Bạn được Lonalonazzzzz mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
6 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
106 0
Kiếm tiền
SachRA đã kiếm được 1060 đ
Hóa Tiên

Thể loại: Nữ Cường, Cổ Trang, Tiên Hiệp..

Tác giả: Lee Steppe

54892468773_3c6f172471_o.jpg

Văn án:

- Ta không hiểu, thế gian muôn vàn đại đạo, vạn kẻ tranh tiên, chỉ để đuổi theo một giấc mộng không hình.

- Ta không hiểu, lòng người là gì. Vạn cổ sơn hà còn có thể đổi dời, huống chi nhân tâm trong một niệm đã hóa hư vô.

- Ta nghĩ, nếu lòng người dễ đổi, vậy tâm đạo có còn vững chắc không? Một bước là hóa tiên, một bước cũng có thể thành ma, vậy rốt cuộc như thế nào mới gọi là cực cảnh của tồn sinh?

- Ta đi, đi qua vạn dặm hồng trần, qua núi biếc mây vờn, qua tiên vực trầm luân, qua ma hải mịt mù; thấy nhân gian hỉ lạc, thấy nhân thế hợp tan..

- Ta tự hỏi, ta là ai? Vì sao tồn tại? Ý nghĩa của một đời, là gì?

- Ta không thuộc về nơi này, cũng chẳng nhớ mình đến từ đâu..

- Ta khép mắt, thở một hơi thật dài, rồi lại bước tiếp. Là nhân gian vốn hư ảo, hay chỉ riêng ta trống rỗng? Ta chẳng biết, từ lâu cũng chẳng còn bận tâm.

Nếu thế gian vốn là một bàn cờ đã định, vậy cứ để vạn sự tùy duyên đi..

Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Lee Steppe
 
6 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 01:

Một kiếm xuyên tim..

Cổ độc phản phệ..

Lăng trì..

Hạ độc..

Hành hình..

Dìm xuống sông..

Thiêu sống..

* * *

Còn bao nhiêu cách chết trên đời mà ta chưa từng nếm trải nhỉ?

Ta mở mắt ra, vẫn là khung cảnh quen thuộc, vẫn là dải lụa màu xanh nhạt đó.

Đây là lần thứ mấy rồi..

Khi trước thì ta có đếm, nhưng đã quên kể từ bao giờ rồi.

Ta gượng người ngồi dậy, cơn dư chấn của lần chết cháy trước khiến cơ thể ta đau đớn.

"Cốc cốc cốc!"

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Cô nương, cô đã dậy rồi sao?"

Giọng nói đó, hẳn là của một cô bé tầm mười hai mười ba tuổi, chất giọng vừa non nớt, lại rất dễ nghe.

Nhưng cho dù có nghe qua vô số lần, ta vẫn không thể nhìn thấy mặt của cô bé đó.

"Ừ."

Ta đáp một tiếng nhẹ nhàng, rồi lật tấm ván gỗ trên giường, lấy ra một thanh kiếm màu đen.

Trong một lần luân hồi rất xa nào đó, ta đã phát hiện ra nó, còn đặt tên là Vô Chúc.

Hình như đó cũng là lần đầu tiên ta giết người, mặc dù ngay sau đó đã bị chém chết.

Bóng dáng cô bé nhỏ đang loay hoay bưng một chậu nước ấm chạy vào phòng ta.

Ta bất giác nhắm mắt lại.

Xin lỗi em, nếu lần luân hồi sau ta có thể mạnh hơn nữa, có lẽ ta sẽ cứu được em, nhưng lần này, thì không.

Rất nhanh, một đám gồm bảy tám tu sĩ Luyện Khí xông vào phòng, bọn hắn không nói lời nào đã cắt cổ cô bé nhỏ, khiến em không kịp hét lên tiếng nào.

Máu đỏ văng tung tóe khắp nơi, hắt lên cả tấm màng mỏng trên giường của ta.

Vẫn y như vậy, đến cả vị trí giọt máu bắn lên cũng không khác một li.

Mùi tanh tưởi xộc thẳng vào khoang mũi, ta nhíu mày.

Hiện tại tu vi của ta đang là Luyện Khí tầng bảy, gần bằng với đám tu sĩ ngoài kia.

Rất nhiều lần luân hồi ta lựa chọn chiến đấu, và nơi ta trốn đến luôn là Tàng Thư Các của môn phái, bởi ở đó có công pháp cho ta học hỏi, mỗi lần đều học một ít, tích tiểu thành đại.

Cho đến khi ngoài tầng trên cùng bị phong ấn ra, mọi thứ trong Tàng Thư Các đều nằm trong đầu, ta mới phát hiện, chỉ mỗi thế thì vẫn chưa đủ cho ta sống sót.

Thứ quan trọng hơn tất thảy, là kinh nghiệm.

Kinh nghiệm chiến đấu.

Sau đó, ta liều mạng đánh nhau.

Lần đầu tiên, ta không sống nổi nửa tiếng.

Lần tiếp theo, rồi lần tiếp nữa..

Lần gần nhất là ta đã sống được ba ngày, cho đến khi viện quân của đám người đột kích đó tới thiêu sống ta.

Nắm chặt Vô Chúc trong tay, ta lao ra khỏi tấm màn mỏng, dù chật vật nhưng vẫn diệt gọn đám tu sĩ đang có ý định giết chết ta.

Điểm yếu và cách chiến đấu của bọn hắn, ta đã thuộc làu làu từ lâu.

Thẳng đà đóng luôn cửa phòng, ta quay lại lục lọi trên xác đám tu sĩ, bọn hắn có một thứ mà ta luôn cần cho mỗi lần luân hồi, Ích Cốc Đan.

Ta lấy trong kệ tủ một ít Dạ Linh Hương ra, đốt lên, mùi hương thanh mát lấn át mùi máu tanh nồng nặc.

Rót một chén trà, ta bắt đầu sắp xếp lại những thông tin trong đầu mình.

Ta tên Lê Nguyên, mười bốn tuổi, ta không phải là người của thế giới này.

Đó là tất cả những gì ta còn nhớ về bản thân trước khi đến đây.

Còn về nơi này.

Ta không phải là người của môn phái này, dường như ta chỉ là một vị khách ở đây, ta còn chẳng biết đây là môn phái nào, mặc dù ta đã chôm hết đống kho tàng của bọn họ.

Và đương nhiên ta cũng không biết đám tu sĩ nào đã tập kích ta.

Dám tấn công diệt cả một môn phái, chắc chắn thế lực đằng sau không dễ chọc, nhưng ta biết, kẻ mạnh nhất trong đám người này vì đối đầu với Chưởng môn nên đã bị thương nặng, giờ hắn đang dưỡng thương trong cấm địa của môn phái, cách biệt với thế giới bên ngoài.

Chỉ để lại tám Trúc Cơ và vài trăm Luyện Khí đang truy sát những đệ tử tàn dư của môn phái.

Trong lúc suy nghĩ, ta cũng tiện tay mài mực, vẽ ra bản đồ của toàn bộ môn phái.

Khoanh vùng vài chỗ, đây là nơi có các tu sĩ Trúc Cơ canh giữ, ta tuyệt đối không thể đến gần.

Xung quanh luôn có tu sĩ Luyện Khí túc trực, bọn chúng chia ra nhiều tổ đội, thay phiên nhau tuần tra toàn môn phái hòng tìm diệt những đệ tử may mắn sống sót.

Tuyến đường tuần tra của chúng đều đã nằm trong lòng bàn tay ta, lách qua chúng để thoát ra ngoài là chuyện quá dễ dàng, nhưng vấn đề ở đây là, kết giới mà chúng đã giăng ra.

Không có mộc bài của một trong tám Trúc Cơ thì ta không thể ra ngoài được, ta cũng đã từng nghĩ trăm phương ngàn kế để trộm lấy mộc bài, nhưng hóa ra trong đó còn có cấm chế, người khác sử dụng sẽ tự bạo, và ta chết.

Chỉ còn một cách mà ta chưa từng thử, đi xuyên qua cấm địa.

Đây là phương pháp cuối cùng mà ta có thể nghĩ đến.

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, phải không?

Có lẽ ta nên liều, dẫu sao lần này chắc vẫn chưa chết thật được.

Tầm sáu tiếng sau sẽ có đám người khác đến tuần tra, ta phải tranh thủ từng giây phút một để hành động.

Trước tiên phải luyện Khinh Công, Thuấn Di, Vô Ảnh Bộ.

Ba thuật này sẽ giúp ta di chuyển hiệu quả hơn.

Ta đã luyện chúng vô số lần, thời gian luyện cũng được rút ngắn khá nhiều so với trước đây.

Ta không biết người ở thể giới này mất bao lâu để luyện xong ba bộ thuật đó, chứ ta thì mất tầm năm tiếng là đã luyện được hơn một nửa mỗi bộ thuật rồi.

Chừng đó quá đủ để ta bay nhảy khắp môn phái trong hôm nay.

Gần sáu tiếng trôi qua, ta đứng dậy khỏi bồ đoàn êm ái.

Làm một vài động tác co dãn gân cốt, cơ thể đã nhẹ hơn trước rất nhiều, lần này ta lại luyện cao hơn lần trước một tầng Khinh Công.

Hiện tại ta đã luyện được thuật Khinh Công tầng chín, thuật Thuấn Di tầng bốn và Vô Ảnh Bộ tầng ba.

Ta lục lọi trong tủ đồ, khoác lên người một bộ bạch y gọn gàng nhất, chả hiểu sao trong tủ chỉ toàn bạch y, không có đến một màu khác, thật là tẻ nhạt.

Vô Chúc được ta đeo bên hông.

Vậy là công tác chuẩn bị đã xong, không biết lần này ta có thể sống trong bao lâu đây.

Chỉ chốc lát nữa thôi là sẽ có người tới, tốt nhất ta nên rời đi ngay bây giờ.

Ta lạng lách trên hành lang, nấp trên nóc nhà, chui lủi vào mấy kẽ hở do các khu nhà bị sập đổ.

Khi trời gần tối, ta đã đến sau núi rồi.

Hừm hừm, lợi ích của việc thuộc map.

Dù vậy vẫn có vài lần suýt nữa thì ta bị phát hiện, chắc là do gần đây quen chém giết rồi nên kĩ năng trốn chạy có phần bị mai một.

Nhưng không sao, nơi cần đến cũng đã đến.

Nơi gọi là cấm địa của môn phái.

Trước mặt ta là một khoảng đất trống rộng rãi.

Cánh cổng dẫn đến cấm địa lơ lửng trên không trung, sâu bên trong đó chỉ có khoảng không đen nghịt không ngừng xoay chuyển.

Xung quanh còn có vô số mảnh băng bị phá nát, vỡ vụn văng khắp nơi.

Nó giống như một cái hố đen vậy, dù đứng ở rất xa nhưng ta vẫn có cảm giác đang bị cánh cổng đó mạnh mẽ hút vào.

Ta căng thẳng nắm chặt Vô Chúc, chỉ cầu cho dù thất bại thì cũng được chết tử tế, ta vẫn sợ nhất là bị xé nát tứ chi, đau kinh người.

Từng bước từng bước đến gần cánh cổng, đến lúc ta chỉ cách nó một đoạn tầm mười mét, cả cơ thể liền bị kéo lên không trung, ta mở to mắt, nhìn cánh cổng đang không ngừng phóng đại.

Trước mắt ta chỉ có một màu đen tĩnh mịch, không một âm thanh, cơ thể ta nhẹ nhàng trôi dạt trong không gian.

Thật.. Yên bình.

Nếu đây là cái chết của lần này, thì chắc ta sẽ không chịu chết thêm lần nào nữa đâu.

Không biết đã qua bao lâu, ta giật mình tỉnh dậy, vì lạnh.

Nhìn xung quanh, ra đây là một hang động, một hang động rộng lớn, phải nói là hùng vĩ luôn ấy.

Nói là động nhưng không gian trong này vừa rộng vừa cao. Vô số nhũ thạch nhọn hoắt treo trên đầu ta.

Bên cạnh ta còn có một dòng suối nhỏ. Trong động cũng có rất nhiều con suối như vậy, chúng uốn lượn như những con rắn nước, cuối cùng quy tụ lại cái hồ nơi trung tâm hang động.

Trên đỉnh động có một cái lỗ lớn, ánh sáng duy nhất từ nơi đó chiếu xuống mặt hồ, làm nổi bật những đóa sen tuyết trắng muốt xinh đẹp.

Ta bị vẻ đẹp thanh khiết đó mê hoặc, bất giác đã lội xuống hồ.

Nước hồ rất nông, dù đã lội ra tới giữa hồ nhưng nước cũng chỉ ngập ngang eo ta.

Đến gần mới thấy, hóa ra những đóa sen tuyết không sống trong nước mà mọc trên các mỏm đá cao nhô lên khỏi mặt nước.

Ta vươn hai tay lên, đột nhiên, một luồng khí lạnh bất ngờ truyền thẳng vào người, não bộ ta tỉnh lại ngay tức khắc, ta muốn rút tay lại, nhưng cơ thể dường như bị mất khống chế.

Mặc cho các dây thần kinh trong đầu đang căng như dây đàn, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi tay nhỏ nhắn của ta càng ngày càng đến gần đóa sen tuyết ấy.

Khi đã chạm vào sen tuyết, hai bàn tay của ta đã hoàn toàn bị bao phủ bởi lớp băng sương dày đặc.

Cái lạnh thấu xương khiến ta run rẩy.

