không?

Lục Cảnh Cường mơ hồ:

- Gì? Sao anh nghe không hiểu ý tứ của em?

Phương Mặc liền giải thích, phẩm loại của củ sen không giống nhau. Có loại thích hợp làm gỏi, có loại thích hợp nấu canh ăn.

Lục Cảnh Cường nghe xong co quắp khóe môi nói:

- Anh cũng không biết, bọn họ chỉ kêu anh mang về một ít. Anh không lấy, anh mệt chết đi được, làm sao còn khí lực mang củ sen nặng trịch đó mang về.

Phương Mặc nghĩ nghĩ, cảm thấy một lát mình đứa Đường Đường đi học rồi thì có thể đi trong thôn nhìn xem, nếu là củ sen loại tốt hắn có thể thu một ít, mang về xay bột củ sen. Tuy ao sen lớn nhưng hẳn cũng không xay ra được bao nhiêu bột, nếu đem bán cũng không có bao nhiêu hàng, nhưng dùng tặng người vẫn không sai.

Phương Mặc lái xe đưa hai người đến trường, dọc đường nói:

- Tan học anh đến đón em, đến lúc đó đừng chạy loạn, buổi tối chúng ta đi qua tiệm ăn cơm.

Lục Cảnh Đường cười híp mắt hôn hắn:

- Được thôi, học xong em chờ anh.

Lục Cảnh Cường lườm hai người, trực tiếp mở cửa xe kéo em trai đi xuống.

Hắn trừng mắt nói:

- Đi nhanh lên!

Nói xong đóng cửa xe, xách cổ áo em trai kéo vào trong trường học.
 
7,052 ❤︎ Bài viết: 2199 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 313:

Hai năm sau, thương trường hoàn công, phong cách trang hoàng bên trong cùng không gian thương trường của Lục Cảnh Đường gần như không khác nhau bao nhiêu.

Hiện tại Phương Mặc đã hoàn toàn không cần lo lắng trong vòng mười năm tới sẽ có người bắt chước được bọn họ.

Dù sao có chút đồ vật, không phải do bọn họ muốn học liền học được.

Hiện tại hắn cũng không tiếp tục vội vàng chiếu cố chuyện xây dựng thương trường, hoàn toàn đem nơi này giao cho Lục Cảnh Cường đến quản lý.

Hắn mang theo Lục Cảnh Hoa đi khắp nơi mua nhà, mua đất. Đừng thấy hiện tại chỉ là một căn nhà cũ, qua vài năm vừa qua tay kiếm tiền, là giá cả những người khác nghĩ cũng không dám nghĩ.

Không chỉ như thế, chỉ tính bên phía nam hắn cũng làm như thế. Cho dù hiện tại không cần làm gì, chỉ dựa vào tư sản cố định ngày sau kiếm tiền, hắn cũng có thể nuôi sống mọi người.

Nhưng Phương Mặc còn chưa thỏa mãn với hiện trạng, dù sao bất động sản J thị cũng bắt đầu trực tiếp phát triển lên.

Hắn biết ngành bất động sản trong tương lai kiếm tiền biết bao nhiêu, lúc này còn không mang theo người trong nhà kiếm tiền, thật sự lãng phí cơ hội này.

Thêm một năm nữa Đường Đường sẽ tốt nghiệp, hắn muốn tranh thủ thời gian kiếm tiền. Đến lúc đó là có thể nghỉ ngơi, mang theo bảo bối của hắn đi ra ngoài du lịch.

Hiện tại Trần mẹ bọn họ đang bận rộn chiếu cố con trai của đại ca, hoàn toàn không thời gian ra cửa.

Dù là tiệm nướng mà trong nhà luôn yêu thích cũng không làm Trần Quế Hoa thả lỏng ý tưởng chiếu cố cháu trai. Cho dù Phương Mặc bọn họ đã nhiều lần nói cần tìm bảo mẫu mang nhi đồng, nhưng nàng vẫn cứ lo lắng.

Nàng luôn cảm thấy để trong nhà mang nhi đồng vẫn tốt hơn, nhưng bắt đầu từ năm trước vệ sinh quét dọn trong nhà đều là do bảo mẫu làm.

