Chương 4. Nghề nghiệp của các cô ấy (2)
Có người cho rằng linh hồn là thể khí, có người nói linh hồn là ánh sáng, lại có người bảo linh hồn chỉ là do suy nghĩ.
Lệ Ca không đoán được linh hồn của Trân Ni mà cậu từng thấy thuộc loại nào, nhưng cậu tin chắc mình đã nhìn thấy. Khi đó, cậu nhìn từ một nơi nào đó xuống dưới, thấy Trân Ni treo lơ lửng trong không trung, nhẹ bẫng, mềm mại. Cậu vừa sợ vừa tò mò. Hai ngày nay, ký ức như mơ như thật ấy luôn quẩn quanh trong đầu cậu, thậm chí ngay cả khi đi vệ sinh cũng nghĩ đến.
Một lần ngồi thất thần trong phòng vệ sinh, cậu bỗng nhớ lại cảnh trong "mơ" : Cũng là gian phòng này, nắp bồn cầu màu xanh lam mới thay, vòi sen nhỏ giọt, mấy sợi tóc xoăn của Trân Ni rơi trên nền gạch.
Lập tức cậu thử tìm lại vị trí hôm đó mình từng "nhìn xuống". Tầm mắt dừng ở góc tây bắc trần nhà, nơi có cái lỗ đen chỉ to bằng nắm tay. Ý nghĩ đó khiến cậu tự bật cười: Làm sao một người lớn như cậu lại có thể chui vào cái lỗ chỉ đủ cho một con chuột?
Nhưng do sự tò mò thôi thúc, cậu muốn kiểm chứng. Cậu đứng trên bồn cầu, vươn tay ra, trần không cao, cậu nhón chân là vừa tầm. Ngón tay vừa khều mép lỗ, bụi rơi xuống làm cay mắt, cả hai mắt cùng lúc bị bụi làm mù mịt. Cậu vội dụi mắt, loạng choạng bước xuống, mở vòi nước rửa. Nhưng lạ thay, rửa thế nào cũng không sạch, trước mắt cậu vẫn mờ mịt xám xịt, như có gì đó che mắt.
Cậu lần mò ra cửa thì nghe tiếng dì Phùng:
"Làm sao vậy, đứa nhỏ này? Mặt mày ướt nhẹp, chẳng chịu lau gì cả.. Mắt con làm sao thế?"
"Dì Phùng, mắt cháu bị cái gì đó dính vào, giờ không nhìn thấy gì hết. Nhờ dì gọi Trân Ni giúp cháu, cháu cần cô ấy đưa đi bệnh viện." Lệ Ca cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng run rẩy.
Dì Phùng hốt hoảng: "Trời ơi! Sao lại thành ra thế này! Trân Ni! Trân Ni! Mau lại đây!"
Trân Ni ló đầu từ ngoài vào, trên mặt còn đắp mặt nạ trắng toát, làm Dì Phùng giật mình thụt lùi. Trân Ni hoảng hốt, chạy chân trần tới bên cậu:
"Cậu làm sao vậy?"
"Còn hỏi! Mau đưa nó đến bệnh viện!" Dì Phùng mắng, trong lòng lại nghĩ: Giá mà người bị mù kia không phải Lệ Ca, mà là Trân Ni!
Trân Ni cuống cuồng, chẳng kịp thay đồ, khoác vôi áo ngoài, đỡ cậu xuống lầu gọi xe.
* * *
Bệnh viện không đông, nhưng bác sĩ phải hơn một tiếng sau mới khám cho cậu. Trân Ni bực tức vì không mang tiền, bác sĩ lại bảo: "Đi về lấy tiền đi đã, rồi mới kiểm tra." Trong lòng cô tức muốn móc mắt anh ta ra.
Kết quả khám: Không phát hiện gì.
"Đôi mắt hoàn toàn khỏe mạnh." Bác sĩ nói.
"Vậy tại sao cậu ấy không thấy được gì?" Trân Ni tức giận chất vấn.
"Thế này đi, nhập viện theo dõi mấy ngày. Phòng thường 120 một ngày, phòng đơn 200. Tôi kê thuốc, cô đi nộp tiền trước ba ngày."
Trân Ni hét lên: "Các người chẳng tìm ra bệnh gì mà cũng kê thuốc?"
"Được rồi, Trân Ni." Lệ Ca nắm lấy tay cô, dịu giọng: "Đừng nóng. Rồi sẽ tìm ra thôi. Về nhà đã, ngày mai lại tới khám tiếp. Tớ không muốn nằm viện, cũng gần nhà mà."
Bác sĩ không cam tâm: "Không nằm viện thì làm sao kiểm tra được?"
Trân Ni trừng mắt: "Không nằm viện thì các người lấy ai để vắt tiền hả?"
Lệ Ca vội kéo cô đi.
* * *
Trong mỏ, Yến Đồng vẫn đi sau lưng lão Lý. Cô thấy lão Trương tiến tới, che đèn của lão Lý. Rồi thấy ông ta xoay đầu, gương mặt vặn vẹo hoảng hốt.
Lão Trương đứng đối diện lão Lý, không nói lời nào. Yến Đồng thì mất kiên nhẫn, cô thấy một người nữa tiến đến, định che đèn trên mũ mình. Nhanh chóng, cô xoay mũ, chiếu thẳng ánh sáng vào "người" đó. Người kia lập tức khựng lại, lộ rõ thân hình, chỉ là khuôn mặt mờ nhạt, không nhìn rõ.
Ngay sau đó, có kẻ kéo chân cô, kẻ ôm eo, kẻ với cổ. Bọn họ khát khao, môi khô nứt, không phải muốn nước, mà muốn.. Mặt trời.
"Các vị vất vả rồi." Yến Đồng mỉm cười. Rồi cô nói: "Lão Lý, tỉnh đi."
Lão Lý bừng tỉnh, hét toáng lên. Lão Trương nhìn hắn, cười, chỉ thốt hai chữ:
"Mặt trời.."
Lão Lý run rẩy lùi lại. Yến Đồng khẽ vỗ vai, lão Trương liền ngã lăn ra ngủ. Lão Lý cũng bị nàng vỗ, liền ngủ theo.
Giếng mỏ nhỏ, Yến Đồng đi một vòng chỉ mười mấy phút, ngoài vài cái xẻng, mũ và giày rơi rớt, không còn gì. Cô lại lay họ tỉnh, rồi hỏi về "tai nạn ngày 18 tháng 5". Lão Trương bỗng bật đèn mũ, ánh sáng chiếu lên vách đá, dần dần hiện ra bóng người lao động, tiếng hô hào vang lên, rồi nước ngầm vỡ tung, thảm cảnh dẫm đạp, kêu gào, tuyệt vọng.
Đèn vụt tắt. Chỉ còn tiếng khóc của lão Lý vang vọng trong bóng tối.
* * *
Mặc Sĩ Chiêu về đến nhà, thấy Trân Ni ngồi trên sofa chửi rủa, Gia Kỳ thì buồn rầu, Dì Phùng đứng ngồi không yên, Lệ Ca ngẩn ngơ bên cửa sổ, Khang Long vừa từ cầu thang đi xuống.
Trân Ni chỉ vào mắt Lệ Ca: "Anh xem mắt cậu ấy kìa!"
Khang Long ghé sát nhìn, giật mình nói: "Trời ơi! Sao như đá vậy?"
Trân Ni, dì Phùng và Giai Kỳ vội chạy đến bên cạnh Lệ Ca. "A.." Giai Kỳ che miệng lại, đôi mắt đó thậ sự giống như 2 cục đá, không có tiêu cự, không có cảm xúc tuy rằng vẫn còn chuyển động, nhưng dường như chỉ không cẩn thận chút thôi là sẽ rơi xuống.
"Tại, tại sao lại như vậy? Đôi mắt.. Đôi mắt.." Sự sỡ hãi đã thay thế sự phẫn nộ lúc trước của Trân Ni. Cô phát hiện đôi mắt đen nhánh của Lệ Ca đang chậm rãi chuyển màu, biến thành màu xám nhạt, hơn nữa vẫn còn tiếp tục thay đổi.
Dì Phùng ngất xỉu trên ghế sô pha.
Lệ Ca không biết hai mắt của mình đang biến đổi, cậu còn cười an ủi mọi người không cần lo lắng cho cậu. Nhưng nụ cười của cậu lại càng làm cho người ta thấy sợ hãi. Trân Ni ôm lấy vai cậu khóc rống lên, Khang Long cạnh dì Phùng đang ngất xỉu. Không phải anh vẫn còn tâm trạng để nghỉ ngơi mà là do sợ hãi đến run chân. Giai Kỳ che miệng khóc theo Trân Ni, mọi người đều quên trong phòng còn có một người nữa.
