- Xu
- 125,441
Chương 130: Tử Thần Và Thần Bão Táp

"Ầm."
Tiếng nổ long trời thay cho màn đáp trả đầy khiêu khích. Chiếc lồng vỡ tan tành dưới sức kích ép của luồng kình lực cực đại, khiến thảy đất đá trên vách động rúng nứt tuôn lở mịt mùng.
Thần Bão Táp há mồm bàng hoàng chôn chân tại chỗ, đáy mắt chất đầy dấu chấm hỏi mà chẳng hiểu vì đâu?
Con mợ nó mày không phải người, pháp khí của trẫm, trả lại pháp khí cho trẫm. Thần Bão Táp gầm lên, xót thương thay nhuyễn tiên thân yêu nát tan thành vụn cám, hủy hoại dưới hàng ba lớp thạch thiên niên ngủ vùi.
"Grào... Grào..."
Tiếng kêu bi thống nghe ra đầy giận dữ, móng vuốt sắc nhọn lục cục trồi lên sởi đá rơi lịch kịch. Tia lửa xẹt qua đồng tử mắt đen tuyền, Tử Thần kéo lấy bả vai đồng bọn một đường lôi đi. U Minh Hạo lằng nhằng giựt ngược.
"Không, pháp khí của trẫm còn ở dưới đó. Trẫm phải lấy nó. Mau buông trẫm ra."
"Giờ còn pháp khí, ngươi muốn bị nướng ra tro mới vừa. Đồ con heo." Tử Thần quát mắng, đế hài đen giậm nền đất lạnh đem kẻ ngu ngốc phía sau chạy đi như bay. Bất chấp tất cả.
"Bùng."
Từ trong đống đổ nát một con rồng lửa thoát bay ra toàn thân đều bốc cháy. Cuộn mình trong hang sâu nhỏ hẹp đem đất đá lở ầm rúng chuyển. Hàm răng trắng sắc nhọn đôi con ngươi quắc long sòng, Nghiệp Hỏa đỏ rực phừng phừng phun tới.
"Cẩn thận."
Thần Bão Táp thét lên đẩy Tử Thần về phía trước. Hắn ngã còn gã thì lãnh trọn luồng Nghiệp Hỏa. Vừa đá rơi vừa tránh lửa thật sự khó khăn vô cùng. Rốt cuộc cũng có kẻ bị trúng phải.
Kẻ đó không ai khác lại là Thần Bão Táp. Vốn muốn tới đây đòi lại cánh tay cho bào đệ, sao tới mạng gã cũng mất luôn thế này.
Gã không cam tâm vùi thây lại đây, trong mật thất tối tăm nguồn ánh sáng.
"Sèo... sèo..."
Hõm lưng bốc cháy thiêu rụi mảnh ngoại bào chóng lan nhanh sang vùng khác, Thần Bão Táp đau đớn quỵ dần.
Sao... sao có thể... là ta... phải là ta mới phải.
Tử Thần lao đến dập tắt lửa, ôm theo kẻ bỏng nặng một đường tháo chạy, đôi mắt lẫn thâm tâm vẫn chưa hết bàng hoàng.
"Lắc... rắc..."
Hang động thâm sâu bấy giờ chỉ còn có một mình. Chẳng hề ý định đuổi theo, cũng không hề quên bản thân đến đây vì điều gì. Rồng thiêng bấy giờ thu lại thân người, nam tử bạch y với bả vai nhuốm máu.
Chịu một lúc hai món pháp khí kiềm hãm linh lực, hắn điên cuồng phá bức không bị thương mới là lạ. Vậy mà còn liều mạng thị hiện chân thân liên tục ra toàn đòn hung hiểm đối phó với kẻ thù, có phải hắn muốn chết rồi không?
Lòng bàn tay run rẩy trút xuống đống đổ nát, lần nữa rót dồn ba thành khí lực đem theo, nam tử mấy chốc từ đống đổ nát lôi lên một sợi xích sắt đen kịt như than bóng lưỡng hệt thoa dầu quệt mỡ, sợi xích sắt ánh sáng chói loáng. Hóa ra nhuyễn tiên chưa hề bị hủy, chỉ là chôn theo nam tử mà thôi.
