41,890 ❤︎ Bài viết: 1290 Tìm chủ đề
Chương 40: Thần Chủ Ngũ Châu - Ngươi Là Kẻ Tuyệt Tình

54775587753_8de806a756_o.jpg


"Phải, ta đang mơ, là ta mơ được gặp Thần chủ của các ngươi. Ta mơ gặp hắn đến héo mòn tấc dạ các ngươi có biết không?" Lạc Tố Tâm thành thật thú nhận tâm tư tình cảm của mình không chút kiêng dè giấu diếm. Tiểu Sương lắng nghe hai mắt trợn tròn.

Thấy nàng ta không hiểu vấn đề, Tiểu Điềm bên cạnh bèn kể lại mọi chuyện. Nghe xong, Tiểu Sương cũng lờ mờ hiểu ra, trong khoảng thời gian bản thân không ở đây đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy.

Thảo nào ban nãy, nàng nhìn thấy các vị nữ thần kia tập trung lại một chỗ bức bách Tố Tâm, vội vàng không muốn cô ấy sống thêm dù chỉ là một chút.

Nếu nói vậy, Tố Tâm may mắn hơn nàng nhiều. Cùng yêu điên cuồng huynh muội nhà họ, nhưng cô ấy thì được Thần chủ cứu mạng, một đêm bên cạnh không rời nửa bước, dùng đôi mắt gợn sóng ban cho ánh nhìn.

Nàng chưa từng được nếm trải cảm giác được chủ tử ôn nhu, cũng chưa từng dám thổ lộ lòng mình cho người ấy hay. Cùng là nữ tử này lại mạnh dạn nói ra lời tận đáy lòng. Nàng thật sự ngưỡng mộ lá gan của Tố Tâm. Nàng thật sự hối hận vì lúc trước đã không thẳng thắn bộc bạch lòng mình, giờ chủ tử đã đi rồi, không còn cơ hội nào cho nàng nói ra lời muốn nói rằng nàng yêu chủ tử của mình nữa cả.

Không kềm được đau thương, Tiểu Sương chợt nhiên bật khóc rống lên.

Nhìn thấy bờ vai gầy mảnh của nàng ta run rẩy, tiểu cô nương lam phát chợt nhớ lại trước đây. Khi dẫn nàng ấy bôn ba tháo chạy khắp nơi đến Hỉ Tích thành này, dọc đường chịu đói chịu rét, nàng ta còn bị sốt cao, vẫn hết mực lạy lục van xin nàng đưa nàng ta về đây, báo thù cho chủ tử.

Rồi sau đó cả hai gặp nạn trên biển Đại Lạc, Tiểu Sương dạt vào đảo hoang, may mắn sống sót, được Thần chủ cứu đem về đây, kể ra sự thật nếu không nàng cả đời cũng ngậm bồ hòn mà sống.

Hiện tại tiểu cô nương lam phát chẳng những cảm kích Tiểu Sương, cảm thấy nàng ta đáng thương, còn cảm thấy có chút áy náy với nàng ấy vì đã không sớm nói ra sự thật. Mang theo tâm trạng tự trách, Tố Tâm kéo Tiểu Sương vào lòng, vươn tay vỗ vỗ bờ vai gầy mảnh, một mực an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc Sương Sương."

(chuyển cảnh)

Thế là nguyên một ngày hôm đó trôi qua. Dù Tiểu Sương và Tiểu Điềm đã chuyển lời của tiểu cô nương lam phát đến Dạ Hàn Uyên. Hắn vẫn không đến gặp nàng, càng không cho nàng diện kiến hắn. Kể từ cái đêm Tố Tâm mạo phạm hắn, hôn lên cổ, còn muốn cởi y phục của hắn ra nữa. Hắn đã lập tức rời khỏi nội viện Sầm Nghê, cho đến nay không nói với nàng một lời nào, càng không gặp riêng nhau nữa. Hắn làm vậy là ý gì? Hắn chán ghét nàng đến độ này rồi sao? Đợi rồi đợi, một canh rồi lại hai canh lặng lẽ trôi qua trong câm nín. Tiểu cô nương lam phát không chịu đựng được nữa, lợi dụng giữa màn đêm tối đen như mực, nàng đã lẻn ra khỏi phòng.

Kể từ buổi sáng nay khi sự thật sáng tỏ, các nữ thần rồi cả quân vệ cung nhân trong thần cung đều không còn nguyên nhân để mà lấy mạng Lạc Tố Tâm nên tạm thời mạng của nàng được bảo toàn. Có lẽ vì vậy đám quân vệ dày đặc bao bọc viện Sầm Nghê đã được rút sạch sẽ chỉ để có vài tên canh chừng ngoài cửa, lẽ thường nàng có thể hạ gục được chúng dễ dàng.

Men theo vách tường rồi các bụi hoa kiểng, tiểu cô nương lam phát đi qua khá nhiều nơi, lách tránh khá nhiều quân binh tuần tra cùng cung nữ thi thoảng tốp hai tốp ba qua lại, mà Thần Chủ Ngũ Châu vẫn hoài khuất xa tầm mắt.

Nàng không biết hắn đang ở nơi nào trong cái thần cung rộng lớn bao la này. Bất chấp vết thương còn chưa khép miệng, đã chạy đi tìm hắn.

Hiện tại Tố Tâm thấm mệt, ổ bụng lần nữa truyền đến cơn đau, mà bóng dáng Thần Chủ Ngũ Châu vẫn mãi xa tầm tay với. Khắc này thật sự muốn mở miệng mắng người, mắng cái kẻ đã thiết kế nên thần cung này, đường lối hầu như đều giống hệt nhau, rất dễ dàng đi lạc, lại quá mức rộng lớn. Quan trọng là nàng không thể nào ra mặt hỏi đường, đám quân binh kia sẽ bắt nàng lại ngay cho mà coi.

Lại nói, tiểu cô nương lam phát rời khỏi phòng không bao lâu, Tiểu Điềm mang canh gà đến cho nàng nhìn thấy mấy tên quân canh bên ngoài đều bất tỉnh, giường phòng trống trơn. Nàng ta biết ngay là nàng đã đi tìm Thần chủ. Nhưng nàng vừa mới ở hướng Ngự Thư Phòng về đây mà có nhìn thấy cô nương ấy tới đâu. Không còn nghi ngờ gì nữa, tiểu cô nương chắc chắn đã lạc đường, không khéo gặp phải thuộc hạ của các nữ thần, mạng nhỏ coi như toi.

Nghĩ vậy, Tiểu Điềm lật đật chạy đến Ngự Thư Phòng, nhờ cung nữ Tiểu Hương thông báo với Thần chủ một tiếng. Cung nữ Tiểu Hương ôm lòng loạn động với Thần chủ, lẽ thường không ưa Lạc Tố Tâm. Tuy nhiên, nàng ta vẫn không gộp chung hai chuyện tính mạng và tình cảm làm một, nàng ta bèn nói ra sự thật rằng Thần chủ hiện tại không có ở trong Thư Phòng. Ngài đã rời đi không bao lâu, là đến nơi giam giữ Hoặc tướng quân. Vừa nghe đến đây Tiểu Điềm hai mắt híp lại, đa tạ nàng ta rối rít, sau đấy ba chân bốn cẳng chạy một mạch đi, cư nhiên là hướng về nơi ngục thất. Giờ chỉ có thông báo với Thần chủ mới có cơ may tìm thấy tiểu cô nương tóc xanh kia trước khi quá muộn.

(chuyển cảnh)

Nơi ngục thất giam giữ Hoặc tướng quân. Hắn trong bộ y phục đơn bạc của phạm nhân, đang quỳ dưới nền, mắt hướng về tấm lưng của Dạ Hàn Uyên, đôi mắt vừa kiên định lại mang theo uất ức, nhớ nhung.

Hai ngày nay biệt giam ở nơi này dù không bị đánh đập, cũng chưa từng bị bỏ đói bỏ khát bữa nào. Nhưng không được gặp Thần chủ, hắn nhớ đến phát điên. Đối với hắn, nỗi nhớ nhung chủ tử dày vò bức bách so với tùng xẻo còn đáng sợ hơn bội lần.

