Bạn được BAMBAMEUPHORIA mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
2 người đang xem
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
86 0
Huyền Thoại Nơi Vùng Đất Tận Cùng

Tác giả: Nguyễn Văn Kiên (Ken)

Thể loại: Phiêu lưu, hành động, giả tưởng..​

54781127652_f37f299064_o.png


Giới thiệu truyện:

Xa, rất xa về phía nam tới tận cùng trái đất có một lục địa bị lãng quên nơi chỉ tồn tại băng giá lạnh lẽo và chết chóc.

Vù Vù Vù!

Xoạt! Xoạt! Một bà lão gầy gò lưng đã còng xuống, đôi vai run rẩy bước những bước khó nhọc trong cơn gió tuyết lạnh buốt. Trên lưng bà, một đứa bé khoảng 5-6 tuổi được quấn chặt trong lớp chăn lông thú dày dặn, đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Bà bước đi rất lâu, rất lâu nhưng trước mắt vẫn một màu trắng của tuyết trải dài bất tận.

"Bà ơi bà! Bố mẹ con đi đâu rồi ạ?"

"Họ đã đến một nơi rất xa"

"Có nơi nào khác ngoài Vùng Đất Băng Giá hả bà?" Đứa bé ngây thơ hỏi.

"Tất nhiên rồi. Một nơi tràn ngập ánh nắng ấm áp còn có rất nhiều thứ để ăn. Con sẽ không sợ đói nữa"

"Tuyệt! Vậy chúng ta sẽ về làng và đưa mọi người đi cùng" Đứa trẻ phấn khích.

"Không! Chúng ta thì không thể Sin à. Chỉ mình con thôi" Ánh mắt bà lão trở nên đượm buồn.

"Tại sao lại không chứ? Con muốn mọi người đi cùng cơ. Nếu không thì con không đi đâu" Đứa bé trực khóc.

"Con không muốn gặp lại bố mẹ sao?"

"Con muốn! Nhưng không có mọi người thì chán lắm!"

"Ta xin lỗi! Sin bé nhỏ à. Nhưng số phận của chúng ta từ lâu đã gắn liền với vùng đất này rồi. Ta đã rất cố gắng! Đã rất cố gắng nhưng chẳng thể thay đổi được gì cả." Hàng loạt cảm xúc chồng chéo hiện lên trên khuôn mặt bà. Từ tức giận, phẫn uất đến không cam lòng, rồi chỉ còn lại sự bất lực. Bà dường như già thêm mấy tuổi.

"Ta xin lỗi nhưng ta buộc phải xóa đi đoạn ký ức này của con. Chỉ cần ngủ một giấc thôi Sin bé nhỏ à. Khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ lại tốt đẹp. Ta muốn con biết là chúng ta làm tất cả cũng chỉ vì con và cả bé elie nữa. Cho đến khi mọi thứ sẵn sàng, con sẽ tạm quên đi đoạn kí ức này" Nói đoạn, bà đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của đứa bé.

Link thảo luận, góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Sáng tác của Ken
 
Last edited by a moderator:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1: Chuyến đi săn đầu tiên (1)

"Hộc hộc hộc!"

Rắc Rắc Rắc Rầmm!

"Chết tiệt!" Tôi chửi thề, mắt nhòe đi vì máu, chân đau rã rời nhưng vẫn phải chạy như điên vì thứ sinh vật đang đuổi sát phía sau. Con quái vật cao tới 4 mét, mang hình dáng của một con gấu khổng lồ nhưng lại có đến 3 con mắt, sau lưng thì có hàng tá gai đen mọc tua tủa. Và với thể trọng lên đến cả tấn thì cái tốc độ của nó bây giờ chẳng hợp lý chút nào.

Tôi chạy băng băng trong rừng, luồn lách qua mấy cái cây với cơ thể nhỏ bé, chuyển hướng đi liên tục mỗi khi con gấu tiếp cận, làm mọi thứ có thể nhằm nới rộng khoảng cách với nó. Hi vọng rằng ít nhất mấy cái cây có thể làm giảm tốc độ của nó.

Ờm.. Hoặc không!

Tôi quay đầu lại để đánh giá tình hình. Điên thật! Con quái vật đó còn chẳng thèm bận tâm đến mấy cái cây hay tảng đá hay bất cứ vật cản nào trên đường đi. Nó vượt qua dễ dàng như cách một đứa trẻ xô đổ đồ chơi xếp hình vậy. Nếu cứ cái đà này thì sớm thôi, chỉ vài phút nữa, con gấu sẽ nhai đầu tôi như nhai kẹo. Phải tưởng tượng đến cái viễn cảnh đó khiến bụng tôi quặn lại, tim đập bình bịch.

Phập! "Aaaa!"

Vì mất tập chung nên tôi vấp phải một cái rễ cây dễ thấy trên đường. Tôi ngã và lăn nhiều vòng về phía trước nhưng vẫn kịp ôm đầu trước khi đụng phải một gốc cây lớn.

Đầu tôi đau nhức, quay cuồng dù không bị va đập trực tiếp. Phải mất một lúc để não tôi hoạt động lại và đánh giá tình hình. Khắp người đầy vết trầy xước nhưng không quá nghiêm trọng, thử cử động cơ thể khiến tôi đau điếng. Chắc hẳn bị gãy vài cái xương rồi, tôi cười khổ. Ở hoàn cảnh hiện tại thì việc mắc một lỗi thế này chẳng khác gì án tử đối với tôi. Mà dù sao, tôi cũng chẳng còn sức để chạy nữa.

Tôi lồm cồm bò dậy, tựa lưng vào gốc cây và quan sát con gấu đang lao tới ngày một gần. Trong khi cơn đau đang lấn át nỗi sợ hãi cái chết gần kề thì đầu óc tôi lại trống rỗng một cách lạ thường. "Có chạy nữa cũng vô ích" Tôi tự nhủ. "Mình phải nghĩ cách". Phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh này? Trong trường hợp mà mọi yếu tố bên ngoài đều vô dụng thì chỉ còn cách dựa vào bản thân để sống sót.

Nếu đã không thể chạy trốn thì phải đối mặt với nó. Hít một hơi thật sâu và điều chỉnh lại nhịp thở, tôi nhắm mắt lại và cảm nhận. Bỏ qua mối nguy hiểm trước mắt và tập trung vào điều mình sắp làm. Tôi chuẩn bị làm một việc thật điên rồ, việc mà tôi mới chỉ suy diễn trên lý thuyết và nếu mắc phải một lỗi cho dù là nhỏ nhất thì tôi sẽ chết trước cả khi bị con quái vật giết. Nhưng còn cách nào khác đâu chứ. Tôi thà chết vì tự sát còn hơn bị thứ kinh tởm kia tóm được.

3 tiếng trước.

Gần vùng rìa ngoài của khu rừng Ánh Sáng. Giữa những thân cây cao vút, cành lá thì cong xuống vì sức nặng của tuyết. Một đứa trẻ khoảng độ 15 16 tuổi, thân hình cao gầy, mái tóc trắng cùng làn da nhợt nhạt có phần yếu ới đang lê những bước chân nặng nề nhằm thu hẹp khoảng cách với người bạn của mình.

"Này.. Ặc.. Sin! Đợi tớ với." Curtis vừa đuổi theo Sin vừa thở dốc.

"Cậu đang đi quá nhanh và để lại nhiều dấu vết.. Tớ biết là cậu rất háo hức vì đây là chuyến đi săn đầu tiên nhưng mà lũ thú nguy hiểm có thể lần theo đó mà săn đuổi chúng ta."

Bạn của cậu, một cậu nhóc trạc tuổi có mái tóc đen, làn da rám nắng, dáng người cân đối và rắn rỏi đang vội vã phía trước. Cậu mặc một chiếc áo da thú bó sát cơ thể, bên ngoài khoác chiếc áo lông dày dặn nhưng bị cắt phần ống tay. Việc mà cậu làm trong thời tiết lạnh giá rồi tự biện minh là để "dễ vận động". Cậu bé tên Sin càu nhàu:

"Phiền phức! Cậu nói nhiều quá đó Curtis. Tôi không thể cứ đi loanh quanh, đặt mấy cái bẫy rồi rúc vào một chỗ nào đó ngồi chờ con mồi dính bẫy được. Như vậy thì chán ngắt, tôi sẽ đi săn lùng chúng và hạ con mồi đầu tiên của mình bằng cây giáo này." Vừa nói, Sin vừa giơ cây giáo của mình lên trời với vẻ mặt tự tin mãnh liệt.

"Còn nữa, ta đang ở khu rừng Ánh Sáng. Không con quái nguy hiểm nào lại lảng vảng quanh đây cả."

"Nhưng gần đây có tin đồn.. Có người đã thấy một con.. Gấu 3 mắt lảng vảng gần khu rừng." Curtis nói với vẻ mặt sợ sệt, người thì co rúm lại. "Có vẻ nó đang rất đói." Tay cậu nhóc run run nắm lấy vạt áo Sin. "Hay là chúng ta quay về đi!"

"Hả! Cậu nói gì cơ! Một con gấu 3 mắt á?" Sin khựng lại, giọng nói đầy ngờ vực. Không phải là cậu tin những gì Curtis nói nhưng mọi thứ cho đến bây giờ có gì đó không đúng lắm. Bọn họ đã đi rất xa nhưng chẳng thấy con thú nào để săn. Điều này thật không bình thường.

"Làm sao một thứ như vậy lại ở gần đây được. Làng chúng ta có tượng nữ thần mà. Đó là lý do những con quái nguy hiểm không bao giờ lại gần ngôi làng, bao gồm cả khu rừng nơi chúng ta sinh sống. Cậu cũng biết rõ điều đó mà Curtis."

"Tớ biết, nhưng.. Không có lí do nào họ lại nói dối cả. Kể cả em gái cậu cũng.. Có những giấc mơ kì lạ đúng không. Nó cảnh báo chúng ta về một mối nguy hiểm sắp tới. Và em gái cậu thì luôn đúng. Tớ nghĩ lần này cũng.."

Curtis chưa nói hết câu thì Sin chợt dừng lại. Cậu nhóc đâm sầm vào lưng Sin, người đang quan sát xung quanh với vẻ mặt ngờ vực.

"Này Curtis! Cậu có thấy điều gì kì lạ không?"

"Hả! Cái gì kì lạ cơ?"

"Khu rừng quá yên tĩnh. Tôi đã từng lẻn ra đây nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấy khu rừng lại yên tĩnh như thế này. Có dấu chân nhưng chẳng thấy con thú nào cả, ngay cả chim hay sóc cũng không. Trong không khí cũng thoang thoảng một mùi làm tôi khó chịu."

Nói xong, Sin cúi người xuống đất ra sức ngửi ngửi. Chỉ thiếu mỗi cái đuôi đang ngoe nguẩy nữa thôi thì Curtis đã tưởng lầm cậu là một con chó săn đang đánh hơi rồi. Và như để khẳng định điều Sin nói là đúng thì:

Vèoo! Phụp! Một mũi tên ánh đỏ bay vụt qua bọn nhóc cắm xuống đất cách đó không xa trước khi tan biến như làn khói vào không khí.

"Đó là tín hiệu từ chú Gilbert" Curtis hét lên.

"Là tín hiệu nguy hiểm không kèm định hướng sao? Điều đó có nghĩa là chú ấy mới chỉ phát hiện dấu vết chứ chưa xác định được vị trí cụ thể" Sin lẩm bẩm.

"Chúng ta cần quay về mau! Ngay lập tức!" Sin vừa nói vừa kéo Curtis chạy như bay.

Góc nhìn của Sin

Chúng tôi chạy băng băng trong rừng, băng qua vài con suối. Thời tiết thì đang ngày một xấu đi và lớp tuyết dày dưới chân càng làm chúng tôi khó di chuyển. Tôi biết chắc chắn có một mối nguy hiểm nào đó ở gần đây bởi vì bản năng của tôi mách bảo điều đó. Nhưng tôi không biết đó là cái gì và ở đâu cho đến khi tôi đối mặt với nó. Nó luôn là như vậy! Khi tôi ngã gãy tay hồi còn bé vì rơi từ trên cây xuống hay khi tôi bị rượt bởi một con lợn trong rừng, khi tôi rơi xuống hố hay kể cả khi tôi sắp bị bà đánh vì tội không nghe lời. Bản năng của tôi luôn đúng nhưng tôi thì không. Tôi chưa bao giờ tránh được nguy hiểm cả. Đó là điều mà tôi đang lo lắng.

Quay sang người bạn nối khố của mình, tôi nói: "Chúng ta không thể quay về bằng đường cũ được Curtis và ta phải tách nhau ra!" Tôi không muốn liên lụy đến Curtis. Tôi đã kéo người bạn của mình đến đây mặc cho cậu ta van nài.

"Hả? Vế đầu thì cũng dễ hiểu thôi nhưng.. Tại sao chúng ta lại phải tách nhau ra?" Cậu ta nói khó nhọc vì đang phải thở dốc.

Việc bản năng của tôi phát hiện được mối nguy có nghĩa là nó có liên quan đến tôi hoặc ít nhất là tôi là tôi nghĩ vậy vì tôi chưa bao giờ tránh được nó. Nếu đó là số phận mà tôi phải gánh lấy thì tôi sẽ không liên lụy đến người bạn của mình..

Không như những đứa trẻ khác, thể chất của Curtis đã rất yếu từ khi sinh ra nhưng bù lại, cậu ta có khả năng phép thuật đáng gờm. Là con trai út của trưởng làng, Curtis được kỳ vọng sẽ là người dẫn dắt ngôi làng trong tương lai, vì cậu ta có tiềm năng vượt qua cả anh trai mình. Còn tôi thì lại hoàn toàn trái ngược, tôi có thể chất rất tốt, các giác quan cũng rất nhạy bén nhưng khả năng phép thuật thì không. Tất cả mọi người đều có thể sử dụng phép thuật, trừ tôi. Mặc dù đã rất cố gắng luyện tập nhưng tôi vẫn không thể cảm nhận được mana chứ đừng nói đến việc sử dụng nó để tạo phép. Bà bà đã khẳng định trong tương lai rồi tôi sẽ có thể sử dụng được nó. Nhưng tôi biết đó chẳng qua là lời an ủi cho một thằng nhóc đang tuyệt vọng cần nơi để bám víu. Đơn giản là tôi không thể! Và cho đến hiện tại, tôi đã dần chấp nhận điều đó. Quan trọng hơn là tôi đã có thứ để dựa vào, một thứ dành cho tôi và chỉ tôi mới có thể sử dụng.

Trong khi đang đắm chìm trong những suy nghĩ của mình mà quên trả lời Curtis, cánh tay tôi bị một lực kéo mạnh khiến tôi dừng lại. Chưa kịp hỏi người bạn của mình tại sao thì cậu ta vội lôi tôi đến sau một tảng đá gần đó, ấn đầu tôi xuống. Curtis che miệng tôi bằng cánh tay đang run rẩy của cậu ta, ngón tay đưa lên miệng ra dấu tôi im lặng. Tôi chợt giật mình khi thấy ánh mắt hiện rõ vẻ kinh hoảng của cậu ấy, ánh mắt mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Tôi gật đầu với Curtis nhằm trấn an cậu ấy trước khi thò đầu ra khỏi tảng đá để quan sát tình hình. Mắt tôi mở to hết cỡ, cả cơ thể tôi như đông cứng lại khi tôi thấy sinh vật trước mắt.

"Là nó!" Thế chết tiệt nào mà chúng tôi lại đen đủi đến mức gặp phải thứ đó cơ chứ! Thứ sinh vật mà tôi đã nghĩ nó chỉ tồn tại trong những câu chuyện dân gian mà các bà mẹ hay kể để răn đe con cái họ nếu chúng làm gì sai hoặc không nghe lời. Và giờ thì nó lại ở trước mặt tôi đây, chỉ cách chúng tôi chừng trăm mét về phía trước, là đoạn đường mà chúng tôi định đi qua. Từ quái vật cũng không đủ để hình dung loài sinh vật này. Cơ thể khổng lồ với màu lông nâu đậm khiến nó vô cùng nổi bật trong khu rừng tuyết trắng. Và ngay bây giờ đây, bản năng đang gào thét tôi phải chạy đi ngay lập tức. Tim tôi đập bình bịch như đánh trống trong lồng ngực. Con gấu đang đứng thẳng lên giơ mũi xung quanh và đánh hơi thứ gì đó. Tôi dám cá là nó cao tới 4 mét và với cặp móng vuốt dài ngoằng ở tay thì chỉ cần trúng một đòn thôi là tôi chết chắc. Tôi quay sang Curtis người vẫn đang cứng đờ vì sợ hãi.

"Ta cần bình tĩnh lại!" Tôi chuyển sang nói chuyện bằng cử chỉ - một phương pháp giao tiếp mà bất cứ đứa trẻ nào trong làng cũng phải học trước khi thực hiện chuyến đi săn đầu tiên. "Chú Gilbert chắc đã gọi cứu viện đến rồi. Điều ta cần làm là lẩn trốn và chờ đợi" Cho dù đang tự trấn an Curtis nhưng tôi biết rõ, chỉ còn là vấn đề thời gian cho tới khi con gấu phát hiện ra chúng tôi. Việc chạy cũng vô ích vì nó vốn đã nhanh hơn chúng tôi. Loài ba mắt được mệnh danh là chúa tể của khu rừng. Là loài đứng đầu chuỗi thức ăn, nó có tốc độ gần như nhanh nhất trong tất cả. Vậy nên nó còn chẳng cần phải ngụy trang hay ẩn nấp để săn mồi. Và giờ đây, sinh vật nguy hiểm đó đang ngày càng lại gần chỗ chúng tôi lẩn trốn.

"Curtis! Nghe này, tôi có một kế hoạch" Tôi không thể nghĩ ra cách nào cho cả hai chạy trốn an toàn trong hoàn cảnh này, vậy nên tôi quyết định sử dụng "nó" khả năng mà chỉ mình tôi có.

"Tôi sẽ dụ con gấu vào mấy cái bẫy chúng ta đã đặt trước đó và cố gắng tạo điều kiện để chú Gilbert kết liễu nó. Nếu chú ấy vẫn đang quan sát chúng ta thì chú ấy sẽ hiểu điều ta sắp làm."

"Không! Cậu sẽ chết mất!" Curtis lắc đầu nguầy nguậy. "Không một người bình thường nào có thể so sánh tốc độ với một con ba mắt. Cậu sẽ chết trước khi tới được cái bẫy"

"Thế nên tôi mới cần cậu. Cậu phải dùng khả năng của mình để cản trở con gấu, làm chậm nó hết mức có thể."

"Không thể nào!" Curtis trực khóc "Cậu sẽ không thể tấn công được nó, cậu thậm chí còn chẳng có mana và mọi đòn tấn công đều vô dụng với một con ba mắt"

Tôi phải thừa nhận Curtis nói đúng. Gấu ba mắt là loài có cả tốc độ lẫn khả năng tấn công vô cùng chết chóc. Nhưng điều đáng sợ nhất ở một con ba mắt nằm ở con mắt thứ ba giữa trán. Chúng tôi được dạy rằng con mắt thứ 3 đó có thể cảnh báo trước các mối nguy hiểm. Thậm chí trong truyền thuyết, một số con còn thức tỉnh được khả năng giúp chúng thấy trước tương lai. Và với khả năng linh hoạt, chúng gần như có thể né được mọi đòn tấn công. Chú Gilbert, người giám sát chúng tôi trong chuyến đi săn lần này là cung thủ giỏi nhất làng. Tôi tin rằng Gilbert có thể kết liễu được con quái vật kia nhưng với điều kiện quan trọng là phải trúng. Chính vì vậy nên tôi mới phải tạo điều kiện bằng cách khiến con gấu tập chung vào tôi, phải tấn công nó và phải khiến nó coi tôi là mối nguy hiểm chứ không phải con mồi.

"Cậu quên rồi à Curtis? Tôi mạnh hơn cậu đấy."

"Nhưng cho dù là vậy.. Thứ chúng ta đang đối mặt.."

Bỗng nhiên, như cảm nhận được thứ gì đó, đầu con gấu quay phắt về phía chỗ tảng đá nơi chúng tôi đang nấp. Nó chạy thẳng đến chỗ chúng tôi bằng 4 chi với tốc độ mà chắc tôi lắp thêm 2 cái chân nữa cũng chạy không kịp. Tôi quay sang gật đầu với Curtis, mặc cậu ta bấu lấy tay áo tôi lắc đầu nguầy nguậy. Gạt tay cậu ấy ra, tôi phải sử dụng "nó" nên cần sự tập trung. Nó mà tôi nói đến là một loại năng lượng tồn tại bên trong cơ thể. Tôi gọi "nó" là Khí và thường sử dụng khí để cường hóa cơ bắp. Tương tự như việc các chiến binh cường hóa cơ thể bằng mana nhưng sử dụng khí thì đơn giản và hiệu quả hơn, tôi đoán vậy.

Tôi dồn một lượng khí vào chân, vừa đủ để làm các bắp chân căng lên. Nếu dồn quá nhiều vào một bộ phận thì thay vì việc cường hóa, nó có thể phá hủy bộ phận đó. Tôi đã phải luyện tập rất nhiều để điều tiết lượng khí của mình một cách thích hợp, để tránh tự tổn thương bản thân như bị rách cơ hay gãy xương..

Cúi thấp người xuống và dồn khí vào chân để thực hiện một cú bật nhảy, tôi lao ra khỏi tảng đá với tốc độ đáng kinh ngạc. Nếu chỉ cường hóa đôi chân thì các bộ phận khác cũng sẽ bị tổn thương vì không thích nghi kịp do thay đổi tốc độ. Tôi phải cường hóa cả cơ thể trong khi tập trung nhiều khí hơn vào chân. Tôi vẫn chưa quen với điều này, một cảm giác thật khó tả, khó nắm bắt và khó điều khiển. Giống như việc não bộ phải tập trung xử lý hai việc cùng lúc vậy. Nhưng tôi tin rằng, nếu luyện tập thường xuyên thì tôi có thể làm điều này một cách thuần thục.

Con gấu gần như ngay lập tức đổi hướng. Tôi gia tăng tốc độ và xác định hướng đi đến cái bẫy gần nhất đã đặt trước đó. Tôi không hi vọng gì cái bẫy cầm chân được con quái vật vì ngay từ đầu nó chỉ được thiết kế để săn mấy con thú nhỏ như hươu hoặc heo rừng. Nhưng ít nhất thì tôi cần một thứ để làm phân tâm nó, chỉ vài giây thôi là đủ để Gilbert ra đòn kết liễu. Người hướng dẫn của chúng tôi chắc hẳn vẫn đang quan sát và chờ cơ hội. Chú ấy là xạ thủ giỏi nhất làng, người duy nhất có khả năng hạ gục một con quái vật như thế ở khoảng cách xa như vậy.

Nhưng kể cả Gilbert cũng cần một số điều kiện nhất định mới có thể chắc chắn hạ được nó. Đầu tiên, một cung thủ cần phải giữ kín vị trí. Nếu bị con mắt thứ ba của nó chú ý tới thì khả năng bắn trúng nó gần như bằng không. Và một mũi tên được yểm phép bình thường thì khó có khả năng gây sát thương cho con quái. Phải sử dụng một mũi tên thuần mana đặc biệt bằng cách cô đọng và định hình mana thành mũi tên. Để làm được điều đó cần phải có sự tập trung và phải tốn ít nhất 5 giây. Cuối cùng thì tôi phải tạo một cơ hội đó là làm phân tâm con gấu và khiến nó mất cảnh giác để giúp Gilbert có thể bắn chính xác. Đó là kế hoạch mà chúng tôi đã bàn tới trước chuyến đi săn, phòng hờ trường hợp bắt gặp một con quái nguy hiểm. Chỉ là, tôi không ngờ tới phải đụng độ một con ba mắt ngay chuyến đi săn đầu đời.

Để săn được con quái vật như vậy phải cần cả một tổ đội đi săn gồm những thợ săn mạnh nhất, tất cả phải được trang bị và lên kế hoạch cẩn thận. Chính vì vậy, tôi không được phép mắc sai lầm.

Cúi thấp người xuống để giảm lực cản của không khí. Tôi cố gắng gia tăng tốc độ hết mức có thể. Đây đã là tốc độ cực hạn mà cơ thể tôi có thể chịu được, nhưng có vẻ con gấu còn nhanh hơn thế nữa. Đột nhiên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi tỉnh người lại.

Vút Rầmm!

"Oaa Ặc".. Điên thật! Ba vết chém tầm xa vừa sượt qua đầu tôi và cắt ngang thân cái cây to trước mặt. Tôi chỉ kịp lộn người về phía trước, xuýt xoát né được đòn tấn công của nó. Chắc là Phong Đao đòn tấn công tầm xa của loài ba mắt. Loài này sở hữu mana phong hệ bẩm sinh, chúng tấn công bằng cách giơ móng vuốt lên và chém về phía trước. Mana sẽ cô đặc lại tạo ra các lưỡi đao chết người bằng gió để tấn công kẻ thù. Vừa rồi, nếu bản năng của tôi không hoạt động có lẽ giờ tôi đã bị cắt thành mấy khúc rồi. Chỉ là tôi không ngờ nó có thể tấn công ở khoảng cách này.

Thoát khỏi cái chết trong gang tấc, tôi phải tiếp tục di chuyển. Tránh được đòn đầu tiên không có nghĩa là những đòn tiếp theo cũng như vậy.

Bùm! Bùm! Xèoo!

Hai đòn phép cùng lúc đập thẳng vào lưng con quái vật khiến nó hơi khựng lại. Đó là Băng Thương và Hỏa Cầu, hai đòn tấn công sở trường của Curtis. Dám cá là cậu ấy đang đuổi theo tôi và cố gắng làm chậm con gấu. Vẻ ngoài của Curtis thường khiến người ta tưởng lầm cậu là một người yếu đuối nhưng thực ra lại hoàn toàn trái ngược. Cậu là một pháp sư sở hữu cả tam hệ nguyên tố. Cực hiếm người có tài năng thiên bẩm như vậy. Và dù mới 14 tuổi, kém tôi một tuổi, cậu đã có thể thi triển hai phép công kích cùng lúc, là một thiên tài đích thực. Chính vì vậy mà cậu ta mới là ứng cử viên số một cho chức trưởng làng tương lai.

Lại một đợt phép nữa giáng xuống con gấu. Ba cây thương làm bằng băng gần như vỡ ngay lập tức khi tiếp xúc với mớ gai nhọn trên lưng nó. Đòn hỏa cầu có vẻ có tác dụng hơn vì tôi ngửi thấy mùi khét trong không khí. Nhưng cũng chỉ có vậy! Không đòn phép nào gây đủ sát thương khiến nó bận tâm vì hầu hết chúng đều bị chặn bởi lớp aura bảo vệ bao bọc cả người con quái vật. Nó thậm chí còn chẳng thèm né vì những đòn tấn công không đủ nguy hiểm để khiến nó cảnh giác. Hay nói cách khác, nó không coi Curtis là một mối nguy hiểm. Không phải vì Curtis yếu mà là do con quái vật quá mạnh.

Gào Rầm Rầm

"Chết tiệt!" Tôi vật vã để né mấy đòn chém của nó, cả cơ thể bầm dập đau nhức do va đập. Tôi biết mình không thể né mãi được, cơ thể tôi sẽ sớm đến giới hạn. Curtis thì đang bị bỏ lại phía xa và những đòn phép của cậu ấy không thể với tới ở khoảng cách này. Con quái vật ở ngay phía sau tôi chỉ cách chừng 50m, một khoảng cách có thể bị xóa bỏ trong giây lát nếu tôi mắc cho dù chỉ một lỗi sai ở thời điểm này. Nhưng mọi việc vẫn đang trong tầm kiểm soát vì cái bẫy chúng tôi đặt đang ở phía trước, không còn xa nữa. Tôi đã thành công dẫn con gấu tới đây, việc còn lại là dụ nó vào bẫy và tấn công nó nếu có thể.

Siết chặt cây giáo trong tay, việc tấn công nó ở khoảng cách gần không khác gì tự sát, nhưng tôi buộc phải làm vậy. Cái bẫy không được thiết kế để bẫy một con quái vật như thế này. Điều quan trọng là yếu tố bất ngờ. Một con mồi chỉ biết chạy trốn như tôi đột nhiên quay lại tấn công chắc hẳn sẽ khiến nó mất cảnh giác.

Đến rồi! Tập trung tinh thần cao độ, tôi chạy đà và nhảy vụt qua cái bẫy được ngụy trang cẩn thận. Con quái vật đuổi tới ngay sau đó. Một vòng tròn phép vụt sáng bên dưới khiến nó khựng lại. Mặt đất được phủ đầy tuyết đột nhiên biến thành bùn khiến chân con quái vật lún xuống. Nó lập tức đứng thẳng người lên bằng hai chi, cố gắng thoát ra trong khi một đám dây leo đầy gai mọc lên từ mặt đất quấn chặt lấy cơ thể nó.

Tôi thực hiện một cú xoay người 180 độ trên không để đối mặt con gấu. Quán tính khiến hai chân tôi trượt dài trên mặt đất. Tôi vặn thân trên, nắm chặt cây giáo và đưa nó ra phía sau đầu thực hiện động tác phóng lao. Thân cây giáo được làm từ gỗ thuyết tùng, một loại gỗ bền bỉ và cứng cáp, trong khi mũi giáo được làm bằng một loại thép đặc biệt có khả năng trữ một lượng mana nhất định. Khá rõ ràng là nó được thiết kế dành riêng cho tôi - một người không có khả năng sử dụng mana. Tập chung dồn một lượng lớn khí vào cánh tay cầm cây giáo, cả thân và chân cũng đều cần được cường hóa. Tôi xác định mục tiêu và phóng cây giáo bằng lực mạnh nhất có thể.

Vútt! Cây giáo bay đi với tốc độ không tưởng, xuyên qua không khí kéo theo tuyết bay mù mịt. Cảm giác đau đớn ở cánh tay khiến tôi tưởng nó vừa bay khỏi cơ thể vậy.

Phải chờ cho đám tuyết bay đi để thấy rõ tình hình. Tôi đã nhắm vào cổ của con gấu nhưng rõ ràng nó đã bị chặn bởi lớp aura trước ngực, lơ lửng như bị một lực vô hình nào đó cố định giữa không trung.

Rồi đột nhiên, mana ở đầu mũi giáo bùng nổ, đẩy mũi giáo xuyên qua lớp aura bảo vệ và đâm vào da thịt con quái vật khiến nó gào lên đau đớn. Tiếp theo đó, dường như ngay lập tức, một mũi tên đỏ rực bay thẳng đến sau đầu nó, nhanh đến nỗi như vừa xuất hiện từ hư không vậy. Tôi chỉ kịp nghe một tiếng "Rầmm" rất lớn rồi bị một làn sóng xung kích hất văng ngược về phía sau, trước mắt toàn một màu trắng của tuyết.

Khoảng năm hay sáu nhịp thở gì đó, mọi thứ mới lắng xuống. Trước mặt tôi là một cái hố rộng chừng 5m lõm sâu xuống ở giữa, nơi mặt đất bị phá hủy do uy lực của mũi tên. Phía bên kia cái hố, hình bóng khổng lồ của con quái đang dần hiện ra. Tim tôi như đập hụt một nhịp khi thấy cảnh tượng trước mặt. Con quái vật vẫn đứng sừng sững ở đó. Nó bị mất một bên tai, dọc bên má xuống miệng là một vết thương sâu hoắm làm lộ ra hàm răng sắc nhọn trông quá đỗi kinh dị, máu chảy xuống nhuộm đỏ tuyết trắng dưới chân.

"Thất bại rồi!" Đó là suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi lúc này. Chú Gilbert đã nhắm trượt? Không! Nó đã né được trong tích tắc. Mũi tên chỉ kịp sượt qua đầu của nó và cắm thẳng xuống mặt đất.

"GÀOOO!" Con quái vật đột nhiên rống lên một tiếng khiến tôi đinh tai nhức óc. Hai con mắt đỏ ngầu của nó nhìn chằm chằm vào tôi trong khi con mắt thứ ba màu vàng thì nhìn sang hướng khác, nơi người hướng dẫn của chúng tôi ẩn nấp.

Hỏng bét! Con gấu đang giơ cánh tay lên chuẩn bị tấn công. Với khoảng cách này tôi không thể né đòn Phong Đao của nó. Tôi chết mất! Nội tâm tôi gào thét "Phải di chuyển ngay!" Nhưng chân tôi lại không chịu nhúc nhích, cơ thể căng cứng vì quá sợ hãi.

Đột nhiên!

RẦMM! Cả người con gấu chúi xuống khi nó dính phải một đòn phép rất mạnh khiến mớ gai trên lưng vỡ vụn.

"CHẠY ĐI SINNN!" Curtis thét lên từ đằng xa.

Con quái vật gào lên đau đớn. Nó có vẻ khá bất ngờ khi bản thân lại bị thương bởi thứ sinh vật yếu ớt mà trước đó, nó chẳng thèm bận tâm. Điều đó càng khiến nó điên tiết hơn.

Mau chóng định thần lại, tôi lập tức quay đầu chạy. Năm mũi tên cùng lúc bắn xuống trước mặt con quái vật ngay khi nó định lao tới vồ lấy tôi. Gilbert đã phải tấn công bất chấp việc để lộ vị trí sau khi kế hoạch của chúng tôi thất bại. Một cung thủ phải liên tục di chuyển để thay đổi vị trí ngắm bắn, nhưng chú ấy không làm vậy vì đang phải bảo vệ tôi.

Tôi liên tục đổi hướng và chạy, thể lực thì đang ngày một giảm xuống. Không biết mình phải làm gì trong hoàn cảnh này, tôi đang thực sự hoảng loạn! Lần đầu tiên trong đời, phải nhiều lần đối mặt với cái chết gần kề như vậy khiến đầu óc tôi không còn bình tĩnh để phán đoán. Cơ thể tôi đang đến giới hạn và lượng khí còn lại không nhiều. Tâm trí tôi lúc này bằng cách nào đó lại chuyển hướng sang cuộc cãi vã sáng nay.

"Anh không được đi, em không cho anh đi đâu hết"

Bé elie vừa khóc mếu máo vừa ra sức giữ lấy vạt áo tôi nhất quyết không buông. Con bé cũng thường xuyên bám lấy anh nó như vậy nhưng hôm nay có gì đó khác.

"Lại nữa, đừng nói với anh là em lại mơ thấy những giấc mơ kì lạ về việc anh sẽ chết thế nào rồi bắt anh không được làm này làm nọ đâu đấy"

"Oaaa" Con bé đột nhiên khóc rống lên.

"Em thấy anh bị thương thật mà.. Còn chảy rất nhiều máu nữa! Oaa Oaa.. Có một thứ rất đáng sợ.. Em sợ lắm vậy nên ở nhà đi mà"

"Xì anh cóc thèm tin. Chẳng phải đến bây giờ anh mày vẫn sống sờ sờ vẫn lành lặn đấy thôi. Với cả nhóc có biết anh đã luyện tập cực khổ thế nào để chuẩn bị cho ngày hôm nay không." Hôm nay là ngày tôi tròn 15 tuổi, là ngày mà tất cả thanh niên đều mong đợi. Ở làng của chúng tôi, nghi lễ trưởng thành mà bất cứ trai tráng nào cũng phải trải qua đó là chuyến đi săn đầu tiên. Việc tự mình săn được con mồi đầu tiên chứng minh bản thân đã trưởng thành cả về mặt thể chất lẫn tinh thần, cho thấy họ có đủ khả năng nuôi sống gia đình và được mọi người coi trọng. Và với một người còn không thể dùng phép thuật như tôi, đây là cơ hội để tôi chứng minh bản thân không phải kẻ yếu đuối.

"Cốc" Một tiếng cốc rõ to kèm cảm giác đau nhói ở đầu khiến tôi phải ôm đầu gào lên: "Auu! Đau đó bà già!"

"Nghe lời con bé đi cái thằng ngốc này. Và mày vừa gọi ai là bà già hả cái thằng cháu trời đánh?" Bà vừa nói vừa vung cây trượng trong tay lần nữa. "Cốc.. Auu" Tôi lại ôm đầu lăn lộn dưới đất. Nhìn thao tác của bà rất chậm nhưng kì lạ là tôi chưa bao giờ né được.

"Hôm nay, ngày mai, không, hai tuần tới con không được phép rời khỏi nhà. Và thử cãi lời ta lần nữa xem, đừng để ta phải dùng đến gia pháp!" Bà già vừa mân mê cây trượng trong tay vừa nhìn tôi một cách đe dọa.

Lại thế nữa! Cứ mỗi lần con bé mơ thấy điều gì đáng sợ là y như rằng tôi lại bị cấm túc. Nhưng tôi quyết định rồi, tôi không thể sống như thế này mãi được, sống như vậy thì còn gì là tuổi trẻ. Vậy là trưa hôm đó nhân lúc bà đi vắng tôi đã lẻn ra ngoài.

"Ha.. Ai mà ngờ được mình sẽ chết chỉ vì không nghe lời em gái chứ!"

Tất cả những đứa trẻ trong làng, ngay từ bé đã được dạy rất nhiều mánh khóe để sinh tồn trên vùng đất khắc nghiệt này. Chúng tôi sẽ không được ra khỏi làng cho đến khi đủ 15 tuổi, Curtis là một ngoại lệ. Nhưng tôi thì khác, tôi không thể cứ ở yên một chỗ, không thể ngăn nổi sự tò mò của bản thân với thế giới bên ngoài. Và với niềm ham muốn khám phá mọi thứ, tôi đã lẻn ra ngoài khu rừng, không chỉ một mà rất nhiều lần. Vậy nên, tôi am hiểu khu rừng, thông thuộc nhiều lối đi ở đây, biết nơi nào an toàn, nơi nào không được phép lại gần.

Khoan đã! Dừng lại dòng suy nghĩ của mình. Một ý tưởng khá là điên rồ vừa hiện lên trong đầu tôi. Có một nơi có thể khiến tôi thoát khỏi tình cảnh này. Nó ở gần đây thôi, tại vị trí của tôi cũng có thể nhìn thấy. Một ý tưởng có thể giúp tôi sống sót hoặc khiến tôi chết nhanh hơn. Nhưng đây có thể là cơ hội sống duy nhất và tôi phải nắm lấy nó bằng mọi giá.
 
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 2: Chuyến đi săn đầu tiên (2)

Góc nhìn của Curtis

Hộc! Hộc! Hộc! Ặc!

Tôi lại tiếp tục ngã! Cứ chạy được một đoạn, tôi lại ngã. Chân tôi quá yếu nên không thể chạy lâu được. Lần đầu tiên trong đời, tôi có suy nghĩ hận bố mẹ vì đã sinh ra tôi với cái cơ thể yếu ớt này. Tôi hận bản thân vì quá yếu đuối khiến người bạn thân nhất vì bảo vệ tôi mà rơi vào tình cảnh nguy hiểm này. Tôi quá bất lực! Tôi khóc nhưng nhanh chóng gạt đi nước mắt và tiếp tục chạy. Tôi phải đuổi theo Sin để giúp cậu ấy. Mặc dù đã sử dụng mana phong hệ để tự gia tốc cho bản thân, tôi vẫn không nhanh hơn được bao nhiêu. Tôi tấn công con gấu mọi lúc có thể nhưng vô dụng. Nó còn không thèm để ý đến tôi hay những đòn tấn công của tôi, mặc cho tôi gào thét.

"Đồ quái vật! Quay lại mà cắn tao đi này!"

Tôi biết, một khi đã bị loài ba mắt đã xác định là con mồi, thì chúng sẽ săn đuổi cho đến khi hạ được mục tiêu mới thôi. Nhưng tôi biết phải làm gì đây? Mọi đòn tấn công của tôi đều vô dụng. Vô dụng như cái sự tồn tại của bản thân tôi vậy!

Vận nhiều mana hơn để thi triển đòn công kích, tôi cố gắng tạo ra một quả cầu lửa với kích cỡ to hơn và gia tăng số lượng thương băng, vì nghĩ điều đó sẽ khiến đòn tấn công của tôi trở nên nguy hiểm hơn. Nhưng mọi thứ vẫn vậy, tôi vẫn không thể làm gì được nó.

Trong khi đang không biết phải làm gì thì trong đầu tôi lại vang lên những lời cằn nhằn của Sin khi chúng tôi đấu tập.

"Ngu ngốc! Sao cậu có thể yếu như vậy trong khi bản thân sở hữu tới tam hệ nguyên tố? Nếu tôi là cậu thì tôi đã sớm đánh bại anh trai và tranh chức trưởng làng rồi."

"Không! Vấn đề không phải thể chất của cậu yếu. Trưởng làng đời thứ 10 thậm chí còn chẳng nhìn thấy gì và chân ông gần như tàn phế nhưng ông vẫn trở thành người mạnh nhất. Một pháp sư thì không nhất thiết phải cận chiến"

"Chỉ có cậu nghĩ cậu yếu thôi Curtis. Và cậu quá nhân hậu! Cậu không muốn làm tổn thương ai cả. Vì vậy nên đòn tấn công của cậu vô dụng với tôi. Cậu có thể mạnh hơn rất nhiều nếu gạt bỏ đi những suy nghĩ yếu đuối đó."

"Nhưng chẳng phải phép thuật là thứ giúp cuộc sống của chúng ta trở nên dễ dàng hơn sao. Tại sao ta phải dùng nó để tổn thương người khác?" Tôi hỏi Sin.

"Mỗi người có mục đích khác nhau và cậu phải tự tìm ra đáp án."

Bây giờ thì tôi đã có câu trả lời. Tôi phải bảo vệ Sin bằng mọi giá! Là một pháp sư tam hệ để làm gì nếu như không cứu được bạn bè?

Tôi phải tạo ra một thứ gì đó khác biệt, vận mana phong hệ vào tay và thi triển một phép cơ bản. Một luồng gió phóng ra phía trước rồi biến mất. Tôi lặp lại điều đó vài lần.

Không! Không phải như vậy! Tôi sắp mất kiên nhẫn. Tôi không có thời gian để luyện tập trong hoàn cảnh này. Tôi có thể tạo ra gió mạnh hơn nhưng đó không phải điều tôi muốn. Trước đó, tôi chỉ sử dụng gió để tăng tốc độ cho bản thân vì nghĩ bản chất của gió khó có thể gây sát thương. Nhưng giờ đây tôi mới biết đó là một suy nghĩ thiển cận đến nhường nào. Nhìn vào hậu quả mà những đòn tấn công của con gấu để lại khiến tôi bị sốc. Làm sao mà gió có thể cắt qua một cái cây hay một tảng đá dễ dàng như vậy? Nếu học được chiêu đó thì có lẽ tôi sẽ giúp được người bạn của mình.

Nhưng để học được phép thuật chỉ qua quan sát vài lần là điều không thể. Ngay cả những pháp sư mạnh mẽ nhất cũng khó mà làm được điều đó. Tôi không điên đến mức nghĩ mình có thể học được, nhất là với phép thuật mạnh mẽ như thế này. Tôi cần mô phỏng lại, cho dù chỉ một phần thôi cũng đủ rồi.

RẦMM! Một vệt sáng lướt qua sau đó là tiếng động khủng khiếp và sóng xung kích lan đến tận chỗ tôi.

Đó là chú Gilbert! Chỉ chú ấy mới có thể bắn được mũi tên có sức công phá lớn như thế. Điều đó chứng tỏ Sin đã dụ được con quái tới bẫy và có lẽ họ đã hạ được nó. Tôi vui mừng vì nghĩ chúng tôi đã thành công và vội chạy nhanh đến chỗ Sin để xem xét tình hình.

"Sin! Cậu không sao chứ?"

Tôi hét lên gọi Sin, tuyết bay mù mịt đến mức khiến tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Khi tiến gần hơn để tìm người bạn của mình thì..

Thịch! Tim tôi gần như ngừng đập khi một bóng dáng to lớn màu đen hiện ra trước mắt. Con gấu vẫn còn sống! Sao có thể thế được? Có vẻ nó đã bị thương nhưng không quá nặng. Vậy còn Sin? Không! Sao cậu ấy không chạy?

"CHẠY ĐI SIN!" Không! Không ổn rồi! "CẬU PHẢI CHẠY NGAY SINN!" Cậu ấy dường như không nghe được tiếng hét tuyệt vọng của tôi. Tôi hoảng hốt tột độ khi thấy con gấu giơ cánh tay lên. Không! Không! Cậu ấy chết mất! Mình phải làm gì đó!

Tim đập liên hồi, máu trào lên não khiến tai tôi ù đi. Tôi không còn thời gian để suy nghĩ và những hành động sau đó gần như theo bản năng. Tôi giơ cánh tay lên, niệm phép và vận dụng gần như toàn bộ lượng mana còn lại của mình. Ngay lập tức, một mũi tên gió hình thành. Làm được rồi! Nhưng, thế này thì không đủ. Nếu không thể mô phỏng hoàn toàn thì tôi cần một thứ gì đó khác biệt. "Suy nghĩ đi, cậu phải tận dụng điểm mạnh của mình chứ!" Lời càu nhàu của Sin lại vang lên trong đầu tôi. Điểm mạnh của mình là gì chứ? Mình có gì khác biệt với người khác?

Là Lửa! Gió có thể khiến ngọn lửa trở nên mạnh hơn! Tôi chuyền mana hỏa hệ của mình vào đòn tấn công, dùng mana làm chất đốt và định hình ngọn lửa, kết hợp với mana phong hệ để khiến đòn tấn công mạnh hơn và nhanh hơn. Mũi tên vụt sáng chuyển từ màu xanh trong của gió sang màu đỏ rực của ngọn lửa, kích cỡ gần như lớn gấp đôi vừa rồi. Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra rằng tại sao các pháp sư đa nguyên tố lại mạnh như vậy.

"Chết đi!" Tôi niệm phép phóng đòn tấn công về phía con quái vật. Mũi tên lửa - gió lao đi với tốc độ cực nhanh, để lại vệt sáng phía sau.

RẦMM! Đòn tấn công đập thẳng vào lưng con quái vật khiến hàng tá gai đen vỡ vụn.

Gàoo!

Thành công rồi! Tôi đã khiến nó bị thương. Nhưng..

"Chạy đi sin!"

Dường như đã nghe được tiếng hét của tôi, cậu ấy giật mình và chạy. Con gấu hơi khựng lại, có vẻ nó đang phân vân giữa việc nên đuổi theo Sin hay chuyển mục tiêu sang tôi. Nhưng rồi nó lại tiếp tục đuổi theo người bạn của tôi. Tôi niệm phép để tấn công nó lần nữa nhưng đột nhiên chân tôi khụy xuống, cơ thể không còn chút sức lực nào. Tôi đã sử dụng gần như cạn kiệt mana của mình và giờ đây tôi chẳng còn làm được gì cả. Nếu cứ tiếp tục lạm dụng mana, tôi chắc chắn sẽ chết.

"Đừng có chết đấy Sin! Nếu cậu mà chết, tôi sẽ không tha thứ cho cậu! Cậu là người bạn duy nhất của tôi vậy nên cậu không được chết! Phải sống sót bằng mọi giá!" Lời thì thào của tôi yếu dần đến khi mắt tôi tối sầm lại và tôi chẳng còn cảm thấy gì cả.

Góc nhìn của Sin

Sắp tới rồi! Không còn xa nữa. Nếu tôi tới được đó, tôi có thể sống sót. Chân tôi không còn cảm giác gì nữa, cơ thể kiệt quệ và dường như tôi đang chạy bằng ý chí của mình, lượng khí còn lại không nhiều và nếu còn tiếp tục lạm dụng thì đôi chân sẽ nát bấy như tương.

Vút Rầm! Vài lưỡi đao sắc lẹm vừa lướt qua tôi và xé nát mấy cái cây trước mặt.

"Làm như tao còn sức để né nữa ấy. Đồ quái vật!" Tôi hét lên bực tức.

"Rầm Rầm Rầm" Nếu không có mấy mũi tên của Gilbert cản chở nó thì tôi chết từ lâu rồi. Thật ngạc nhiên là chú ấy vẫn có thể bắn ở khoảng cách xa như vậy. Chỉ cần kiên trì thêm chút nữa thôi, tôi phải tới được đó, chỗ cái cây to nhất trong rừng. Đó là một trong những cấm khu của vùng đất này. Nơi người ta đồn rằng không một sinh vật nào dám đặt chân tới. Tôi biết đến nơi này thông qua câu chuyện của bà bà. Bà là người duy nhất từng đặt chân đến đó mà vẫn còn sống. Theo lời kể của bà thì thứ biến nơi đó thành tử địa là cái cây to nhất trong rừng. Hoa của nó tỏa ra một loại mùi hấp dẫn thu hút những con thú lại gần. Nhưng mật ngọt thì chết ruồi, thứ phấn hoa của loài cây này không hơn gì một loại chất độc. Nó phản ứng với mana trong cơ thể sinh vật tạo ra một chất cực độc giết chết con mồi.

Bất cứ sinh vật nào có mana trừ tôi. Tôi cay đắng khi nghĩ sự khiếm khuyết của bản thân lại có tác dụng trong hoàn cảnh này.

Quang cảnh đang dần thay đổi trước mắt tôi. Những cái cây cao lớn đang thưa thớt dần, thay vào đó là một khu vực rộng lớn tiêu điều, những thân cây trơ trọi không một màu xanh của lá, trong không khí lại thoang thoảng một mùi thơm ngào ngạt. Tôi biết mình đã tới được nơi cần đến. Phía trước tôi không xa là một cái cây to lớn, thân cây bằng gỗ, không thẳng tắp mà ngoằn ngoèo quái dị. Trái ngược với dáng vẻ của nó thì hoa của loài cây này không khác gì một tuyệt tác của thiên nhiên, tỏa sáng với vẻ đẹp thuần khiết và quyến rũ. Những chùm hoa màu tím rủ xuống từ tán cây khiến vẻ đẹp của nó càng nổi bật giữa quang cảnh chết chóc xung quanh.

Tôi như chìm đắm vào trong vẻ đẹp đó, cả cơ thể tôi như nhẹ bẫng, mọi cảm giác đau đớn đều biến mất, giống như tôi vừa được ban cho một sức mạnh kì lạ vậy. Nó thôi thúc tôi phải bằng mọi giá chiếm được loài hoa đó cho riêng mình.

"DỪNG LẠI NGAY!" Bỗng nhiên, bản năng của tôi gào thét. Tôi như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê và hoảng hốt nhận ra mình đang đứng ngay trước miệng một cái hố sâu, bên dưới là một đóa hoa khổng lồ mở to với đầy răng sắc nhọn đang chờ tôi rơi xuống. Tôi thở dốc, đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Nguy hiểm thật! Tôi đã quá chủ quan vì nghĩ rằng bản thân không bị ảnh hưởng bởi nơi này, bị dụ hoặc mà quên đi mục đích ban đầu. Tôi phải thoát ra khỏi đây ngay! Nhưng còn con quái vật đang trực chờ tôi?

Rầm Rầm Rầm! "GÀO"

"Chết tiệt!" Sao nó còn đuổi theo mình đến tận đây cơ chứ? Đáng lẽ nó phải phải từ bỏ rồi. Tôi hoảng hốt. Chẳng lẽ chất độc không ảnh hưởng tới nó ư? Không! Chất độc đã có tác dụng. Con quái vật đang tấn công loạn xạ và có vẻ nó đang đau đớn, nhưng cặp mắt đỏ ngầu của nó vẫn dán lấy tôi như thể nếu tôi không chết thì nó sống không yên vậy.

Điên thật! Nó đang lao đến chỗ tôi với tốc độ còn nhanh hơn vừa nãy. Tôi quay người lại và chạy với hy vọng chất độc sẽ sớm giết chết con quái vật sớm thôi..

"Ặc" Tôi vấp ngã lăn vài vòng rồi bị đập vào một cái cây lớn. Sao lại ngã vào lúc này chứ! Chậc! Thế là hết! Trước mặt tôi là cái cây chết chóc đó, sau lưng là con quái vật loạn trí. Chẳng còn lối thoát nào cho tôi cả! Tôi tuyệt vọng. Mà dù sao tôi cũng chẳng còn sức để chạy nữa.

Tôi định cứ nằm đây rồi chờ cái chết đến với mình thì tâm trí lại hiện lên hình ảnh đứa em gái và người bà đang chờ tôi trở về khiến tôi cay đắng. Tất cả là do cái tính khí bốc đồng của tôi. Nếu nghe lời em gái và ở nhà vào hôm nay thì có lẽ giờ tôi đang lăn ra và đánh một giấc ngon lành rồi.

Tôi gượng dậy, cố gắng đứng vững trên đôi chân của mình. Nếu được phép lựa chọn thì tôi không muốn dùng cách này chút nào cả. Đó là phương thức mà tôi tự sáng tạo ra dựa trên khả năng độc nhất của mình. Nhưng mọi thứ mới chỉ nằm trên lý thuyết, điều mà tôi mới chỉ nghĩ đến chứ không dám thực hiện.

Nhắm mắt lại và cảm nhận, tôi tăng cường mọi giác quan hết mức có thể. Thay vì nhìn ra thế giới xung quanh, tôi chỉ tập trung cảm nhận bên trong cơ thể mình. Theo tôi biết thì tốc độ phản xạ của một người được quyết định bởi quá trình xử lý thông tin trong hệ thần kinh. Thông tin được tiếp nhận từ các giác quan (mắt, mũi, tai, xúc giác) truyền đến não bộ cho đến khi phản ứng được khởi tạo và truyền đi điều khiển cơ bắp hoặc các cơ quan khác. Theo đó, muốn nâng cao tốc độ phản xạ của bản thân, ngoài việc luyện tập ra còn một cách nhanh hơn đó là gia tăng tốc độ xử lý của não bộ cũng như hệ thần kinh. Điều này, về cơ bản là bất khả thi!

Nhưng nếu sử dụng khí thì sao? Tôi tự hỏi. Nếu khí có thể cường hóa cơ bắp và các giác quan thì liệu nó có thể tăng cường cả.. Não bộ không? Thật là một ý tưởng điên rồ có phần ngu ngốc! Nhưng chưa thử thì làm sao biết được?

Cảm nhận khí bên trong cơ thể, tôi chuyền một phần nhỏ thứ năng lượng đó trực tiếp lên não. Điều này chẳng khác nào tự sát! Chỉ riêng việc dùng khí để cường hóa cơ bắp thôi đã vô cùng nguy hiểm nếu không luyện tập bài bản.

"Aaaaaa!" Tôi ngã lăn xuống đất, ôm đầu hét lên đau đớn. Cái cảm giác khủng khiếp này là sao chứ? Đau! Đau kinh khủng! Não tôi như bị một thứ gì đó đè nén rồi lại bị kéo dãn ra, cảm giác như đầu tôi có thể bị nổ tung bất cứ lúc nào vậy.

Tôi tuyệt vọng! "Chẳng lẽ mình đã sai rồi ư? Mình sẽ chết ư? Nhưng mình còn quá trẻ để chết! Mình vẫn chưa biết gì về thế giới bên ngoài cả. Còn bà, còn bé Elie, hai người sẽ cảm thấy ra sao nếu mình không trở về? Cả Curtis, cô Alice và chú Arthur, mình muốn gặp lại mọi người! Mình không muốn chết chút nào cả!" Hàng loạt những suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi ngay lúc đó. Có quá nhiều lý do để tôi phải sống. Thế nên, tôi phải trở về bằng mọi giá, cho dù có mất một hai cái tay hay chân đi chăng nữa.

Ngồi khoanh chân và nhắm mắt lại, tôi cố gắng gạt bỏ cơn đau đang hành hạ bản thân. Nghĩ đi! Nghĩ đi nào! Bỏ qua trường hợp tôi đã sai, nếu như vẫn đang đi đúng hướng thì có thể chỉ là tôi đã hiểu chưa đủ.

Bà bà từng nói: "Bản chất của sự vật không dựa vào việc chúng ta thấy nó ra sao mà là cách ta quan sát nó thế nào."

Trước giờ, tôi vẫn quan niệm khí là một thứ gì đó tĩnh và có thể tùy ý thao túng như là một loại năng lượng dự trữ. Nhưng nếu coi bản chất của khí như một dòng chảy luôn luôn di chuyển thì sao? Giống như dòng máu luôn luôn vận động, tuần hoàn bên trong cơ thể. Tôi sẽ phải làm điều tương tự với khí.

Cảm nhận lượng khí còn sót lại, tôi gom chúng lại một chỗ, tưởng tượng chúng thành một dòng chảy và thao túng dòng chảy đó luân chuyển bên trong cơ thể. Di chuyển khí thành một vòng tròn, lấy tâm là vùng đan điền, khí đi từ đan điền xuống chân, đi qua các cơ quan nội tạng, đến tay, qua đầu rồi lại trở về đan điền. Lần này, thay vì chỉ dồn khí lên não một cách thô thiển, tôi thực hiện song song việc đưa dòng khí đó lên não và đồng thời rút một lượng khí tương đương ra. Và khi vừa mới thực hiện được một vài vòng chu trình tuần hoàn thì cơ thể tôi bỗng trở nên khác lạ. Cảm giác thư thái một cách lạ thường, mọi đau đớn dường như biến mất, cả cơ thể trở nên nhẹ bẫng. Tôi mỉm cười, vui mừng tột độ vì biết mình đã làm đúng.

Mở mắt ra trong khi vẫn luân chuyển dòng khí đều đặn.

"Chuyện gì thế này?" Tôi vô cùng kinh ngạc trước những gì bản thân nhìn thấy. Cả thế giới dường như đang.. Chuyển động chậm lại trước mắt tôi. Từng cành cây, ngọn cỏ, cơn gió, cánh hoa.. Mọi thứ đều đang chậm dần.

Đưa tay ra để đón một bông tuyết đang rơi xuống, tôi tự hỏi: "Thời gian đang.. Chậm lại ư?"

"Không thể nào!" Tôi lập tức bác bỏ. Có thể là do tốc độ xử lý của não bộ và hệ thần kinh đã tăng lên khiến tôi thấy mọi thứ như đang chậm dần. Điều này ngay cả tôi cũng không lường trước được.

"Ha Ha!"

"HaHaHaHaHa!"

Tôi tò mò và phấn khích như một đứa trẻ lần đầu tiên được khám phá thế giới này vậy.

Cảm quan của tôi đã thay đổi, nó gần giống như việc con người nhìn mọi thứ dưới con mắt của loài mèo rừng. Nhắm mắt lại và cảm nhận, không chỉ tốc độ phản xạ mà các giác quan của tôi cũng tốt hơn đáng kể.

15 mét về phía trước, đó là vị trí của con gấu, tôi có thể "thấy" nó rõ ràng dù đang nhắm mắt. Trông nó.. Khá chậm, chậm hơn rất nhiều so với con quái vật vừa hành tôi trước đó. Một phần có thể là do chất độc đang tàn phá cơ thể nó.

10 mét, 5 mét rồi 3 mét.. Tôi mở mắt ra, mắt đối mắt với con quái vật. Ở khoảng cách này thì trông tôi chỉ cao hơn đầu gối của nó một chút.

"Chào! Lâu rồi không gặp. Mày vẫn khỏe chứ."

Ừ tất nhiên là không khỏe rồi. Nhìn nó mà xem, ánh mắt chỉ còn lại sự điên cuồng, mớ gai sau lưng vỡ vụn, vết thương ở bên tai khoét sâu chạm tới hộp sọ càng khiến con quái vật trông dữ tợn hơn bao giờ hết. Trên hết thì móng vuốt của nó chỉ đang cách đầu tôi khoảng vài thước. Giờ thì tôi có thể thấy rõ mọi chuyển động của nó. Vẫn rất nhanh nhưng so với trước đó nó rõ ràng đã chậm lại khá nhiều. Và ở mức độ này thì tôi có thể né được.

Tôi lách mình sang một bên, vừa vặn né móng vuốt của nó. Vết chém cày nát mặt đất nơi tôi vừa đứng cùng với sóng xung kích khiến tôi mất thăng bằng. Chậc! Có vẻ đòn tấn công của nó vẫn chẳng hề yếu đi chút nào.

Tôi nhanh chóng ổn định lại tư thế. Bên trái, bên trên, chính giữa.. Tôi liên tiếp né một loạt đòn tấn công, cả cơ thể dường như nhẹ hơn bao giờ hết. Cùng với các giác quan đã được tăng cường, não bộ phản ứng nhanh đến mức khiến tôi cảm thấy cơ thể di chuyển trước cả khi con gấu định tấn công.

Rầm Rầm Rầm!

Một loạt các đòn tấn công điên cuồng không theo quy tắc nào cả. Cho dù có mạnh đến đâu thì nó vẫn chỉ là một con quái vật vô tri và tấn công với một mục đích duy nhất là giết chết con mồi của mình. Vậy nên tôi có thể đoán được nó sẽ tấn công ở đâu và khi nào.

Rầm Rầm.. Rầm!

Tôi lách mình uyển chuyển trước một loạt đòn tấn công chết chóc. Những đòn tấn công của nó đan xen với nhau như một tấm lưới đang ụp xuống con mồi tưởng chừng như không có lối thoát. Nhưng tôi lại thấy rất rõ, rằng đòn đánh của nó sẽ đáp xuống đâu và tôi phải di chuyển như nào để tránh né. Cơ thể tôi tự động giản lược mọi động tác đến mức tối thiểu và tự chọn điểm đến nơi tôi phải đáp xuống. Mọi hành động dường như được thiết lập sẵn trong đầu khiến tôi có thể né mọi đòn tấn công mà không tiêu tốn quá nhiều sức lực.

Trông tôi giống như đang khiêu vũ với lưỡi kiếm luôn kề sát bên cổ vậy!

Ha Ha Ha!

"Mình đang phấn khích ư? Sau khi vừa mới thoát khỏi cái chết không ít lần? Dĩ nhiên rồi, điều đó không đáng mừng hay sao?" Nhưng cảm giác này lại khác. Tôi không còn muốn bỏ chạy khỏi cuộc chiến nơi mình có thể chết bất cứ lúc nào nữa. Tôi đang thực sự tận hưởng trận chiến này. Giống như chú Arthur nói:

"Cảm xúc mà một chiến binh thực thụ cảm thấy à? Hmm.. Đó là niềm vui và sự phấn khích."

Con quái vật đột nhiên dừng lại, nó có vẻ ngạc nhiên.

"Ha ha ha! Mày nhận ra rồi phải không? Tao không còn là con mồi cho mày mặc sức giày vò nữa. Giờ nhìn mày không khác gì một con mèo đang xù lông cả."

Ánh mắt của nó đã thay đổi. Không còn vẻ điên cuồng như lúc trước mà thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh. Rõ ràng nó không còn coi tôi là con mồi nữa. Con quái vật đứng thẳng lên bằng hai chi sau, nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn nhất đời nó vậy.

Đột nhiên, nó rống lên một tiếng rồi lao vào tôi với tốc độ cực nhanh. Tôi đã sớm nhảy qua một bên để né trong khi nó quay lại và dùng phong đao để tấn công.

Rầm Rầm Rầm!

Giờ thì tôi không còn thoải mái né tránh như trước nữa. Đòn tấn công của nó giống như có chủ đích hơn. Những đòn chém không còn quá mạnh mà chú trọng vào tốc độ và sự chính xác.

"Đừng nói là mày cũng đang tiến bộ đấy nhé." Tôi không còn gì để nói. Bây giờ thì cuộc chiến này đang dần chuyển sang xem ai có thể duy trì được lâu hơn. Kẻ nào không trụ được sẽ là kẻ chết trước.

Con quái vật tấn công rất nhanh và tôi đang phải vật vã để né tránh. Nhưng nó chuyển động càng nhanh thì càng nhanh bị chất độc giết chết. Và thực tế đã chứng minh điều đó.

Rầm.. Rầm rầm

Những đòn tấn công của nó bị ngắt quãng và yếu đi. Con quái vật đang kiệt sức và với chất độc đang tàn phá cơ thể thì rõ ràng nó chẳng còn sống được bao lâu nữa.

"Ha ha ha! Giờ thì tao chỉ cần câu giờ cho đến khi mày chế.."

Đột nhiên!

Phụt!

Một thứ chất lỏng ấm nóng phóng ra từ mũi và mắt tôi! Đưa tay sờ lên mặt mình. "Là máu ư?" Tôi tự hỏi. "Nhưng tại s.."

Rầmm!

Tầm nhìn của tôi bị mờ đi nhanh chóng, đầu thì đau nhức khiến cơ thể mất thăng bằng rồi bị sóng xung kích hất bay ra xa.

Chết tiệt! Sao mình lại quên chuyện này được chứ. Ngay khi đặt chân đến đây cơ thể mình đã vô cùng kiệt kuệ rồi và với một chút khí còn lại thì sẽ chẳng đủ để duy trì trạng thái này lâu được. Rõ ràng là với tình trạng như vậy thì mình đã có thể chết bất cứ lúc nào.

Chạy ư? Mình có thể chạy sao? Giờ đi còn không nổi nữa là. Cũng chẳng thể tấn công được. Lớp aura bảo vệ con quái vật vẫn còn đó, nắm đấm thì vô dụng, không có vũ khí thì không thể thương tổn được nó.

Chờ đã! Nếu là vũ khí thì.. Tôi đưa tay rút con dao găm ở thắt lưng ra, nó là di vật duy nhất mà bố tôi để lại. Thứ này có thể coi là vũ khí được không nhỉ? Nói là dao găm nhưng lại có hai lưỡi, tay cầm được khắc họa tiết của một sinh vật trông giống như rắn, ở giữa nổi bật một ngôi sao sáu cánh. Thành thật mà nói tôi chưa từng thấy một vũ khí kỳ lạ như này, nó quá ngắn để được gọi là kiếm và vết thương do nó gây ra đối với cơ thể cứng cáp của các loài quái mana thì chẳng khác nào vết xước. Tuy vậy, điều khiến tôi quyết định lôi nó ra là do trong trạng thái vừa rồi tôi cảm thấy ở nó có gì đó rất đặc biệt.

Nhưng không còn thời gian nữa, con quái vật đang lao đến vồ lấy tôi. Quyết định liều mình lần cuối, tôi dồn chút khí ít ỏi vào chân nhảy sang bên làm con quái vật ngoạm vào thân cây khiến răng của nó bị giắt vào đó. Vội loạng choạng cường hóa đôi chân lần nữa, tôi lao thẳng đáp lên vai con gấu mặc kệ bắp chân vừa bị rách toạc để lộ cả cơ và xương bên trong. Chuyển toàn bộ lượng khí của mình vào cánh tay đang nắm chắc con dao, tôi đâm thẳng vào vết thương bên đầu con quái vật.

"Gào!"

Chết tiệt! Hộp sọ của nó quá cứng không xuyên qua được!

"Aaaa" Tôi gào lên dùng hết sức bình sinh nhưng vô dụng, vết thương quá nông.

"Thế là hết!" Tôi cười khổ. Giá như mình có thứ vũ khí sắc và dài hơn thứ này. Và rồi đột nhiên, toàn bộ lượng khí trong tay bị hút sạch khiến cơ thể tôi trở nên vô lực. Thứ mà tôi vẫn nghĩ là con dao tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt rồi tự động dài ra đâm xuyên đầu con quái vật như cắt bơ.

"Rầm" Cả cơ thể to lớn của con quái và tôi lắc lư rồi đổ gục xuống đất.

"Ặc.. Hộc hộc" Tôi nằm bẹp dưới đất, dùng hết sức nhưng chỉ có thể xoay được cái cổ của mình để xác định xem con gấu đã chết hay chưa.

"Ha ha.. Không ngờ cha lại để lại cho mình đồ tốt như vậy!" Bất ngờ thật, cơ mà sao lại không nói cho mình cách sử dụng từ trước cơ chứ. Nếu biết cách dùng thì mình đã không vật vã thế này. Trong khi đó, ánh sáng trên con dao mờ dần rồi vụt tắt, nó thu nhỏ trở về hình dáng ban đầu.

"Ha.. Hộc hộc.. Tao thắng rồi đồ quái vật!"

"Ha Ha Ha.. Ặc"

Cơ thể tôi cảm thấy vô lực và tê dại đến mức còn chẳng cảm nhận được nỗi đau từ vết thương khủng khiếp dưới chân. Quan sát chiến lợi phẩm của mình ở khoảng cách này khiến tôi vừa sợ hãi vừa tò mò. Sẽ ra sao nếu mình vác con quái vật này về và dõng dạc tuyên bố rằng đây là con mồi đầu tiên mình bắt được? Mọi người hẳn phải trố mắt kinh ngạc cho xem. Mà trước tiên phải sống sót rời khỏi đây đã.

Đột nhiên, không có dấu hiệu gì báo trước con mắt thứ 3 của con gấu mở ra. Tôi kinh hãi hét lên khi thấy con mắt với đồng tử màu vàng nhạt nhìn tròng trọc vào tôi với vẻ giận dữ.

"Đùa tao à?" Tôi cay đắng "Sau tất cả những chuyện vừa rồi mà mày vẫn còn sống ư đồ quái vật?"

Nhưng tôi đã sai, những chuyện tiếp theo xảy ra khiến tôi không biết diễn tả thế nào. Một tia sáng màu vàng rực tỏa ra từ mắt của con gấu, nó ngưng tụ lại, trôi trong không khí như một sợi chỉ ánh sáng rồi chảy thẳng vào chán tôi. Sau đó là cơn đau đầu khủng khiếp đến nỗi tôi chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất đi. Mọi thứ chỉ còn lại một màu đen trống rỗng.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back