Hôm đó, khi Chu Mộ Xuyên dắt tiểu tam về nhà, tôi đang xem một bộ phim ngắn với cốt truyện nữ chính từng cùng nam chính sống trong tầng hầm, phải ăn mì gói hết hạn lúc khởi nghiệp, uống rượu với khách hàng nhiều đến mức xuất huyết dạ dày. Nam chính từng coi cô ấy là duy nhất, nắm tay cô ấy mà đau lòng nói: "Đời này anh chỉ yêu mình em". Nhưng sau đó khi sự nghiệp thăng hoa, công ty lên sàn, việc đầu tiên anh ta làm là đòi ly hôn với nữ chính "Em ấy muốn kết hôn thì mới chịu sinh đứa bé, chờ con chào đời, anh sẽ ly hôn rồi tái hôn với em".
Ôi kịch bản quá quen thuộc rồi, nếu không ngoài dự đoán, phần sau sẽ là nữ chính rời đi hoặc ch*t, rồi nam chính hối hận đau khổ, khóc lóc vật vã đi tìm lại tình yêu.
Tôi lắc đầu cười: "Mấy phim não tàn kiểu này chỉ lừa được mấy bé mới 17, 18 tuổi. Tôi 28 rồi, không phải 18, càng không phải 8 tuổi. Tôi chịu khổ cùng anh, chịu đủ uất ức, cuối cùng lại tự tay dọn đường cho kẻ khác hưởng thụ".
Tự nguyện nhường vị trí cho tiểu tam, hay là ch*t luôn để anh sống thoải mái hơn rồi tự huyễn hoặc rằng anh sẽ tỉnh ngộ, áy náy đau khổ mở màn hành trình truy thê
ngược dòng mơ mộng thật đẹp. Nhưng thực tế thì sao? Mong ước cả đời của đàn ông là thăng chức phát tài và vợ ch*t. Bởi lẽ khi bạn còn bên cạnh mà họ đã không biết trân trọng, thì bạn nghĩ khi bạn rời đi hay ch*t đi họ sẽ quay lại tìm bạn sao? Nghĩ gì thế?
Trên đời này không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Khi bạn còn giá trị, bạn là vợ, là người phụ nữ của họ. Khi không còn giá trị bạn chỉ là hạt bụi, là giẻ lau cũ. Còn nếu bạn mong một ngày mở mắt ra, được sống lại 10 năm trước, rồi trong lúc anh ta còn yêu bạn nhất bạn đá anh ta một phát, trả đũa anh ta tới bến. Không nói kiếp sau có thật hay không, nhưng ân oán đời này thì giải quyết ngay trong đời này, chờ gì kiếp sau.
Chu Mộ Xuyên nắm tay cô gái nhỏ, ánh mắt lảng tránh rõ ràng là chột dạ: "Phương Hạ, Thẩm Niệm cô ấy.. Cô ấy đang mang thai".
Tôi đặt máy tính bảng xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Mộ Xuyên. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Chu Mộ Xuyên và Thẩm Niệm. Thẩm Niệm đỏ bừng mặt lộ rõ vẻ bất an, mím môi trốn sau lưng Chu Mộ Xuyên.
Tôi khẽ cười, Chu Mộ Xuyên vốn đã thấy bối rối khi bị tôi nhìn chằm chằm, giờ thấy tôi cười lại càng như bị chọc trúng điểm yếu, lập tức nổi cáu: "Phương Hạ em nghe thấy rồi đấy.. Cô ấy đang có thai".
Tôi ngừng cười nhẹ giọng hỏi: "Ừ, vậy anh muốn em dọn ra ngoài à?"
Không đợi anh ta trả lời, tôi tiếp tục: "Hay là đợi anh ra lệnh rằng cô gái này khẩu vị khó chiều, ba bữa cơm phải đổi món liên tục? Hay là phòng ngủ kia ánh sáng tốt nhất, anh định dọn ra để nhường cho cô ta?".
Chu Mộ Xuyên siết chặt nắm tay, lúng túng giải thích: "Niệm Niệm không yếu ớt như vậy, anh cũng không đến mức trơ trẽn thế đâu".
"Thế à" - tôi cười lạnh - "bên ngoài ăn nằm với loại gà vịt, còn làm cho người ta có bầu, thế mà chưa gọi là trơ trẽn à?"
Mặt Thẩm Niệm lúc thì tím, lúc thì xanh. Đến khi nghe tới từ gà vịt, cô ta rốt cuộc không chịu nổi nữa bước lên một bước "Bà Chu làm ơn giữ miệng cho sạch sẽ.. Tôi không phải loại gái gọi nào cả, tôi và anh Mộ Xuyên là yêu nhau thật lòng".
Cô ta mặt không chút xấu hổ, giọng thì đầy tự tin, cứ như thể tôi mới là người vô lý ở đây vậy.
Tôi từ từ đứng dậy. Cô gái nhỏ kia cuối cùng cũng lộ vẻ sợ hãi, theo phản xạ lùi lại nửa bước.
Chu Mộ Xuyên lập tức chắn trước mặt cô ta, như thể tôi là kẻ thù có thể sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào: "Phương Hạ, em định làm gì đấy? Niệm Niệm vô tội mà.."
Tôi nhìn thẳng vào Thẩm Niệm, hỏi: "Cô nói cô và anh ta là tình yêu đích thực?"
Thẩm Niệm ngẩng đầu, ánh mắt đầy ngang bướng kiên định gật đầu: "Đúng vậy! Tôi và anh Mộ Xuyên yêu nhau chân thành. Anh ấy chỉ yêu mình tôi"
"Vậy cô không biết anh ta đã có vợ sao?"
"Tôi biết!" - cô ta nói mà mặt không đổi sắc - "Nhưng tôi không phải tiểu tam, người không được yêu mới là người thứ ba"
"Ý cô là.." - tôi mắt lạnh tanh - "Tôi mới là tiểu tam à?"