Bạn được Mia1111 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
42,697 ❤︎ Bài viết: 1317 Tìm chủ đề
Chương 110: Âm Thầm

54801982566_e8e0e13f42_o.jpg


Nhị công chúa cùng Nữ Thần Hoàng Hôn thấy vậy nhìn nhau mồ hôi nhỏ đầy trán. Đám cung nhân cùng phe Thổ Thần ngược lại cười hả hê trong lòng, mặc dù chẳng biết là ai đã ra tay nhổ đi cái gai trong con mắt chúng.

Đi dần vào bế tắc Thần Chủ Ngũ Châu bỏ hết sự vụ âm thầm quay về Cảnh Nghi điện bắt chân kiết già. Sâu vào trong định, thiên mục mở ra hắn nhìn thấy tiểu nha đầu lam sắc ấy đã quay về ngôi nhà gỗ nhỏ ở làng chài Van Xanh tự lúc nào. Trái bếp bên hông nhà nàng đang thắp hương lên ngôi mộ đất, nghi ngút khói lan tỏa bay ra.

Hốc mắt dường như luẩn khuất vị cay nồng. Hàn Uyên rời khỏi định không giấu nổi vui mừng khi thấy tiểu tâm can vẫn bình an. Hơn thế nữa tình trạng bình an hiện tại của nàng cũng đủ cho hắn đoán ra kẻ đem nàng rời khỏi thần cung sau một đêm là ai đó rồi. Còn không phải Hoàng muội bướng bỉnh kia của hắn sao.

"Tiểu Hương, gọi nhị công chúa tới đây cho quả nhân."

Âm thanh trầm lắng sau bức bình phong bạch hạc vang lên. Chả bao lâu nhị công chúa được vời tới Cảnh Nghi điện trong run sợ bấn loạn.

Qua bức bình phong bạch hạc. Giọng công chúa e dè bày giải: "Hoàng huynh. Là cô nương ấy đã tha thiết đề nghị muội đem về Van Xanh. Muội chỉ là rủ chút lòng tốt a, không hề cố ý làm cho huynh đau lòng."

"Hừ, nàng đề nghị muội liền đưa nàng đi. Trong mắt muội có còn vị Hoàng huynh này nữa không hả?"

Hàn Uyên giận dữ quát lớn. Nhị công chúa khóc rống lên. Thật sự chưa bao giờ bị Hoàng huynh mắng cho như bây giờ. Nàng cũng chỉ vì thấy cô nương đáng thương quá mới thuận theo. Hơn nữa cô ấy nói cũng đúng, cả dòng thần tộc chỉ có mình ca ca là tôn quý nhất. Nàng không nỡ giương mắt nhìn ca ca sánh duyên cùng người phàm, còn là một dân nữ cô bần, thân phận thấp hèn tới thảm thương, không muốn ca ca trở thành trò cười cho cả thiên hạ.

Vừa lúc này Hoàng Hôn bước vào phòng cất tiếng nói: "Thần Lửa. Người đừng trách nhị công chúa nữa, chuyện này cũng có phần của ta. Là ta không khuyên can muội ấy còn tiếp tay dẫn tiểu nha đầu kia bỏ trốn. Hiện tại người gọi nhị công chúa tới đây chắc cũng đã đoán ra tung tích của nó rồi. Thôi thì chuyện chúng ta gây ra để hai chúng ta tự giải quyết. Giờ ta và nhị công chúa lập tức tới Van Xanh đem tiểu nha đầu ấy trở về giao trọn vẹn cho người."

Miệng nói Hoàng Hôn kéo tay nhị công chúa tính rời đi. Hàn Uyên đã ngăn lại: "Với tính cách bướng bỉnh cố chấp ấy, nàng sẽ chịu theo các ngươi về đây sao? Quả nhân không muốn gượng ép. Muốn nàng cam tâm tình nguyện trở lại bên quả nhân."

"Được rồi, các ngươi lui ra ngoài đi. Chuyện của nàng ấy quả nhân tự nhiên có sắp xếp. Các người tiếp đãi nghĩa mẫu cho tốt là được rồi, đừng để đám nhi tử của bà ấy gây thêm phiền phức gì cho quả nhân nữa."

"Dạ, tuân lệnh Hoàng huynh." Dạ Nhược háo hức chắp tay cười rạng rỡ. Nhận lại là cái lắc đầu của Hoàng huynh cùng Nữ Thần Hoàng Hôn. Vị Hoàng muội này tuổi lớn tâm không lớn, chung quy vẫn hiếu động đơn thuần như hệt một đứa trẻ. Vậy âu cũng tốt.

Sau khi Nữ Thần Hoàng Hôn và nhị công chúa rời đi rồi, Thần Chủ Ngũ Châu tiếp tục kiết già. Sâu trong định ngôi nhà gỗ lần nữa hiện ra. Hắn nhìn thấy tiểu nha đầu lam phát kia đang quét tước phòng ngủ bám đầy bụi bặm mạng nhện lâu ngày giăng hãm khắp nơi.

Thân thể vốn hư nhược, nàng đi đứng lom khom di chuyển vô cùng khó khăn chậm chạp. Chẳng biết có phải do bụi bẩn rơi vào cổ họng không mà trong quá trình dọn dẹp nàng đã bật ho lụ khụ. Thần chủ từ xa trông thấy con tim hắn quặn nhói đau.

Bỗng thình lình tiểu nha đầu phàm gian kia ngã gục xuống nền cứ thế ngất lịm đi chẳng còn hay biết gì nữa cả. Hàn Uyên liền thời khắc đấy không nghĩ ngợi nhiều, cả thân thể tan biến mất tức thời đến bên nàng nơi Van Xanh xa cách ngàn dặm. Dịch chuyển nhanh nhất trong dòng dõi thần tộc ngoài Phong Thần ra lại còn chỉ có hắn mà thôi.

Ống tay áo phớt qua chiếc sàng gỗ sạch sẽ tinh tươm. Hắn bế người đặt xuống chiếu lát mỏng kê cao một cái gối đầu bông mềm. Mang từ phòng dược thần cung về một số thuốc tốt, âm thầm lặng lẽ xuống trái bếp bên hông nhà nhóm lửa đun lên nấu ra một bát thuốc sắc đen ngòm.

Tiểu nha đầu ấy không còn ý thức chẳng thể uống thuốc. Hắn chỉ đành dùng miệng mình mớm cho nàng từng chút một. Hắn thật sự quá cẩn thận khéo léo. Nếu tiểu nha đầu ấy mà nhìn thấy khung cảnh hiện tại có lẽ sẽ lần nữa rạn vỡ trái tim chưa lành thương cũ mất thôi.