Quấn ba vòng quanh thắt lưng làm thành dây đai trong chớp nhoáng. Nhuyễn tiên mặc sức thu hồi. Nam nhân bạch y ôm theo bả vai nhuốm máu chóng rời khỏi mật thất đang hồi sụp lỡ. Bấy giờ dưới nền đất lạnh nơi mà có những giọt máu li ti từ vết thương trên bả vai chàng vô tình rơi xuống. Nơi đó bỗng nở ra thành những đóa hoa hồng, hương thơm thanh khiết ngào ngạt.
Nam tử bạch y vừa mới rời khỏi, hắn liệu có biết điều hết sức kì lạ đó chăng?
Dạ Hàn Uyên thần thông cái thế. Dạ Hàn Uyên người đời tôn sùng, chẳng phải hư danh. Nay vì đâu tận hai lần tuôn máu đỏ. Dòng máu huyết long tinh khiết quý giá muôn vạn phần, thế gian hỡi mấy ai so sánh.
Nếu chẳng phải tiêu hao lượng lớn linh lực thiết lập nhị tầng kết giới bậc thượng chốn thần cung, lo sợ đám si cuồng kia tổn hại ái nhân của mình, thì hà tất hắn chật vật như hiện tại. Pháp khí gì đó, lại bọn hắc ám yêu ma quỷ quái gì đó hỏi thử ai có khả năng làm hắn bị thương cho được đây.
(Chuyển cảnh)
Cách đó không xa nơi Lạc Cảnh đình nằm về phía nam Li Ba cung.
Khác hẳn hoàn toàn với những tòa cung điện nguy nga tráng lệ bỏ hoang bên ngoài kia như một lớp ngụy trang đầy hoàn mĩ. Chốn núi non tiên cảnh này lại nhộn nhịp đông nghịt người.
Hồ nước trong veo rắc hoa đổ sữa. Mĩ nữ nội y mỏng manh trầm mình dưới lòng nước và ngồi cả trên thành hồ vây quanh một nam nhân có thân hình vạm vỡ làn da bánh mật đút nho đút rượu cho gã thưởng thức, các nàng ăn mặc thiếu thốn hớ hên phơi bày những đường cong trên cơ thể đầy gợi dục. Còn nam nhân chẳng ai xa lạ chính là Thần Hủy Diệt đi. Râu ria xồm xoàm gì đó cư nhiên đã được gã tỉa tót gọn gẽ kể từ hôm đại nạn chẳng chết, còn cánh tay vẫn còn nhàn nhã chống bên thành hồ là cánh tay giả gắn vào.
Hoàng tỷ cùng đồng bọn ở mật thất đánh tới thừa sống thiếu chết gã cư nhiên ở đây vui lạc thú cùng các mĩ nhân. Thong thả hớp một ngụm rượu từ chiếc bình cung nữ rót cho, chả mảy may dự liệu đại nạn sắp lâm đầu.
"Uỳnh."
Tiếng nổ lớn phát ra chấn động cả Lạc Cảnh đình, nó cư nhiên đến từ phía đông Li Ba cung nơi mật thất bày bố cơ quan dày đặc.
Chúng cung nữ kinh sợ nhốn nhào.
"Ôi động đất sao? U đại nhân cứu chúng nô. Hu... oa..."
Chúng cung nữ khúm rúm bò hết xuống hồ vây quanh gã. Liễm Huyết nhướng mày sự chẳng lành.
Nguy.
Tên khốn Thần Lửa quả nhiên danh bất hư truyền, tới Hoàng tỷ cũng không giữ giam được hắn. E bọn họ đều bại dưới tay hắn cả đi. Giờ tới đó cũng chả ích gì, trước chuồn êm bảo toàn tánh mạng cái đã. Còn rừng xanh sợ gì không củi đốt.
Nghĩ vậy. Thần Hủy Diệt nhanh chóng phóng lên bờ bỏ đàn em nhỏ phía sau thoát thân một mình.
Nào có kịp.
Một cái bóng trắng trắng nhoáng vụt đến bỏ ra ba thành công lực đấm gã văng về lại dưới hồ. Nước bắn lên tung tóe. Mĩ nữ thiếu vải la chí chóe bỏ chạy tán loạn.
Dạ Hàn Uyên lao theo xuống hồ tay bóp chặt cổ đối phương chế trụ. Tay còn lại vung thêm liền mấy đấm, đối thủ nào kịp trở mình.
