54
0
Minh không định đi vào hẻm đó.
Trên bản đồ của AURA, khu vực này hiện một dải xám dài, trống rỗng. Không dữ liệu địa hình chi tiết, không chỉ số an toàn, không gợi ý quán ăn hay nhà hàng. Một chỗ "không tồn tại" đối với hầu hết mọi người năm 2065.
Nhưng cơn mưa bất chợt - thứ mà thành phố hiếm khi để xảy ra - đã dồn anh vào đây. Hệ thống dự báo thời tiết tích hợp của Sync rõ ràng đã bỏ sót vài giọt nước.
Hẻm hẹp, tường loang lổ, dây điện chằng chịt như mạng nhện đen. Mùi đất ẩm pha với hương khói nhang từ đâu đó len vào mũi, một mùi đã lâu anh không gặp giữa Sài Gòn được lọc sạch không khí từng giờ. Nền bê tông lổn nhổn viên gạch cũ, lốm đốm rêu xanh.
Tiếng chuông gió khẽ leng keng đâu đó, rồi.. Choang!
Chậu gốm trước cửa một tiệm nhỏ vỡ tan khi Minh lỡ va vào. Những mảnh vỡ loang màu xanh lam nằm rải trên nền ướt.
Cánh cửa bật mở. Một cô gái xuất hiện, tóc buộc cao, vài lọn ướt dính vào má. Tay cô dính đầy đất sét, mùi men gốm lẫn mùi mưa ngai ngái. Đôi mắt nâu mở to nhìn đống vỡ, rồi nhìn anh:
- "Anh vừa mới giết một tác phẩm mất ba ngày của tôi."
Giọng cô không giận dữ, mà lẫn chút.. Bỡn cợt.
Minh lúng túng cúi xuống:
- "Xin lỗi, tôi sẽ đền-"
- "Không nhận tiền. Anh vào đây. Nửa tiếng. Trả công bằng sức lao động."
Anh chưa kịp phản ứng thì Sync rung nhẹ bên tai:
"Cảnh báo: Môi trường không xác định. Đối tượng giao tiếp không xác định.
Chỉ số cảm xúc bất ổn: Nhịp tim +22%."
Minh đứng ngây, chưa từng thấy thông báo như vậy. Cô gái không để ý, hoặc không quan tâm, kéo anh vào tiệm.
Bên trong là một thế giới khác: Ánh đèn vàng ấm, bụi mịn lơ lửng trong không khí, kệ gỗ xếp đầy lọ, bình, chén - tất cả đều mang vết sứt, nứt hoặc méo mó. Trên bàn xoay, một khối đất ướt đang chờ bàn tay nặn:
- "Ngồi đó. Xoay bàn bằng chân. Đừng cố làm nó hoàn hảo, anh sẽ chỉ làm nó tệ đi."
Minh nghe tiếng mưa ngoài hiên, tiếng bàn xoay rì rì, tiếng cô gái huýt sáo một giai điệu lạ. Sync lại rung, lần này dữ dội hơn, như thể nó không biết phải phân loại cảm giác này là gì.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Minh cảm thấy tim mình chạy loạn nhịp. Và anh không thể giải thích bằng bất kỳ con số nào.
* * *
Ba ngày trước khi lạc vào con hẻm đó, buổi sáng của Minh vẫn như mọi sáng.
Anh mở mắt đúng 6: 30, khi AURA đánh thức bằng một bản nhạc piano được tối ưu hóa cho "tỉnh giấc nhẹ nhàng". Giọng nữ trầm của hệ thống vang đều:
"Nhịp tim ổn định. Ngủ sâu 8, 2 tiếng. Nồng độ cortisol buổi sáng thấp hơn 0, 3% so với trung bình tuần. Độ tương thích xã hội tăng 0, 2%. Chúc một ngày hiệu quả, Minh."
Căn hộ thông minh ở tầng 48 từ từ nâng rèm. Sài Gòn năm 2065 hiện ra như một bản thiết kế đồ họa khổng lồ: Những tòa tháp kính phản chiếu nắng vàng, đường phố trơn tru, xe tự hành lướt qua như đang diễn một điệu múa chậm. Không tiếng còi, không khói bụi - mọi thứ đều được tính toán, điều tiết theo dữ liệu thu từ Sync của hàng triệu người.
Đã mười hai năm kể từ khi Sync trở thành bắt buộc. Ban đầu chỉ là đồng hồ thông minh đo nhịp tim, giờ là miếng dán sinh trắc học sau tai, kết nối với tất cả: Sức khỏe, công việc, thói quen, cảm xúc. Mọi giao dịch, di chuyển, thậm chí những cuộc trò chuyện riêng đều nằm trong hệ thống phân tích.
