6,542 ❤︎ Bài viết: 258 Tìm chủ đề

Chương 10: Bí Mật Ngọn Lửa Nhỏ



Sau những đêm dài còn vương tiếng tim thầm lặng của ngọc tỉ, tôi nhận ra trong lòng mình cũng có một nhịp đập khác đang dần rõ. Không phải từ ký ức hay lời thề máu, mà từ hình ảnh người học giả trẻ với ánh mắt trầm tĩnh, sống mũi cao hắt bóng trên má, và dáng ngồi cúi xuống trang sách khiến tôi không thể rời mắt.

Hình ảnh ấy len lỏi vào giữa những ký ức gia tộc, như một nét chữ lạ trong bản chép tay quen thuộc. Tôi không biết nên gạt bỏ hay giữ lại, chỉ thấy nó dần trở thành một phần của những bí mật mà tôi từng ngỡ sẽ sống cả đời trong im lặng.

...

Tôi nhìn thấy anh dưới tán thông buổi chiều, nơi rìa vườn dẫn ra con dốc đá. Không một bóng người qua lại, chỉ có tiếng thông xào xạc lặng lẽ cố cất giấu điều gì đó trong gió.

Anh đứng quay lưng, nhìn về phía thung lũng, nơi mặt trời bắt đầu xuống núi. Tấm áo khoác đen lay động, mái tóc hơi rối phủ ngang trán. Sương mỏng phủ quanh khiến cảnh vật trước mắt nhòe đi như một bức thủy mặc chưa khô mực.

Tôi chỉ đứng đó không dám tiến lại gần, sợ rằng khoảnh khắc mong manh ấy chỉ là giấc mơ nếu chạm vào sẽ tan vỡ.

Anh cúi đầu, mở ra một mảnh giấy nhỏ. Ánh mắt lướt nhanh qua những dòng chữ, rồi khẽ cau mày. Khi nghe tiếng lá khô vỡ dưới chân tôi, anh giật mình, vội cất tờ giấy vào túi áo khoác. Khi quay lại, vẻ lúng túng thoáng qua nhưng được anh giấu rất nhanh bằng nụ cười nhẹ.

- Tiểu thư ra đây đi dạo à? - Giọng anh trầm, bình thản mà có chút gượng.

- Vâng... tôi chỉ muốn hít thở chút không khí.

Ánh mắt anh dừng lại nơi tôi trong thoáng chốc, có điều gì đó vừa giấu đi chưa kịp che hết. Rồi anh bước đến, động tác chậm rãi mà dứt khoát. Trước khi tôi kịp phản ứng, anh đã tháo chiếc khăn choàng từ cổ mình, nhẹ nhàng khoác lên vai tôi. Mùi len vương hơi ấm, phảng phất hương thông và gió lạnh.

- Tiểu thư quên mang khăn rồi. - Anh nói khẽ, giọng nhã nhặn, mắt thoáng lo lắng.

Tôi khẽ cúi đầu, ngón tay chạm vào mép khăn, những điều muốn hỏi thêm chẳng còn.

- Chiều nay sương xuống sớm. - Anh mỉm cười và lùi lại nửa bước.

- Đi dạo ít thôi kẻo lạnh.

Anh nói bằng giọng điềm tĩnh thường thấy, chỉ có ánh mắt khi ấy là ấm hơn, nhưng cũng xa hơn. Tôi gật đầu. Khi tôi quay đi, gió khẽ thổi, khiến vạt áo anh lay động, và từ túi áo góc mảnh giấy trắng vừa giấu thoáng hiện ra rồi biến mất.

Tôi không hiểu vì sao, chỉ thấy lòng mình trống trải, như thể một điều gì vừa sắp được nói ra... lại bị gió cuốn đi.

Tôi chẳng còn nhớ rõ từ khi nào lòng mình bắt đầu rung động trước anh, chỉ biết rằng anh khác biệt với tất cả những học giả từng đặt chân đến đây. Họ thường chăm chút áo quần, né tránh sương núi và bụi đất. Còn anh thì sẵn sàng bước thẳng vào bụi cỏ, nhặt một cánh hoa rụng, đưa tay chạm lên lớp địa y mềm phủ trên thân cây, ánh mắt say mê như một đứa trẻ lần đầu được nếm trải hương vị của rừng.

Có lần, chúng tôi ngồi uống trà dưới tán Bán Linh hoa, gió nhẹ làm cánh hoa rung khẽ, hương thoảng trong không khí. Trà đã nguội đi đôi chút, mặt nước phản chiếu những vệt nắng vỡ tan qua kẽ lá.