Trong nhà Phương Mặc thuê một người giúp việc cũng tìm thêm một người giúp việc cho Trần Quế Hoa. Không cần bảo mẫu mang nhi đồng, ngoài ra việc nhà đều giao cho bảo mẫu đi làm.

Bằng không Đường Đường đau lòng cha mẹ, Phương Mặc nhìn thấy cũng không thoải mái.

Đoạn thời gian này hắn luôn mang theo Lục Cảnh Hoa đi công trường giám sát, lúc xây thương trường có chính phủ nhìn chằm chằm, gần như không cần hắn đi quản.

Nhưng hiện tại thì khác, khối đất biểu thị công ty bất động sản của hắn có thể mở ra hay không. Cho nên đại đa số thời gian, hắn cùng Lục Cảnh Hoa đều sẽ đi tới công trường giám sát.

Dù là đội kiến trúc cũng do Phương Mặc tự mình tìm người. Dù sao công trường cũng không chỉ có một mảnh đất, chỉ cần xây dựng lên bên này, địa phương khác cũng có thể tham dự vào. Đội kiến trúc vẫn dùng người một nhà luôn đáng tin hơn.

Công trình sư chính là bạn học cùng thầy giáo trong trường học của bọn họ được mời đến. Hơn ba năm tiếp xúc, có chút bạn học vẫn đáng tin cậy, tỷ như nhóm bạn ngày xưa.

Phương Mặc lại quyết định đợi thêm ba năm, đợi cho bất động sản Lục thị chiếm cứ thị trường lớn nhất của J thị, như vậy đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể buông tay.

Vì sao không dùng dòng họ của chính hắn, bởi vì lúc đó tiền đầu tư hơn nửa đều dựa vào thương trường của Đường Đường kiếm ra tiền. Hơn nữa gia đình của hắn ngoại trừ ông bà nội ngoại hai bên cùng cha mẹ hắn, Phương Mặc cũng không quá thân cận với những anh chị em khác.

Cũng không phải hắn cố ý rời xa những người này, mà là không hợp tính nết của nhau. Dù là nhị ca của chính hắn, cả ngày còn bởi vì hắn ở chung một chỗ với Đường Đường mà chê hắn dọa người.

Nếu không hợp tính tình, Phương Mặc cũng không muốn làm người sinh ghét.

Nhưng bao năm nay hắn vẫn cho cha mẹ cùng ông bà nội ngoại không ít tiền, dù là nhà hắn cũng mua cho bọn họ.

Hắn cũng không cho rằng mình chiếm cứ thân thể con cháu nhà người ta rồi thì không thèm quản nhà người ta. Hơn nữa chính do Phương mẹ tự mình nghĩ thông suốt.

Con út trở về nhà còn bị mấy anh chị em trong nhà xem thường, còn không bằng không cần về nhà làm gì.

Dần dà, Phương Mặc ngoại trừ cấp tiền cho cha mẹ, hoặc là mời bọn họ đi qua J thị ở lại, cũng rất ít liên lạc với người nhà bên kia.

Hắn cúi đầu xem đồng hồ, đứng lên nói với Lục Cảnh Hoa:

- Đại ca, em đi đón Đường Đường trước, anh cùng đi đi? Hay là anh đi sau?

Lục Cảnh Hoa cười cười:

- Cậu đi trước đi, không phải hôm nay có buổi họp mặt sao, đừng đi trễ. Anh xem tài liệu một chút, chờ một lát tự mình đi về.

Phương Mặc gật đầu, lái xe rời khỏi công trường.

Chờ sau khi hắn về đến nhà, nhìn thấy cửa phòng ngủ đóng lại, đi vào nhìn, trên giường bày đầy quần áo cùng quần dài, dù là dưới đất cũng bày đầy ắp.

Chỉ nhìn thấy Lục Cảnh Đường ngồi dưới đất, hình dạng cau mày ưu tư. Hắn cười đi qua, đem người bế lên:

- Sao vậy, đây là muốn làm triển lãm trong nhà sao? Đem toàn bộ quần áo đều bày ra ngoài.

