- Xu
- 755,853,852
2341
127
Cảnh thu
Thánh thót tầu tiêu mấy hạt mưa
Khen ai khéo vẽ cảnh tiêu sơ
Xanh ôm cổ thụ tròn xoe tán
Trắng xóa tràng giang phẳng lặng tờ
Bầu dốc giang sơn say chấp rượu
Túi lưng phong nguyệt nặng vì thơ
Ơ hay, cánh cương ưa người nhỉ
Ai thấy, ai mà chẳng ngẩn ngơ
Hồ Xuân Hương
Cảm nhận bài thơ Cảnh Thu
Cảnh Thu của Hồ Xuân Hương là một bức tranh thu thanh nhã nhưng không kém phần phóng khoáng, mang đậm cái "hồn thơ" riêng của Bà chúa thơ Nôm: tinh tế, duyên dáng, đậm chất tài tử và có chút men say đầy thi vị. Mùa thu trong bài thơ không buồn, không hiu hắt như trong thơ cổ điển Trung Hoa mà lại có vẻ đẹp vừa tiêu sơ, vừa quyến rũ, khiến lòng người không khỏi xao động.
Thơ bắt đầu bằng vài hạt mưa tầu tiêu "thánh thót", gợi sự tinh tế và mềm mại của thiên nhiên. Chính sự mỏng manh ấy lại làm nổi bật nét đẹp trong trẻo của cảnh thu. Từ đó, cảnh núi non – cây cối – sông nước được hiện lên như một bức họa thủy mặc: tán cổ thụ tròn xoe xanh mượt, sông nước trắng xóa phẳng lặng như tờ. Tất cả đều nhẹ, trong, nhưng không hề nhạt nhòa.
Cảm xúc của nhân vật trữ tình cũng được mở ra đầy mơ màng. Cả "bầu giang sơn" như đong đầy men rượu, còn "túi lưng phong nguyệt" thì nặng vì thơ. Hồ Xuân Hương nhìn cảnh thu bằng ánh mắt phóng khoáng, đầy chất nghệ sĩ. Cảnh đẹp khiến lòng người say, mà cũng là cái say của tâm hồn tài tử, sẵn sàng nâng niu, thưởng thức cái đẹp của đất trời.
Bài thơ kết lại bằng câu hỏi tinh nghịch: "Cánh cương ưa người nhỉ", như một lời trách nhẹ nhàng mà đầy yêu cuộc sống. Cái đẹp của cảnh thu khiến ai nhìn cũng phải "ngẩn ngơ". Chính giọng thơ dí dỏm, trong sáng và có chút tinh quái ấy làm cho Cảnh Thu trở thành một bức tranh thu rất riêng, mang đậm phong vị của Hồ Xuân Hương: duyên dáng, phóng khoáng và tràn đầy sức sống.
Chỉnh sửa cuối:

