Bạn được minh11z mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
81 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1120: Ra khỏi nước​


Mãn Bảo và Bạch Thiện cảm thấy mình đã bơi rất lâu, rất lâu, lâu đến mức hơi thở trong lồng ngực sắp cạn kiệt, đang định lấy đồ ra hít một hơi thì cả hai mới nhìn thấy ánh sáng..

Sau đó, cả hai ra sức bơi lên, trồi lên khỏi mặt nước, không kìm được mà há miệng thở dốc, rồi đưa tay lau nước trên mặt nhìn xung quanh, chỉ thấy phía xa không ngừng có người la lớn, "Không thấy ai cả -"

Còn có người chèo thuyền nhỏ đi khắp nơi vớt người, cũng nói không thấy ai.

Mãn Bảo và Bạch Thiện nhìn kỹ lại mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã bơi ra giữa hồ.

Hai người vừa trồi lên mặt nước, người đang đứng trên thuyền tìm kiếm họ đã nhìn thấy đầu tiên, lập tức dùng gậy chỉ về phía giữa hồ, "Người ở đó -"

Những người đang tìm kiếm gần chỗ họ rơi xuống nước lập tức bơi ào ào về phía họ..

Đại Cát nằm trên bờ ngẩng đầu nhìn họ một cái, xác nhận hai người không sao, lúc này mới lại nằm xuống đất.

Bạch nhị lang từ dưới nước ngoi lên ngẩn người một lúc rồi đột nhiên kêu: "Bơi mau, tự mình bơi vào bờ đi, để người ta cứu là tốn cả ngàn vàng đó.."

Chỗ này cách giữa hồ hơi xa, nhưng giọng của Bạch nhị lang cũng không nhỏ, Bạch Thiện và Mãn Bảo đang vừa bơi vừa nghỉ nghe thấy ngay.

Họ không biết câu chuyện ngàn vàng, nhưng điều đó không cản trở họ nghe lời Bạch nhị lang, thế là quay người bơi về phía bờ chùa Tướng Quốc.

Nhưng kỹ năng bơi lội của họ chỉ có thế, dù có bơi nhanh hơn người khác, thì cũng không thể bơi nhanh hơn thuyền được, họ mới bơi được chưa đến một phần ba đã hết sức, rồi bị người chèo thuyền đuổi kịp, sau đó kéo lên thuyền.

Người kéo họ lên thuyền còn cười nói: "Tiểu lang quân và tiểu nương tử đừng sợ, chúng tôi có đòi tiền thưởng cũng không thể thật sự đòi ngàn vàng đâu, hai vị cho chút tiền đò là được."

Những người vẫn còn đang bơi dưới nước vô cùng tiếc nuối, họ đã để tiền lướt qua trước mặt.

Thuyền nhỏ đưa họ trở lại bờ, Phong Tông Bình và mấy người không biết bơi vươn tay kéo họ lên, ân cần hỏi: "Mấy đứa không sao chứ, hai thích khách đâu?"

Sắc mặt Bạch Thiện và Mãn Bảo vẫn còn tái nhợt, nghe vậy thì nói: "Ở dưới đáy hồ rồi."

Giọng nói rất nhẹ, nhưng khiến người ta không khỏi rùng mình.

Bạch nhị lang cũng trèo từ dưới nước lên, ngồi phịch xuống bên cạnh Đại Cát nói: "Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.."

Giọng nói có chút nghẹn ngào, trên mặt hắn không biết là nước hay là nước mắt, chỉ là vành mắt có chút đỏ hoe.

Đại Cát nằm trên mặt đất cuối cùng cũng yên tâm ngất đi.

Mãn Bảo vội vàng đảo mắt nhìn mọi người, thấy trên người mấy người đều mang thương tích, mà Đại Cát bị thương nặng nhất, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra cho hắn.

Bạch Thiện thì đảo mắt nhìn xung quanh, thấy xung quanh họ đều là hộ vệ mang đao, không khỏi nhìn về phía Phong Tông Bình.

Phong Tông Bình nói: "Là người của Kinh Triệu Phủ và lão Đường đại nhân phái đến, nhờ có bọn họ mới bắt được thích khách, à, còn có những người dân này nữa."

Lúc này Bạch Thiện mới phát hiện bên ngoài vòng vây hộ vệ còn có mấy người dân đang ngồi, trên người họ cũng mang thương tích, còn có không ít người từ dưới nước trèo lên, hiển nhiên đều là xuống nước tìm họ.

Bạch Thiện hỏi Bạch nhị lang: "Chuyện ngàn vàng là sao?"

Bạch nhị lang nói: "Là Ân Hoặc nói, nói cứu bọn ta thì thưởng trăm vàng, xuống nước cứu các ngươi thì thưởng ngàn vàng, sau đó liền có rất nhiều người nhảy xuống."

Lúc này Phong Tông Bình cũng không nhịn được cười, nói: "Cũng may các ngươi tự mình thoát khỏi thích khách nổi lên, nếu không chúng ta thật sự phải đưa ngàn vàng rồi."

Bạch Thiện đảo mắt nhìn những người đang ngồi bệt trên bờ rồi nói: "Lời tuy là vậy, nhưng vẫn nên cảm tạ bọn họ, hôm nay gặp chuyện là do chúng ta mà ra. Vậy đi, phàm là người xuống nước và ra tay cứu chúng ta, mỗi người cho mười vàng, người bị thương thì cho thêm mười vàng, người bỏ nhiều công sức thì cho thêm mười vàng."