Cùng ngày hôm ấy hắn điều tới Van Xanh ba mươi mật vệ võ công cao cường âm thầm canh giữ ngày đêm. Khoảng cách không xa không gần đủ quan sát nhất cử nhất động của Tố Tâm cùng khoảng cách chung quanh tầm nửa dặm. Không cho bất kì ai tiếp cận nàng với mưu đồ đen tối và hơn thế nữa nàng cũng chẳng thể nào phát hiện ra được chúng đang có mặt ở chốn này.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai men qua khung ô cửa sổ tràn vào khắp phòng. Tố Tâm từ từ mở mắt ngà ngà. Một cỗ hương thơm len vào khoang mũi. Đồng tử đen láy bất giác mở to long lanh. Nhận ra mùi thơm ấy chỉ có duy nhất trên thân thể của một người. Nàng vội ngồi bật dậy đảo mắt khắp căn phòng.

Nhận ra căn phòng tinh tươm sạch sẽ, nhận ra mùi thơm vẫn còn lan tỏa khắp chiếc sàng gỗ. Con tim lần nữa xao xuyến như muốn vỡ tan ra. Lạc Tố Tâm gào lên chân không mang hài, nội y xộc xệch lao ra ngoài kiếm tìm khắp chung quanh. Cơ mà bóng dáng người thương vẫn hoài xa vắng.

"Thần chủ! Thần chủ!"

"Hức hức..."

"Chàng ơi..."

Gọi danh xưng người Tố Tâm bật khóc nấc lên. Tay bé bỏng bám vào bức vách gỗ bên hông nhà rồi lần lần mà quỵ xuống, đau đớn nhớ thương. Kéo lấy mảnh kim liên vàng óng từ trong ngực áo ra nàng nắm chặt vào lòng. Là ai, là ai đã chọn rời xa nam nhân lạnh lùng kinh diễm ấy. Nhưng mới chỉ có một đêm không nhìn thấy hắn đã nhớ nhung thành cái dạng này. Mùi hương thơm trên cơ thể hắn hay chỉ là mộng mị cuồng say?

Tố Tâm cho rằng mình nhớ thương Thần Chủ Ngũ Châu quá độ nên sinh ra ảo giác. Đâu biết rằng cách đấy chẳng xa trong góc khuất bên hiên nhà hắn đang đứng nhìn nàng. Đôi con ngươi đen trùng sâu thẳm.

Mặc dù rất đau, rất xót nhưng Thần Chủ Ngũ Châu không muốn nhận lại Tố Tâm trong thời điểm này. Bởi lẽ chính nàng đã lựa chọn rời xa hắn. Hắn thật sự rất giận, rất muốn trừng phạt nàng. Muốn nàng nếm trải nhớ thương dằn vặt để nàng nhận ra hắn quan trọng với nàng nhiều tới nhường nào. Xem xem sau này nàng còn dám rời xa hắn nữa không?

Bỏ tiếng khóc của nữ nhân ấy mé sau lưng. Hàn Uyên quay đầu ngoảng mặt rồi cứ thế dần tan biến mất. Mảnh huyết y chìm dần dưới màn sương buổi sớm mong manh.

(chuyển cảnh)

Cùng thời điểm này nơi Tiền Viện bị cháy rụi do chính tay tiểu nha đầu lam phát Lạc Tố Tâm gây ra.

Nữ Thần Hoàng Hôn đang chỉ đạo mọi người thi công xây dựng lại Tiền Viện mới dựa trên bản vẽ thiết kế mà Thần Chủ Ngũ Châu đã giao phó nàng tiến hành. Tám vì nhi tử của Thổ Thần cũng hiếu kì đi theo sau. Cả bọn bước song song chung quanh nàng, nhìn đông ngó tây mà bĩu môi trách cứ. Cư nhiên là chửi xéo tiểu nha đầu phàm gian kia.

"Tiền Viện là nơi tàng trữ toàn bộ thư sách quý hiếm mà Đại sư huynh đã cố công biên chép suốt mấy trăm năm qua. Bằng trí tuệ và thu thập thực tế huynh ấy quan sát trải nghiệm trong dân gian rồi yếu lược lại một cách hoàn hảo nhất."

"Nó không những có giá trị chính sự, kinh bang tế thế. Còn dùng để giảng dạy cho văn võ bá quan trong triều và ngoài quốc gia. Tài sản vô giá vậy mà con tiện nhân ấy dám phá hủy. Phanh thây xẻ thịt chết ngàn vạn lần cũng không đền hết tội."

Tám nhi tử ấy nói mà nghiến răng nghiến lợi bày cái bộ mặt âm lạnh chết chóc. Mặc dù mấy ngày nay tiểu nha đầu lam phát kia đã rời khỏi thần cung chúng vẫn không cách nào ngừng ghét bỏ đố kị với nó được. Có cơ hội là chỉ muốn xỏ xiên cho đỡ tức.

Chẳng biết phe phái nào đã bắt cóc con tiểu tiện nhân ấy mà Đại sư huynh bọn chúng cũng chẳng thèm lệnh thuộc hạ tìm về, chẳng thèm dán cáo thị trong thành. Mấy ngày nay vùi đầu vào công việc suốt không có nghỉ ngơi. Rốt cuộc huynh ấy đang nghĩ gì vậy. Trong lòng có coi trọng con tiểu nha đầu ấy không? Chúng thật sự khó mà đoán biết được tâm tư của hắn giấc này.

Cơ mà còn có mấy ngày nữa phải quay về tiểu quốc rồi. Chúng phải tranh thủ thời gian này lấy lòng hắn mới được. So với trước kia chúng cảm thấy Đại sư huynh đã thay đổi rất nhiều, không còn lạnh lùng khó gần. Nếu chúng kiên nhẫn thêm một chút. Biết đâu đấy hắn mở lòng giữ chúng ở lại thần cung thì sao.

Chậm từng bước chân thướt tha yêu kiều. Bấy giờ Thần Hoàng Hôn mới nhẹ nhàng lên tiếng nói. Tuy nhiên đáy mắt đã trở nên âm trầm: "Nếu là một ai khác hủy đi Tiền Viện e là đã bị phanh thây xẻ thịt từ lâu. Đàng này Thần Lửa chỉ phạt nhẹ. Ở gần Thần Lửa bao nhiêu năm tháng qua ta chưa từng thấy ngài ấy đối xử đặc biệt với ai như vậy bao giờ. Ta thiết nghĩ ngài ấy đã yêu con tiểu nha đầu phàm gian đó thật rồi."

"Chỉ là tâm tư ngài ấy sâu thẳm trùng điệp tự tôn cao vời khó mà chấp nhận dung túng cho kẻ kém cỏi suy nghĩ bồng bột không thấu đáo. Vừa hay tiểu nha đầu kia chính là dạng người ấy, non nớt cạn cợt hệt như một đứa trẻ. Chắc gì có thể nắm giữ trái tim kiêu hùng, chắc gì có thể chiếm lĩnh trọn vẹn con người ngài ấy."

