- Xu
- 755,853,852
2038
11
Khoảng lặng
Con giờ khóc nghẹn vào trong
Bao nhiêu nước mắt lắng lòng.. Mẹ ơi!
Thiên thu cao mấy tầng trời
Nén hương khấn mẹ bấy lời cầu mong
Một đời cái Vạc, cái Nông
Chắt chiu lặn lội những trông được mùa
Khỏa tay gieo hạt ước mơ
Gặt về bao nỗi tơ vò rối ren
Chợ đời lắm nỗi bon chen
Tính toan đong đếm ưu phiền đầy vơi
Giờ xa lăng lắc cõi người
Tiếng mưa vẳng tiếng ru hời Mẹ xưa
Khóm trầu xanh thuở đón đưa
Bát cơm dâng Mẹ thương trưa nhọc nhằn
Góc vườn cau rụng đầy sân
Bóng ai như bóng Mẹ lần về thăm..
Bùi Sim Sim
Cảm nhận bài thơ Khoảng lặng
Khoảng lặng là bài thơ thấm đẫm nỗi nhớ mẹ, được viết bằng giọng điệu nghẹn ngào, lắng sâu và rất đỗi chân thành. Mỗi câu thơ như một tiếng nức nở kìm nén, một lời gọi về quá khứ yêu thương mà giờ đây chỉ còn trong ký ức. Bài thơ mở ra bằng sự nghẹn ngào của người con trước nỗi mất mát không thể bù đắp. "Khóc nghẹn vào trong" không chỉ là hành động kìm nước mắt, mà còn là sự đau đớn, nỗi cô đơn của một đứa con không còn được sà vào vòng tay mẹ.
Hình ảnh mẹ trong bài thơ hiện lên mộc mạc mà đầy hy sinh. Mẹ là người cả đời lam lũ "cái Vạc, cái Nông", chắt chiu từng hạt lúa, từng ước mong cho con. Những vất vả ấy không chỉ là chuyện cơm áo mà còn là tình yêu thương vô bờ bến của một người mẹ dành trọn cả thanh xuân cho con mình. Nỗi nhớ mẹ không chỉ ở nỗi đau mất đi, mà còn ở tiếng ru, bát cơm trưa, khóm trầu xanh, góc sân cau rụng – những hình ảnh bình dị làm nên cả một trời ký ức ấm áp.
Đọc bài thơ, ta cảm nhận rõ ràng "khoảng lặng" trong lòng người con: khoảng trống không gì lấp đầy khi mẹ đã đi xa. Thiên thu cao vời vợi, mẹ giờ ở một thế giới khác, để lại người con với những dằn vặt, yêu thương và lòng biết ơn khôn nguôi. Chính sự giản dị, mộc mạc và chân chất của từng câu thơ đã khiến nỗi nhớ mẹ trở nên rất thật, rất đời và chạm tới trái tim người đọc.
Khoảng lặng là lời tri ân, là nén hương lòng của người con gửi đến mẹ. Bài thơ nhắc ta nhớ rằng tình mẹ là thứ thiêng liêng nhất, và khi mất đi rồi, con người ta mới thấm hết nỗi đau và sự trống vắng. Đó là bài thơ làm người đọc lặng đi, để rồi bồi hồi nhớ về mẹ mình – dù mẹ còn hay đã khuất.
Chỉnh sửa cuối:

