Ta thay muội muội cùng cha khác mẹ gả đến vùng Mạc Bắc khổ lạnh.
Ba năm sau, phu quân ta – Lương Dục – đánh bại Bắc Địch, lĩnh binh khải hoàn trở về kinh, được phong làm Định Viễn Hầu.
Sau khi vào cung bái kiến Hoàng thượng, Lương Dục đưa ta về nhà mẹ đẻ thăm người thân.
Hắn dịu dàng bế ta xuống từ chiếc xe ngựa rộng lớn xa hoa.
Trước mặt bao người, ta có chút ngượng ngập, khẽ nói nhỏ: "Thiếp nào có đến mức yếu ớt, kiêu quý đến thế đâu?"
Lương Dục ôm eo ta, khẽ cười xấu xa, lặp lại nguyên văn câu nói ấy: "Ta nào có đến mức yếu ớt, kiêu quý đến thế đâu?"
Ta ngoảnh đầu nhìn sang - gương mặt vốn đang đắc ý hả hê của muội muội Thẩm An, vừa nhìn thấy diện mạo tuấn mỹ của Lương Dục, liền lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Ta hiểu, Thẩm An đang hối hận.
Bởi năm đó, người vốn nên gả cho Lương Dục.. Chính là nàng ta.
Ta là con gái chính thất của Thượng Thư, lại sớm có hôn ước với Thái tử, thường xuyên được mời vào cung dự yến tiệc của Hoàng hậu nương nương.
Còn Thẩm An chỉ là con thứ, dĩ nhiên chẳng có tư cách tham dự. Bởi vậy, nàng ta thường giả bộ đáng thương, cầu xin ta đưa theo.
Bị nàng quấn riết, ta đành gật đầu, chỉ dặn không được đi lung tung.
Thế nhưng, tại yến tiệc, ta lại tận mắt bắt gặp Thẩm An cố tình ôm lấy Thái tử.
Trong ánh mắt đầy ghê tởm của ta, nàng ta còn cười mỉm: "Tỷ, tỷ sẽ không trách ta chứ?"
Mẫu thân ta mất sớm. Phụ thân thì vì không thể nâng tiểu thiếp thành chính thất, lại sợ bị đồng liêu mỉa mai "sủng thiếp diệt thê", nên càng thiên vị mẫu tử Thẩm An.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là đồ của ta, thậm chí ngay cả lễ vật nhà ngoại đặc biệt gửi cho ta mừng sinh nhật.. Thẩm An đều mặt dày cướp sạch.
Lần này cũng vậy, phụ thân lại ép ta nhường Thái tử cho Thẩm An: "An nhi thông minh xinh đẹp hơn ngươi gấp bội, làm Thái tử phi ắt sẽ thích hợp hơn. Huống hồ, ngươi là chị cả, càng phải biết nhường nhịn muội muội. Ta đã quyết rồi, hôn sự của ngươi và Thái tử, cứ để An nhi thay ngươi gả đi."
Ta tức giận đến bật cười: "Thái hậu từng khen ta đoan trang hiền thục, là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái tử phi. Lẽ nào lời của phụ thân còn đúng hơn cả Thái hậu sao?"
Phụ thân thẹn quá hóa giận, vung tay tát ta một cái thật mạnh: "Con tiện nhân to gan dám cãi lời! Quả nhiên giống hệt mẹ ngươi, hạ tiện!"
Ông ta nhốt ta trong phòng, bán đi toàn bộ nha hoàn, cấm không cho ăn uống, ép ta khuất phục.
Ta không chịu cầu xin. Khi đã đói đến thoi thóp, Thẩm An mới xuất hiện.
Nàng ta cao cao tại thượng, túm tóc ta, đắc ý nói: "Tỷ chẳng phải rất cứng đầu, không chịu nhường Thái tử ca ca cho ta sao? Không sao, tỷ sắp chết rồi. Đến lúc đó, ta vẫn có thể gả cho Thái tử ca ca thôi, hì hì."
Da đầu đau buốt, ta dồn chút sức lực cuối cùng, hung hăng cắn mạnh vào cánh tay nàng ta.
Thẩm An thét chói tai, điên cuồng đánh vào đầu ta.
Nhưng rốt cuộc, nàng ta cũng chẳng được như ý.
Một thánh chỉ khác lại ban xuống Thượng Thư phủ -- "Ban hôn: Thứ nữ nhà họ Thẩm, gả cho thủ tướng trấn giữ Mạc Bắc – Lương Dục."
Mạc Bắc xa tận biên cương, đất đai khổ lạnh, sao sánh được phồn hoa phú quý của kinh thành. Hơn nữa, Lương Dục lại nổi danh hung tàn, nghe đồn hắn mặt xanh nanh ác, ba đầu sáu tay, giết người lấy mạng làm vui.
Thẩm An vừa khóc vừa náo loạn, thề sống chết cũng không chịu gả.
Phụ thân và dì Lưu hết dỗ rồi lại nịnh, cuối cùng mới dỗ yên được nàng ta, nói đã có đối sách rồi.
Cái gọi là đối sách, chính là lừa gạt hoàng gia, bắt ta thay Thẩm An xuất giá cho Lương Dục.
Phụ thân và dì Lưu bỏ thuốc mềm gân cốt cho ta, dùng dây thừng trói lại, rồi đưa thẳng ta lên xe ngựa đến Mạc Bắc.
Chỉ khi thật sự thành thân với Lương Dục, ta mới biết những lời đồn kia buồn cười đến mức nào.
Đêm tân hôn, người vén khăn đỏ của ta là một thanh niên cực kỳ anh tuấn, hắn mỉm cười ôn hòa với ta.
Khí chất nho nhã, hoàn toàn không giống tướng quân từng lăn lộn máu lửa nơi sa trường, ngược lại còn như một văn sĩ tao nhã thanh quý.
Ta không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ khẽ đỏ mặt cúi xuống.
Ban đầu ta nghĩ, có thể cùng hắn sống hòa thuận tôn trọng lẫn nhau đã là kết cục tốt nhất, chưa từng dám mơ đến tình cảm chân thành của hắn.
Nhưng Lương Dục lại đối xử với ta tốt đến cực điểm.
Phụ mẫu hắn mất sớm, lại không nạp thiếp, trong phủ mọi việc đều để ta toàn quyền định đoạt. Đó là sự bình yên mà trước khi gả đi, ta chưa bao giờ được nếm trải.
Chỉ có một điều khiến ta hơi khó thích ứng -- Lương Dục ghét tất cả những ai dám đến gần ta, như thể sợ có người cướp mất ta đi.
Bình thường, nếu ta cười nói thêm vài câu với người khác, thì đến tối hắn sẽ nghiêm mặt truy hỏi: "Có phải nàng không còn thương ta nữa không? Sao lại cười với kẻ khác đẹp đến vậy?"
Ta chịu không nổi sự vặn hỏi ấy, cuối cùng đành thua trận, ôm lấy gương mặt hắn thì thầm: "Thiếp yêu chàng."
Trong đôi mắt đen thẳm của hắn, ánh lên tia sáng âm u, hắn trầm giọng nói: "A Ninh, ta thật muốn giấu nàng đi, không cho bất kỳ ai nhìn thấy, như vậy trong mắt nàng sẽ chỉ có mình ta thôi."
Khi ấy, ta mới nhận ra, ẩn sau dáng vẻ ôn hòa của hắn là một tính tình cố chấp, cực đoan đến đáng sợ. Nhưng chỉ cần ta yêu hắn thì hắn lại tốt vô cùng.
Tuy nói vậy nhưng Lương Dục cũng không thực sự hạn chế tự do của ta. Ta vẫn là phu nhân được toàn thành Mạc Bắc kính trọng.
Rời khỏi dòng ký ức, ta nhìn gương mặt cứng đờ của phụ thân và bọn họ, liền cười khẽ đầy mỉa mai.
E rằng ngày đó, họ chưa từng nghĩ ta còn có thể sống mà trở về.
Da mặt Thẩm An dày chẳng khác gì tường thành, nàng ta nhanh chóng che đi oán độc và hối hận trong mắt.
Nàng ta tiến lên, thân mật khoác lấy cánh tay ta, giọng ngọt ngào: "Tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về rồi, An nhi nhớ tỷ muốn chết."
Ta còn chưa kịp mở miệng. Nàng ta liền đổi giọng, quay sang nói với Lương Dục.
Đôi mắt hoe đỏ, nàng ngập tràn ủy khuất: "Lương tướng quân, nếu không phải năm đó khi hoàng thượng ban hôn ta lại bệnh nặng không thể xuống giường, phụ thân mới bảo tỷ tỷ thay ta xuất giá. Người chàng vốn nên cưới.. Là ta mới phải."
Dì Lưu lập tức hùa theo: "Đúng đó, vốn dĩ hôn sự này là của An nhi. Huống chi An nhi còn trẻ trung xinh đẹp hơn Ninh nhi nhiều, thật thiệt thòi cho Định Viễn Hầu. Hay là, bây giờ đổi lại thì hơn?"
Ta bật cười thành tiếng, nhướng mày nói: "Nếu đã vậy, ta sẽ vào cung ngay, bẩm rõ với Hoàng thượng ngọn ngành, được không?"
Phụ thân hoảng hốt, khẽ biến sắc, vội vã bước lên ngăn cản. Bởi nếu lộ ra tội khi quân, ông ta nào chịu nổi.
Thẩm An định chen ta ra, muốn dán sát vào Lương Dục.
Lương Dục lập tức sầm mặt, thẳng tay đẩy nàng ngã xuống đất, lạnh lùng: "Cút! Người đầy mùi phấn son nồng nặc, thật hôi thối."
Thẩm An kêu đau, ôm lấy mắt cá chân, mặt đỏ bừng bừng.
Phụ thân và dì Lưu vội vàng đỡ nàng ta dậy, nhưng Lương Dục là tâm phúc của Hoàng đế, bọn họ chỉ dám tức mà không dám oán.
Lương Dục dìu ta đi vào chính đường, khẽ kề tai thì thầm: "A Ninh, nàng sẽ không thật sự muốn nhường ta cho con đàn bà xấu xí kia chứ?"
Ta nhịn cười hỏi: "Xấu ư? Nhưng ta thấy nàng ta cũng khá xinh đẹp đấy."
Lương Dục sa sầm mặt: "Ta không cho phép nàng khen người khác đẹp."
Ta bật cười, lè lưỡi trêu hắn: "Đến giấm của phụ nữ mà chàng cũng ghen à?"
Thẩm An thay bộ y phục khác, tập tễnh bước vào bàn tiệc.
Lương Dục bị thuộc hạ gọi ra ngoài, nhân lúc đó Thẩm An liền đổi hẳn thái độ, chẳng còn kiểu khiêu khích nữa.
Nàng ta rơi lệ lả chả, tựa hẳn lên người ta, khóc đến lê hoa đái vũ: "Tỷ, lúc trước ta cũng không biết phụ thân và dì sẽ làm vậy, bắt tỷ gả tới cái vùng biên cương khổ lạnh ấy. Giờ tỷ cho ta một cơ hội để ta bù đắp lỗi lầm có được không?"
Thẩm An đúng là một "đại thiếu nữ", câu nào câu nấy đều gạt mình sạch sẽ, chẳng còn dính chút trách nhiệm.
Trước kia, khi nàng ta nằng nặc đòi ta dẫn đi gặp Thái tử, cũng là cái bộ dạng ngây thơ vô tội ấy.
Có lẽ vừa rồi Lương Dục không thèm đoái hoài, nên giờ nàng ta mới quay sang ta, muốn dùng cái gọi là "tình chị em" để trói buộc ta về mặt đạo đức.
Dĩ nhiên ta hiểu rõ tâm tư của nàng ta -- nàng nghĩ chỉ cần tiếp xúc nhiều với Lương Dục, thì không sợ hắn không động lòng.
Nhưng Lương Dục đâu phải Thái tử.
Còn ta, cũng chẳng còn là kẻ mềm lòng như xưa nữa.
Ta nhìn chằm chằm Thẩm An, khẽ nhếch môi: "Thì ra.. Thái tử điện hạ vẫn chưa cưới em làm Thái tử phi à?"
Nụ cười của Thẩm An lập tức cứng đờ.
Ta dừng một chút rồi thong thả nói tiếp: "Ồ, suýt thì quên, đầu năm nay Thái tử cưới tiểu thư độc nhất của Thái phó họ Lâm rồi. Những thủ đoạn trăm kiểu ngàn chiêu của em.. Dĩ nhiên không dùng được với người ngoài. Xem ra với thân phận con thứ, cái vị trí Thái tử phi, em vẫn chẳng xứng đâu."
Dù ta không ở kinh thành, nhưng chuyện nơi đây, ta nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đáng thương thay phụ thân ta, tưởng mình che giấu được Hoàng đế, xem hôn sự tôn gia như trò đùa, muốn đổi là đổi.
Phe Thái tử thế lực hùng hậu, đã dần uy hiếp đến ngôi vị hoàng quyền. Hoàng đế nhẫn nhịn không động thủ cũng vì nguyên nhân ấy.
Mà tất cả những điều này, đều là do Lương Dục nói cho ta biết.
Thẩm An cúi đầu, lần này lại cứng rắn nuốt xuống lời chế giễu của ta. Nàng ta rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào: "Từ trước đến nay đều là ta hồ đồ, lần nào cũng cướp đồ của tỷ. Nay ta đã biết lỗi rồi, sao tỷ lại phải bức ép đến vậy?"
Nàng ta nói nghe như thể tất cả đều do ta sai, do ta không chịu tha thứ.
Ta nhướng mày: "Tốt thôi. Nếu muội thật lòng muốn chuộc lại lỗi lầm năm xưa, thì Định Viễn Hầu phủ chỉ có một chính thê, nhưng lại còn thiếu vài phòng thiếp thất. Vừa khéo hợp với thân phận thứ nữ của muội."
Thẩm An ngẩng phắt đầu, kinh hãi: "Tỷ muốn ta làm thiếp?"
Ngoài cửa thoáng qua một bóng người.
Ta híp mắt, áp sát tai Thẩm An, thì thầm: "Sao thế, vui mừng đến phát điên rồi sao?"
"Các ngươi đang làm gì đấy!"
Một tiếng quát vang rền.
Sắc mặt Lương Dục còn dữ tợn hơn cả lúc hắn giết người nơi sa trường.
Bởi so với việc Thẩm An trắng trợn quyến rũ hắn, thì hắn càng ghét hơn cảnh nàng ta dây dưa quấn lấy ta.
Thanh kiếm bên hông Lương Dục đã rút ra, lạnh băng áp thẳng vào cổ Thẩm An. Trên chiếc cổ trắng muốt lập tức rỉ ra một giọt máu đỏ tươi.
Thẩm An run rẩy, lắp bắp không nói nên lời: "Không.. Không phải.. Không.."
"Ngươi được phép đứng gần nàng ấy khi nào? Cút!"
Lương Dục đã sớm đưa ta vào vòng tay che chở, bàn tay hắn nắm chặt cổ tay ta đến mức gần như khắc vào da thịt. Hắn hận không thể ngày ngày giấu ta trong ngực, giờ Thẩm An lại dám áp sát ta thế này, chẳng khác nào lấy mạng hắn.
Thẩm An sợ hãi trốn vào lòng mẹ, miệng liên tục khóc lóc, giả vờ đáng thương để cầu cứu.
Nàng ta vốn quen trò này, giỏi đến mức thuần thục.
Đáng tiếc, chiêu ấy chẳng hề có tác dụng với ta, với Lương Dục lại càng vô dụng, thậm chí chỉ khiến hắn thêm chán ghét.
Phụ thân và dì Lưu vốn muốn giống như ngày trước, mắng chửi ta thay con gái họ. Nhưng có Lương Dục che chở, bọn họ nào dám động? Chỉ đành nghẹn giận, lặng im đứng bên.
Ta thấy lông mày Lương Dục nhíu thật sâu, ánh mắt tràn đầy sát khí. Tim ta khẽ thắt, vội kéo tay hắn, sợ hắn mất bình tĩnh mà giết người tại chỗ.
Lương Dục vốn luôn nghe lời ta, ánh mắt sắc lạnh kia đành thu lại, quay sang nhìn ta dịu dàng.
Dù ghê tởm cả nhà này đến tận xương tủy, nhưng giữ lại họ e rằng vẫn còn hữu dụng.
Ta giả vờ mỏi mệt, xoa nhẹ thái dương. Lương Dục lập tức cúi xuống, thì thầm hỏi ta có thấy mệt không.
Ta gật đầu khẽ, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy mong đợi: "Chúng ta về nhà thôi."
Lương Dục nắm tay ta, dứt khoát dẫn ta rời khỏi phủ Thượng Thư.
Trong xe ngựa, ta tựa vào lòng hắn, khép mắt giả vờ chợp mắt.
Ta nay là chính thê của Định Viễn Hầu, dĩ nhiên không còn gì phải sợ bọn họ nữa.
Nhưng Thẩm An vốn tính dai dẳng, chưa đạt mục đích thì quyết chẳng buông. Phụ thân và dì Lưu lại quen nuông chiều nàng ta, ai biết họ còn bày ra trò hề gì.
Bọn họ quả thật chẳng khác nào cóc ghẻ bám trên mu bàn chân, không cắn nhưng khiến người ta ghê tởm.
Ngay từ lúc lên xe, ta đã cảm giác có ánh mắt nóng rực gắt gao dán trên người mình.
Chưa kịp mở mắt, Lương Dục đã có chút không vui: "Từ khi nàng gặp bọn họ đã chẳng mấy khi nhìn ta. Nàng biết ta ghét nhất là như vậy mà."
Lương Dục nghiêng người, mạnh mẽ nâng cằm ta lên, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ngay cả cái đai lưng của nàng, con tiện nhân kia cũng dám chạm vào.."
Nếu ánh mắt hắn có thể phun lửa, e rằng lúc này đã muốn thiêu rụi chiếc đai ấy rồi.
Đối với ta, Lương Dục có tính chiếm hữu điên cuồng, chuyện liên quan đến ta, hắn để tâm từng li từng tí.
Ta sớm đã quen với tính khí ấy, chỉ đưa tay chọc nhẹ lên trán hắn, trêu chọc: "Đại tướng quân ngoài chiến trường giết địch quyết đoán, giờ lại đi ghen với muội muội cùng cha khác mẹ của ta sao? Tiểu nữ xin bái phục."
Ta chớp mắt nhìn hắn, rồi lại lấy đầu ngón tay khẽ gãi vào lòng bàn tay hắn.
"Chàng biết đấy, thiếp đâu có ghen tuông gì."
Lương Dục nghiến răng đáp: "Không, ta biết."
Quả nhiên, ngay giây sau, hắn giật mạnh, xé toạc chiếc đai lưng từng bị Thẩm An chạm qua.
"Đừng.."
Ta thầm kêu khổ trong lòng -- vì mua được chiếc đai ấy phải chờ hàng tháng trời mới có.
Lương Dục lạnh lùng hừ một tiếng, tiện tay xé nó thành từng mảnh vụn ném sang một bên: "Đừng để ai chạm vào nàng nữa. Bọn chúng đều bẩn thỉu."
Ta đành nhắm mắt, bất lực ôm lấy cổ hắn, chỉ mong có thể xoa dịu cơn giận dữ ấy.
Lúc này, thân vệ thân tín của Lương Dục ở bên ngoài khẽ hắng giọng một tiếng.
Lương Dục dừng lại, gục đầu vào hõm vai ta, trầm thấp oán thán: "Sớm biết hồi kinh nhận phong tước lại lắm phiền phức thế này, chi bằng ta từ chối, cứ cùng nàng ở biên ải thêm mấy năm tiêu dao. Giờ còn phải làm cái chức Định Viễn Hầu phiền phức này.."
Nghe hắn nói giọng như trẻ con hờn dỗi, ta bật cười, nhéo nhẹ vành tai hắn.
Lương Dục ngẩng đầu, chăm chú nhìn ta, rồi khẽ hôn lên má ta: "Biên ải khổ lạnh, vậy mà nàng đã theo ta chịu đựng ba năm gió sương binh lửa."
Trong mắt hắn thoáng hiện nét áy náy.
Ta lắc đầu, mỉm cười đáp: "Thế vẫn còn tốt hơn gấp trăm lần so với việc bị hành hạ đến chết ở phủ Thượng Thư. Huống hồ, chỉ cần ở bên chàng, nơi nào, làm gì, cũng đều tốt cả."
Lương Dục hiểu rõ tất cả những gì ta từng chịu đựng. Mỗi lần nhắc đến quá khứ ấy, hắn đều tức giận đến mức muốn giết sạch bọn người kia.
Về đến phủ, Lương Dục lại phải ngồi trong thư phòng, bực bội rằng từ khi trở về kinh thành, công văn chất đống, chẳng rảnh rỗi được như khi ở biên ải, đánh xong trận là có thể về bầu bạn cùng ta.
Ta ngồi bên cạnh dỗ hắn, giúp mài mực, thi thoảng lại đưa hắn miếng trà, cắt bấc nến cho sáng.
Một người trong cung đến, đưa cho Lương Dục mật chỉ, nói có việc hệ trọng trong triều.
Lương Dục không buồn nhìn, thẳng tay ném cho ta: "Nàng đọc đi."
Người đó biến sắc, lén liếc nhìn ta, thấp giọng nói: "Hoàng thượng dặn, phải để hầu gia tự mình xem."
Ánh mắt Lương Dục như lưỡi gươm chém thẳng tới hắn: "Cút! Bao giờ đến lượt ngươi xen vào chuyện của bản hầu?"
Người kia vội vàng quỳ rạp xuống đất, không dám thở mạnh.
Ta phẩy tay: "Thôi, ngươi lui xuống đi, hầu gia biết rồi."
Người kia mừng rỡ, lật đật rời đi.
Ta quen thuộc ngồi vào đùi Lương Dục, ngoan ngoãn để hắn ôm trọn trong vòng tay, rồi thay hắn đọc thư.
Ta thường nghĩ, hẳn tất cả tính khí tốt đẹp của hắn đều dành hết cho ta, nên với kẻ khác hắn mới cáu gắt, không chút kiên nhẫn như thế.
"Hoàng thượng bảo chàng phải tham dự yến tiệc trong cung ngày kia, cả ta cũng phải đi theo."
Lương Dục lập tức cau mày -- những nơi để ta lộ diện, hắn chỉ mong dẹp hết.
"Không đi! Chút chuyện vớ vẩn cũng mở tiệc ngày này qua ngày khác, phí sạch ngân khố. Trong khi quân sĩ nơi biên cương, bổng lộc còn chẳng đủ tiền mua một mâm cơm!"
Hắn cau có, tiện tay ném lá thư sang một bên.
Nhưng nếu hắn không đi, e rằng đám quan lại sẽ tâu tội kiêu căng ngạo mạn, coi thường hoàng thượng.
Dù được vua trọng dụng, nhưng ở kinh thành, hắn vẫn chưa thật sự đứng vững chân.
Để tránh bị bắt lỗi, ta khuyên giải đủ điều, cuối cùng mới khiến Lương Dục chịu đi dự tiệc.
Vừa đặt chân vào yến tiệc, gương mặt Lương Dục đã đen kịt như đáy nồi.
Hắn vốn cực ghét những màn khách sáo giả dối chốn quan trường, nên cả buổi chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng, chẳng nói mấy câu.
Trước khi gả đi biên ải, ta từng nhiều lần dự tiệc trong cung, lễ nghi và những lời chào hỏi rườm rà này ta vốn đã quen thuộc.
Ta vừa mỉm cười đáp lễ với các mệnh phụ đến làm quen, vừa kín đáo quan sát động tĩnh trong yến tiệc.
Quả nhiên, muội muội cùng cha khác mẹ kia cũng có mặt.
Ta nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh nhạt, chỉ thấy Thẩm An giả vờ thẹn thùng, khiến đám công tử bên cạnh không ngừng thi lễ với nàng.
Thật nực cười, chẳng biết dưới lớp da đẹp đẽ kia còn che giấu bao nhiêu âm mưu độc địa.
Ta nhấc chén rượu, định uống cạn. Nhưng Lương Dục không nói một lời, liền đổi sang đưa cho ta một chiếc chén khác.
Ta thoáng giật mình -- người như hắn, vốn ưa sạch sẽ, mà còn mang theo bên người một cái chén nhỏ bằng bạch ngọc khắc văn nho nhã.
Kiểu dáng mộc mạc mà tao nhã, dưới đáy còn khắc hai chữ nhỏ: "Ninh Nhi".
"Đây.. Là chàng cố ý làm riêng cho ta sao?"
Ta gần như không tin nổi.
Thì ra hắn cẩn trọng đến mức ngay cả chén uống rượu dự tiệc của ta cũng phải do chính tay hắn chế tác.
Lương Dục khẽ ho một tiếng, tránh né ánh mắt ta: "Làm cái này cũng chẳng khó gì. Hơn nữa, sau tiệc, chén bát đều bị thu lại đem rửa, lỡ có kẻ nào động tay động chân với đồ nàng từng dùng thì sao.."
Ngoài chàng, còn ai có thể nghĩ ra loại ý nghĩ hoang đường ấy chứ!
Ta siết chặt chiếc chén trong tay -- người đàn ông này, quả thật quá điên cuồng rồi.
"Vậy thì.. Dao, đũa, thìa của ta cũng đều là do chàng chuẩn bị cả?"
Quả nhiên, hắn nhận lấy chiếc hộp gỗ sơn son từ tay thị tòng, mở ra, bên trong là đủ một bộ bạch ngọc dụng cụ ăn.
"Phu nhân thông minh lắm."
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sáng rực, chẳng khác nào con chó to ở nhà ta hồi bé, ngồi bên bếp chờ được cho ăn.
Ta quay mặt đi, không buồn để ý.
Được hắn chăm chút đặc biệt như thế, chẳng mấy chốc ta đã trở thành tâm điểm của yến tiệc.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, Thái tử và Thái tử phi cùng nhau đến.
Thái tử phi liếc qua liền thấy chiếc chén bạch ngọc trong tay ta, bèn che miệng cười khẽ: "Không ngờ Lương tướng quân vẫn như xưa, thích làm mấy món lặt vặt cho người khác. Như cái tượng gỗ nhỏ chàng từng tặng ta, đến giờ ta vẫn đặt trong phòng trưng bày đó."
Thì ra ngoài ta, hắn cũng từng làm đồ cho nàng ấy. Nay Thái tử phi lại cố ý nhắc trước mặt ta, thật có điều đáng ngẫm.
Lương Dục ôm quyền hành lễ, nhàn nhạt đáp: "Hồi nhỏ chỉ là tùy hứng chạm khắc, chẳng có gì đáng kể. So với những lễ vật Thái tử điện hạ tặng, chi bằng Thái tử phi đem nó đốt đi cho xong."
Thái tử phi khựng lại, khóe môi giật nhẹ: "Không được, lễ nhẹ tình nặng. Dù chàng đã quên, ta vẫn còn nhớ."
Ta ngồi nép sau lưng Lương Dục, tiện tay bỏ vào miệng vài hạt dưa. Cảnh tượng này, ta và Thái tử dường như đều trở thành người thừa.
Lương Dục lại lui về một bước, vòng tay kéo ta vào ngực mình.
Chung quanh đồng loạt hít một hơi lạnh -- ngay trước mặt Thái tử, hắn cũng dám thân mật như thế.
Cho dù ta là chính thê của hắn, nhưng ở trong cung vẫn phải tuân thủ nghi lễ.
Ta nhất thời ngẩn người, tay còn cầm hạt dưa chưa kịp nuốt.
Thái tử khẽ ho hai tiếng, ta mới bừng tỉnh, vội hành lễ với hai người.
Bằng trực giác nữ nhi, ta thấy ánh mắt Thái tử phi dành cho ta không hề thân thiện.
Ta liếc Lương Dục, hắn lập tức căng thẳng, đỏ bừng tai, như muốn thanh minh mà không tìm được cơ hội.
Thái tử bỗng bật cười, ngẩng đầu đánh giá ta từ trên xuống dưới: "Lương ái khanh thật có phúc, nhờ sai sót lại thành nên duyên tốt đẹp thế này."
Trong ánh mắt mờ đục của hắn, ta thoáng thấy tia dục vọng ẩn giấu. Ta giả vờ lấy khăn tay chấm mồ hôi ở thái dương, mượn cớ tránh đi ánh nhìn khó chịu kia.
Ngay sau đó, Lương Dục nâng chén, đứng thẳng kính rượu với Thái tử, vừa khéo chắn tầm mắt của hắn về phía ta.
Lương Dục xưa nay không quen nịnh bợ quyền quý, ngay cả giả bộ cũng không thèm. Vậy mà nay hắn chủ động kính rượu -- Hừ! Dẫu thế, chuyện tượng gỗ và Thái tử phi kia, ta tuyệt đối không bỏ qua.
Ta nằm trên giường, nửa khép mắt nhìn Lương Dục đang ngồi xoa bóp chân và bắp đùi cho ta.
Bàn tay hắn lúc thì nhẹ tựa bông, lúc lại chuẩn xác ấn vào chỗ đau mỏi khiến ta thoải mái đến mê man.
Thật dễ chịu quá..
Được hắn xoa bóp, ta dần lim dim, suýt ngủ quên.
"Phu nhân còn giận ta sao?" Lương Dục ghé sát, dè dặt hỏi.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc, cơn ghen mơ hồ trong lòng ta lại trỗi dậy. Ta bèn quay lưng, chẳng thèm đáp, còn cố tình đá mạnh một cái vào ngực hắn.
"Ai da!"
Nghe hắn kêu đau, ta sợ mình đá quá mạnh, vội vàng ngồi dậy xem. Nào ngờ lại bắt gặp đôi mắt sáng rỡ, nụ cười xấu xa của hắn.
Đồ giả vờ! Người này thật đáng ghét!
"Nếu phu nhân đá hỏng ta, sau này ta còn lấy gì mà hầu hạ bóp chân, xoa lưng cho nàng nữa?"
Bàn tay hắn phủ kín đôi chân ta, giữ chặt đến mức ta không nhúc nhích nổi. Ta giãy không thoát, đành để mặc hắn vừa xoa vừa nắn.
Đôi tay Lương Dục tuy thon dài trắng trẻo, nhưng chai sần dày cộp, rõ là dấu vết nhiều năm luyện võ. Đệm ngón tay thô ráp lướt qua, khiến ta buồn ngứa đến khó chịu.
Bực quá, ta chụp lấy khăn lụa trùm lên đầu, coi đó như ranh giới ngăn cách giữa ta và hắn.
"Đừng có chạm vào ta! Đi mà nặn mấy cái tượng gỗ của chàng đi!"
Lương Dục lại thuận thế sát vào, thì thầm bên tai: "Nhưng nàng vừa làm ta đau, ngực ta còn nhói đây, phải nhờ phu nhân xoa mới khỏi."
Ta thử nhéo mạnh cơ ngực hắn, cứng rắn, rắn chắc, không hề lay động. Ta đành chống khuỷu tay lên xương quai xanh hắn, ra vẻ muốn trừng phạt.
"Ta không muốn chạm vào chàng. Tránh ra."
Chắc chắn gương mặt ta lúc này rất lạnh lùng.
Lương Dục thở dài, ánh mắt u uất, đáng thương nhìn ta: "Chẳng lẽ ta đến nịnh phu nhân cũng không xứng sao? Chỉ vì một tượng gỗ vớ vẩn, mà phu nhân nỡ không thèm chạm vào ta."
Hắn ra vẻ như sắp khóc đến nơi, chỉ thiếu mỗi cái khăn tay để cắn.
Hắn nửa quỳ trước mặt ta, nắm chặt tay ta, lớn tiếng phân bua: "Cái tượng gỗ kia, rõ ràng là Thái tử phi cố tình đem ra chia rẽ chúng ta! Nàng ta ghen tị vì ta và phu nhân tình sâu nghĩa nặng!"
Ta cố nín cười, làm mặt nghiêm, hỏi hắn: "Nhưng tượng gỗ đó đúng là do chàng làm, tặng nàng ta, có phải không?"
Lương Dục vội vàng phủ nhận: "Hồi ấy ta chỉ mê mẩn đọc sách của Công Thâu Ban, ngày nào cũng đục khắc đủ thứ lặt vặt. Cái tượng đó ta coi như rác, còn tưởng nàng ta tiện tay giúp ta vứt đi, ai ngờ lại giữ như bảo vật."
"Nhưng sao bây giờ nàng ta coi là bảo bối? Rõ ràng trong lòng nàng ta vẫn có chàng."
Nói rồi ta im lặng, xoắn khăn tay trong tay, phẩy gió cho qua chuyện.
Lương Dục nắm lấy tay ta, áp mặt vào lòng bàn tay ta, nghiêm giọng thề thốt: "Năm đó ta mới sáu tuổi, tuy sớm hiểu chuyện, nhưng trước khi gặp nàng, ta nào biết tình yêu là gì. Sau khi gặp nàng, ta ngày ngày lo sợ có kẻ khác thích nàng, sẽ lừa nàng đi mất."
Hắn siết chặt cổ tay ta, ánh mắt sáng rực chỉ phản chiếu hình bóng ta.
"Ta hận không thể giết sạch tất cả những kẻ nhìn thấy nàng. Còn những nữ nhân dám cản trở tình cảm của chúng ta, ta có trăm ngàn cách để khiến họ biến mất."
Trong thoáng chốc, ta ngây dại.
Hắn cúi sát bên tai ta, giọng khàn khàn: "Làm nàng ghen là lỗi của ta. Xin nàng.. Để ta bù đắp cho thật tốt.."