"Dạ Hàn Uyên ngươi giết ta Hoàng tỷ ta sẽ không tha cho ngươi." Máu chảy đầy mũi đầy mồm, Thần Hủy Diệt cười đểu đầy thách thức. Gã cũng biết chuyện này mới cách đây không lâu, khi bị hoại mất cánh tay chạy tới Khung Sương cung kể lể với Hoàng tỷ, nhờ vậy biết ra một chuyện động trời. Rằng trước đây Trưởng tỷ cùng tên mặt nạ bạc này có giao tình, còn giao tình vô cùng, vô cùng tốt đi.
Cho hắn mười cái lá gan cũng không dám lấy mạng gã. Ha ha ha...
"Quả nhân không giết U Minh Huyên, không có nghĩa là sẽ tha cho bào đệ của nàng. Nói. Thần Chiến Tranh giấu kim thân của Sơn Thần ở đâu. Quả nhân hạ thêm chút lực đưa ngươi về chầu diêm tổ."
Dạ Hàn Uyên nghiến răng, hai ngón tay trắng như phong lan ấn chặt, hắn nói là làm chỉ cần nhích thêm xíu nữa Liễm Huyết sẽ ra ma. Gã không dám tiếp tục trêu chọc tên hai mặt lòng dạ nông sâu khôn lường chẳng dò thấy đáy này đây. Còn chọc nữa hắn sẽ không nể tình riêng mà bóp chết gã như bóp một con ngóe mất.
"Được thôi ngươi bớt giận." Liễm Huyết giơ hai tay đầu hàng. Nhếch môi cười thỏa hiệp.
"Ta nói ngươi biết kim thân nàng ta ở hầm ngục phía tây Li Ba cung. Nhưng ngươi phải cẩn thận nha, ở đó có rất nhiều hố bẫy, không khéo sẽ ngỏm mạng như chơi đó."
"Phí lời."
Dạ Hàn Uyên buông tay, thân ảnh trắng tinh như tuyết mù mùa đông của hắn liền đó tan biến mất. Liễm Huyết thở phào nhẹ nhõm.
Nhấc bả vai dịch lên chút xíu nằm tựa đầu vào thành hồ. Mu bàn tay quệt qua máu dây khắp mũi miệng, gã nhe răng cười đểu:
"Tìm đến nơi dấu thi thể nàng ta cũng là nơi chôn cất thi thể của ngươi. Thần Lửa à, bảo trọng!"
***
Tiếng nổ long trời thay cho màn đáp trả đầy khiêu khích. Chiếc lồng vỡ tan tành dưới sức kích ép của luồng kình lực cực đại, khiến thảy đất đá trên vách động rúng nứt tuôn lở mịt mùng.
Thần Bão Táp há mồm bàng hoàng chôn chân tại chỗ, đáy mắt chất đầy dấu chấm hỏi mà chẳng hiểu vì đâu?
Con mợ nó mày không phải người, pháp khí của trẫm, trả lại pháp khí cho trẫm. Thần Bão Táp gầm lên, xót thương thay nhuyễn tiên thân yêu nát tan thành vụn cám, hủy hoại dưới hàng ba lớp thạch thiên niên ngủ vùi.
"Grào... Grào..."
Tiếng kêu bi thống nghe ra đầy giận dữ, móng vuốt sắc nhọn lục cục trồi lên sởi đá rơi lịch kịch. Tia lửa xẹt qua đồng tử mắt đen tuyền, Tử Thần kéo lấy bả vai đồng bọn một đường lôi đi. U Minh Hạo lằng nhằng giựt ngược.
"Không, pháp khí của trẫm còn ở dưới đó. Trẫm phải lấy nó. Mau buông trẫm ra."
"Giờ còn pháp khí, ngươi muốn bị nướng ra tro mới vừa. Đồ con heo." Tử Thần quát mắng, đế hài đen giậm nền đất lạnh đem kẻ ngu ngốc phía sau chạy đi như bay. Bất chấp tất cả.
"Bùng."
Từ trong đống đổ nát một con rồng lửa thoát bay ra toàn thân đều bốc cháy. Cuộn mình trong hang sâu nhỏ hẹp đem đất đá lở ầm rúng chuyển. Hàm răng trắng sắc nhọn đôi con ngươi quắc long sòng, Nghiệp Hỏa đỏ rực phừng phừng phun tới.
"Cẩn thận."
Thần Bão Táp thét lên đẩy Tử Thần về phía trước. Hắn ngã còn gã thì lãnh trọn luồng Nghiệp Hỏa. Vừa đá rơi vừa tránh lửa thật sự khó khăn vô cùng. Rốt cuộc cũng có kẻ bị trúng phải.