Điều đáng sợ hơn nữa, cánh tay mất kiểm soát kia đang bứt từng cánh hoa sen tuyết, vò lại một chút, rồi nhét vào miệng ta.

Không!

Ta không muốn ăn cái nó đâu!

Nhưng xương hàm lại không nghe lời mà há ra, cánh sen tuyết lạnh băng nằm gọn trong khoang miệng.

Cái lạnh xộc thẳng từ miệng, vào tai, mũi, như muốn đóng băng cả não bộ.

Ta nhai vài cái, rồi cứng nhắc nuốt xuống.

Cuống họng, phổi, rồi đến dạ dày, lục phủ ngũ tạng lạnh băng, như có hàng vạn cây kim đang không ngừng đâm xuyên cơ thể ta.

"A.. A.."

Ta muốn hét lên cũng không thể.

Tiếp theo đó, từng cánh từng cánh hoa bị đưa vào miệng, rồi nuốt xuống.

Không biết ta đã mất ý thức bao nhiêu lần trong quá trình đó.

Đợi đến khi mở mắt ra, ta đã thấy mình lại nằm úp người trên mỏm đá lạnh ngắt, xung quanh đã không còn một đóa sen tuyết nào.

Thật kinh khủng, cảm giác lạnh lẽo đó còn thống khổ hơn cả khi ta bị dìm chết trong sông băng.

- Thật là chẳng có tiền đồ gì cả, chỉ mới có vậy mà đã ngất đi rồi, rốt cuộc vô số lần luân hồi kia ngươi đã làm cái gì thế hả! -

Ta giật mình, có một giọng nói máy móc phát ra trong đầu ta.

"Ngươi.. Là Hệ Thống trong truyền thuyết đó hả?"

Ta cũng từng đọc qua một vài bộ tiểu thuyết xuyên không gì đó rồi, nên đầu nhảy số rất nhanh.

- Hừ, cũng nhanh nhẹn đấy, nhưng tư chất ngươi lại kém quá, trải qua bao lần luân hồi mà cũng không tiến bộ thêm tí nào! -

Ta leo lên chỗ mỏm đá đã từng có sen tuyết mà ngồi, khoanh chân chống cằm hỏi lại Hệ Thống.

"Sao ngươi biết ta không tiến bộ?"

Hệ Thống kia có vẻ bực dọc khi bị ta hỏi.

- Sao ta biết? Nhìn ngươi là biết! Lâu rồi mà ngươi chỉ mới Luyện Khí, nếu không phải ngươi may mắn chạy tới nơi âm hàn này, lão gia ta được đánh thức giúp ngươi một tay thì có phải ngươi lại định chết vô ích nữa không? -

Mi mắt ta rũ xuống, ta không ngu ngốc đến mức để mình chết vô ích, mỗi lần luân hồi, ta đều sẽ học được một thứ gì đó mới.

"Giúp ta một tay?"

Hệ Thống khì khì tự đắc.

- Đương nhiên rồi, không thể để ngươi bỏ lỡ sen tuyết ngàn năm của Linh Lung phái được. -

Vậy à, vậy nên mới không chế ta?

Ta tự hỏi trong đầu, nhưng Hệ Thống không trả lời, ra là nó không đọc tâm ta được.

Biết không?

Ta sống trên đời, người ta gặp được chia làm ba loại, người tốt, người không tốt, và người không liên quan gì tới ta.

Và cái thứ được gọi là Hệ Thống đó, chỉ mới sủa ba câu ta đã biết, thứ đó không hề có ý tốt, mà cho dù thực sự nó có ý tốt đi chăng nữa, thì hành vi khống chế đó, ta thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Có lẽ nó đã nhận thấy điều bất thường trong ta.

- Để gia nói cho ngươi biết, ta là người đã cứu ngươi sau tai nạn đó, và sau này cũng sẽ giúp ngươi trở thành cường giả đứng đầu tu chân giới! -

Ta nhắm mắt cười khẩy, thứ tốt như thế có thể cho ta sao? Ta không tin nó không muốn thứ gì từ ta.

Và ta càng không muốn trả giá cho sự giúp đỡ đó, nếu muốn làm cường giả, tự bản thân ta sẽ leo lên.

Ta quét thần thức quanh người một vòng, rồi dừng lại trên đỉnh đầu, nơi đó, có thứ không thuộc về ta.

Tay vận linh lực, ta chụp ngay phần đỉnh đầu của mình, mạnh mẽ đánh thẳng vào thứ đó.

Hệ Thống giật mình hét lớn.

- Dừng lại đồ ngu ngốc kia! Ta bây giờ chính là một phần linh hồn của ngươi! Nếu ngươi lấy ta ra ngươi sẽ trở thành kẻ khiếm khuyết! -

Ồ, bây giờ là một phần linh hồn, vậy sau này có phải là toàn bộ linh hồn của ta không?

Nhận thấy Hệ Thống định giở trò khống chế như lúc nãy, ta mỉm cười, một trò không thể làm hai lần với ta được đâu.

Tay còn lại ta nhanh chóng điểm huyệt cả cơ thể, bây giờ ta không thể động đậy, dòng linh lực dồi dào không còn bị khống chế cứ theo đà mà tuôn ra ngoài, ép cho thứ dị vật trong não ta phải bay ra.

Ta nghe trong đầu "Phựt!" một tiếng.

Lơ lửng trước mắt ta là một viên pha lên đen tuyền còn dính máu, nó hét lên với cái âm lượng bé tí.

- Có ngon thì người phá hủy ta đi, ta là người đưa ngươi đến đây, ngươi chỉ có thể sống dựa vào ta thôi! Nào, nghe lời, phải thông minh thì mới sống được, không phải ngươi rất muốn sống hay sao? -

Muốn sống?

Đương nhiên, ta muốn sống, ta muốn sống cuộc sống thuộc về ta.

Tâm vừa động, Vô Chúc ông ông bay ra khỏi vỏ, một kiếm chém đôi mảnh pha lê đen lắm mồm kia.

Trước khi biến mất, ta còn nghe nó khóc "cơ thể mới của ta, cơ hội trùng sinh của ta.."

Vậy là rõ rồi.

Nhưng thứ rõ ràng hơn đó là cơn chấn động khi mất đi một phần linh hồn.

Trong khi đầu óc đang quay cuồng, ta cố gắng điều khiển Vô Chúc giải huyệt cho ta, rồi ngồi xếp bằng thu lại linh lực đã bị tiêu hao lúc trước.

Chẳng lâu sau, thứ ta chờ đợi cũng đã tới.

Thiên Kiếp.

"Kẻ khuyết thiếu linh hồn không có tư cách tồn tại trong Linh giới."

Ta nhớ là đã đọc được nó ở đâu đó trong Tàng Thư Các.

Nhìn đám mây đen mù mịt che lấp nguồn sáng duy nhất trong hang động, ẩn trong đó còn lập loè những tia sét vàng.

Ta mỉm cười, mất đi Hệ Thống, ta không còn khả năng luân hồi, nhưng Thiên Kiếp không thể đánh chết ta, cùng lắm thì bị đánh thẳng xuống Địa giới, cũng không tồi.

Ta tháo Vô Chúc khỏi thắt lưng, ôm chặt nó trong lòng.

Hệ Thống nói rất đúng, ta là một kẻ tham sống, nhưng, ta không hề sợ chết.

"Ầm ầm!"

Tia sét vàng khổng lồ đánh thẳng xuống đầu ta, ta ngửi thấy mùi thịt bị cháy khét, rồi một trận choáng váng ập tới, ta mất ý thức, rơi ra khỏi Linh giới.
 
6 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 02:

Nam Quốc là một quốc gia nhỏ ven biển, Kinh Đô của nước này luôn tấp nập lữ khách và buôn lái từ bên kia biển đến để giao thương.

Nhờ có vị trí địa lý thuận lợi và nhiều cảng biển, một quốc gia nhỏ đã nhanh chóng phát triển mạnh mẽ.

Trên bàn gỗ của một tửu lâu, chén rượu hoa quả đã cạn, một chút men rượu ngọt ngào trượt trong cuống họng ta.

Rượu của Bách Vị Lâu vẫn ngon như ngày nào.

Ta đóng cuốn sách vừa mới đọc hết lại, liếc mắt nhìn đoạn đường lúc nào cũng sầm uất, người người đang vật lộn để mưu sinh, kẻ vui vẻ, kẻ vãn than.

Từ ngày tới đây, uống rượu ngắm cảnh đã trở thành thói quen hằng ngày của ta.

Ta đặt vài mẩu bạc lên bàn rồi nhảy qua cửa sổ.

Ngựa quen đường cũ, ta nhanh chóng chạy về Hồ phủ.

Ta dừng lại trước cánh cổng lớn màu đỏ, bên trên là một chữ Hồ rồng bay phượng múa, hai bên còn treo mấy chiếc lồng đèn đỏ thắm.

Xem ra Tam tiểu thư sắp phải lấy chồng rồi.

Ta thản nhiên bước vào bên trong, gật đầu với vài gia đinh trong nhà rồi tiến thẳng đến khuê phòng của Tam tiểu thư Hồ gia, Hồ Liễu Giai.

Tính ra từ lúc ta bị Thiên Lôi đánh đến nay đã hơn nửa năm, lúc đó nếu không có Tam tiểu thư, có khi mộ ta cũng đã xanh cỏ rồi.

Hồ gia là gia tộc làm nghề thầy thuốc lâu năm trong Kinh Đô, tiệm thuốc của họ rải rác khắp Nam Quốc, là một gia tộc lớn mạnh hiếm hoi không thuộc về triều đình.

Lúc đi ngang qua hoa viên, một giọng nói khàn khàn gọi ta lại:

"Tiểu Lê đấy à, lại đi uống rượu về phải không?"

Người gọi là Giang bà bà, bà là bà nội của Tam tiểu thư, một người nhân hậu và rất khắt khe với bệnh nhân.

Ta biết sáng nay mình không thể thoát khỏi việc bị bà mắng rồi:

"Chào buổi sáng Giang bà bà, người đi dạo đấy ạ?"

Giang bà bà không nói gì, đôi mắt sắc lẹm như muốn nhìn thủng người ta:

"Nội thương vẫn chưa khỏi mà suốt ngày cứ chạy đi uống rượu, con không muốn khoẻ lại nữa phải không!"

Ta cười cười:

"Như vậy cũng tốt, con có thể ở lại Hồ phủ chơi với bà thêm một thời gian nữa."

Giang bà bà híp đôi mắt lại, nhưng nụ cười trên môi của bà làm sao có thể giấu, bà giở giọng quở trách, tiếp tục mắng ta:

"Dẻo miệng! Mau mau đi đi, đừng làm phiền bà già này chăm hoa."

Ta cười hì hì chạy ra khỏi hoa viên, thêm một đoạn nữa là tới An Hoa phủ của Tam tiểu thư.

"Cốc cốc cốc!"

Ta nhẹ nhàng gõ cửa:

"Tam tiểu thư, ta mua bánh hoa mai về cho ngươi nè."

Hồ Liễu Giai mở cửa ra, nàng mỉm cười nhìn ta:

"Lê cô nương, vất vả cho ngươi rồi."

Hồ Tam tiểu thư là mỹ nhân có một không hai tại Kinh Đô, nàng không những có dung mạo xinh đẹp mà còn rất tài hoa, một thân y thuật đó đã cứu sống kẻ chỉ còn nửa cái mạng như ta.

Hơn nữa, tính cách của nàng cũng rất dễ chịu, tư tưởng tiến bộ khác xa các cô nương nhà khác.

Nửa năm nay, để trả ơn cứu mạng, ta ở lại bên cạnh nàng làm hộ vệ, sẵn tiện làm người đưa thư cho nàng và vị phu quân sắp cưới của nàng.

Chuyện tình của hai người này rất chi là thú vị.

Một người là tiểu thư tài ba của gia tộc quyền quý, một người là Tướng quân trẻ tuổi sắp khải hoàn trở về, hình như là mười ngày nữa hắn sẽ về tới Kinh Đô.

Hồ Liễu Giai rót hai chén trà, ta thuận tay nhấp một ngụm. Trà của nàng lúc nào cũng có mùi dược, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu khi uống.

"Tam tiểu thư, ngươi đang có tâm sự gì sao?"

Ta nhìn nét mặt lo âu của Hồ Liễu Giai, nàng rất ít khi cau có, kể cả khi khó chịu cũng chỉ mỉm cười.

"Lê cô nương, Thanh Anh trúng độc rồi, ngài ấy không thể vận động mạnh, đến lúc hồi Kinh mới có thể đến gặp ta giải độc."

Ta ngạc nhiên nhìn nàng, Thanh Anh chính là tên của vị Tướng quân kia, hắn trúng độc sao?

"Độc gì? Khi nào? Ta có thể mang thuốc giải tới cho hắn."

Nói tới tốc độ di chuyển, ta rất tự tin trong phương diện này.

Hồ Liễu Giai đau khổ nhìn ta.

"Không thể dùng dược để giải, ta phải trực tiếp châm cứu ép độc ra ngoài thì mới được."

Ta đáp:

"Vậy thì ta mang tiểu thư đi, đoạn đường bọn hắn đi trong mười ngày, ta chỉ cần nửa ngày là tới."

Thấy Hồ Liễu Giai im lặng, có lẽ ta đã nói trúng điều nàng muốn.

Được rồi, các tiểu thư khuê các thường rất hay vòng vo tam quốc.

"Tiểu thư, ngươi chuẩn bị đồ đi, ta về phòng lấy vài thứ, chúng ta đi luôn bây giờ."