Mặc Sĩ Chiêu cầm một lọ thủy tinh được làm hết sức tinh xảo đi tới trước mặt Lệ Ca. Không đợi cô nói gì, Trân Ni đã đứng ra xa, Giai Kỳ chỉ còn nức nở, Khang Long đứng lên, dì Phùng cũng đã tỉnh lại. Mọi người vây quanh Mặc Sĩ Chiêu, có một suy nghĩ không biết từ đâu xuất hiện trong lòng mỗi người: Lệ Ca được cứu rồi.
Mặc Sĩ Chiêu lấy ra một chiếc bình thủy tinh có nút. Cô nâng đầu Lệ Ca, dùng hai tay giữ chặt mí mắt trên dưới, rồi từ trong chai nghiêng ra thứ gì đó. Chẳng ai nhìn thấy rõ, nhưng Lệ Ca lại cảm nhận được có gì đó thấm vào mắt, theo bản năng cậu khẽ ngẩng cổ.
"Đó là gì thế, Vạn tiên sinh? Cháu vừa rót cái gì vậy?" – dì Phùng hỏi. Bà gọi nhầm thành "Vạn tiên sinh", chắc chắn là do Yến Đồng dạy hư. Bởi họ kép Mặc Sĩ vốn hiếm thấy, nhiều người nhìn chữ thì cứ tưởng không phải họ kép, rất nhiều người nhìn Chiêu sẽ không thấy néy nữ tính trên người cậu ấy nên sẽ nhầm thành "Vạn tiên sinh" Yến Đồng đã nói như vậy.
Mặc Sĩ Chiêu đậy chặt nút chai lại, để Lệ Ca nhắm mắt ngồi dưới ánh mặt trời. Sau đó anh mới quay sang mấy người bạn trọ đang tò mò mà giải thích:
"Đó là đồng quang."
"Đồng quang? Là gì, là con mắt à?" – Dì Phùng hỏi.
"Là ánh sáng chứ? Thảo nào chẳng thấy gì!" – Khang Long chen vào.
"Là thuốc!" – Trân Ni reo lên, "Mau nhìn đi, mắt cậu ấy khá hơn nhiều rồi kìa!"
Quả nhiên, đôi mắt của Lệ Ca dần dần sáng lại, con ngươi từ màu xám trắng chuyển sang đen nhánh.
"Cháu biết đồng quang!" – Gia Kỳ bỗng lên tiếng, "Nhà cháu có một viên ngọc tổ truyền, bà nội nói viên đó chính là do đồng quang tạo thành. Thời xưa, một số quan lại quý tộc rất thích nuôi một loại yêu vật.. Loài yêu vật ấy ăn mắt con người. Nó chui vào hút khô mắt, biến thành hạt ngọc, ban đêm còn phát sáng như dạ minh châu. Đám quan lại đem hạt đó làm trang sức để lấy lòng những người vợ bé của mình. Sau này, vì loại yêu vật đó hại người quá nhiều, các linh môi sư mới diệt sạch.."
"Linh môi sư?" – Trân Ni lần đầu nghe từ này.
"Là người môi giới âm dương. Trước kia, họ chỉ giúp người đuổi tà, chữa bệnh, truyền lời người chết cho người sống. Nhưng bây giờ.." – Gia Kỳ thoáng sợ hãi liếc nhìn Mặc Sĩ Chiêu.
"Bây giờ, họ còn có thể trừ đi sự ô uế trong tâm linh, xua tan oán linh, ác quỷ, tiêu trừ mê hoặc, làm tâm hồn thanh tịnh." – Mặc Sĩ Chiêu chậm rãi nói.
"Cậu.. Cậu là linh môi sư?" – Khang Long rùng mình, trong ấn tượng của anh, linh môi sư vốn không thuộc về nhân gian.
"Rất hân hạnh, chính là tôi." – Chiêu mỉm cười.