Lục Cảnh Đường quyệt miệng mất hứng nói:

- Không biết nên mặc cái gì, ngô, luôn cảm giác quần áo của em quá ít.

Phương Mặc nhìn quần áo chất đầy trong phòng, cố gắng nén cười. Ở niên đại này, người khác có bộ quần áo mặc đã là không sai, ai giống như Đường Đường có nhiều quần áo tới mức không chỗ xếp vào.

Lúc sửa sang căn phòng này, Phương Mặc còn lưu lại một phòng chuyên môn đặt quần áo. Hắn quyết định đem phòng riêng này đặt quần áo cho Đường Đường, cho dù trong tay hắn không thiếu vải dệt may quần áo, cũng không dám đưa cho Đường Đường mặc vào, càng không có cơ hội.

Nhưng từ khi đến J thị, mặc kệ đi đâu hắn cũng mua vài bộ quần áo cho Đường Đường, hoặc là trực tiếp lấy ra từ không gian.

Từ khi hắn trở thành sinh viên năm hai, cũng chỉ chuyên mặc âu phục. Thỉnh thoảng cùng Đường Đường đi ra ngoài chơi mới thay lên quần áo vận động.

Cho nên phòng giữ quần áo của bọn họ đại bộ phận đều của Đường Đường, hắn chỉ chiếm chưa tới ¼.

Tiểu không lương tâm bây giờ còn nói quần áo mình quá ít, thật sự có điểm làm giận a.

Phương Mặc nhìn đống quần áo, nghĩ nghĩ nói:

- Chúng ta mặc quần áo tình nhân đi, đều mặc sơ mi trắng cùng quần bò như thế nào?

Lục Cảnh Đường nghe lời này, giãn mày, cười híp mắt gật đầu:

- Tốt, trong thương trường có tiệm giày danh tiếng. Em đi xem chúng ta nên mang loại giày nào.

Còn chưa đợi Phương Mặc cự tuyệt, ý thức của hắn đã tiến vào thương trường.

Nhìn thấy loạt giày đẹp mắt, hắn tuyển một đôi màu trắng đơn giản hào phóng, phối lên quần bò cũng rất đẹp.

Hiện tại hắn đã hoàn toàn quen thuộc thương trường, chỉ cần trong lòng mặc niệm số size bao nhiêu, giày sẽ tự động bay tới trước mặt hắn. Căn bản không cần hắn cực khổ vào nhà kho tìm kiếm, lấy được giày, hắn hài lòng ra thương trường.

- Keng keng keng! Dương Dương anh nhìn xem thích không? Nếu không thích em lại đi đổi.

Lục Cảnh Đường chớp mắt nhìn Phương Mặc hỏi.

Thấy Phương Mặc không phản ứng, hắn trực tiếp đưa tay cởi quần áo của hắn, trong miệng còn than thở lẩm bẩm:

- Người đã lớn như vậy rồi, sao thay quần áo còn cần em giúp đỡ. Anh thật đúng là phiền người tinh.

Phương Mặc giận thành cười, nâng cằm hắn hôn xuống:

- Ân? Phiền người tinh đang nói chính mình sao? Tiểu hỗn đản.

Lục Cảnh Đường thật thích nghe thanh âm trầm thấp của Phương Mặc, dễ nghe khiến lỗ tai đều muốn mang thai, hắn e thẹn nói:

- Tự anh mặc, em đi tắm rửa.

Nói xong bỏ chạy vào phòng tắm.

Phương Mặc cười thay xong quần áo, thu thập quần áo bày đầy trong phòng.

Vừa than thở vừa nhìn quần áo trong tay, bộ này Đường Đường cũng không mặc được vài lần, hẳn là không thích. Bộ này bảo bối của hắn mặc vào nhìn tròn trĩnh, cũng không thích hợp.

Khóe môi Phương Mặc thoáng nhếch lên: Xem ra cần sửa sang lại phòng đặt quần áo cho Đường Đường mới được.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back