Lời này vừa nói ra, những người tham gia đang ỉu xìu ngồi dưới đất lập tức hưng phấn hẳn lên, kêu to: "Tiểu lang quân thật là hào phóng, hay là để chúng ta đưa lang quân về đi, chúng ta người đông thế mạnh, những kẻ tiểu nhân kia cũng không dám đến nữa."

Bạch Thiện liền cười nói: "Vậy thì đa tạ chư vị."

Giáo úy Kinh Triệu Phủ đứng gần đó không vui nói: "Có chúng ta đưa là được rồi, cần gì các ngươi tiễn?"

Ân Hoặc đang ngồi dưới đất ngẩng đầu nói: "Để bọn họ tiễn đi, người đông cũng an toàn hơn chút, vừa hay lĩnh tiền thưởng luôn."

Lúc này giáo úy mới không nói gì nữa.

Mãn Bảo đã kiểm tra Đại Cát một lượt, hắn bị thương khá nặng, cũng may quan sai đến có mang theo thuốc trị thương, đã cho hắn uống thuốc cầm máu rồi.

Nàng đảo mắt nhìn những người bị thương khác, nói: "Đưa đến Tế Thế Đường đi."

Những người coi tiền nặng hơn mạng kêu lên: "Chúng ta không sao đâu, hay là đưa lang quân và tiểu nương tử về nhà trước đi."

Mãn Bảo: ".. Ta cũng phải đi khám đại phu nữa."

Nói xong quay đầu nói với Trường Thọ: "Phiền ngươi chạy về nhà ta một chuyến, bảo người nhà đưa tiền đến Tế Thế Đường, chúng ta phát tiền thưởng ở đó là được."

Đưa nhiều người như vậy về nhà cũng nguy hiểm.

Trường Thọ nhìn về phía Ân Hoặc.

Ân Hoặc khẽ gật đầu.

Thế là một đoàn người di chuyển đến Tế Thế Đường.

Vì có thích khách, con đường đến chùa Tướng Quốc này đều bị chặn lại. Lúc này không cho vào cũng không cho ra lung tung, rất nhiều người đều trốn trong các cửa hàng hai bên đường, cứ năm bước lại có một quan binh canh giữ, chờ bọn họ đi rồi còn phải sàng lọc thích khách.

Không chỉ vì Ân Hoặc và Phong Tông Bình ở đây, quan trọng hơn là Bạch Thiện và Chu Mãn ở đây.

Ích Châu vương trốn rồi, gã đã không cần phải che giấu suy nghĩ trong lòng mình nữa, cho nên gã muốn giết thì giết.

Nhưng triều đình cũng sẽ không che giấu sự đề phòng của mình nữa, việc bảo vệ Bạch Thiện và Chu Mãn được đặt lên trên mặt nổi.

Có lẽ trước những việc quốc gia đại sự, hoàng đế còn không quá để ý đến sống chết của hai thiếu niên, nhưng Lão Đường đại nhân đã nói, "Việc này còn liên quan đến thể diện của triều đình, bệ hạ, hai người bọn họ đều là con cháu công thần, lại vạch trần tội ác của Ích Châu vương, nếu ở ngay dưới chân thiên tử mà còn để bọn họ bị Ích Châu vương giết, thì thứ tổn hại chính là thể diện của triều đình và uy nghiêm của bệ hạ."

Vì câu nói này, hoàng đế ngay cả cấm quân cũng phái ra.

Họ một đường thông suốt đến Tế Thế Đường.

Những bệnh nhân này không giống bình thường, tính là nửa người mình, cho nên Trịnh đại chưởng quầy lập tức dẫn mấy người Đinh đại phu đến xử lý trước.

Đại Cát và đám Bạch Thiện được đưa đến hậu viện để chữa trị, những người qua đường bị thương vì giúp đỡ thì xếp hàng khám bệnh ở tiền đường, nhưng vẫn còn rất nhiều người chỉ bị ướt quần áo, họ liền ngồi ở ngoài cửa vừa vắt quần áo, vừa phơi nắng.

Đinh đại phu đích thân xử lý vết thương trên người Đại Cát, Mãn Bảo giúp ông một tay.

Trên người Đại Cát có rất nhiều vết thương, hơn nữa đều là vết kiếm, cũng may đều không trúng vào chỗ hiểm, nhưng có hai vết thương khá sâu.

Đinh đại phu làm sạch vết thương rồi khâu lại, đợi đến khi xử lý sạch sẽ các vết thương, Tiểu Thược cũng đã sắc thuốc xong.

Mãn Bảo liền đặt châm đánh thức Đại Cát, để hắn uống thuốc rồi tiếp tục hôn mê.

Mấy người Phong Tông Bình cũng đều bị thương, cũng chỉ có Ân Hoặc bị chấn kinh, lúc tự mình lui ra sau bất cẩn té ngã, xước da tí mà thôi.

Có điều vết thương của mấy người Phong Tông Bình cũng không quá nghiêm trọng, dù sao chủ lực cũng đều ở bên chỗ Đại Cát, bọn họ chỉ phải đối phó hai tên, còn có nhiều bá tánh hỗ trợ như vậy.

