Cho tôi xin lỗi vầng trăng Lòng tôi bóng tối nên thành vô duyên Cho tôi xin lỗi quán quen Cùng tôi phải tập để quên một người Cho tôi xin lỗi niềm vui Đôi khi cay đắng, tôi cười không thôi Cho tôi xin lỗi chính tôi Lẽ ra tôi phải yên vui, Vậy mà.. Từ tập thơ "Ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời" của Nguyễn Thiên Ngân.