Admin

Nothing to lose.. your love to win..
23,372 ❤︎ Bài viết: 4205 Tìm chủ đề
7011 199
Kiếm tiền
Admin đã kiếm được 70110 đ
Một ngày buồn..

Chúng ta làm tổn thương nhau

Bằng những lời lẽ ra không nên có

Tưởng mong manh, nhẹ nhàng như cỏ

Lại vụng về thành vết xước trong nhau


Trái tim em lặng lẽ đớn đau

Trái tim anh hồ nghi mắc lỗi

Tình yêu ấy đã qua thời nông nổi

Hơn một lần mình đã đắng cay


Lời nói vuột khỏi bàn tay

Vỡ òa trong anh những yêu thương ngày cũ

Nước mắt không rơi, anh ru lòng tự nhủ

Phút không phải mình, nào ai muốn thế đâu..


Nhưng dường như ta đã không còn thuộc về nhau

Ngay cả khi vô tình..

Anh cũng không làm em đau như thế

Dù gắng gượng em vẫn không thể nào mạnh mẽ

Vết xước ở lòng..

Lại đau nhói nơi tim..


Rồi một mai em sẽ lại đi tìm

Sự vẹn nguyên trong yêu thương ngày ấy

Nhưng cảm xúc không nồng nàn đến vậy

Tổn thương mất rồi, có tha thứ được không?


Nỗi nhớ cựa mình nhưng nhức giữa đêm đông

Nước mắt trào dâng đến tận cùng hơi thở

Vòng tay anh cho nỗi buồn chia nửa

Khóa chặt tim mình.. em ngờ vực.. hoài nghi..

(✿•́₋•̩̥̀)


Khuyết danh

uq2beqO.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:
5,092 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Bài thơ gợi lên một nỗi buồn rất thật, rất đời, như cái chênh vênh của hai người đã từng thương nhau sâu đậm nhưng lại vô tình làm nhau đau bởi những lời lẽ không đáng nói. Đọc từng câu, người ta cảm nhận rõ sự mong manh của tình yêu, thứ tưởng nhẹ như cỏ nhưng lại dễ trở thành vết xước sâu trong lòng. Trái tim người con gái lặng lẽ chịu đựng, trái tim người con trai thì đầy nghi hoặc và hối hận, cả hai đều đớn đau theo cách riêng của mình. Những câu thơ như tiếng thở dài của một mối tình đã qua thời nông nổi, đã chạm đủ những đắng cay nhưng vẫn không thoát được tổn thương. Cảm giác vụt khỏi tay một lời nói, một khoảnh khắc không kịp giữ, để rồi yêu thương cũ vỡ òa, khiến người đọc cũng chạnh lòng theo.

Nỗi đau trong bài thơ không ồn ào mà thấm dần, âm ỉ, giống như vết thương nằm sâu trong tim. Dù muốn tha thứ, muốn mạnh mẽ, nhưng tổn thương đã in dấu khiến lòng người ngờ vực và hoang mang. Có những điều đã nứt vỡ rồi sẽ khó trở lại vẹn nguyên, dù vẫn còn thương, còn nhớ, còn khao khát vòng tay xưa. Bài thơ mang màu buồn của một mối quan hệ đã đi đến ngã rẽ, khi yêu thương vẫn còn nhưng đôi trái tim không còn thuộc về nhau như trước. Đọc đến cuối, người ta chỉ thấy một nỗi tiếc nuối lặng lẽ, một câu hỏi nhỏ mà day dứt: Tổn thương mất rồi, liệu có tha thứ được không?
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back