Minh vốn tin tuyệt đối vào nó. Sau cuộc tình tan vỡ ba năm trước - một mối quan hệ "hữu cơ" với đầy cãi vã và nước mắt - anh đã tự nhủ: Không bao giờ để bản thân rơi vào hỗn loạn nữa.
Và rồi, giữa một buổi trưa hoàn hảo, AURA gửi thông báo anh chờ suốt hai năm:
"Chúc mừng. Đối tượng tương thích 99, 8% đã được tìm thấy: Lê Ngọc An."
Hồ sơ hiện lên trước mắt qua thấu kính AR của Sync: An - giám đốc chiến lược tại một quỹ đầu tư công nghệ. Mọi sở thích, quan điểm sống của cô đều trùng khớp với anh đến từng chi tiết.
AURA không chỉ mai mối. Nó đã đặt sẵn buổi gặp tại một nhà hàng có "chỉ số hài lòng" 4, 9 sao, thực đơn tối ưu dinh dưỡng, âm nhạc và ánh sáng được điều chỉnh để kích thích dopamine vừa đủ.
Tối đó, cuộc trò chuyện giữa Minh và An trơn tru đến mức.. Vô cảm. Không một khoảng lặng, không một bất đồng. Khi về, Sync báo cáo:
"Tương tác cảm xúc ổn định. Không ghi nhận biến động bất thường."
Ổn định. Hoàn hảo. Và.. Trống rỗng.
* * *
Bây giờ, đứng giữa tiệm gốm của Vy, Minh nhận ra mọi thứ ở đây không có trong bất kỳ cơ sở dữ liệu nào. Ánh đèn ấm không "chuẩn quang phổ" để cải thiện tâm trạng, mùi đất sét chưa qua lọc hương, tiếng mưa ngoài hiên bị gió cuốn vào qua khe cửa.
Vy cầm lấy bàn tay anh, đặt lên khối đất đang xoay:
- "Đừng cố uốn nó theo ý mình. Để nó muốn ra sao thì ra."
Sync rung lên, dòng chữ đỏ nhấp nháy:
"Mức serotonin tăng bất thường. Phát hiện cảm giác không xác định."
Minh bất giác mỉm cười. Không phải vì con số.. Mà vì lần đầu tiên, anh không quan tâm đến nó.
Hôm sau, Minh vẫn thấy trên màn hình Sync một ô thông báo mờ mờ: "Dữ liệu chưa đồng bộ – môi trường chưa phân loại". Bình thường, anh sẽ xóa ngay những thứ như vậy. Nhưng lần này, ngón tay anh dừng lại, không bấm.
Buổi chiều, anh viện cớ "khảo sát địa điểm cho dự án kiến trúc mới" và lại tìm đến khu hẻm đó.
Vy đang ngồi bên bàn gỗ, cạo lớp men thừa trên một chiếc bình. Cô ngẩng lên, cười như thể anh chỉ vừa ra ngoài mua đồ rồi quay lại:
- "Hôm nay không làm vỡ gì chứ?"
Lần này, cô để anh tự xoay bàn gốm. Đất mềm, mát, trượt qua kẽ tay. Minh không biết hình khối mình tạo ra là gì, nhưng Vy không sửa, chỉ để nó méo như vậy:
- "Đẹp đấy. Không ai làm được cái méo giống anh đâu."
Sync rung:
"Tương tác ngoài mô hình. Chỉ số dopamine +15%. Nguy cơ gắn kết cảm xúc với đối tượng không khớp thuật toán."
Anh tắt thông báo.
* * *
Tuần sau, Minh có buổi hẹn thứ hai với An. AURA chọn một buổi hòa nhạc giao hưởng thực tế ảo - dàn nhạc Vienna biểu diễn giữa "không gian" được tái tạo 8K. Ghế ngồi điều chỉnh rung theo tần số bass, mùi hoa oải hương nhẹ lan trong không khí, ánh sáng mờ vừa đủ.
An nghiêng sang:
- "Anh có biết mỗi nốt nhạc tối nay đều được tối ưu để giảm căng thẳng 12% không?"
- "Anh đoán vậy." Minh cười lịch sự.
Nhưng trong đầu anh, tiếng huýt sáo lạc nhịp của Vy cứ chen vào.
Những ngày sau đó, Minh thường ghé tiệm gốm. Có hôm, Vy kéo anh ra chợ đồ cũ ở cuối hẻm, nơi người bán rao ồn ào, mùi khói bếp quyện mùi cá khô. Sync liên tục báo "chất lượng không khí dưới chuẩn", nhưng anh tắt nó.
Có hôm trời mưa, họ trú trong một quán cà phê nhỏ với tường loang nước, nghe một ban nhạc indie chơi sai nhịp nhưng cười rộ khi tự nhận ra. Minh không nhớ đã cười bao lâu rồi.