Mỗi ngày nhìn thấy Thần chủ, toàn thân hắn tràn đầy năng lượng tích cực để làm việc để sống sót. Hiện tại bị giam vào đây hai ngày, tứ chi hắn rã rời mất hết nhuệ khí, mất hết ý chí. Hắn tự hỏi với lòng nếu một ngày không còn nhìn thấy người nữa, hắn sẽ lấy niềm tin đâu mà sống, mà làm việc? Mà chiến đấu mà có thể cháy hết mình vì trọng trách, giang sang, vì nam nhân uy vũ mang khí chất bức người trước mặt hắn này đây?

Càng nghĩ nắm tay của hắn càng siết chặt lại, cố kềm nén tình cảm để không phải làm ra hành động nào quá phận, mạo phạm đến ngài, để không lao đến chạm ngón tay vào mảnh huyết y, ôm chầm lấy thắt lưng của ngài, không bao giờ buông xuống. Thật sự hắn đã quá mức kềm nén. Cũng là lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên:

"Kiến Ninh, ngươi không có lời nào để biện minh với quả nhân. Xem ra hai ngày nay, ngươi ở lại cái ngục thất này thật sự rất thoải mái?"

Lời nói của Dạ Hàn Uyên rất đỗi bình thường, nghe ra lại như mũi dao đâm vào tim Hoặc Kiến Ninh. Khoảnh khắc hắn ngẩng đầu nhìn tấm lưng của chủ nhân, lắc đầu qua lại. Giọng điệu đầy nức nở: "Không hề thoải mái chút nào. Không được làm việc, không được nhìn thấy ánh mặt trời. Quan trọng là không có Thần chủ trách cứ mỗi lúc thuộc hạ làm sai. Thuộc hạ cần được ngài trách phạt, nếu không sẽ không tiến bộ, nếu không sẽ không sống được. Hai ngày nơi đây tựa như hai năm ngoài kia, thân thể của thuộc hạ tưởng chừng như sắp mục rữa. Thuộc hạ biết tội của mình lớn tày trời, là tự làm tự chịu, nào dám mở miệng xin ngài tha thứ, nào dám nghĩ tới hai chữ biện minh?"

"Hừ, ngươi miệng nói mình tội lớn tày trời, lời lẽ lại đầy uất ức bất phục. Thường ngày ngươi hành sự cẩn trọng thế nào, tuyệt nhiên lần này lại đem công tư gộp chung một chỗ. Thật khiến quả nhân thất vọng."

Nghe một lời này, đáy mắt Kiến Ninh mở to sững người: "Thần chủ, thuộc hạ luôn quy phục ngài, tấm lòng có trời đất làm chứng. Chỉ là giây phút nhìn thấy nữ thích khách kia mạo phạm đến ngài, thuộc hạ nhất thời hồ đồ, cả gan làm bậy, ngàn vạn lần biết sai. Hãy cho thuộc hạ một cơ hội nữa, đoái công chuộc tội. Thuộc hạ sẽ không bao giờ lặp lại sai phạm, sẽ không bao giờ khiến ngài thất vọng nữa đâu Thần chủ, thuộc hạ..."

Hoặc Kiến Ninh nói đến đây, giọng một nữ nhân đã vang lên cắt ngang lời hắn, kèm theo tiếng thở hổn hển. Cư nhiên là của Tiểu Điềm cung nữ: "Hồi bẩm Thần chủ, chuyện không hay rồi. Cô nương tóc xanh kia đột nhiên biến mất khỏi phòng, còn đánh mấy thị vệ ngất xỉu, nô tì cả gan đoán rằng cô nương đi tìm ngài rồi thì đi lạc đâu đó trong cung. Giờ tính sao đây a Thần chủ?"

"Đã bao lâu rồi?" Dạ Hàn Uyên nhíu mày nhìn Tiểu Điềm quỳ dưới nền.

"Dạ, tầm thời điểm nô tì quay về phòng sau đó có chạy đi tìm cô nương ấy. Cho đến hiện tại ngót hai canh giờ rồi ạ."

"Ngươi thật ngốc, hai canh giờ một kẻ thương tật lạc trong thần cung rộng lớn. Ngươi có biết hậu quả thế nào không?"

"Thần chủ, nô tì không báo sớm, sợ kinh động đến ngài, nô tì lần sau sẽ rút kinh nghiệm."

"Ngươi, lui ra ngoài lãnh hai mươi trượng đi."

"Đa tạ Thần chủ khai ân." Tiểu Điềm lui ra ngoài lãnh phạt, lòng vui phơi phới vì không bị đuổi khỏi cung Rồng. Hoặc tướng quân quỳ yên trên nền, nhìn theo bóng lưng chủ nhân rời đi, lòng hắn thắt chặt lại. Hắn cứ ngỡ đây là lần cuối cùng còn nhìn thấy ngài, cứ ngỡ ngài sẽ không bao giờ tha tội cho hắn. Nào ngờ bước chân Hàn Uyên bỗng nhiên dừng lại, một giọng nói trầm ấm cất lên, âm thanh phá tan cái đớn đau thống khổ trong tim tướng quân. Âm thanh mà hắn ta mong đợi suốt hai ngày nay:

"Kiến Ninh, ngươi còn tính quỳ ở đó cho đến bao giờ. Không mau theo quả nhân đi tìm người?" Hàn Uyên quay lại nhìn hắn một cái rồi rất nhanh quay đầu cất bước đi tiếp, chỉ một ánh nhìn của ngài thôi cũng quá đủ cho hắn rồi. Mái tóc đen tuyền của ngài phất bay theo chiều gió, buông loạn trên bờ vai, khoảnh khắc thật đẹp. Kiến Ninh gật đầu ưm một tiếng, sau đó không còn chờ đợi thêm gì nữa. Hắn vụt đứng dậy chạy như bay theo phía sau chủ nhân, cả hai chủ tớ cứ thế mà ra khỏi ngục thất.
 
Chỉnh sửa cuối:
41,890 ❤︎ Bài viết: 1290 Tìm chủ đề
Chương 41: Hỡi Thế Gian Si Tình Là Đau Khổ

Lúc này bóng đêm bao trùm vạn nẻo. Tại một góc tường nơi thuộc phạm vi cung Rồng, thân thể tiểu cô nương lam phát đang nép dựa vào một bức tường, là nàng cố tình né tránh một đội quân binh tuần tra đi ngang qua. Đợi bọn chúng đi khỏi, tiểu cô nương thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cất bước chân nặng trĩu đi tìm tẩm điện của Thần Chủ Ngũ Châu. Bởi lẽ nàng nghĩ rằng trời càng về khuya, hắn giờ này chắc chắn đã đi ngủ, và tẩm điện chính là nơi ngủ của các bậc đế vương.

Cách đó khá gần, bọn người Nữ Vương Tinh cũng đang mò mẫm đi tìm tung tích của nàng. Nguyên lai, sáng này Thần Chủ Ngũ Châu quay về đem theo cung nữ Tiểu Sương, sự việc nhanh chóng phơi bày ra ánh sáng. Khắp cả thần cung đều biết rằng, tiểu cô nương lam phát không phải là thủ phạm, hiển nhiên bọn chúng cũng không ngoại lệ.

Có điều, trên dưới thần cung nơm nớp lo cho Thần chủ sắp phải đối đầu với Nữ Thần Mặt Trăng thế lực lớn mạnh đã sát hại Đại công chúa, thì bọn chúng ngược lại bật cười ha hả vì kế hoạch đi đúng đường, không sai không khác. Giờ Lạc Tố Tâm đã không còn chút giá trị lợi dụng nào, bọn chúng đương nhiên gấp nhổ cái gai nằm trong mắt này ra ngoài rồi.

Lại nói, ban nãy đến Sầm Nghê viện vừa hay nghe được tin con nha đầu tóc xanh bỏ trốn, hiện tại đang lạc trong thần cung, cơ hội giết nó đến rồi. Chúng lập tức tỏa ra đi tìm, mong tìm được nó trước khi quân binh ập đến, bởi lẽ nãy giờ chúng cũng nhìn thấy quân lính tràn lan khắp mọi nơi.

Là Hoặc tướng quân - Thống lĩnh Cấm Quân đã điều động hơn năm trăm quân vệ phong tỏa các ngả ra vào, cùng bốn nhóm lục soát tất cả các ngóc ngách trong cung. Chẳng bao lâu phạm vi tìm kiếm đã được thu hẹp lại, bọn chúng còn không nhanh chân lấy mạng nha đầu kia, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Quả là trái đất tròn, tiểu cô nương lam phát đang lách trách quân binh, tấm lưng mảnh mai lủi vào hoa viên đầy cây xanh che khuất. Cũng là lúc này bọn người Nữ Vương cũng đang mò mẫm trong hoa viên, xoay qua xoay lại tấm lưng Thập Tam đụng phải tấm lưng của nàng, cả hai quay đầu nhìn nhau, cả hai liền mở to mắt kinh ngạc.

Bất quá, Thập Tam vừa kinh ngạc liền sau đó đã giơ tay lên tính đập một trưởng vào đầu nàng, trực tiếp đập cho đầu nàng vỡ làm hai mảnh. Tố Tâm vội né tránh sau đó quay đầu bỏ chạy vì biết mình đang bị thương trên ổ bụng, thực chất không thể vận khí giáp chiến với kẻ thù.

Mà sở dĩ nàng biết đây là kẻ thù vì tên này hoàn toàn không mặc giáp trụ quân vệ trong cung, mười mươi kẻ này cũng là thích khách đột nhập thần cung trộm báu vật gì đó, lỡ bị nàng phát hiện nên ra tay đánh lén để thủ tiêu đây mà. Tình cảnh trước mắt chạy là thượng sách.

Lại nói, Thập Tam khắc này nhìn thấy nha đầu tóc xanh chạy cũng vội đuổi theo, vừa đuổi vừa truy hô cho Nữ Vương cùng đồng bọn.

Thế là bốn người cùng đuổi một người. Tiểu cô nương lam phát lật đật lủi vào các lùm cây um tùm trong hoa viên tránh thân, tay bụm vết thương trên ổ bụng đã bị động mạnh đến rách ra, mặt nàng nhăn lại đau đớn.

Nhưng nàng có chạy đằng trời cũng không thể chạy kịp bọn yêu tinh cùng Thần Bách Độc, chúng đã phát hiện ra nàng núp trong lùm cây. Thế là chúng từ từ tiến đến phía sau lưng, tính một trưởng đập chết tại chỗ.

Nào ngờ lúc này ánh lửa sáng lóa một góc hoa viên, dàn quân vệ cùng Hoặc tướng quân ập tới. Ánh sáng cùng quân binh quá đông soi cả một góc bừng lên cơ hồ là soi cả lên mặt của bọn chúng. Sợ đám quân binh nhìn thấy kinh động đến Thần Chủ Ngũ Châu, Nữ Vương liền lệnh cả bọn lập tức rút lui.

Bấy giờ, tiểu cô nương lam phát vẫn không hay biết mình mới vừa trải qua nguy hiểm trong tích tắc. Nàng chỉ nhìn thấy một đội quân vệ bừng sáng trước mặt, đang tiến về phía mình, trong đó người chỉ huy lại là Hoặc tướng quân, là người đã muốn lấy mạng mình trong hầm ngục.

Quá hoang mang, Tố Tâm quay đầu bỏ chạy. Không sợ chết, chỉ sợ chết rồi không còn được nhìn thấy Thần Chủ Ngũ Châu, người nàng đang mong mỏi, người nàng đang tìm kiếm suốt hai canh giờ qua.

Cơ mà mới chạy được có đôi ba bước chân, tiểu cô nương lam phát đã loạng choạng ngã xuống vì kiệt sức. Quân binh ập đến, nàng cứ ngỡ mình sẽ chết dưới hàng trăm nhát kiếm xé thân. Nào ngờ, tên Hoặc tướng quân kia đã lệnh đem nàng về lại Sầm Nghê viện.

Tố Tâm đi rồi, Hoặc tướng quân vẫn còn đứng đấy, nhìn về phía đám quân vệ đông nghịt giữa ánh lửa chập chờn bừng sáng.

Bấy giờ, đám quân vệ dạt sang hai bên, tướng quân mới nhìn thấy chủ nhân mình. Thì ra suốt từ nãy giờ Thần Chủ Ngũ Châu vẫn luôn đứng đó, là quân lính quá đông lại giữa đêm tối ánh lửa chập chờn tiểu cô nương lam phát mới không nhận ra mà thôi.

Nhưng bọn người Nữ Vương kia thì tinh ý hơn nhiều, lại không bị trọng thương mà che mờ đôi mắt, vì nhìn thấy hắn nên bọn chúng mới sợ hãi rút lui. Bằng không, có hàng vạn quân lính cùng Hoặc tướng quân cũng bằng thừa, tiểu cô nương phàm gian kia là đã bị lấy mạng từ khắc nãy.

"Kiến Ninh, ngươi tăng cường canh gác một chút. Vừa nãy đến đây quả nhân ngửi thấy có mùi yêu khí quanh hoa viên này, rất có thể chúng cùng hai tên yêu tinh hôm trước lẻn vào giết cung nữ là đồng bọn của nhau."

"Dạ, mạt tướng hiểu."

Kiến Ninh theo lệnh chủ nhân liền tăng cường tuần tra, hắn đi rồi, quân vệ cũng giải tán rồi. Hàn Uyên còn đứng đó, hướng nhìn nơi góc bụi cây lúc nãy, một vệt máu li ti nhỏ trên đất. Hàn Uyên làm sao mà không nhận ra đó là máu của Tố Tâm, nha đầu lúc nãy đã kiệt sức quỵ xuống tại chỗ đó, là vì đi tìm hắn nên mới ra nông nỗi này. Giây phút nhìn nó bị đám quân vệ của mình lôi đi, lòng hắn cồn cào bất an, nhưng hắn làm sao có thể ra mặt, đã trót tuyệt tình rồi, thì phải làm cho tới cùng thôi. Con đường hắn đã chọn đi, bất cứ ai cũng không thể xen vào, dù có là nó đi chăng nữa cũng không ngoại lệ.

(chuyển cảnh)

Đám quân vệ đem tiểu cô nương lam phát về lại nội viện Sầm Nghê, Tiểu Sương nhanh chóng mời Thái Y đến đắp thuốc băng bó lại vết thương. Cả quá trình, Tố Tâm không nói nửa lời, gương mặt âm trầm.

Kiệt sức vì tìm kiếm Thần Chủ Ngũ Châu, đau đớn vì vết thương nhưng cũng không làm cho nàng thất sắc đến độ này. Làm nàng thất sắc chỉ bởi vì bản thân tìm hoài vẫn không tìm thấy hắn. Phải làm sao để nàng gặp được hắn, để nàng hóa giải hiểu lầm với hắn đây. Hắn chắc chắn còn giận nàng nhiều lắm, nên không muốn gặp.

Nhìn gương mặt mang tâm trạng không chút che giấu của nữ tử đối diện, Tiểu Sương bên cạnh lắc đầu thở hắt ra một hơi, chậm cất tiếng nói: "Tâm Tâm à, ngươi thật sự hết thuốc chữa rồi, đang bị thương nặng vầy còn đi ra ngoài. Ngươi không màn đến mạng của mình sao? Điềm muội không thông báo ngươi mất tích, e rằng hiện tại ngươi đã bỏ xác ở ngoài kia. Đám người muốn lấy mạng ngươi trong thần cung này hiện tại đếm không kể xiết đâu."

Nghe Tiểu Sương nói, khắc này Tố Tâm mới sực nhớ ra cung nữ Tiểu Điềm, nãy giờ về đây không hề thấy bóng dáng của nàng ta đâu. Tố Tâm vuột miệng hỏi, gương mặt vẫn vẹn nguyên âm trầm: "Là nàng ấy đã báo tin cho tên tướng quân kia sao, chuyển lời đa tạ của ta đến nàng ấy. Nói ra cũng thật nực cười, mấy ngày trước tên tướng quân đó còn giả truyền mệnh lệnh lấy mạng ta, hôm nay biết được sự thật ta không phải là hung thủ sát hại Đại công chúa liền trở mặt như trở bàn tay. Trở nên hiền lành tử tế."

Nhìn biểu tình cười nhạt của Tố Tâm, Tiểu Sương lại lắc đầu thở ra thêm lần nữa, quả nhiên nữ tử quật cường này chính là giỏi đánh đấm, đầu óc không dùng được: "Tâm Tâm, ngươi tưởng Hoặc tướng quân thực sự tử tế với ngươi sao? Ngươi không hiểu gì cả, dù có biết được sự thật ngươi không phải là hung thủ, tướng quân trước sau vẫn một lòng một dạ muốn lấy mạng của ngươi thôi. Cả thần cung này, ngoại trừ ta và Điềm muội ra ai ai cũng thế. Nếu không phải là lệnh của Thần chủ hạ xuống sai hắn điều binh phong tỏa các lối ra vào để tìm kiếm ngươi, e rằng tướng quân đã lần nữa giết chết ngươi rồi."

"Nàng nói sao, lệnh là Thần chủ hạ, thiệt sự là hắn?" Nghe người hạ lệnh tìm kiếm nàng là nam nhân băng lãnh tuyệt tình ấy, không phải là Hoặc tướng quân, cõi lòng Tố Tâm rộn rạo, nôn nao. Bất quá biết được hắn hạ lệnh nhưng tại sao hắn vẫn không gặp mặt mình, tại sao hắn vẫn trốn tránh mình, nàng khắc này thật không hiểu nổi trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, muốn dày vò nàng sao?

"Thần chủ của nàng, hắn thật vô tình. Ta cứ ngỡ biết được sự thật hắn sẽ coi trọng ta hơn, khoảng cách giữa ta và hắn sẽ được xích lại. Nào ngờ hắn vẫn trước sau không mặn không nhạt với ta, thờ ơ lãnh đạm."

"Hừ, không biết có thờ ơ lãnh đạm hay không, ta chỉ biết sau khi phát hiện ngươi mất tích, Điềm muội đã lật đật chạy đến Ngự Thư Phòng nhờ Hương tỷ thông báo với Thần chủ một tiếng. Vì để ngươi mất tích mà Thần chủ nổi trận lôi đình, phạt Điềm muội hết hai mươi trượng, giờ muội ấy vẫn còn nằm bẹp một chỗ chưa thể ngồi dậy được kìa."

"Ngươi nói xem Tâm Tâm, vậy có được xem là Thần chủ coi trọng ngươi không? Lại nói, Ngự Thư Phòng của ngài ấy nằm ngay trong cung Rồng, ngươi lại có thể đi lạc tới tận hoa viên Kiết Tường cung. Thật bái phục!"

Tiểu Sương lần nữa lắc đầu thở hắt ra một hơi, Tố Tâm bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, đồng tử mắt to tròn long lanh, nàng vừa vui vừa buồn. Vui vì hắn coi trọng mình, buồn vì mình mà Tiểu Điềm bị phạt hết hai mươi trượng, vui buồn đan xen lẫn lộn. Bất quá vết thương rồi sẽ lành, còn niềm vui do hắn ban tặng cho nàng sẽ kéo dài đến mãi mãi:

"Tiểu Sương, không cần nàng quá khen ta. Hiện tại, ta chỉ muốn nàng vẽ cho một tấm bản đồ đường lối đi lại trong thần cung, cho ta dễ dàng đến những nơi mà hắn thường lui tới. Nhân tiện, nàng có biết ai là người đã thiết kế thần cung không, thật sự biến thái quá nha, nơi nào cũng giống nơi nào. Y hệt như một mê cung, đều khó tránh lão nương ta đây hai lần đi lạc."

"Tâm Tâm, toàn bộ đường lối nơi đây đều do Thần chủ của chúng ta thiết kế, ngươi phàn nàn kêu ca cái gì. Hai chữ biến thái này đến tai ngài ấy, ngươi cả đời cũng đừng mong gặp được ngài."

Nghe là hắn thiết kế, tiểu cô nương lam phát tay ôm mặt, thật sự không dám phàn nàn ý kiến ý cò gì nữa. Tiểu Sương lại nhìn nàng, tiếp lời: "Tuy nói lối thiết kế giống nhau nhưng các ngả rẽ đều có biển chỉ đường, ngươi không nhìn thấy sao?"

"Có, ta đây có nhìn thấy chúng, nhưng chúng nào có biết đến ta." Tố Tâm bật cười xòa lấp liếm đi xấu hổ, tay bé xoa chóp đầu.

Tiểu Sương lấy khăn lau mồ hôi trán, thật sự quên mất việc quan trọng này, Tâm Tâm không có biết chữ nghĩa Đông phương: "Thôi thì để ta chỉ ngươi cách này vậy, ngươi học thuộc làu cách bố trí cơ bản của các cung, đường đi lại sẽ trở nên dễ dàng hơn."

Thế là nàng ta chậm rãi thuật lại vị trí một cách rõ ràng tường tận.
 
41,890 ❤︎ Bài viết: 1290 Tìm chủ đề
Chương 42: Thần Chủ Ngươi Hãy Nói Rằng: Lạc Tố Tâm Ta Không Phải Đơn Phương

Thần cung gồm có Hỏa Long cung hay còn được gọi với cái tên đầy thân thương là cung Rồng, nơi ngự trị của Thần Chủ Ngũ Châu. Tọa lạc ngay vị trí trung tâm gồm có nhiều viện, nhiều phòng thiết kế giống nhau, chính vì lí do đó tiểu cô nương lam phát đã lạc trong lần đầu xâm nhập.

Xung quanh là nơi ở của các vị thần được Thần chủ triệu về.

Phía Đông là Bình Minh cung, nơi tọa ngự của Nữ Thần Rạng Đông Hoa Dao Trì.

Phía Tây là Chạng Vạng cung, thuộc về Nữ Thần Hoàng Hôn Yên Tử.

Phía Tây Nam là Kim Mã cung, thuộc về Kim Thần Huyền Thiết.

Phía Đông Nam là Xà Thanh cung, nơi tọa ngự của Xà Thần Diệp Thanh Vân

Phía Nam là cung điện Kiết Tường, của hai vị công chúa Dạ Minh Dao và Dạ Nhược.

Thần cung được xây cất vô cùng rộng lớn, bề thế. Lối kiến trúc lại không hề giống những hoàng cung vua chúa bình thường, không quá cầu kì xa hoa nhưng lại không hề tẻ nhạt đơn điệu.

Hoa viên cây xanh và suối nước rải đều khắp các cung, các viện. Đủ loại hoa cỏ thơm lạ hấp dẫn côn trùng lạ khắp nơi tụ về càng thêm sinh động, bắt mắt.

Vườn thảo dược thì lại càng phong phú đa dạng quy mô rộng lớn không những chất đầy Thái Y Viện, còn cung cấp ra bên ngoài các Y đường lớn trong Hỉ Tích thành, rồi từ các Y đường lại phân phát ra các địa phương xa hơn trong và ngoài quốc.

Trồng dâu nuôi tằm dệt ra vải tơ tằm thượng hạng, cấp trong cung, phân phối cho quan viên trong triều, số kém chất lượng hơn thì đưa ra ngoài thị trường chợ tơ lụa ở trong thành.

Còn trồng trọt rau củ và chăn nuôi gia súc giao cho trại quân doanh phụ trách. Quân binh ngoài giờ rèn luyện tập duyệt khắc khổ thì lao động thực tiễn vừa tự cung cấp còn dâng vào thần cung, số dư đưa ra các quán ăn lớn trong thành.

Ngoài ra còn trại nuôi ngựa ngoài thành với số lượng khủng lên đến hàng ngàn con thuần chủng, trong đó giống ngựa quý chiếm cả ngàn. Cùng khu vườn cỏ bạt ngàn và hồ nước chứa sâu thẳm tọa lạc hai bên cạnh, đảm bảo đủ lượng thức ăn nước uống cho chúng."

