Vô cùng xúc động khi được nhà thơ Vĩnh Nguyên gởi tặng cho thi ảnh Ký Ức Mùa Thu. Xin cảm ơn nhà thơ Vĩnh Nguyên rất nhiều, chúc nhà thơ luôn hạnh phúc và có thật nhiều sáng tác mới.
Ký Ức Mùa Thu
Có một chiều cha nhặt chiếc lá vàng rơi
Mái đầu xám bạc chợt cúi buồn u ẩn
Nhớ thuở chiến tranh mẹ một đời lận đận
Gồng gánh thương chồng đánh giặc miền xa.
Mấy mươi mùa xuân rồi lặng lẽ trôi qua
Cha cô độc trong nỗi buồn nhớ mẹ
Thời trăng mật, trái tim hồng tươi trẻ
Lại phải chia xa cách trở hai đầu..
Có nước mắt nào dập tắt được nỗi đau
Có hương khói nào làm nguôi ngoai nỗi nhớ
Con khôn lớn trong từng đêm cha trăn trở
Nghe biển khơi xa khắc khoải gọi về.
Rồi ngày lại ngày nắng rực chân đê
Cha vẫn bước lê trên con đường đến lớp
Ngôi trường ấy có tàng cây bóng rợp
Có mơ ước mẹ xưa tha thiết, ngọt ngào..
Một bàn chân mình cha đã gởi lại rừng sâu
Một trái tim đau cha cũng gởi vào dĩ vãng
Ký ức cũ tưởng đã lặn vào năm tháng
Lại chợt hiện về
Lấp lánh
Mùa thu!
Xin giới thiệu nhạc phẩm Nỗi lòng của đá của nhạc sĩ Thanh Ngọc. Nhạc phẩm này được phổ nhạc từ bài thơ Tình đá của Thanh Trắc Nguyễn Văn.
Xin chân thành cảm ơn nhạc sĩ Đông Nam đã phổ nhạc bài thơ của Thanh Trắc Nguyễn Văn. Quý chúc nhạc sĩ Đông Nam luôn có nhiều sức khỏe và có thêm nhiều sáng tác mới.
TÌNH ĐÁ
Đừng khóc cho đá
Đá có khóc đâu?
Đừng đau với đá
Đá chẳng âu sầu.
Anh yêu nồng thắm
Em lại hững hờ
Bỏ anh hóa đá
Giữa trời bơ vơ.
Hãy nghe lời đá
Thầm thì cỏ sương
Hãy ngắm vân đá
Xanh tình đơn phương.
Dẫu tình hóa đá
Đá tạc vào đời
Dẫu lời hóa đá
Đá gào biển khơi.
Dẫu hồn hóa đá
Đá vọng trong chiều
Dẫu tim hóa đá
Đá hát lời yêu.
Lời yêu của gió
Lồng lộng ngất ngây
Lời yêu của mây
Bình minh rực đỏ.
Tình anh là gió
Tình anh là mây
Gió mây hóa đá
Tình còn hương bay.
Yêu anh em nhé
Sao đành xa xôi
Để anh hóa đá
Giữa trời đơn côi?
1999
(Tập thơ Cỏ hoa thì thầm - NXB Thanh niên 2002)
(Từ câu "Giận em đập nát câu thề" - trong bài thơ Ghen của Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Chữ thương! Giận bẻ làm đôi
Trách ai sao nỡ buông lời đắng cay
Nguyện tim ghi khắc tình này
Trăm năm đầu bạc chẳng thay đổi lòng
Ngoài vườn cau mới trổ bông
Mà con chim sáo sang sông chẳng về
Buông tay... rơi nát câu thề
Trời thu nắng nhạt... mây về... đổ mưa
Hải Yến
Ghen
Giận em đập nát câu thề
Nắng hồng rơi vỡ dầm dề mưa tuôn
Bão dông giăng kín mây buồn
Gió tan tác nhớ, sóng cuồn cuộn đau...
Bây giờ người ấy trầu cau
Dửng dưng qua bến sông sâu, xuống đò
Lơ ngơ tôi đứng trên bờ
Lời thương hóa đá... Hết chờ, hết mong!
Lội đò tiễn sáo sang sông
Câu thơ xưa thả bềnh bồng hoàng hôn
Vung tay bỏng lửa ghen hờn
Dở dang giờ nhặt cô đơn bốn mùa...
1997
(Tuyển tập thơ Thơ nhà giáo TP.HCM - NXB Trẻ 1997)
Đọc Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn Dưới Chân Tháp Eiffel
Vô cùng cảm ơn nữ dịch giả kiêm nhà thơ Võ Thị Như Mai đã đọc bài thơ Nắng lụa của Thanh Trắc Nguyễn Văn dưới chân tháp Eiffel, thủ đô Paris, nước Pháp.
Nắng Lụa
Nắng lụa là em áo lụa bay
Áo bay trắng nắng, trắng vai gầy
Em đi sợi nắng cài trên tóc
Nửa chìm trong áo, nửa trong mây.
Ta đã thầm theo để nhớ thương
Lá rơi gởi nhớ xuống con đường
Tình ta gởi nhớ theo hương nắng
Nắng đốt phượng hồng gởi khói sương.
Ta chép bài thơ lên cánh mây
Câu thơ ngờ nghệch rớt trên cây
Em xa sao chẳng ngày quay lại
Để thấy thơ buồn hóa bướm bay.
Em có về không, có đợi không?
Hàng me phấp phỏng đứng như mong
Con đường xưa ấy mờ hun hút
Gió bụi thời gian cứ chất chồng.
Xin hãy dừng chân hỡi tháng năm
Lá rơi trên lá bước âm thầm
Nắng xưa vụn vỡ giờ vương vãi
Mảnh buồn, mảnh nhớ, mảnh xa xăm.