Hồ Liễu Giai gật gật đầu, ta nhìn nét lo toang trên đôi mày liễu của nàng.

Người ta có thể lo lắng đến thế cho một kẻ họ chưa từng gặp mặt sao?

Hoặc đó là tình yêu, ta không hiểu lắm.

Phòng của ta nằm ngay bên cạnh khuê phòng của Tam tiểu thư.

Mở cửa phòng, một cỗ mùi hương do rất nhiều loại dược hòa quyện mà tạo thành bay ra. Ta lục lọi trong tủ đồ, lấy vài bình dược màu trắng bỏ vào hầu bao, treo trên thắt lưng.

Hiện tại ta đang vận một thân hắc y, ta thích màu này, vì ta thường chạy nhảy vào ban đêm.

Đội lên đầu chiếc đấu lạp được phủ bằng lụa đen mỏng, dải lụa dài đến mắt cá chân, che đi thân hình thấp bé của ta.

Ta cõng Hồ Liễu Giai trên lưng, trước ngực còn đeo thêm tay nải của nàng.

"Giữ chặt nhé, sẽ hơi xốc đấy."

Ta vận chuyển linh lực trong cơ thể, một bước đã nhảy khỏi Hồ phủ, tiến thẳng đến cổng Bắc.

Thường thì Hồ Tam tiểu thư cao hơn ta nửa cái đầu, nhưng bây giờ nàng đang nép mình trên lưng ta, dải lụa trên mũ của ta cũng che phủ nàng bên trong.

Thực ra chiếc nón này không phải đồ mua ngoài chợ mà được ta dệt thành từ linh lực trong người, bằng một vài thuật Hóa Hình cơ bản của Linh Lung phái.

Đao kiếm bình thường của Địa giới không có khả năng chém xuyên qua nó.

Tức tốc di chuyển nửa ngày trời, ta đột ngột dừng lại trước mội ngôi miếu nhỏ.

"Chuyện gì thế?"

Hồ Liễu Giai có chút mệt mỏi, nàng ngóc đầu lên hỏi ta.

Ta đáp:

"Người của Tướng Quân.."

Đột nhiên, một nam tử từ trên cây nhảy xuống, cả người hắn mặc đồ đen, che kín mặt, nhưng ta vẫn nhận ra đôi mắt đó.

"Lâm Tử, không ở bên bảo vệ Tướng Quân nhà ngươi mà chạy ra đây làm gì?"

Hắn là một trong số ám vệ của Tướng Quân.

Lâm Tử chắp tay chào ta.

"Lê cô nương, Hồ Tam tiểu thư, Tướng Quân bảo ta ở đây chờ các người."

Ta gật đầu ý bảo hiểu rồi, Hồ Liễu Giai cũng được thả xuống đất, nàng mệt mỏi ngồi phịch xuống, chẳng thèm để ý đến hình tượng.

Ta trùm chiếc nón của mình lên đầu nàng, nói với Lâm Tử:

"Ta đi qua chỗ Tướng Quân các ngươi một chút."

Lâm Tử biết ta đã hiểu ý hắn, liền hành lễ:

"Đa tạ Lê cô nương."

Ta gật đầu rồi Thuấn Di biến mất, lúc ta xuất hiện, đã cách xa cái miếu nhỏ lúc nãy ba cây số rồi.

Ban đầu không mang Hồ Liễu Giai Thuấn Di vì cơ thể của nàng chắc chắn không chịu nổi.

Ta liên tục Thuấn Di thêm vài lần nữa, khung cảnh xung quanh không ngừng biến đổi, cho đến khi ta đứng trên một vách núi cao thì mới dừng lại.

Quả nhiên.

Hiện tại tình hình triều chính bất ổn, Tân hoàng mới lên ngôi là bạn thân của Tướng Quân lại không được lòng các chư hầu cho lắm.

Nếu có kẻ nào đó rắp tâm hãm hại Tướng Quân, thì Hoàng Đế sẽ không còn ai bảo vệ.

Hay thật, dù thân đang trúng độc, quân đội phía sau đã bị đá lở chặn đứng, đám ám vệ bị chặn phía xa, hắn vẫn có thể một thân một mình chống đỡ mười mấy tên sát thủ.

Không hổ là danh tướng.

Trông hắn có vẻ đang hấp hối, nhưng ta cần phải xử lý đám đang giương cung ở bên kia trước.

Ta rút kiếm, nhảy thẳng qua hẻm núi sâu hoắc. Lúc hai chân ta nhẹ nhàng chạm đất cũng là lúc bọn chúng phát hiện ra ta.

Những mũi tên vốn ngắm vào Tướng Quân lại chuyển hướng sang ta.

"Vút! Vút!"

Phản ứng rất nhanh..

Nhưng chưa đủ.

Tay ta nắm chặt Vô Chúc, một kiếm quét tới, hàng chục mũi tên bị luồng kiếm khí sắc bén phá nát thành từng mảnh trong không trung.

Ta tiện đà xông thẳng tới.

Vô Chúc là một thanh kiếm, nhưng chỉ được mài bén một lưỡi, trông như đao mỏng, thẳng tắp, toàn thân đen tuyền sáng loáng, đến cả phần lưỡi kiếm cũng mang một màu đen quỷ dị.

Vô Chúc đột ngột xuất hiện bên cạnh ta, nhưng ta lại có cảm giác nó rất quen thuộc, như thể nó vốn thuộc về ta từ rất lâu rồi.

Ta nhảy thẳng vào giữa trận địch, một kiếm vung ra là một mạng người mất đi.

Cái cảm giác rung tay khi lưỡi kiếm sắc lạnh cứa vào da thịt mềm mại, máu tươi phun ra như suối.

Dòng máu ấm nóng vương vãi lên mặt ta, trước mắt ta chỉ còn một màu đỏ tươi diễm lệ.

Tác phong mà ta luôn theo đuổi chính là kiếm pháp chí mạng, ngắm thẳng động mạch chủ trên cổ mà chém, hoặc là một kiếm xuyên tim.

Nhanh, gọn, lẹ, không màu mè hoa lá.

Ta vừa chiến đấu vừa không ngừng liếc mắt xem chừng tướng quân bên dưới.

Ô dà!

Không trông thì thôi, vừa mới ngó xuống đã thấy có một bóng đen lách ra phía sau hắn.

Ta hừ một tiếng, thuận tay phóng Vô Chúc xuống phía dưới, tay còn lại bóp chặt cổ của tên áo đen cuối cùng.

Dùng lực.

Ngay khi tiếng "răng rắc" giòn tan vang lên bên tai là lúc Vô Chúc cắm xuyên qua cổ họng kẻ bên dưới.

Thanh Anh tướng quân ngẩng đầu lên nhìn về phía ta, ta gật đầu chào hắn rồi phi thân xuống, tay không giải quyết nhanh gọn đám còn lại.

Ta dùng tay áo chùi chùi vết máu trên mặt, chả biết chùi như vậy có sạch không nhưng cũng không thể để máu nhỏ lách tách xuống đất được.

"Đa tạ Lê cô nương."

Thanh Anh tướng quân là một nam nhân cao ráo, hắn tầm hai mấy gần ba mươi tuổi, gương mặt có thể nói là điển trai, tính tình rất ổn, giọng nói khá trầm.

Vị tướng quân uy danh lẫy lừng ngày trước đang yếu ớt chống chọi cơ thể trên một thanh kiếm.

"Tướng quân, tình thế cấp bách, ta đưa ngươi tới chỗ của Hồ Liễu Giai trước."

Thanh Anh không có gì là ngạc nhiên khi nghe tin vị hôn thê tới tìm hắn, cũng đúng, chính hắn là người đã phái thuộc hạ tới đón bọn ta mà.

Hai người bọn ta đều thuộc tuýp người không thích nhiều lời, nên ta chẳng cần nói gì nhiều, trực tiếp cõng hắn lên.

Ta dùng hết tốc lực để chạy đi, Vô Chúc nghe lời luôn bay xung quanh ta. Bởi vì nón ta đã để lại cho Hồ Liễu Giai rồi, ta cần một thứ khác đảm bảo an toàn trong lúc di chuyển.

Tầm nửa tiếng sau, ta dừng lại trước cửa miếu, Hồ Liễu Giai đã sớm chuẩn bị sẵn dụng cụ thuốc men, ta vức Thanh Anh sang cho nàng rồi nhảy lên cái cây gần đó nghỉ ngơi.

Một cột khói xám nhỏ đột nhiên phóng lên từ dưới thân cây, lên thẳng bầu trời rồi nổ tung, để lại một hoa văn hình trăng khuyết trên đó.

Ta biết thứ đó, là pháo truyền tin của đám ám vệ.

Lâm Tử sau khi phát tín hiệu thì nhảy lên nhánh cây bên cạnh, hắn cười:

"Ta đã báo bình an cho đám bên kia, giờ bọn hắn sẽ dẫn quân đi sang một con đường khác để về thành."

Ta gật đầu, thực ra thì chuyện này đâu cần nói cho ta đâu, chả hiểu sao đám này cứ thích báo cáo lại mọi chuyện với ta, không phải người cần báo cáo là tướng quân của bọn hắn à.

Đột nhiên ta nghĩ tới một thứ, liền lên tiếng:

"Lâm Tử, phát tín hiệu bảo một người ở lại, ta cần xác mình vài thứ ở đó."

"Hiểu rồi."

Lâm Tử lại rút một ống pháo ra, dùng kim chỉnh chỉnh chọt chọt gì đó rồi đốt lên. Pháo sáng lại một lần nữa nổ trên bầu trời, lần này là một hình thù kỳ quái mà ta không biết diễn tả thế nào.

Nghĩ đến là làm ngay, ta lập tức Thuấn Di trở lại hẻm núi ban nãy, lúc này đã có một bóng đen đứng chờ ta ở phía bên kia đống đất đá.
 
6 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 03:

Ám vệ kia nhìn thấy ta thì ôm quyền chào.

Ta giơ tay ý bảo không cần, hắn cũng nhanh nhẹn mà nói lại tình huống lúc trước cho ta.

"Tóm lại là, trong quân có nội gián."

Hàm Tử nghe ta chốt lại câu cuối thì có hơi giật mình, nhưng rất nhanh hắn đã bình ổn lại. Có lẽ hắn sớm đã đoán được chuyện có kẻ phản bội, chỉ là không ngờ ta vừa nghe một lát đã chốt hạ chắc nịch như vậy.

"Hàm Tử, ngươi có biết Tướng quân nhà ngươi trúng phải độc gì hay không?"

Hàm Tử nghe vậy đưa mắt nhìn ta rồi lắc đầu.

"Là Âm Hàn của Tuyết Liên, thứ này cũng không tính là độc, nhưng sẽ dần dần ăn mòn cơ thể, không có phương pháp đặc trị."

Hắn giật mình:

"Lê cô nương, Âm Hàn đó chẳng phải.."

Ta gật đầu, cùng loại với Âm Hàn của ta, chỉ là Tuyết Liên mà Thanh Anh đụng phải chỉ mới vài trăm năm mà thôi.

Ta quan sát vẻ mặt lo lắng của hắn, mỉm cười. Không đúng, ta không phải kẻ biến thái thích nhìn người khác đau khổ đâu.

"Khụ khụ, đó là những gì thế nhân nói, còn với Tướng quân phu nhân tương lai nhà các ngươi, Âm Hàn đó chỉ cần vài ngày là xử lý được, không cần phải lo."

Hàm Tử gật đầu, hắn đã hiểu vì sao ta lại nói thông tin trước đó cho hắn.

"Cứ thế mà hành sự nhé, chúc các ngươi sớm bắt được nội gián."

Ta vẫy vẫy tay chào tạm biệt, không chờ hắn cúi người cảm tạ đã Thuấn Di trở lại ngôi miếu cũ.

Một lần nữa ta đột ngột xuất hiện trước mặt Lâm Tử, hắn đã quen với việc ta thoắt ẩn thoắt hiện như vậy, đến cả hỏi cũng chả thèm hỏi.

Chờ đợi cũng nhàm chán, ta đâm ra xếp bằng tu luyện, trước đó có nhắc nhở Lâm Tử đừng quấy rầy, ta chuyển ý thức vào trong cơ thể, tiếp tục việc chuyển hóa lượng hàn khí khổng lồ trong cơ thế thành Linh Lực.

Nửa năm qua, mặc dù Hồ Liễu Giai đã hoàn toàn chữa khỏi ngoại thương cho ta, nhưng thứ Âm Hàn này khiến nàng phải đau đầu một khoảng thời gian dài. Lúc đó ta đã bảo có cách xử lý thứ này nhưng nàng không tin, cho rằng ta đang cố chịu một mình, nhất quyết đòi chữa cho bằng được.

May thay nhờ có quãng thời gian lâu dài tiếp xúc với Âm Hàn nên ta tin chắc nàng sẽ cứu được Thanh Anh.

Cũng nhờ có sự cứng đầu của Hồ Liễu Giai mà ta mới có thể tìm được phương pháp hiệu quả để chuyển hóa hàn khí trong người.

Linh Khí ở Địa giới cực kỳ mỏng manh, chẳng đủ cho ta nhét kẻ răng. Như vậy lượng hàn khí trong người ta lại trở thành một cục pin năng lượng giúp ta tiếp tục tu luyện mà không cần dung nạp thiên địa linh khí.

Trước mắt, ta cứ luyện hết hàn khí trong người rồi mới tính tiếp.

Thoắt cái trời đã tối sầm.