"Đối với Thần Chủ Ngũ Châu, ta thiết nghĩ các ngươi vẫn còn cơ hội. Chẳng phải ta thừa nước đục thả câu gì đâu mà ta đứng trên cương vị một người thân thiết của ngài mà nói. Ta thấy các ngươi vẫn xứng với ngài ấy hơn. Ta không muốn ngài ấy bên cạnh một kẻ không có địa vị trong Ngũ Châu này, càng đừng nói không phải người trong tộc. Hủy hoại thanh danh một đời."

Dỏng tai nghe một lời thấu tình đạt lí. Tám nhi tử thiên tiên diễm lệ ấy hốc mắt chợt sáng rỡ, mở cờ trong lòng. Tình địch trốn khỏi thần cung, vừa hay còn có thêm Nữ Thần Hoàng Hôn làm hậu thuẫn chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Lần này chúng nhất định không để kẻ làm Đại sư huynh kia vụt khỏi tầm tay nữa. Cách xưng hô cũng tới lúc phải đổi đi rồi, đổi thành Đại phu quân. Còn tiểu đệ muội bọn chúng phải đổi thành tiểu nương tử a.
 
42,697 ❤︎ Bài viết: 1317 Tìm chủ đề
Chương 111: Dạ Hàn Uyên, Thiếp Nhớ Chàng!

54803823573_33a8ba14ef_o.jpg


Hai ngày trôi qua Thần Chủ Ngũ Châu ban ngày phê duyệt tấu chương, ban đêm tới Trung Viện hỗ trợ mười hai vị Ngự ký biên chép lại số thư sách đã bị hủy hoại nơi Tiền Viện. Bận tối mắt, tối mũi chỉ còn trống có khoảng thời gian canh tư và canh năm nghỉ ngơi hắn liền đem hai canh giờ đó mà chạy tới bên Lạc Tố Tâm nơi Van Xanh xa cách ngàn trùng.

Trong căn nhà gỗ nhỏ giữa đêm khuya thanh vắng. Bỗng có luồng gió nhẹ thổi qua lay cây nến trong phòng, ngọn lửa vụt tắt ngấm. Chỉ còn ánh sáng dịu dàng từ bóng trăng ngoài cửa sổ len qua hắt vào trong phòng soi lên gương mặt non nớt mềm mọng của Tố Tâm.

Phút chốc Thần Chủ Ngũ Châu xuất hiện. Hắn bước đến bên cạnh sàng gỗ nhẹ nhàng vén tấm màn ra len vào bên trong. Ngồi xuống chiếc chiếu mỏng khẽ quan sát dáng ngủ người thương. Khóe miệng hắn nhoẻn cười.

Tiểu nha đầu này nết ngủ thật xấu. Chân nàng cư nhiên đạp loạn làm tung chăn ra khỏi thân, gió lạnh lùa vào người nơi chiếc áo ngủ mỏng manh nửa kín nửa hở hé mở nom nửa bầu ngực. Nơi ấy còn in hằn bao dấu vết sắc tình mà hắn đã để lại trên da thịt nàng.

Mi mục khẽ động Hàn Uyên kéo chăn đắp lên kín cổ Tố Tâm. Là lúc này môi nàng mấp máy thì thầm khẽ gọi hai từ danh xưng của hắn.

"Thần chủ..."

"Thần chủ..."

"Chàng ơi..."

Lời nói mớ trong mơ thật khẽ, thật nhẹ thế nào tựa hồ như mật ngọt rót vào tai. Hẳn rằng đối phương rất nhớ nhung mình đi. Hàn Uyên hưng phấn cao độ. Hắn cúi thấp xuống khẽ hôn nàng một cái rồi dừng lại rất lâu. Hai dòng hơi thở một nặng nề một thanh mảnh kề cận. Tố Tâm khẽ trở mình ưm lên một tiếng, mái tóc lam sắc buông loạn trên bờ vai.

Hắn thuận tay nằm xuống ôm người vào lòng. Ánh trăng mơ màng tỏa sáng cả trời đêm.

(chuyển cảnh)

Bấy giờ nơi Lạc Ma cung cách xa ngàn vạn dặm đường.

Thần Chiến Tranh ngồi bên ngự án thực phẩm bày đầy, thưởng thức mĩ tửu thơm ngon. Híp mắt ngà ngà say nhìn vào dàn ca vũ đang múa hát rộn rịp bên dưới, thả hồn tận hưởng vân du.

Bao nhiêu năm nam chinh bắc chiến không ngừng khuếch chương thế lực, thâu tóm các tiểu quốc lân cận. Thế lực ngày càng bành trướng lớn mạnh. Chiến công lẫy lừng. Gần nhất chính là đợt tiến chiếm vương quốc Sơn Thần vừa rồi thành công mĩ mãn. Làm chủ một cõi ngạo nghễ oai hùng, người người khiếp sợ khi nhắc tới tên ông. Người người quỳ gối răm rắp chờ đợi ông sai khiến.

Thế nhưng ông vẫn không cách nào thỏa mãn dục vọng bản thân. Thế nhưng ông vẫn không cách nào vơi bớt niềm đau đớn nhớ thương trong lòng mình. Bởi lẽ trên Ngũ Châu tên Hỏa Thần ấy vẫn còn tồn tại. Ngày nào chưa nhìn thấy hắn thân bại danh liệt ngày ấy ông chẳng thể nở nụ cười hạnh phúc. Ngày nào chưa lấy mạng hắn ngày ấy người ông mong cầu chẳng thể quay về. Mà muốn lấy được mạng của hắn ông phải trở thành kẻ mạnh nhất trên Ngũ Châu này, thâu tóm về toàn bộ thế lực cùng quân đội hùng hậu. Thống nhất hoàn toàn lãnh thổ về tay.

"Thần chủ. Thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo."

Đế hài đen lộp cộp in chạm xuống mặt nền. Tử Thần từ ngoài cửa bước vào trong yến điện, mảnh hắc y đen ngòm tỏa khí chết chóc âm lạnh quất quanh.

Đoàn vũ nữ nhìn thấy e dè kinh sợ vội dạt sang hai bên nhường cho hắn một lối vào. Thấy vậy Thần Chiến Tranh phẩy tay ra hiệu. Đoàn vũ nữ liền đấy lùi cả ra ngoài. Trong yến điện chỉ còn Thần Chiến Tranh và bọn thị vệ tâm phúc. Giọng âm lạnh của Tử Thần mới chầm chậm vang lên:

"Hồi bẩm Thần chủ. Theo tin gián điệp báo về xác thực con tiểu nha đầu lam phát kia đã rời khỏi cung Rồng trở về Van Xanh. Đó là một ngôi làng chài nằm ven bờ Đại Lạc."

"Ngôi làng này rất nhiều năm về trước từng xảy ra nạn dịch. Thuộc hạ từng đến đó bắt một số hương linh về thuần hóa sai khiến, lần này để thuộc hạ đi. Dù sao cũng là địa bàn của tên mặt lạnh kia không thể xảy ra sơ suất gì."

"Tốt. Vậy liền để Liễm Huyết đi cùng ngươi." Thần Chiến Tranh nghe thế đôi mắt ánh sáng ngời ngời, gật đầu ưng thuận. Liễm Huyết ông nói cư nhiên chính là Thần Hủy Diệt đi.

Bỗng từ đâu một làn gió trắng thổi vù qua. Men theo đường vòng cung làn gió ấy, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện. Môi mắt mê người, dáng dấp thanh thoát. Cả thân hình nhẹ nhàng huyền diệu tựa hồ như nước chảy mây trôi.

Nhìn thấy nàng thiếu nữ ấy. Tử Thần đứng bên cạnh vội quay sang chắp tay hành lễ với nàng. Ba phần cung kính mà gọi một tiếng: "Công chúa."

Nàng ta mặc nhiên không đáp lời hắn. Chắp đôi tay trắng muốt nuột nà hướng về ngai cao. Hồ hởi reo mừng đều hiện lên trong đáy mắt thơ ngây chưa từng nhiễm trải bụi đời:

"Phụ thân! Người cho nữ nhi đến phương Đông cùng Trầm Dục Phi một chuyến bắt ả sủng cơ của kẻ thù về đây cho người trừng trị."

"Mị nhi! Con lấy cớ đi đến phương Đông dạo chơi thì có." Mỉm cười trừ. Thần Chiến Tranh lắc đầu không ưng thuận.

"Phụ thân. Người cho nữ nhi đi đi mà phụ thân!" Nàng công chúa bé nhỏ ấy tiếp tục làm nũng. Bĩu môi giậm chân trên nền điện bóng loáng. Đoán chừng còn chưa có ăn vạ đâu.

Vốn cưng chiều hài nhi từ nhỏ, lại cũng chỉ có một mụn con này. Lẽ thường Thần Chiến Tranh đành gật đầu chấp thuận: "Được được, ta cho con đi nhưng xong việc phải cùng về với Dục Phi. Không được la cà như lần trước nữa."

"Dạ phụ thân. Nữ nhi tuân chỉ." Nàng mỉm cười trưng ra đôi mắt sáng rỡ long lanh.

(chuyển cảnh)

Ngôi làng chài Van Xanh nằm ven bờ Đại Lạc.

Trong ngôi nhà gỗ nhỏ. Tiểu cô nương lam phát nằm mộng thấy người thương. Đã bảy ngày trôi qua rồi kể từ cái đêm nàng quyết định rời khỏi thần cung. Đêm nào Tố Tâm cũng mơ thấy hắn. Tỉnh dậy nhớ hắn da diết. Nhớ từng hơi thở, từng ánh mắt làn môi. Ngay cả cơn thịnh nộ hắn ban cho nàng một cái tát đau điếng cũng ghi tạc cả vào lòng, rõ ràng từng chút từng li.

Tố Tâm nắm chặt sợi hoàng kim anh lạc vào lòng ngực mình. Con tim bồi hồi đau đớn từng cơn.

Ban ngày còn đỡ, còn có thể miễn cưỡng kềm nén tình cảm. Nhưng cho tới khi màn đêm buông xuống nỗi nhớ dâng lên gấp bội. Nàng chẳng còn khống chế được xúc cảm bản thân mình nữa rồi. Nàng nhớ hắn tới phát cuồng. Cảm tưởng một ngày trôi qua dài lê thê hàng bao năm tháng. Bản thân hối hận vì đã rời xa hắn nhưng càng đau lòng hơn vì sao hắn không hề tới tìm mình.

Với bản lĩnh của hắn. Cộng thêm thuộc hạ đông vầy tìm tung tích nàng không hề khó. Hắn không tha thứ cho nàng hay chẳng lẽ hắn đã thật sự chán chường nàng rồi?

Răng cắn bờ môi dưới tới bật máu. Đã bao lần đêm giật mình tỉnh giấc Tố Tâm muốn lao ra khỏi phòng cứ thế mà chạy ngay về thần cung nhưng lời nói của Thổ Thần cứ âm vang trong tâm trí nàng mãi chẳng buông tha.

"Tiện dân. Nếu thật lòng yêu thương Uyên nhi ngươi nên nghĩ cho tương lai của nó mới phải. Chuyện nó sủng hạnh một dân tử cô bần đã đồn đãi khắp kinh thành làm trò cười cho cả thiên hạ. Chẳng những thanh danh một đời nó gầy dựng bị bôi nhọ mà địa vị cũng sắp sửa bị lung lay, sụp đổ. Dòng dõi thần tộc cao quý lãnh diễm. Thiên kim vương hầu khắp Ngũ Châu đều hướng mắt về nó. Mong mỏi cùng nó kết nhân duyên, khai chi tán diệp. Dựa vào cái gì trơ mắt nhìn kẻ tiện nhân thấp hèn như ngươi leo lên long sàng của nó. Ngươi trả lời bổn cung đi."

"Cứ cho là Uyên nhi trọng tình trọng nghĩa với ngươi. Bỏ mặc thân phận hạ đẳng của ngươi, bỏ ngoài tai sự phẫn nộ cười nhạo của người đời. Nhưng còn ngôi vị Thần chủ tối thượng nó đã trị vì bao năm tháng qua. Ngươi đành lòng để nó bị lật đổ khiến nó rơi vào khốn cùng không chốn dung thân hay sao?"

"Chưa kể tới dòng dõi Hỏa Thần bao đời qua chỉ có mình nó là tiểu đích tôn duy nhất. Hậu cung trống rỗng không có lấy một người, không có ai nói dòng nối dõi. Ngươi đành lòng nhìn nó vì ngươi mà bị đoạn tử tuyệt tôn hay sao. Ngươi thật sự ác độc quá rồi."

"Không. Ta không có. Ta không có." Tố Tâm bật gào lên. Hai tay ôm đầu quỳ phục xuống nền, đau khổ tột cùng.

Định mệnh trái ngang lần nữa chia cách nàng cùng hắn. Vốn dĩ đôi bên đã ở với nhau rồi. Thân phận phàm gian hạ đẳng vẫn là lưỡi kiếm vô hình cắt đứt bước chân nàng.

"Tại sao vậy? Tại sao ép bức Lạc Tố Tâm ta tới bước đường cùng."

"Thần chủ ơi, thiếp nhớ chàng! Thiếp muốn quay về với chàng mà. Hu u..."

Bảy ngày cứ thế trôi qua Tố Tâm tương tư dằn vặt thống khổ. Đâu biết rằng mỗi đêm Hàn Uyên đều đến với nàng. Chỉ là hắn tự áp chế mùi thơm trên thân tan biến mất khiến nàng chẳng thể nào nhận ra mà thôi.
 
42,697 ❤︎ Bài viết: 1317 Tìm chủ đề
Chương 112: Một Con Rồng Trắng

54804162540_5393d32cd9_o.jpg


Trời chiều buông xuống trên cánh đồng Van Xanh rộng mênh mông tít tắp.

Nơi mé bên hông căn nhà gỗ. Tiểu cô nương lam phát bẻ ngô cho vào gùi mây đeo mé sau lưng. Một phần treo góc bếp dành ăn dần, một phần đem ra phiên chợ bán đổi ít bạc lận lưng. Mấy bữa nay về đây cũng may nhờ có đám ngô mà tên thuộc hạ của Dạ Hàn Uyên trồng sẵn. Nàng chỉ việc bẻ luộc ăn. Nếu không nàng đã sớm chết đói rồi.

Tố Tâm không giỏi nấu nướng. Ngày trước tất cả những việc này đều do ca ca làm, nàng không hề đụng tay mó chân. Nếu nói việc giỏi nhất với nàng từ trước tới nay thì chính là đánh lộn cùng ủ rượu đi. Sau đợt ngô này tàn có lẽ nàng sẽ cấy một ít lúa ủ rượu bán, tích cóp tiền bạc lại từ từ. Đợi có thật nhiều tiền rồi sau đó mới tính tiếp.

Đang loay hoay vận chuyển ngô thu hoạch vào trong nhà bếp. Bỗng giông gió từ đâu kéo tới mù mịt trời.

Biết sắp sửa đổ mưa giông Tố Tâm co giò chạy ra ngoài sào quơ tém đồ đạc giục vội lên chiếc sàng trong buồng. Chạy ra đóng cửa chính cùng cửa sổ bên hông nhà lại rồi tiếp tục hái ngô.

Thình lình một tiếng nổ lớn vang lên. Nhìn về phía bầu trời giữa hư không Tố Tâm nhìn thấy một toán ảnh vệ gần cả chục tên đang hỗn chiến cùng ba vị Thần Hắc Ám. Ám tiễn khí độc chúng đều dùng đủ cả, chỉ là bọn Hắc Ám kia quá mạnh. Trong vài cái chớp mắt toán ảnh vệ đã đầu lìa khỏi cổ, văng lịch bịch xuống bãi đất như trái mít rụng. Chết không toàn thây.

Cảnh tượng quá mức hãi hùng, nguy hiểm chực chờ trong đáy mắt. Càng nhận ra hai trong số ba vị Thần Hắc Ám đấy chính là hai cái kẻ đã bắt mình về Lạc Ma cung, dùng mạng mình để uy hiếp Thần Chủ Ngũ Châu. Tố Tâm không nói không rằng vứt gùi mây trong tay xuống đất chạy ào vào trong nhà đóng sập cửa sau, khóa trái.

Quay lưng dựa vào trấn cửa. Tim đập thình thịch hỗn loạn trong lồng ngực. Thấy bọn chúng mò tới tận đây Tố Tâm lờ mờ đoán ra chúng lần nữa muốn bắt mình uy hiếp sự sống của con người kia. Nơi Van Xanh xa xôi này bầu trời nhóa nhem lẫn quẩn. Nào có ai có thể cứu được nàng đây?

Tố Tâm cảm nhận mạng sống mình lần nữa như con chim non gãy cánh giữa trời mưa bão. Lần này nếu thật sự rơi vào tay chúng nàng sẽ tự kết liễu, không để người mình yêu thương phải lao tâm khổ tứ vì mình nữa đâu.

Siết chặt mảnh kim liên trong tay mình. Tố Tâm đau không cùng tả. Những ngày qua bên cạnh Thần Chủ Ngũ Châu làm nữ nhân đầu tiên của hắn. Lấy đi lần đầu tiên của hắn nàng thật sự đã mãn nguyện lắm rồi. Chết chẳng còn cảm thấy đáng tiếc. Chỉ là...

Chỉ là cho tới tận hiện tại vẫn không đành lòng từ bỏ hắn. Tham luyến dày vò mang theo tới tận đáy mồ sâu. Ngửa đầu nhìn nóc trần cũ kĩ mạng nhện bám đầy. Tố Tâm thở ra một hơi. Hai mắt nhắm nghiền tạo đường cho một giọt lệ trong veo vô tình rơi xuống.

"Nha đầu ranh. Ngươi tưởng trốn vào trong đó là yên thân ư? Khôn hồn hãy đầu hàng đừng để Liễm Huyết ta nổi giận sẽ không mấy vui vẻ gì đâu." Giọng Thần Hủy Diệt ồm ồm vang lên.

Trầm Dục Phi nhếch miệng hừ lạnh ngao ngán: "Ngươi nói nhiều với nó làm gì. Để ta."

Dứt lời Tử Thần bay đến cửa sau, giơ lòng bàn tay trưởng ầm vào một cái. Cánh cửa gỗ đổ ập xuống. Liễm Huyết cùng công chúa một phen ngớ người mở mang tầm mắt.

Vừa vặn chờ tới. Cả ba lao vào trong nhà rà soát khắp sàng phòng, từ góc buồng cho tới phòng khách mọi ngỏ ngách đều trống trơn, đều đã khóa trái từ bên ngoài. Xem ra con nha đầu ranh kia là đã nhanh chân chạy thoát còn không quên khóa cửa mà nhốt chúng.

Bị chơi khăm Liễm Huyết điên tiết tung nắm đấm về phía cửa chính, lần nữa trực tiếp hủy đi thêm một cánh cửa của nhà người ta.

Cả ba lao ra bên hông nhà thu vào tầm mắt một cánh đồng ngô lên cao vút thẳng tắp qua đầu người đang trong thời kì thu hoạch. Biết đây chính là nơi duy nhất tiểu nha đầu lam phát kia trốn vào, chúng mỉm cười thâm ý.

Quả thật vậy cách đấy không bao xa Tố Tâm lẩn mình giữa vườn ngô ngút ngàn. Mồ hôi nhỏ tong tong ướt đẫm thái dương cùng y phục, mặc dù trời đang nổi gió giông cuồn cuộn vũ vần.

"Nha đầu ranh. Ngươi hết đường rồi. Thần Lửa không có ở đây để xem hôm nay ai cứu ngươi."

Âm thanh vang vọng tứ bề. Ba vị thần bay lên hư không lơ lửng ngạo nghễ, phóng tầm mắt nhìn một lượt cánh đồng ngô mênh mông bạt ngàn. Rất nhanh tiêu cự thu vào tầm mắt một con mồi yếu ớt nhỏ bé đang run sợ nép mình lẩn trốn co ro.

Khoảnh khắc đối diện cùng ánh mắt chết chóc xa lạ. Đỉnh đầu Lạc Tố Tâm nổ ầm một tiếng chấn kinh.

Chẳng còn có thể nghĩ được gì hay ho giấc này. Tố Tâm cắm đầu tháo chạy tới vắt giò lên cổ. Chạy miết lại chạy ra khỏi đám ngô tới khu đồng trống đất rộng bao la hồi nào mà chẳng hay. Tiểu cô nương lam phát cầm chắc cái chết trong gang tấc.

Liễm Huyết từ không trung giơ lòng bàn tay tung trưởng về phía nàng. Tố Tâm nhún mũi hài đạp đất bay lên cao hơn trượng nhanh chóng né tránh. Tức thời luồng nội lực cực mạnh từ Trầm Dục Phi đã ào ào xoáy tới với tốc độ kinh hồn tựa hồ vũ bão càn quét.

Khoảnh khắc chóng vánh ấy Tố Tâm chỉ còn biết trơ mắt mà đứng nhìn. Ngỡ mình thịt nát xương tan chịu chung số phận như hệt đám ảnh vệ hồi ban nãy. Nào ngờ đâu một luồng nội lực khác nhấp nháy đã bay tới áp đảo.

"Soẹt...Soẹt...Ầm."

Hai luồng nội lực va chạm nhau giữa hư không tạo thành một tiếng nổ lớn khủng khiếp khiến đất đai xung quanh rung chuyển, rúng nứt. Bụi bay mịt mù. Tố Tâm cách xa cả mươi bộ cũng chịu ảnh hưởng mà ngã văng ra đất.

Lồm cồm bò dậy đập vào tầm mắt nàng khắc này là phía trên bầu trời một con Bạch Hỏa Thiên Long đang bay lượn giữa hư không. Vừa đẹp đẽ vừa hung tợn tới kinh thiên động địa, tới cả thảy phải bàng hoàng khiếp vía.

Bạch Hỏa Thiên Long chẳng phải chỉ có trong truyền thuyết cổ xưa thôi sao? Tiểu cô nương lam phát sững sờ ngây ngẩn.

Bạch Thiên Long cuộn mình trên hư không. Ba vị Thần Hắc Ám tức thời bay vút đến. Tay mang theo binh khí phân làm ba hướng nhất loạt vung kiếm tấn công. Tập trung vào ba nơi chí yếu đó chính là phần đầu, thân và đuôi rồng.

Nhưng thần vật kia uốn lượn né tránh một cách tài tình còn lao đến giơ móng vuốt cào rách một đường sâu hoắm trên bả vai Liễm Huyết. Gã đau điếng ôm vết thương ngã xuống mặt đất. Máu ròng ròng ướt đỏ cả lòng bàn tay.

Lúc này giông gió nổi lên. Mây đen kéo đến đầy trời. Tố Tâm vươn tay chắn bụi rơi vào mắt, gắt gao ngẩng nhìn diễn tiến trận đánh kinh diễm ở trên cao kia chẳng muốn bỏ sót bất kì một chi tiết nào.

Chớp lấy thời cơ Liễm Huyết một đường bay tới. Thiết đao nặng hàng cân vung lên nhắm đầu Tố Tâm một đao cắt rụng.

Trước tình cảnh đó Bạch Thiên Long đã há miệng phun luồng nội lực cực mạnh về phía Thần Hủy Diệt. Gã ngã rầm xuống đất. Thiết đao trong lòng tả thủ cũng lệch hướng mà nhắm thẳng bãi đất trống đánh ầm.

Đất nổ tung văng vãi lên không trung rồi rớt xuống từng lớp một. Máu trong miệng gã trào ra từng dòng.

Chớp lấy thời cơ Bạch Thiên Long quay đầu xuống cứu tiểu cô nương phàm gian kia. Hai kẻ địch ở phía trên đã nhẹ nhàng bay tới vung binh khí đâm cho nó một nhát vào giữa mình.

"Phập." Một tiếng sâu mềm đứt đoạn ngân vang. Mũi kiếm trên tay công chúa Thiên Mị len vào giữa hai đường gân vảy, trực tiếp xé toạc da thịt vách ra. Máu bắn lên không trung rơi tọc tạch xuống đất.

Khoảnh khắc trời gầm rền vang, mưa tuôn ầm ầm như trút nước.

Đồng tử đen láy mở to Tố Tâm ngẩng nhìn lên hư không. Nhìn sâu vào đôi mắt rồng, nàng bàng hoàng kinh sợ. Đôi mắt nó dường như đang hàm chứa thân ảnh của nàng. Nó đã bị thương rồi.

Rồng thiêng gầm lên một tiếng. Chiếc đuôi quật mạnh về phía sau đánh bật hai kẻ ám toán kia ngã lộn mấy vòng, tức thời quay đầu công kích.

Liễm Huyết giấc này cũng gượng đứng dậy mang thiết đao bay vút lên bầu trời, cư nhiên là tương trợ cho đồng bọn chẳng dám một mình mà lập chiến công nữa.

Giữa cơn mưa đang ào ào tuôn xối xả. Lạc Tố Tâm bàng hoàng nhìn chiến cảnh giữa Bạch Thiên Long cùng ba vị Thần Hắc Ám vẫn chưa đi đến hồi ngã ngũ.

Bốn luồng thần lực va nhau giữa hư không nổ ầm rúng chuyển cả vùng trời. Tố Tâm trụ không vững lần nữa ngã văng ra đất.

Lồm cồm bò dậy nàng nhìn thấy rồng thiêng há miệng muôn vàn kiếm ảo xé làn mưa lao đến quân thù. Bọn chúng thi nhau lộn vòng né tránh nhưng một mũi đã xuyên qua bả vai Liễm Huyết. Muôn vàn kiếm ảo cũng đều tan biến.

Tố Tâm reo mừng trong lòng đâu biết rằng dưới trời mưa tuôn như trút nước vô cùng bất lợi cho cơ thể rồng thiêng. Vết thương máu chảy ròng ròng nó dường như tiến tới hồi suy kiệt. Nội lực đang yếu dần.

Không thể tiếp tục trường đấu. Đôi mắt rồng thiêng lóe sáng, vô vàn kiếm ảo từ đó vút bay ra. Mũi kiếm vô hình xé gió mưa mang theo Nghiệp Hỏa rực đỏ cả bầu trời.

Dù đã kịp thời phản ứng, Liễm Huyết cư nhiên vẫn bị một kiếm xẹt ngang ngón tay trái rách một đường dài túa máu. Gã bật thét lên toàn thân tựa hồ nóng bỏng như dòng mắc ma tuôn chảy.

Tử Thần chẳng nói chẳng rằng vung lưỡi hái cắt rẹt ngang bả vai trái của gã một cái. Cánh tay rớt phịch xuống đất trong con mắt hãi hùng của Tố Tâm cùng tiếng thét kinh hoàng đau đớn của Thần Hủy Diệt.

Chưa đầy vài cái chớp mắt của nàng. Bọn chúng đã dẫn theo đồng bọn thương phế kia cao chạy xa bay tận phương Nam mất rồi.

Cơ mà bấy nhiêu đấy không đủ làm cho nàng khiếp sợ. Điều làm nàng bàng hoàng hoang mang chính là ngọn lửa đỏ rực mà vừa rồi rồng thiêng ấy đã phóng ra chính là luồng Nghiệp Hỏa không sai không khác.

Khắp Ngũ Châu này người có thể tạo ra Nghiệp Hỏa cũng chỉ có mình hắn - Thần Chủ Ngũ Châu nam nhân nàng yêu thương nhất trên cõi đời.

Gào lên một tiếng đau thấu đoạn. Lạc Tố Tâm ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời giữa hư không phát giác ra con rồng ấy cũng đang chăm chăm cúi xuống nhìn mình. Nước mưa tuôn rơi ào ạt mang theo cả mùi của máu.

Ngập ngừng nhìn nhau thêm một chút Bạch Thiên Long há miệng gầm lên tiếng gầm rền vang cả bầu trời mưa như trút nước. Nó lượn một vòng quanh không trung rồi quay đầu rời đi trong giận dữ.

"Không. Đợi đã."

Tiểu cô nương lam phát cất tiếng gọi vang. Hoảng loạn co chân mà đuổi theo con rồng ấy. Mắt nhìn thấy nó bay về hướng Nam một quãng rồi buông mình rơi xuống với tốc độ kinh hồn.

Âm thanh vật nặng đập vào đất vang dội chấn kinh. Lần theo âm thanh ấy chẳng bao lâu Tố Tâm nhìn thấy một con rồng thô lớn nằm trên bãi đất sình. Thân mình nó túa máu hòa vào nước mưa rơi nhòa trên lớp vảy. Cơ bụng nó phập phồng lên xuống, hơi thở thoi thóp yếu loạn.

Hình ảnh quá mức thê lương.

Lấy hết can đảm Tố Tâm chạy ào tới. Vươn tay chạm vào lớp vảy rồng muốn băng bó vết thương đang chảy máu từng đường từng đường trên cơ thể nó, đỏ tươi tanh tớp.

Bạch Thiên Long gầm lên. Chiếc đuôi quật mạnh hất Tố Tâm văng ra. Không hề muốn nàng chạm vào người nó, càng muốn đuổi nàng đi khỏi chốn này. Càng xa càng tốt.

Thế nhưng nó càng kháng cự bao nhiêu, Tố Tâm càng nhào vào mạnh mẽ ôm lấy thân mình nó bấy nhiêu. Vòng tay càng siết chặt hơn bao giờ hết muốn ôm trọn cả thân thể nó vào lòng.
 
Chỉnh sửa cuối:
42,697 ❤︎ Bài viết: 1317 Tìm chủ đề
Chương 118: Tử Thần Và Thần Hủy Diệt

54807078464_5ba5bce931_o.jpg


Trời đêm tối đen như mực. Nơi vùng núi hoang vu hẻo lánh, trên con đường mòn nhỏ hẹp băng ngang qua cánh rừng sồi. Các thuộc hạ của Phùng Mạo Dịch đang lén lút vận chuyển hàng lậu trái phép.

Thình lình một toán mật vệ không dưới hai chục tên bất ngờ ập tới bắt bọn chúng lại, kề kiếm lên cổ khống chế chủ đoàn. Cả quá trình vô cùng nhanh gọn, chuyên nghiệp.

Phó thống lĩnh trong phân đội mật vệ lục soát khắp người tên đầu đàn, cư nhiên lấy được quyển sổ tay ghi chép tất cả những mối làm ăn phi pháp gian thương của Phùng Mạo Dịch cấu kết với quan dưới trướng, cũng như các tay thương buôn khắp các vùng lân cận. Dựa vào bấy nhiêu đây chứng cứ cũng đủ để lột mũ quan và tống hắn vào trong ngục tối. Vả bị nghiêm trị khéo mạng cũng không còn.

o0o

Trời hừng sáng nhóa nhem. Tại tổng quân doanh. Thượng tướng quân Thác Lý Hoành đang ngồi uống trà thưởng bánh hạnh nhân cùng Liện.

Đặt tách trà xuống mặt bàn gỗ, Hoành cất tiếng cười sảng khoái: "Thật tốt quá rồi. Phùng Mạo Dịch cuối cùng cũng nhận tội trả lại sự trong sạch cho tỉ phu ta. Công lao phần lớn đều nhờ cả vào thống lĩnh. Nếu hôm đó ngươi không nhanh trí đưa Lan Trung Thiết Vệ đến bao vây huyện nha Hà Hộ có lẽ cả nhà tỉ phu ta đã bị diệt khẩu. Ngậm oan mà chết."

"Thượng tướng quân đừng cảm kích ta. Tất cả đều do một tay Thần chủ đã an bài." Xua tay lắc đầu, Liện mỉm cười đáp.

"Sao?" Thượng tướng quân không khỏi kinh hỉ, bật thốt lên.

"Là Thần chủ an bài. Không phải nhà ngươi sao?"

"Ta hết đường mới đánh cắp bản sớ của tỉ phu đem cho ngươi, mong ngươi âm thầm điều tra ngọn ngành. Thật không ngờ ngươi lại cả gan đưa đến tay Thần chủ. Ngài ấy bận trăm công nghìn việc, sao có thể để ngài ấy phải gánh thêm chuyện riêng của nhà ta."

"Thượng tướng quân người nói vậy sai rồi. Chuyện nhà người nhưng ảnh hưởng lớn tới bách tín lê dân. Với cái đầu đất này của Liện ta suốt ngày chỉ biết có đánh đấm. Người ném cho ta trong vòng có mười mấy canh giờ gấp rút, biểu ta làm sao đủ sức thu thập chứng cứ cho người."

"Hơn thế nữa ta thống lĩnh trong đại đội. Nhìn bề ngoài thì như nắm bắt hết mọi sự vụ từ trên xuống dưới nhưng khả năng phán đoán thăm dò vẫn chưa đủ tinh vi, linh hoạt. Người âm thầm đứng sau giật dây vẫn là Thần chủ. Có cái nào qua khỏi tầm mắt ngài ấy. Ta vẫn nên thành thật thì hơn." Liện điềm nhiên nói.

Nhìn vào trong mắt đối phương không chút gợn. Hoành biết gã trung thành. Nói một lời tránh đòn sợ lửa bỏng tay cũng chỉ là cho có lệ. Thực chất từ khi bước chân vào làm một tay sát thủ mật vệ chuyên nghiệp, gã đã xác định trung thành với chủ nhân tuyệt đối. Chết không từ nan.

Chỉ là từ hồi chủ nhân mê đắm vị tiểu cô nương lam phát kia. Thần cung trong ngoài dậy sóng. Không ngừng tạo sức ép lên đôi vai của ngài ấy. Chỉ cần ngài ấy lơ là cảnh giác địch từ mọi phía lập tức bủa vây.

Có kẻ muốn trái tim ngài ấy. Lại có kẻ muốn máu cùng linh lực của ngài ấy. Thậm chí có kẻ còn muốn phanh thây xẻ thịt ngài ấy ra làm trăm mảnh nữa kìa. Vị tiểu cô nương phàm gian ấy đơn thuần quá đỗi. Liệu có hiểu một chút những gì mà ngài ấy phải gánh trên đôi vai không?

Thượng tướng quân trầm tư suy ngẫm. Liện miết ngón tay quanh vành miệng tách trà thoạt nhìn giống như vuốt ve mân mê, nhưng chỉ cần mạnh tay thêm một chút tách trà sẽ bị bóp nát.

Chậm chút gã nói: "Vào đêm qua tổng soái đã được điều tới quân doanh Thanh Hải quốc thay thế Thần Sắt. Không đầy hai ngày nữa hai vị ấy sẽ về tới đây."

"Kim Thần quay về phò trợ Thần chủ, việc nên mừng mà sao ngươi lại tỏ ra không vui?" Thượng tướng quân nhìn Liện.

Yết hầu dịch động Liện cất tiếng có chút khàn: "Đại hôn của Thần chủ sắp diễn ra. Ngày đã ấn định là đầu tháng tới. Danh sách khách mời cũng đã được lập xong."

Hoành không lấy làm kinh ngạc bất ngờ. Bởi hắn biết trước ngày này nhất định sẽ tới. Chỉ là không hiểu sao Thần chủ lại gấp rút đại hôn nhanh như vậy. Ngủ thì cũng đã ngủ rồi. Người cũng không chạy khỏi tay ngài ấy đi.

o0o


Cùng lúc này tại ngôi làng chài thuộc địa phận Hỉ Tích cách kinh thành không xa. Trên cánh đồng cỏ xanh mướt bao la, xa xa có những tán cây đại thụ.

Thần Hủy Diệt nằm thoi thóp dưới một tàn cây. Bên vai bị luồng Nghiệp Hỏa thiêu đốt vẫn chưa lành lại, đau đớn từng hồi. Mối thù chặt mất cánh tay dù có chết gã cũng phải lóc xương, lóc thịt Thần Chủ Ngũ Châu để mà rửa hận.

"Công chúa. Người nên về cùng chúng ta thì hơn."

Cách đấy không xa trên cánh đồng cỏ non xanh mơn man. Giọng Thần Chết ôn tồn vang lên, mải thuyết phục nhi nữ của Thần Chiến Tranh nàng công chúa kiêu ngạo theo hắn về Lạc Ma cung.

Cơ mà nhỏ tới lớn sống trong nhung lụa. Muốn gì được nấy chưa từng có ai dám làm trái ý nàng. Hôm nay Thần Chủ Ngũ Châu ngang nhiên phớt lờ lạnh nhạt với nàng, nàng làm sao có thể bỏ qua.

"Được rồi. Ngươi đừng nói nữa. Ta đã quyết bắt cho bằng được con xú tiểu nha đầu kia đem về giao cho phụ vương. Các ngươi hãy về phụng mệnh như lời ta nói."

Dứt lời Thiên Mị phóng vút lên bầu trời xanh thẩm. Nhìn theo bóng dáng nàng ta đã khuất dạng. Tử Thần nhếch nhếch khóe môi lên, mỉm cười khẩy. Mấy từ ngu xuẩn từ kẽ răng khẽ chui tọt ra.

Bao năm qua nàng ta lén lút họa hình truy tìm tung tích nam nhân lãnh diễm kia. Ngày nay gặp được dung mạo thật của Thần Chủ Ngũ Châu. Nàng nhận ra chẳng lẽ hắn không nhận ra. Thật sự ngu xuẩn mà.

Uổng cho nàng ta tinh anh kiều diễm một đời. Trúng phải tiếng sét ái tình thì đều như nhau cả thôi. Cái cách mà nàng truy đuổi tên Thần Lửa mặt lạnh đó, cái ánh mắt mà nàng nhìn hắn chung quy lại một câu: Điên cuồng mê đắm.

Hiện tại trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, muốn làm gì hắn còn chẳng rõ sao. Tuy nàng chẳng thể tiếp cận tên mặt lạnh đó nhưng cũng đủ làm cho hắn ta rối trí gây sóng gió trong thần cung.

Mượn đao giết người. Tử Thần muốn nhân dịp này mượn thế lực trong thần cung lấy mạng nàng công chúa ấy. Đổi lại một Ngũ Châu loạn lạc chinh chiến liên miên. Mà người ra tay phát động chiến tranh chính là phụ vương của nàng, là Thần Chiến Tranh đi.

Trai cò cắn nhau, ngư ông đắc lợi. Bấy giờ người thu lưới chính hắn - Trầm Dục Phi Tử Thần.

"Dục Phi. Ngươi còn đứng ngây ra đó làm quái gì. Công chúa đã nói vậy rồi ngươi còn không mau mau đem ta về Lạc Ma cung trị thương. Ngươi xem ta đang bị thương nặng, ngay cánh tay cũng bị ngươi phế bỏ. Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta." Thần Hủy Diệt tay ôm bả vai trọng thương. Nhăn mặt kêu gào.

Tử Thần quay đầu lại nhìn gã, nhíu mày tỏ vẻ chán ghét: "Nếu lúc đó ta không kịp thời chặt bỏ cánh tay ngươi, e rằng ngay cả cái mạng cũng toi đời. Hiện tại cho ngươi còn ở đó mà kêu gào oán trách ta. Bắt ta chịu trách nhiệm với ngươi. Biết vậy lúc đó ta để ngươi chết quách cho xong."

"Hảo hảo người anh em tốt. Liễm Huyết ta sai rồi. Bất quá ta hạ giá chút đỉnh. Ngươi chỉ cần chịu một phần trách nhiệm với ta thôi. Một phần là đủ rồi. Hà hà." Liễm Huyết đang đau đớn vẫn cố nhe răng mà trưng ra nụ cười hòa hoãn.

Tử Thần liền đấy không nói không rằng bước xộc tới vác gã lên vai, để đầu gã trút xuống mé sau lưng hắn rồi cứ thế rời đi. Liễm Huyết giận điên lên dùng cánh tay còn lại đập uỵch uỵch vào lưng hắn. Kêu la rầm trời.

"Tên điên này. Ai bảo ngươi vác ta như thế hả. Mau bỏ ta xuống. Mau dùng thần lực của ngươi đi."

"Thần lực của ta không thể đem ra phí phạm."

"A thần lực dùng lên người ta ngươi cho là phí phạm. Cái tên keo kiệt bủn xỉn này. Hồi đầu tháng trước là ai cho ngươi vay ba trăm bạc."

"Bạc từ từ ta trả. Vẫn còn sớm. Trời mới hừng đông. Chúng ta thong thả cước bộ. Không cần gấp."

Mặt trời ló dạng nơi cánh đồng Van Xanh. Xa xa thấp thoáng dáng một nam nhân ăn vận hắc y tay cầm lưỡi hái bén ngót bằng sắt đặc. Trên vai vác theo một nam nhân cao lớn thô kệch hơn cả hắn. Bóng họ bước đi ngày một xa dần...
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back