"Thanh Long Yển Nguyệt Đao của ta?" Quan Vũ nhìn thanh vũ khí yêu dấu mà mỉm cười hạnh phúc, đây là thanh đại đao đã đi cùng ông qua các trận chiến trong đời kể từ khi ông quyết định khởi nghĩa cùng Lưu Bị và Trương Phi với mục tiêu là "Phục Hưng Nhà Hán". Ông vội cầm đao lên và kiểm tra, đây quả thực là cây thanh long đại đao của mình và tuyệt nhất là nó không bị hư hại gì. Sau khi kiểm tra xong và không thấy có gì đáng ngại, ông lại tiếp tục hành trình.
Một hồi lâu sau, ông đã nghe tiếng nước chảy và nhìn thấy một dòng sông, danh tướng nhà Hán vội đến đó xem xét. Khi đến nơi, Hán Thọ Đình Hầu nhìn quanh con sông không thấy một ai mà chỉ có một số con chim bay lượn gần đó, dù hơi thất vọng nhưng ông vẫn không bỏ cuộc. Vì thấy khát, ông cúi xuống dòng sông đang chảy nhẹ nhàng và dùng tay hứng một ngụm nước và uống.
"Chà, mát thật đấy." Vân Trường định uống thêm thì liên để ý sự khác lạ trên khuôn mặt mình khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên sông.
"Không thể nào? Làm sao.." Ông bị sốc nặng khi thấy khuôn mặt mình trên sông. Vị danh tướng nhà Hán không còn nhìn giống một ông già 60 tuổi đã trải qua rất nhiều biến cố, thăng trầm, đau khổ, mất mát và khó khăn trong cuộc sống, mà ngược lại, ông ta đã có lại dáng vẻ trẻ khỏe lúc 30 tuổi của mình bằng một cách nào đó.
Khi ông còn đang bàng hoàng và thắc mắc về hiện tượng siêu nhiên kỳ lạ này, Quan Hầu đột nhiên nghe thấy một.. Không.. Hai tiếng khóc từ một góc trong rừng gần đó. Cho rằng đó là tiếng người, vị tướng quyết định đi điều tra rõ ngọn ngành, nếu đúng là người thì ông có thể nhờ giúp đỡ và tất nhiên để đề phòng nguy hiểm, ngài cầm sẵn thanh long đao bên mình ở thế chiến đấu và từ từ bước lại gần.
Càng tiến gần thì hai tiếng khóc càng có thể nghe rõ, ngài ta nấp sau một thân cây to và quan sát thì thấy một bà lão và một bé gái quàng khăn đỏ đang ngồi ôm nhau khóc nức nở. Tuy không biết là chuyện gì và tại sao họ khóc, Quan Vân Trường quyết định ra mặt và định giúp đỡ họ vì lòng tốt.
"Bà gì ơi, cháu gì ơi." Quan Hầu gọi bất ngờ khiến họ giật mình quay đầu lại phía ông, họ bị sốc khi thấy một người đàn ông lạ mặc một bộ giáp ngoại quốc, tay cầm một thứ binh khí nhìn như là một thanh kiếm kết hợp với một cây gậy ở phía dưới.
"Anh.. Anh là ai vậy? Sao anh lại ở đây? Xin đừng hại chúng tôi?" Bà lão tóc trắng nói, hy vọng bà cháu bà không gặp phải kẻ xấu muốn hại người.
"Dạ không, xin bà và bé hãy bình tĩnh, tôi không phải người xấu. Tôi tình cờ nghe tiếng khóc của hai người, nên vội tới xem có phải có người đang gặp nạn và cần giúp đỡ không thôi. Xin hãy tin tôi, tôi không làm hại hai người đâu." Để chứng minh sự thành thật của mình, ông ta liền bỏ cây đao của mình xuống và đặt nó trên bàn chân để giúp họ đỡ sợ.
Dù cô bé quàng khăn đỏ rất ngại và lo lắng về người đàn ông lạ mặt này nhưng bà ngoại cô bé, sau khi quan sát một hồi lâu trong im lặng liền nói.
"Không sao đâu con, đừng sợ, chú này không phải người xấu đâu." Bà dịu dàng chấn an cháu ngoại của mình. Tuy rằng bà vẫn chưa thật sự chắc chắn về người đàn ông này, nhưng dựa theo cách nói chuyện hiền từ và đôi mắt nghĩa khí ấy, bà quyết định tin thử một lần. Với lại, tình trạng của bà với cô bé quàng khăn đỏ hiện giờ, có gặp phải kẻ lừa đảo cũng chẳng sao.
"Hai ba cháu có chuyện gì thế? Sao lại ở đây khóc vậy? Tôi có thể giúp gì được không?" Quan Vũ hỏi một cách lịch sự.
Cả hai bà cháu đều ngượng ngùng một hồi, không biết có nên trả lời hay không, cô bé quàng khăn đỏ nhìn kỹ người đàn ông trước mắt rồi liền hỏi ngại ngùng.
"Dạ.. Chú ơi.. Chú có phải là thợ săn không ạ?"
Vân Trường liền đáp "À không, chú không phải thợ săn, chú là một người lính trong quân đội."
"Lính ạ? Chú phục vụ cho hoàng gia à?"
"À.. Thì.. Cũng có thể.. Coi là như vậy." Quan Hầu chưa muốn tiết lộ quá nhiều thông tin cá nhân cho những người lạ mặt này, ông chưa thực sự rõ họ có thật sự là người tốt không.
Từ vẻ mặt ngượng ngùng và hoảng sợ, mặt cô bé bắt đầu nuôi hy vọng và rồi cô quỳ xuống van xin.
"Hay quá! Cháu và bà cần chú giúp, xin hãy giúp tụi cháu. Làm ơn, làm ơn." Cô bé nắm chặt hai tay vào nhau van xin với giọng cầu khẩn, điều này khiến Quan Vũ bối rối.
"Cô bé, xin hãy bình tĩnh. Hãy đứng dậy đi." Quan Vân Trường bước tới chuẩn bị đỡ cô bé dậy thì một chuyện nằm ngoài ý muốn đã xảy ra.
"Các ngươi ở đâu, mau ra đây cho ta ăn thịt nào. Con nhóc, bà già thối, ra đi, ra đi, dù các người ở đâu." Một giọng nói lớn mang nhiều ý tà ác vang lên từ khu rừng.
Hai bà cháu ôm nhau hoảng sợ, trong khi Quan Vũ vội nhặt vũ khí lên và chuẩn bị quyết chiến.
"Ôi không, con sói đã đuổi kịp chúng ta rồi." Bà lão nói trong cơn tuyệt vọng.
"Bà ơi, làm sao đây?" Bé quàng khăn đỏ lại bắt đầu khóc trong sợ hãi.
Chúc một ngày tốt lành.
Đọc và đánh giá!