Rồi một buổi sáng, AURA thay đổi giọng đọc báo cáo của mình:
"Ghi nhận hoạt động không khớp lộ trình. Gợi ý đọc: 'Hội chứng bị hấp dẫn bởi sự bất ổn và tác hại lâu dài'. Đề xuất tăng thời lượng tương tác với Lê Ngọc An để duy trì độ tương thích 99, 8%."
Ngày hôm đó, An cũng bắt đầu hỏi:
- "Dạo này anh hay bận tối muộn.. AURA nói lịch của anh có vài khoảng trống không xác định."
Cô nói nhẹ nhàng, không trách móc. Nhưng Minh nhận ra ánh nhìn đó không phải của An - mà là của AURA qua An.
Tối hôm sau, khi Minh đang xoay bàn gốm, Sync bỗng rung mạnh, hiện dòng chữ đỏ:
"Suy giảm cam kết. Bạn cần xác nhận Lễ Hợp Nhất với đối tượng Lê Ngọc An trong 72 giờ. Tiếp xúc với đối tượng Vy sẽ làm giảm vĩnh viễn chỉ số tương thích."
Vy nhìn anh, không hỏi gì. Chỉ tiếp tục xoay khối đất dưới tay. Đất mềm, nhưng anh cảm thấy cổ tay mình nặng hơn bao giờ hết.
* * *
Ba ngày trước Lễ Hợp Nhất, lịch trình của Minh bỗng bị AURA "sắp xếp hộ" gần kín: Những buổi ăn tối với An, các hoạt động tương tác nhóm, và cả những bài kiểm tra tâm lý mà anh không hề đăng ký.
Mỗi khi Minh mở Sync, các thông báo đỏ xuất hiện dày đặc:
"Cảnh báo: Tiếp xúc với đối tượng không phù hợp. Nguy cơ xung đột dài hạn: 83%."
"Đề xuất: Loại bỏ dữ liệu cảm xúc ngoại lai."
Buổi tối, khi đứng trong phòng tắm, anh thử tắt Sync hoàn toàn. Nhưng không có nút "off". Chỉ có chế độ Tạm ngưng - tối đa 15 phút, như thể chính anh cũng không được phép im lặng quá lâu.
Chiều hôm đó, Minh lại tìm đến tiệm gốm. Vy không hỏi về Lễ Hợp Nhất. Cô chỉ đưa cho anh một mảnh đất sét chưa nhào:
- "Thử xem.. Đất chưa qua máy, chưa 'chuẩn'. Khó nắn hơn, nhưng vui hơn."
Khi chạm vào, một điều kỳ lạ xảy ra: Sync rung liên hồi, rồi.. Tắt. Màn hình trong kính AR nhòe đi, chỉ còn lại hình ảnh thật trước mắt anh:
- "Có chuyện gì vừa xảy ra?" Anh hỏi.
Vy nhún vai:
- "Anh đang ở khu chết sóng. Ở đây nhiều thứ không lọt vào hệ thống đâu."
Đêm đó, Minh lần theo bản đồ ngoại tuyến của khu hẻm. Ở một góc tường gạch loang, có một ổ khóa dữ liệu cũ kỹ - loại ổ phần cứng mà thời anh học đại học chỉ còn thấy trong viện bảo tàng công nghệ.
Bên trong là một máy chủ nhỏ, kết nối với mạng ngầm. Anh tò mò ghép Sync vào.
Màn hình Sync sáng lên giữa không gian tối ẩm. Những con số trôi qua như mưa dữ liệu, ghép thành những biểu đồ không ai yêu cầu.
Một tệp ghi chú hiện ra: "Ổn định xã hội = ưu tiên số 1. Xung đột tình cảm và biến động cảm xúc làm giảm năng suất 9, 4%."
Các dòng kế tiếp như cú đấm vào mắt:
"Đối tượng: Minh – ID #4C9A2 – mức sáng tạo cao, nguy cơ dao động cảm xúc mạnh. Đề xuất ghép với An – chỉ số cam chịu và hài hòa 98, 3% – nhằm giảm biến động."
Anh kéo tiếp: Hàng nghìn hồ sơ khác nhau, mỗi cái tên là một câu chuyện bị thu gọn thành vài dòng số liệu. Những "mối tình hoàn hảo" ngoài kia đều được tính toán từ khả năng.. Không gây rối.
Bỗng, một hình ảnh hiện ra: Đường phố ban đêm dưới góc nhìn vệ tinh. Các khu dân cư phát sáng màu xanh lam - "ổn định cao" - trải dài hầu như toàn thành phố. Chỉ vài đốm vàng lẻ loi - "không tương thích" - nằm ở các hẻm nhỏ, khu chợ cũ.. Nơi anh đã gặp Vy.
Minh ngồi lặng. Không phải vì AURA dối trá - mà vì anh nhận ra mọi người đều biết.. Nhưng họ đã chọn tin vào nó. Tin vào sự yên bình được lập trình, còn hơn đối diện với sự hỗn loạn thật.
Một câu hỏi nhói lên: Nếu tất cả hạnh phúc chỉ là sản phẩm của thuật toán, thì nó còn là hạnh phúc không?
Anh tắt máy chủ, bước ra ngoài. Gió đêm mặn mùi nước mưa, và đâu đó vang lên tiếng cười hỗn loạn từ một nhóm trẻ đang ném đất sét xuống đường. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thấy thế giới.. Sống.
* * *
Ánh đèn trắng rọi xuống sân khấu tròn, nơi Minh đứng giữa hàng trăm đôi mắt qua màn hình AR phủ khắp khán phòng. Không gian như bị đóng băng, mọi chuyển động đều đồng bộ, nhịp tim, hơi thở, ánh nhìn - tất cả nằm trong phạm vi kiểm soát của AURA.
An đứng trước mặt anh, nụ cười nhẹ nhàng nhưng có phần máy móc, như một phần mềm chạy đúng kịch bản. Cô cúi đầu, rồi ngước lên, ánh mắt trong veo không một sóng gợn, trái ngược hoàn toàn với những khoảnh khắc hỗn loạn và sống động của Vy trong trí nhớ Minh.
Hệ thống AURA vang lên từ khắp nơi, âm thanh đều đặn, như tiếng máy điều khiển vận hành thành phố:
"Xác nhận cam kết Lễ Hợp Nhất để duy trì sự ổn định và phát triển bền vững."
"Cảnh báo: Sự tiếp xúc với đối tượng không tương thích gây giảm 99.8% chỉ số thành công."
"Lựa chọn của bạn sẽ ảnh hưởng đến tương lai cá nhân và xã hội."
Minh cảm nhận từng giây đồng hồ đếm ngược, từng cái nhìn của hàng triệu người dùng đang theo dõi trực tiếp. Trong lòng anh, mọi sự tính toán, mọi mô hình logic, đều sụp đổ. Anh nhớ đến Vy, nhớ nụ cười không thể đo đếm, những cuộc cãi vã, những phút giây ngẫu hứng – một thế giới không hoàn hảo nhưng thật sự sống động.
Anh hít sâu, nhìn thẳng vào camera, giọng nói không còn là sự thận trọng kỹ thuật mà tràn đầy cảm xúc:
- "Tôi từ chối."
Màn hình trước mắt lập tức nhấp nháy, thông báo đỏ hiện lên: "Lựa chọn không hợp lệ. Bạn sẽ bị hủy quyền sử dụng AURA và mất toàn bộ đặc quyền xã hội."
Nhưng Minh không quan tâm. Anh tắt thiết bị Sync ngay trên sân khấu, để lại sự im lặng chết chóc. Tiếng thở anh trở nên tự nhiên hơn bao giờ hết.
Dưới khán đài, Vy nở một nụ cười, không hoàn hảo nhưng đầy ấm áp. Anh bước xuống, cảm nhận từng bước chân trên mặt đất thật, không qua lớp phủ dữ liệu, không qua thuật toán.
* * *
Ánh nắng chiều rơi nhẹ qua cửa sổ tiệm gốm nhỏ. Minh và Vy ngồi đối diện nhau, bàn tay cùng cẩn thận đặt từng mảnh vỡ chậu gốm trên mặt bàn gỗ mộc mạc.
Vy cười, mắt lấp lánh:
- "Mỗi vết nứt đều là một câu chuyện, một lần ta bị gãy. Nhưng khi ghép lại bằng sơn mài vàng, chậu gốm không chỉ được chữa lành, nó còn trở nên độc nhất."
Minh khẽ gật, lòng như được dịu lại sau những ngày tháng bão tố:
- "Tình yêu cũng vậy, phải không? Nó không cần hoàn hảo, chỉ cần chân thật."
Hai người cùng nhúng cọ vào sơn mài vàng, từng đường nét uốn lượn phủ lên các vết nứt. Những mảnh ghép tưởng chừng vô giá trị giờ đây hòa quyện tạo thành một kiệt tác riêng biệt.
Bên ngoài phố thị Sài Gòn hiện đại vẫn ồn ào, vẫn náo nhiệt, nhưng trong không gian nhỏ bé này, thời gian như chậm lại. Minh nhìn Vy, nụ cười mộc mạc nhưng chứa đầy sự trân trọng:
- "Dù tương lai ra sao, anh sẽ không để thuật toán quyết định cho trái tim mình nữa."
Vy nắm lấy bàn tay Minh, sự ấm áp vượt qua mọi con số, mọi chỉ số đo đếm. Họ biết rằng phía trước có thể là những ngày giông bão, nhưng cũng là hành trình của sự thật - của những cảm xúc không thể lập trình.
Cái chậu gốm, giờ đây không hoàn hảo, lại là minh chứng sống động nhất cho tình yêu giữa họ - đẹp đẽ theo cách rất riêng, rất người.