Kẻ đó không ai khác lại là Thần Bão Táp. Vốn muốn tới đây đòi lại cánh tay cho bào đệ, sao tới mạng gã cũng mất luôn thế này.
Gã không cam tâm vùi thây lại đây, trong mật thất tối tăm nguồn ánh sáng.
"Sèo... sèo..."
Hõm lưng bốc cháy thiêu rụi mảnh ngoại bào chóng lan nhanh sang vùng khác, Thần Bão Táp đau đớn quỵ dần.
Sao... sao có thể... là ta... phải là ta mới phải.
Tử Thần lao đến dập tắt lửa, ôm theo kẻ bỏng nặng một đường tháo chạy, đôi mắt lẫn thâm tâm vẫn chưa hết bàng hoàng.
"Lắc... rắc..."
Hang động thâm sâu bấy giờ chỉ còn có một mình. Chẳng hề ý định đuổi theo, cũng không hề quên bản thân đến đây vì điều gì. Rồng thiêng bấy giờ thu lại thân người, nam tử bạch y với bả vai nhuốm máu.
Chịu một lúc hai món pháp khí kiềm hãm linh lực, hắn điên cuồng phá bức không bị thương mới là lạ. Vậy mà còn liều mạng thị hiện chân thân liên tục ra toàn đòn hung hiểm đối phó với kẻ thù, có phải hắn muốn chết rồi không?
Lòng bàn tay run rẩy trút xuống đống đổ nát, lần nữa rót dồn ba thành khí lực đem theo, nam tử mấy chốc từ đống đổ nát lôi lên một sợi xích sắt đen kịt như than bóng lưỡng hệt thoa dầu quệt mỡ, sợi xích sắt ánh sáng chói loáng. Hóa ra nhuyễn tiên chưa hề bị hủy, chỉ là chôn theo nam tử mà thôi.
Quấn ba vòng quanh thắt lưng làm thành dây đai trong chớp nhoáng. Nhuyễn tiên mặc sức thu hồi. Nam nhân bạch y ôm theo bả vai nhuốm máu chóng rời khỏi mật thất đang hồi sụp lỡ. Bấy giờ dưới nền đất lạnh nơi mà có những giọt máu li ti từ vết thương trên bả vai chàng vô tình rơi xuống. Nơi đó bỗng nở ra thành những đóa hoa hồng, hương thơm thanh khiết ngào ngạt.
Nam tử bạch y vừa mới rời khỏi, hắn liệu có biết điều hết sức kì lạ đó chăng?
Dạ Hàn Uyên thần thông cái thế. Dạ Hàn Uyên người đời tôn sùng, chẳng phải hư danh. Nay vì đâu tận hai lần tuôn máu đỏ. Dòng máu huyết long tinh khiết quý giá muôn vạn phần, thế gian hỡi mấy ai so sánh.
Nếu chẳng phải tiêu hao lượng lớn linh lực thiết lập nhị tầng kết giới bậc thượng chốn thần cung, lo sợ đám si cuồng kia tổn hại ái nhân của mình, thì hà tất hắn chật vật như hiện tại. Pháp khí gì đó, lại bọn hắc ám yêu ma quỷ quái gì đó hỏi thử ai có khả năng làm hắn bị thương cho được đây.
(Chuyển cảnh)
Cách đó không xa nơi Lạc Cảnh đình nằm về phía nam Li Ba cung.
Khác hẳn hoàn toàn với những tòa cung điện nguy nga tráng lệ bỏ hoang bên ngoài kia như một lớp ngụy trang đầy hoàn mĩ. Chốn núi non tiên cảnh này lại nhộn nhịp đông nghịt người.
Hồ nước trong veo rắc hoa đổ sữa. Mĩ nữ nội y mỏng manh trầm mình dưới lòng nước và ngồi cả trên thành hồ vây quanh một nam nhân có thân hình vạm vỡ làn da bánh mật đút nho đút rượu cho gã thưởng thức, các nàng ăn mặc thiếu thốn hớ hên phơi bày những đường cong trên cơ thể đầy gợi dục. Còn nam nhân chẳng ai xa lạ chính là Thần Hủy Diệt đi. Râu ria xồm xoàm gì đó cư nhiên đã được gã tỉa tót gọn gẽ kể từ hôm đại nạn chẳng chết, còn cánh tay vẫn còn nhàn nhã chống bên thành hồ là cánh tay giả gắn vào.
