[
Chương 3 ] [/
Tạm Biệt Kị Sĩ Của Em ]
Những ngày sau đó, Dạ Thần không đợi cô đi học như thường lệ. Cô hơi thẫn thờ. Trước đây, mỗi lần cãi nhau, anh đều mang bữa sáng tới nhà cô thật sớm, dỗ dành, trêu đùa cô đến khi cô cười mới thôi. Hôm nay, anh không chờ cô nữa. Có lẽ cô phải tập quen với việc một mình thôi.
Trên lớp, cô cố gắng tập trung nghe giảng, nhưng dường như không lọt được chữ nào vào đầu. Cô cứ suy nghĩ lung tung, nghĩ đến những việc đã trải qua cùng anh, về khi còn nhỏ, về những việc trước khi Ái Lan xuất hiện. Bất chợt cô thấy Ái Lan đang nhìn cô, nở nụ cười khiêu khích. Cô cắn môi không nhìn cô ta. Cô không muốn nghĩ nữa.
Đến trưa, Dạ Thần không đến tìm cô. Cô ngồi lặng lẽ trên ghế, Ái Lan đứng từ trên cao nhìn xuống cô:
Sao thế, nay thanh mai trúc mã không đến à? Hai người giận nhau sao? Hay chia tay rồi?
Cô chỉ hừ lạnh không thèm tiếp lời cô ta. Cô kéo cô bạn cùng bàn:
Đi ăn thôi, mình biết có quán này ngon lắm, dẫn cậu đi thưởng thức.
Thanh Thanh, cô bạn cùng bạn ngạc nhiên, chưa hiểu chuyện gì đã bị cô kéo đi. Đợi đi xa lớp học, Thanh Thanh mới lên tiếng hỏi cô:
Hiểu An, hôm nay không đi với Dạ Thần à? Hai người giận nhau sao?
Không, tụi mình không có gì, chỉ là không muốn đi chung nữa thôi
Đã xảy ra chuyện gì? Cậu ta ức hiếp cậu à? Để mình tìm cậu ta nói chuyện.
Thanh Thanh tức giận tuôn một tràng dài, xắn tay áo muốn rời đi tìm Dạ Thần, cô vội vàng ngăn cô ấy lại:
Thôi thôi, xin cậu. Không ai ức hiếp mình cả. Thanh Thanh nữ hiệp, đi ăn thôi nào, mình đói bụng quá rồi nè.. (cô kéo dài giọng nũng nịu)
Cô làm bộ nhăn nhó, tay xoa bụng, dỗ dành mãi Thanh Thanh mới nguôi giận đi theo cô. Cô dẫn Thanh Thanh đến quán mì, mỗi lần cãi nhau với Dạ Thần, cô đều trốn đến đây ăn trưa, và lần nào Dạ Thần cũng tìm được cô.
Ông chủ quán nhìn thấy cô hồ hởi:
Cô bé, lâu lắm rồi mới tới ăn. Nay dẫn bạn theo à? Cậu trai hay đi với cháu đâu? Hai đứa ăn gì nào? Vẫn như cũ à?
Dạ, nay cháu dẫn bạn tới ủng hộ chú. Cho cháu như mọi khi, bạn cháu thì phần đặc biệt nhất ạ!
Rồi quay sang Thanh Thanh giới thiệu:
Cậu ăn thử đi, mì ở đây ngon bá cháy, ăn rồi sẽ muốn ăn thêm nữa đó (cười)
Ôi, nghe An An nói mà mình muốn chảy nước miếng luôn rồi nè!
Hai tô mì mau chóng được mang ra, khói bốc nghi ngút. Sợi mì vàng ươm, nước dùng trong veo óng ánh, thêm mấy cọng rau xanh mướt, những lát thịt mỏng được xếp vòng tròn phía trên, thêm mấy viên hoành thánh, tô đặc biệt có thêm cái đùi vịt to đùng. Thanh Thanh xuýt xoa:
Á, thơm quá đi à, cái đùi vịt to quá trời nè, mình ăn trước đây!
Phút chốc, chỉ còn tiếng sột soạt, tiếng hút sợi mì, tiếng thìa va nhẹ vào thành tô kêu leng keng. Hai đứa cắm cúi ăn, thi thoảng vang lên tiếng khen khe khẽ: "Ui ngon quá, ngon quá!"
Trong khi đó, tại căn tin, Dạ Thần đưa mắt tìm, không thấy bóng dáng Hiểu An. Hoàng Long huých tay:
Sao vậy, đang tìm Hiểu An à? Cãi nhau sao? Hôm nay không đi cùng cô ấy à? Không dỗ dành là cô ấy giận cậu luôn đó, hahaha
Ai nói cậu tôi tìm cô ta? Giận thì sao chứ, cô ấy thích giận thì cứ để cô ấy giận đi
Từ xa, Ái Lan đã nhìn thấy Dạ Thần đang cau có bên cạnh Hải Phong. Cô ta bước nhanh tới, vui vẻ ngồi xuống bàn;
Ôi thật trùng hợp, tôi đói quá, anh em tốt, có gì ăn không cho tôi ăn với nào?
Rồi nhanh tay, kéo khay ăn của Dạ Thần, cúi xuống ăn ngon lành. Dạ Thần sững sờ, định nổi cáu thì Ái Lan đã nhanh hơn:
Người anh em, không phải chứ, anh em chỉ xin cậu miếng cơm mà cậu cũng không nỡ cho sao? Không lẽ tôi không phải anh em của cậu à?
Dạ Thần cũng không biết phản bác sao, chỉ hừ lạnh kéo ghế bỏ đi. Hải Phong an ủi cô ta vài câu rồi chạy theo Dạ Thần. Ái Lan khẽ nhếch môi cười, nhìn theo bóng hai người.
Trên hành lang, đi ngang qua lớp 12 A1, Dạ Thần vô thức liếc vào, không thấy bóng dáng Hiểu An, một nỗi buồn bực vô cớ dâng lên trong lòng anh. Anh giận cô, không đợi cô đi học, không tìm cô đi ăn, không đợi cô về.. Cô cũng không quan tâm? Phía sau bỗng vang lên tiếng nói cười vui vẻ, giọng của cô và cô bạn cùng bàn
Thấy sao, mình không nói sai chứ, ngon thật mà đúng không?
An An ơi, An An à, sao mì ngon như vậy mà cậu nỡ giấu mình đến giờ mới dẫn mình đi ăn chứ? Cậu còn quán nào ngon phải dẫn mình đi hết mới được đó nha
Ok nè, còn mấy quán nữa, mình sẽ dẫn cậu đi hết, chịu chưa nè?
Vậy mới đúng chứ, An An yêu dấu
Cả hai chợt khựng lại khi thấy Dạ Thần ở cách đấy không xa. Bốn mắt nhìn nhau, cô ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn anh. Anh cũng giận dữ bỏ đi. Quán hai người từng đi, cô dẫn người khác tới, tuy là đi cùng con gái nhưng anh cũng không vui, đó chỉ là nơi thuộc về anh và cô, cô cũng chỉ được đi cùng với anh thôi. Càng nghĩ càng giận, anh bỏ về lớp, cả ngày mặt cau có.
Cuối buổi học, anh không về luôn như mọi lần mà rủ cả nhóm đi đánh bóng rổ. Không rủ, nhưng Ái Lan vẫn có mặt
Các cậu không được nha, chơi bóng mà không rủ tôi
Dạ Thần phớt lờ, ném bóng vào rổ. Hải Phong cười xòa xoa dịu không khí:
Ôi, chẳng phải đột nhiên hứng thú nên không nhớ ra rủ cậu đó thôi. Nào, đã đến rồi thì cùng chơi thôi
Trên sân, Dạ Thần như bị kích thích, chạy không biết mệt, không ai vượt được cậu ấy. Cuối trận, đội cậu dẫn trước gấp đôi điểm số. Cả nhóm kéo nhau đi ăn. Mang theo tâm sự, Dạ Thần gọi bia, uống liền mấy ly khiến anh em tròn mắt. Hải Phong giật ly từ tay anh:
Thôi nào, mai còn đi học, cậu không nên uống như thế
Kệ tôi, cậu quản được tôi à?
Ái Lan chen vào:
Thần Thần à, vì Hiểu An mà cậu như vậy đúng không, mất kiểm soát
Hừ, cô ấy hả, cô ấy chỉ là cô bé hàng xóm thôi, làm sao mà tôi mất kiểm soát vì cô ta được? Các cậu nghĩ nhiều rồi
Hai người không phải một đôi sao? Tốt quá rồi, vậy tôi có thể theo đuổi cậu được không, Thần Thần?
Ái Lan nhìn anh, mắt lấp lánh ý cười. Cả nhóm hú lên:
Trời ơi, tỏ tình rồi!
Ai mờ ngờ được, cô nàng hotboy Ái Lan lại để mắt đến Dạ Thần
Dạ Thần, nói gì đi chứ, để người đẹp tỏ tình rồi
Không ai biết rằng, ở một góc nhỏ, Hiểu An đã chứng kiến tất cả. Vì không thấy anh về, mẹ anh sang tìm cô, sợ anh xảy ra chuyện cô đi tìm và biết anh đi với nhóm bạn. Cô đuổi theo đến đây, và đã nghe thấy anh nói về cô, thấy cảnh Ái Lan tỏ tình với anh. Anh không đồng ý, cũng không từ chối. Chính sự không dứt khoát ấy khiến cô thất vọng, cô quay người rời đi. Có những thứ có lẽ phải buông bỏ rồi! Không biết sau đó Dạ Thần có nhận lời Ái Lan không, cô không còn quan tâm nữa. Có lẽ khi đã quá đau con người sẽ không còn cảm thấy đau nữa.
Cô cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, chỉ đến khi nghe thấy tiếng mẹ của Dạ Thần cô mới giật mình sực tỉnh
An An à, con có tìm thấy Dạ Thần không?
Dạ, dì đừng lo, cậu ấy đi ăn với đội bóng rổ rồi ạ
Vậy à, cái thằng bé này, đi cũng không nói với dì một tiếng, điện thoại cũng không gọi được
Dạ, có lẽ cậu ấy không để ý
Ừ, thằng bé này, nó mà hiểu chuyện như con thì tốt biết mấy
Cô cười gượng, chào bà rồi vào nhà. Cô về thẳng phòng ngủ, ngồi suy nghĩ miên man. Sớm đã biết cậu ấy không thích mình cũng tốt, để cô có thể sớm tính cho tương lai. Vốn dĩ cô không thích đại học X, chỉ là muốn học chung một trường đại học với cậu ấy, nên cô chọn ngành Tài chính, may thay, nếu không sẽ lại trở thành trò cười mất. Đại học Y ở phía Nam, chuyên về Tài chính hơn. Cô sẽ cố gắng thi tốt, và chọn nguyện vọng vào đây, cách xa cậu ấy, càng xa càng tốt.