Anh chậm rãi đặt chén xuống, mắt dõi theo một cánh hoa rơi vào lòng tách. Giọng anh vang lên khẽ, như một lời tự sự lẫn trong gió:

- Có những thứ nếu không tận mắt thấy thì chẳng thể nào hiểu được. Con người cũng thế, đọc trên giấy chỉ thấy bóng chữ, nhưng cái họ cất giấu trong lòng thì phải lắng nghe giữa gió và im lặng mới chạm tới.

Anh nghiêng người, dùng đầu ngón tay khẽ gạt cánh hoa ra khỏi miệng tách, động tác bình thản mà dứt khoát. Ánh mắt anh khi ấy sáng lên dưới bóng hoa, vừa trầm tĩnh vừa có chút xa xăm.

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra anh giống một sĩ tử trong những câu chuyện xưa. Vừa uyên bác, vừa có một tâm hồn phóng khoáng, đủ lãng mạn để rung động trước cảnh vật núi rừng, đủ tinh tế để nghe tiếng gió như nghe một câu chữ bị bỏ quên.

Tôi chỉ biết ngồi lặng, nghe tim mình đập khe khẽ. Từ nhỏ đến lớn, tôi đã sống trong sợi dây vô hình của gia tộc, chưa từng dám ước mơ đến một đời sống khác ngoài bổn phận và sứ mệnh. Nhưng khi nhìn vào mắt anh, một ý nghĩ chưa từng xuất hiện bất chợt trỗi dậy... ước gì tôi có thể một lần được tự do.

Không phải là rời bỏ gia tộc, mà là được sống cho chính mình, được để trái tim run rẩy, nhưng vẫn kiêu hãnh vươn lên như một mầm cây nhỏ bé. Và có lẽ chính anh là người đã đánh thức ước vọng ấy trong tôi. Nhưng rồi chính những ước vọng ấy vừa được nhen nhóm, tôi lại thấy lòng mình rạn vỡ. Ngay khi tôi muốn đưa tay chạm tới sự tự do, số mệnh đã vội kéo tôi trở lại.

...

Trong buổi khảo luận cùng cha và mấy vị học giả, giữa những lời bàn tưởng như chỉ xoay quanh kinh sử và thư tịch, một vị khách cao niên vô tình nhắc đến một điển tích cổ, kèm theo cái họ mà tôi chưa từng nghe nhiều.

Tôi vốn chỉ lắng nghe hời hợt, nhưng khi quay sang, thấy anh thoáng sững lại. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt anh dao động rồi lặng xuống. Anh cúi đầu, giọng trầm xen vào câu chuyện bằng vài lời bình nhã nhặn, như thể để che giấu điều gì vừa chạm đến.

Tôi nhận ra, giữa không khí điềm nhiên ấy, có một vệt bóng mờ rất khẽ lướt qua gương mặt anh đủ để khiến tôi bất an, dù chẳng rõ vì sao.

Tôi chợt nhớ trong lần cùng anh dịch một bản cổ văn cách đây ít hôm, giữa những tập giấy đầy chữ, có một góc trang khắc dấu ấn lạ. Tôi từng hỏi, anh chỉ mỉm cười bảo đó là dấu của người chép xưa. Khi ấy tôi không để tâm, chỉ thấy lạ vì nét khắc ấy quá tinh vi, khác hẳn phong cách thư pháp thường thấy trong cùng thời kỳ.

Giờ đây khi cái họ kia vang lên, hình ảnh ký hiệu ấy bỗng trở lại trong trí nhớ tôi, rõ rệt đến mức khiến tim khẽ thắt. Tôi nhận ra nó giống hệt phù hiệu từng xuất hiện trong gia phả cổ về một dòng họ đã biến mất từ lâu.

Một dòng tộc từng bị xóa tên khỏi sử sách sau vụ phản trắc giữa thời loạn. Sự trùng hợp ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn. Anh vẫn im lặng và giữ vẻ trầm tĩnh, chỉ có ánh mắt thoáng tối đi trong khoảnh khắc, đủ để tôi hiểu, có điều gì đó giữa chúng tôi vừa chạm phải, mà tôi chưa đủ can đảm để hình dung.

Đêm ấy, khi mọi người đã yên giấc, tôi trở lại thư phòng. Ánh nến hắt chiếc bóng lên tường chập chờn. Tôi lật giở những tư liệu cũ, tìm mảnh ghi chép về cái họ ấy. Quả thật, từng có một trang sử mờ tối, một dòng ghi vội về sự phản trắc. Tôi không dám chắc đó là trùng hợp hay định mệnh. Nhưng chỉ nghĩ đến thôi, bàn tay tôi đã lạnh buốt.

Bên ngoài, mưa nặng hạt, gió rít qua khe cửa. Cửa thư phòng bất chợt mở ra. Anh đứng đó, áo khoác đen còn đầy hơi ẩm. Tôi vội giấu những tờ giấy vừa đọc xuống dưới chồng kinh sách, tim hỗn loạn như kẻ bị bắt quả tang.

- Tôi xin lỗi... - Anh hơi cúi đầu, giọng pha chút bối rối.

- Thấy đèn còn sáng, tôi định mượn bàn để chép vài đoạn kinh sử, không ngờ lại gặp tiểu thư ở đây.

- Không sao... anh cứ tự nhiên. - Tôi gượng cười, giọng khẽ đến mức không chắc anh có nghe rõ.

Anh ngồi xuống đối diện và mở tập giấy đang viết dở. Gió lại lùa mạnh, ngọn nến chao nghiêng. Anh đưa tay che lửa, tôi cũng đưa tay theo bản năng. Hai bàn tay chạm vào nhau. Khoảnh khắc ấy, ngọn nến bé nhỏ trở thành tâm điểm, còn khoảng cách giữa chúng tôi bỗng tan biến. Tôi nghe rõ từng nhịp thở, thấy cả ánh lửa rung trong mắt anh. Ánh mắt ấy dừng lại, sâu thẳm, như mang trong đó cả một cơn giằng xé mà tôi không thể thấu hiểu. Đôi môi anh khẽ chuyển động như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại thôi.

Tôi khẽ rùng mình vì hơi lạnh thấm qua lớp áo mỏng. Anh lặng lẽ cởi áo khoác phủ lên vai tôi, rồi bước đến khép cửa sổ. Anh đứng rất lâu ở đó, bóng lưng cao và cô độc. Tôi nhìn anh, bất giác chờ đợi... nhưng chính tôi cũng không rõ mình đang chờ điều gì.

Cuối cùng, giọng anh vang lên, trầm thấp:

- Tiểu thư có tin rằng... có những người, dẫu ban đầu đến vì một mục đích khác, nhưng rồi lại không thể bước tiếp... vì đã tìm thấy một điều quý giá hơn bất kỳ báu vật nào?

Tôi lặng người trước câu nói đó, một điều gì đó vừa chạm đến trái tim. Tôi không hiểu hết ẩn ý trong lời anh, nhưng tim tôi khẽ run, như tất cả những xiềng xích của gia tộc bấy lâu nay vừa rung chuyển.

Ngoài kia mưa vẫn buông xuống, âm thanh rì rầm đang dệt nên tấm lưới vô hình quấn quanh bóng anh. Đây phải chăng chính là tự do mà tôi chưa từng dám mơ, một tự do run rẩy, mong manh nhưng lại quá đỗi ngọt ngào?

Anh vẫn đứng đó, để bóng tối giấu đi ánh mắt, còn đôi bàn tay lại siết chặt, như đang cố giữ lại một sự thật nào đó mà bản thân không đủ can đảm nói ra.

...

Thời gian trôi đi chậm rãi mà lạnh lẽo, mùa đông đặt chân đến tự lúc nào. Sương phủ dày hơn, ánh nắng hiếm hoi cũng dường ngại xuyên qua tầng mù trắng. Biệt phủ vẫn yên tĩnh như thuở nào, chỉ có trong tôi... đã âm thầm đổi khác.

Đôi khi, chúng tôi cùng đi dạo dưới tán Bán Linh Hoa đang nhẹ rụng, cánh hoa mỏng ánh lên trong sương tựa hơi thở của giấc mộng sắp tàn. Chúng tôi đi bên nhau, im lặng giữa hương hoa nhạt, chỉ nghe gió len qua tà áo, mang theo cảm giác vừa gần vừa xa. Cảnh tượng ấy đẹp đến nao lòng, nhưng trong vẻ đẹp ấy ẩn một nỗi buồn sâu thẳm, muốn nói rằng mỗi bước đi đều tiến về phía một điều sắp mất.

Giữa tôi và anh là một khoảng lặng lưng chừng, không đủ xa để quên, cũng chẳng đủ gần để chạm. Mối dây mảnh ấy kéo dài mãi, chẳng có tên gọi nào cho sự liên kết ấy. Trái tim tôi xao động mỗi khi đối diện, rồi dần sợ hãi sự tĩnh lặng của anh. Tôi không biết đằng sau vẻ điềm nhiên ấy đang che giấu điều gì. Càng cố chạm vào lại càng thấy mình đứng bên bờ vực của một điều không thể nắm bắt.

Dưới tán Bán Linh Hoa, giữa hơi sương vỡ nhẹ cùng gió se buốt, tôi bỗng hiểu ra rằng có những người chỉ ghé ngang đời... để đánh thức một phần trái tim đã ngủ quên, rồi rời đi mang theo cả ánh sáng mà họ từng mang đến. Tôi không biết ngọn lửa nhỏ anh giấu trong tim sẽ soi sáng điều gì, chỉ linh cảm rằng... nó sẽ thiêu cháy tất cả sự bình yên của tôi.

...
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back