Hoàng tỷ cùng đồng bọn ở mật thất đánh tới thừa sống thiếu chết gã cư nhiên ở đây vui lạc thú cùng các mĩ nhân. Thong thả hớp một ngụm rượu từ chiếc bình cung nữ rót cho, chả mảy may dự liệu đại nạn sắp lâm đầu.
"Uỳnh."
Tiếng nổ lớn phát ra chấn động cả Lạc Cảnh đình, nó cư nhiên đến từ phía đông Li Ba cung nơi mật thất bày bố cơ quan dày đặc.
Chúng cung nữ kinh sợ nhốn nhào.
"Ôi động đất sao? U đại nhân cứu chúng nô. Hu... oa..."
Chúng cung nữ khúm rúm bò hết xuống hồ vây quanh gã. Liễm Huyết nhướng mày sự chẳng lành.
Nguy.
Tên khốn Thần Lửa quả nhiên danh bất hư truyền, tới Hoàng tỷ cũng không giữ giam được hắn. E bọn họ đều bại dưới tay hắn cả đi. Giờ tới đó cũng chả ích gì, trước chuồn êm bảo toàn tánh mạng cái đã. Còn rừng xanh sợ gì không củi đốt.
Nghĩ vậy. Thần Hủy Diệt nhanh chóng phóng lên bờ bỏ đàn em nhỏ phía sau thoát thân một mình.
Nào có kịp.
Một cái bóng trắng trắng nhoáng vụt đến bỏ ra ba thành công lực đấm gã văng về lại dưới hồ. Nước bắn lên tung tóe. Mĩ nữ thiếu vải la chí chóe bỏ chạy tán loạn.
Dạ Hàn Uyên lao theo xuống hồ tay bóp chặt cổ đối phương chế trụ. Tay còn lại vung thêm liền mấy đấm, đối thủ nào kịp trở mình.
"Dạ Hàn Uyên ngươi giết ta Hoàng tỷ ta sẽ không tha cho ngươi." Máu chảy đầy mũi đầy mồm, Thần Hủy Diệt cười đểu đầy thách thức. Gã cũng biết chuyện này mới cách đây không lâu, khi bị hoại mất cánh tay chạy tới Khung Sương cung kể lể với Hoàng tỷ, nhờ vậy biết ra một chuyện động trời. Rằng trước đây Trưởng tỷ cùng tên mặt nạ bạc này có giao tình, còn giao tình vô cùng, vô cùng tốt đi.
Cho hắn mười cái lá gan cũng không dám lấy mạng gã. Ha ha ha...
"Quả nhân không giết U Minh Huyên, không có nghĩa là sẽ tha cho bào đệ của nàng. Nói. Thần Chiến Tranh giấu kim thân của Sơn Thần ở đâu. Quả nhân hạ thêm chút lực đưa ngươi về chầu diêm tổ."
Dạ Hàn Uyên nghiến răng, hai ngón tay trắng như phong lan ấn chặt, hắn nói là làm chỉ cần nhích thêm xíu nữa Liễm Huyết sẽ ra ma. Gã không dám tiếp tục trêu chọc tên hai mặt lòng dạ nông sâu khôn lường chẳng dò thấy đáy này đây. Còn chọc nữa hắn sẽ không nể tình riêng mà bóp chết gã như bóp một con ngóe mất.
"Được thôi ngươi bớt giận." Liễm Huyết giơ hai tay đầu hàng. Nhếch môi cười thỏa hiệp.
"Ta nói ngươi biết kim thân nàng ta ở hầm ngục phía tây Li Ba cung. Nhưng ngươi phải cẩn thận nha, ở đó có rất nhiều hố bẫy, không khéo sẽ ngỏm mạng như chơi đó."
"Phí lời."
Dạ Hàn Uyên buông tay, thân ảnh trắng tinh như tuyết mù mùa đông của hắn liền đó tan biến mất. Liễm Huyết thở phào nhẹ nhõm.
Nhấc bả vai dịch lên chút xíu nằm tựa đầu vào thành hồ. Mu bàn tay quệt qua máu dây khắp mũi miệng, gã nhe răng cười đểu:
"Tìm đến nơi dấu thi thể nàng ta cũng là nơi chôn cất thi thể của ngươi. Thần Lửa à, bảo trọng!"
***
Chỉnh sửa cuối: