- Xu
- 756,056,673
34613
345
Xin Lỗi
Cho tôi xin lỗi vầng trăng
Lòng tôi bóng tối nên thành vô duyên
Cho tôi xin lỗi quán quen
Cùng tôi phải tập để quên một người
Cho tôi xin lỗi niềm vui
Đôi khi cay đắng, tôi cười không thôi
Cho tôi xin lỗi chính tôi
Lẽ ra tôi phải yên vui,
Vậy mà..
Từ tập thơ "Ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời" của Nguyễn Thiên Ngân.
Cảm nhận về bài thơ Xin Lỗi của Nguyễn Thiên Ngân
Bài thơ Xin Lỗi là một tiếng thở dài rất khẽ nhưng đủ để người đọc thấy cả một khoảng buồn trải rộng trong lòng người nói. Những lời xin lỗi nối tiếp nhau, không hướng đến một ai cụ thể mà trải ra khắp những điều thân thuộc quanh mình: Vầng trăng, quán quen, niềm vui và cuối cùng là chính bản thân. Chính sự giản dị này lại khiến bài thơ chạm sâu, bởi nỗi buồn lớn nhất đôi khi không cần gào thét, chỉ cần một câu nói nhẹ đã đủ khiến tim nhau rung lên.
Hình ảnh vầng trăng được xin lỗi trước tiên, như một biểu tượng của sự trong trẻo mà người nói cảm thấy mình không còn xứng đáng. Lòng đã có bóng tối thì ánh trăng dù đẹp cũng bỗng thành xa lạ. Quán quen, nơi từng đi cùng ai đó, giờ lại trở thành chốn phải tập quên, gợi lên cảm giác hụt hẫng của những kỷ niệm chưa cũ nhưng đã buộc phải cất đi. Niềm vui cũng trở thành thứ phải xin lỗi, bởi có lúc người ta cố cười để che giấu cay đắng, biến niềm vui thành một chiếc mặt nạ.
Đến cuối cùng, lời xin lỗi hướng vào chính mình. Đó là đoạn đau nhất của bài. Người nói nhận ra mình đáng lẽ phải yên vui, đáng lẽ phải sống nhẹ nhàng hơn, vậy mà lại để nỗi buồn tràn lấp. Câu thơ dang dở ở cuối như một khoảng lặng nghẹn – nơi những điều muốn nói chưa kịp nói ra, hoặc nói ra cũng chẳng thay đổi được gì.
Toàn bài thơ là một hành trình tự nhìn lại, rất ngắn nhưng dư vị dài. Đọc xong, người ta không chỉ thấy nỗi buồn của tác giả mà còn thấy bóng dáng chính mình trong đó: Những lần mệt mỏi phải xin lỗi cả thế giới, và xin lỗi chính mình vì đã không mạnh mẽ hơn.
Last edited by a moderator:


