Có những ngày lòng chỉ muốn lang thang Dạo phố phường, ngồi một hàng nước lạ Tự gọi cho mình một ly trà đá Ngồi nhâm nhi, ngắm vội vã dòng đời Có những lần chỉ muốn được rong chơi Buông bỏ hết những bon chen, được mất Thành phố rộng mà lòng người thì chật Chẳng ai cho tôi thấy cảm giác yên bình Có đôi lần thức giấc đón bình minh Rồi tự nhủ: Ừ, một mình vẫn ổn Ai cũng loay hoay trong cuộc đời bận rộn Chẳng dư thời gian, ta phải tự thương mình Cứ mỉm cười, cứ trang điểm thật xinh Tô môi hồng rồi dịu dàng xuống phố Ai cũng sẽ tìm được cho mình bến đỗ Đừng vì cô đơn mà yêu vội một người Huy Thọ
Dù có một mình, tôi cũng sẽ ổn thôi Tôi không cho phép mình cái quyền được yếu đuối vì một đứa con gái như tôi yếu đuối đồng nghĩa là hèn nhát. Tôi có thể buồn một chút, nhớ thương một chút nhưng nhất quyết là luôn phải mỉm cười. Nếu tôi có khóc thì cũng nhất nhất chỉ mình tôi biết.. Có người hỏi tôi rằng: Em đi rồi, chị sẽ ổn chứ? Sự thật thì lúc đó tôi chẳng biết mình có ổn không, nhưng tôi vẫn trả lời: Chị sẽ buồn một chút nhưng chắc chắn là không chết đâu! - Cười! Đúng là tôi không chết vì nếu người ta có thể chết vì buồn thì con người đã bị tuyệt chủng lâu rồi! Nhưng tôi buồn, thật sự rất buồn. Có những ngày cứ loay hoay mãi chả làm được việc gì ra hồn cả, tệ nhất là mỗi ngày mưa. Có lẽ là vì người con trai đó thích mưa, còn tôi thì cực ghét mưa nên tôi hay day dứt. Mưa là tôi lại "buôn" chuyện với cậu ấy, đơn giản chỉ là vậy thôi! Tôi chẳng biết mình mắc hội chứng gì nhưng cứ cảm giác như mình bị "nghiện" nói chuyện với cậu ta. Tôi từng nói với cậu ta: "Em như là morphine vậy khiến người ta có cảm giác bị nghiện" mà thật sự là thế! Tôi biết tôi thích em, rất nhiều. Bởi thế mà em đi rồi tôi như người thất tình ấy! Tôi nhớ em, rất nhớ, nhiều đến mức tôi nghĩ mình đã hết sức chịu đựng. Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình, vì trước khi em xuất hiện, một mình tôi vẫn rất ổn thế nên em đi rồi tôi chỉ đơn giản là trở về như lúc trước mà thôi. Tôi tự trấn an nhưng lại vẫn lang thang ngoài phố một mình đến những nơi tôi và em từng đi qua mỗi lần tôi nhớ em. Hẳn vì ngày đông lạnh nên lòng tôi có đôi chút chông chênh, có chút nhớ nhung, có chút luyến tiếc vì còn nhiều điều tôi và em bỏ ngỏ. Nhưng tôi không cho phép mình cái quyền được yếu đuối vì một đứa con gái như tôi yếu đuối đồng nghĩa là hèn nhát. Tôi có thể buồn một chút, nhớ thương một chút nhưng nhất quyết là luôn phải mỉm cười. Nếu tôi có khóc thì cũng nhất nhất chỉ mình tôi biết.Vậy nên mỗi ngày trôi qua với tôi trong mắt em là tôi rất ổn, luôn ổn và sẽ mãi như vậy. Đôi lúc tôi nhớ những điều em dặn dò là chị phải làm thế này thế kia... thậm chí là mỗi lần tôi vào bếp nấu ăn, hay đi ngủ tất cả đều có một cái gì đó liên quan đến em. Tôi hận mình ngốc nghếch để một thằng nhóc như em phải dặn dò, chỉ bảo để giờ đây một mình tôi phải đối mặt với những hình ảnh đó. Càng hận mình vô dụng khi chuyển nhà rồi mà hình ảnh của em vẫn lởn vởn bên cạnh tôi. Tôi không cố quên em chỉ là tránh những gì liên quan đến em vì tôi biết bản thân mình là đứa cố chấp. Tôi làm tất cả những gì em nói mà tôi nghĩ là đúng, tôi sống với tất cả những cảm giác ấy như một điều hiển nhiên. Tôi biết đó là cách tốt nhất để những cảm xúc kia không làm phiền nhiễu cuộc sống của tôi. Rồi một ngày tôi sẽ lại hẹn hò thôi, tôi muốn em biết như vậy để em không phải lo lắng, nhắc nhở tôi mỗi ngày: Chị ra ngoài đi, dành thời gian cho bản thân mình đi.. Tôi hiểu nếu ai đó không yêu bạn theo cách bạn muốn không có nghĩa là họ không yêu bạn. Vậy nên bây giờ tôi cứ mặc kệ một mình đi qua những thương nhớ ấy! Sưu tầm.