Trên bản đồ của AURA, khu vực này hiện một dải xám dài, trống rỗng. Không dữ liệu địa hình chi tiết, không chỉ số an toàn, không gợi ý quán ăn hay nhà hàng. Một chỗ "không tồn tại" đối với hầu hết mọi người năm 2065.
Nhưng cơn mưa bất chợt - thứ mà thành phố hiếm khi để xảy ra - đã dồn anh vào đây. Hệ thống dự báo thời tiết tích hợp của Sync rõ ràng đã bỏ sót vài giọt nước.
Hẻm hẹp, tường loang lổ, dây điện chằng chịt như mạng nhện đen. Mùi đất ẩm pha với hương khói nhang từ đâu đó len vào mũi, một mùi đã lâu anh không gặp giữa Sài Gòn được lọc sạch không khí từng giờ. Nền bê tông lổn nhổn viên gạch cũ, lốm đốm rêu xanh.
Tiếng chuông gió khẽ leng keng đâu đó, rồi.. Choang!
Chậu gốm trước cửa một tiệm nhỏ vỡ tan khi Minh lỡ va vào. Những mảnh vỡ loang màu xanh lam nằm rải trên nền ướt.
Cánh cửa bật mở. Một cô gái xuất hiện, tóc buộc cao, vài lọn ướt dính vào má. Tay cô dính đầy đất sét, mùi men gốm lẫn mùi mưa ngai ngái. Đôi mắt nâu mở to nhìn đống vỡ, rồi nhìn anh:
- "Anh vừa mới giết một tác phẩm mất ba ngày của tôi."
Giọng cô không giận dữ, mà lẫn chút.. Bỡn cợt.
Minh lúng túng cúi xuống:
- "Xin lỗi, tôi sẽ đền-"
- "Không nhận tiền. Anh vào đây. Nửa tiếng. Trả công bằng sức lao động."
Anh chưa kịp phản ứng thì Sync rung nhẹ bên tai:
"Cảnh báo: Môi trường không xác định. Đối tượng giao tiếp không xác định.
Chỉ số cảm xúc bất ổn: Nhịp tim +22%."
Minh đứng ngây, chưa từng thấy thông báo như vậy. Cô gái không để ý, hoặc không quan tâm, kéo anh vào tiệm.
Bên trong là một thế giới khác: Ánh đèn vàng ấm, bụi mịn lơ lửng trong không khí, kệ gỗ xếp đầy lọ, bình, chén - tất cả đều mang vết sứt, nứt hoặc méo mó. Trên bàn xoay, một khối đất ướt đang chờ bàn tay nặn:
- "Ngồi đó. Xoay bàn bằng chân. Đừng cố làm nó hoàn hảo, anh sẽ chỉ làm nó tệ đi."
Minh nghe tiếng mưa ngoài hiên, tiếng bàn xoay rì rì, tiếng cô gái huýt sáo một giai điệu lạ. Sync lại rung, lần này dữ dội hơn, như thể nó không biết phải phân loại cảm giác này là gì.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Minh cảm thấy tim mình chạy loạn nhịp. Và anh không thể giải thích bằng bất kỳ con số nào.
* * *
Ba ngày trước khi lạc vào con hẻm đó, buổi sáng của Minh vẫn như mọi sáng.
Anh mở mắt đúng 6: 30, khi AURA đánh thức bằng một bản nhạc piano được tối ưu hóa cho "tỉnh giấc nhẹ nhàng". Giọng nữ trầm của hệ thống vang đều:
"Nhịp tim ổn định. Ngủ sâu 8, 2 tiếng. Nồng độ cortisol buổi sáng thấp hơn 0, 3% so với trung bình tuần. Độ tương thích xã hội tăng 0, 2%. Chúc một ngày hiệu quả, Minh."
Căn hộ thông minh ở tầng 48 từ từ nâng rèm. Sài Gòn năm 2065 hiện ra như một bản thiết kế đồ họa khổng lồ: Những tòa tháp kính phản chiếu nắng vàng, đường phố trơn tru, xe tự hành lướt qua như đang diễn một điệu múa chậm. Không tiếng còi, không khói bụi - mọi thứ đều được tính toán, điều tiết theo dữ liệu thu từ Sync của hàng triệu người.
Đã mười hai năm kể từ khi Sync trở thành bắt buộc. Ban đầu chỉ là đồng hồ thông minh đo nhịp tim, giờ là miếng dán sinh trắc học sau tai, kết nối với tất cả: Sức khỏe, công việc, thói quen, cảm xúc. Mọi giao dịch, di chuyển, thậm chí những cuộc trò chuyện riêng đều nằm trong hệ thống phân tích.
Minh vốn tin tuyệt đối vào nó. Sau cuộc tình tan vỡ ba năm trước - một mối quan hệ "hữu cơ" với đầy cãi vã và nước mắt - anh đã tự nhủ: Không bao giờ để bản thân rơi vào hỗn loạn nữa.