Tiểu Sương say sưa kể về tính chất quy mô cho tiểu cô nương lam phát nghe. Nàng kể đến đâu, cô nương Tố Tâm cầm bút vẽ lên giấy đến đó. Vẽ ra những đường lối nguệch ngoạc từ tây sang đông, từ nam chí bắc lối đi lại nối giữa vị trí các cung rồi đánh dấu các nơi Hàn Uyên thường lui tới nhất.

Tiểu Sương rời đi rồi. Tố Tâm ngã phịch xuống nệm sàng, gác tay lên vầng trán non mịn, trăn trở qua lại. Mãi cho tới gần nửa đêm nàng mới mệt quá mà thiếp ngủ đi. Cũng là lúc này một mảnh ngoại bào trắng như tuyết mang theo mũi giày bước vào phòng.

Dạ Hàn Uyên dừng trước nệm sàng trắng muốt, nhìn nữ tử non mịn khép hờ mi mắt ngủ say, nhịp thở đều đặn, trên lòng bàn tay bé bỏng một mảnh giấy buông lỏng qua các ngón thon mềm, bờ mắt hắn khẽ rung động.

Giấy gì mà quan trọng với nó đến như vậy? Ngủ rồi vẫn còn nắm ở trong tay không buông.

Ngón tay Hàn Uyên đặt vào, nhẹ rút mảnh giấy khỏi tay nữ tử, hắn xem qua mảnh giấy thì nhíu mày lại. Dù vẽ không đẹp, nhưng vị trí các cung các viện các ngỏ ngách hoàn toàn chính xác. Thậm chí còn đánh dấu các nơi mà hắn thường ngày lui tới. Hắn còn không biết là tiểu nha đầu này muốn cái gì.

"Theo đuổi quả nhân, ngươi đúng là điên mất rồi."

Nhìn nữ tử non nớt trước mặt đang ngủ say, Hàn Uyên siết chặt mảnh giấy trong tay kêu lên răng rắc. Tình trạng này không thể kéo dài xa hơn, cần phải làm cái gì đó để cho tiểu nha đầu ngốc nghếch này chết tâm đối với hắn.

"Hm..." Vô tình một cái siết tay, âm thanh kêu lên rất khẽ cũng động thức Tố Tâm. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy người thương đang đứng ngay cạnh loan sàng, còn nhìn mình. Dù là ánh mắt không mấy thiện cảm, vẫn khiến cho nàng ngây người chết lặng.

Khoảng cách khá gần, mùi hương thơm từ trên thân Thần Chủ Ngũ Châu bay đến, quyện vào khoang mũi Lạc Tố Tâm. Nàng không nhịn được nữa, xúc cảm cứ thế dâng trào. Khoảnh khắc, nàng từ trên nệm xông đến, vòng hai tay qua sau thắt lưng của Dạ Hàn Uyên, ôm hắn vào lòng.

Mặc kệ vết thương gì đó chưa lành ở trên bụng, cả ngày nay không gặp được hắn, nàng tìm kiếm, nàng nhớ nhung hắn đến phát loạn lên:

"Thần chủ, ta nhớ ngươi. Ta nhớ ngươi!"

Tiếng nói của tiểu cô nương non nớt thì thầm bên tai, bàn tay ấm nóng khẽ chạm vào cơ thể Dạ Hàn Uyên. Gương mặt, khuôn ngực, y phục cả hai đều áp cùng một chỗ, thật ấm, thật mềm, thật chặt. Cảm giác vừa mềm vừa chặt đó khiến Hàn Uyên đứng yên bất động, không hề muốn đẩy nàng ra, cũng không thể cất thành lời.

Trời càng về khuya càng lạnh. Trong phòng giấc này lại chỉ có hai người, cô nam quả nữ. Không gian liền rơi vào trầm mặc.

Rất lâu sau đó, Hàn Uyên mới có thể cất nên lời, tuy nhiên câu từ lạnh ngắt hoàn toàn trái ngược với khung cảnh ôm ấp trước mặt: "Chạy nhanh đến vậy, quả nhân thấy vết thương trên thân ngươi cũng đã lành lại nhiều rồi. Nếu đã không còn đáng ngại, mai ngươi liền có thể rời khỏi đây."

Tiểu cô nương lam phát đang vùi chôn gương mặt bánh bao trong khuôn ngực ấm nóng của người thương, hít vào khoang mũi mùi hương thơm trên y phục hắn. Bất ngờ, nghe hắn nói một lời này, ngón tay bé nhỏ của nàng bất giác run rẩy, vội ngẩng đầu lên nhìn người, hốc mắt đã đỏ hoe: "Thần chủ, ngươi vẫn còn giận ta chuyện ta phi lễ với ngươi?"

"Ngươi không thích ta làm vậy, bất quá ta từ nay sẽ không làm, ta cái gì cũng không làm. Không chạm vào ngươi, càng không ôm ấp thế này nữa. Ta muốn ở lại đây làm tì nữ bên cạnh ngươi, võ công của ta cũng không tệ. Ngươi cân nhắc chút đi Thần chủ."

Tố Tâm miệng nói tay đã buông rơi khỏi y phục của Hàn Uyên, đôi chân trần đã lật đật dịch lùi ra sau mấy bước giữ khoảng cách với hắn tránh để hắn khó chịu hay phật ý. Nhưng hành động của nàng thật sự không khiến hắn thay đổi thái độ, trái lại ánh mắt càng lạnh lùng vô cảm hơn: "Võ công cỡ ngươi bên cạnh quả nhân không thiếu, ngươi đã không còn lí do gì ở lại nơi này nữa."

"Tại sao lại không còn lí do? Thần chủ, ngươi đây là cố tình không hiểu hay là tránh né ta, ta vì ngươi nên muốn ở lại nơi này. Ta thật yêu thích ngươi!"

Nghe hắn một mực muốn mình rời khỏi nơi này, rời khỏi hắn, tâm tình Lạc Tố Tâm trở nên kích động, cư nhiên mở miệng bộc bạch lời tận đáy lòng. Còn có thân thể nàng không khỏe, đứng hồi lâu tâm trạng kích động, thật sự đã động đến vết thương trên ổ bụng.

Không còn đứng vững được nữa, tiểu cô nương lam phát loạng choạng dịch lui ra sau mấy bước chân. Tay ôm vết thương trên bụng, lưng dựa vào vách tường chống đỡ, một mặt nàng vẫn cố gắng nhìn hắn, cố gắng dùng lời lẽ tận đáy lòng mình để thuyết phục hắn chấp nhận nàng.

Nhìn thấy đối phương không còn đứng vững được nữa, biểu tình đau đớn hiện rõ trên gương mặt ngây thơ non nớt ấy, Hàn Uyên rất muốn tiến tới hai bước chân ôm lấy người con gái ngốc vào lòng.

Nhưng không, hắn không thể làm thế, chỉ cần hắn tiến đến, con đường đi về phía mặt trời sẽ đóng lại. Mặc kệ thâm tâm tiểu nha đầu này yêu hắn nhiều bao nhiêu, là thật cũng được, là giả cũng được, khắc này không còn quan trọng nữa:

"Ngươi, thân là một nữ nhân lại nói ra lời lẽ hạ tiện khó nghe nhường này, không cảm thấy mất mặt sao? Huống hồ, quả nhân chưa từng yêu thích ngươi."

"Quả nhân khuyên ngươi một câu thực tâm, giữ lại chút tự trọng cho bản thân mình, đừng động một chút là mở miệng nói ra những lời lẽ buồn nôn đại loại như này nữa. Quả nhân giờ nhìn thấy ngươi liền thực ghê tởm."

Dạ Hàn Uyên cho rằng trái tim hắn mất kiểm soát, đập loạn nhịp khi nhìn thấy Lạc Tố Tâm chỉ là một cảm xúc nhất thời. Hắn cho rằng sẽ có thể khống chế được tình cảm bản thân, cho tới khi hoàn toàn mất đi cảm giác. Vì vậy, dứt khoát nói ra một lời khó nghe nhường này cốt chỉ để cho đối phương chết tâm.

Nào ngờ lời nói cay đắng của hắn đã khiến Tố Tâm giận sôi máu lên, bản tính tự cao tự đại của tuổi mới lớn trỗi dậy, nàng thình lình xông đến đẩy hắn ngã rầm xuống nền, nằm đè lên trên. Một tay giữ chặt bờ vai nam nhân lạnh lùng dưới thân, một tay kéo cổ áo người ta lệch sang bên, cúi thấp mặt xuống, cắn mạnh một phát lên cằn cổ phong lan trắng mịn.

"Phập." Máu rịn ra, Tố Tâm sau phút sững người nàng chậm rãi liếm máu cùng vết thương nơi đó, để lại từng vệt nước bọt ẩm ướt.

Bờ môi mềm ấm của ai kia khiến toàn thân Hàn Uyên khẽ run bần bật, hai mắt nhắm nghiền, ngón tay trắng như phong lan siết lại dưới lớp y.

Tiểu cô nương lam phát tách bờ môi ra, nhởm người lên một chút giữ khoảng cách, cúi mặt xuống nhìn nam nhân lãnh diễm nằm dưới thân mình. Ánh mắt nàng đã đầy ủy khuất:

"Thần chủ, ta hôn ngươi thân thể ngươi liền rung động, rõ ràng có cảm giác với ta ngươi lại không dám nhìn nhận. Vì thân phận thấp hèn của ta sao ngươi nói đi?"

"Không phải." Hàn Uyên thẳng thắn trả lời.

"Vì mái tóc xanh lam kì dị này?"

"Không phải."

"Vậy vì cái gì chứ, hay ngươi vẫn còn giận dỗi chuyện ta che giấu không khai báo. Chuyện ta đã cho rằng ngươi là kẻ hôn quân tàn bạo không lí lẽ. Tất cả đó chỉ là hiểu lầm, ta đã nghe Tiểu Sương nói lại. Ta cũng muốn giải thích với ngươi, là ngươi không cho ta cơ hội để gặp mặt. Suốt cả ngày nay ngươi trốn tránh ta."

"Hừ, ngươi cho rằng quả nhân là người ấu trĩ hẹp hòi, vì chút chuyện cỏn con này mà trốn tránh ngươi?"

"Cái này không phải, cái kia cũng không phải, vậy thì vì cái lí do gì chứ. Chẳng lẽ Lạc Tố Tâm ta không sánh bằng ba ngàn giai nhân của ngươi?"

"Ba ngàn giai nhân?" Nghe một lời này đáy mắt Hàn Uyên nheo lại. Ba ngàn giai nhân cái gì chứ? tiểu nha đầu này không biết lại nghe được lời lẽ từ đâu, lần nghe lần tin, cư nhiên ngốc hết chỗ cho thiên hạ.

Bất quá nó đã mở lời, hắn liền thêm mắm dặm muối, trực tiếp lấy cái lí do này tuyệt nhiên sẽ làm cho nó chết tâm với hắn, từ nay không còn vương vấn gì: "Ngươi nếu đã biết được thì tốt. Quả nhân mỗi đêm ôm ấp mĩ nữ ôn nhu như ngọc, vừa mềm vừa thơm, dịu dàng hiểu lòng người, đáp ứng được toàn bộ yêu cầu của quả nhân. Các nàng còn đang hoài thai con của quả nhân, lại nói các nàng công dung ngôn hạnh, cầm kì thi họa đều có đủ, một nữ tử giang hồ tính tình thô tục như ngươi có tư cách gì sánh bằng?"

"Đủ rồi, đừng nói nữa." Lời lẽ nặng nề của Hàn Uyên như hàng ngàn lưỡi dao đâm vào trái tim của mình, Lạc Tố Tâm không chịu đựng nổi nữa đáy mắt vụt âm trầm: "Ta hiểu mà, ngươi đừng nói thêm nữa."

Nàng mồ côi từ nhỏ may mắn được chủ quản Vân Thiên Sơn thương tình đem về nuôi dạy, nhưng nàng không tiếp thu được hết tri kiến của người, chỉ học được võ, không học nổi văn, càng không thích thêu thùa, không thích yểu điệu e lệ, có nam nhân nào ưa nổi một nữ tử thô thiển như nàng đâu, bởi vậy nàng càng lớn chủ quản càng xa lánh, ngay cả các thần tiên tỷ tỷ cũng không chơi cùng nàng. Hiện tại người nàng yêu thích cũng chê bai ghét bỏ nàng.

A ha...

Tiểu cô nương lam phát bật cười nhạt, gương mặt càng cúi thấp hơn. Hàn Uyên không nhìn rõ biểu tình của nha đầu, chỉ là phút giây nhìn nó vươn tay quệt quệt khóe mắt, bờ vai thon mảnh run lên, con tim của hắn đã nhói đau, lần nữa vì nó mà chảy máu.

Khắc này, hắn thật sự rất muốn đưa bàn tay ra chạm vào bờ mắt ẩm ướt đen nhánh, chạm vào bờ vai mảnh mai đang run rẩy bàng hoàng. Hắn biết lời nói của mình rất khó nghe, thật sự đã làm đối phương tổn thương nghiêm trọng. Nhưng nếu không làm vậy, tiểu nha đầu non nớt này sẽ không chết tâm, nó sẽ dây dưa với hắn mãi không dứt ra được, càng khiến cho cả hai thêm đau khổ mà thôi.

Nghĩ vậy, Hàn Uyên chống tay xuống nền ngồi dậy, từ trong túi áo trước ngực lấy ra một cái mũ trùm đầu đặt vào trong lòng bàn tay Tố Tâm, trầm giọng: "Cái này trả lại cho ngươi."

Nhìn chiếc mũ trùm đầu của ca ca mua tặng đang ở trong tay mình, tiểu cô nương lam phát vừa mừng vừa đau.

Mũ trùm của ca ca mua tặng bị tên tướng quân kia vứt ở Thiên lao, Thần chủ vậy mà để ý đến nhặt nó lại đưa cho nàng. Thật lấy làm mừng, cơ mà hắn đột ngột trả lại, còn không phải vì ngày mai nàng sắp sửa rời khỏi nơi này hay sao?

Lạc Tố Tâm bất giác rùng mình rét lạnh. Người thương đang ngồi trước mặt, vẫn đôi mắt đó, vẫn đôi tay đó, giờ đây sao lại trở nên xa vời đến thế.

Chỉ ít phút nữa thôi, nam nhân sẽ rời khỏi nơi này, rồi thì qua ngày mai nàng sẽ không còn được ở đây nữa, nàng sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa. Khí tức của hắn quấn quanh nồng đậm, Tố Tâm siết chặt mũ trùm trong bàn tay nhỏ bé, run giọng: "Thần chủ, ngươi có thể nào để ta ôm ngươi một lần nữa được không, chỉ một lần nữa thôi."

Tố Tâm vừa dứt lời, thân ảnh của Hàn Uyên đã tan biến mất...
 
Chỉnh sửa cuối:
41,890 ❤︎ Bài viết: 1290 Tìm chủ đề
Chương 43: Ba Vị Thần Đến Từ Vân Thiên Sơn

54776092748_1269bc94bb_o.jpg


Hắn rời đi để lại một mảnh giấy nằm trơ trọi ở trên nền, tiểu cô nương lam phát lật đật vươn tay nhặt lấy. Mảnh giấy nhàu nhàu mở ra trong đó chính là cái nét chữ "rồng bay phượng múa" của mình, ghi chép lại tất cả đường đi nước bước của hắn ở trong cung Rồng.

Ban nãy, hắn đã nhìn thấy mớ chữ rung rinh này, xem xong rồi vứt lại đây cho nàng, còn buông lời lẽ khinh miệt. Rõ ràng trong mắt trong tâm chẳng hề có nàng, chắc chắn còn cho rằng nàng là kẻ cuồng vọng biến thái theo dõi hành tung của hắn.

Quá xấu hổ khi để nam nhân lãnh diễm ấy nhìn thấy mảnh giấy mình viết, thấu tận tâm tư tình cảm của mình, càng đau đớn dày vò hơn khi bị hắn chối bỏ đuổi xua, khoảnh khắc tiểu cô nương Lạc Tố Tâm ngồi chết lặng trên nền phòng. Không biết qua bao lâu cho đến tận rạng đông, tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào khung ô cửa sổ. Tố Tâm nghe tiếng gọi thất thanh cùng bóng dáng của Tiểu Sương xuất hiện trong tầm mắt, mới nhận ra mình đã thức trắng cả một đêm.