Chờ đến khi xử lý hết vết thương trên người mọi người, lúc này Bạch nhị lang mới chăm chăm nhìn Bạch Thiện và Mãn Bảo: "Sao mặt các ngươi vẫn tái nhợt thế? Có phải cũng bị thương rồi không?"

Mãn Bảo có thể tự kiểm tra cho mình, nàng sờ bản thân một hồi rồi nói: "Không sao, bị đánh mấy cái, không bị chảy máu trong, cũng không bị gãy xương, chắc chỉ sưng đau mấy ngày thôi."

Bạch Thiện thì nghiêm trọng hơn chút, Đinh đại phu kiểm tra rồi nói: "Hắn phải cẩn thận, ta đã kê cho hắn một đơn thuốc cầm máu trong, có lẽ đã bị thương tới xương sườn rồi."
 
81 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1201: Quan tâm​


Lưu lão phu nhân, Trang tiên sinh và Chu ngũ lang mang theo vàng bạc đến, xông vào hậu viện thấy bọn trẻ đều bình an vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mắt Lưu lão phu nhân hơi đỏ, đưa tay ôm Bạch Thiện nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Chu ngũ lang cũng kiểm tra Mãn Bảo, phát hiện ngoài quần áo bị ướt, sắc mặt hơi trắng bệch ra thì không có vấn đề gì khác, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Thiện lại thấy gia đinh hộ tống họ vào mang theo đao, trên quần áo còn dính máu, ngay cả trên người Chu ngũ lang cũng có vết máu, liền hỏi: "Bà nội, có chuyện gì sao?"

Lưu lão phu nhân cười nói: "Không sao."

Trang tiên sinh lại trầm tĩnh đáp: "Có kẻ xấu mang đao định xông vào nhà, may mà Đào đại nhân của Hình bộ mang người đến kịp, chúng ta không sao, nhưng nhà vẫn có mấy gia đinh bị thương."

Mãn Bảo liền hỏi: "Ngũ ca, mấy người lục ca không sao chứ?"

Chu ngũ lang nói: "Không sao, chúng ta đều trốn ở phía sau, có quan sai và gia đinh ở đó, chúng ta đều không bị thương."

Chỉ là bị kinh hãi không ít, dù sao lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên họ thấy người giết người. Thời gian trước kinh thành đã chém đầu một đám phạm nhân, rất nhiều người đi xem, bọn họ đều không dám đi xem.

Bạch Thiện mím môi, siết chặt nắm đấm: "Đây là vì sao, Ích Châu vương điên rồi sao?"

Lúc này giáo úy Kinh Triệu Phủ đứng bên cạnh mới nhớ ra hình như hắn đã quên nói cho bọn họ, "Ích Châu vương chạy rồi."

Mấy thiếu niên đồng loạt trợn tròn mắt.

Sau đó, lòng Mãn Bảo và Bạch Thiện liền an định lại, hai người nhìn nhau rồi không nói gì, cùng nhau cầu nguyện trong lòng, "Xin Thiên Tôn lão gia phù hộ cho Ích Châu vương ngoan cố đến cùng, kiên quyết không đầu hàng."

Lưu lão phu nhân nói lời cảm tạ mấy người Ân Hoặc, Phong Tông Bình, sau đó ra ngoài cảm tạ những nghĩa sĩ qua đường đã cứu họ.

Cứ theo như lời Bạch Thiện nói, phàm là người đã ra tay giúp đỡ thì cho mười lượng vàng, người bị thương lại cho thêm mười lượng vàng, tiền thuốc men lần này cũng do họ chi trả.

Mà người giúp đỡ nhiều nhất thì cho thêm mười lượng vàng, lúc đó thích khách hành thích ngay trước mặt mọi người, ai ra sức nhiều, ai ra sức ít, mọi người đều nhìn thấy, cũng không khó phân biệt.

Vàng mang đến không đủ thì đổi thành bạc để cho, vẫn không đủ, Lưu lão phu nhân liền lấy danh thiếp của Bạch gia đến cửa hàng bạc vay tạm.

Hiện giờ Bạch gia ở kinh thành cũng coi như có danh tiếng, lại là vì chuyện này mà vay tiền, cửa hàng bạc đều rất sẵn lòng cho vay, không ai cảm thấy Bạch gia sẽ không trả được tiền.

Lưu lão phu nhân dẫn Lưu Quý tiễn từng người lĩnh tiền thưởng đi, lại mời đại phu băng bó vết thương cho những người bị thương, còn nhờ người đưa những người không tiện về nhà.

Thật ra không cần bà đưa, những người nhà người đó nghe nói họ kiếm được nhiều tiền như vậy, đã sớm dẫn theo người nhà đồng loạt chạy đến rồi.

Mười lượng vàng đó, chính là một trăm lượng bạc, người bình thường kiếm mấy năm cũng không kiếm được số tiền này.

Họ nào dám một mình ôm tiền về nhà chứ?

Đương nhiên là người có gia đình thì nhờ người về nhà nói một tiếng, đến dẫn hắn cùng về nhà, nhà ở xa thì trực tiếp ôm tiền gọi thêm mấy người quen hoặc hương thân, cho ít tiền rồi định cùng nhau đi về.

Kết quả người còn chưa đi hết, bỗng có mấy chiếc xe ngựa từ đâu phi nhanh đến rồi dừng ngay trước cửa hiệu thuốc, còn chưa dừng vững, đã có mấy nữ tử ăn mặc hoa lệ nhảy xuống xe. Người dẫn đầu không thèm nhìn Lưu lão phu nhân, trực tiếp chạy vào trong hiệu thuốc, sắc mặt trắng bệch, túm lấy một dược đồng đang bận rộn hỏi: "Tiểu công tư Ân gia đâu?"

Dược đồng nhận ra nữ tử, lập tức chỉ về phía hậu viện.

Nữ tử lập tức chạy về phía hậu viện, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ân Hoặc, sau đó nhào tới ôm lấy hắn, "Tiểu đệ, đệ bị thương ở đâu?"

Ân Hoặc bị nữ tử sờ soạng khắp người, thấy hơi xấu hổ dưới ánh mắt chú ý của đám bạn, hắn giữ tay nàng lại, nói: "Đại tỷ, đệ không bị thương."

Lời còn chưa dứt, nhị tỷ và tam tỷ cũng chạy vào, đều là vẻ mặt trời sắp sập đến nơi, vây quanh hắn định sờ thử.

Nhị tỷ hắn vừa lau nước mắt vừa nói: "Làm bọn ta sợ chết rồi, bọn ta ở nhà nghe nói đệ gặp thích khách bèn chạy gấp đến chùa Tướng Quốc, nhưng đến đó lại nghe các đệ đã đến Tế Thế Đường.."

Đại tỷ hắn còn đã đi tìm Kinh Triệu Phủ hỏi tội rồi, "Dưới chân thiên tử sao có thể có kẻ xấu hành hung giữa đường? Kinh Triệu Phủ các ngươi quản lý kiểu gì vậy?"

Nhị tỷ hắn liên tục gật đầu, quay đầu hỏi Trường Thọ, "Chùa Tướng Quốc chen chúc nguy hiểm như vậy, tại sao lại mang thiếu gia đến đó?"

Ân Hoặc vội nói: "Nhị tỷ, chùa Tướng Quốc Tự là chùa, làm sao có thể nguy hiểm? Hôm nay đệ muốn đi lễ Phật cầu phúc, Trường Thọ còn chưa quyết định được thay đệ."

Lại nói với đại tỷ hắn: "Đại tỷ, chuyện này không trách Kinh Triệu Phủ, đây là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không muốn."

Huống chi, Kinh Triệu Doãn là cha của họ, trách cứ Kinh Triệu Phủ, cuối cùng ngự sử làm thật, người bị buộc tội còn không phải là cha của họ sao?

Ân đại tỷ liền hỏi, "Thích khách đâu? Đã hỏi chưa, ai to gan như vậy, dám hành thích giữa đường?"

Giáo úy Kinh Triệu Phủ cuối cùng cũng có thể nói chuyện: "Thích khách chết hết rồi."

Ân đại tỷ kinh ngạc, "Chết rồi?"

Bạch Thiện đang muốn nói chuyện, Ân Hoặc đã quay đầu nhìn hắn, đè tay hắn lại rồi khẽ lắc đầu.

Ân nhị tỷ thấy vậy thì nheo mắt, hỏi: "Sao, Bạch công tử biết những thích khách này?"

Ân Hoặc nói: "Nào có thích khách nào tự báo danh tính, hắn làm sao biết được?"

Bạch Thiện lại nói: "Tuy không tự báo danh tính, nhưng hẳn là vì ta mà đến, thật sự rất xin lỗi."

Nói xong đứng dậy hành lễ tạ lỗi với mọi người.

Ân Hoặc nhìn Bạch Thiện với ánh mắt không tán thành.

Bạch Thiện lại cảm thấy muốn giấu cũng không giấu được, chi bằng thẳng thắn còn hơn.

Ba tỷ muội Ân gia vốn không thích ba người Bạch Thiện, lúc này càng không thích hơn.

Ân đại tỷ há miệng đang định nói chuyện, Ân tam tỷ vẫn luôn lặng lẽ lau nước mắt bỗng kéo tay áo nàng, khẽ lắc đầu.

Nghĩ đến sự bảo vệ của Ân Hoặc đối với bạn bè của hắn, nàng sắc mặt khó coi hừ một tiếng, quay đầu đi.

Ân Hoặc thấy tỷ tỷ không nói lời cay nghiệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Phong Tông Bình đứng bên cạnh xem mà thích thú vô cùng, Dịch Tử Dương trông không vừa mắt, giơ chân đạp hắn một cái, lúc này hắn mới hồi phục tinh thần, lập tức tiến lên hòa giải, "Ân đại tỷ tỷ yên tâm, Ân Hoặc chỉ hơi bị chấn kinh chứ người chẳng có tí thương tích nào, tỷ nhìn tôi còn bị cứa một dao này."

Lúc này sắc mặt Ân đại tỷ mới tốt hơn chút, nói với Ân Hoặc: "Tiểu đệ, chúng ta mau về nhà thôi, bà nội còn đang lo lắng ở nhà. Vốn bà còn định đích thân đến đây, nhưng bà tuổi đã cao, chúng ta sợ bà bị kích thích nên mới không đồng ý."

