

Ẩn Sĩ - Lữ Khách Luận Duyên
Tác giả: Lunar
Thể loại: Tự do- cổ phong
Tác giả: Lunar
Thể loại: Tự do- cổ phong
Lâu rồi mình không làm thơ. Nay mình quỡn, vì mình rãnh, nên mình làm thơ

Phong trần ẩn sĩ, ý sâu xa,
Tĩnh tựa sương thu, nhạt bóng tà.
Một chữ khơi tâm ngàn mối động,
Nửa cười giấu kiếm giữa làn hoa.
Khách hỏi duyên đời, ai tường tỏ,
Người rằng: "Hữu ý, há không qua?"
Trà cạn chén lòng còn vạn tưởng,
Sắc như gươm lại thắm như trà.
Khói sớm vờn hoa, mộng cũng xa,
Một đời vân lãng, hỏi ai là?
Chẳng dám luận nhân, duyên vốn mỏng,
Chỉ xin tâm tĩnh giữa phong ba.
Nghe tiếng người cười, sương thu lạnh,
Mà trong ánh mắt lại như hoa.
Lữ khách chẳng tranh, không cưỡng lý
Một tách trà thơm
Cùng cao nhân, luận phong ba.
Tĩnh tựa sương thu, nhạt bóng tà.
Một chữ khơi tâm ngàn mối động,
Nửa cười giấu kiếm giữa làn hoa.
Khách hỏi duyên đời, ai tường tỏ,
Người rằng: "Hữu ý, há không qua?"
Trà cạn chén lòng còn vạn tưởng,
Sắc như gươm lại thắm như trà.
Khói sớm vờn hoa, mộng cũng xa,
Một đời vân lãng, hỏi ai là?
Chẳng dám luận nhân, duyên vốn mỏng,
Chỉ xin tâm tĩnh giữa phong ba.
Nghe tiếng người cười, sương thu lạnh,
Mà trong ánh mắt lại như hoa.
Lữ khách chẳng tranh, không cưỡng lý
Một tách trà thơm
Cùng cao nhân, luận phong ba.
Bình dễ hiểu "Ẩn Sĩ - Lữ Khách Luận Duyên"
Bài thơ kể về một ẩn sĩ phong trần, người trí tuệ sâu sắc, sống tĩnh tại giữa đời. Lời nói của ông mỗi chữ đều có trọng lượng, nửa cười như giấu kiếm giữa hoa, vừa dịu dàng, vừa sắc bén, thử lòng người nhưng không phô trương.
Khi khách hỏi về duyên phận và chuyện đời, ẩn sĩ đáp khéo: "Có ý, há không qua?" ý rằng có duyên tự sẽ gặp, đời người không nên cưỡng cầu. Trong khi thưởng trà, lòng ông vẫn suy tư muôn mối, sắc thái vừa sắc bén như gươm, vừa dịu dàng như trà.
Ẩn sĩ cũng trầm tư về cuộc đời: "Khói sớm vờn hoa, mộng cũng xa, một đời vân lãng, hỏi ai là?" nghĩa là cuộc đời phiêu bồng, mộng ảo hư vô, khó gặp tri kỷ thực sự. Vì thế, ông "chẳng dám luận nhân, duyên vốn mỏng, chỉ xin tâm tĩnh giữa phong ba" không tranh cãi, không cố chấp, giữ tâm bình yên giữa sóng gió thế sự.
Phần Lữ khách thể hiện sự nhún nhường, biết lắng nghe. Khi nghe tiếng cười lạnh của ẩn sĩ nhưng ánh mắt vẫn trong sáng, lữ khách không tranh cãi, không cưỡng cầu, chỉ ngồi thưởng trà, cùng ẩn sĩ bàn chuyện đời, tĩnh tại và tao nhã.
Lunar xin hết