Nàng ta đến đây tay mang theo điểm tâm sáng thơm ngon nóng hổi, biết rõ hôm nay mình phải rời khỏi cung Rồng, đây chính là lần cuối cùng mình còn được dùng thiện ở chốn này. Nghĩ vậy, ánh mắt Tố Tâm càng buồn bã hơn, có cái gì nhói nhói ở trong lồng ngực khiến nàng không thở nổi.

Lần đầu tiên yêu một người đã nhận lấy thất bại ê chề, có phải nàng quá tự phụ rồi không, nên lâm vào tình cảnh hôm nay đã không đỡ nổi, bị hắn từ chối mà vẫn không sáng mắt ra, không khống chế được cảm xúc của mình. Cả đêm ngồi bất động trên nền như cái xác không hồn nhen nhuốm hờn ghen, ghen với ba ngàn giai nhân vây bên cạnh hắn, cùng các bào thai trong bụng các nàng ta ư, hay thật sự muốn loại bỏ hết các nàng ấy để chiếm hắn cho riêng mình?

Thức trắng một đêm, tiểu cô nương lam phát đều nghĩ đủ, đến cùng vẫn chẳng có câu trả lời. Nguyên lai, nàng căn bản không đấu lại các nữ nhân tuyệt sắc kia, còn hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa đến nàng. Đêm qua mở miệng đòi ôm ấp hắn, hiện tại nàng thấy mình da mặt cũng đủ dày.

Duyên đến duyên đi ngang qua ô cửa, nàng cùng hắn cũng chỉ gặp gỡ có vài lần đã khiến bản thân nặng tình đến mức này sao?

Mặt đất thênh thang mây trời đưa lối, rời khỏi nơi này muôn lối nàng đi, thế nhưng lối mòn về tim hắn sớm đã chẳng có chỗ dành cho nàng nữa rồi.

Tiểu cô nương lam phát lần đầu biết yêu, lần đầu thổ lộ tấm chân tình đã sớm bị người ta từ chối, đã sớm bị vấp ngã ngay từ những bước chân đầu tiên. Con tim tổn thương tan vỡ thành muôn mảnh pha lê trong suốt nhuốm máu, tuyệt vọng.

(chuyển cảnh)

Cùng thời điểm này ở chánh điện Kim Quang, nơi dành cho tiếp đón thượng khách cùng tọa đàm. Hàn Uyên một thân huyết y đỏ tươi như máu, ngoại bào trắng tinh tọa ngự trên ngôi cao một chiếc long ngai khảm lưu ly dát vàng, mắt nhìn xuống đại điện.

Tả thủ hắn một cây quyền trượng đúc ba cân trên trạm khắc đầu rồng, trong miệng rồng lại ngậm một viên ngọc lửa tượng trưng quyền lực triệu hồi tối cao dành cho Thần chủ dòng Minh Thánh.

Bên phải hắn là Hoặc tướng quân thời thời kề cận, bội kiếm giắt hông uy mãnh thập phần. Thời thời khắc khắc đều có thể lao ra đỡ tên chắn gió bất cứ lúc nào chủ nhân sai khiến.

Ngày hôm nay có ba vị khách quý viếng thăm, vốn từ rất lâu rồi hơn cả chục năm nay ba cái người này nào có ghé cung Rồng thăm Thần chủ bao đời. Nay chả hiểu cơn gió nào thổi qua, tự dưng bọn họ đến tám chín phần mười là có việc quan trọng cậy nhờ đến ngài ấy đi. Lại nói khách quý này không phải là khách quý bình thường mà là khách trong dòng Minh Thánh. Nếu không, chủ nhân của chúng bận trăm công nghìn việc cũng không rảnh hơi đâu mà tiếp bọn họ.

Đảo mắt xuống dưới điện, Hoặc Kiến Ninh một mực quan sát thân ảnh ba cái người kia. Hơn mười năm không gặp khí sắc của bọn họ trước sau vẫn vậy chẳng hề già đi, chẳng hề thay đổi một chút nào.

Ngồi ở hàng ghế đầu tiên bên phải là Thần Hộ Mệnh Tử Trần chủ quản của Vân Thiên Sơn. Một thân y lụa bích đậm đường diềm trắng kết hoa văn, dáng người cao lớn uy phong, mày cong mắt phượng, ngũ quan góc cạnh sắc nét rõ ràng không khác gì tượng tạc, mái tóc đen dài buông xõa tự do trên lưng, được hai sợi thắt rết nhỏ hai bên mang tai vòng ra sau kết giữ lại. Thần thái minh bạch, khí chất trung đạm, toàn thân tỏa ra anh khí ngút trời. Tóm lại, nam nhân này chính là một cực phẩm thế gian.

Ngồi cạnh người là Thần Gió Trích Tiêu một thân y lụa hoa đào diềm trắng trái ngược hoàn toàn với vị bằng hữu kia. Dáng người vị Thần Gió này cao lớn tuấn lãng, ngũ quan hài hòa ưa nhìn, đôi mắt lại ánh lên nét ngạo kiều, mái tóc dài đến thắt lưng được buột cao trên đỉnh đầu bởi một sợi dây trắng mảnh. Tính tình vừa cương trực lại phóng khoáng, tâm địa vô tư không ưu không sầu, một thân tràn đầy nghĩa khí, hạng người kiểu này nếu không kết tâm giao thì thật là đáng tiếc.

Cũng vì vậy mà hắn cùng với chủ quản Vân Thiên Sơn đã làm bằng hữu với nhau suốt cả ngàn năm qua. Chẳng biết chủ quản Vân Thiên Sơn có vui vẻ bằng lòng hay không, chỉ nghe các vị thần rỉ tai nhau nói lại rằng hai người này như hệt chó với mèo, nói chuyện với nhau không dùng miệng chỉ toàn dùng đao dùng kiếm. Năm đó, nửa mảnh rừng đào Vân Thiên Sơn bị phá hoại xác xơ cũng chỉ vì hai người bọn họ luận nhau một ván cờ cao thấp.

Nói đến sự tình của hai con người này có đến tối trời cũng chả xong. Hoặc tướng quân đổ mồ hôi trán, mắt nheo lại dịch sang thêm chút nữa cẩn thận đánh giá. Vị ngồi cuối cùng mé bên tay phải cạnh Thần Gió chính là Mộc Thần Diệp Linh, một nữ nhân dung mạo sắc nước hương trời, khoác trên thân xiêm y cốm sắc diềm trắng dáng người thướt tha chuẩn mực, thoạt nhìn kiêu sa diễm lệ hệt như mĩ nhân bước ra từ trong tranh vẽ.

Ngoài Thần Hộ Mệnh chủ quản Vân Thiên Sơn, xếp dưới Thần Chủ Ngũ Châu một bậc thì hai vị thần còn lại linh lực đều không tệ. Ấy vậy mà bọn họ trước sau đều kính phục Dạ Hàn Uyên, một mực e dè khẩn khoảng khi gặp hắn.

"Thần Chủ Ngũ Châu, đã lâu không gặp."

Ba người bọn họ đồng chắp tay thi lễ cùng hắn, lại quay sang dãy tháp ỷ bày dài bên trái chánh điện nơi các vị nữ thần đang có mặt đông đủ: Xà Thần, Hoàng Hôn cùng Rạng Đông lần lượt an tọa. Đôi bên mỉm cười khách khí hai ba câu, Trích Tiêu mới mạnh dạn hướng cái vị ngồi trên ngôi cao kia mà mở lời:

"Thần chủ, chẳng dám giấu người thật ra hôm nay chúng ta mạo muội đến đây trước là thăm viếng người sau là có chuyện hệ trọng mong người giúp đỡ."

"Hệ trọng?" Hàn Uyên mặt không cảm xúc nhìn Phong Thần, tim Phong Thần gõ đon một tiếng mồ hôi đã phong kín trán.