Ân Hoặc liền đứng dậy, gật đầu với Bạch Thiện và Mãn Bảo: "Vậy ta về nhà trước đây, các người có việc gì thì cứ sai người đến tìm ta."

Ân đại tỷ thầm cầu nguyện: Đừng có đến tìm nữa.

Bạch Thiện cười gật đầu, muốn tiễn họ ra ngoài, Mãn Bảo lại giữ hắn lại: "Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta tiễn."

Người bị nội thương phải bớt cử động

Bạch Thiện cũng không cố chấp, Mãn Bảo đưa bọn họ ra ngoài, Lưu lão phu nhân đang đứng chờ tất nhiên cũng đi theo cảm tạ một lúc, nhìn bọn họ đi xa mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa hay người lĩnh thưởng cũng đã đi gần hết rồi, Lưu lão phu nhân thở phào, nắm tay Mãn Bảo về hậu viện.
 
81 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1202: Giáo huấn​


Lưu lão phu nhân lại cảm ơn Phong Tông Bình và Dịch Tử Dương lần nữa, để người hầu đưa họ về rồi mới khiêng Đại Cát trở về nhà.

Con hẻm Thường Thanh yên tĩnh lạ thường, những người thường ngồi ở cửa để vá đế giày đều biến mất, trong khi cửa nhà họ ướt sũng, rõ ràng vừa được dội rửa, nhưng giữa các khe đá xanh và tường vẫn còn vết máu không rửa sạch được.

Hai bên có quan sai mang đao canh gác, người trong sân không thể ra ngoài, người ngoài cũng không thể tùy tiện vào.

Mãn Bảo bước vào, thấy trong sân cũng đang dội rửa, một số hoa cỏ còn vấy vài giọt máu, hiện tại chưa ai nghĩ đến việc rửa hoa cỏ nên vết máu vẫn còn đó.

Ba người tái mặt nhìn nhau.

Trang tiên sinh lại thấy rất may mắn, "Ta nghe nói các con rơi xuống nước, thật là may mắn, nếu không ở trên đất liền, e rằng các con đã không còn sống rồi."

Trang tiên sinh không biết rằng, họ ở trong nước cũng suýt mất mạng.

Hai người nhìn nhau, Bạch Thiện nuốt nước bọt nói: "Cho nên tiên sinh, biết bơi rất quan trọng, trước kia mọi người còn không cho bọn con nghịch nước."

Trang tiên sinh không nói, có điều Lưu lão phu nhân lại chấp thuận: "Sau này nếu các con muốn học bơi thì cứ học đi, hãy thuê hai người có kỹ năng cao dạy các con."

Bạch nhị lang bám sát lưng Trang tiên sinh, nhỏ giọng hỏi, "Tiên sinh, nhà ta không có ai chết chứ ạ?"

Trang tiên sinh trầm mặc một lúc rồi thở dài: "Có hai gia đinh trọng thương không qua khỏi, bên Hình bộ còn chết ba người, bị thương khá nhiều."

Lưu lão phu nhân nói: "Dù họ là đi công vụ nhưng dù sao cũng vì Bạch gia mà chết, lát nữa tìm hiểu địa chỉ nhà họ, mang chút lễ tang qua, bày tỏ chút lòng thành."

Lưu Quý đứng bên cạnh đồng ý.

Có lẽ Ích Châu vương thực hiện vụ ám sát này là để lập uy, nhưng gã trốn cũng cần người giúp, vậy nên tuy để lại khá nhiều người, nhưng kỹ năng cũng không quá giỏi.

Đa số bọn họ đều nhắm vào Bạch gia trong hẻm Thường Thanh, chỉ có tám người được lệnh theo mấy người Bạch Thiện.

Ban đầu tám tên sát thủ đối phó với ba người Bạch Thiện là quá đủ, rốt cuộc bên họ chỉ có Đại Cát và Lưu Quý đi theo, Lưu Quý còn ở lại chỗ xe ngựa trông xe.

Họ không nghĩ giết bốn người này phải cần nhiều người, ai ngờ lúc đó Phong Tông Bình cũng có mặt, mà Đại Cát bình vốn không lộ rõ năng lực lại có võ công cực kỳ cao siêu, có thể một mình cầm chân bốn người.

Hai mục tiêu quan trọng nhất còn rơi xuống nước nữa..

Ích Châu vương vừa trốn, tình hình trong kinh lập tức trở nên căng thẳng, nhất là sau vụ ám sát tại chùa Tướng Quốc, nhiều người trong triều đều cảm thấy nguy cơ.

Nếu Ích Châu vương hung hãn và man rợ đến mức vì Bạch Thiện và Chu Mãn cáo trạng mà định giết hai người cùng gia đình họ, thì những kẻ dâng tấu buộc tội gã thì sao?

Những người đứng đầu cuộc điều tra chuyện của hắn như Ngụy Tri, Quý tướng, lão Đường đại nhân thì sao?

Chẳng phải là đều giết hết?

Vì thế theo lời kiến nghị của nhiều đại thần, hoàng đế đã xuất động cấm quân, bắt đầu nhổ đi những cái đinh và nhân thủ Ích Châu vương để lại kinh thành.

Người bị bỏ lại – Ích Châu vương phi, Vân Phượng quận chúa và con trai út Ích Châu vương là Tân Khánh quận vương tạm thời bị giam giữ trong cung, ban đầu chỉ có Ích Châu vương và hai con trai trưởng bị giam, Ích Châu vương phi sống ở cung thái hậu, dù không thể ra vào cung nhưng vẫn có thể tự do đi lại trong cung.

