Những ngày sau đó, Huân không còn dám qua nhà ông nhạc sĩ học đàn nữa. Mấy đứa bạn hỏi tại sao, anh tìm đủ lý do để trả lời. Cuối cùng rồi cũng đành phải thú thật.
"Sao cha mày lại cấm?" một đứa ngạc nhiên.
Đứa khác tỏ ra hiểu đời:
"Chắc cha mày với nhạc sĩ có hiềm khích gì đó nên mới cấm. Chứ người ta dạy con mình miễn phí, mắc gì cấm chứ?"
Huân nhăn răng ra cười trừ. Anh không thể nói ra lý do khiến cha không cho anh tiếp tục học đàn với ông nhạc sĩ. Sự giận dữ của cha đã vô tình gieo vào đầu Huân một nỗi
ám ảnh lớn, theo anh suốt cả cuộc đời. Với cha, đàn ông phải mạnh mẽ, phải lấy vợ, sinh con. Thế nên vào năm Huân học lớp 10, khi phát hiện trong cặp anh một xấp hình nhóm nhạc nam F4 của Đài Loan và nhiều hình ảnh nam tài tử Hong Kong, ông ném hết vào bếp củi đang cháy, thẳng tay tát anh một cái cháy má.
"Mày cũng muốn làm cái thứ đó hả?" ông gằn giọng.
Và sau đó là một trận đòn mới trút lên người Huân. Anh cắn răng chịu đựng, mặt cúi gầm, hai hàng nước mắt tuôi như suối. Đợi cơn giận dữ của cha dịu xuống, mẹ bước đến, kéo anh vào phòng, hỏi nhỏ:
"Chuyện gì vậy con?"
Huân im lặng. Hai mắt đỏ ngầu. Mạch máu nơi hai bên thái dương căng ra, tưởng như sắp đứt gãy. Anh nghĩ, dù có giải thích thì mẹ cũng không hiểu. Chuyện này càng không thể để cha biết, nếu không muốn chết dưới tay ông. Lúc đó, anh cũng chưa thấy rõ mình như thế nào, chỉ biết là anh thích mấy tài tử đẹp trai, họ cuốn hút nên mua hình về sưu tầm.
Từ hôm đó, Huân luôn tránh ánh mắt của cha. Anh sợ cha nhìn thấu bí mật được che giấu phía trong sâu thẳm. Càng lớn, anh càng cảm nhận được cảm xúc của mình, nó đang đi ngược với mong muốn của cha. Không hiểu vì sao, anh chỉ có thiện cảm với con trai. Mỗi khi gặp một bạn học hay thanh niên nào đó sáng sủa, dáng thư sinh là anh ngẩn ngơ nhìn, tim đập loạn xạ. Thế nhưng sau cảm giác hân hoan thoáng qua đó, Huân lại để sự lo lắng xâm chiếm. Anh rút người lại, sợ hãi. Dường như có một con người khác trong anh bắt phải vâng lời cha.
* * *
18 tuổi, Huân thừa hưởng di truyền từ cha nên có vóc dáng cao to, gương mặt góc cạnh, không hẳn đẹp trai nhưng rất nam tính. Anh thích để tóc dài chạm vai, nhìn khá lãng tử. Mỗi khi ngồi trước hiên nhà với cây đàn guitar là đám con gái trong xóm đứng đằng xa dòm ngó, thích thú, bàn tán. Nhưng Huân không quan tâm đến họ.
Sau một lần bị ngã trong phòng tắm, cha yếu hẳn. Ông vẫn lầm lì, vẫn tỏ ra khó khăn với vợ con nhưng không còn chửi mắng hay lớn tiếng la hét. Cha chẳng còn đâu hơi sức để làm thế. Cơn đột quỵ nhẹ khiến cha ngọng nghịu, nói không rõ ràng. Ông thường nằm im trên giường, mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà. Đám cưới con gái, cha cũng chẳng buồn ngồi dậy, vợ chồng chị gái của Huân phải vào tận giường để chào cha.
Một ngày kia, cha bảo Huân dìu ông ra biển. Ông đứng lặng lẽ cả tiếng đồng hồ, mắt nhìn xa xăm về cuối chân trời. Huân phát hiện cha khóc. Anh vô cùng ngạc nhiên, không thể tin được một người mạnh mẽ với bản tính áp bức như cha lại có thể rơi nước mắt. Chắc có lẽ ông nhớ một thời huy hoàng xưa khi điều khiển những chuyến tàu đánh cá vượt đại dương. Hay là vì một điều gì đó, Huân không thể biết được. Đó là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng Huân thấy cha khóc. Rạng sáng hôm sau, cha mất.
Trở về từ nghĩa trang, mẹ ngồi trên chiếc giường của cha, nói với hai chị em Huân:
"Cha con vẻ ngoài hung dữ vậy, chứ thương vợ con, thương gia đình lắm."
Rồi mẹ khóc, khóc sụt sùi suốt cả tuần. Huân quàng tay qua vai mẹ an ủi, không biết phải nói gì.
Năm 23 tuổi, Huân quyết định rời nhà, đi làm xa. Một người quen giới thiệu anh vào Sài Gòn, đệm đàn cho một quán hát với nhau ở gần chợ An Đông. Ở đó, lúc đầu người ta gọi anh là Huân guitar nhưng sau chuyển sang Huân nghệ sĩ vì vẻ nên ngoài lãng tử của anh rất ra dáng nghệ sĩ.
Tại nơi làm, Huân gặp Duy. Duy là khách quen của quán, lớn hơn anh đúng mười tuổi, thường đến một mình, khá trễ, vào những ngày cuối tuần và ra về rất muộn. Duy có giọng trầm ấm, toàn chọn hát những ca khúc của Sỹ Phú, bài nào cũng hay. Sau nhiều lần đến đây, vào một tối Chủ nhật, Duy mạnh dạn rủ Huân đi uống vài lon sau khi quán đóng cửa.