Lúc ta mở mắt ra đã thấy ba người Hồ tam tiểu thư đang ngồi nướng thỏ quanh đống lửa. Bọn họ ngồi cách ta khá xa, đương nhiên rồi, vì lúc ta tu luyện xung quanh sẽ tỏa ra hàn khí.

Ta ngắt một phiến lá đã đóng một lớp sương mỏng xung quanh.

"Phừng!"

Ngọn lửa nhỏ màu xanh đen bao phủ phiến lá, đốt nó thành khối băng bóng loáng.

Ta thích thú vức nó ra sau, đứng dậy đi tới chỗ mọi người.

Thanh Anh tướng quân thấy ta tới thì cười hỏi.

"Lê cô nương, lại học được gì mới hả?"

Ta lắc đầu, ngồi phịch xuống bên cạnh Hồ Liễu Giai.

"Không có gì."

Ba người nhanh chóng bỏ qua chuyện của ta, tiếp tục bàn bạc kế sách. Ta chống cằm ngồi nghe họ nói chuyện, lâu lâu lại bổ sung vài thứ vào.

Đến khuya, khi Hồ Liễu Giai đã chìm vào giấc ngủ, Lâm Tử thì đi gác ở phía xa.

Thanh Anh ngồi khom người, hai tay đan lại, chống cằm lên đó.

"Lê cô nương có chuyện cần nói sao?"

Ta đưa mắt nhìn hắn, tay phải thuận tiện móc trong ngực ra một tờ giấy vàng đã nhăn nhó.

Trên tờ giấy có vẽ chân dung của hắn, bên dưới là một con số lớn, ở góc phải có in dấu ấn của Sát Lục Phái.

"Tướng quân, cái đầu của ngươi hiện rất được giá đó."

Hắn nhíu mày nhìn ta, rồi lại nhìn vào tờ treo thưởng.

"Lê cô nương, ta biết cô đang muốn trả ơn cho Liễu Giai, nhưng việc này sẽ khiến cô gặp rắc rối đấy."

Ta phì cười lắc đầu, đưa tờ giấy cho hắn. Ta không quan tâm lắm đến vấn đề đó, làm sát thủ cho Sát Lục Phái chỉ là phương thức kiếm tiền của ta mà thôi, ta không có cái thứ gọi là lòng thành.

"Ngài định làm gì đây, Tướng quân?"

Thanh Anh lạnh lùng nhìn tờ giấy vô tội, ta thấy hắn sắp nhìn thủng nó rồi.

"Lê cô nương, đành phải nhờ cô rồi."

Ta nhắm mắt gật đầu, đây là quyết định mà ta muốn.

Hắn thả tờ giấy vào trong đống lửa đã tàn, tàn củi sót lại vẫn còn đỏ, ngay khi tiếp xúc với vật liệu dễ cháy liền bén lửa. Ngọn lửa phừng lên hắt sáng gương mặt lạnh tanh của hắn, chỉ trong nháy mắt giấy treo thưởng đã tan thành tro, tàn tro bay lất phất lên không trung.

"Lê cô nương hẳn là muốn thứ gì đó mà cô không thể tìm được?"

Ta mỉm cười với hắn, dứt khoát gật đầu, nói chuyện với người thông minh thật là tốt.

"Thanh San Lưu Ly, quốc hoa của Nam Quốc."

Thanh Anh chợt khựng lại nhìn ta, ta khó hiểu nghiêng đầu. Hắn nhíu mày suy ngẫm một hồi, liếc mắt nhìn ta, rồi lại nhìn xuống đất.

?

Có chuyện gì với hắn vậy?

Một lát sau hắn mới tiêu hóa được yêu cầu của ta.

"Khụ khụ! Lê cô nương, chỉ cần Thanh San Lưu Ly thôi hả?"

Hả? Hình như ta hiểu sai cái gì đó rồi, chẳng lẽ Thanh San Lưu Ly không quý hiếm như lời đồn?

Ta lục đục rút cuốn sách nhỏ trong tay áo, trên có tựa đề "Quốc Hoa: Thanh San Lưu Ly". Đây là cuốn sách nhỏ ta vô tình mua được ở chợ, bên trong mô tả chi tiết về quốc hoa của Nam Quốc, có kèm theo cả hình ảnh sống động. Quan trọng hơn hết, nó còn đề cập tới công dụng kỳ diệu của loài hoa này, đó là bổ tu hồn phách, chữa lành tổn thương của linh hồn.

Thanh Anh tướng quân lật lật trang sách mỏng của ta, rồi hắn chợt cười.

Ta tự biết bản thân có da mặt tương đối dày, nhưng vẫn thấy quê cực kỳ.

"Ha ha, Lê cô nương, khụ, thật ra cô không bị lừa đâu, chỉ là người này tâng bốc giá trị của Thanh San Lưu Ly quá rồi, hoa này ở trong cung mọc còn nhiều hơn hoa dại."

Ta trầm mặt nhìn hắn.

"Hoàng cung là nơi người ta có thể tự do ra vào hái hoa hả?"

Thanh Anh: "Ồ, xin lỗi Lê cô nương, Thanh San Lưu Ly thì ta sẵn sàng đáp ứng, nhưng cô còn muốn gì nữa không? Cái mạng của tại hạ chẳng lẽ chỉ bằng bông hoa thôi sao?"

Nghe vậy, ta trầm ngâm một lát. Thực tế thì, ban đầu ta cũng cho là như vậy đấy. Bản thân ta không thiếu thốn thứ gì, hiện tại ăn ở đã có sẵn, mà dù không ăn ngủ thì ta vẫn sống được. Tiền nong dư dả, tu luyện không gặp bất trắc gì. Thứ duy nhất khiến ta bận tâm là phần linh hồn bị khiếm khuyết này.

Nguyên nhân chẳng có gì sâu xa như sợ sau này tu luyện bị trình trệ hay ta muốn về lại Linh giới, trở thành cường giả đâu.

Chỉ đơn giản là ta bị OCD đó, nghĩ tới linh hồn mình bị thiếu mất một góc, lủng mất một lỗ thì có điên không chứ. Cực kỳ khó chịu.

Tướng quân chờ hồi lâu không thấy ta trả lời liền lên tiếng đề xuất.

"Đồ vật trong bảo khố của Hoàng Đế thì thế nào?"

Ta nghiêng đầu, thứ đó ngươi có thể đụng vào hả?

"Hoàng Đế đời trước rất yêu thích chuyện quái lạ tâm linh, bởi vậy mà bảo khố của ông ta toàn là những thứ vô dụng chả ai thèm động tới, nhưng Lê cô nương thì khác, có lẽ trong đó có món khiến cô thích thú."

Ta tiếp tục ghim đôi mắt lên trên mặt hắn, ý hắn ta là kẻ quái lạ kỳ quái đúng không? Mặc dù biết có lẽ do ta overthinking nên mới nghĩ vậy nhưng không thể không bực được.

Nhưng, nghe cũng thú vị phết, nên ta đã gật đầu đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, bọn ta cấp tốc lên đường, ai về nhà nấy.