Sau bữa ăn, nếu buồn chán còn có thể dạo chơi trong vườn.

Nhưng sau khi Ích Châu vương bỏ trốn, ba mẹ con họ đã bị giam cầm.

Vân Phượng quận chúa sợ hãi đến cực điểm, cứ luôn khóc nháo, nhưng giờ ngay cả cung nữ trong cung thái hậu cũng không còn an ủi nàng nữa, mà đều tránh cung điện nàng đi.

Mấy ngày nay hoàng hậu vì quá mệt mỏi nên đầu nhức từng cơn, nhưng vẫn truyền lệnh xuống, không cho cung nữ bắt nạt mẹ con Ích Châu vương phi, chỉ giam người trong cung điện, không cho ra vào.

Thái tử mang thuốc lên, nghe vậy thì vẫy tay cho hạ nhân đi xuống, không vui nói: "Sao mẫu hậu phải lo lắng cho họ? Có hoàng tổ mẫu ở đó, cho dù hoàng thúc thất thế thì cung nữ cũng không dám bắt nạt họ."

Hoàng hậu nhận thuốc uống hết, cười nói: "Chỉ dặn dò thêm một câu để đề phòng bất trắc thôi."

Thái tử hừ một tiếng, thấy sắc mặt hoàng hậu không tốt bèn nhẹ giọng: "Mẫu hậu, hay là đưa Chu Mãn vào cung để nàng chăm sóc người đi, nhi thần thấy mắt người lại thâm quầng rồi, chắc mấy đêm nay không ngủ ngon đúng không?"

Hoàng hậu lắc đầu nói: "Vụ án chưa xong, bây giờ mà đưa nàng vào cung chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của các đại thần, để Tiêu viện chính lo là được."

"Nhưng không phải Tiêu viện chính vẫn đang ở với hoàng tổ mẫu sao? Ông ta cũng không thể đến khám cho người mỗi ngày được," Thái tử không vui nói: "Việc Ích Châu vương nuôi dưỡng tư binh đã là chuyện chắc chắn, giờ hắn lại bỏ trốn, ý đồ làm gì cũng rõ ràng, còn sợ ảnh hưởng đến phán đoán nào?"

Hắn nói: "Những đại thần thường ngày chẳng dám làm gì, chỉ thích suy đoán ý người trên, rõ ràng là một chuyện đơn giản mà họ cứ thích suy diễn ra mười kiểu trăm ý. Theo ý nhi thần, giờ người đừng bận tâm gì nữa, chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh trong điện, nhi thần sẽ tuyên nàng vào cung, nếu người thấy nàng ra vào phiền phức thì cứ giữ luôn trong điện cho tiện."

Hoàng hậu thấy thái tử nổi giận thì thở dài: "Con đó, càng ngày càng trẻ con, trước kia còn biết suy nghĩ, giờ hành động lỗ mãng, chuyện không nên nghĩ thì cứ nghĩ.."

Thái tử nghe nàng nói lại chuyện cũ, không khỏi đứng lên định rời đi.

Hoàng hậu nắm tay hắn nói: "Được rồi, mẫu hậu không nói nữa, tam đệ con đã chuẩn bị cả rồi, chờ xong vụ của Ích Châu vương sẽ đi đến đất phong, con cũng thu liễm tính tình chút đi."

Thấy thái tử cúi đầu không đáp, hoàng hậu thở dài: "Đại lang à, việc trên đời chẳng bao giờ toàn vẹn, con là đứa trẻ ngoan, từ nhỏ cha con và các đại thần đều khen con, con vốn nhân hậu và biết răn đe, đừng vì vài thất bại mà đổi tính đổi nết."

Thái tử mặt không cảm xúc đáp: "Mẫu hậu nghỉ đi, nhi thần cáo lui trước."

Hoàng hậu buồn bã nhìn thái tử rời đi.

Ra ngoài cung, trong lòng thái tử bức xúc, không khỏi quất mạnh một roi vào thành cung rồi mới kéo ngựa rời đi.

Cảnh tượng này trùng hợp bị một ngự sử sắp ra khỏi cung nhìn thấy, ông ta thất vọng lắc đầu, quyết định ngày mai sẽ buộc tội thái tử.

Thân là trữ quân, biểu lộ cảm xúc ra ngoài cũng đã đủ, lại còn đánh vào thành cung ngay cổng cung, nếu bị người ta nhìn thấy rồi truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ gì về thái tử điện hạ của Đại Tấn?

Thái tử cưỡi ngựa ra khỏi hoàng thành, thị vệ đi theo phía sau hỏi: "Thái tử, ngài định đi đâu vậy?"

Thái tử đáp: "Đến Tế Thế Đường."

Thị vệ liền biết hắn đi làm gì, lập tức nói: "Điện hạ, lúc này hẳn là Chu tiểu thần y đang ở trong nhà."

Thái tử nhíu mày, thít chặt ngựa hỏi, "Nhà nàng ở đâu?"

Vốn thị vệ cũng không biết, nhưng chuyện bọn họ bị ám sát hôm qua cực kỳ huyên náo, lúc hắn chạy tới chỗ cấm quân của ca ca hắn chơi đã từng nghe tin, lập tức đáp: "Ở ngay trong hẻm Thường Thanh ạ."
 
126,844 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1203: Đếm tiền​


Thái tử đến hẻm Trường Thanh, không cần thị vệ chỉ đường cũng nhận ra nhà họ Bạch, vì trước cửa Bạch gia có hai quan sai đứng canh.

Thái tử ghìm ngựa nhảy xuống, cằm hếch lên nhìn họ.

Hiển nhiên hai quan sai chưa từng thấy thái tử, nắm chặt đao trong tay, cảnh giác nhìn hắn, nhưng thấy khí chất hắn lẫm liệt thì nhất thời không dám động thủ.

Thị vệ vội vàng chạy từ phía sau lên, lấy thẻ bài sắt ra nói: "Đây là thái tử điện hạ."

Hai quan sai giật mình, lập tức quỳ xuống hành lễ.

Thái tử khoát tay, ánh mắt quét qua tường, nhíu mày nói: "Còn có thích khách?"

Hai sai dịch lo lắng đáp: "Hiện tại chưa thấy có, nhưng Từ đại nhân nói cẩn tắc vô áy náy, nên sai chúng tôi canh giữ."

Thái tử gật đầu, hất cằm nói: "Gõ cửa."

Sai dịch ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, lập tức xoay người gõ cửa, nhưng thực chất là trực tiếp đẩy cửa ra.

Vì họ canh giữ ở cửa, cửa lớn nhà họ Bạch chỉ khép hờ, họ vừa đẩy ra, hạ nhân bên trong đã cười hì hì thò đầu ra hỏi, "Hai vị đại ca, các ngài khát hay đói bụng, có muốn ăn chút gì không.."

Thò đầu ra nhìn thấy thái tử và hộ vệ phía sau hắn, gia đinh lập tức đứng thẳng, nhìn thần sắc lạnh lùng của thái tử, ấp úng không dám nói nữa.

Thái tử liếc nhìn hắn một cái, thấy cổng lớn đã mở, liền trực tiếp bước chân vào.

Hai sai dịch canh cửa có quan hệ khá tốt với hạ nhân Bạch gia, chủ yếu là họ canh giữ ở đây, ngoài việc nhận tiền của nha môn, Bạch gia cũng thường cho họ chút tiền bồi dưỡng, nên hai người thấy thái tử đi vào liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Là thái tử điện hạ.."

Hạ nhân sợ đến mềm nhũn cả chân, ba chân bốn cẳng đuổi theo.

Nhưng thái tử chân dài, đi lại nhanh, hơn nữa còn không hề có ý thức là đang ở nhà người khác, hắn cảm thấy hắn đã bảo người gõ cửa rồi, cửa đã mở, tức là cho phép hắn vào.

Nhà họ Bạch rất vuông vắn, sân trước là sân trước, sân sau là sân sau, sân trước có không ít hạ nhân, thái tử chỉ liếc mắt một cái rồi đi thẳng ra sân sau.

Những gia đinh đang nghỉ ngơi hoặc dưỡng thương liếc nhìn thái tử một cái, thấy phía sau hắn có một hạ nhân nhà họ đuổi theo, thấy vẻ mặt hắn tuy gấp gáp nhưng không nói phải ngăn cản, liền coi như là khách, tiếp tục ngồi yên không động đậy.

Thái tử cứ thế mà thuận lợi đến được sân sau.

Ba người Mãn Bảo bị kinh hãi, tối qua uống thuốc xong liền ngủ một mạch đến tận trưa.

Hiếm khi Lưu lão phu nhân và Trang tiên sinh đều không gọi họ dậy, Chu ngũ lang còn cố ý đi thật khẽ khàng.

À phải rồi, nhà họ Chu đã đóng cửa quán ăn, tất cả đều chuyển về ở hết, hết cách, ai mà biết Ích Châu vương giấu bao nhiêu thích khách ở kinh thành này, người tụ tập lại mới dễ phòng địch.

Đám Mãn Bảo bị đói tỉnh.

Vì bị kinh sợ lại bị cảm lạnh, trên người còn bị thương, Bạch Thiện và Mãn Bảo đều hơi sốt nhẹ, riêng Bạch nhị lang, trên người tuy cũng bị thương, nhưng đêm ngủ chỉ gặp ác mộng đá chân mấy cái, không hề bị sốt.

Mãn Bảo kê thuốc cho mình và Bạch Thiện, Bạch nhị lang liền xung phong lấy đơn thuốc đến tủ thuốc nhà mình bốc thuốc.

Đợi ăn cơm xong, uống thuốc rồi, ba người liền ngồi trong sân phơi nắng, tiện thể nói chuyện.

Chu ngũ lang ngồi xuống bên cạnh Mãn Bảo, đưa cho nàng một bản liệt kê, nói: "Đây là số tiền thưởng đã phát ra ngày hôm qua, tổng cộng là 420 vàng, nhà chúng ta nên xuất 210 vàng, nhưng thực tế chỉ xuất 60 vàng, còn thiếu 150 vàng nữa."

Bạch Thiện đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì nói: "Chu ngũ ca, cái này không phải nhà các huynh nên trả, đừng nói gì đến thiếu hay không."

