Bạn được April M.A mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
42,126 ❤︎ Bài viết: 1297 Tìm chủ đề
Chương 70: Giải Độc

54788272251_9f2e4b94dd_o.jpg


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
42,126 ❤︎ Bài viết: 1297 Tìm chủ đề
Chương 71: Vết Bớt Màu Son

54788392621_3aaf9e3381_o.jpg


Ngự Thư Phòng.

Dạ Hàn Uyên bên ngự án, đang cùng Kiến Ninh tướng quân bàn luận về động cơ hạ độc của hung thủ, đã tra xét qua nay cũng chỉ thu thập được vài manh mối vặt vãnh không chút giá trị.

Ngay khi chủ nhân hạ lệnh, hắn đã lập tức phong bế lối ra vào Thượng Lãm Đình, cư nhiên thủ phạm hạ độc vẫn ung dung ngoài vòng. Lại chỉ nhắm vào mỗi mình tiểu nha đầu phàm gian ấy, không loại trừ khả năng đến từ bên trong thần cung.

"Tạm thời vẫn chưa có bất kì chứng cứ nào rõ ràng, toàn bộ đều là suy đoán. Ngươi tiếp tục điều tra cho quả nhân, chừng nào tra ra hung thủ thật sự mới ngừng lại."

Lúc này, chợt nhiên chủ quản Vân Thiên Sơn từ ngoài cửa bước vào. Hoặc Kiến Ninh thấy vậy nhanh chóng lùi ra ngoài, trước khi đi còn không quên liếc nhìn nam nhân đẹp như tượng tạc đấy một cái.

Không biết chủ quản Vân Thiên Sơn gặp riêng Thần chủ có chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ nôn nóng của hắn, tướng quân cũng đoán được phần nào. Hắn gấp đến đây chắc chắn là vì chuyện tiểu nha đầu phàm gian kia bị đám tạp hoạn ức hiếp, bị Thần chủ lạnh nhạt.

Liệu có khi nào đôi bên xảy ra xung đột không?

Hoặc Kiến Ninh ra tới bên ngoài trời trong nắng sớm, hắn lắc đầu thở ra. Bất quá có xung đột, người chịu thiệt thòi cũng không phải là chủ nhân nhà mình, hắn còn lo lắng thừa thãi làm gì, vẫn là trước đến Thượng Lãm Đình tiếp tục điều tra hung thủ hạ độc thì hơn.

Giấc này bên trong Thư Phòng, Hàn Uyên không hỏi cũng biết chủ quản Vân Thiên Sơn tìm mình chỉ có hai vấn đề: Một để phân trần thay cho tiểu nha đầu kia, còn lại hạch tội hắn.

Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi, hạch tội hắn thừa nhận, còn chuyện giải thích mối quan hệ mập mờ giữa hai người bọn họ thì miễn đi. Đời này hắn sẽ không chạm tới kẻ đã mất đi sự trong sạch.

Hoàn toàn không biết tâm tư Thần Chủ Ngũ Châu đang nghĩ cái gì, nhưng đã mạnh miệng hứa với đứa nhỏ nhà mình, Tử Trần cũng chỉ đành lấy hết can đảm, lựa lời mà nói. Cơ mà hắn không hề biết trước lời thật lòng của mình đã vô tình chạm tới đáy trái tim của nam nhân cứng nhắc kia, khiến cho hắn nổi trận lôi đình:

"Thần Lửa, ta thừa nhận ta yêu Tâm Tâm, cũng đã từng hôn nàng. Nhưng đấy chỉ là tình cảm phiến diện từ bản thân mình, Tâm Tâm chưa từng cam tâm tình nguyện, cũng chưa từng yêu thích ta. Nàng trước sau chỉ có mình ngài."

"Nếu có sai thì là ta đã sai khi để Tâm Tâm một mình ở lại đây, để ngài mặc tình chút giận lên người nàng ấy. Thế nhưng, sau tất cả những chuyện vừa qua, ngài làm vậy không cảm thấy quá đáng hay sao, Thần Lửa?"

Vốn không muốn tranh hơn thua, nhưng khi nghe chủ quản Vân Thiên Sơn nói mình là kẻ quá đáng, không biết tự hối, đều khiến Hàn Uyên giận sôi máu lên rồi, rõ ràng người chịu thiệt thòi là hắn cơ mà. Đặt cuộn tấu sớ xuống mặt bàn, hắn cười nhạt nhìn Tử Trần:

"Hảo, quả nhân thừa nhận rằng trong khoảng thời gian qua đã ngược đãi tiểu nha đầu ấy, nhưng còn bản thân ngươi thì sao? Ngươi cho rằng quả nhân quá đáng, vậy xin hỏi trong buổi dạ yến, ngươi cùng với tiểu nha đầu nàng ta liếc mắt đưa tình trước mặt quả nhân có phải cũng quá đáng ghét hay không."

"Còn nữa, ngươi luôn miệng nói mình cùng nàng không có quan hệ vượt rào. Quả nhân dựa vào cái gì để mà tin tưởng ngươi đây, một chút chứng minh cũng không hề có. Nàng ta học võ từ nhỏ, nữ tử học võ ngươi cũng biết mà, hiện tại khác nào nam nhân, về phương diện kia làm sao để kiểm chứng?"

Tử Trần tròn mắt nhìn nam nhân lãnh diễm ngồi bên ngự án, hắn nằm mơ cũng không sao ngờ tới Thần Chủ Ngũ Châu tuyệt tình băng lạnh lại có ngày ghen tới mức độ này, bất chấp hết lí lẽ. Nhìn đứa nhỏ kia một cái, hắn liền quy kết thành cái tội liếc mắt đưa tình, thật hết thuốc chữa. Một người si tình cuồng liệt, một người ghen tới không cần mặt mũi, hai người này có thể hòa hợp được sao?

Có điều Thần Lửa nói không sai phương diện kia, nữ tử học võ từ nhỏ trong quá trình vận động bay nhảy mạnh rất có thể màn trinh đã rách từ đời kiếp nào, không thể dùng cách này để kiểm chứng được. Hắn cũng vì biết điều đó nên mới tới đây hôm nay, nói cho Thần Lửa biết một bí mật của đứa nhỏ nhà hắn.

Thở xuống một hơi, Tử Trần chậm tiến thêm hai bước chân tới trước ngự án, khoảng cách khá gần đối diện với Thần Chủ Ngũ Châu, hắn trầm giọng nói: "Thần Lửa, ta nói cho người biết một bí mật, trên cánh mông phải của Tâm Tâm có vết bớt màu đỏ, chỉ cần một lần giao hoan, lập tức vết bớt ấy sẽ biến mất. Người không tin có thể thử?"

Vết bớt đó bẩm sinh đã có, truyền từ gia tộc qua các đời, chỉ là điều này Tử Trần không nói ra.

Tia sáng xẹt qua đồng tử mắt, Hàn Uyên giấc này mới nghiêm túc mà nhìn người trước mặt, cơ mà giọng điệu thốt ra đem theo cỗ đại hỏa chỉ muốn giết người: "Thần Hộ Mệnh, hóa ra ngươi đã nhìn thấy thân thể xích lõa của nàng?"

Tử Trần tay ôm mặt, dở khóc dở cười. Mỗi câu nói ra đều bị nam nhân lãnh diễm này bắt chẹt, đem xuống cái lỗ mà lấp lại, tại sao trước đây không hề nhìn ra Thần Chủ Ngũ Châu càng quấy ngang ngược thế này. Chẳng lẽ khi yêu, trí tuệ ai cũng bị sụt giảm cả sao?

"Thần Lửa, năm xưa ta đem Tâm Tâm về nuôi nấng, lúc đấy nàng còn ẵm ngửa. Người nói thử xem, sao ta có thể không nhìn thấy thân thể xích lõa bé xíu của nàng cho được. Hiện tại, người còn muốn dày vò Tâm Tâm cho tới khi nào?"

"Hảo, nếu người đã cố chấp đến như vậy, thì liền khắc này ta lập tức đưa người rời khỏi thần cung." Nói rồi, Tử Trần quay đầu toan rời khỏi Thư Phòng.

Hàn Uyên nhíu mày ngăn lại: "Thần Hộ Mệnh, muốn biết lời ngươi đúng hay sai, đợi quả nhân kiểm qua rồi hẳn dẫn người đi cũng chưa muộn."

Dứt lời, Hàn Uyên xoay người tan biến mất. Chỉ còn mình ên chủ quản Vân Thiên Sơn đứng sững sờ ở trong Thư Phòng. Hai tay dâng người mình yêu cho kẻ khác, không phải vì hắn sợ đối đầu với Thần Chủ Ngũ Châu, chỉ vì hắn quá yêu thương đứa nhỏ nhà mình, không muốn nhìn nàng ngày ngày chìm trong đau khổ tuyệt vọng.

Qua hôm nay, Tố Tâm mãi mãi rời xa hắn rồi, những tháng ngày tươi đẹp nơi Thiên Sơn chìm vào quá khứ.

Một giọt nước bất giác rơi xuống nền phòng băng lạnh. Thần Hộ Mệnh đứng đấy rất lâu, lắng nghe âm thanh tinh tang của đôi linh lung vang lên ngoài mái hiên vòm. Mưa tạnh tuyết tan, chỉ là không biết đến bao giờ cõi lòng hắn mới thôi không còn trống trải.

(chuyển cảnh)
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

  • Xu hướng nội dung

    Back