Đến lúc về Hồ phủ, mọi người trong nhà vẫn đang say giấc, chỉ có vài tên hạ nhân cấp thấp phải dậy sớm làm việc.

Ta đặt Hồ Liễu Giai lên giường, bảo nàng nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi rời đi. Đã đồng ý nhận việc rồi, ta bắt đầu điều tra ngay và luôn.

Ta là sát thủ của Sát Lục Phái, chuyện này những người quen biết ta gần như ai cũng biết.

Sát Lục Phái có một quy định bất dịch là tuyệt đối không được tiết lộ thông tin về lệnh ám sát và người ủy thác. Các Chủ biết rõ ta là kẻ tùy hứng, nhưng vẫn cố chấp chiêu mộ ta làm việc cho hắn.

Giờ thì hay rồi, ta sắp trở thành kẻ bị cả đám sát thủ truy sát, mà, ta không quan tâm lắm. Các Chủ là kẻ thông minh, hắn biết rõ thực lực của ta hơn hẳn đám sát thủ còn lại, sẽ không mù quáng mà hiến mạng môn đồ cho ta đâu, lỗ, quá lỗ.

Mặc dù ám sát không phải chuyên môn của ta, nhưng ở Địa giới không có tới một cao thủ nào thì chuyện này lại dễ như trở bàn tay.

Chỉ vài ngày sau, khi đang ngồi ăn mứt hoa quả với Hồ Liễu Giai, ta đã nghe nàng nói đến chuyện có một quan chức bị người ta cắt cổ ngay khi đang ngủ. Sau khi cho người điều tra mới phát hiện hắn ta lén nuôi binh, đó là tội phản quốc, thế là cả nhà bị diệt.

Hồ Liễu Giai rót cho ta chén trà, nàng cười nói:

"Mấy ngày nữa ta phải gả đi rồi, thời gian qua Lê cô nương đã vì ta mà làm rất nhiều chuyện, ta vô cùng cảm kích. Dù là trả ơn, nhưng tiểu nữ năng lực có hạn, không thể chữa khỏi Âm Hàn trong người ngươi, nên càng không thể vô tư mà nhận sự giúp đỡ của ngươi được."

Ta suy nghĩ bâng quơ vài thứ, nghe vậy lại liếc mắt nhìn nàng.

Hồ Liễu Giai khẽ cười bảo ta chờ một lát. Nàng đứng dậy đi vào phòng, một lát sau lại mang ra một chiếc hộp ngọc trắng toát. Nắp hộp được chạm nổi tinh xảo hình một đôi chim lượn quanh bông hoa bỉ ngạn.

Ta đưa đôi mắt tò mò nhìn vào hộp ngọc đó, Hồ Liễu Giai vẫn giữ nụ cười đến bên cạnh ta. Nàng đặt nó lên bàn, những ngón tay thon dài luyến thoắt mở cơ quan hộp ngọc ngay trước mắt ta.

Dù vô tình hay cố ý, ta cũng đã khắc ghi từng động tác đó vào trong đầu.

Nắp hộp dần được hé ra, đập vào mắt ta là một bông hoa bỉ ngạn trắng. Màu trắng đó không hề giống với cái màu trong trẻo của hộp ngọc, càng không phải một màu trắng thuần thúy, trông nó giống như màu của ánh trăng khuyết, yếu ớt lạnh lẽo.

"Bông hoa này được một vị sư tổ của gia tộc để lại vài năm trước, bọn ta không biết nguồn gốc của nó, ngay cả cái tên ngài ấy cũng chả thèm để lại."

Hồ Liễu Giai nhẹ nhàng nhấp chén trà.

"Hoa không có độc, cũng không có dược tính thần kỳ gì, nhưng mùi hương của nó giúp cho người khác yên tâm, có thể sử dụng như một liều thuốc an thần nhẹ vậy."

À, nghe tới đây là ta hiểu luôn rồi. Nàng ấy biết rõ ta rất ít khi nghỉ ngơi, không phải vì công việc bề bộn, mà là ta không thể để tâm trí tĩnh lặng được.

Mỗi lần không có gì đó để nghĩ, những dòng ký ức xưa cũ sẽ quay lại làm phiền ta, ta ghét điều đó. Gần đây ta cũng có chút mệt mỏi. Nhưng mà, một bông hoa có thể giúp gì được ta sao, ta không ôm quá nhiều hi vọng.

Ặc, có lẽ ta không nên xem thường mấy bông hoa, dường như hành trình ngắn ngủi hiện tại của ta đều gắn liền với vài loài hoa.

Chắc thấy ta suy nghĩ khá lâu, Hồ Liễu Giai nhíu mày gắng giọng.

"Cô không từ chối được đâu, nếu cô không nhận, ta sẽ vứt nó ra ngoài đấy."

Ơ kìa, ta đã nói là không nhận đâu chứ. Ta cười hì hì đóng hộp ngọc lại, tỏ rõ ý sẽ nhận nó.

Đêm đến, đêm nay không có trăng, bầu trời như một chiếc màn đen nghịt bao trùm thế gian.

Ta loay hoay trong phòng một lát, rồi giăng một cái kết giới đơn giản xung quanh.

Thanh San Lưu Ly có một màu xanh ngọc tuyệt đẹp, bông hoa tỏa ra mùi hương thanh nhạt, vô số cánh hoa mỏng nhỏ ôm trọn lấy nhụy hoa vàng óng.

Ta nhẹ nhàng cầm một nhành hoa lên nhìn ngắm, câu chuyện ta kể cho Tướng Quân thật ra chỉ có một nửa. Ta biết rất rõ công dụng của Thanh San Lưu Ly, thậm chí là cách luyện làm sao, các bước tiến hành chạy rõ mồn một trong đầu.

Buồn cười làm sao, Thanh San Lưu Ly quý hiếm chỉ nở có vài giờ, trăm năm khó gặp ở Linh Giới lại là quốc hoa mọc khắp nơi trong hoàng cung của một quốc gia nhỏ nằm ở Địa giới.

Cũng phải cảm tạ bản thân đã đọc thuộc hết đống ghi chép trong Tàng Thư Các.

Tất cả đều đã được chuẩn bị kỹ càng, chỉ còn lại là tu vi của ta. Ta phải lên Trúc Cơ mới có thể luyện hóa được Thanh San Lưu Ly.

Hôn lễ của Hồ Liễu Giai sắp đến rồi, có lẽ ta sẽ hoãn lại việc này đến lúc đó. Dù sao thì tu tiên là chuyện không thể cưỡng cầu, có người chỉ mất mười ngày nửa tháng để Trúc Cơ, cũng có người cả đời chỉ quanh quẩn ở các tầng Luyện Khí. Ta không rõ bản thân thuộc dạng người nào, sợ là lỡ mất hôn lễ của nàng.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back