Quả thật nói chuyện với người ngồi ở trên cao hơn mình cái đầu thật sự rất mỏi cổ, uy áp hắn còn lớn mạnh thật sự rất bức người, ánh mắt hắn còn dò hỏi ngược lại ta nữa chớ, thật sự ánh mắt của tên Thần chủ này rất sắc, rất sâu tùy thời đều có thể lấy mạng ta. Ta không phải đang tự chui đầu vào rọ đấy chứ, ta không phải tự kê đầu lên thớt cho người ta băm đấy chứ.

Còn nữa, việc tìm nha đầu ngốc kia có được xem là việc hệ trọng hay không? Bất quá, cái tên nam nhân chết tiệt bên cạnh đã đề nghị ta giúp đỡ, ta nỡ lòng nào chối từ người ta. Mắng thầm một tiếng trong lòng, Phong Thần lấy hết dũng khí gật đầu đáp lời Thần Chủ Ngũ Châu. Thật sự đến đây muốn hắn giúp đỡ tìm cho một người, một tiểu nha đầu phàm gian.

"Ừm, các ngươi muốn quả nhân tìm ai? Nếu trong khả năng, quả nhân nhất định không thoái thác." Hàn Uyên trầm giọng cất lời, mặt vẫn không chút cảm xúc.

Được hắn chấp thuận, Thần Gió vui mừng nhanh chóng tường thuật lại sự việc:

"Đó là người ở Vân Thiên Sơn, mất tích tại thành Nguyệt Thiên đã hơn nửa tháng trước. Nàng là một tiểu cô nương mười sáu tuổi vóc người mảnh khảnh, tính tình hoạt bát, hiếu động ưa nghịch ngợm nhưng bộ dáng lại thập phần đáng yêu. Đặc biệt là mái tóc màu xanh lam độc nhất vô nhị, khắp Ngũ Châu này không ai có màu tóc lam óng ánh nguyên sinh đó."

Lắng nghe Thần Gió nói, ba vị nữ thần trong cung càng cảm thấy khá giống một người. Cho tới khi mấy từ 'mái tóc màu xanh lam' cất lên, ai nấy cũng đều giật mình chưng hửng, nhận ngay ra người này không phải ai xa lạ, chính là Lạc Tố Tâm - Nữ thích khách đã làm náo loạn cung Rồng suốt mấy ngày qua. Thật sự không ngờ thân phận một ả nha đầu phàm gian miệng còn hôi sữa lại chính là người của Vân Thiên Sơn, có chút nhìn nó bằng cặp mắt khác.

Thế nhưng nó mấy bữa nay tiếp cận Thần Chủ Ngũ Châu với tư tâm không an phận, nay vừa hay ba vị này đến đón về thật sự khiến họ mỉm cười trong dạ. Cái gai trong mắt sắp nhổ ra rồi, đêm nay có thể kê cao đầu ngủ ngon giấc tới sáng.

Ai nấy cũng đều mong tiểu cô nương lam phát chóng rời đi để ngủ ngon giấc, đâu biết rằng Thần Chủ Ngũ Châu ngồi trên ngôi cao đáy mắt đã âm trầm. Ba chữ "Lạc Tố Tâm" phát ra từ cửa miệng của Phong Thần ban nãy, tựa hồ như ba mũi kim châm đâm vào trái tim, làm hắn nhói đau.

Đêm qua mạnh miệng đuổi người đi, giờ khắc này người thật sự sắp sửa rời khỏi mình, còn là quay về một nơi bồng lai tiên cảnh cách xa muôn ngàn trùng, Hàn Uyên mới cảm thấy chạnh lòng luyến tiếc.

Cơ mà, khoảng cách địa lí cũng không bằng thất vọng mà hắn đã ban cho nó đêm qua. Nói mấy lời tuyệt tình đó, nó chắc chắn đã chết tâm với hắn rồi, một lần rời đi này sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau. Mi mục Hàn Uyên khẽ chớp động, cảm giác hối hận nhớm lên ở trong lòng.

Trăm năm, ngàn năm qua sống đến từng tuổi này đây là lần đầu tiên hắn đắn đo cân nhắc nhiều vì một người đến như vậy. Có đáng hay không?

Siết ngón tay lại dưới lớp y, Hàn Uyên nhìn cả thảy dưới điện mà trầm giọng: "Thần Hộ Mệnh, quả nhân biết Nữ Thần Nguyệt Thiên là bằng hữu tâm giao của người, nhưng ắt hẳn bà ta không nói cho người biết một chuyện."

"Hơn nửa tháng trước, Hoàng muội của quả nhân du tới phương Nam, thật không ngờ đã bị chết thảm đến không còn cơ hội phục sinh. Bà ta đã lấy trái tim của muội ấy cho hài tử bệnh hoạn làm giải dược. Trước khi gặp nạn, muội ấy và vị Lạc tiểu cô nương kia có từng gặp qua nhau, vì vậy mà nàng ta bị người Nguyệt Thiên cung truy sát đến không còn đường về."

"Cuối cùng Lạc cô nương quyết định đến Hỉ Tích cầu cứu quả nhân, nhưng đáng tiếc nàng ta không đi đường chính mà vào bằng lối phụ, vì thế bọn thuộc hạ đã bắt lại. Sau đó, Lạc cô nương vô tình nghe hai tên ngục tốt nói chuyện với nhau rằng nếu điều tra ra thủ phạm hãm hại Đại công chúa nhất định sẽ tru di cửu tộc dòng hung thủ, phát động chiến tranh gây ra nhà tan cửa nát, dân chúng lầm than. Rất tiếc, Lạc cô nương hoàn toàn tin lời đó là sự thật, chẳng những không nói ra hung thủ thực sự, còn dồn hết nghi ngờ về thân. Trong quá trình giam giữ nàng ta, quả nhân đã đích thân thẩm vấn và dụng hình, đến phút trót xem như mạng cô nương ấy còn may mắn, cung nữ hầu cận Hoàng muội cùng Lạc cô nương chứng kiến thảm trạng kia vẫn còn sống đã quay về cứu nàng ta một mạng."

Lắng nghe từng câu từng chữ của Thần Chủ Ngũ Châu rõ ràng rành mạch, ba vị thần từ Thiên Sơn đến sắc diện hết xanh rồi trắng. Kể từ hôm, Lạc Tố Tâm đi giao rượu bồ đào với nghĩa ca rồi không thấy quay trở lại, chủ quản Thiên Sơn lòng như lửa đốt tức tốc đến Nguyệt Thiên cung tìm người, rốt cuộc chỉ nhận được một cái lắc đầu không biết từ Nữ Thần Nguyệt Thiên, rằng cô nương Tố Tâm có đến giao rượu, thế nhưng đã rời đi từ hai ngày trước.

Mất dấu Tố Tâm, chủ quản sai người tìm kiếm khắp nơi, dò la tin tức khắp các nẻo nàng thường lui tới, rốt cuộc vẫn bặt vô âm tín. Không còn nhẫn nại được nữa, người đành cùng hai kẻ bằng hữu thân thiết rủ nhau đến đây đường đột diện kiến Thần Chủ Ngũ Châu, mong được giúp đỡ. Thật không ngờ nghe được một tin động trời, rằng Đại công chúa Ngũ Châu tuyệt thế giai nhân đã chết, chết vô cùng thảm, chết trong tay của Nữ Thần Nguyệt Thiên bằng hữu tâm giao lâu năm của người.

Thật sự một cú sốc lớn đối với chủ quản Thiên Sơn, bao năm qua bà ta luôn nhờ vả hắn cất rượu hóa ra là cất cho hài tử của bà ta ngâm thân thể, mượn chút thần khí hộ thân của hắn, cuối cùng gây ra chuyện xằng bậy hại lây cả tiểu nha đầu nhà hắn rồi. Tìm nàng suốt mấy ngày qua, giờ nghe Thần Chủ Ngũ Châu nói một câu 'nàng đang ở đây' còn bị thương trong quá trình tra tấn, hắn đã không kìm lòng được nữa rồi, vội đứng dậy yêu cầu ngài chuẩn cho gặp nàng.

Dạ Hàn Uyên gật đầu chấp thuận, sau đó dẫn ba người bọn họ đến Sầm Nghê viện.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back