"Không được," Chu ngũ lang kiên quyết, "Ngay cả thuê nhà chúng ta còn góp một phần, tiền bạc phải tính toán rõ ràng, nếu không sau này khó qua lại."

Mãn Bảo gật đầu, hào phóng vỗ ngực nói: "Đừng lo, muội có tiền."

Chu ngũ lang gật đầu, "Ta biết muội có tiền."

Thế là nghiêm túc nhìn nàng.

Hôm qua vừa nghe nói họ vì tự cứu mà hứa thưởng hậu hĩnh cho những người hiệp nghĩa thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, Chu ngũ lang liền lấy hết số tiền mà họ kiếm được từ việc mở quán ăn trong hai tháng qua ra.

Bốn trăm mấy chục vàng mà thôi, Bạch gia không thiếu chút tiền này, nhưng họ thật sự không có nhiều tiền mặt như vậy.

Dù sao ai rảnh mà để bốn nghìn mấy lượng bạc trắng ở nhà chứ.

Cuối cùng vẫn là Lưu lão phu nhân mượn 1500 lượng bạc trắng mới đủ.

Bạch Thiện kéo tay áo Mãn Bảo, nhỏ giọng nói: "Chuyện này xét đến cùng là do cha ta mà ra, sao có thể để nhà ngươi bỏ tiền nữa? Chuyện thuê nhà này khác, đây là chúng ta muốn đến đây học tập sinh sống, nhưng chuyện ngày hôm qua, là vì ta muốn báo thù cho cha ta."

Mãn Bảo liền đáp: "Ta không phải cũng là vì báo thù cho cha mẹ ta sao? Ngự trạng chúng ta cùng nhau cáo, người Ích Châu vương muốn giết cũng là hai chúng ta."

"Nhưng nếu không phải cha ta, cha mẹ ngươi cũng sẽ không.."

"Chẳng lẽ cái này có thể trách cha ngươi sao?" Mãn Bảo cắt ngang lời hắn, nói: "Người làm việc ác là Ích Châu vương, cha ngươi cũng là người bị hại, sao có thể trách hắn? Sao có thể đặt tất cả áp lực lên người ngươi và bà nội Lưu, dì Trịnh được?"

Nàng nói: "Phải nói đáng lẽ số ngân lượng này phải do Ích Châu vương trả, nhưng chúng ta có thể đòi tiền hắn sao?"

Bạch Thiện còn chưa nói gì, Bạch nhị lang đã lắc đầu rồi.

"Vậy nên chúng ta vẫn chia đôi đi, haizz, đợi chúng ta khỏi hẳn, chúng ta còn phải mua quà đi tặng đám Phong Tông Bình nữa, dù sao họ cũng vì chúng ta mà bị thương."

Bạch nhị lang nói: "Cả ta nữa."

Bạch Thiện và Mãn Bảo không tốt bụng liếc hắn một cái: "Còn nói muốn cùng sống cùng chết, có chút xíu thương tích này thôi cũng đòi bọn ta tặng quà."

Lưu lão phu nhân trong thư phòng cố nén sự chua xót nơi chóp mũi, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cố nén nước mắt vào trong.

Trịnh thị liền đỡ lấy cánh tay bà.

Lưu lão phu nhân quay đầu cười với nàng, lại quay sang nhìn Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh đang pha trà, cảm nhận được ánh mắt của bà thì ngẩng đầu cười nói: "Lão phu nhân ngồi xuống uống ngụm trà nhé?"

Lưu lão phu nhân cười đáp một tiếng, ngồi xuống đối diện Trang tiên sinh.

Mà ba thiếu niên ngoài sân đã cãi xong một trận, Mãn Bảo tỉnh táo hơn một chút, đứng dậy về phòng lấy tiền.

Nàng lôi cái rương trống từ dưới gầm giường ra, sau đó lấy tiền trong hệ thống bỏ vào. Nàng chỉ để lại một ít bạc, đa số còn lại đều lấy ra chất đống trong rương, sau đó là những thỏi vàng.

Vì đầu hơi choáng váng, nàng cũng lười đếm, ước chừng cũng gần đủ rồi, nàng liền đậy ba cái rương chất đống lộn xộn lại, sau đó đi ra ngoài gọi ngũ ca, lục ca vào khiêng rương ra ngoài.

Chu ngũ lang kinh ngạc không thôi, "Hôm qua cần tiền gấp nên ta đã vào tìm rồi, rương dưới gầm giường muội đều trống không mà."

Mãn Bảo hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Đó là thủ thuật che mắt, nếu mà các huynh có thể dễ dàng tìm được, vậy còn gọi là giấu bạc ư?

" Được rồi, muội nói cái gì thì là cái đó đi."Dù sao ngày hôm qua quá gấp, hắn còn không kịp đi lục tủ, xem ra khả năng cao số tiền này giấu ở trong tủ. Nhưng tủ đó có thể cất nhiều tiền như vậy sao?

Chu ngũ lang và Chu lục lang bê tiền ra đếm.

Cho nên khi thái tử bước nhanh vào hậu viện, thứ hắn nhìn thấy là bảy tám cá nhân ngồi xổm dưới đất đếm tiền, có lẽ là mệt, có lẽ là do bị thương, Bạch Thiện và Mãn Bảo đều ngồi ở trên một cái đệm hương bồ, chuyên nhặt vàng để sang một bên khác.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back