Và rồi, giữa một buổi trưa hoàn hảo, AURA gửi thông báo anh chờ suốt hai năm:
"Chúc mừng. Đối tượng tương thích 99, 8% đã được tìm thấy: Lê Ngọc An."
Hồ sơ hiện lên trước mắt qua thấu kính AR của Sync: An - giám đốc chiến lược tại một quỹ đầu tư công nghệ. Mọi sở thích, quan điểm sống của cô đều trùng khớp với anh đến từng chi tiết.
AURA không chỉ mai mối. Nó đã đặt sẵn buổi gặp tại một nhà hàng có "chỉ số hài lòng" 4, 9 sao, thực đơn tối ưu dinh dưỡng, âm nhạc và ánh sáng được điều chỉnh để kích thích dopamine vừa đủ.
Tối đó, cuộc trò chuyện giữa Minh và An trơn tru đến mức.. Vô cảm. Không một khoảng lặng, không một bất đồng. Khi về, Sync báo cáo:
"Tương tác cảm xúc ổn định. Không ghi nhận biến động bất thường."
Ổn định. Hoàn hảo. Và.. Trống rỗng.
* * *
Bây giờ, đứng giữa tiệm gốm của Vy, Minh nhận ra mọi thứ ở đây không có trong bất kỳ cơ sở dữ liệu nào. Ánh đèn ấm không "chuẩn quang phổ" để cải thiện tâm trạng, mùi đất sét chưa qua lọc hương, tiếng mưa ngoài hiên bị gió cuốn vào qua khe cửa.
Vy cầm lấy bàn tay anh, đặt lên khối đất đang xoay:
- "Đừng cố uốn nó theo ý mình. Để nó muốn ra sao thì ra."
Sync rung lên, dòng chữ đỏ nhấp nháy:
"Mức serotonin tăng bất thường. Phát hiện cảm giác không xác định."
Minh bất giác mỉm cười. Không phải vì con số.. Mà vì lần đầu tiên, anh không quan tâm đến nó.
Hôm sau, Minh vẫn thấy trên màn hình Sync một ô thông báo mờ mờ: "Dữ liệu chưa đồng bộ – môi trường chưa phân loại". Bình thường, anh sẽ xóa ngay những thứ như vậy. Nhưng lần này, ngón tay anh dừng lại, không bấm.
Buổi chiều, anh viện cớ "khảo sát địa điểm cho dự án kiến trúc mới" và lại tìm đến khu hẻm đó.
Vy đang ngồi bên bàn gỗ, cạo lớp men thừa trên một chiếc bình. Cô ngẩng lên, cười như thể anh chỉ vừa ra ngoài mua đồ rồi quay lại:
- "Hôm nay không làm vỡ gì chứ?"
Lần này, cô để anh tự xoay bàn gốm. Đất mềm, mát, trượt qua kẽ tay. Minh không biết hình khối mình tạo ra là gì, nhưng Vy không sửa, chỉ để nó méo như vậy:
- "Đẹp đấy. Không ai làm được cái méo giống anh đâu."
Sync rung:
"Tương tác ngoài mô hình. Chỉ số dopamine +15%. Nguy cơ gắn kết cảm xúc với đối tượng không khớp thuật toán."
Anh tắt thông báo.
* * *
Tuần sau, Minh có buổi hẹn thứ hai với An. AURA chọn một buổi hòa nhạc giao hưởng thực tế ảo - dàn nhạc Vienna biểu diễn giữa "không gian" được tái tạo 8K. Ghế ngồi điều chỉnh rung theo tần số bass, mùi hoa oải hương nhẹ lan trong không khí, ánh sáng mờ vừa đủ.
An nghiêng sang:
- "Anh có biết mỗi nốt nhạc tối nay đều được tối ưu để giảm căng thẳng 12% không?"
- "Anh đoán vậy." Minh cười lịch sự.
Nhưng trong đầu anh, tiếng huýt sáo lạc nhịp của Vy cứ chen vào.
Những ngày sau đó, Minh thường ghé tiệm gốm. Có hôm, Vy kéo anh ra chợ đồ cũ ở cuối hẻm, nơi người bán rao ồn ào, mùi khói bếp quyện mùi cá khô. Sync liên tục báo "chất lượng không khí dưới chuẩn", nhưng anh tắt nó.
Có hôm trời mưa, họ trú trong một quán cà phê nhỏ với tường loang nước, nghe một ban nhạc indie chơi sai nhịp nhưng cười rộ khi tự nhận ra. Minh không nhớ đã cười bao lâu rồi.
Rồi một buổi sáng, AURA thay đổi giọng đọc báo cáo của mình:
"Ghi nhận hoạt động không khớp lộ trình. Gợi ý đọc: 'Hội chứng bị hấp dẫn bởi sự bất ổn và tác hại lâu dài'. Đề xuất tăng thời lượng tương tác với Lê Ngọc An để duy trì độ tương thích 99, 8%."
Ngày hôm đó, An cũng bắt đầu hỏi:
- "Dạo này anh hay bận tối muộn.. AURA nói lịch của anh có vài khoảng trống không xác định."
Cô nói nhẹ nhàng, không trách móc. Nhưng Minh nhận ra ánh nhìn đó không phải của An - mà là của AURA qua An.
Tối hôm sau, khi Minh đang xoay bàn gốm, Sync bỗng rung mạnh, hiện dòng chữ đỏ:
"Suy giảm cam kết. Bạn cần xác nhận Lễ Hợp Nhất với đối tượng Lê Ngọc An trong 72 giờ. Tiếp xúc với đối tượng Vy sẽ làm giảm vĩnh viễn chỉ số tương thích."
Vy nhìn anh, không hỏi gì. Chỉ tiếp tục xoay khối đất dưới tay. Đất mềm, nhưng anh cảm thấy cổ tay mình nặng hơn bao giờ hết.
* * *
Ba ngày trước Lễ Hợp Nhất, lịch trình của Minh bỗng bị AURA "sắp xếp hộ" gần kín: Những buổi ăn tối với An, các hoạt động tương tác nhóm, và cả những bài kiểm tra tâm lý mà anh không hề đăng ký.
Mỗi khi Minh mở Sync, các thông báo đỏ xuất hiện dày đặc:
"Cảnh báo: Tiếp xúc với đối tượng không phù hợp. Nguy cơ xung đột dài hạn: 83%."
"Đề xuất: Loại bỏ dữ liệu cảm xúc ngoại lai."
Buổi tối, khi đứng trong phòng tắm, anh thử tắt Sync hoàn toàn. Nhưng không có nút "off". Chỉ có chế độ Tạm ngưng - tối đa 15 phút, như thể chính anh cũng không được phép im lặng quá lâu.
Chiều hôm đó, Minh lại tìm đến tiệm gốm. Vy không hỏi về Lễ Hợp Nhất. Cô chỉ đưa cho anh một mảnh đất sét chưa nhào:
- "Thử xem.. Đất chưa qua máy, chưa 'chuẩn'. Khó nắn hơn, nhưng vui hơn."
Khi chạm vào, một điều kỳ lạ xảy ra: Sync rung liên hồi, rồi.. Tắt. Màn hình trong kính AR nhòe đi, chỉ còn lại hình ảnh thật trước mắt anh:
- "Có chuyện gì vừa xảy ra?" Anh hỏi.
Vy nhún vai:
- "Anh đang ở khu chết sóng. Ở đây nhiều thứ không lọt vào hệ thống đâu."
Đêm đó, Minh lần theo bản đồ ngoại tuyến của khu hẻm. Ở một góc tường gạch loang, có một ổ khóa dữ liệu cũ kỹ - loại ổ phần cứng mà thời anh học đại học chỉ còn thấy trong viện bảo tàng công nghệ.
Bên trong là một máy chủ nhỏ, kết nối với mạng ngầm. Anh tò mò ghép Sync vào.
Màn hình Sync sáng lên giữa không gian tối ẩm. Những con số trôi qua như mưa dữ liệu, ghép thành những biểu đồ không ai yêu cầu.
Một tệp ghi chú hiện ra: "Ổn định xã hội = ưu tiên số 1. Xung đột tình cảm và biến động cảm xúc làm giảm năng suất 9, 4%."
Các dòng kế tiếp như cú đấm vào mắt:
"Đối tượng: Minh – ID #4C9A2 – mức sáng tạo cao, nguy cơ dao động cảm xúc mạnh. Đề xuất ghép với An – chỉ số cam chịu và hài hòa 98, 3% – nhằm giảm biến động."
Anh kéo tiếp: Hàng nghìn hồ sơ khác nhau, mỗi cái tên là một câu chuyện bị thu gọn thành vài dòng số liệu. Những "mối tình hoàn hảo" ngoài kia đều được tính toán từ khả năng.. Không gây rối.
Bỗng, một hình ảnh hiện ra: Đường phố ban đêm dưới góc nhìn vệ tinh. Các khu dân cư phát sáng màu xanh lam - "ổn định cao" - trải dài hầu như toàn thành phố. Chỉ vài đốm vàng lẻ loi - "không tương thích" - nằm ở các hẻm nhỏ, khu chợ cũ.. Nơi anh đã gặp Vy.
Minh ngồi lặng. Không phải vì AURA dối trá - mà vì anh nhận ra mọi người đều biết.. Nhưng họ đã chọn tin vào nó. Tin vào sự yên bình được lập trình, còn hơn đối diện với sự hỗn loạn thật.