Dì Phùng thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Từ khi hai cô nữ sinh kia thuê phòng, bà đã cảm giác họ không giống người bình thường: Nhìn được những gì người khác không thấy, nghe được những gì người khác không nghe, làm được những gì người khác không làm. Khách trọ trong chung cư thay đổi hết lượt này tới lượt khác, chắc chắn có liên quan đến hai cô gái thần bí ấy. Bà nhìn nhóm thanh niên trước mắt: Lệ Ca, Trân Ni, Giai Kỳ, Khang Long, và cả anh chàng chơi guitar ít khi xuất hiện. Không biết họ còn ở lại bao lâu. Nghĩ tới nghĩ lui, bà tin cuối cùng chỉ những người tâm linh thuần tịnh, thiện lương chân thành mới có thể ở lại đây lâu dài -- chẳng phải nơi này rốt cuộc nơi này đã có hai "tinh lọc tâm linh sư" sao?
Yến Đồng đứng nhìn lão Lý đang ôm đầu khóc thảm hồi lâu, rồi gõ vào mũ bảo hộ của ông: "Khóc cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Nhà thầu à, muốn thoát khỏi hầm mỏ này thì chỉ có thể dựa vào chính ông thôi."
Lão Lý hiểu ngay ý trong lời nói của cô. Ông quỳ xuống, đối diện với bức tường vừa nãy hiện lên những bóng người, đau đớn nói:
"Các anh em, tôi sai rồi!.. Tất cả là lỗi của tôi! Tôi không nên vì mấy vạn đồng mà bắt mọi người tăng ca!.. Tôi không nên chỉ lo kiếm tiền mà coi nhẹ an toàn.. Thật ra.. Thật ra tôi vì muốn tiết kiệm tiền để chữa bệnh cho em trai.. Tôi quá ích kỷ.. Xin mọi người tha thứ cho tôi.." Lão Lý vừa khóc vừa dập đầu, ánh đèn trên mũ ông dần sáng lên, chiếu vào vách đá đen kịt. Rất nhiều bóng người tụ lại, họ nhìn ông, khẽ nói:
"Hãy cho chúng tôi thấy ánh mặt trời.."
Khi Yến Đồng quay về, thì phát hiện hai con ngươi của Lệ Ca đang quay vòng vòng trong tròng mắt. Cô hỏi:
"Cậu đang nghĩ gì sao?"
Lệ Ca xấu hổ cười, con mắt trái liếc sang phải, mắt phải lại nhìn xuống dưới:
"Không hiểu sao.. Hai con mắt của em có hơi.. Khó điều khiển.."
Vừa dứt lời, cả hai tròng mắt lại cùng lăn vào hốc mắt.
Yến Đồng ngã lên sofa, cười đến suýt ngất. Lúc này, Mặc Sĩ Chiêu từ cầu thang đi xuống hỏi:
"Chuyện trong mỏ thế nào rồi?"
"Lão Lý đã vác từng thi thể ra ngoài, định mang về quê chôn trên sườn núi hướng về ánh mặt trời, cùng chỗ với mộ em trai ông ấy." – Yến Đồng tiện tay rót trà từ tay Chiêu.
"Đó là trà Long Tỉnh hảo hạng." – Chiêu lắc đầu, rồi hỏi tiếp: "Còn lão Trương?"
"Chỉ bị oán khí mê hoặc, tớ tát cho mấy cái thì tỉnh, ngày mai có thể về quê trồng trọt." – Yến Đồng lại nhìn đôi mắt hoạt bát của Lệ Ca, lại phá lên cười, "Thế nào, trúng đồng quang rồi?"
"E rằng nhờ họa được phúc." – Chiêu cũng cười.
"Em nghe mọi ngườinói.. Thi thể gì đó?" – Lệ Ca hỏi, mắt vẫn xoay vòng vòng.
"Có lẽ từ nay cậu không chỉ 'nghe thấy' nữa đâu." – Yến Đồng đưa tay giữ mặt cậu, chỉnh lại hai con ngươi về đúng vị trí.
"Á.. Cảm ơn, giờ đỡ hơn nhiều." – Cậu xoa mặt đau, rồi tò mò: "Em muốn hỏi, rốt cuộc đồng quang là gì?"
[Đồng quang: Cổ độc. Không màu không hình
Con đực lấy mắt con người làm thức ăn, người bị ăn thì mắt hóa thành ngọc, ban đêm phát sáng.
Con cái ăn con đực, sau đó hóa thành nước. Lấy nước ấy nhỏ vào mắt thì người thường có thể sáng mắt, người có thể chất thông linh thì có thể nhìn thấy linh hồn, xuyên qua kết giới, nhưng cũng dễ gặp dị tượng.]