Bạn được SeikiHamura mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem

Admin

Nothing to lose.. your love to win..
23,202 ❤︎ Bài viết: 4163 Tìm chủ đề
7838 299
Bài thơ Một Mình Vẫn Ổn của Huy Thọ là tiếng lòng của một người chọn đối diện với nỗi cô đơn bằng sự mạnh mẽ và bình thản. Thay vì gục ngã trước những trống vắng và mất mát, tác giả khẳng định bản thân vẫn có thể bước đi, vẫn ổn dù chỉ có một mình. Cái hay của bài thơ không nằm ở sự phô trương cảm xúc bi lụy, mà ở cách gieo vào lòng người đọc một niềm tin rằng cô đơn không phải là dấu chấm hết, mà là cơ hội để yêu thương và thấu hiểu chính mình nhiều hơn.

Giọng thơ chân thành, mộc mạc nhưng sâu lắng, giúp người đọc tìm thấy sự đồng cảm. Ai cũng từng có lúc trống trải, hụt hẫng, nhưng qua những vần thơ ấy, ta nhận ra vẫn có thể mỉm cười, vẫn có thể bình thản đi qua giông bão. Một Mình Vẫn Ổn không chỉ là lời tự nhủ, mà còn như một thông điệp gửi gắm: đôi khi không cần ai nâng đỡ, tự ta cũng có thể đứng vững và sống tiếp, dẫu cô đơn vẫn còn đó.

Một mình vẫn ổn​


Có những ngày lòng chỉ muốn lang thang

Dạo phố phường, ngồi một hàng nước lạ

Tự gọi cho mình một ly trà đá

Ngồi nhâm nhi, ngắm vội vã dòng đời


Có những lần chỉ muốn được rong chơi

Buông bỏ hết những bon chen, được mất

Thành phố rộng mà lòng người thì chật

Chẳng ai cho tôi thấy cảm giác yên bình


Có đôi lần thức giấc đón bình minh

Rồi tự nhủ: Ừ, một mình vẫn ổn

Ai cũng loay hoay trong cuộc đời bận rộn

Chẳng dư thời gian, ta phải tự thương mình



Cứ mỉm cười, cứ trang điểm thật xinh

Tô môi hồng rồi dịu dàng xuống phố

Ai cũng sẽ tìm được cho mình bến đỗ

Đừng vì cô đơn mà yêu vội một người



Huy Thọ

RBI0ihg.png


Bài thơ vang lên như một bản nhạc trầm lắng về sự tự lập trong đời sống hiện đại. Những câu chữ giản dị mà chân thành đã khắc họa tâm trạng của một người trẻ đôi lúc muốn buông bỏ những ồn ào, bon chen để tìm cho mình một khoảng trời bình yên. Hình ảnh ngồi lặng lẽ bên ly trà đá, ngắm dòng người vội vã, hay những buổi sớm tự nhủ mình vẫn ổn, gợi ra sự cô đơn nhưng cũng chất chứa niềm tin vào chính bản thân.

Điều đáng quý trong thơ không phải là than vãn hay yếu mềm, mà là thái độ bình thản, kiêu hãnh: biết tự thương mình, biết tô son, mỉm cười và bước tiếp. Thông điệp mà tác giả gửi gắm rất rõ ràng: cô đơn không đáng sợ, đáng sợ nhất là khi ta quên mất cách yêu thương và trân trọng bản thân. Và đôi khi, thay vì vội vàng tìm kiếm một ai đó để lấp đầy khoảng trống, hãy để lòng mình đủ tĩnh lặng để đợi một bến đỗ thật sự xứng đáng.
 
Chỉnh sửa cuối:
23,202 ❤︎ Bài viết: 4163 Tìm chủ đề
Có những khi đọc xong bài thơ Một mình vẫn ổn, mình thấy nó giống như một tấm gương để soi lại chính mình trong những ngày lòng trống trải. Thơ không gào thét, không than vãn, mà nhẹ nhàng thôi, đủ để mình chạm đến một khoảng lặng trong tâm hồn. Mỗi câu chữ gợi lên hình ảnh rất quen: Ngồi quán vỉa hè với ly trà đá, hay sáng dậy tự nhủ "ừ, một mình vẫn ổn". Những điều tưởng nhỏ bé ấy, hóa ra lại là cách ta học cách tự an ủi, tự đứng dậy, và tự thương lấy mình.

Điều mình thấm nhất chính là ý niệm về việc không nên vội vàng lấp đầy khoảng trống bằng một người nào đó. Cô đơn thì cứ để nó ở đó, đừng vội ép bản thân tìm một tình yêu tạm bợ, vì cuối cùng chính sự tạm bợ ấy mới khiến mình tổn thương hơn. Đọc thơ, mình cảm thấy một nguồn năng lượng bình yên len lỏi, như có ai đó khẽ nói vào tai: "Cứ sống đẹp, cứ sống hiền, rồi hạnh phúc sẽ tìm đến khi đến lúc." Và mình tin, khi biết mỉm cười ngay cả trong cô đơn, thì mình đã đi được nửa con đường để chạm đến hạnh phúc thật sự.

Dù có một mình, tôi cũng sẽ ổn thôi​


Tôi không cho phép mình cái quyền được yếu đuối vì một đứa con gái như tôi yếu đuối đồng nghĩa là hèn nhát. Tôi có thể buồn một chút, nhớ thương một chút nhưng nhất quyết là luôn phải mỉm cười. Nếu tôi có khóc thì cũng nhất nhất chỉ mình tôi biết..

Có người hỏi tôi rằng: Em đi rồi, chị sẽ ổn chứ?

Sự thật thì lúc đó tôi chẳng biết mình có ổn không, nhưng tôi vẫn trả lời:

Chị sẽ buồn một chút nhưng chắc chắn là không chết đâu! - Cười!

Đúng là tôi không chết vì nếu người ta có thể chết vì buồn thì con người đã bị tuyệt chủng lâu rồi! Nhưng tôi buồn, thật sự rất buồn. Có những ngày cứ loay hoay mãi chả làm được việc gì ra hồn cả, tệ nhất là mỗi ngày mưa. Có lẽ là vì người con trai đó thích mưa, còn tôi thì cực ghét mưa nên tôi hay day dứt. Mưa là tôi lại "buôn" chuyện với cậu ấy, đơn giản chỉ là vậy thôi! Tôi chẳng biết mình mắc hội chứng gì nhưng cứ cảm giác như mình bị "nghiện" nói chuyện với cậu ta.

Tôi từng nói với cậu ta: "Em như là morphine vậy khiến người ta có cảm giác bị nghiện" mà thật sự là thế! Tôi biết tôi thích em, rất nhiều. Bởi thế mà em đi rồi tôi như người thất tình ấy! Tôi nhớ em, rất nhớ, nhiều đến mức tôi nghĩ mình đã hết sức chịu đựng. Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình, vì trước khi em xuất hiện, một mình tôi vẫn rất ổn thế nên em đi rồi tôi chỉ đơn giản là trở về như lúc trước mà thôi. Tôi tự trấn an nhưng lại vẫn lang thang ngoài phố một mình đến những nơi tôi và em từng đi qua mỗi lần tôi nhớ em.

Hẳn vì ngày đông lạnh nên lòng tôi có đôi chút chông chênh, có chút nhớ nhung, có chút luyến tiếc vì còn nhiều điều tôi và em bỏ ngỏ. Nhưng tôi không cho phép mình cái quyền được yếu đuối vì một đứa con gái như tôi yếu đuối đồng nghĩa là hèn nhát. Tôi có thể buồn một chút, nhớ thương một chút nhưng nhất quyết là luôn phải mỉm cười. Nếu tôi có khóc thì cũng nhất nhất chỉ mình tôi biết. Vậy nên mỗi ngày trôi qua với tôi trong mắt em là tôi rất ổn, luôn ổn và sẽ mãi như vậy.

Đôi lúc tôi nhớ những điều em dặn dò là chị phải làm thế này thế kia.. Thậm chí là mỗi lần tôi vào bếp nấu ăn, hay đi ngủ tất cả đều có một cái gì đó liên quan đến em. Tôi hận mình ngốc nghếch để một thằng nhóc như em phải dặn dò, chỉ bảo để giờ đây một mình tôi phải đối mặt với những hình ảnh đó. Càng hận mình vô dụng khi chuyển nhà rồi mà hình ảnh của em vẫn lởn vởn bên cạnh tôi. Tôi không cố quên em chỉ là tránh những gì liên quan đến em vì tôi biết bản thân mình là đứa cố chấp. Tôi làm tất cả những gì em nói mà tôi nghĩ là đúng, tôi sống với tất cả những cảm giác ấy như một điều hiển nhiên. Tôi biết đó là cách tốt nhất để những cảm xúc kia không làm phiền nhiễu cuộc sống của tôi.

Rồi một ngày tôi sẽ lại hẹn hò thôi, tôi muốn em biết như vậy để em không phải lo lắng, nhắc nhở tôi mỗi ngày: Chị ra ngoài đi, dành thời gian cho bản thân mình đi..

Tôi hiểu nếu ai đó không yêu bạn theo cách bạn muốn không có nghĩa là họ không yêu bạn.

Vậy nên bây giờ tôi cứ mặc kệ một mình đi qua những thương nhớ ấy!

Sưu tầm.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,431 ❤︎ Bài viết: 731 Tìm chủ đề
Thú thật khi đọc bài thơ này, mình thấy như nhìn thấy chính mình trong đó. Có những ngày chẳng muốn làm gì, chỉ muốn đi lang thang ngoài phố, gọi một ly trà đá, ngồi lặng nhìn dòng người hối hả rồi tự hỏi: Giữa cả biển người này, có ai thật sự hiểu lòng mình không? Thơ của Huy Thọ làm mình nhận ra, cảm giác ấy không chỉ riêng ai, ai cũng từng có lúc lạc lõng giữa thành phố rộng mà lòng thì chật hẹp.

Điều làm mình thích nhất là đoạn cuối: "Cứ mỉm cười, cứ trang điểm thật xinh.. Đừng vì cô đơn mà yêu vội một người". Nó giống như một lời nhắc nhở đầy dịu dàng: Hãy yêu thương bản thân trước, hãy tự làm mình đẹp, mình vui, rồi tình yêu thật sự sẽ đến khi mình sẵn sàng. Đọc xong, mình thấy nhẹ nhõm hơn, như có thêm một động lực để tự nhủ với bản thân rằng: Ừ, một mình thì đã sao, miễn là mình vẫn ổn, vẫn mạnh mẽ và biết thương mình.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back