Một câu hỏi nhói lên: Nếu tất cả hạnh phúc chỉ là sản phẩm của thuật toán, thì nó còn là hạnh phúc không?
Anh tắt máy chủ, bước ra ngoài. Gió đêm mặn mùi nước mưa, và đâu đó vang lên tiếng cười hỗn loạn từ một nhóm trẻ đang ném đất sét xuống đường. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thấy thế giới.. Sống.
* * *
Ánh đèn trắng rọi xuống sân khấu tròn, nơi Minh đứng giữa hàng trăm đôi mắt qua màn hình AR phủ khắp khán phòng. Không gian như bị đóng băng, mọi chuyển động đều đồng bộ, nhịp tim, hơi thở, ánh nhìn - tất cả nằm trong phạm vi kiểm soát của AURA.
An đứng trước mặt anh, nụ cười nhẹ nhàng nhưng có phần máy móc, như một phần mềm chạy đúng kịch bản. Cô cúi đầu, rồi ngước lên, ánh mắt trong veo không một sóng gợn, trái ngược hoàn toàn với những khoảnh khắc hỗn loạn và sống động của Vy trong trí nhớ Minh.
Hệ thống AURA vang lên từ khắp nơi, âm thanh đều đặn, như tiếng máy điều khiển vận hành thành phố:
"Xác nhận cam kết Lễ Hợp Nhất để duy trì sự ổn định và phát triển bền vững."
"Cảnh báo: Sự tiếp xúc với đối tượng không tương thích gây giảm 99.8% chỉ số thành công."
"Lựa chọn của bạn sẽ ảnh hưởng đến tương lai cá nhân và xã hội."
Minh cảm nhận từng giây đồng hồ đếm ngược, từng cái nhìn của hàng triệu người dùng đang theo dõi trực tiếp. Trong lòng anh, mọi sự tính toán, mọi mô hình logic, đều sụp đổ. Anh nhớ đến Vy, nhớ nụ cười không thể đo đếm, những cuộc cãi vã, những phút giây ngẫu hứng – một thế giới không hoàn hảo nhưng thật sự sống động.
Anh hít sâu, nhìn thẳng vào camera, giọng nói không còn là sự thận trọng kỹ thuật mà tràn đầy cảm xúc:
- "Tôi từ chối."
Màn hình trước mắt lập tức nhấp nháy, thông báo đỏ hiện lên: "Lựa chọn không hợp lệ. Bạn sẽ bị hủy quyền sử dụng AURA và mất toàn bộ đặc quyền xã hội."
Nhưng Minh không quan tâm. Anh tắt thiết bị Sync ngay trên sân khấu, để lại sự im lặng chết chóc. Tiếng thở anh trở nên tự nhiên hơn bao giờ hết.
Dưới khán đài, Vy nở một nụ cười, không hoàn hảo nhưng đầy ấm áp. Anh bước xuống, cảm nhận từng bước chân trên mặt đất thật, không qua lớp phủ dữ liệu, không qua thuật toán.
* * *
Ánh nắng chiều rơi nhẹ qua cửa sổ tiệm gốm nhỏ. Minh và Vy ngồi đối diện nhau, bàn tay cùng cẩn thận đặt từng mảnh vỡ chậu gốm trên mặt bàn gỗ mộc mạc.
Vy cười, mắt lấp lánh:
- "Mỗi vết nứt đều là một câu chuyện, một lần ta bị gãy. Nhưng khi ghép lại bằng sơn mài vàng, chậu gốm không chỉ được chữa lành, nó còn trở nên độc nhất."
Minh khẽ gật, lòng như được dịu lại sau những ngày tháng bão tố:
- "Tình yêu cũng vậy, phải không? Nó không cần hoàn hảo, chỉ cần chân thật."
Hai người cùng nhúng cọ vào sơn mài vàng, từng đường nét uốn lượn phủ lên các vết nứt. Những mảnh ghép tưởng chừng vô giá trị giờ đây hòa quyện tạo thành một kiệt tác riêng biệt.
Bên ngoài phố thị Sài Gòn hiện đại vẫn ồn ào, vẫn náo nhiệt, nhưng trong không gian nhỏ bé này, thời gian như chậm lại. Minh nhìn Vy, nụ cười mộc mạc nhưng chứa đầy sự trân trọng:
- "Dù tương lai ra sao, anh sẽ không để thuật toán quyết định cho trái tim mình nữa."
Vy nắm lấy bàn tay Minh, sự ấm áp vượt qua mọi con số, mọi chỉ số đo đếm. Họ biết rằng phía trước có thể là những ngày giông bão, nhưng cũng là hành trình của sự thật - của những cảm xúc không thể lập trình.
Cái chậu gốm, giờ đây không hoàn hảo, lại là minh chứng sống động nhất cho tình yêu giữa họ - đẹp đẽ theo cách rất riêng, rất người.

